-
Chương 22: Thử (3) (h)
Nửa đêm, có thể nghe thấy tiếng côn trùng ngoài cửa sổ lọt vào, trong phòng âm thanh bụng kêu ục ục rõ ràng…
Lăng Hoàng bật cười, hắn kéo Thi Mặc Nhi đứng dậy. Mấy ngày nay, căn bếp nhỏ trong Mạt Viên không chuẩn bị nhiều đồ ăn lắm. Lăng Hoàng bế Thi Mặc Nhi nhảy qua mái hiên, bay dưới ánh trăng, xuyên qua bóng cây đến nhà bếp gần Đông viện.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Trời đã khuya, Đông viện cũng không thích có nhiều hạ nhân nên không ai phát hiện.
Thi Mặc Nhi lo lắng, vừa vào bếp nàng đã lấy khăn tay quấn mấy cái màn thầu, lương khô rồi muốn lôi Lăng Hoàng đi.
“Không phải nương tử thích ăn đồ có nhân sao?”Lăng Hoàng nhớ rõ.
Đổi lại là cái trừng mắt của nàng, lúc nào rồi mà hắn còn đòi ăn bánh bao nhân thịt? Bị người khác phát hiện hắn có thể vượt tường bay lên nóc nhà, không giống một người bị bệnh thì phải làm sao!
“Nương tử, có lấy cái này không?” Lăng Hoàng thuận tay lấy một cái giỏ, theo nàng đi chợ mua rau nên hắn đã quen cửa quen nẻo, dạo quanh căn bếp lớn này… Hắn lấy miếng thịt heo hỏi…
Thi Mặc Nhi vội đến mức dậm chân, vừa quay đầu lại, nhìn thấy miếng thịt ngon, nàng cắn răng: “Lấy!”
Lăng Hoàng cười nhẹ, bỏ vào giỏ.
Lần đầu tiên Thi Mặc Nhi làm trộm, không biết vì sao dáng vẻ này lại khiến Lăng Hoàng muốn trêu chọc nàng, hết hỏi cái này lại hỏi cái kia. Tiểu gia hỏa đè thấp giọng nói, vừa vội vàng vừa hưng phấn, lấy chút gạo, mì và đồ ăn, thịt, đồ khô.
Cuối cùng, giỏ đã đầy.
Lăng Hoàng lại bế nàng bay lên mái nhà.
Đi qua Đông viện…
Diễn đàn Vietwriter.vn
Nghe thấy âm thanh.
Lăng Hoàng đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng, Thi Mặc Nhi ngoan ngoãn gật đầu. Lăng Hoàng theo tiếng lá bị gió thổi, xào xạc… nhảy lên một cái cây lớn, mượn cành lá xum xuê che chắn, cách bức tường nghe…
…
“A… liếm sạch… ư a… chỗ đó… a…”
Ánh trăng chiếu xuống, cơ thể Thi Mặc Nhi run lên, nàng mới thấy rõ cảnh tượng trong Đông viện. Lăng Thiên khỏa thân ngồi trên ghế đá, hai nữ nhân đang quỳ ở giữa hai chân hắn, cố gắng liếm láp phân thân của hắn.
Thi Mặc Nhi dùng một tay che miệng, quay mặt đi, liếc nhìn Lăng Hoàng, thấy hắn đang ôm chặt nàng, im lặng ra hiệu với nàng, Thi Mặc Nhi chậm chạp lén nhìn xuống phía dưới.
“Ăn ngon không… Ưm… To không… A… ưm… Há miệng…” Lăng Thiên nhìn hai nữ nhân dưới thân đang ra sức lấy lòng mình, một tay kéo một người lên, ngón cái và ngón trỏ niết miệng nàng ta, mặc kệ nàng ta có thích ứng được không hắn đã đút lưỡi vào: “Chậc chậc… Ngọt quá… Há to miệng… Ưm a… Cắm chết cái miệng nhỏ của ngươi… Ư… Không được cắn… A a a… Tiểu Thiến ngoan… Lại mút sâu chút… A ưm… Tiểu tiện nhân… Cái miệng nhỏ càng ngày càng biết cách ăn ư… A…”
Người tên Tiểu Thiến chính là nha hoàn bên người Lâm Tuyết Vũ.
Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ưm ưm… ư… ưm…”
Chỉ thấy Lăng Thiêu dùng một tay đỡ gáy Tiểu Thiến, không ngừng đẩy hông về phía trước, dùng hết sức đẩy dương vật vào cổ họng nàng ta. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra Tiểu Thiến đã được dạy dỗ, chỉ thấy nàng ta vặn vẹo tư thế và đầu, đổi hướng, nỗ lực phun ra nuốt vào côn thịt to dài, giúp bản thân không thấy khó chịu vì côn thịt vào quá sâu, thứ hai là dựa vào kĩ năng của miệng hầu hạ Lăng Thiên sảng khoái.
Mà nữ nhân Lăng Thiên kéo kia chính là Lâm Tuyết Vũ…
Hắn xé y phục nàng ta ra, một tay thâm nhập vào trong, xoa bóp hai bầu ngực.
“Mút tiếp… A… Tiểu tiện nhân… Ta xem ngươi có thể ăn hết không… Ưm… A… Tuyết Nhi… A… Nằm vào kia đi…” Hạ thân Lăng Thiên tăng tốc, cũng thúc giục Lâm Tuyết Vũ xoay người lại nằm lên một cái ghế đá khác, một tay nâng mông nàng ta lên, tùy ý đẩy váy nàng ta sang một bên, ngón tay lướt qua tiết khố, cắm vào tiểu huyệt: “A… Bên trong đã ướt đến vậy sao…. A… là vì vừa bị liếm sướng… A… Hay là do nhìn ta cắm nha hoàn của ngươi… mà hưng phấn….”
“Ưm a… a ha…” Tiểu huyệt Lâm Tuyết Vũ bị hai ngón tay đâm thọc, nàng ta ngửa đầu rên rỉ.
“Có muốn không… Ưm… Muốn cái gì… Nói…”
“Muốn…”
“Nói đi… Cái miệng nhỏ vừa liếm giỏi như vậy… Dùng cái miệng nhỏ đó nói…”
“Muốn dương vật của phu quân…”
Lăng Thiên gần như muốn bắn tinh ở trong miệng Tiểu Thiếu thì lập tức rút ra, vung tay hất Tiểu Thiến ra. Một tay hắn ta giữ mông Lâm Tuyết Vũ, tay còn lại đưa dương vật to dài sắp bắn tinh vào lỗ nhỏ: “Ưm a… Kẹp ta… Kẹp ta… Mau kẹp… A… Bắn… Nương tử… Bắn cho ngươi… A… Vui không… A ư ư…”
Diễn đàn Vietwriter.vn
Tất cả khoái cảm Lăng Thiên tích tụ trong miệng Tiểu Thiến bùng nổ trong cơ thể Lâm Tuyết Vũ. Tiểu Thiến ở bên cạnh sặc sụa, nàng ta nheo mắt nhìn hắn ta đang đè lên người tiểu thư nhà mình, giống động vật nằm sấp ra vào lỗ nhỏ của nàng ta.
“Ưm… Nương tử bình thường gọi ta là tướng công… Sao bây giờ tao nhã như vậy? Hả? Gọi phu quân?” Lăng Thiên ghé lên người Lâm Tuyết Vũ, dán vào lỗ tai nàng ta, nói: “Đang gọi ta? Hay học người khác gọi phu quân người ta…”
Cơ thể Lâm Tuyết Vũ giật nẩy, sợ đến mức hoa huyệt lập tức co chặt.
“A… Bướm nhỏ kẹp chặt… A… Sao… Nói đúng rồi… A… Ngươi đúng là tiểu tiện nhân… Ta cắm chết ngươi… Thao chết ngươi… Nhớ đến người nào… A… Kẹp chặt như vậy…”
“A a a… Tướng công…” Tiếng kêu to của Lâm Tuyết Vũ đã đồng bộ với tiếng cơ thể va chạm, nam nhân phía sau không quan tâm chút nào, hắn chỉ lo phát tiết, hai tay vỗ mông nàng ta, đối đãi với nàng ta như với động vật.
Nàng ta cắn chặt môi khóc nức nở, trừ kêu to thì không thể làm gì khác. Đột nhiên, nàng ta cảm thấy lạnh sống lưng, lúc này nàng ta mới phát hiện nam nhân phía sau đã đổ một ấm trà nguội lên người nàng ta.
“Chết tiệt… Cơ thể cũng không lả lướt bằng nàng ta… A ha…” Lăng Thiên cúi người cọ lên tấm lưng ẩm ướt của nàng ta, hai tay vòng qua trước ngực bóp nhũ hoa: “A ưm… Cơ thể đó… Mùi vị… A ưm…”
Trên cái cây ở phía bên kia, Thi Mặc Nhi đã vùi mặt vào ngực Lăng Hoàng, nàng không muốn nhìn cảnh tượng Lâm Tuyết Vũ và nha hoàn cùng hầu hạ Lăng Thiên.
Lăng Hoàng lạnh lùng nhìn tên nam nhân đang coi nữ tử dưới thân là nàng, trong mắt hắn ngưng tụ sát ý, khóe mắt nhìn thấy con chim bay lượn trên bầu trời đêm, hắn ôm Thi Mặc Nhi giẫm lên cành cây, phi thân rời đi…
Thi Mặc Nhi vòng tay ôm cổ Lăng Hoàng, tiếng rên rỉ đằng sau nhỏ dần.
…
Diễn đàn Vietwriter.vn
Mạt Viên…
Mặt tiểu gia hoả đỏ bừng, bây giờ nàng hết muốn ăn luôn rồi, nàng kéo Lăng Hoàng về phòng.
Về đến giường, tiểu gia hỏa dần run lên: ”Sao vậy?”
Đôi mắt đẹp ngước lên: “Đại công tử… Hắn…”
Lăng Hoàng đến gần vỗ nhẹ vào lưng nàng: “Tiểu Thiến kia, mặc dù là nha hoàn bên người đại tẩu nhưng bị nạp vào cũng không có gì lạ.”
Thi Mặc Nhi dựa vào gối nhìn Lăng Hoàng chăm chú: “Phu quân… Có phải chàng… cũng sẽ có tam thê tứ thiếp không?”
Lăng Hoàng cười: “Nào dám.”
Thi Mặc Nhi nhíu mày.
”Vì vi phu yếu ớt, chỉ đối phó với Mặc Nhi đã khiến ta cuồng si, sao còn tâm sức tìm thêm người khác.” Một chân hắn chui vào giữa hai chân tiểu gia hoả, đầu gối đẩy lên.
Nghe thấy lời nói đùa, Thi Mặc Nhi lườm hắn.
Lăng Hoàng kéo tiểu gia hoả, ôm nàng lại gần mình hơn, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng đặt quanh eo hắn, rồi lại nâng một chân nàng lên đặt trên eo hắn. Khiến tiểu gia hỏa giống y một đứa trẻ hoàn toàn dựa vào ngực hắn: “Được được, không trêu nàng nữa. Nương tử yên tâm, ta không có hứng thú với tam thê tứ thiếp.”
Ngửi thấy mùi thơm trên người hắn, nghe giọng nói dễ nghe của Lăng Hoàng, vai Thi Mặc Nhi thả lỏng. Nàng ôm eo hắn chặt hơn, bắp chân đè lên người hắn, gần như leo lên người hắn ngủ.
Tiểu gia hỏa mệt mỏi cả ngày, nàng dần dần không chịu nổi, mí mắt nặng trĩu chìm vào ngủ.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Lăng Hoàng mất ngủ, cảnh tượng vừa rồi cứ lởn vởn trong đầu hắn không khống chế được. Lăng Thiên có hứng thú với Mặc Nhi, có dù hắn ta thích đoạt đồ của hắn hay vì hắn ta xem trọng tiểu gia hỏa thì hắn cũng không chịu đựng được.
Mới đầu hè, không đến hai tháng nữa, trước khi hắn ta rời khỏi Lăng Thành, có lẽ đã đến lúc để Lăng Phủ biết một số quy tắc.
…
Ngày hôm sau…
Đói bụng cả ngày nên Thi Mặc Nhi đã dậy sớm bận rộn trong căn bếp nhỏ, còn nói hôm nay nàng nhất định phải ăn no. Lăng Hoàng cười muốn giúp, ai ngờ hắn vừa đứng dậy đã hắt hơi mấy cái khiến tiểu gia hỏa sợ đến mức bắt hắn không được xuống giường.
Thi Mặc Nhi bưng hai chén hoành thánh ra khỏi căn bếp nhỏ thì thấy Lăng Thiên và Lâm Tuyết Vũ đang đi vào Mạt Viên.
“Đệ muội dậy sớm vậy, cơ thể không sao chứ.” Lăng Thiên lên tiếng, thấy vật nhỏ bưng khay, hắn ta tiến lên muốn đỡ, tiểu gia hỏa lùi lại né tránh. Thấy một ít nước dùng trong chén trào ra ngoài, nàng ảo não nhíu mày, vẻ mặt linh động, ánh mắt lưu luyến: “Sao không kêu hạ nhân làm những việc này.” Nói xong hắn ta nhìn về phía nha hoàn phía sau Lâm Tuyết Vũ.
Thấy đại thiếu gia tức giận nha hoàn tiến lên một bước.
“Không, không cần, ta sẽ tự mang cho phu quân.” Thi Mặc Nhi từ chối, nhớ đến cảnh tượng đêm qua, mắt nàng cụp xuống không dám nhìn bọn họ, khuôn mặt hơi đỏ lên: “… Đại công tử và đại thiếu nãi nãi… đến sớm vậy.”
“Chuyện thuyền hoa có làm ngươi sợ không?” Lăng Thiên dịu dàng, nhã nhặn, nói từng chữ như gió xuân, đôi mắt long lanh nhìn Thi Mặc Nhi. Dáng vẻ vật nhỏ trong bộ y phục ướt át lập tức hiện lên trong đầu hắn, cho dù đêm qua hắn đã phát tiết nhưng trong lòng vẫn khó nhịn.
Thi Mặc Nhi sửng sốt, tránh ánh mắt nóng bỏng của Lăng Thiên.
Lâm Tuyết Vũ ở bên cạnh nói tiếp: “Muội muội và nhị đệ đều rơi xuống nước, tướng công không yên tâm, sợ các ngươi bị cảm nên sáng sớm chúng ta tới xem sao.”
Diễn đàn Vietwriter.vn
“Không sao đâu, phu quân không sao, ta cũng không sao. Nhưng ta cũng sợ chàng ấy bị nhiễm lạnh nên xuống bếp nấu món gì đó nóng hổi.” Tay đã mỏi, Thi Mặc Nhi mỉm cười bất lực, hai chén hoành thánh không nhẹ, vốn dĩ đường đến thư phòng không xa, nhưng nàng bị hai người này quấn lấy, hai tay nàng đang bưng khay, thứ nhất là sợ lạnh, thứ hai là sợ rơi. Cánh tay nhỏ bắt đầu run nhẹ.
“Đệ muội thật có lòng.”
Thi Mặc Nhi không nghe tiếng Lăng Thiên nói, trong đầu nàng đang nghĩ xem không biết họ muốn nói đến bao giờ, nàng liền giữ chặt nhưng đột nhiên trên tay nhẹ bẫng, nàng thấy Lăng Hoàng cầm lấy khay đồ ăn trên tay mình, thở dài: “Ngốc, cũng không biết đặt đồ xuống rồi mới nói sao!” Mặc dù hắn đang trách nàng nhưng trong giọng điệu lại đầy thương tiếc.
Thi Mặc Nhi cười tươi, trong lòng ấm áp.
Lăng Hoàng quay mặt lập tức thay đổi biểu cảm, lãnh đạm nói: “Đa tạ đại ca đại tẩu, chuyện hôm qua có chút kinh hãi, nhưng cũng may mọi người đều không sao”
“Đúng, đúng là mọi người không sao.” Lăng Thiên mơ hồ lặp lại.
Lăng Hoàng nhìn thẳng Lăng Thiên rất khác lúc trước.
Bọn họ theo Lăng Hoàng đi vào đình hóng gió, Lăng Hoàng múc một miếng hoành thánh, đặt ở bên miệng thổi rồi lại đưa đến miệng Thi Mặc Nhi. Ai ngờ tâm linh tương thông tiểu gia hỏa cũng đưa tới miệng hắn một miếng hoành thánh đã được thổi nguội. Động tác của phu thê hai người cùng nhịp, tốc độ cũng giống nhau.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Lâm Tuyết Vũ cười nhạt: ”Nhị đệ và đệ muội tình cảm thật tốt.”
Thi Mặc Nhi cong khóe môi, Lăng Hoàng hào phóng thừa nhận: ”Đúng vậy.”
Lâm Tuyết Vũ xấu hổ ho nhẹ một tiếng: “Khụ khụ, sáng nay Lý đại nhân đã phái người tới hỏi thăm, cũng chào hỏi Mặc Nhi muội muội.” Quả nhiên nàng ta thấy ánh mắt ảm đạm của Lăng Hoàng.
“Nói đến chuyện này, đệ muội, muội có quen biết với Lý đại nhân sao?” Lăng Thiên hỏi.
Thi Mặc Nhi lắc đầu.
”Tổ tiên của Lý đại nhân cũng là người Lăng Thành, ngài ấy nói là người ở thôn Phong Dương.”
Phong Dương là thôn cha mẹ nàng sống trước đây, trong lòng Thi Mặc Nhi hiểu rõ nhưng nàng vẫn quyết định lắc đầu không biết: “Ta không biết.”
Trong lòng Lăng Hoàng tán thưởng Thi Mặc Nhi, tiểu gia hỏa sinh ra ở đâu hắn cũng biết rõ. Bây giờ nàng che giấu tất nhiên cũng vì hắn.
Diễn đàn Vietwriter.vn
”Có lẽ tổ tiên có chút xa xôi. Đúng rồi, nhị đệ, Lý đại nhân nói đã bắt được hắc y nhân, tra hỏi là người Cửu Môn.” Lăng Thiên chuyển hướng sang Lăng Hoàng.
”Nhị đệ, có biết Cửu Môn không?”
”Có biết một chút.”
Last edited:
Bình luận facebook