Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Trên mặt sông như chiếc gương soi, sóng nước dập dềnh, bọt nước bắn tung toé.
Bốn bề tĩnh lặng, chỉ có duy nhất một dung nhan tuyệt thế nổi trên mặt nước. Da nàng trắng như tuyết, đôi mắt sáng như trăng. Dáng vẻ yêu kiều đi về hướng bờ sông, mái tóc đen dài rủ xuống sau bờ vai, bay phấp phới theo gió đêm.
Thế gian cũng không có từ ngữ nào để miêu tả vẻ đẹp của nàng.
Nếu như có, có lẽ giống lời Kiêu Dạ nói:
– Vẻ đẹp của nàng không thuộc về trần tục, vẻ đẹp ấy sánh ngang với sao trời.
– Sột soạt!
Tử Nguyệt vừa thay y phục xong thì nghe thấy âm thanh phát ra từ bụi cỏ bên kia. Nàng cảnh giác, sờ đoản kiếm, nín thở bước đến chỗ phát ra âm thanh.
Nàng phi đoản kiếm về phía bụi cỏ.
– U!
Ném trúng rồi!
Vạch bụi cỏ um tùm ra, một sinh vật màu trắng phát sáng như ánh sao, là con… Nàng chột dạ, không phải là hồ ly nhà nàng chứ?
Quả nhiên… Nàng liền ôm lấy nó.
Nàng vội vàng kiểm tra, cũng may nàng ra tay không mạnh, chỉ có móng sau của hồ ly bị thương.
– Xem ra ngươi phải làm con hồ ly què rồi.
– U u u!
Hồ ly trắng ngọ ngoạy đôi chân, đôi mắt đỏ lên tố cáo thiếu nữ trước mắt, giống như đang trách móc:
– Đều tại ngươi!
Tử Nguyệt bỗng nhớ ra điều gì, gượng cười hỏi:
“Kiêu Dạ, bên đó thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.”
– Vẫn ổn? Vẫn ổn mà sao con hồ ly lại tự chạy ra ngoài được?
– Lốp bốp!
Trong rừng có lửa cháy, củi đốt chất thành đống cao, ngọn lửa cháy rất lớn. Tử Nguyệt nhìm chằm chằm Bách Lý Hạo Thần:
– Con hồ ly này làm sao vậy?
Hắn cúi đầu như một đứa trẻ to xác phạm lỗi, an ủi tiểu hồ ly, băng bó vết thương cho nó:
– Ta sợ ngươi gặp chuyện… nên… nên để nó đi theo.
Tử Nguyệt tức giận, bàn tay để lên trán nói:
– Có chuyện cũng là ngươi có chuyện.
– Không… không… ta không sao.
Hắn đảm bảo.
Nói chuyện với một kẻ nói lắp sao lại tốn sức thế chứ! Tử Nguyệt nướng cá, vừa nhìn vào ngọn lửa vừa doạ dẫm:
– Nếu ngươi không chịu nghe lời ta, ta sẽ nướng con hồ ly để ăn.
– Chúng ta còn phải nhờ nó để tìm Tô Lạc Vân nữa.
Hắn co người lại.
Ngươi thắng…
Tử Nguyệt chợt nhớ tới lúc nàng vừa tắm, con hồ ly ở đó ư?
– Nghe nói đây là con hồ ly đực.
Dường như nhận thấy sự nguy hiểm từ người ngồi chéo, Bách Lý Hạo Thần ôm chặt con hồ ly nói:
– Ngươi định làm gì?
– Thiến nó.
– Đừng.
– Nó nhìn thấy ta tắm.
– Nhìn, nhìn chỗ nào?
– Nhìn thấy hết rồi.
– Ta… ta cũng muốn nhìn.
Một dòng nước ngầm như đang cuộn trào bao trùm bầu không khí giữa hai người.
“Xoẹt”, dòng nước ngầm lập tức biến mất.
Tử Nguyệt nghiêm mặt, ai nói Thần vương ngu xuẩn chứ?
Người có thể khiến nàng nổi giận không nhiều, hắn lại làm nàng tức giận nhiều lần như thế.
– Ngươi còn nói nữa, có tin ta bỏ ngươi lại trong rừng không?
– Lạc Vân đang ở gần đây.
Câu nói làm Tử Nguyệt cứng họng.
Nàng quyết định không nói chuyện nữa.
Ngày hôm sau, khi vừa mở mắt, nàng thấy một khuôn mặt tuấn tú. Nhận ra là Bạch Lý Hạo Thần, nàng mới từ từ bỏ tay ra khỏi đoản kiếm ở trong tay áo.
– Ngươi cho ta sờ một cái.
Hơi nóng toả vào dái tai, một giọng nói trầm thấp truyền vào tai nàng.
Tử Nguyệt nằm trên đám cỏ, nghi ngờ nhìn về phía nam nhân trước mặt, hỏi:
– Sờ hồ ly?
– Mặt.
“Ý của hắn là muốn sờ mặt của chủ nhân.”
“Ngươi im mồm đi Tiêu Dạ.”
“Là Kiêu Dạ.”
– Ngươi sờ đi.
Được sự cho phép của Tử Nguyệt, hắn vui vẻ giống như đứa trẻ được cho kẹo.
Tay hắn run run, từ từ giơ ra một cách thận trọng, giống hệt cái cách mà hắn nói chuyện, sợ sệt, lắp bắp.
Bàn tay to thô ráp của hắn che lấp cả đôi mắt Tử Nguyệt. Nàng nằm ngửa, bên tai vọng tới lời hắn nói:
– Đôi mắt của ngươi chắc chắn vừa to vừa tròn, giống như mặt trăng vậy.
Hắn là một người mù sao biết mặt trăng như thế nào?
– Ngươi thường xuyên mắng chửi người khác.
– Đâu có.
Nàng phản bác.
– Ngươi hay cười nhưng lại không thích cười.
Tử Nguyệt dường như bị nói trúng tim đen, mặt nóng bừng, hất đôi tay của hắn ra.
– Sờ đủ chưa?
– Chưa, bao lâu cũng không đủ.
Nàng rút đoản kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc bén kề vào cổ hắn:
– Ngươi dám sờ nữa ta sẽ tiễn ngươi về trời.
– Ta… ta.
Trong khi Bách Lý Hạo Thần bất ngờ gặp phải sát khí, còn chưa biết làm thế nào.
– Gào!
Hồ ly nhào tới, cắn vào tay của Tử Nguyệt.
Tử Nguyệt không thay đổi sắc mặt, quăng con hồ ly ra rồi thét lên:
– Trông chừng hồ ly của ngươi hẳn hoi đi!
Khốn thay mà, nuôi con hồ ly nửa tháng trời, ngoắt cái nó liền nghe lời người khác.
Tử Nguyệt ném con hồ ly vào lòng Bách Lý Hạo Thần, hắn khẽ gật đầu.
Hai người cưỡi ngựa đi vào trong rừng rậm, đến giữa trưa Bách Lý Hạo Thần nói:
– Phía trước chính là núi Bích Linh.
– Núi Bích Linh?
Tử Nguyệt ngẩn người, ngày hôm đó Tô Lạc Vân cũng nhắc tới núi Bích Linh với Lâu Mộng Điệp.
Rắn Huyễn Bích mấy nghìn năm tuổi, nghĩ tới thôi Tử Nguyệt đã nổi da gà.
– Đi!
Say ngựa thì chỉ có thể nói do thể lực quá kém, Bách Lý Hạo Thần quá thiếu rèn luyện.
Nhưng Tử Nguyệt không thể không quan tâm tới tính mạng của Tô Lạc Vân, phải tìm thấy y càng sớm càng tốt. Vậy nên mặc cho Bách Lý Hạo Thần ngồi trên ngựa nôn mửa. Gần đến, nàng thầm mắng, hắn nôn cũng phải bíu vào y phục của nàng, giờ đều ướt hết rồi, được chưa?
Vừa bước vào núi Bích Linh, Kiêu Dạ lập tức nói với Tử Nguyệt:
“Chủ nhân, trong Núi Bích Linh có rất nhiều người.”
Tử Nguyệt nhớ ra điều gì, chọc chọc Bách Lý Hạo Thần, người đã mệt lả:
– Tỉnh lại đi, có phải Hoàng gia đi săn ở núi Bích Linh không?
– Có, có đi nhiều nơi, núi Bích Linh cũng…
Chưa nghe hắn nói xong, Tử Nguyệt đã thấy căng thẳng.
– Vèo!
Âm thanh của lưỡi dao sắc bén xuyên qua không khí, ngựa Tảo Hồng cảnh giác, vểnh tai lên nghe ngóng.
Một mũi tên nhằm vào hai người bọn họ, bắn xuyên qua rừng cây.
Tử Nguyệt sợ tái mặt, kéo dây cương để trấn an con ngựa, vận chân khí thành gió, xuất một chưởng khiến mọi thứ chấn động, cỏ trên mặt đất bị gió thổi đổ bẹp.
– Viu!
Các mũi tên bay tới đều bị chẻ ra, nổ tung.
– Lách cách, lách cách!
Hung khí mang theo sát khí ngút trời rơi xuống đất.
– Được mệnh danh là Phong Linh tiễn có sức mạnh vô địch, lại bị một tên phế vật đánh bại. Thu Vũ tỷ tỷ, tỷ quá yếu rồi.
Giọng nói cười nhạo của Lâu Đông Tuyết vọng ra từ rừng cây.
Người bị giễu cợt chính là Lâu Thu Vũ, nàng ta mặc bộ y phục màu cam, tay cầm cung tên. Khi thấy mũi tên Phong Linh chia năm xẻ bảy, nàng ta rất tức giận.
Lâu Đông Tuyết cưỡi ngựa đến gần chỗ Tử Nguyệt.
– Hoá ra là muội muội, trùng hợp thật đấy.
Đôi lông mày lá liễu của Tử Nguyệt hơi cau lại.
– Không phải muội nói sẽ không đến ư? Sao lại tới đây? Hay là muội muội không nỡ xa Thái tử?
Vẻ mặt của nàng ta thay đổi từ kinh ngạc đến như đã tỏ tường mọi chuyện.
Tử Nguyệt cũng không thèm nhìn nàng ta, vội vàng phi ngựa đi.
Lâu Đông Tuyết tới quá gần, không để ý nên bị nước bắn tung toé lên người do vó ngựa đạp.
– Đông Tuyết muội muội, bộ y phục muội đang mặc đẹp thật đấy.
Lâu Thu Vũ cười giễu cợt.
Chẳng phải như thế sao? Y phục màu trắng bị ướt đẫm rồi.
Lâu Đông Tuyết không kiềm chế được cơn tức giận, quất mạnh một roi, con ngựa bị đau, cất vó phi đuổi theo Tử Nguyệt. Lâu Thu Vũ vẫn đứng yên.
Ngựa Tảo Hồng chở hai người nên Lâu Đông Tuyết nhanh chóng đuổi kịp. Tử Nguyệt liếc nàng ta một cái, lạnh lùng nói:
– Tránh ra.
Kéo dây cương siết vào đầu ngựa, Lâu Đông Tuyết tỏ vẻ châm biếm:
– Phía trước chính là doanh trại, ngươi còn nói là mình không đi tìm Thái tử ư? Đường ai nấy đi, sao ta phải nhường ngươi chứ?
Tử Nguyệt thật sự không biết trước mặt chính là doanh trại của đội đi săn mùa xuân.
*********************************
Trên mặt sông như chiếc gương soi, sóng nước dập dềnh, bọt nước bắn tung toé.
Bốn bề tĩnh lặng, chỉ có duy nhất một dung nhan tuyệt thế nổi trên mặt nước. Da nàng trắng như tuyết, đôi mắt sáng như trăng. Dáng vẻ yêu kiều đi về hướng bờ sông, mái tóc đen dài rủ xuống sau bờ vai, bay phấp phới theo gió đêm.
Thế gian cũng không có từ ngữ nào để miêu tả vẻ đẹp của nàng.
Nếu như có, có lẽ giống lời Kiêu Dạ nói:
– Vẻ đẹp của nàng không thuộc về trần tục, vẻ đẹp ấy sánh ngang với sao trời.
– Sột soạt!
Tử Nguyệt vừa thay y phục xong thì nghe thấy âm thanh phát ra từ bụi cỏ bên kia. Nàng cảnh giác, sờ đoản kiếm, nín thở bước đến chỗ phát ra âm thanh.
Nàng phi đoản kiếm về phía bụi cỏ.
– U!
Ném trúng rồi!
Vạch bụi cỏ um tùm ra, một sinh vật màu trắng phát sáng như ánh sao, là con… Nàng chột dạ, không phải là hồ ly nhà nàng chứ?
Quả nhiên… Nàng liền ôm lấy nó.
Nàng vội vàng kiểm tra, cũng may nàng ra tay không mạnh, chỉ có móng sau của hồ ly bị thương.
– Xem ra ngươi phải làm con hồ ly què rồi.
– U u u!
Hồ ly trắng ngọ ngoạy đôi chân, đôi mắt đỏ lên tố cáo thiếu nữ trước mắt, giống như đang trách móc:
– Đều tại ngươi!
Tử Nguyệt bỗng nhớ ra điều gì, gượng cười hỏi:
“Kiêu Dạ, bên đó thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.”
– Vẫn ổn? Vẫn ổn mà sao con hồ ly lại tự chạy ra ngoài được?
– Lốp bốp!
Trong rừng có lửa cháy, củi đốt chất thành đống cao, ngọn lửa cháy rất lớn. Tử Nguyệt nhìm chằm chằm Bách Lý Hạo Thần:
– Con hồ ly này làm sao vậy?
Hắn cúi đầu như một đứa trẻ to xác phạm lỗi, an ủi tiểu hồ ly, băng bó vết thương cho nó:
– Ta sợ ngươi gặp chuyện… nên… nên để nó đi theo.
Tử Nguyệt tức giận, bàn tay để lên trán nói:
– Có chuyện cũng là ngươi có chuyện.
– Không… không… ta không sao.
Hắn đảm bảo.
Nói chuyện với một kẻ nói lắp sao lại tốn sức thế chứ! Tử Nguyệt nướng cá, vừa nhìn vào ngọn lửa vừa doạ dẫm:
– Nếu ngươi không chịu nghe lời ta, ta sẽ nướng con hồ ly để ăn.
– Chúng ta còn phải nhờ nó để tìm Tô Lạc Vân nữa.
Hắn co người lại.
Ngươi thắng…
Tử Nguyệt chợt nhớ tới lúc nàng vừa tắm, con hồ ly ở đó ư?
– Nghe nói đây là con hồ ly đực.
Dường như nhận thấy sự nguy hiểm từ người ngồi chéo, Bách Lý Hạo Thần ôm chặt con hồ ly nói:
– Ngươi định làm gì?
– Thiến nó.
– Đừng.
– Nó nhìn thấy ta tắm.
– Nhìn, nhìn chỗ nào?
– Nhìn thấy hết rồi.
– Ta… ta cũng muốn nhìn.
Một dòng nước ngầm như đang cuộn trào bao trùm bầu không khí giữa hai người.
“Xoẹt”, dòng nước ngầm lập tức biến mất.
Tử Nguyệt nghiêm mặt, ai nói Thần vương ngu xuẩn chứ?
Người có thể khiến nàng nổi giận không nhiều, hắn lại làm nàng tức giận nhiều lần như thế.
– Ngươi còn nói nữa, có tin ta bỏ ngươi lại trong rừng không?
– Lạc Vân đang ở gần đây.
Câu nói làm Tử Nguyệt cứng họng.
Nàng quyết định không nói chuyện nữa.
Ngày hôm sau, khi vừa mở mắt, nàng thấy một khuôn mặt tuấn tú. Nhận ra là Bạch Lý Hạo Thần, nàng mới từ từ bỏ tay ra khỏi đoản kiếm ở trong tay áo.
– Ngươi cho ta sờ một cái.
Hơi nóng toả vào dái tai, một giọng nói trầm thấp truyền vào tai nàng.
Tử Nguyệt nằm trên đám cỏ, nghi ngờ nhìn về phía nam nhân trước mặt, hỏi:
– Sờ hồ ly?
– Mặt.
“Ý của hắn là muốn sờ mặt của chủ nhân.”
“Ngươi im mồm đi Tiêu Dạ.”
“Là Kiêu Dạ.”
– Ngươi sờ đi.
Được sự cho phép của Tử Nguyệt, hắn vui vẻ giống như đứa trẻ được cho kẹo.
Tay hắn run run, từ từ giơ ra một cách thận trọng, giống hệt cái cách mà hắn nói chuyện, sợ sệt, lắp bắp.
Bàn tay to thô ráp của hắn che lấp cả đôi mắt Tử Nguyệt. Nàng nằm ngửa, bên tai vọng tới lời hắn nói:
– Đôi mắt của ngươi chắc chắn vừa to vừa tròn, giống như mặt trăng vậy.
Hắn là một người mù sao biết mặt trăng như thế nào?
– Ngươi thường xuyên mắng chửi người khác.
– Đâu có.
Nàng phản bác.
– Ngươi hay cười nhưng lại không thích cười.
Tử Nguyệt dường như bị nói trúng tim đen, mặt nóng bừng, hất đôi tay của hắn ra.
– Sờ đủ chưa?
– Chưa, bao lâu cũng không đủ.
Nàng rút đoản kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc bén kề vào cổ hắn:
– Ngươi dám sờ nữa ta sẽ tiễn ngươi về trời.
– Ta… ta.
Trong khi Bách Lý Hạo Thần bất ngờ gặp phải sát khí, còn chưa biết làm thế nào.
– Gào!
Hồ ly nhào tới, cắn vào tay của Tử Nguyệt.
Tử Nguyệt không thay đổi sắc mặt, quăng con hồ ly ra rồi thét lên:
– Trông chừng hồ ly của ngươi hẳn hoi đi!
Khốn thay mà, nuôi con hồ ly nửa tháng trời, ngoắt cái nó liền nghe lời người khác.
Tử Nguyệt ném con hồ ly vào lòng Bách Lý Hạo Thần, hắn khẽ gật đầu.
Hai người cưỡi ngựa đi vào trong rừng rậm, đến giữa trưa Bách Lý Hạo Thần nói:
– Phía trước chính là núi Bích Linh.
– Núi Bích Linh?
Tử Nguyệt ngẩn người, ngày hôm đó Tô Lạc Vân cũng nhắc tới núi Bích Linh với Lâu Mộng Điệp.
Rắn Huyễn Bích mấy nghìn năm tuổi, nghĩ tới thôi Tử Nguyệt đã nổi da gà.
– Đi!
Say ngựa thì chỉ có thể nói do thể lực quá kém, Bách Lý Hạo Thần quá thiếu rèn luyện.
Nhưng Tử Nguyệt không thể không quan tâm tới tính mạng của Tô Lạc Vân, phải tìm thấy y càng sớm càng tốt. Vậy nên mặc cho Bách Lý Hạo Thần ngồi trên ngựa nôn mửa. Gần đến, nàng thầm mắng, hắn nôn cũng phải bíu vào y phục của nàng, giờ đều ướt hết rồi, được chưa?
Vừa bước vào núi Bích Linh, Kiêu Dạ lập tức nói với Tử Nguyệt:
“Chủ nhân, trong Núi Bích Linh có rất nhiều người.”
Tử Nguyệt nhớ ra điều gì, chọc chọc Bách Lý Hạo Thần, người đã mệt lả:
– Tỉnh lại đi, có phải Hoàng gia đi săn ở núi Bích Linh không?
– Có, có đi nhiều nơi, núi Bích Linh cũng…
Chưa nghe hắn nói xong, Tử Nguyệt đã thấy căng thẳng.
– Vèo!
Âm thanh của lưỡi dao sắc bén xuyên qua không khí, ngựa Tảo Hồng cảnh giác, vểnh tai lên nghe ngóng.
Một mũi tên nhằm vào hai người bọn họ, bắn xuyên qua rừng cây.
Tử Nguyệt sợ tái mặt, kéo dây cương để trấn an con ngựa, vận chân khí thành gió, xuất một chưởng khiến mọi thứ chấn động, cỏ trên mặt đất bị gió thổi đổ bẹp.
– Viu!
Các mũi tên bay tới đều bị chẻ ra, nổ tung.
– Lách cách, lách cách!
Hung khí mang theo sát khí ngút trời rơi xuống đất.
– Được mệnh danh là Phong Linh tiễn có sức mạnh vô địch, lại bị một tên phế vật đánh bại. Thu Vũ tỷ tỷ, tỷ quá yếu rồi.
Giọng nói cười nhạo của Lâu Đông Tuyết vọng ra từ rừng cây.
Người bị giễu cợt chính là Lâu Thu Vũ, nàng ta mặc bộ y phục màu cam, tay cầm cung tên. Khi thấy mũi tên Phong Linh chia năm xẻ bảy, nàng ta rất tức giận.
Lâu Đông Tuyết cưỡi ngựa đến gần chỗ Tử Nguyệt.
– Hoá ra là muội muội, trùng hợp thật đấy.
Đôi lông mày lá liễu của Tử Nguyệt hơi cau lại.
– Không phải muội nói sẽ không đến ư? Sao lại tới đây? Hay là muội muội không nỡ xa Thái tử?
Vẻ mặt của nàng ta thay đổi từ kinh ngạc đến như đã tỏ tường mọi chuyện.
Tử Nguyệt cũng không thèm nhìn nàng ta, vội vàng phi ngựa đi.
Lâu Đông Tuyết tới quá gần, không để ý nên bị nước bắn tung toé lên người do vó ngựa đạp.
– Đông Tuyết muội muội, bộ y phục muội đang mặc đẹp thật đấy.
Lâu Thu Vũ cười giễu cợt.
Chẳng phải như thế sao? Y phục màu trắng bị ướt đẫm rồi.
Lâu Đông Tuyết không kiềm chế được cơn tức giận, quất mạnh một roi, con ngựa bị đau, cất vó phi đuổi theo Tử Nguyệt. Lâu Thu Vũ vẫn đứng yên.
Ngựa Tảo Hồng chở hai người nên Lâu Đông Tuyết nhanh chóng đuổi kịp. Tử Nguyệt liếc nàng ta một cái, lạnh lùng nói:
– Tránh ra.
Kéo dây cương siết vào đầu ngựa, Lâu Đông Tuyết tỏ vẻ châm biếm:
– Phía trước chính là doanh trại, ngươi còn nói là mình không đi tìm Thái tử ư? Đường ai nấy đi, sao ta phải nhường ngươi chứ?
Tử Nguyệt thật sự không biết trước mặt chính là doanh trại của đội đi săn mùa xuân.