-
Chương 23: Bị tập kích (1)
Đoan Dương lập hạ, ra tết Lăng phủ đều đến chùa cầu phúc, sau đó mang lương thực đến phân phát cho người nghèo. Nếu khó khăn, hôm đó bọn họ có thể đến tất cả các cửa hàng của Lăng Phủ để nhận gạo và đồ ăn.
Vào ngày này, Lăng lão gia cùng đại thiếu gia và nhị thiếu gia sẽ đến các cửa hàng chuẩn bị cho chuyện phân phát cho từng gia đình. Ngược lại, Lăng phu nhân sẽ đưa nữ quyến trong nhà đến chùa cầu phúc.
Lăng Hoàng đi theo, mới đến một hiệu cầm đồ, hạ nhân của Lăng phủ đã vội vàng chạy đến.
“Nhị… Nhị thiếu gia… xảy… xảy ra… Xảy ra chuyện rồi…”
Trong lòng Lăng Hoàng nghẹn lại, hắn cau mày dịu dàng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Hạ nhân thấy Lăng lão gia và đại thiếu gia đều ở đây, hắn ta giật mình: “A… Lão gia… Đại thiếu gia…”
“Chuyện gì mà lại hoảng loạn như vậy!” Lăng lão gia lên tiếng. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Bảo Chùa đã xảy ra chuyện…” Hạ nhân thở hổn hển: “Phu nhân và mọi người đang phân phát cháo trong chùa, ai ngờ mấy tên trộm đã trà trộn với nhóm người ăn xin đó… Bây giờ họ đang bắt cóc… Bắt cóc thiếu nãi nãi… Muốn đòi vàng bạc…”
Lời còn chưa dứt, Lăng Hoàng đã lập tức chạy ra khỏi hiệu cầm đồ, nắm lấy dây cương của hạ nhân đang dắt, xoay người lên ngựa, chân đập một cái phi như bay rời đi. Hạ nhân vừa đến, câu đầu tiên đã gọi nhị thiếu gia, có thể biết được vị thiếu nãi não bị bắt kia là ai…
Lăng lão gia cũng vội vàng chạy theo, sai bọn hạ nhân đuổi theo.
Nhưng ông ta lại nghe thấy giọng nói lười biếng của đại nhi tử: “Cha, đừng nóng vội.”
“Xảy ra chuyện như vậy con còn không vội?”
“Cha, người nhìn dáng vẻ khí phách của nhị đệ có chỗ nào giống một người yếu ớt.” Lăng Thiên nói một câu trúng đích, Lăng lão gia nhíu mày nhìn hắn: “Tư thế giục ngựa kia không phải vị công tử cả ngày ở nhà nào cũng sẽ làm được.”
“Con muốn nói gì?”
“Cha, chúng ta đến Bảo Chùa xem.” Dứt lời, Lăng Thiên và Lăng lão gia lên xe ngựa đến Bảo Chùa.
…
Bảo Chùa.
Lúc Lăng Hoàng đến, Lý đại nhân cũng vừa đến. Vừa bước vào cổng chùa, Lâm Tuyết Vũ đã đến đón: “Nhị đệ…” Giọng nàng ta run rẩy, sợ hãi, bàn tay phải giống như bị dao găm cứa, chảy máu…
“Mặc Nhi đâu?” Lăng Hoàng tức giận.
“Mặc Nhi muội muội… vẫn… ở bên trong…” Lâm Tuyết Vũ thấy Lăng Hoàng không quan tâm đến vết thương của mình mới kêu nha hoàn đến băng bó: “Ta không biết sẽ xảy ra chuyện này, tên nam nhân đó xếp hàng nhiều lần đòi phát mấy lần… Nương nói hắn, ai ngờ hắn lật đổ thùng cháo, lăng nhục Lăng Phủ… Như phát điên… lao về phía nương, Mặc Nhi muội muội bước tới ngăn cản, hắn ta cầm dao đả thương người khác… Cuối cùng, hắn ta bắt muội muội làm con tin…”
Lý đại nhân xoay người chạy đến hiện trường.
“Nàng ấy bị thương?” Lăng Hoàng không ngừng bước đến hậu viện của ngôi chùa, sư tăng ở phía trước dẫn đường. Lâm Tuyết Vũ bước nhanh theo sau, mấy lần không kịp, nàng ta phải chạy chậm.
Bên trong có rất nhiều người ồn ào, những người ăn xin sợ vạ lây đã trốn hết sang một bên, cao tăng và một số sư tăng vẫn đang khuyên giải.
“Tìm người Lăng phủ đến nói chuyện với ta.” Tên nam nhân đó gào lên, một tay cầm dao găm, tay còn lại bóp cổ Thi Mặc Nhi.
Thấy vậy, Lăng Hoàng bước tới: “Ta là người Lăng Phủ, ngươi thả nàng ấy trước.” Hắn nhanh chóng nhìn kỹ toàn thân Thi Mặc Nhi, may không có vết máu, xem ra nàng không bị thương.
Khi Thi Mặc Nhi nhìn thấy Lăng Hoàng, nàng muốn mở miệng nhưng bàn tay trên cổ họng nàng siết chặt, nàng đau đớn nhắm mắt. Diễn đàn Vietwriter.vn
Lăng Hoàng ngạt thở, hắn giơ tay nhưng cũng không dám manh động, người này cách Mặc Nhi quá gần.
Lý Mạnh Thanh thấy hai người giằng co: “Vị huynh đệ này, nếu ngươi có thù oán với Lăng Phủ thì tìm nam nhân ở Lăng Phủ so cao thấp, bây giờ ngươi bắt một nữ nhân trói gà không chặt thì sao gọi là hảo hán.”
Tên nam nhân kia liếc mắt nhìn Thi Mặc Nhi rồi lại nhìn Lăng Hoàng: “Mới chỉ bố thí mấy chén cháo lại mang dáng vẻ cao thượng, độc đoán. Đàn bà trong Lăng Phủ cũng không phải loại tốt đẹp.”
Lúc này, Lăng lão gia và Lăng Thiên đã đến.
“Đệ muội…” Lăng Thiên giả bộ căng thẳng.
Lăng Hoàng đi từng bước tiến lại gần, tên nam nhân lùi lại: “Vừa rồi nghe bọn họ nói ngươi chỉ muốn đòi vàng bạc, sẽ không làm tổn hại đến tính mạng ai cả. Nếu đã như vậy, ngươi chỉ cần mở miệng, thả nàng ấy ra, ngươi muốn bao nhiêu ta đều đáp ứng.” Đôi mắt xinh đẹp sắc lạnh.
Sự đắc ý trong mắt tên nam nhân kia lộ rõ, nhưng hắn lại từ chối: “Ngươi là cái thá gì! Lăng nhị công tử, từ lúc nào đến lượt ngươi đáp ứng ta?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ý cười.
Tên nam nhân đó cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, bất giác nuốt nước bọt.
“Ngươi biết ta là ai?” Lăng Hoàng cười.
“Hừ, Lăng gia… Nhị công tử ai không biết!” Tên nam nhân đó giơ dao găm lên, Thi Mặc Nhi có thể cảm nhận cơ thể tên nam nhân này đang run lên, đối mặt với Lăng Hoàng hắn sợ hãi.
“Ngươi biết rõ tình hình Lăng Phủ như vậy…” Rốt cuộc, nụ cười xinh đẹp kia biến mất, khuôn mặt trắng nõn vô cảm, đôi mắt ngưng tụ sự u ám: “Ngươi biết Lăng đại công tử chủ trì đại cục… Ngươi đòi vàng bạc…”
Đôi mắt xinh đẹp rũ xuống, liếc mắt nhìn Lâm Tuyết Vũ bị thương đang giữ tay: “Sao không bắt cóc đại thiếu nãi nãi… lại bắt nương tử nhà ta?”
Lông mi Lâm Tuyết Vũ ở bên cạnh khẽ run…
Tên nam nhân kia lập tức im lặng, tâm trí hắn hỗn loạn…
Trong khi hắn đang hoảng loạn, đờ người, Lăng Hoàng đã bước tới, kéo tay hắn ra, một chân đá vào ngực hắn ôm Thi Mặc Nhi vào ngực. Tên nam nhân đó ngã xuống đất rồi vội vàng đứng dậy, gào lên giơ con dao găm… Diễn đàn Vietwriter.vn
Đột nhiên, hắn ta ngã xuống đất.
Tất cả mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra, Vân Thiếu từ mái hiên bay xuống, rút phi tiêu từ sau lưng nam tử ngã xuống, ôm quyền: “Chủ gia, phu nhân.”
“Khụ khụ…” Thi Mặc Nhi ho khan một tiếng, nhìn Vân Thiếu, sau đó nhìn Lăng Hoàng, nàng kéo ống tay áo hắn.
Lăng Hoàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Có bị thương không?”
Thi Mặc Nhi lắc đầu, ngoại trừ cổ bị bóp lâu, cái khác thì không sao cả: “Hắn…”
“Lý đại nhân, việc còn lại giao cho ngươi.” Lăng Hoàng liếc Lý Mạnh Thanh rồi dặn dò. Bế Thi Mặc Nhi lên bước ra khỏi đám đông đang tự động nhường đường.
“Hắn chỉ ngất đi, ta vẫn chưa đả thương đến tính mạng hắn.” Vân Thiếu giải thích với Lý đại nhân, rồi đuổi theo Lăng Hoàng.
…
“Cha, thế nào? Quả nhiên hắn không đơn giản.” Lăng Thiên ở phía sau nói thêm: “Đây là… Lăng nhị công tử người biết sao?”
Lăng lão gia sững sờ tại chỗ.
.
Mạt Viên.
“Phu quân… sao chàng lại tức giận?” Thi Mặc Nhi bị ôm ngồi lên bàn, Lăng Hoàng ngồi trên ghế đá, ở độ cao này có thể thấy rõ dấu tay chói mắt trên cổ tiểu gia hỏa.
Lăng Hoàng lấy thuốc bôi bảo vệ da, ngẩng đầu không nói lời nào, mặc tiểu gia hỏa làm theo, Thi Mặc Nhi ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
“Phu quân… Chàng nói chuyện đi…” Tiểu gia hỏa đung đưa hai chân.
“Phu quân…” Toàn bộ căn phòng chỉ có giọng nói khàn khàn của nàng.
“Khụ khụ khụ khụ…” Diễn đàn Vietwriter.vn
Lăng Hoàng nghe thấy tiếng khan của nàng, lo lắng đứng lên, thấy tiểu gia hỏa đang cười: “Nàng… cổ họng không thoải mái thì đừng nói chuyện.”
Thi Mặc Nhi ôm Lăng Hoàng: “Không.”
Tiểu gia hỏa run lên, Lăng Hoàng đau lòng ôm nàng: “Nhiều người thế, sao nàng lại bị bắt.” Dù biết mục tiêu của tên đó là nàng nhưng hắn vẫn không có chỗ nào trút giận: “Người đó phát điên, nàng cũng không biết tránh xa!”
“Ta thấy hắn đả thương người khác, chàng thấy tẩu tẩu không? Một vết cắt rất dài, chảy máu. Ta không nghĩ nhiều mà lao lên..” Ở trong ngực Lăng Hoàng, Thi Mặc Nhi mới bắt đầu sợ hãi, càng ôm chặt hắn hơn.
Lăng Hoàng khẽ thở dài, vỗ nhẹ vào lưng tiểu gia hỏa, dỗ dành nàng.
Mạt Viên nổi gió.
Last edited:
Bình luận facebook