-
Chương 24: Bị tập kích (2) (caoh)
Mấy ngày sau…
“Lão gia! Lão gia!” Người trong Đông Viện đang ăn sáng, hạ nhân vội vàng chạy vào.
Lăng lão gia đặt chén đũa xuống, hơi tức giận, mấy ngày nay trong phủ càng ngày càng nhiều chuyện, chuyện Bảo Chùa mấy ngày trước, chuyện Lý đại nhân, chuyện Cửu Môn, mới khiến hắn dần hiểu ra, Lăng Thành này, đa số chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
“Chuyện gì, nói!”
“Tiền trang⁽¹⁾ Lăng gia đã xảy ra chuyện… Lão gia… Hôm nay có rất nhiều người tới rút bạc… Tiền trang không có cách nào xoay sở… Đại thiếu gia đã đến đó…”
⁽¹⁾ Tiền trang: ngày nay gọi là ngân hàng
Lăng lão gia cau mày: “Vậy kêu các chi nhánh khác đưa bạc sang đó.” Lăng phủ không phải chỉ có một tiền trang… Không phải chuyện lớn…
“Lão gia… Là… Là tất cả tiền trang… rất nhiều người đều tập trung đến rút bạc… Số lượng rất lớn…”
“Cái gì!” Lúc này Lăng lão gia mới toáng lên, bát cháo rơi xuống bàn cơm.
Lăng phu nhân và Lâm Tuyết Vũ cũng sửng sốt.
Lăng phu nhân cũng là người đọc sách, bà ta vẫn hiểu đạo lý: “Lão gia, tất cả tiền trang đều xảy ra chuyện, vậy chính là có người cố tình quấy rối! Sao có chuyện mọi người đều hẹn một ngày đến lấy bạc. Tiền trang của Lăng gia ta có đến mười mấy tiệm…”
Lăng lão gia liếc Lăng phu nhân: “Ngươi cho rằng ta không biết sao!”
Lăng phu nhân im lặng.
“Lão gia, đại thiếu gia còn muốn nói với ngài một chuyện.” Hạ nhân chắp tay nói.
“Hôm trước, Bảo Chùa bị hỏa hoạn… Một nửa ngôi chùa bị cháy… Trụ trì bị tố cáo tham ô tiền nhan khói của khách hành hương, đã bị bắt đến nha phủ… Hôm nay Bảo chùa đã bị niêm phong…”
Lăng lão gia trố mắt, hắn hiểu tin tức Lăng Thiên nói cho hắn có ý gì.
Chẳng lẽ thật sự là Lăng Hoàng? Đứa trẻ thị thiếp sinh ra thật sự có năng lực này?
Lăng lão gia là một người có tư tưởng hoàn toàn phong kiến, đích thứ rõ ràng. Thê thiếp chỉ là công cụ sinh con, chính thê sinh được con trai, hắn đương nhiên đặt nhiều kỳ vọng vào trưởng tử. Trong lúc tiểu thiếp mang thai, không phải không rõ, thầy bói còn nói tám chín phần là một nữ nhi nên hắn cũng không quan tâm mà mặc kệ. Tiểu thiếp khó sinh, bà đỡ lại báo là con trai nên hắn giữ lại. Không ngờ tiểu nhi tử sinh non, lúc sinh ra cơ thể xanh đen, bà đỡ và đại phu đều nói có lẽ là một đứa bé bỏ đi. Hắn vô cùng tức giận, ném đứa bé cho bà vú. Ai ngờ, nhi tử này mạng lớn, bị bệnh tật từ khi còn nhỏ đều qua khỏi. Sau đó, thê tử nảy ra một chủ ý, nói đứa nhỏ này còn yếu, không bằng gửi nó đến Vân Sơn tĩnh dưỡng. Trong khoảng thời gian này, đại nhi tử đã thông thạo thơ văn, lại nổi bật trong đám hài từ cùng tuổi, nên Lăng lão gia nghe thê tử đưa tiểu nhi tử mười mấy tuổi đến Vân Sơn. Theo hạ nhân hồi báo, trên đường đến Vân Sơn bọn họ gặp sơn tặc, tiểu nhi tử mạng lớn, chỉ một mình hắn còn sống. Theo chính hắn nói, vị đạo sĩ ở Vân Sơn xuống núi ra tay tương trợ, nên kết duyên để hắn ở Vân Sơn dưỡng thân suốt 5 năm. Hay là, năm đó hắn đột nhiên nhớ tới tuổi tác của tiểu nhi tử này, sai người đón hắn về, dung mạo của đứa bé quả thực giống mẹ nó, nam sinh nữ tướng, đẹp như tiên. Lăng Hoàng tự nhận cơ thể yếu ớt, lập hạ hằng năm đều đến Vân Sơn tu dưỡng.
Lăng lão gia chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này, trong đầu hắn chỉ mong tiểu nhi tử này thành gia lập thất có thể thắp thêm chút hương khói cho Lăng gia thôi.
Nhưng hôm nay, hắn choáng váng… Diễn đàn Vietwriter.vn
Sau khi nghĩ đến đây, xe ngựa của Lăng lão gia đã dừng lại ở lối vào tiền trang lớn nhất Lăng Thành. Quả nhiên hắn nhìn thấy rất nhiều người tụ tập ở đây, trên tay cầm ngân phiếu, tới đổi ngân lượng…
“Mọi người đừng nóng vội! Chớ nóng vội! Bảng hiệu lớn của Lăng gia nhà ta ở đây, ta có thể thiếu nợ các vị sao?” Lăng Thiên ở trước cửa nói: “Ta đã sai hạ nhân đến các tiền trang khác. Nhưng hôm nay các vị cùng hẹn đến đây là nhận được tin tức gì sao? Mong rằng các vị chỉ điểm để Lăng gia ta có thể ngày càng lớn mạnh, phục vụ mọi người tốt hơn…”
Lăng lão gia rất hài lòng lý do thoái thác của Lăng Thiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh, quả nhiên là nhi tử của hắn.
“Ông chủ Lăng, Lăng gia sắp rút khỏi thương hội Lăng Thành… có chuyện này không?” Thương nhân cầm ngân phiếu trong tay nói: “Đêm qua bọn ta nhận được tin tức Lăng gia công khai gây thù với Cửu Môn, bây giờ tin đồn đã truyền khắp giang hồ nói Cửu Môn sẽ trừng trị Lăng gia…”
Lăng Thiên nghe vậy thì bật cười: “Ông chủ này, ngài đã nói đây là tin đồn thất thiệt không có chứng cứ xác thực. Lăng phủ ta là một thương nhân lương thiện ở Lăng Thành, không nói đến việc chúng ta không dám làm triều đình thất vọng, bá tánh bên dưới sao có thể dễ tin chuyện giang hồ.” Trong lời nói hắn đã ngầm ám chỉ Lăng gia có sự hậu thuẫn của triều đình.
“Bọn ta không quan tâm đây có phải tin đồn hay không, tóm lại, bọn ta chỉ cần ngân lượng của mình!”
“Đúng, đúng, đúng! Tiền lãi! Một xu cũng không được thiếu!”
“Không sai!”
Tức khắc, mọi người lại chen chúc… người qua đường thấy đều thì thầm to nhỏ.
Lăng lão gia và Lăng Thiên liếc mắt nhìn nhau một cái sau đó để chưởng quầy chống chọi, trốn ra phía sau.
“Thiên Nhi, việc này con định xử lý thế nào.”
“Cha, trước mắt có tám chín tiền trang gặp phải chuyện này. Ngân lượng ở tiền trang không có nhiều lắm, có thể xoay sở thì đều đã làm, con kêu hạ nhân đến các cửa tiệm khác thu bạc, ổn định những người này trước.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Được…”
“Cha, hôm nay Mạt Viên tình hình thế nào?”
“Hả?” Lăng lão gia sửng sốt: “Ta không đi hỏi…”
Lăng Thiên tức giận nói: “Cha! Không phải đến ngày hôm nay người vẫn cho rằng đứa con thứ của người là một phế vật chứ!”
Lăng lão gia chớp mắt, hắn thật sự không tin tiểu nhi tử nhà mình có thể hô mưa gọi gió.
“Dù hắn là phế vật, cha, có bao giờ người nghĩ rằng có người đứng sau lưng hắn không?” Lăng Thiên thấy sự khinh thường trong mắt Lăng lão gia, hắn thay đổi tâm trạng, thay đổi lời nói Lăng lão gia có thể tiếp thu.
“Sau lưng?” Lăng lão gia lập tức cảm thấy khả năng này lớn hơn.
“Cửu Môn…”
“Cái gì? Hắn dám cấu kết với Cửu Môn?” Lăng lão gia tức giận nói, thật ra Lăng lão gia hướng tới quan trường, nhưng hắn không thi đỗ khoa cử nên mới gia nhập thương trường. Đương nhiên Lăng gia có nhiều thân thích làm quan trong triều, hắn cũng một lòng hướng về triều đình, đối với giang hồ khịt mũi coi thường.
“Đúng vậy, nếu đã như vậy hắn đã làm nhục gia phong, cha!”
“Con định thế nào!” Lăng lão gia nói.
“Cha, sắp đến đại thọ 50 tuổi của người, đến lúc đó quan gia trong triều, khâm sai Lý đại nhân đều sẽ tới chúc mừng. Nếu người có thể chứng minh Lăng Hoàng là người giang hồ… mang chứng cứ hắn cấu kết với Cửu Môn. Đến lúc đó, Lăng gia ta có thể khai báo trước triều đình! Chứng minh chúng ta không rắp tâm bao che, đại nghĩa diệt thân⁽²⁾.”
⁽²⁾ Đại nghĩa diệt thân (大義滅親 ): vì đại nghĩa người thân cũng giết.
…
Mạt Viên…
Thư phòng trong mật đạo…
“Chủ gia, sổ sách của trụ trì đã được đặt trên án thư của Lý đại nhân đêm qua, hôm nay hắn đã bị bắt giữ. Bảo Chùa cũng bị niêm phong. Lý đại nhân xử lý chuyện này khá gọn gàng.”
Lăng Hoàng gật đầu: “Chuyện Lăng phủ thì sao?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Hiện giờ Lăng phủ không còn nhiều bạc. Chuyện ở tám tiền trang miễn cưỡng đã được xử lý, nhưng theo tính toán bọn họ sẽ để lại một lỗ hổng lớn, chắc chắn sẽ không chịu nổi một lần sóng gió nữa.”
“Lăng Thiên vẫn muốn bắt ta?” Tay Lăng Hoàng cầm một tấm thiệp màu đỏ, trên tay viết đại thọ 50 tuổi của Lăng lão gia, đưa tới hoàng cung, được biết có rất nhiều đại quan, quý nhân đã được mời.
“Đúng vậy, người đại công tử muốn mời nhất là thái tử.”
“Vậy cứ để xem, hắn ta có mặt mũi lớn đến vậy không…”
“Chủ gia, Vân Trang truyền tin, hỏi người kế hoạch lập hạ năm nay, để bọn họ chuẩn bị.”
“Xuất phát đúng hạn, kêu bọn họ chuẩn bị một số thứ cho vật nhỏ.” Lăng Hoàng khép lại cuốn sách, nghĩ đến năm nay hắn sẽ đưa Thi Mặc Nhi đến thế giới của mình, mặt hắn dịu dàng.
“Vâng!” Vân Thiếu hiểu ra.
Ra khỏi mật đạo…
Trời đã tối.
Thi Mặc Nhi ngồi trên án thư hắn thường ngồi, chán nản lật xem tập thơ và tranh vẽ, vừa thấy Lăng Hoàng bước ra, nàng phấn khích đứng dậy: “Phu quân!”
Vân Thiếu hành lễ với hai người rồi lặng lẽ rời đi.
“Phu quân ~ hôm nay chàng còn giận không?” Thi Mặc Nhi lấy lòng, gương mặt tươi cười chào đón, hai tay ôm lấy cánh tay hắn, khóe miệng cong đến một độ cong đẹp nhất.
Lăng Hoàng vẫn còn tức giận vì nàng tự đẩy mình vào vòng nguy hiểm, cảnh cáo tiểu gia hỏa sau này cẩn thận. Thế mà nàng lại nói cứu người là bản năng không tránh được mới thật sự khiến hắn tức giận.
“Ngẩng đầu lên để ta xem.” Lăng Hoàng cố ý hạ giọng khiến tiểu gia hỏa phải ngước nhìn.
Vật nhỏ tự biết câu trả lời lúc trước không ổn, nàng ngoan ngoãn nâng cằm lên: “Đã lành rồi, không còn dấu vết gì. Thuốc của Tùng Lan thật sự rất tốt, ba ngày nay, chàng xem, một chút dấu vết để lại cũng không có, cũng không đau nữa.”
Lăng Hoàng nhéo cằm nhỏ của tiểu gia hỏa, xoay trái xoay phải, không biết vì hắn quá quan tâm nàng hay do trong lòng thấy khó chịu, hắn luôn cảm thấy dấu hồng kia vẫn có thể nhìn thấy, hắn lại từ từ nhíu mày: “Hôm nay vẫn phải bôi thuốc.”
“Vẫn… Vẫn phải bôi thuốc à…” Thi Mặc Nhi hơi đỏ mặt, nói lắp. Ai da, bôi thuốc thì không có vấn đề gì… Nhưng mỗi lần bôi thuốc… hắn đều… thích lột sạch người nàng…
Lăng Hoàng thấy khuôn mặt đỏ bừng của tiểu gia hỏa, dáng vẻ muốn từ chối nhưng cũng muốn lấy lòng hắn khiến hắn cong môi, nhướng mày ra lệnh: “Lên giường nằm chờ ta.”
Mạc Nhi ngây ngốc, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nói: “Ồ.”, bĩu môi đi ra khỏi thư phòng…
Lăng Hoàng cười nhẹ, nhìn tiểu gia hỏa chạy chậm như đang bỏ chạy đi về sương phòng, hắn xoay người lấy thuốc bôi dịu da trong ngăn tủ, đi theo đến sương phòng.
Đêm hè đã bắt đầu, ấm áp hơn những ngày mùa xuân…
Thi Mặc Nhi vừa cởi áo ngoài, Lăng Hoàng đã bước vào phòng, bước tới vây quanh tiểu gia hỏa ở trước bàn trang điểm. Diễn đàn Vietwriter.vn
Thấy Lăng Hoàng mở hộp thuốc bôi ra, Thi Mặc Nhi ngoan ngoãn ngửa đầu lên.
Ngón tay dính thuốc nhẹ nhàng chạm vào làn da mềm mại ở cổ nàng, rất cẩn thận: “Ta thà để người khác tổn thương cũng không muốn nàng bị thương, nàng biết không?”
“Ta biết, nhưng đây là chuyện ngoài ý muốn.” Thi Mặc nhẹ giọng nói thêm: “Nhưng sau này ta sẽ cẩn thận, cố gắng không khiến phu quân đau lòng.”
Nghe nàng nói giỡn, Lăng Hoàng nhướng mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lại cười với hắn: “Phu quân đừng tức giận.”
“Vậy phải xem biểu hiện của nàng…”
“Ta phải biểu hiện như thế nào?”
Lăng Hoàng cong môi, cúi người hôn vật nhỏ, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, triền miên với chiếc lưỡi nhỏ thơm tho, xoay tròn liếm mút. Lưỡi nàng làm theo hắn lại rút lui, lưỡi nàng rút lại, hắn lại tiến lên dụ dỗ.
“Ưm…”
“Sau này nếu nàng không nghe lời, ta sẽ phạt…” Lăng Hoàng hôn và cắn môi dưới tiểu gia hỏa, nói nhỏ, một tay vuốt ve nhũ thịt đang nhô lên, đồng thời một tay nhanh chóng cởi dây eo của chiếc áo mỏng duy nhất còn lại.
Thân hình của tiểu gia hỏa càng ngày càng quyến rũ, một tay là có thể ôm hết vòng eo nhỏ nhắn, cặp nhũ thịt đẫy đà hấp dẫn, còn có đôi chân thon dài chỉ có thể nhìn thấy khi nàng cởi y phục…
Dây eo bị cởi ra, áo mỏng bị đẩy sang hai bên, Lăng Hoàng ngậm lấy hai nhũ hoa… chụt… chụt, đầu lưỡi liếm hạt đậu đỏ. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ưm… phu quân…” Thi Mặc Nhi hơi không nhịn được… lui về phía sau vài bước, đụng phải bàn trang điểm.
Lăng Hoàng giơ tay bế tiểu gia hỏa lên bàn trang điểm, hắn vùi đầu vào trước ngực nàng, liếm láp nhũ hoa nàng hết bên này sang bên kia, hai tay nhào nặn bộ ngực sữa mềm mại. Dần dần có thể nghe thấy tiếng môi răng hắn va chạm với nhũ hoa của nàng, cơ thể hai người bắt đầu nóng lên.
Thi Mặc Nhi dựa vào gương đồng, ngồi trên bàn trang điểm, hai tay đặt lên vai Lăng Hoàng, hắn hôn dọc xuống, đến rốn thì dừng lại, hắn khẽ cắn một cái khiến nàng cong người, đầu vú dựng thẳng, hắn bóp nhẹ đầu vú rồi dùng ngón tay ấn vào.
“A…” Thi Mặc Nhi cắn môi rên rỉ, cơ thể đã ý thức được tình ái, dục vọng trống rỗng ập đến, ngón tay nắm lấy vai Lăng Hoàng, hắn bắt đầu hôn lên bụng nàng, trong lòng nàng cảm thấy sợ hãi.
Trên bụng dưới bằng phẳng, đầu lưỡi để lại dấu nước ướt át như pha lê, đến bụng dưới vẫn không ngừng đi xuống.
Lăng Hoàng tách hai chân tiểu gia hỏa ra.
Thi Mặc Nhi khẩn trương, cảm thấy nơi hắn hôn càng ngày càng đi xuống, nàng hoảng loạn gọi: “Phu quân… Phu quân…”
“Bảo bối… Để ta nếm thử… Ngoan…” Hắn hôn lên vùng tam giác thần bí của tiểu gia hỏa, đây là nơi khiến hắn điên cuồng, cơ thể tiểu gia hỏa run lên, Lăng Hoàng cười khẽ, xấu xa vươn lưỡi liếm láp hai cánh môi của bướm nhỏ.
“Ưm…” Thi Mặc Nhi muốn khép hai chân lại, hắn ngồi xổm xuống ở giữa hai chân nàng, hai tay nàng chỉ có thể sờ tóc hắn, một màn xấu hổ như vậy khiến hoa huyệt bắt đầu co rút, hoa huyệt tiết ra dâm dịch.
q
“A… Phu quân… Không cần… Đừng ăn…” Thi Mặc Nhi thẹn thùng, đôi tay luồn vào mái tóc đen của hắn, nàng cong người ôm lấy đầu hắn, hai vú lắc lư dán đến mặt hắn.
“Ưm… Bảo bối… Ta muốn ăn… Nàng thật ngon…” Lăng Hoàng ngẩng đầu lại liếm kiều nhũ tiểu gia hỏa đưa tới trước mắt, cao trào dục vọng đã khống chế cơ thể tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa giật mình ngả người ra sau.
Hắn tiếp tục dùng đầu lưỡi kích thích lỗ hoa của Thi Mặc Nhi, đầu lưỡi bắt chước động tác thâm thọc vào bướm nhỏ của hạ thể. Đầu lưỡi cảm nhận được đường đi bị phần thịt non đè ép, co rút, hình như vì hắn liếm mút nên cơ thể tiểu gia hỏa càng muốn, dương vật to dài, sưng trướng của Lăng Hoàng cũng bắt đầu kêu gào, nhảy lên ở giữa hai chân.
“A a a a… Phu quân… Không được…” Thi Mặc Nhi cảm thấy nàng sắp lên đỉnh dục vọng cao nhất.
Lăng Hoàng cảm thấy lỗ hoa của tiểu gia hỏa đang co rút nhanh chóng. Hắn rút môi và đầu lưỡi ra, thay thành hai ngón tay cắm vào lỗ hoa co rút. Đường đi chật hẹp vốn đã co thắt lại nhưng khi cảm nhận được ngón tay tiến vào, thịt non lập tức quấn lấy ngón tay, quấn theo từng cái đâm thọc của nó: “Bảo bối… Nàng kẹp chặt quá… Ưm…”
Thi Mặc Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lăng Hoàng, quyến rũ đỏ bừng nhiễm một tầng dục vọng, dịch nhầy dính trên môi nắn chính là… dâm dịch… Diễn đàn Vietwriter.vn
Lăng Hoàng biết tiểu gia hỏa xấu hổ, hắn tiến lại gần nàng đưa ái dịch còn sót lại trên môi lưỡi vào miệng nàng: “Bảo bối… nàng cũng nếm thử… Đây là hương vị ta thích… Ưm…”
“A…”
Lăng Hoàng dùng một tay cố định eo tiểu gia hỏa, sợ cơ thể nàng mềm nhũn sẽ ngã khỏi bàn trang điểm, tay còn lại làn loạn ở bướm nhỏ của nàng: “Ưm… Bảo bối… Ta cũng rất muốn nàng… Muốn đến đau…” Nói rồi côn thịt đứng thẳng cọ vào đầu gối của tiểu gia hỏa.
Thi Mặc Nhi không có cách nào với việc Lăng Hoàng làm nũng, chứ đừng nói đang hoan ái, hắn trông vô tội, vẻ mặt ẩn chứa dục vọng. Lăng Hoàng vui sướng khi cảm nhận được bàn tay mềm mại của tiểu gia hỏa đang đặt trên dương vật to dài của hắn.
“Ưm… Bảo bối… Sờ ta… Tới… vòng qua…” Hắn nóng lòng muốn đặt dương vật của mình vào tay nàng, thẳng lưng đưa đẩy, cọ xát côn thịt to dài vào lòng bàn tay nàng.
“A…” Tốc độ đâm thọc của hắn nhanh hơn, hông cũng nhanh chóng đâm: “Bảo bối… Làm theo ta… theo tốc độ của ta… Chúng ta cùng nhau… Ưm… Cùng nhau…” Lăng Hoàng đến gần Thi Mặc Nhi, đặt một tay lên bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy mình, hắn cầm theo tay nàng vuốt ve lên xuống, ngay sau đó thả lỏng để tự nàng vuốt ve theo tốc độ cũ của hắn, dương vật càng ngày càng sưng to.
“Ưm a…” Tiểu gia hỏa giờ đã núp sát vào ngực Lăng Hoàng, hắn trêu đùa hạ thân nàng, nàng vuốt ve phân thân hắn, hiện giờ mặt nàng đỏ bừng, hoàn toàn chìm trong niềm vui sướng.
Trong gương trang điểm màu đồng Lăng Hoàng có thể nhìn thấy bóng lưng yểu điệu với đường cong rõ ràng của tiểu gia hỏa, hai xoáy ở phần eo sau lưng lộ rõ, cặp mông căng tròn ngon miệng hấp dẫn, hắn không nhịn nổi nữa.
“A a a a…” Hoa huyệt điên cuồng co rút, Lăng Hoàng rút ngón tay ra Thi Mặc Nhi mềm oặt trong ngực Lăng Hoàng, hai tay buông lỏng.
“Bảo bối… Hôm nay chúng ta thay đổi chút…” Lăng Hoàng nhìn gương đồng mà cảm thấy ngứa ngáy, ôm tiểu gia hỏa, xoay người nàng lại làm nàng đối mặt với gương đồng. Thi Mặc Nhi bị đùa nghịch hai tay chống lên bàn trang điểm, chu mông nhỏ lên. Lăng Hoàng vội vàng đỡ phân thân, một tay sờ lên bờ mông mềm mại, đi dọc theo khe sờ đến hoa huyệt ướt đẫm, dương vật to dài chạm vào miệng bướm nhỏ.
“Ưm…” Trong hoa huyệt vẫn còn sót tàn dư của cao trào… Lăng Hoàng đẩy một cái, hoa huyệt vốn đang co rút nên giờ vô số thịt mỏng đang hút lấy côn thịt của hắn: “Ưm a… Bảo bối… Nàng vẫn đang cao trào… Quá tuyệt vời… A…”
Hình ảnh hai người phản chiếu trên gương đồng, nam tử cúi người dựa vào nữ tử, một tay hắn ôm eo, tay còn lại vòng đến xoa bóp nhũ thịt, nhũ thịt bị hắn bóp biến dạng. Nhũ hoa ở giữa khe hở ngón tay đứng thẳng, cơ thể thiếu nữ hồng hào, nam tử lưu lại dấu hôn ở bả vai và lưng nàng, thân dưới đập mạnh vào bờ mông trắng nõn mềm mại, phát ra âm thanh bạch bạch bạch dâm đãng. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ưm a… Bảo bối… A… Nàng xem… Lúc hoan ái nàng xinh đẹp đến mức nào… A ưm…” Lăng Hoàng nói, Thi Mặc Nhi lén nhìn gương đồng, nàng lập tức thẹn thùng rời tầm mắt, nhưng Lăng Hoàng lại giữ cằm tiểu gia hỏa, buộc nàng phải nhìn cảnh tượng trong gương đồng: “A… Bảo bối… Nàng lại co rút… Thích sao… A… Bảo bối, dựa lại đây… Ưm… Dựa vào ta…”
Lăng Hoàng thì thầm bên tai nàng, dỗ tiểu gia hỏa dựa vào người mình, quay đầu hôn lên môi tiểu gia hỏa, hôn môi trong lúc hoan ái cũng kịch liệt, nước bọt trong miệng chảy ra, tiểu gia hỏa bị hôn, hai tay ngửa ra sau ôm cổ Lăng Hoàng, côn thịt dưới thân vì tiểu gia hỏa ngồi thẳng cũng rút da một nửa, giọng nữ rên rỉ: “Ưm…”
“Ngoan… Bảo bối… Ta lập tức cắm vào…” Hai tay Lăng Hoàng di chuyển xuống đùi nàng, dùng ít lực, Thi Mặc Nhi cảm thấy hai chân nàng đã rời khỏi mặt đất: “Bảo bối, ôm cổ ta… Úc… Rớt ra… Ưm…” Côn thịt rời khỏi động hoa một ít, hai người đều thở gấp.
Lăng Hoàng bế tiểu gia hỏa lên, đôi tay đặt dưới đùi nàng, cố định tư thế nàng trong ngực hắn.
Thi Mặc Nhi nhìn thấy tư thế xi tiểu tiểu hài tử trong gương đồng, nàng xấu hổ nức nở.
“Bảo bối đừng khóc… đây là yêu nàng… ưm… phu quân tiến vào… tới… Ưm…” Con chim to dài của Lăng Hoàng đặt lên miệng hoa huyệt, nhiều lần bị mở ra: “Aiss… ướt quá… ưm…” Lăng Hoàng lấy lại bình tĩnh, côn thịt đè lên miệng lỗ hoa, tay hắn buông lỏng, đẩy cả cây gậy vào, vì trọng lực tiểu gia hỏa hạ xuống nên cả cây đẩy vào bên trong.
“A…” Nàng thở hổn hển yêu kiều rên rỉ.
“Ưm a… Sâu không… Bảo bối… Cắm vào lòng nàng chưa… A…” Tư thế này, mỗi lần hắn rút ra là gần hết cây gậy, rồi theo cơ thể nàng hạ xuống mà cắm cả cây gậy vào. Cánh tay hắn dùng lực, phối hợp với tốc độ của hắn mà đẩy lên, từng chút đâm vào cơ thể tiểu gia hỏa: “Ưm… A oh… Bảo bối… Nàng nhìn trong gương đi… A… Phu quân cắm nàng thế nào… Nàng xem… A…”
Hắn tiến lên hai bước, dương vật to dài vặn vẹo trong lỗ hoa, Thi Mặc Nhi kêu lên, đường đi lại bắt đầu một đợt co rút nhanh chóng. Hai người hoàn toàn hoan ái trước gương đồng, đôi mắt mê ly của Thi Mặc Nhi nhìn gương đồng, trong gương cơ thể nàng đỏ bừng, y phục đã sớm không còn, nàng trần trụi tựa lưng vào ngực hắn, hai chân bị tách ra, có thể nhìn thấy hoa huyệt không sót chỗ nào. Phân thân tím đỏ sưng to không ngừng ra vào. Dâm dịch rỉ ra từ lỗ hoa trong lúc giao hợp bị đánh không ngừng nhỏ giọt xuống đất. Hai nhũ thịt theo động tác đưa đẩy dưới thân không ngừng đong đưa, nhũ hoa đã cứng như hòn đá nhỏ… Cảnh tượng thơm tho, kiều diễm làm hoa huyệt càng co chặt hơn… Diễn đàn Vietwriter.vn
“A ưm… Bảo bối… Nàng thật hưng phấn… Kẹp chặt thật… A… Thích không… Thích phu quân cắm nàng không… Ưm… Nàng xem… Cái miệng nhỏ này của nàng… Ăn giỏi quá… A ưm… Vẫn muốn cắm… Cắm thật sâu… Đề nàng ăn… A ưm… Ăn ngon không…”
Lăng Hoàng cũng thấy côn thịt của mình trong gương đồng, hắn ra sức đâm thọc, hoàn toàn đi vào trong hoa huyệt. Có mấy lần dùng sức quá mạnh, lúc côn thịt rút ra có thể nhìn thấy hắn quy đầu sưng đỏ của hắn…
“A a a a… Phu quân… Từ bỏ… Ta không được… tê… tê quá…”
Last edited:
Bình luận facebook