“Ưm…” Thi Mặc Nhi kêu rên trong đau đớn.
Lăng Hoàng lo lắng đến luống cuống tay chân: “Tùng Lan, ngươi… Ngươi… Nhẹ chút…”
Tùng Lan nhìn Lănh Hoàng giơ cánh tay, ngây thơ như một đứa trẻ, xót xa, đau lòng cho tiểu kiều thê nằm trên giường, nàng ta đành phải thở dài giải thích vô số lần: “Xử lý vết thương, sao có thể không đau.” Vết thương của Thi Mặc Nhi sâu, bất cẩn một chút bị nhiễm trùng là điều bình thường. Nên ban đầu cứ hai ngày là phải thay băng, nhưng bây giờ cách ba bốn hôm mới thay một lần, mỗi lần thay băng đều phải lau sạch dịch và phần thịt chết của vết thương mới nhanh chóng lành lại, đau đớn là khó tránh khỏi.
Sau khi thay thuốc, cơ thể Thi Mặc Nhi ướt đẫm mồ hôi, tim Lăng Hoàng cũng đập loạn xạ một lúc.
Cũng may tình huống này từ ba ngày đổi thành năm ngày… Sau đó lại đổi thành bảy ngày, mười ngày và mười lăm ngày.
…
Vân Thiếu đưa một mật thư lên: “Chủ gia, đây là Lý Mạnh Thanh đại nhân đưa tới.”
Lăng Hoàng nhìn nét chữ uốn lượn vừa bãi trên bức thư, mở mật thư ra, chỉ có bốn ký tự nhưng lại khiến hắn sững sờ một lúc, ngay sau đó cong môi cười.
Hơn nửa tháng…
Thi Mặc Nhi có thể xuống giường đi lại, Lăng Hoàng vẫn không yên tâm, nàng cứ đi vài bước hắn đi theo sau đều kêu nàng nghỉ ngơi khiến nàng cười không ra hơi.
Mấy ngày nay, ngày nào Lâm Tuyết Vũ cũng tới Mạt Viên, vẻ mặt trịnh trọng nhưng Lăng Hoàng lại làm ngơ, nghe bọn hạ nhân bàn luận nói là việc kinh doanh của Lăng phủ xảy ra chuyện, Lăng lão gia và Lăng Thiên đều rời khỏi phủ.
“Chủ gia!”
Mấy ngày nay Vân Thiếu cũng rất bận, ra ra vào vào trong thư phòng, sắp xếp mọi chuyện.
Thi Mặc Nhi vừa đi được vài bước trong vườn thì Vân Thiếu đã tiến đến hành lễ.
Lăng Hoàng đang cực kỳ tập trung đỡ tiểu kiều thê, đầu cũng chưa ngẩng đã đáp: “Nói đi.”
“Lão gia, phu nhân và đại thiếu nãi nãi đang ở ngoài Mạt Viên…”
Lăng Hoàng vẫn không ngước mắt như cũ: “Đưa bọn họ đến đình hóng gió, cũng đến lúc nên nói rõ một số chuyện.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Thi Mặc Nhi chuyển tầm mắt nhìn nam tử tuấn tú bên cạnh, dáng vẻ hắn nhàn nhã, thoải mái.
“Có phải nương tử đã nói, nếu ta không được đối xử tốt, còn bị bắt nạt, nương tử sẽ nuôi ta phải không?” Lăng Hoàng gục đầu vào cổ Thi Mặc Nhi, cọ cọ giống một con mèo lông xù.
Bị trêu chọc, Thi Mặc Nhi cười, đảm bảo: “Đương nhiên, phu quân nhà ta yếu ớt, ta phải chăm sóc thật tốt.”
Thi Mặc Nhi đi chậm, từ vườn đến đình phải mất một lúc nên người chờ trong đình đang nôn nóng. Từ đình có thể nhìn thấy Lăng Hoàng đang nâng tiểu kiều thê, cứ cách ba bước hắn dừng lại nhìn kỹ như thể bãi cỏ chỉ cách vài bước chân này rất nguy hiểm…
“Có mệt không…”
“Vẫn ổn…” Thi Mặc Nhi nhìn trộm ba người trong đình đang không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, không khỏi bước nhanh hơn.
“Không vội, cũng không phải người quan trọng… Cứ để bọn họ chờ…” Lăng Hoàng phát hiện tiểu gia hỏa bước nhanh hơn, hắn khiếp sợ vội nói.
Đình hóng gió…
Cuối cùng cũng đi đến đình hóng gió, Lâm Tuyết Vũ tiến lên đỡ nàng: “Vết thương của muội muội đã khá hơn rồi, đã có thể đi lại.”
Lăng Hoàng chặn Lâm Tuyết Vũ lại, để Thi Mặc Nhi ngồi lên trường kỷ như mọi ngày, lại tinh tế chỉnh lại chiếc đệm, dịu dàng nói: “Thấy không thoải mái cứ nói với ta.”
Thi Mặc Nhi gật đầu, thấy Lăng lão gia nôn nóng muốn mở miệng nói chuyện, Lăng phu nhân thì cau mày, còn Lâm Tuyết Vũ thì ngây ngốc nhìn hành động dịu dàng của Lăng Hoàng.
Lăng Hoàng ngồi bên cạnh Thi Mặc Nhi, để nàng dựa vào người mình. Tùng Lan nói, để miệng vết thương lành lại, đi đứng và đứng thẳng đều cần thiết, nếu không cơ bắp sẽ mềm xuống, bằng không hắn cũng không muốn để tiểu gia hỏa vất vả đi tới đi lui như vậy. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Nói đi, trông dáng vẻ cha và đại nương thật khó nói nên lời.” Lăng Hoàng cầm lấy một quả táo trên bàn đá, bắt đầu khéo léo gọt nó.
Thấy vậy Lâm Tuyết Vũ phân phó nha hoàn phía sau.
Lăng Hoàng cau mày, hiện giờ hắn không cho bất kỳ người nào đụng vào đồ ăn của tiểu gia hỏa.
Lăng lão gia rốt cuộc không nhịn được nữa: “Hoàng Nhi, chuyện Lăng phủ mấy ngày hôm nay, ngươi biết không?”
Lăng Hoàng ngước mắt, trên khuôn mặt tuấn tú không có chút kinh ngạc nào: “Chuyện gì?”
Lăng lão gia biết vẻ mặt chắc chắn kia, muốn nói rõ ràng nên mới đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi thật sự là người của Cửu Môn?”
“Ta có phải người của Cửu Môn hay không, không phải đại ca đã phát hiện rồi sao? Mấy ngày nay, hắn ở đây làm hết chuyện này đến chuyện khác, không phải vì chuyện này sao?” Nói đến đây, con ngươi lạnh lẽo kia mang đầy băng giá liếc người trước mắt.
Cả Lăng lão gia và Lăng phu nhân đều giật mình, con ma ốm lười biếng thường ngày giờ phút này ánh mắt hắn như ma quỷ… Không không không, từ khi tiểu nương tử bên cạnh hắn bị thương, dáng vẻ ốm yếu của hắn đã biến mất.
“Nếu ngươi là người Cửu Môn, vậy cũng đừng trách Thiên Nhi!” Lăng phu nhân cả gan nói: “Cửu Môn là rắc rối nghiêm trọng của triều đình, nếu ngươi là một trong những kẻ trộm đó! Lão gia cũng sẽ đại nghĩa diệt thân!”
Lăng Hoàng cười, vỏ táo dưới tay chưa đứt đoạn mà không ngừng dài ra: “Vậy mấy ngày nay Lăng Thiên chắc hẳn rất bận!”
Lăng lão gia dừng lại: “Chuyện làm ăn! Thật sự do ngươi động tay!”
“Chuyện làm ăn?” Lăng Hoàng cười nhạo: “Cha, cha già nên hồ đồ rồi sao? Tuy rằng ta là nhị thiếu gia của Lăng gia, nhưng ta không liên quan đến việc kinh doanh của Lăng gia! Việc này không phải cha và đại nương rất rõ sao?”
Thi Mặc Nhi hơi dựa vào Lăng Hoàng, ôm cánh tay hắn truyền hơi ấm cho hắn, Lăng Hoàng nghiêng mặt mỉm cười. Diễn đàn Vietwriter.vn
”Ngươi…” Quả thật Lăng lão gia không giao chuyện kinh doanh cho hắn, từ trước đến nay tối với ông ta đích thứ rõ ràng, cũng không tin đứa con ốm yếu do tiểu thiếp sinh ra trước mắt này có tiền đồ gì.
“Chà, phỏng đoán cũng tốn công. Ta sẽ nói những điều các ngươi có thể hiểu.” Lăng Hoàng cắt một miếng táo nhỏ đút vào miệng tiểu kiều thê: “Việc làm ăn của Lăng phủ rất kém nhưng cũng không đến mức chết đói. Mấy năm nay Lăng Thiên cấu kết với tri phủ đại nhân kiếm được không ít. Ăn bớt, cắt xén nguyên vật liệu, cắt xén tiền công cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng hiện giờ mọi chuyện đã bại lộ, không liên quan gì đến Cửu Môn.”
“Ngươi! Quả nhiên là người Cửu Môn!” Lăng phu nhân nắm bắt những lời bên trong câu nói, cao giọng hét lên: ”Lão gia! Thiên Nhi nói không sai! Chính là hắn! Là tên đê tiện! Quả nhiên cùng một bọn! Chúng ta báo quan!”
Thi Mặc Nhi không vui với lời mắng này, vừa muốn phản bác nhưng lại bị hắn đút một miếng táo.
“Đại nương, lời này không thể nói bậy! Nếu Lăng Thành là một trong chín thành của Cửu Môn… Thì người rơi đầu cũng không phải ta… Là tên cao quý ngươi sinh!”
Ý cười của Lăng Hoàng quất vào mặt làm Lăng phu nhân phát lạnh, con ngươi trừng lớn, bơm giọng tiếp thêm sự can đảm cho mình: “Đừng dọa ta, nếu ngươi là người Cửu Môn, chúng ta đại nghĩa diệt thân, triều đình sẽ hiểu! Trước đây ngươi giả vờ ốm yếu, triều đình sẽ không để mình quay vòng vòng, bọn họ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
”Đúng vậy! Đại nương thật hiểu chuyện.” Lăng Hoàng thấy tiểu gia hỏa không ăn nổi nửa quả táo còn lại nữa, hắn đặt sang một bên, lau miệng cho nàng rồi quay lại nhìn ba người họ: “Nhưng… Nếu Lăng Thành là một trong chín thành của Cửu Môn, người đứng đầu tám chín phần là Lăng phủ, Lăng phủ này… Đại thiếu gia phụ trách, nhị thiếu gia là phế vật được nuôi nhốt. Chuyện này cách Lăng Thành trăm dặm mọi người cũng biết.”
“Ngươi nói, nếu triều đình muốn bắt người của Cửu Môn, bọn họ sẽ bỏ qua cho nhi tử cao quý của ngươi sao?
“Ngươi!”
“Đại nương, như lời ngươi nói, thà giết nhần còn hơn bỏ sót!” Lăng Hoàng lặp lại, trong giọng điệu có sát khí.
Lăng phu nhân tức giận đến run tay, mấy năm nay, tên công tử ốm yếu này vẫn luôn được sắp xếp để đẩy Lăng Thiên lên đỉnh cao nhất, nhưng đây chỉ là bộ mặt che đậy cho hắn, còn hắn đứng xem bọn họ như xem một trò cười. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Đại nương yên tâm, ta đây, cơ thể yếu ớt, sẽ không truyền tin về Cửu Môn ở Lăng Thành gây phiền phức cho đại ca. Ngươi xem, mấy ngày nay, Thái Tử luôn ở Lăng Thành, chúng ta cẩn thận chút, đại ca nhất định sẽ bình an vô sự, nhưng phải thật chú ý!”
Lăng lão gia và phu nhân nhìn nhau, lời này, đương nhiên họ hiểu, nếu bọn họ dám gây chuyện, hắn sẽ kéo Lăng Thiên xuống ngựa.
Thi Mặc Nhi dựa đầu vào vai Lăng Hoàng.
Trong chớp mắt nam nhân kia lại dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Mệt sao?”
Tiểu kiều thê nhẹ gật đầu, Lăng Hoàng cong môi, cẩn thận bế Thi Mặc Nhi lên: “Hôm nay nàng đi nhiều rồi, ta bế nàng về phòng.”
Thi Mặc Nhi ngoan ngoãn chui vào ngực hắn.
Bỏ lại ba người đang không biết làm sao.
Lăng Hoàng bế Thi Mặc Nhi đi về phía sương phòng, ra hiệu với Vân Thiếu đang ở ngoài đình.
Vân Thiếu đi vào đình hóng gió, gật đầu với Lăng lão gia để tỏ sự tôn trọng với người già, lấy một quyển sách trong tay áo ra giao cho Lăng lão gia: “Lăng lão gia, chủ gia phân phó, bên trong ghi lại việc Lăng đại thiếu gia đã làm trong những năm gần đây, có cả cấu kết với tham quan tham ô, ngươi xem qua. Thương hội Lăng Thành chính thức đuổi Lăng phủ, từ nay, tất cả các doanh nghiệp của Lăng phủ sẽ không nhận được sự hỗ trợ từ Thương hội nữa. Ngoài ra, thương nhân có ý muốn hợp tác với Lăng phủ hay không… đó là việc tự nguyện.”
“Sau lưng Thương hội… là Cửu Môn?” Lăng lão gia run rẩy cầm quyển sách trong tay, thấy Vân Thiếu không trả lời, lại hỏi lại: “Thương hội… Là của Lăng Hoàng?”
“Đúng!” Đối với câu hỏi này, Vân Thiếu trả lời dứt khoát.
Lăng lão gia ngã ngồi xuống ghế đá, Lăng phu nhân hét lên, Lâm Tuyết Vũ tiến đến nâng đỡ. Hắn hiểu rõ, lúc đầu hắn cũng đoán được Thương hội ở Lăng Thành này có một hậu phương bí ẩn, là nơi tập hợp của tất cả các thương nhân ở Lăng Thành, hứa sẽ thay các thương nhân nộp thuế và bạc, mà tất cả những gì thương nhân phải làm đó là nộp tiền hội phí, bọn họ cũng đề ra rõ ràng các khoản. Ngoài việc giảm thuế cho doanh nghiệp, Thương hội còn có nguồn lực giải phóng doanh nghiệp ở nhiều nơi, thậm chí cả ở những nơi xa xôi hẻo lánh để mọi người đều có cơ hội làm ăn.
Bây giờ nghĩ lại, tài nguyên lớn như vậy cũng chỉ có Cửu Môn.
Một khi bị đuổi khỏi Thương hội chính là kẻ thù của Cửu Môn, ai dám hợp tác với Lăng phủ chứ…
Tất cả,
Chủ nhân bí ẩn của Lăng Thành… Diễn đàn Vietwriter.vn
Ở ngay dưới mí mắt hắn, hắn không bao giờ để vào mắt…
Lăng lão gia nhìn về phía xa, nhị công tử ốm yếu đang ôm tiểu kiều thê trong ngực…
Sương phòng…
“Phu quân… Chàng nói rõ như vậy không sợ bọn họ gây phiền phức cho chàng sao?”
Lăng Hoàng ôm tiểu gia hỏa ngồi lên giường, kéo chân bông, nghe nàng hỏi: “Không sao, cha ta là người làm ăn, nhát gan, hắn luôn chỉ nhận đứa con Lăng Thiên này, vì hắn ông ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”
“Vậy… Thái Tử… chuyện Cửu Môn…”
Lăng Hoàng lấy một tờ giấy trong ngực ra, cười nói: “Nếu không có tờ giấy này, ta cũng không nghĩ tới tất cả đã được sắp xếp.”
Thi Mặc Nhi nhìn trên tờ giấy chỉ có bốn chữ:
Cửu Môn Tuyên Thành.
Thi Mặc Nhi hoang mang nhìn Lăng Hoàng.
“Nàng có biết đất phong của Thái Tử ở đâu không?”
Vương gia, đất phong Tuyên Thành, bây giờ đang là Thái Tử.
Theo lời đồn, bên trong Cửu Môn có cả Vương gia nhàn rỗi… Hiện giờ là Thái Tử nhàn rỗi…
Bình luận facebook