-
Chương 25: Bị tập kích (3) (caoh)
Đã về khuya nhưng bản nhạc đệm trong sương phòng vẫn tiếp tục.
“Từ bỏ… Phu quân…”
“A… Một lúc nữa… A ưm… Bảo bối… nàng cao trào… Ưm oh… Chặt quá… A… Co rút chặt quá… Bảo bối… Để ta cắm… Sắp tới rồi… ƯM a…” Vì tư thế xấu hổ nên tiểu gia hỏa nhạy cảm hơn ngày thường, giây phút cơn cao trào ập đến, một luồng khí nóng từ lỗ hoa trào ra, đường đi ấm áp làm Lăng Hoàng thoải mái than thở. Nhưng hắn lại không có dấu hiệu dừng lại, trong lúc nàng đang cao trào thì hắn càng dùng sức thọc vào rút ra. Tiểu gia hỏa cảm nhận được sự sung sướng tột độ, phun dâm thủy ra, thậm chí bắn lên gương đồng, cảnh tượng dâm loạn khiến bụng dưới của Lăng Hoàng run lên: “Bắn… Bảo bối… Ăn hết đi… A a a…”
Cơ thể Thi Mặc Nhi khẽ run lên, đường đi co rút không thể thu nạp hết chất lỏng sền sệt màu trắng đục bắn vào, nhỏ giọt trên bàn trang điểm và dưới mặt đất, để lại một bãi dâm thủy, trong sương phòng tràn ngập mùi xạ hương độc đáo, thúc giục trận hoan ái tiếp theo.
Lăng Hoàng buông một tay ra, bế ngang tiểu gia hỏa mềm mại, rút nửa côn thịt mềm ra, hoan ái một lúc, hai người đều ướt đẫm mồ hôi. Tết Đoan Dương đã qua, thời tiết dần ấm lên, muốn ngủ ngon thì phải đưa tiểu gia hỏa đi tắm rửa.
Bế tiểu gia hỏa đến phòng tắm, nàng đã ngủ say gục đầu vào ngực hắn, khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt nhắm nghiền với hàng mi dài cong vút dính hơi nước. Đôi môi đỏ mọng tự nhiên, độ cong quyến rũ người khác, vật nhỏ này rõ ràng đang khỏa thân dán chặt vào ngực hắn, nhưng lại không dính bụi trần, giống hài tử ngây ngô, đáng yêu muốn chết. Diễn đàn Vietwriter.vn
Thùng gỗ trong phòng tắm đã được chuẩn bị sẵn nước nóng, hắn ôm tiểu gia hỏa, giẫm lên bậc gỗ bước vào, tiểu gia hỏa bị ngâm trong nước, hơi hé mắt, vòng tay ôm Lăng Hoàng.
Đôi mắt mê mang, ngái ngủ của tiểu gia hỏa mím chặt trông rất đáng yêu: “Bảo bối, nàng ngủ đi ta tắm cho nàng.” Lăng Hoàng ngồi trong thùng gỗ, đồng thời để Thi Mặc Nhi ngồi vắt chân trên eo mình. Hắn nâng mông tiểu gia hỏa, vòng tay ôm nàng, để nàng quấn lấy cổ hắn, tựa đầu vào vai hắn, hắn vươn tay lấy một tấm vải lụa nhúng nước lau cho nàng hết chỗ này sang chỗ khác. Một tay lại đỡ eo nàng sợ nàng trượt xuống nước, sợ nước trong thùng làm nàng sặc.
Vật nhỏ nghe lời, thật sự ngủ gục trên vai hắn, nhịp thở đều đều.
Tiểu nhân nhi mệt mỏi, dần dần chìm vào giấc ngủ, cơ thể nàng đặc biệt mềm mại giống một chiếc bánh ngọt ngào mềm mịn, làn da vô cùng mịn màng, lại rất thơm…
Lăng Hoàng nhẹ cong môi, cầm vải lụa lau lưng tiểu gia hỏa, nhẹ nhàng nâng tiểu gia hỏa lên để hở một khoảng cách giữa hai người, một tay vòng ra phía trước, hất nước, giúp nàng rửa nhũ thịt. Sự dao động của dòng nước và ngón tay hắn hất đến làm cơ thể Thi Mặc Nhi phản ứng theo bản năng, nàng rụt người lại, nhíu mày nỉ non, nhưng nàng vẫn cố ngủ.
Lăng Hoàng cười khẽ, hạ thể của hắn đã dựng đứng, trộm cọ vào hạ thể của nàng, tiểu gia hỏa vắt hai chân vòng qua eo hắn, như vậy cũng tiện cho phân thân của hắn cọ vào lỗ nhỏ của nàng, thậm chí dương vật to dài còn có thể đánh vào rốn trên bụng nàng.
Hơi ấm của nước và nhịp nhấp nhô của hắn thổi bùng ngọn lửa tình yêu của hai cơ thể.
Lăng Hoàng nắm lấy cặp mông mềm mại của tiểu gia hỏa, nhẹ mở ra để miệng lỗ hoa mở ra…
Miệng lỗ hoa hé mở, hơi nóng tràn vào kích thích lỗ hoa. Thi Mặc Nhi hít vào một hơi, cảm thấy có ít nước đã vào hạ thể, giây tiếp theo dương vật to dài xông thẳng vào làm một chút nước bên trong bị đẩy ra ngoài. Tiểu gia hỏa bị như vậy, tim đập loạn một nhịp, nàng mở to mắt, ngẩng đầu hờn dỗi nhìn Lăng Hoàng.
“Hừm, bảo bối, nàng ngủ của nàng đi…” Lăng Hoàng một bên an ủi cái đầu nhỏ của Thi Mặc Nhi, để nàng dựa vào vai hắn, một bên nhẹ giọng dỗ dành bên tai nàng: “Sẽ không mệt, làn này sẽ không khiến nàng mệt, được không…” Nói xong thân dưới đẩy lên một cái, làm toàn bộ côn thịt to dài đi vào trong hoa huyệt, đứng yên bất động, cảm nhận được hơi ấm thiêu đốt trong đường đi.
“Ha… Ha…” Thi Mặc Nhi có thể biết độ to dài tiến thẳng vào động hoa, bụng nhỏ lắc lư, tiếng thở dốc từ trong miệng truyền vào tai Lăng Hoàng.
“Bảo bối… Nàng dựa vào ta… Nàng cứ ngủ đi… A… A…” Hắn vỗ nhẹ vào gáy tiểu kiều thê, để nàng dựa vào hõm vai hắn, thân dưới đẩy từng chút, bắt đầu chậm rãi di chuyển.
“A… Ưm… Nóng…” Thời tiết nóng nực, hai người vừa hoan ái, vào nước ấm cơ thể mới thả lỏng, thân dưới hắn dần dần đẩy ra đẩy vào với tốc độ nhanh hơn, hơi nóng chen vào rồi lại rút ra… Thi Mặc Nhi rên rỉ. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ưm… Cái gì nóng… Hửm? Nước nóng, hay cái này nóng…” Dương vật to dài từ từ rời khỏi rồi lại đâm sâu vào: “A ưm… Bảo bối…Bên trong nàng cũng rất nóng…”
Tiếng nước xô vào nhau khiến bên dưới nơi hai người giao nhau bắt đầu lớn hơn…
Sao Thi Mặc Nhi còn ngủ được chứ, nàng mở miệng nhỏ ra cắn vào vai hắn.
“A…” Lăng Hoàng bị đau, nhưng trong lúc hoan ái bất luận một kích thích nhỏ nào cũng đều là tình thú, tiểu gia hỏa cắn hắn một cái, hắn lại cắm vào sâu hơn: “A… Vật nhỏ… Đâm vào trong… A ưm… Bên trong đang ăn ta… A oh…”
“A ha… Sâu quá…” Thi Mặc Nhi bị đâm đến miệng tử cung, nàng hoảng hốt hét lên.
“Là nơi này sao… A… Vật nhỏ…Sâu không… A… Oh… Chặt quá… Bảo bối… Ta không lấy ra được…” Lăng Hoàng biết điểm G của tiểu gia hỏa, rút ra ngoài rồi lại cắm mạnh vào miệng hoa tâm, côn thịt bên trong điên cuồng đảo loạn.
“A… Không cần… Sâu quá… Phu quân… ưm…” Thi Mặc Nhi cảm thấy côn thịt to dài tiến vào sâu trong nỗi sợ hãi của nàng, nhưng lại kèm theo khoái cảm tột độ, nàng đành phải bất chấp cắn vào vai phu quân.
“Ha… Bảo bối… Để nàng cắn… ưm… Phía dưới của nàng cũng cắn ta… Ưm… A… oh oh… Thì tốt rồi… Bảo bối cắn chặt ta… A…”
Lăng Hoàng lại đưa đẩy một cách thô bạo, hắn vòng hai tay qua eo tiểu gia hỏa khiến nàng dính sát vào mình. Da thịt của hai người dán vào nhau, bụng nhỏ của tiểu gia hỏa dán vào bụng nhỏ của mình. Theo độ sâu hắn đâm vào, bụng dưới của hắn cũng có thể cảm nhận được ấn ký phân thân hắn tạo ra. Si mê ôm chặt tiểu gia hỏa, đẩy hông thật nhanh, tiếng bọt nước trong thùng gỗ và tiếng bạch bạch bạch vang vọng khắp gian phòng…
Cho đến khi hắn rót đầy tinh dịch nóng hổi vào miệng hoa huyệt, tiểu gia hỏa ngửa đầu phát ra tiếng thở dốc quyến rũ…
Hai người thở hồng hộc một lúc lâu cũng không bình tĩnh lại được, cũng may bên cạnh đã chuẩn bị nước nóng, Lăng Hoàng đứng lên, tiếng nước tí tách vang lên.
Ôm tiểu gia hỏa lau sạch, hắn lấy mảnh vải quấn kín người nàng rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Nhiệt độ thoải mái trong sương phòng khiến Thi Mặc Nhi thở dài gục đầu, nàng thấy buồn ngủ.
…
Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, tiểu gia hỏa vẫn không chịu dậy, Lăng Hoàng thích trêu nàng, hắn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tiểu gia hỏa nheo mắt, mắt khép hờ nhìn, há miệng cắn nhẹ vào bàn tay đang tác oai tác quái. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ai da, nương tử… Cơn tức giận lúc nàng tỉnh dậy… Càng ngày càng lớn… Cứ thích cắn ta…” Nửa câu sau, hắn dán vào chóp mũi nàng nói, khuôn mặt nhỏ quả nhiên đỏ lên.
Đôi mắt xinh đẹp hé mở, long lanh lấp lánh, trong đó có trăm ngàn chữ, Lăng Hoàng thích thú nhìn.
“Được được, là lỗi của vi phu, làm bảo bối mệt, nhưng nếu nàng không dậy nổi, bụng nàng chắc chắn sẽ kêu… Không phải hôm nay nàng muốn lên phố sao…” Lăng Hoàng lời hay ý đẹp, tối hôm qua hắn làm nàng rất lâu, hắn cũng biết mình đuối lý.
Sắp đến đại thọ của Lăng lão gia, hôm nay nàng định dạo phố chọn lễ vật, Thi Mặc Nhi uể oải ngáp một cái: “Phu quân… Chàng kéo ta lên…” Người nàng vẫn mềm nhũn…
Lăng Hoàng cười nhẹ, lấy lòng: “Được, nương tử.”
Qua giờ trưa…
Trên phố, Lăng Hoàng đi theo Thi Mặc Nhi đến từng cửa hàng chọn lễ vật. Lăng Hoàng không có hứng thú với những thứ này, Thi Mặc Nhi hỏi hắn đều đồng ý. Thứ nhất, hắn không có nhiều tình cảm với Lăng lão gia, thứ hai, Lăng phủ mở tiệc là vì thể diện nên không quan trọng lễ vật.
Tiểu gia hỏa vốn muốn Thi lão gia góp một cái nghiên mực quý hiếm, Lăng Hoàng lại từ chối, nhưng Thi lão gia lại trộm nhét vào.
Đi dạo mấy canh giờ, sợ tiểu gia hỏa mệt, đến tiệm tranh thư pháp, Lăng Hoàng chỉ vào bức “Nhìn xa trông rộng”, thế là xong. Kêu tiểu nhị đóng khung, sau đó gửi đến Lăng phủ.
…
“Yo, đây không phải tiểu chưởng quầy sao!”
Thi Mặc Nhi nghe thấy tiếng này, da đầu nàng tê dại, xoay người quả nhiên nhìn thấy tri phủ đại nhân và đại nhi tử Giang Mộc Lang của hắn. Lúc này Lăng Hoàng đang vào buồng sau để xác nhận chi tiết đóng khung.
Giang Mộc Lang mở chiếc quạt xếp của mình ra, che miệng mũi, đôi mắt khinh thường nhìn Thi Mặc Nhi, bên trong lại che dấu sự kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng: “Không không không, tiểu chưởng quầy bây giờ đã là Lăng nhị thiếu nãi nãi. Nhưng mà, ta cho rằng ngươi gả vào Lăng phủ sẽ tốt, ai ngờ lại gả cho nhị công tử… Sao vậy… tên phế vật bệnh tật đó không đi cùng ngươi sao…”
Vật nhỏ này thật đáng yêu, lúc trước hắn du ngoạn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy dưới khuôn mặt trắng nõn ẩn chứa một thân ảnh rất đáng yêu, vốn tưởng sẽ dễ dàng nạp nàng vào phòng, ai ngờ nàng thật sự có thể gả vào Lăng phủ.
Bây giờ gặp lại, nha đầu này còn xinh đẹp hơn xưa, lúc trước nàng mặc áo quần che đậy đường cong lả lướt. Hiện giờ chiếc váy hoa nhài dài tới eo, trên người tỏa hương thơm nhẹ càng khiến người ta thèm muốn. Diễn đàn Vietwriter.vn
Thi Mặc Nhi nhíu mày, thấy tri phủ đại nhân ở bên cạnh cũng mặc kệ hắn, tư thái cao ngạo khiến nàng buồn nôn.
“Này này, tiểu chưởng quầy, ngươi trốn cái gì!” Giang Mộc Lang chặn đường ra của Thi Mặc Nhi. Yo, đến gần tiểu nha đầu mùi thơm càng ngọt, làn da như hoa phù dung. Hắn giơ tay lên…
Thi Mặc Nhi giật mình, nàng không ngờ hắn lại to gan làm loạn như vậy. Nàng vừa định vỗ cái tay đang lại gần thì eo nàng đột nhiên bị siết chặt, một lực ôm nàng về phía sau, rơi vào vòng tay quen thuộc. Thi Mặc Nhi ngoan ngoãn vùi vào đó.
Lăng Hoàng vòng tay ôm Thi Mặc Nhi, tách nàng và tên điên này ra, một tay cầm cái tay muốn làm nhục nàng, âm thầm dùng sức.
“Ai ai ai ai…” Giang Mộc Lang đau đớn kêu lên.
Tri phủ đại nhân thấy nhi tử bảo bối của mình bị đau, hắn mới muốn gây khó dễ, ngẩng đầu lên thấy ánh mắt hung bạo như một con báo đen của Lăng Hoàng, dưới dung nhan nữ nhân kia là đôi đồng tử sâu hun hút như muốn ăn thịt người, môi mỏng mím chặt, trong phút chốc chợt nở một nụ cười, nụ cười này như gió mùa đông, như đao như kiếm.
“Ta còn tưởng là ai, nhìn gần mới biết là tri phủ đại nhân…” Lăng Hoàng cười lạnh nói.
“Ngươi ngươi ngươi… Cha cha…” Giang Mộc Lang không thể thoát khỏi sự kiềm chế, hắn muốn xoay cổ tay nhưng ngay lập tức cảm giác đau thấu xương lại truyền đến, hắn đành phải xin sự giúp đỡ của tên cha già bên cạnh.
Ít nhất tri phủ đại nhân vẫn là người biết người biết ta: “Là tiểu nhi tử lỗ mãng, lỗ mãng. Là hiểu lầm! Hiểu lầm. Nhị thiếu nãi nãi! Hiểu lầm thôi!”
Khi nghe thấy tiếng hắn gọi, Thi Mặc Nhi từ ngực Lăng Hoàng ngẩng đầu lên, thấy tri phủ đại nhân thật sự thay đổi sắc mặt, cúi đầu khom lưng, nàng nhìn mắt Lăng Hoàng, sợ hắn lộ sơ hở nên đành đồng ý: “Hiểu lầm thôi.”
Tiểu gia hỏa xoa nhẹ lưng hắn, Lăng Hoàng rũ mắt xuống, thả lỏng tay: “Là ta hiểu lầm.”
“Không có! Là nhị thiếu gia bao dung.”
“Cha!” Giang Mộc Lang đỡ cánh tay phải đang đau nhức, bất mãn vì cha già làm lành nên hắn mới muốn phản bác thì thấy ánh mắt nghiêm nghị của cha liếc đến nên hắn đành im lặng. Ngay khi Lăng Hoàng ôm Thi Mặc Nhi bước ra khỏi tiệm tranh, hắn tiến lên: “Hắn cũng chỉ là nhi tử do tiểu thiếp Lăng gia sinh! Cha, người nghe hắn làm gì!” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Mộc Lang, con vẫn còn quá trẻ.”
Giang Mộc Lang sững sờ.
Tri phủ đại nhân nhìn dấu ngón tay trên cổ tay phải của nhi tử nhà mình: “Nếu đúng như lời đồn, hắn là đứa con phế vật Lăng phủ nuôi thả. Sao nó có thể có ánh mắt sắc bén như vậy… Chỉ sợ, Lăng phủ… Cũng có lúc nhìn sai người…”
Ngày ấy, trong phủ tri phủ đại nhân nhận được một bức thư và nửa cuốn sổ dày, bên trong ghi rõ bằng chứng tham ô của hắn.
•
Từ giờ Thân, những đoàn xe bên ngoài Lăng phủ đã lần lượt đến.
Vào ngày đại thọ 50 tuổi của Lăng lão gia, toàn bộ Lăng Thành đèn đuốc sáng trưng, dường như chuyện này của Lăng phủ được ưu tiên hàng đầu. Kể từ buổi chiều, bọn hạ nhân trong Lăng phủ bận rộn đến đầu óc choáng váng, tiếp đón đại quan, quý nhân từ khắp nơi đến. Nghe nói Thái Tử cũng có mặt trong bữa tiệc tối nay, điều này khiến Lăng Thiên cực kỳ vui mừng, nghe được tiếng gió, tất cả quan viên có thể đến thì đều đến.
“Đại công tử!” Hạ nhân tiến lên báo tin.
Lăng Thiên vẫn đang tiếp đón khách khứa, lạnh lùng nhìn hắn xem như cho hắn nói.
“Tri phủ đại nhân tới báo, cơ thể bị bệnh, hôm nay không thể đến góp vui.”
Lăng Thiên đảo mắt, mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh nên hắn gật đầu đồng ý.
Lăng lão gia tổ chức mở tiệc ở hậu hoa viên Đông viện, mời các cô nương ở Tàng Xuân Các đến ca hát thêm phần vui vẻ, bữa tiệc này bắt đầu từ giờ Dậu đến giờ Hợi…
Thi Mặc Nhi ngồi trên đệm mềm đã bắt đầu lung lay, Lăng Hoàng cười khẽ nói nhỏ: “Mệt rồi sao? Chúng ta trở về Mạt Viên đi.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Hai mắt tiểu gia hỏa sáng lên: “Có được không?”
Lăng Hoàng vốn tưởng đại thọ hôm nay sẽ có một vở kịch giống trên thuyền hoa nhưng giờ trăng đã lên cao vẫn không thấy Lăng Thiên có động tĩnh gì, tiểu gia hỏa mệt mỏi cũng tốt, đưa nàng về Mạt Viên cũng an toàn hơn.
Nhưng vừa nghĩ vậy, nhân vật chính của ngày hôm nay đã xuất hiện…
Không phải Lăng lão gia.
“Thái Tử điện hạ!” Lăng Thiên kích động nhảy ra khỏi đám người.
Thi Mặc Nhi bị âm thanh này làm giật mình, phải nhìn theo.
Vị nam tử kia cũng có gương mặt đẹp nhưng khí chất kiêu ngạo phi thường, dáng vẻ người sống chớ lại gần. Hắn liếc mắt nhìn Lăng Thiên nhưng không để vào mắt, phía sau là Lý Mạnh Thanh đại nhân.
Chỉ thấy ánh mắt người nam nhân đó dừng lại trên người phu quân nàng, Thi Mặc Nhi thầm lo lắng.
Lăng Hoàng cuối cùng cũng nhìn thấy vị Thái Tử trong truyền thuyết nhưng hắn lại cảm thấy tướng mạo hắn ta rất quen thuộc. Thái Tử gật đầu với hắn một cái, Lăng Hoàng cũng gật đầu theo.
Đêm đến…
Thái Tử giá lâm, lại một vòng mời rượu mới.
Đã uống mấy vòng rượu.
Lăng Thiên và Lăng lão gia nhìn nhau, vỗ tay.
Trong lúc này, một làn sóng vũ nữ Tây Vực tụ tập trong hoa viên, khiến các nam nhân ở đây hò reo một trận. Những vũ nữ đến từ Tây Vực này che mặt bằng khăn lụa mỏng, dáng người uyển chuyển, y phục chỉ che bộ ngực, váy lụa che hông, đi chân trần bắt đầu múa, phụ kiện trên vòng eo leng keng theo điệu múa khiến người ta càng say sưa.
Tiếng đàn thay đổi, đám vũ nữ tản ra đi du tẩu đến chỗ khách khứa, lúc họ dùng khăn lụa dụ dỗ, lúc thì giơ tay múa một lúc, lúc thì vòng qua bàn tiệc chơi đùa với khách khứa.
Thi Mặc Nhi trừng mắt nhìn hai nữ tử đang uốn éo trước mặt Lăng Hoàng, một người đã bay lên bàn rượu, một người đang muốn tiến đến kéo cánh tay Lăng Hoàng. Tiểu gia hỏa không vui, vòng hai tay ôm chặt phu quân nhà mình. Diễn đàn Vietwriter.vn
Lăng Hoàng bật cười vừa muốn trấn an nàng nhưng hắn lại cảm thấy có sát ý, lập tức ngước mắt, quả nhiên thấy nữ tử trên bàn rượu phi phi tiêu ra, một nữ tử khác cũng đồng thời ra tay.
Lăng Hoàng che chở Thi Mặc Nhi, nghiêng sang bên trái.
Đột nhiên, các vũ nữ xung quanh đều rút dao ở vòng eo ra tấn công Lăng Hoàng.
“Mọi người cẩn thận! Bảo vệ Thái Tử…”
Lăng Hoàng tức giận, không ngờ cách làm của Lăng Thiên vẫn y như cũ.
Nhưng ngay khi hắn có thể buông Thi Mặc Nhi ra, tự mình dẫn những tên thích khách này đi, hắn mới kinh ngạc phát hiện, lần này tất cả vũ nữ đều chỉ có một mục tiêu!
Chính là tiểu gia hỏa trong ngực hắn!
Lăng Hoành rút tay lại ôm Thi Mặc Nhi vào ngực, tránh con dao suýt đâm vào cánh tay tiểu gia hỏa, hắn ôm lấy Thi Mặc Nhi nghiêng sang một bên, một chân đạp lên bàn rượu…
Giờ phút này, hậu hoa viên cực kỳ hỗn loạn.
Lăng Thiên kéo Thái tử trốn sang một bên, giả vờ gọi hạ nhân đến giúp đỡ.
Thi Mặc Nhi cũng dần dần hiểu ra nhát dao của những người này đang nhằm vào nàng. Cho dù Lăng Hoàng muốn che giấu võ công của mình nhưng để bảo vệ nàng hắn vẫn né tránh không làm người khác bị thương.
Lúc này, Lăng Hoàng đang ôm nàng, vì ngày càng có nhiều vũ nữ lao về phía nàng, hai mắt hắn dần đỏ ửng, hai tay dần dần nâng lên, hình như giơ dao, dần dần ngưng tụ nội công…
Thi Mặc Nhi nhìn thấy một vũ nữ phi thân bay đến, nếu Lăng Hoàng ra tay thì việc hắn biết võ công và những điều sâu kín bên trong sẽ bại lộ… Thi Mặc Nhi dùng hai tay ôm lấy tay Lăng Hoàng, ấn cánh tay hắn xuống, trong đôi mắt hoảng loạn của hắn, nàng cảm thấy vòng eo đau đớn… Diễn đàn Vietwriter.vn
Tiếng ù tai đột nhiên vang lên trong đầu nàng, nàng không còn nghe thấy âm thanh xung quanh. Hai mắt cũng dần trở nên mờ mịt, khó thở, khi nàng sắp mất đi ý thức thì cơn đau đớn trên người lại điên cuồng truyền đến.
Trong chốc lát, cuối cùng nàng cũng nghe thấy tiếng la hét trong đám đông.
“Mặc Nhi!” Tầm nhìn của nàng dần dần rõ ràng, nàng trượt khỏi vòng tay Lăng Hoàng. Thấy Lăng Hoàng đang ôm nàng, ánh mắt quỷ dị, hắn đặt ngón tay lên môi, huýt một tiếng sáo…
Thoáng chốc, có rất nhiều hắc y nhân bay xuống Lăng phủ, nháy mắt kết liễu nhóm vũ nữ.
Lăng Hoàng kêu Tùng Lan, tay không dám nhúc nhích ôm Thi Mặc Nhi, chỉ chính hắn mới biết hơi nóng trong lòng bàn tay hắn là thứ gì!
Last edited:
Bình luận facebook