Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2:Theo dõi
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy uất ức vô cùng. Tôi khóc lóc gọi điện thoại cho Lâm Tiêu, nói cho cô ấy chuyện vừa xảy ra với tôi và Lương Thành, Lâm Tiêu khuyên tôi trước hết không được kích động, có khả năng Lương Thành thật sự gặp phải chuyện gấp gì đó không biết chừng, bảo tôi đợi xem saoNhưng tôi đợi cả một buổi tối, Lương Thành một cuộc điện thoại cũng không gọi cho tôi, tôi gửi tin nhắn wechat anh ấy cũng không trả lời.
Trời sáng dần, điện thoại của tôi cuối cùng cũng kêu, tôi còn cho rằng là Lương Thành gọi điện cho tôi, ai ngờ rằng người đó lại là Lâm Tiêu, cô ấy không yên tâm, gọi hỏi tôi xem Lương Thành về chưa.
Tôi hít một hơi nói: “Anh ấy chưa về”.
Lâm Tiêu Nghĩ một lúc, liền nói: “Chồng cậu vừa đi công tác về, buổi sáng ngày hôm sau có thể sẽ đến công ty họp, hay cậu tới cửa công ty đợi anh ấy xem sao”.
“Đến công ty đợi anh ấy?” tôi hỏi lại
Lâm Tiêu trả lời nói: “Đúng vậy, cậu lặng lẽ đi theo anh ấy, không được lên tiếng, xem xem lúc anh ấy đi làm ngồi xe ai, trên đường thì đi tới những chỗ nào”.
“Nhớ, mang theo một cái máy ảnh”.
Lâm Tiêu bảo tôi theo dõi chồng mình, xem xem dốt cuộc anh ấy đang chơi trò gì. Tôi không lái xe của nhà, bởi biển số xe Lương Thành đã quá quen thuộc rồi, vừa nhìn là có thể nhận ra ngay.
Trước tiên, tôi ngồi xe buýt đi tới cổng công ty của anh ấy, sau đó lên một chiếc xe ba bánh, đưa cho chú lái xe 50 đồng, bảo ông ấy dừng lại bên cạnh cửa hàng WANDA hướng hơi chếch về phía đối diện công ty của anh. Tôi nhìn đồng hồ bây giờ đã là 8h50 phút rồi, nếu Lương Thành phải họp, khoảng 9h sẽ bắt đầu. Trong đám đông vội vội vàng vàng đi lại trên đường, tôi vô tình nhìn thấy bóng dáng của Lương Thành, bởi đối với tôi mà nói hình dáng của anh ấy đã quá quen thuộc rồi.
Một lát sau, quả nhiên tôi nhìn thấy anh ấy đang lái một chiếc xe thương vụ dòng xe mới nhất của Mercedes mới ra mắt vào năm nay chạy qua. Sau khi xuống xe, bảo vệ mở cửa xe, sắc mặt của anh ấy vẫn như thường lệ đi vào đại sảnh của công ty. Lúc xuống xe, cũng không thấy bên cạnh anh ấy xuất hiện người phụ nữ khả nghi nào.
“Cô ơi, cô có đi hay không vậy”. Bác tài gọi tôi, tôi lại rút 200 tệ từ trong túi đưa cho ông ta, cười nói: “Thật xin lỗi, bác chịu khó chút, cùng tôi đợi người nhé, người ra chúng ta sẽ đi”.
Tài xế chạy cả nửa vòng Tây An cũng không kiếm được 200 tệ, vui vẻ nói: “Không vội, không vội, cô cứ từ từ mà đợi”.
Lúc hai mắt của tôi vì theo dõi mà mỏi, tôi lại một lần nữa nhìn thấy bóng dáng của Lương Thành. Anh ấy đi từ công ty ra, trực tiếp đi vào cửa tây của Wanda, tôi nhìn đồng hồ bây giờ mới là 10h30 phút, chắc vừa họp xong, không thể là đi ăn cơm được, nên cũng không đi vào theo. Chưa đến mười phút sau, Lương Thành lại từ cửa Tây đi ra, trên tay xách hai cái túi đen, ở khoảng cách rất gần tôi mới nhìn thấy thương hiệu trên túi, đó là nội y của Aimer.
Lương Thành mua nội y làm gì vậy? Lại còn là của phụ nữa? Lương Thành đi lướt qua xe ba bánh, tôi vội vàng cúi đầu. Thật nguy hiểm, suýt chút nữa bị anh ấy phát hiện rồi. Đợi anh ấy đi rồi, tôi mới dám ngẩng đầu lên, tim đập nhanh vô cùng, sau đó tôi nhìn thấy anh ấy dùng chìa khóa xe mở cốp sau ra, bỏ hai túi đồ nội y vào bên trong, lại lấy ra một tập văn kiện, ngồi vào ghế lái, đèn xe vừa sáng, khởi động xe rời đi.
Điện thoại của tôi đột nhiên kêu. Lấy điện thoại ra xem, là Lương Thành gọi tới. Tôi nói với bác tài đi theo chiếc xe phía trước trước, đuôi là 889 Sau đó mới nhận điện thoại của Lương Thành, giọng điệu của anh ấy vô cùng thân thiết hỏi tôi: “Bà xã, em đang ở đâu vậy?”.
Tôi tùy ý lấy một cái cớ, nói đang đi ra ngoài mua rau, chuẩn bị làm bữa trưa.
Lương Thành ừ một tiếng, nói: “Hạng mục bên bờ biển anh đã kí xong trong vòng hai ngày rồi, cũng được triển khai rất thuận lợi, lúc anh đi ăn trưa, có mua cho em một bộ đồ nội y, không phải lần trước em nói muốn mua bộ mới màu đen sao, anh mua cho em rồi nè…”
“Bà xã, em thấy thế nào”. Thấy tôi mãi không nói gì, giọng nói của Lương Thành đột nhiên có chút chột dạ.
Tôi không trả lời câu hỏi của anh ấy, mà hỏi lại: “Tối qua anh đã đi đâu?”.
Trời sáng dần, điện thoại của tôi cuối cùng cũng kêu, tôi còn cho rằng là Lương Thành gọi điện cho tôi, ai ngờ rằng người đó lại là Lâm Tiêu, cô ấy không yên tâm, gọi hỏi tôi xem Lương Thành về chưa.
Tôi hít một hơi nói: “Anh ấy chưa về”.
Lâm Tiêu Nghĩ một lúc, liền nói: “Chồng cậu vừa đi công tác về, buổi sáng ngày hôm sau có thể sẽ đến công ty họp, hay cậu tới cửa công ty đợi anh ấy xem sao”.
“Đến công ty đợi anh ấy?” tôi hỏi lại
Lâm Tiêu trả lời nói: “Đúng vậy, cậu lặng lẽ đi theo anh ấy, không được lên tiếng, xem xem lúc anh ấy đi làm ngồi xe ai, trên đường thì đi tới những chỗ nào”.
“Nhớ, mang theo một cái máy ảnh”.
Lâm Tiêu bảo tôi theo dõi chồng mình, xem xem dốt cuộc anh ấy đang chơi trò gì. Tôi không lái xe của nhà, bởi biển số xe Lương Thành đã quá quen thuộc rồi, vừa nhìn là có thể nhận ra ngay.
Trước tiên, tôi ngồi xe buýt đi tới cổng công ty của anh ấy, sau đó lên một chiếc xe ba bánh, đưa cho chú lái xe 50 đồng, bảo ông ấy dừng lại bên cạnh cửa hàng WANDA hướng hơi chếch về phía đối diện công ty của anh. Tôi nhìn đồng hồ bây giờ đã là 8h50 phút rồi, nếu Lương Thành phải họp, khoảng 9h sẽ bắt đầu. Trong đám đông vội vội vàng vàng đi lại trên đường, tôi vô tình nhìn thấy bóng dáng của Lương Thành, bởi đối với tôi mà nói hình dáng của anh ấy đã quá quen thuộc rồi.
Một lát sau, quả nhiên tôi nhìn thấy anh ấy đang lái một chiếc xe thương vụ dòng xe mới nhất của Mercedes mới ra mắt vào năm nay chạy qua. Sau khi xuống xe, bảo vệ mở cửa xe, sắc mặt của anh ấy vẫn như thường lệ đi vào đại sảnh của công ty. Lúc xuống xe, cũng không thấy bên cạnh anh ấy xuất hiện người phụ nữ khả nghi nào.
“Cô ơi, cô có đi hay không vậy”. Bác tài gọi tôi, tôi lại rút 200 tệ từ trong túi đưa cho ông ta, cười nói: “Thật xin lỗi, bác chịu khó chút, cùng tôi đợi người nhé, người ra chúng ta sẽ đi”.
Tài xế chạy cả nửa vòng Tây An cũng không kiếm được 200 tệ, vui vẻ nói: “Không vội, không vội, cô cứ từ từ mà đợi”.
Lúc hai mắt của tôi vì theo dõi mà mỏi, tôi lại một lần nữa nhìn thấy bóng dáng của Lương Thành. Anh ấy đi từ công ty ra, trực tiếp đi vào cửa tây của Wanda, tôi nhìn đồng hồ bây giờ mới là 10h30 phút, chắc vừa họp xong, không thể là đi ăn cơm được, nên cũng không đi vào theo. Chưa đến mười phút sau, Lương Thành lại từ cửa Tây đi ra, trên tay xách hai cái túi đen, ở khoảng cách rất gần tôi mới nhìn thấy thương hiệu trên túi, đó là nội y của Aimer.
Lương Thành mua nội y làm gì vậy? Lại còn là của phụ nữa? Lương Thành đi lướt qua xe ba bánh, tôi vội vàng cúi đầu. Thật nguy hiểm, suýt chút nữa bị anh ấy phát hiện rồi. Đợi anh ấy đi rồi, tôi mới dám ngẩng đầu lên, tim đập nhanh vô cùng, sau đó tôi nhìn thấy anh ấy dùng chìa khóa xe mở cốp sau ra, bỏ hai túi đồ nội y vào bên trong, lại lấy ra một tập văn kiện, ngồi vào ghế lái, đèn xe vừa sáng, khởi động xe rời đi.
Điện thoại của tôi đột nhiên kêu. Lấy điện thoại ra xem, là Lương Thành gọi tới. Tôi nói với bác tài đi theo chiếc xe phía trước trước, đuôi là 889 Sau đó mới nhận điện thoại của Lương Thành, giọng điệu của anh ấy vô cùng thân thiết hỏi tôi: “Bà xã, em đang ở đâu vậy?”.
Tôi tùy ý lấy một cái cớ, nói đang đi ra ngoài mua rau, chuẩn bị làm bữa trưa.
Lương Thành ừ một tiếng, nói: “Hạng mục bên bờ biển anh đã kí xong trong vòng hai ngày rồi, cũng được triển khai rất thuận lợi, lúc anh đi ăn trưa, có mua cho em một bộ đồ nội y, không phải lần trước em nói muốn mua bộ mới màu đen sao, anh mua cho em rồi nè…”
“Bà xã, em thấy thế nào”. Thấy tôi mãi không nói gì, giọng nói của Lương Thành đột nhiên có chút chột dạ.
Tôi không trả lời câu hỏi của anh ấy, mà hỏi lại: “Tối qua anh đã đi đâu?”.
Bình luận facebook