-
Chương 296-300
Chương 296 :
Vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ!
Lục Chính Đình tức suýt ngất, đang định nói nhưng cơ thể mất hết sức lực rồi!
Mấy cảnh sát khác cũng không nói nên lời!
Tần Minh Nguyệt không hiểu nổi.
Lục Chính Đình và Chu Vân Phong sao cũng ở đây vậy?
Chẳng phải chia ra để thẩm vấn sao?
Tần Minh Nguyệt trầm mặt xuống, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Vừa dứt lời, ba cảnh sát run rẩy!
Một lúc sau, cảnh sát đầu tiên cố gắng đứng dậy, run rẩy nói: "Đội trưởng Tần, hắn... đánh chúng tôi!"
Không phải sợ, mà là quá đau!
Run rẩy không ngừng!
Hả?
Tần Minh Nguyệt sững sờ.
Trương Minh Vũ đánh á?
Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Á á á, mấy người đứng có ngậm máu phun người! Rõ ràng là mấy người đánh nhau mà".
"Tôi ngồi đây nãy giờ có đứng lên đâu!"
Gã cảnh sát kia tức giận gào lên: "Mày đừng có nói láo!"
Trương Minh Vũ kiêu ngạo nói: "Ý anh là sao?”
"Nói phải có sách, mách phải có chứng! Anh lấy đâu ra chứng cứ chứng minh tôi đánh anh?"
Lồng ngực gã cảnh sát phập phồng lên xuống, run rẩy nói: "Mày... mày..."
Nhưng chưa nói xong, cơ thể đã ngã xuống!
Tức muốn ngất!
Trương Minh Vũ mỉm cười rất đắc ý!
Mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên tia rét lạnh!
Cô ta không ngu.
Ngược lại còn rất thông minh.
Nhìn dáng vẻ Trương Minh Vũ bây giờ còn không đoán được Trương Minh Vũ ra tay sao?
Chỉ là... Trương Minh Vũ sao có năng lực làm vậy?
Tần Minh Nguyệt mím môi, lạnh lùng nói: "Hai người làm sao vậy?"
Nói xong cô ta liền chỉ vào Lục Chính Đình và Chu Vân Phong.
Hai gã cảnh sát cuối cùng cũng đứng dậy được, bọn chúng lo lắng nói: "Đội trưởng Tần, đây là.... cậu chủ nhà họ Lục, nói muốn... đi xem thử phạm nhân này...
Phạm nhân?
Mẹ kiếp sao tôi lại trở thành phạm nhân rồi?
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt, không thèm để ý.
Dù sao cũng không có bằng chứng, lấy gì để chứng minh tôi làm?
Sắc mặt Tần Minh Nguyệt lạnh dần: "Đợi tí nữa tôi sẽ tính sổ với hai người sau!"
Hai gã cảnh sát cúi đầu, mắt đầy vẻ lo lắng!
Bọn họ không dây vào nữ cảnh sát này được đâu!
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn Trương Minh Vũ: "Đánh người của đội cảnh sát, anh biết kết cục là gì không?"
Trương Minh Vũ duỗi tay, cười nói: "Người đẹp, cô lấy đâu ra chứng cứ chứng minh!"
Một gã cảnh sát hét lên: "Bọn tao đều nhìn thấy rồi! Mặt bọn tao còn đang bị thương đây!"
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt: "Đấy là mấy người tự đánh nhau! Xem cái quái gì? Lấy bằng chứng ra đây rồi nói chuyện tiếp!"
"Mày..."
Gã cảnh sát tức giận nhưng không nói được gì!
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Đừng có làm trò nữa! Anh đánh người của đội cảnh sát thành ra như vậy, anh coi đây là nhà anh à!"
Trương Minh Vũ cười nói: "Người kính ta một thước ta kính người một trượng, trước tôi còn tưởng cục cảnh sát là nơi đại diện cho chính nghĩa, bây giờ... chẳng qua chỉ đến thế mà thôi".
Mặt Tần Minh Nguyệt lạnh hẳn xuống!
Nhưng cô ta hiểu, đây là do người của mình!
Trong lòng cô ta càng giận hơn!
Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Tôi khuyên anh nên nhận tội đi, người của đội tôi phạm lỗi, tôi sẽ phạt! Không đến lượt anh xử lý!"
Trương Minh Vũ duỗi tay mỉm cười: "Cô nói cái gì? Tôi không có hiểu".
Hừ!
Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng lên xuống!
Vô lại!
Quan trọng nhất là Trương Minh Vũ không rơi vào bẫy!
Trương Minh Vũ mỉm cười vô hại: "Người đẹp, thẩm vấn xong rồi chứ? Tôi đi được chưa?"
Đi?
Tần Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi!
Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Mấy người mau cút ra ngoài cho tôi!"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Ba gã cảnh sát nhốn nháo đứng dậy, đỡ Chu Vân Phong và Lục Chính Đình ra ngoài!
Bọn chúng nhanh chóng chạy ra ngoài!
Lục Chính Đình đau đớn vô cùng, hắn không cam tâm, mơ hồ hét lên: "Mày đợi đấy! Thằng khốn, tao sẽ giết mày!"
Nói xong liền được đỡ ra ngoài.
Trương Minh Vũ không để ý, mỉm cười đi ra cửa.
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Tôi cho anh ra ngoài chưa?"
Vừa dứt lời, cánh tay mềm mại đã chắn trước mặt Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể dừng lại, bất lực lắc đầu.
Rầm!
Tiếng đóng cửa vang lên.
Trương Minh Vũ thậm chí còn nghe thấy tiếng khóa cửa.
Còn khóa cửa... bị điên à....
Tần Minh Nguyệt nhanh chóng xông đến chỗ Trương Minh Vũ!
Cô ta dùng ánh mắt lạnh lùng chết người nhìn anh!
Cô ta mới được điều đến đây.
Quan mới thường làm ăn quyết liệt, cô ta chưa từng bỏ qua cho ai bao giờ!
Trương Minh Vũ bị nhìn như vậy, da gà da vịt nổi hết lên, anh ôm người, sợ hãi nói: "Cô... cô làm gì vậy? Cô đừng như vậy, tôi... có vợ rồi..."
"Không được đâu... tôi không thể làm gì có lỗi với vợ tôi được..."
Giọng điệu vô cùng tủi hờn!
Tần Minh Nguyệt nhìn mà sững sờ!
Sao có kẻ mặt dày như vậy chứ!
Trương Minh Vũ càng đắc ý hơn!
Trên không gương mẫu, dưới ắt làm bậy, có thuộc hạ như này, đội trưởng sao có thể là người tốt chứ?
Tôi chỉnh chết cô!
Trương Minh Vũ thầm cảm thấy đắc ý, phải dạy cho cái loại sâu mọt của xã hội này một bài học!
Nhưng mặt Tần Minh Nguyệt vẫn lạnh lẽo như băng tuyết!
"Miệng lưỡi sắc bén!"
"Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, có nói không?"
Tần Minh Nguyệt cố nén cơn giận, lạnh lùng nói!
Trong lòng cô ta mặc dù đã đoán được thuộc hạ của mình dẫn Lục Chính Đình và Chu Vân Phong qua, nhưng cô ta không đoán ra là thuộc hạ của mình ra tay trước!
Dù sao Trương Minh Vũ cũng quá mất dạy!
Trương Minh Vũ cố ý tỏ vẻ nói: "Cô... cô định dùng vũ lực sao?
Vừa dứt lời, Tần Minh Nguyệt liền nổi giận!
"Muốn ăn đòn hả!"
Tần Minh Nguyệt hét lên!
Nắm đấm vung về phía Trương Minh Vũ!
Tốc độ cực nhanh!
Mẹ kiếp!
Trương Minh Vũ sững sờ.
Có đánh chết anh cũng không ngờ Tần Minh Nguyệt ra tay như vậy!
Anh còn đang đeo còng tay đấy!
Tim anh giật nảy lên, dưới chân dồn lực, chạy vọt khỏi chiếc ghế!
Tránh được nắm đấm kia!
Nhanh quá!
Sau khi đứng vững lại, Trương Minh Vũ vẫn khiếp sợ vô cùng!
Anh đột nhiên có dự cảm không lành!
Sơ suất rồi!
Trò đùa này hết vui rồi!
Tuy nhiên chưa kịp nói gì, cơ thể uyển chuyển của Tần Minh Nguyệt lại lao tới!
Mùi hương êm dịu ập tới!
Gió rét, lạnh thấu xương!
Trương Minh Vũ híp mắt, cơ thể căng thẳng!
Đối thủ thì mạnh, hai tay lại bị trói!
Không được khinh thường!
Cơ thể Trương Minh Vũ liên tiếp lui lại!
Tần Minh Nguyệt mặt lạnh như băng, từng bước ép sát!
Trong nháy mắt, Trương Minh Vũ đã lui đến vách tường, hết đường lui rồi!
Nhưng Tần Minh Nguyệt vẫn đuổi sát theo!
Ánh sáng tối dần!
Trương Minh Vũ mím môi!
Mẹ nó! Liều vậy!
Một giây sau, cơ thể Trương Minh Vũ lao vọt lên, hai chân dùng sức đạp vào tường!
Cơ thể lao ra!
Dùng đầu!
Tần Minh Nguyệt sững sờ không ngờ Trương Minh Vũ lại phản kích!
Cô ta liền dùng tay chặn lại!
Nhưng...
Sức mạnh của Trương Minh Vũ quá kinh khủng, phá vỡ vòng vây của Tần Minh Nguyệt!
Tần Minh Nguyệt hoảng rồi!
Một giây sau, Trương Minh Vũ đột nhiên cảm thấy mềm mại...
Quá mềm!
Chương 297: Nụ hôn này... quá trái ngang!
Trương Minh Vũ nghệt mặt.
Chuyện này...
Dùng chân cũng biết chuyện gì đang xảy ra!
Thật sự... rất là...
Đầu óc Trương Minh Vũ trở nên trống rỗng.
Tần Minh Nguyệt lùi lại thật nhanh.
Người Trương Minh Vũ ngã nhào xuống nhưng anh chống cái tay bị còng xuống đất thật nhanh.
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ đứng lên.
Lúc anh ngẩng đầu thì thấy Tần Minh Nguyệt đã đứng bên chiếc đèn bàn.
Trên khuôn mặt xinh đẹp là vẻ giận dữ tột cùng.
Trương Minh Vũ bối rối thật sự, ngập ngừng giải thích: "Cái đó... Xin lỗi, tối quá nên không thấy..."
Tần Minh Nguyệt bực mình hét: "Anh còn dám nói nữa à! Đồ biến thái!"
Nói xong, cô ta lại dồn lực vào chân.
Trương Minh Vũ lập tức đề phòng.
Tần Minh Nguyệt này rất giỏi võ, anh mà sơ sẩy là chết ngay!
Trong chốc lát, cô ta đã lao tới trước mặt anh!
Rồi tung một cú đấm ra!
Trương Minh Vũ chỉ có thể thụt lùi và né qua lại sang hai bên.
Chưa đợi anh nghĩ gì thêm, Tần Minh Nguyệt đã đá chân tới.
Trương Minh Vũ nghiến răng, đợi anh đứng lên đã rồi làm gì thì làm chứ!
Anh đành giơ tay và dùng lực kéo hai tay ra thật mạnh.
Bốp!
Một luồng sức mạnh ập tới!
Hai tay Trương Minh Vũ chuẩn xác bắt lấy cặp chân thẳng tắp!
Nhưng lực của chúng vẫn khiến anh phải lùi lại hai bước.
Sau khi lấy lại tinh thần, anh mau chóng dồn thêm lực vào hai tay và nắm chặt chân Tần Minh Nguyệt.
Tâm trí Trương Minh Vũ cực kỳ phấn khích!
Tần Minh Nguyệt mạnh thật!
Cô ta híp mắt, giãy giụa muốn rút chân mình ra.
Nhưng sao Trương Minh Vũ có thể cho phép?
Vì dù qua một lớp vải quần, anh vẫn cảm nhận được xúc cảm non mềm, trơn mượt bên trong.
Tần Minh Nguyệt tức tối quát: "Thả ra!"
Giờ cô ta chỉ đứng được bằng chân sau.
Trương Minh Vũ cười toe toét: "Người đẹp, sao không mặc quần giữ ấm ở trong thế?"
Tần Minh Nguyệt sững sờ.
Không ngờ... cô ta bị người ta đùa giỡn!
Tần Minh Nguyệt cắn răng, lửa giận như sắp thiêu cháy lồng ngực cô ta.
"Chán sống rồi đúng không!"
Giọng nói lanh lảnh của Tần Minh Nguyệt cất cao.
Cô ta đột nhiên phát lực ở chân, tung người lên bằng chân còn lại.
Thân thể xoay một vòng.
Trương Minh Vũ trừng mắt nhìn hình ảnh này.
Quả là một cú đá trên không hoàn hảo!
Nhưng khi anh hoàn hồn thì chân cô ta đã tiến sát rạt!
Thần linh ơi!
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.
Đang đánh nhau mà nghĩ cái quái gì vậy hả!
Người căng cứng, anh chỉ biết cố gắng ngả người ra sau.
Cú đá bay vút qua đầu Trương Minh Vũ.
Chiếc giày gần như lướt qua mặt anh.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vì không giữ được thăng bằng nên ngã nhào ra sau.
Mà hai tay anh vẫn nắm chặt chân Tần Minh Nguyệt như cũ.
Cô ta cũng vì vậy mà mất thăng bằng.
Hai chân lơ lửng giữa trời.
Trương Minh Vũ ngã xuống, Tần Minh Nguyệt hốt hoảng giãy người.
Phịch!
Sau một tiếng động nặng nề, lưng Trương Minh Vũ đập vào nền đất một cái thật mạnh.
Cảm giác đau đớn từ lưng truyền đến.
Ôi chao!
Anh hít hà vì đau.
Thật lâu sau Trương Minh Vũ mới lấy lại tinh thần.
Cúi đầu nhìn, anh nhận ra chân của Tần Minh Nguyệt còn đang đặt trên ngực mình.
Gì đây...
Trương Minh Vũ hết hồn.
Mượn ánh đèn hiu hắt, anh tập trung nhìn lại thì hoảng sợ phát hiện Tần Minh Nguyệt đang... xoạc chân!
Một chân đè lên ngực anh!
Chân kia đè lên giữa hai chân anh!
Cái này...
Trương Minh Vũ trợn trừng hai mắt, lúng túng nói: "Cô... không sao chứ? Tôi... không cố ý đâu..."
Nhưng đôi mắt Tần Minh Nguyệt đầy lạnh lùng.
"Thả ra!"
Cô ta rít gào.
Chân đau chết đi được, cô ta không có sức đứng dậy nổi.
Trương Minh Vũ còn ôm chặt hơn, không chịu: "Không! Thả ra là cô lại đánh tôi, tôi đang bị còng tay cơ mà, không công bằng".
Tần Minh Nguyệt hít thở thật sâu, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh luôn.
Phù! Phù!
Tiếng thở dốc gấp gáp vang lên.
Tần Minh Nguyệt đặt tay trái ra trước ngực làm một tư thế cực kỳ lạ lùng.
Trương Minh Vũ nghệt mặt.
Thế này là đang làm gì thế nhỉ?
Tần Minh Nguyệt thở dốc một lúc rồi đặt tay xuống.
Tia tàn khốc hiện lên trong mắt, cô ta chống hai tay xuống đất rồi bỗng nhấc người lên.
Hai chân từ từ thu lại, cơ thể cũng bắt đầu đứng thẳng lên.
Trời đất ơi!
Thế mà cũng được hả?
Mắt Trương Minh Vũ trợn to đến nỗi sắp rớt ra ngoài, lòng đầy hoảng loạn.
Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt đã đứng lên được nhưng một chân vẫn bị Trương Minh Vũ cầm.
Cô ta khẽ cắn răng, dồn lực vào chân.
Dùng hết sức bình sinh rút ra.
Trương Minh Vũ lập tức thấy một lực lớn tác dụng lên người mình.
Anh dùng mọi cách vẫn không thể giữ được chân cô ta.
Cô ta rút chân đi rồi!
Trương Minh Vũ hốt hoảng đứng dậy.
Mới đứng vững thì Tần Minh Nguyệt lại xông tới.
Anh nhanh chóng trốn đi.
Nhưng phòng thẩm vấn quá nhỏ!
Anh chưa chạy được mấy bước thì đã bị Tần Minh Nguyệt đuổi kịp.
Một cơn gió vút qua, tóc gáy Trương Minh Vũ dựng đứng.
Anh xoay phắt lại, đúng lúc thấy một cú đấm phóng tới!
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, lại đưa hai tay ra.
Một quyền đó đấm trúng còng tay của anh.
"Á!"
Tần Minh Nguyệt giật mình thét lên, mau chóng rút nắm tay về, vẻ mặt đầy đau đớn.
Trương Minh Vũ lùi lại, nơi cổ tay cũng đau nhức vô cùng.
Nhưng rồi anh mừng rỡ đứng dậy và nhe răng cười: "Là cô tự đánh đấy nhé, không liên quan gì đến tôi!"
Tần Minh Nguyệt tức sôi máu, quát lớn: "Ngậm cái mồm lại! Chết tiệt!"
Mắng xong, cô ta lại lao tới!
Tức run người!
Trong lòng Trương Minh Vũ bất lực thật sự!
Sao không chịu để yên cho mình vậy hả! Tưởng tôi không đánh lại cô à!
Tần Minh Nguyệt đấm loạn xạ vào người Trương Minh Vũ.
Anh hít sâu một hơi, không lùi mà sải bước thật dài về phía trước.
Nếu đã không thể dùng nắm đấm thì ta lấy thịt đè người!
Tần Minh Nguyệt cũng sững ra, không ngờ Trương Minh Vũ dám đánh trả.
Trong chốc lát, hai người va vào nhau.
Trương Minh Vũ điều khiển cơ thể tránh thoát cú đấm một cách ung dung.
Còn lấy vai huých qua.
Vẻ hốt hoảng hiện lên trong đôi mắt bồ câu của Tần Minh Nguyệt.
Ngay sau đó, hai vai đâm vào nhau.
Cô ta không đề phòng gì hết nên ngã ngửa ra sau.
Theo phản xạ, cô ta bắt lấy áo Trương Minh Vũ.
Anh chưa kịp thu lực nên cơ thể cũng mất thăng bằng, té xuống.
Ơ?
Trương Minh Vũ định thần lại.
Xung quanh tối đen như mực, Tần Minh Nguyệt thì ngay trước mặt, tự nhiên mình hoảng làm gì?
Phản xạ tự nhiên làm cơ thể muốn giữ thăng bằng.
Nhưng do Tần Minh Nguyệt kéo quá mạnh.
Nên Trương Minh Vũ không ổn định được.
Cứ thế, hai người ngã xuống đất thật mạnh.
Phịch!
Âm thanh nặng nề truyền đến!
Tần Minh Nguyệt đau đớn kêu la: "Á... Ư ư ư..."
Giọng nói vốn lanh lảnh thét lên bỗng im bặt.
Toàn bộ phòng thẩm vấn rơi vào trầm mặc.
Im lặng đến nỗi nghe thấy tiếng kim rơi.
Bởi vì... Trương Minh Vũ đập xuống người Tần Minh Nguyệt, không lệch một li.
Quan trọng là... miệng anh đã lấp kín miệng cô ta!
Trương Minh Vũ ngu người luôn rồi!
Mùi thơm quyến rũ len lỏi vào chóp mũi thật nhanh.
Cơ thể anh bỗng có gì đó bồn chồn không yên.
Khắp người là cảm giác mềm mại!
Tần Minh Nguyệt cũng chết trân tại chỗ.
Cảm giác người mình nặng trĩu.
Ở môi cũng... mềm mềm...
Lại còn đầy mùi nam tính!
Đầu óc Tần Minh Nguyệt trống rỗng.
Cả hai người đều hóa đá.
Không biết qua bao lâu Tần Minh Nguyệt mới hoàn hồn, cô ta trợn trừng mắt, thét: "A!"
Cảm giác tê dại truyền đến đôi môi, Trương Minh Vũ cũng lập tức mở to hai mắt.
Anh đứng bật dậy ngay.
Tần Minh Nguyệt lại cất cái giọng chói tai lên: "Ghê quá... Trời ơi!"
Trương Minh Vũ cố gắng đứng thẳng người.
Ơ... Anh thật sự không cố ý mà!
Sao khéo đến vậy chứ?
Thật lâu sau đó, tiếng thét ầm ĩ của Tần Minh Nguyệt mới từ từ dừng lại.
Trương Minh Vũ thấy cực kỳ lúng túng.
Tần Minh Nguyệt nhanh chóng đứng dậy rồi chùi miệng thật mạnh.
Anh bắt đầu luống cuống tay chân.
Nếu cứ thế này mãi thì chỉ anh chịu thiệt!
Không thể thế này được!
Một sáng kiến chợt nảy lên trong đầu.
Trương Minh Vũ lập tức giơ tay điên cuồng chùi miệng, mặt cũng lộ vẻ khó chịu và ghê tởm.
Hành động của anh làm Tần Minh Nguyệt sững sờ.
Trương Minh Vũ quát trong bồn chồn: "Sao cô lại hôn tôi! Đồ biến thái, tôi không ngờ đấy!"
Tần Minh Nguyệt đực mặt, trừng mắt lên: "Tôi..."
Nhưng cô ta chỉ biết ngập ngừng, chẳng nghĩ ra nên giải thích thế nào.
Có một tích tắc, cô ta còn cho rằng mình mới là người sai.
Trương Minh Vũ tỏ ra bực bội: "Cảnh sát các cô đều là thế này đấy hả? Có thật là cảnh sát bảo vệ nhân dân không đấy!"
"Sao có thể... cưỡng hôn tôi!"
Nói xong, anh như sắp bật khóc.
Rồi anh lại giơ tay hoảng loạn chùi miệng mình.
Gì vậy trời...
Tần Minh Nguyệt chẳng hiểu mô tê gì sất.
Trương Minh Vũ phẫn nộ quát: "Cô ra ngoài! Ra ngoài nhanh cho tôi! Tôi không muốn thấy cô nữa!"
Dứt lời, anh chỉ thẳng ra cửa.
Tần Minh Nguyệt theo phản xạ nhấc chân định đi, chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra.
Đi được mấy bước cô ta mới giật mình hoàn hồn.
Cô ta mới là người bị thiệt mà!
Tần Minh Nguyệt dừng bước, trong đôi mắt hừng hực lửa giận.
Lòng Trương Minh Vũ giật thót.
Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Đánh cảnh sát, ẩu đả, còn... trêu đùa tôi!"
"Ngoan ngoãn ở đây một năm đi, đừng hòng nghĩ tới chuyện được thả!"
Câu này vừa vang lên thì Trương Minh Vũ sững sờ.
Một năm?
Mẹ nó, một năm nữa mới thả thì còn gì là thanh xuân!
Trương Minh Vũ vội vàng chất vấn: "Cô... cô làm vậy là lợi dụng chức vụ để trả thù tư! Chứng cứ đâu?"
Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng, lạnh lùng đáp: "Camera theo dõi tại khách sạn, vết thương trên người các cảnh sát, và cả... và cả môi tôi... tôi có thể đi xét nghiệm ngay bây giờ!"
Ực!
Trương Minh Vũ ngây ra như phỗng.
Sao lại có người tàn nhẫn như thế chứ?
Anh hít sâu một hơi rồi tỏ ra khó chịu: "Bà chị à, tất cả là do cô đùa giỡn tôi trước thôi! Cô mà không đánh trước thì đã không ra nông nỗi này rồi!"
Tần Minh Nguyệt cười lạnh: "Anh có ý kiến gì thì hôm nay cũng không ra khỏi cái phòng này được đâu!"
"À không, là năm nay!"
Nói xong, tâm trạng cô ta sảng khoái quá chừng.
Trương Minh Vũ bắt đầu trở nên sốt ruột, không biết nên giải quyết thế nào.
Tần Minh Nguyệt trào phúng: "Không phải anh giỏi đánh nhau lắm sao? Ngon thì đánh đi này?"
Đánh...
Trương Minh Vũ nắm chặt quả đấm, cực kỳ tức tối.
Không được, anh không thể nào ở đây một năm được!
Nhưng bây giờ anh không nghĩ ra được cách nào khác.
Người ta có chứng cứ mà...
Tần Minh Nguyệt thấy vậy thì đắc ý ra mặt, trêu tức anh: "Sao nào?"
Trương Minh Vũ cúi đầu, không chối được một câu.
Tần Minh Nguyệt được đà lấn tới: "Hồi nãy thấy anh phách lối lắm mà? Vừa ăn cướp vừa la làng, không biết đã giở trò này bao nhiêu lần rồi đây!"
"Sao giấu bản lĩnh đó đi rồi?"
Trương Minh Vũ không phản bác nổi một câu nào.
Sự chuyển biến này... thật sự là quá nhanh...
Tần Minh Nguyệt khoanh tay trước ngực, nở nụ cười nghiền ngẫm: "Một năm là quá hời cho anh rồi. Đợi tới ngày anh được thả rồi hẵng tính!"
Dứt lời, vẻ tức giận hiện lên trong mắt cô ta.
Đương nhiên Trương Minh Vũ biết cô ta nói đến chuyện gì.
Nhưng giờ đây anh chẳng còn tâm trạng gì để nghĩ về chuyện đó, tìm cách thoát khỏi đây mới là quan trọng nhất!
Biểu hiện của Trương Minh Vũ vẫn chưa thể làm Tần Minh Nguyệt nguôi giận. Cô ta vẫn chưa trút hết cơn tức giận của mình.
Một lát sau, Tần Minh Nguyệt cười phá lên: "Nói gì đi chứ, anh thế này làm tôi gai mắt lắm!"
Trương Minh Vũ bực bội lầm bầm: "Chờ xem, ra ngoài rồi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ!"
Hả?
Tần Minh Nguyệt ngẩn ra, nhíu mày.
Trương Minh Vũ hoảng hồn.
Mình vừa nói cái gì vậy?
Tần Minh Nguyệt như cười như không: "Thêm một tội nữa, đe dọa người thi hành công vụ!"
"Anh phải ở đây trong vòng một năm lẻ một tháng, tôi chờ đến ngày anh được thả!"
"Để xem anh sẽ cho tôi biết lễ độ là gì!"
Cô ta đay nghiến với ánh mắt giễu cợt.
Trương Minh Vũ vỗ trán.
Tự nhiên nói ra làm gì vậy trời!
Anh không nhận ra ẩn ý trong giọng nói của Tần Minh Nguyệt.
Một tia sáng lóe qua trong mắt, Tần Minh Nguyệt cười hỏi: "Anh định làm thế nào đấy?"
Nói xong, cô ta nhếch môi cười xấu xa.
Lòng Trương Minh Vũ chấn động.
Anh mau chóng hiểu tình hình.
Tần Minh Nguyệt đang dụ anh nói ra lời khai có thể dùng để định tội!
Trương Minh Vũ cười toe toét: "Đừng vội, qua mấy ngày nữa là biết thôi".
Tần Minh Nguyệt nhướng mày, ngờ vực: "Mấy ngày nữa? Chẳng lẽ giờ anh còn ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ được thả?"
Trương Minh Vũ hớn hở úp mở: "Tôi có nghĩ vậy đâu, biết đâu có người nào tốt bụng cứu tôi ra ngoài cũng không chừng".
Nói thì nói vậy nhưng lòng anh đã bồn chồn đến mức sắp bốc khói rồi.
Tần Minh Nguyệt khoanh tay, giễu cợt: "Tự tin phết nhỉ, tiếp tục phát huy đi nhé".
"Nhưng tiếc là anh sẽ không được thả ra sớm đâu".
Trương Minh Vũ chau mày, anh thấy rối bời vô cùng.
Song, giữa lúc đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Rồi cửa phòng thẩm vấn bị mở toang.
Đôi mày rậm của Tần Minh Nguyệt hơi nhăn lại.
Cô ta quay đầu, thấy một người đàn ông trung niên hơi phát tướng đang đứng ở cửa.
Mặc đồ cảnh sát!
Sau lưng còn có ba người cảnh sát mặt sưng vù.
Tần Minh Nguyệt ngẩn ra, vội vàng đứng thẳng và kính cẩn chào: "Thưa cục trưởng!"
Trương Minh Vũ ngạc nhiên.
Cục trưởng cục cảnh sát ư?
Một mình đội trưởng thôi đã khó đối phó rồi, sao lại thêm một người nữa vậy trời?
Cục trưởng lo lắng lớn tiếng hỏi: "Nghi phạm này tên gì?"
Tên ư?
Tần Minh Nguyệt ngẩn người, nghĩ lại mới nhớ cô ta còn chưa biết tên người này.
"Điếc hả? Cục trưởng hỏi anh tên gì!", Tần Minh Nguyệt quát, giọng nói vẫn đầy tức giận.
Trương Minh Vũ ngơ ngác nói tên mình ra.
Cục trưởng bỗng cứng đờ, run rẩy hỏi lại: "Cậu là Trương Minh Vũ của nhà họ Lâm sao?"
Trương Minh Vũ gật đầu, xác nhận: "Đúng vậy".
Chuyện gì thế này?
Hiện giờ nhà họ Lâm đã suy sụp đến mức một con mèo cũng không dọa nổi, sao ông cục trưởng này hoảng sợ vậy nhỉ?
Tần Minh Nguyệt cũng chẳng hiểu chuyện gì, vẻ mông lung lộ ra trong đôi mắt bồ câu.
Cục trưởng bỗng thét lớn: "Làm càn!"
Một câu vang vọng cả căn phòng.
Hai người đang ngơ ngác đều sợ đến mức giật nảy người, càng thấy mơ hồ hơn.
Rất lâu sau Tần Minh Nguyệt mới hoàn hồn, nở nụ cười đắc thắng: "Cục trưởng nói đúng, tên này càn rỡ lắm!"
"Chẳng những ẩu đả không lý do còn ngang nhiên đánh cảnh sát! Đã thế còn... trêu tôi nữa!"
Nói xong, cô ta đắc ý thấy rõ.
Cục trưởng nổi giận: "Tôi nói cô làm càn đấy!"
Chương 299: Người này vô tội!
Hả?
Vừa nghe thấy câu này, Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đều sững sờ.
Hai người ngẩng đầu, thấy cục trưởng đang nhìn Tần Minh Nguyệt chằm chằm với vẻ giận dữ.
Trương Minh Vũ nghệt mặt.
Tần Minh Nguyệt cũng ngơ ngác.
Ba người cảnh sát đứng ở đằng sau cũng ngây ngẩn cả người, đôi mắt đầy mơ hồ.
Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt ngập ngừng hỏi: "Cục trưởng, ông... nói tôi làm càn sao ạ?"
Trương Minh Vũ cũng chẳng hiểu gì sất.
Cục trưởng nghe vậy ngẩn ra, sau đó vỗ trán.
Ông ta tỏ ra chán nản.
Hành động của cục trưởng làm mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Thế mới phải chứ!
Thế rồi tay cục trưởng lạnh lùng ra lệnh: "Được rồi, Minh Nguyệt, nơi này không còn việc của cô nữa, ra ngoài trước đi".
"Tôi đã điều tra qua rồi, người này... vô tội".
Biểu cảm của những người khác lại cứng đờ.
Vô tội ư?
Trương Minh Vũ ngây ngẩn cả người.
Tần Minh Nguyệt vội vàng hỏi: "Thưa cục trưởng, tôi có chứng cứ mà, sao có thể vô tội được?"
Cục trưởng thở dài, nói thật nhanh: "Được rồi, tôi nói vô tội là vô tội, tôi sẽ tự mình giải quyết vụ này. Minh Nguyệt... cô đừng bận tâm về vụ này nữa".
Trương Minh Vũ không kiềm được nhíu mày.
Sao cảm giác tay cục trưởng này... sợ Tần Minh Nguyệt thế nhỉ?
Vừa rồi rõ ràng giận tím mặt luôn kia mà.
Thế mà giờ tự nhiên ăn nói ân cần ghê chưa?
Tần Minh Nguyệt cắn răng, lạnh lùng nói với ánh mắt giận dữ: "Cục trưởng, ông muốn lợi dụng chức vụ làm việc tư à?"
Trương Minh Vũ ngạc nhiên.
Một đội trưởng nho nhỏ mà dám nói kiểu đó với cục trưởng?
Điên rồi hả?
Nhưng điều làm anh bất ngờ hơn là... cục trưởng không hề bực mình mà còn tỏ ra bất lực!
Chuyện này...
Trương Minh Vũ không thể không quan sát Tần Minh Nguyệt.
Người phụ nữ này không đơn giản chút nào...
Một lúc sau, cục trưởng nói một cách khó khăn: "Thôi nào Minh Nguyệt, chuyện này tôi đã quyết, nếu cô thấy có gì không ổn có thể xin chỉ thị cấp trên".
"Nhưng tôi cũng được lệnh từ cấp trên đấy thôi".
"Người này vô tội!"
Hít hà!
Tiếng hít sâu bỗng nhiên vang lên.
Ba cảnh sát đứng ở cửa thẫn thờ.
Vết thương trên người họ rành rành ra đó, chứng cứ rõ ràng thế mà!
Sao lại nói là... vô tội chứ?
Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng, bắt đầu thở mạnh vì tức.
Cô ta khó chịu kinh khủng!
Đôi mắt Trương Minh Vũ đầy suy nghĩ.
Mặc dù không biết tại sao nhưng anh biết chắc chuyện này có liên quan với những người chị của mình.
Họ giải quyết được chuyện này luôn hả?
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, lòng đầy đắc ý.
Có mấy bà chị đáng đồng tiền bát gạo quá chừng!
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt đầy lạnh lẽo, còn Trương Minh Vũ thì quá hả hê.
"Tôi đã nói chắc có người nào tốt bụng cứu tôi rồi mà, giờ cô đã tin chưa?", anh hớn hở hỏi.
Đương nhiên phải tranh thủ khịa một phen rồi!
Tần Minh Nguyệt giận đùng đùng, mắt như sắp rực lửa vì giận dữ.
Trong lòng Trương Minh Vũ càng đắc ý hơn.
Anh chẳng những bình chân như vại trước đôi mắt đầy sương giá ấy mà còn thấy hơi buồn cười.
Trương Minh Vũ lại giơ tay nhẹ nhàng chùi mép, chân mày nhướng lên.
Rắc rắc!
Âm thanh thanh thúy truyền đến.
Tần Minh Nguyệt siết chặt hai quả đấm làm phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Cô ta nghiến răng ken két.
Trương Minh Vũ vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Chọc không nổi, ghê quá...
Cục trưởng lại thúc giục: "Minh Nguyệt! Sao còn chưa đi!"
Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi đáp: "Anh, tốt nhất đừng để tôi bắt được thóp!"
Giọng nói hoàn toàn không cảm xúc.
Trương Minh Vũ nhe răng cười: "Yên tâm yên tâm, đừng quên lời hứa của chúng ta nhé".
Lời hứa?
Tần Minh Nguyệt ngẩn ra, câu nói của Trương Minh Vũ lập tức hiện lên trong đầu.
Tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ…
"Khốn nạn!"
Cô ta thét lớn.
Đi ra ngoài phòng thẩm vấn trong giận dữ.
Cô ta sải bước thật nhanh, đằng đằng sát khí.
Ba cảnh sát vội vàng né sang một bên, đứng thật thẳng.
Rầm!
Tần Minh Nguyệt đóng cửa phòng thẩm vấn thật mạnh.
Cô ta tức muốn nổ phổi.
Rõ ràng có đánh nhau! Rõ ràng đánh cả cảnh sát! Còn... hôn cô ta!
Thế mà anh chả bị gì cả!
Tần Minh Nguyệt đi được mấy bước thì dừng chân.
Ba cảnh sát hối hả cúi đầu, sợ hãi vô cùng.
Tần Minh Nguyệt lại gần một người, lạnh lùng hỏi: "Anh với tên đó đã đánh nhau thế nào?"
"Nói thật đi! Nếu không..."
Cô ta nói tới đây thì dừng lại.
Nhưng tên cảnh sát nọ run lên, vẻ bàng hoàng hiện lên trong mắt.
Thật lâu sau, anh ta run rẩy đáp: "Thưa đội trưởng... là... là nhà họ Lục cho tiền... bảo tôi đánh! Nên tôi... nhân lúc anh ta không chú ý... đấm một phát..."
Nói cứ lúng búng như ngậm hột thị nhưng rốt cuộc cũng xong.
Nhà họ Lục? Đấm nhân lúc người ta không chú ý?
Tần Minh Nguyệt mông lung nghĩ ngợi, phải một thời gian rất lâu để tiêu hóa.
Cô ta bỗng ngẩng phắt đầu, thảng thốt hỏi: "Anh đánh trước à?"
Cảnh sát nọ lại cúi đầu, run lẩy bẩy đáp: "Vâng..."
Tần Minh Nguyệt hết hồn.
Ban đầu cô ta chỉ muốn hỏi chi tiết vụ đánh nhau ra sao để kháng án thôi!
Ai mà ngờ... moi ra được chuyện này!
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn hai tên cảnh sát còn lại.
Hai người chột dạ cúi gằm mặt.
Thấy vậy, ánh mắt Tần Minh Nguyệt càng lạnh lẽo hơn, cô ta gằn giọng quát: "Nói!"
Hai cảnh sát giật mình.
Mãi một lúc, một người trong đó mới hoảng hốt trả lời: "Đội... đội trưởng, nhà họ Lục... cũng cho chúng tôi tiền..."
"Nhưng... nhưng cậu chủ nhà họ Lục thật sự... không có lỗi gì cả..."
Anh ta chưa kịp nói hết lời chợt chú ý đến ánh mắt chết chóc của Tần Minh Nguyệt.
Anh ta không dám mở lời nữa.
Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên bối rối.
Bấy giờ cô ta mới nhận ra mình hiểu lầm Trương Minh Vũ rồi.
Nhưng...
Anh ta quá vô lại! Còn dám hôn mình...
Tần Minh Nguyệt cắn răng, tức tối thì thầm: "Không có tội thì sao? Liệu hồn đừng có rơi vào tay tôi!"
"Sớm muộn gì mình cũng phải báo thù!"
Dứt lời, cô ta ngẩng đầu, phẫn nộ quát: "Tự viết đơn xin từ chức đi!"
Nói rồi cô ta xoay người bỏ đi.
Ba tên cảnh sát run cầm cập.
Nhưng cuối cùng... không ai dám lên tiếng phản đối...
Trong phòng thẩm vấn, Trương Minh Vũ ngồi xuống.
Cục trưởng lấy chìa khóa đã chuẩn bị trước ra và cười làm lành: "Cậu Trương, ngại quá..."
"Do chúng tôi hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi..."
Nói xong, ông ta mở khóa còng tay Trương Minh Vũ.
Anh xoa cổ tay, trong đầu vẫn đầy dấu chấm hỏi.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Lát sau, Trương Minh Vũ bình tĩnh hỏi: "Còn gì nữa không? Không thì tôi đi nhé?"
Cục trưởng ngẩn ra, vội vàng mở cửa phòng thẩm vấn rồi gọi người: "Tiểu Vương! Chuẩn bị xe!"
Rồi ông ta lại nịnh nọt: "Mời cậu Trương!"
Trương Minh Vũ ngán ngẩm lắc đầu.
Anh nhanh chóng ra ngoài đồn cảnh sát, nhìn một vòng vẫn không thấy bóng dáng Tần Minh Nguyệt đâu.
Trương Minh Vũ cười toe toét, không ngại ngần nữa, đi một lèo vào xe cảnh sát đậu ở đằng trước.
Mười lăm phút sau, xe dừng trước cổng biệt thự.
Trương Minh Vũ xuống xe.
Anh chưa kịp nghĩ gì thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Trương Minh Vũ, anh không sao chứ?"
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Sao Lâm Kiều Hân lại ở đây?
Chương 300: Bốn người phụ nữ, một sàn diễn
Trương Minh Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu.
Vừa lúc thấy Lâm Kiều Hân đi nhanh tới với vẻ lo lắng.
Anh cười ha ha: "Có sao đâu, tôi mà có chuyện gì được".
Vừa nói xong thì Lâm Kiều Hân cũng tới trước mặt.
Cô mặc kệ anh nói gì, quan sát anh từ đầu đến chân.
Thấy Trương Minh Vũ không bị thương gì, Lâm Kiều Hân mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ngạc nhiên hỏi: "Cô... đứng ngoài này nãy giờ à?"
Lâm Kiều Hân ngẩn người.
Thật lâu sau, cô lặng lẽ gật đầu, đáp: "Tôi hơi lo..."
Trương Minh Vũ không kiềm được nở nụ cười.
Lâm Kiều Hân... chẳng giống thường ngày chút nào.
Anh cười to: "Đừng lo cho tôi, tôi không sao hết. Vào nhà thôi".
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Hai người cùng nhau đi vào biệt thự.
Sau khi vào trong, Trương Minh Vũ mới thấy Tô Mang và hai cô chị khác đang ngồi dựa vào sofa.
Bước chân của anh khựng lại.
Vì... ba cô gái đều mặc một chiếc váy ngủ đơn giản.
Còn bằng lụa!
Đường nét thoát ẩn thoát hiện, đầy cám dỗ!
Dáng người quyến rũ lộ hết ra ngoài!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Một người thôi đã chịu không nổi rồi, đây tới ba người cùng lúc...
Nhịp thở Trương Minh Vũ bất giác trở nên dồn dập.
Lâm Kiều Hân hơi cắn răng, bỏ đi thật nhanh.
Cô thoăn thoắt lên lầu.
Tô Mang cười khúc khích: "Thằng nhóc thối kia, còn nhìn nữa à! Vợ em bỏ đi rồi kìa!"
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới hoàn hồn.
Mày đang nghĩ cái gì vậy hả!
Anh ngẩng đầu, đúng lúc thấy Lâm Kiều Hân rẽ lên cầu thang rồi không thấy đâu.
Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy bất lực.
"Mấy chị, mấy chị... đang làm gì vậy..."
Anh nói với giọng chán nản.
Cố ghìm cảm giác sợ hãi trong lòng xuống, Trương Minh Vũ nhìn sang nơi khác và lặng lẽ ngồi vào một góc của sofa.
Liễu Thanh Duyệt ngồi bắt chéo hai chân, cho một câu trả lời ẩn ý: "Các chị sắp đi rồi, đương nhiên phải giúp em một tay chứ".
"Tự nhiên con bé đó ở đây".
"Vậy là tối nay các chị không có phúc sung sướng rồi".
Khóe miệng Trương Minh Vũ co rúm.
Sung sướng...
Sau đó anh sửng sốt.
Giúp mình?
Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: "Các chị tính giúp em chuyện gì thế?"
Hạ Hâm Điềm nở nụ cười xấu xa: "Giúp cậu em ngốc nghếch này trải qua sự kiện trọng đại trong đời chứ gì nữa. Đàn ông con trai chừng này tuổi rồi mà vẫn..."
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
Mặt anh lập tức đỏ phừng phừng.
Nói gì vậy trời!
Trương Minh Vũ tâm phục khẩu phục ba cô chị này rồi!
"Mấy chị tám tiếp đi, em về phòng đã..."
Anh chột dạ đứng lên, làm bộ muốn lên lầu.
Tô Mang chợt quát: "Đứng lại!"
"Ngày mai các chị đi rồi, em có biết bọn chị mất công bao nhiêu mới giúp em được thả nhanh thế không?'
"Cô cảnh sát đó chả phải người dễ đối phó đâu".
Trương Minh Vũ cảm thấy bất ngờ.
Đến Tô Mang cũng nói Tần Minh Nguyệt khó đối phó ư?
Liễu Thanh Duyệt cũng phụng phịu: "Đúng đó, em đúng là không có lương tâm!"
Hạ Hâm Điềm hùa theo: "Đúng vậy!"
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, bó tay toàn tập.
Một lúc sau, anh lên tiếng: "Được rồi, cảm ơn ba chị ạ, em biết các chị đã giúp em rất nhiều ạ".
Tô Mang khoanh tay, tỏ ra kiêu ngạo: "Vậy mới được chứ".
Trương Minh Vũ tò mò hỏi: "Phải rồi, các chị giúp em được thả bằng cách nào vậy? Em thấy ông cục trưởng vâng dạ với em lắm..."
Ba cô gái nhìn nhau, đồng thanh trả lời: "Bí mật".
Anh tức tối trừng mắt lên, nói: "Không nói thì thôi, em về đây!"
Anh thật sự không ở đây nổi nữa!
Nóng quá đi mất!
Lần này đến phiên Liễu Thanh Duyệt hét: "Thằng nhóc thối kia, bọn chị cho em đi chưa!"
Trương Minh Vũ dừng lại, chẳng biết nói gì hơn.
Rốt cuộc mấy bà này tính làm gì đây?
Tô Mang cười híp mắt: "Em trai thối, hôm nay bọn chị hi sinh rất nhiều vì em, ngày mai bọn chị đi rồi, em phải mau mau thu phục vợ em đi nhé!"
Thu phục...
Trương Minh Vũ càng thấy khó hiểu hơn.
Cuối cùng là muốn giúp anh gì đây?
Chưa đợi anh kịp suy nghĩ thì có tiếng bước chân đều đều từ từ truyền đến.
Trương Minh Vũ ngạc nhiên.
Quay đầu nhìn lại, đồng tử anh bỗng co rút.
Ba chị em Tô Mang khoanh tay tựa vào ghế ngồi, cả ba đều nở nụ cười đắc ý.
Họ nhìn nhau, mắt sáng như đèn pha.
Nhưng Trương Minh Vũ không thấy được điều đó, lúc này mắt anh trợn trừng như sắp rớt ra ngoài.
Vì trước mắt anh là Lâm Kiều Hân đang chậm rãi đi xuống.
Cô đã thay quần áo.
Cô mặc một chiếc áo choàng tắm đen mỏng, dài đến đùi.
Ngoài ra không còn gì khác.
Cặp đùi hấp dẫn lộ hết toàn bộ, đã thế còn đi chân trần.
Mái tóc xõa tung trên vai.
Làm tôn thêm nét đẹp của cô.
Khuôn mặt Lâm Kiều Hân đầy hờ hững, ánh mắt trở nên sắc bén như mọi khi.
Mới nhìn thoáng qua thôi, người ta cũng ấn tượng đó là một cô gái cao quý, lạnh lùng và kiều diễm biết bao!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, đầu óc trống rỗng.
Sống chung bao lâu nay, đây là lần đầu tiên anh thấy Lâm Kiều Hân... lộ nhiều như vậy!
Cặp đùi đã thon gọn, thẳng tắp còn được áo choàng tắm đen làm nổi bật hơn nữa, quá ư là mãn nhãn!
Ba chị em Tô Mang hung dữ trừng mắt nhìn anh, lẩm bẩm: "Nhìn nó kìa!"
Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm đều thấy hơi ghen tị.
Tiếc rằng... chẳng còn cách nào khác.
Ba chị em chỉ biết trông cho đỡ thèm mà thôi.
Lát sau, Lâm Kiều Hân đi tới trước mặt Trương Minh Vũ, cô từ từ dừng bước.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ lại nuốt nước bọt trong đau khổ, ngơ ngác hỏi: "Cô... đang..."
Lâm Kiều Hân lạnh lùng hỏi: "Sao?"
Giọng nghe khá là tức giận.
Trương Minh Vũ tỉnh táo chút đỉnh.
Sao... thế này?
Ba chị em không lên tiếng, chỉ yên lặng ngồi trên ghế xem kịch.
Nhiệm vụ của các cô đến đây là hết!
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ đờ đẫn hỏi: "Không sao hết, mà sao cô... lại mặc bộ đồ... mặc bộ đồ thế này?"
Lâm Kiều Hân thản nhiên đáp: "Chả vì sao cả, do nóng quá thôi".
Nói xong, cô lại gần sofa.
Ngồi xuống!
Bắt chéo hai chân!
Ba chị em quay sang nhìn nhau, đều thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Trương Minh Vũ nghệt mặt.
Chuyện gì thế này?
Bốn cô gái ngồi với nhau, mặc những bộ quần áo hết sức đơn giản.
Nhưng ai cũng đẹp cả...
Trong lúc nhất thời, Trương Minh Vũ không biết mình nên làm gì...
Khụ khụ!
Hạ Hâm Điềm khẽ ho một tiếng.
Tô Mang cười, kiêu ngạo nói: "Em trai thối, qua chỗ chị ngồi đi".
Dứt lời, cô ấy vỗ vào chỗ cạnh mình.
Hả?
Trương Minh Vũ chẳng hiểu gì sất.
Liễu Thanh Duyệt thì cười quyến rũ, nói bằng chất giọng ngọt lịm: "Qua đây, nói chuyện với chị nào".
Câu vừa dứt, người Trương Minh Vũ run lên.
Giọng của chị ấy thật là... hớp hồn người ta quá!
Lâm Kiều Hân thầm thở gấp, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
Lạ quá!
Bản thân cô cũng không biết tại sao.
Trương Minh Vũ lúng túng cười: "Cái đó... thôi vậy, em đi tắm rửa đã, hôm nay hơi mệt..."
Ngồi bằng niềm tin à?
Đứng cách mấy mét mà người vẫn nôn nao nữa là!
Anh nói xong muốn đi.
Nhưng chưa kịp cất bước thì Lâm Kiều Hân đã cất giọng nói lạnh lùng: "Các chị muốn trò chuyện với anh, bận cái gì mà bận".
"Qua đây, ngồi xuống nói chuyện".
Vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ!
Lục Chính Đình tức suýt ngất, đang định nói nhưng cơ thể mất hết sức lực rồi!
Mấy cảnh sát khác cũng không nói nên lời!
Tần Minh Nguyệt không hiểu nổi.
Lục Chính Đình và Chu Vân Phong sao cũng ở đây vậy?
Chẳng phải chia ra để thẩm vấn sao?
Tần Minh Nguyệt trầm mặt xuống, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Vừa dứt lời, ba cảnh sát run rẩy!
Một lúc sau, cảnh sát đầu tiên cố gắng đứng dậy, run rẩy nói: "Đội trưởng Tần, hắn... đánh chúng tôi!"
Không phải sợ, mà là quá đau!
Run rẩy không ngừng!
Hả?
Tần Minh Nguyệt sững sờ.
Trương Minh Vũ đánh á?
Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Á á á, mấy người đứng có ngậm máu phun người! Rõ ràng là mấy người đánh nhau mà".
"Tôi ngồi đây nãy giờ có đứng lên đâu!"
Gã cảnh sát kia tức giận gào lên: "Mày đừng có nói láo!"
Trương Minh Vũ kiêu ngạo nói: "Ý anh là sao?”
"Nói phải có sách, mách phải có chứng! Anh lấy đâu ra chứng cứ chứng minh tôi đánh anh?"
Lồng ngực gã cảnh sát phập phồng lên xuống, run rẩy nói: "Mày... mày..."
Nhưng chưa nói xong, cơ thể đã ngã xuống!
Tức muốn ngất!
Trương Minh Vũ mỉm cười rất đắc ý!
Mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên tia rét lạnh!
Cô ta không ngu.
Ngược lại còn rất thông minh.
Nhìn dáng vẻ Trương Minh Vũ bây giờ còn không đoán được Trương Minh Vũ ra tay sao?
Chỉ là... Trương Minh Vũ sao có năng lực làm vậy?
Tần Minh Nguyệt mím môi, lạnh lùng nói: "Hai người làm sao vậy?"
Nói xong cô ta liền chỉ vào Lục Chính Đình và Chu Vân Phong.
Hai gã cảnh sát cuối cùng cũng đứng dậy được, bọn chúng lo lắng nói: "Đội trưởng Tần, đây là.... cậu chủ nhà họ Lục, nói muốn... đi xem thử phạm nhân này...
Phạm nhân?
Mẹ kiếp sao tôi lại trở thành phạm nhân rồi?
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt, không thèm để ý.
Dù sao cũng không có bằng chứng, lấy gì để chứng minh tôi làm?
Sắc mặt Tần Minh Nguyệt lạnh dần: "Đợi tí nữa tôi sẽ tính sổ với hai người sau!"
Hai gã cảnh sát cúi đầu, mắt đầy vẻ lo lắng!
Bọn họ không dây vào nữ cảnh sát này được đâu!
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn Trương Minh Vũ: "Đánh người của đội cảnh sát, anh biết kết cục là gì không?"
Trương Minh Vũ duỗi tay, cười nói: "Người đẹp, cô lấy đâu ra chứng cứ chứng minh!"
Một gã cảnh sát hét lên: "Bọn tao đều nhìn thấy rồi! Mặt bọn tao còn đang bị thương đây!"
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt: "Đấy là mấy người tự đánh nhau! Xem cái quái gì? Lấy bằng chứng ra đây rồi nói chuyện tiếp!"
"Mày..."
Gã cảnh sát tức giận nhưng không nói được gì!
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Đừng có làm trò nữa! Anh đánh người của đội cảnh sát thành ra như vậy, anh coi đây là nhà anh à!"
Trương Minh Vũ cười nói: "Người kính ta một thước ta kính người một trượng, trước tôi còn tưởng cục cảnh sát là nơi đại diện cho chính nghĩa, bây giờ... chẳng qua chỉ đến thế mà thôi".
Mặt Tần Minh Nguyệt lạnh hẳn xuống!
Nhưng cô ta hiểu, đây là do người của mình!
Trong lòng cô ta càng giận hơn!
Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Tôi khuyên anh nên nhận tội đi, người của đội tôi phạm lỗi, tôi sẽ phạt! Không đến lượt anh xử lý!"
Trương Minh Vũ duỗi tay mỉm cười: "Cô nói cái gì? Tôi không có hiểu".
Hừ!
Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng lên xuống!
Vô lại!
Quan trọng nhất là Trương Minh Vũ không rơi vào bẫy!
Trương Minh Vũ mỉm cười vô hại: "Người đẹp, thẩm vấn xong rồi chứ? Tôi đi được chưa?"
Đi?
Tần Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi!
Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Mấy người mau cút ra ngoài cho tôi!"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Ba gã cảnh sát nhốn nháo đứng dậy, đỡ Chu Vân Phong và Lục Chính Đình ra ngoài!
Bọn chúng nhanh chóng chạy ra ngoài!
Lục Chính Đình đau đớn vô cùng, hắn không cam tâm, mơ hồ hét lên: "Mày đợi đấy! Thằng khốn, tao sẽ giết mày!"
Nói xong liền được đỡ ra ngoài.
Trương Minh Vũ không để ý, mỉm cười đi ra cửa.
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Tôi cho anh ra ngoài chưa?"
Vừa dứt lời, cánh tay mềm mại đã chắn trước mặt Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể dừng lại, bất lực lắc đầu.
Rầm!
Tiếng đóng cửa vang lên.
Trương Minh Vũ thậm chí còn nghe thấy tiếng khóa cửa.
Còn khóa cửa... bị điên à....
Tần Minh Nguyệt nhanh chóng xông đến chỗ Trương Minh Vũ!
Cô ta dùng ánh mắt lạnh lùng chết người nhìn anh!
Cô ta mới được điều đến đây.
Quan mới thường làm ăn quyết liệt, cô ta chưa từng bỏ qua cho ai bao giờ!
Trương Minh Vũ bị nhìn như vậy, da gà da vịt nổi hết lên, anh ôm người, sợ hãi nói: "Cô... cô làm gì vậy? Cô đừng như vậy, tôi... có vợ rồi..."
"Không được đâu... tôi không thể làm gì có lỗi với vợ tôi được..."
Giọng điệu vô cùng tủi hờn!
Tần Minh Nguyệt nhìn mà sững sờ!
Sao có kẻ mặt dày như vậy chứ!
Trương Minh Vũ càng đắc ý hơn!
Trên không gương mẫu, dưới ắt làm bậy, có thuộc hạ như này, đội trưởng sao có thể là người tốt chứ?
Tôi chỉnh chết cô!
Trương Minh Vũ thầm cảm thấy đắc ý, phải dạy cho cái loại sâu mọt của xã hội này một bài học!
Nhưng mặt Tần Minh Nguyệt vẫn lạnh lẽo như băng tuyết!
"Miệng lưỡi sắc bén!"
"Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, có nói không?"
Tần Minh Nguyệt cố nén cơn giận, lạnh lùng nói!
Trong lòng cô ta mặc dù đã đoán được thuộc hạ của mình dẫn Lục Chính Đình và Chu Vân Phong qua, nhưng cô ta không đoán ra là thuộc hạ của mình ra tay trước!
Dù sao Trương Minh Vũ cũng quá mất dạy!
Trương Minh Vũ cố ý tỏ vẻ nói: "Cô... cô định dùng vũ lực sao?
Vừa dứt lời, Tần Minh Nguyệt liền nổi giận!
"Muốn ăn đòn hả!"
Tần Minh Nguyệt hét lên!
Nắm đấm vung về phía Trương Minh Vũ!
Tốc độ cực nhanh!
Mẹ kiếp!
Trương Minh Vũ sững sờ.
Có đánh chết anh cũng không ngờ Tần Minh Nguyệt ra tay như vậy!
Anh còn đang đeo còng tay đấy!
Tim anh giật nảy lên, dưới chân dồn lực, chạy vọt khỏi chiếc ghế!
Tránh được nắm đấm kia!
Nhanh quá!
Sau khi đứng vững lại, Trương Minh Vũ vẫn khiếp sợ vô cùng!
Anh đột nhiên có dự cảm không lành!
Sơ suất rồi!
Trò đùa này hết vui rồi!
Tuy nhiên chưa kịp nói gì, cơ thể uyển chuyển của Tần Minh Nguyệt lại lao tới!
Mùi hương êm dịu ập tới!
Gió rét, lạnh thấu xương!
Trương Minh Vũ híp mắt, cơ thể căng thẳng!
Đối thủ thì mạnh, hai tay lại bị trói!
Không được khinh thường!
Cơ thể Trương Minh Vũ liên tiếp lui lại!
Tần Minh Nguyệt mặt lạnh như băng, từng bước ép sát!
Trong nháy mắt, Trương Minh Vũ đã lui đến vách tường, hết đường lui rồi!
Nhưng Tần Minh Nguyệt vẫn đuổi sát theo!
Ánh sáng tối dần!
Trương Minh Vũ mím môi!
Mẹ nó! Liều vậy!
Một giây sau, cơ thể Trương Minh Vũ lao vọt lên, hai chân dùng sức đạp vào tường!
Cơ thể lao ra!
Dùng đầu!
Tần Minh Nguyệt sững sờ không ngờ Trương Minh Vũ lại phản kích!
Cô ta liền dùng tay chặn lại!
Nhưng...
Sức mạnh của Trương Minh Vũ quá kinh khủng, phá vỡ vòng vây của Tần Minh Nguyệt!
Tần Minh Nguyệt hoảng rồi!
Một giây sau, Trương Minh Vũ đột nhiên cảm thấy mềm mại...
Quá mềm!
Chương 297: Nụ hôn này... quá trái ngang!
Trương Minh Vũ nghệt mặt.
Chuyện này...
Dùng chân cũng biết chuyện gì đang xảy ra!
Thật sự... rất là...
Đầu óc Trương Minh Vũ trở nên trống rỗng.
Tần Minh Nguyệt lùi lại thật nhanh.
Người Trương Minh Vũ ngã nhào xuống nhưng anh chống cái tay bị còng xuống đất thật nhanh.
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ đứng lên.
Lúc anh ngẩng đầu thì thấy Tần Minh Nguyệt đã đứng bên chiếc đèn bàn.
Trên khuôn mặt xinh đẹp là vẻ giận dữ tột cùng.
Trương Minh Vũ bối rối thật sự, ngập ngừng giải thích: "Cái đó... Xin lỗi, tối quá nên không thấy..."
Tần Minh Nguyệt bực mình hét: "Anh còn dám nói nữa à! Đồ biến thái!"
Nói xong, cô ta lại dồn lực vào chân.
Trương Minh Vũ lập tức đề phòng.
Tần Minh Nguyệt này rất giỏi võ, anh mà sơ sẩy là chết ngay!
Trong chốc lát, cô ta đã lao tới trước mặt anh!
Rồi tung một cú đấm ra!
Trương Minh Vũ chỉ có thể thụt lùi và né qua lại sang hai bên.
Chưa đợi anh nghĩ gì thêm, Tần Minh Nguyệt đã đá chân tới.
Trương Minh Vũ nghiến răng, đợi anh đứng lên đã rồi làm gì thì làm chứ!
Anh đành giơ tay và dùng lực kéo hai tay ra thật mạnh.
Bốp!
Một luồng sức mạnh ập tới!
Hai tay Trương Minh Vũ chuẩn xác bắt lấy cặp chân thẳng tắp!
Nhưng lực của chúng vẫn khiến anh phải lùi lại hai bước.
Sau khi lấy lại tinh thần, anh mau chóng dồn thêm lực vào hai tay và nắm chặt chân Tần Minh Nguyệt.
Tâm trí Trương Minh Vũ cực kỳ phấn khích!
Tần Minh Nguyệt mạnh thật!
Cô ta híp mắt, giãy giụa muốn rút chân mình ra.
Nhưng sao Trương Minh Vũ có thể cho phép?
Vì dù qua một lớp vải quần, anh vẫn cảm nhận được xúc cảm non mềm, trơn mượt bên trong.
Tần Minh Nguyệt tức tối quát: "Thả ra!"
Giờ cô ta chỉ đứng được bằng chân sau.
Trương Minh Vũ cười toe toét: "Người đẹp, sao không mặc quần giữ ấm ở trong thế?"
Tần Minh Nguyệt sững sờ.
Không ngờ... cô ta bị người ta đùa giỡn!
Tần Minh Nguyệt cắn răng, lửa giận như sắp thiêu cháy lồng ngực cô ta.
"Chán sống rồi đúng không!"
Giọng nói lanh lảnh của Tần Minh Nguyệt cất cao.
Cô ta đột nhiên phát lực ở chân, tung người lên bằng chân còn lại.
Thân thể xoay một vòng.
Trương Minh Vũ trừng mắt nhìn hình ảnh này.
Quả là một cú đá trên không hoàn hảo!
Nhưng khi anh hoàn hồn thì chân cô ta đã tiến sát rạt!
Thần linh ơi!
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.
Đang đánh nhau mà nghĩ cái quái gì vậy hả!
Người căng cứng, anh chỉ biết cố gắng ngả người ra sau.
Cú đá bay vút qua đầu Trương Minh Vũ.
Chiếc giày gần như lướt qua mặt anh.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vì không giữ được thăng bằng nên ngã nhào ra sau.
Mà hai tay anh vẫn nắm chặt chân Tần Minh Nguyệt như cũ.
Cô ta cũng vì vậy mà mất thăng bằng.
Hai chân lơ lửng giữa trời.
Trương Minh Vũ ngã xuống, Tần Minh Nguyệt hốt hoảng giãy người.
Phịch!
Sau một tiếng động nặng nề, lưng Trương Minh Vũ đập vào nền đất một cái thật mạnh.
Cảm giác đau đớn từ lưng truyền đến.
Ôi chao!
Anh hít hà vì đau.
Thật lâu sau Trương Minh Vũ mới lấy lại tinh thần.
Cúi đầu nhìn, anh nhận ra chân của Tần Minh Nguyệt còn đang đặt trên ngực mình.
Gì đây...
Trương Minh Vũ hết hồn.
Mượn ánh đèn hiu hắt, anh tập trung nhìn lại thì hoảng sợ phát hiện Tần Minh Nguyệt đang... xoạc chân!
Một chân đè lên ngực anh!
Chân kia đè lên giữa hai chân anh!
Cái này...
Trương Minh Vũ trợn trừng hai mắt, lúng túng nói: "Cô... không sao chứ? Tôi... không cố ý đâu..."
Nhưng đôi mắt Tần Minh Nguyệt đầy lạnh lùng.
"Thả ra!"
Cô ta rít gào.
Chân đau chết đi được, cô ta không có sức đứng dậy nổi.
Trương Minh Vũ còn ôm chặt hơn, không chịu: "Không! Thả ra là cô lại đánh tôi, tôi đang bị còng tay cơ mà, không công bằng".
Tần Minh Nguyệt hít thở thật sâu, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh luôn.
Phù! Phù!
Tiếng thở dốc gấp gáp vang lên.
Tần Minh Nguyệt đặt tay trái ra trước ngực làm một tư thế cực kỳ lạ lùng.
Trương Minh Vũ nghệt mặt.
Thế này là đang làm gì thế nhỉ?
Tần Minh Nguyệt thở dốc một lúc rồi đặt tay xuống.
Tia tàn khốc hiện lên trong mắt, cô ta chống hai tay xuống đất rồi bỗng nhấc người lên.
Hai chân từ từ thu lại, cơ thể cũng bắt đầu đứng thẳng lên.
Trời đất ơi!
Thế mà cũng được hả?
Mắt Trương Minh Vũ trợn to đến nỗi sắp rớt ra ngoài, lòng đầy hoảng loạn.
Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt đã đứng lên được nhưng một chân vẫn bị Trương Minh Vũ cầm.
Cô ta khẽ cắn răng, dồn lực vào chân.
Dùng hết sức bình sinh rút ra.
Trương Minh Vũ lập tức thấy một lực lớn tác dụng lên người mình.
Anh dùng mọi cách vẫn không thể giữ được chân cô ta.
Cô ta rút chân đi rồi!
Trương Minh Vũ hốt hoảng đứng dậy.
Mới đứng vững thì Tần Minh Nguyệt lại xông tới.
Anh nhanh chóng trốn đi.
Nhưng phòng thẩm vấn quá nhỏ!
Anh chưa chạy được mấy bước thì đã bị Tần Minh Nguyệt đuổi kịp.
Một cơn gió vút qua, tóc gáy Trương Minh Vũ dựng đứng.
Anh xoay phắt lại, đúng lúc thấy một cú đấm phóng tới!
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, lại đưa hai tay ra.
Một quyền đó đấm trúng còng tay của anh.
"Á!"
Tần Minh Nguyệt giật mình thét lên, mau chóng rút nắm tay về, vẻ mặt đầy đau đớn.
Trương Minh Vũ lùi lại, nơi cổ tay cũng đau nhức vô cùng.
Nhưng rồi anh mừng rỡ đứng dậy và nhe răng cười: "Là cô tự đánh đấy nhé, không liên quan gì đến tôi!"
Tần Minh Nguyệt tức sôi máu, quát lớn: "Ngậm cái mồm lại! Chết tiệt!"
Mắng xong, cô ta lại lao tới!
Tức run người!
Trong lòng Trương Minh Vũ bất lực thật sự!
Sao không chịu để yên cho mình vậy hả! Tưởng tôi không đánh lại cô à!
Tần Minh Nguyệt đấm loạn xạ vào người Trương Minh Vũ.
Anh hít sâu một hơi, không lùi mà sải bước thật dài về phía trước.
Nếu đã không thể dùng nắm đấm thì ta lấy thịt đè người!
Tần Minh Nguyệt cũng sững ra, không ngờ Trương Minh Vũ dám đánh trả.
Trong chốc lát, hai người va vào nhau.
Trương Minh Vũ điều khiển cơ thể tránh thoát cú đấm một cách ung dung.
Còn lấy vai huých qua.
Vẻ hốt hoảng hiện lên trong đôi mắt bồ câu của Tần Minh Nguyệt.
Ngay sau đó, hai vai đâm vào nhau.
Cô ta không đề phòng gì hết nên ngã ngửa ra sau.
Theo phản xạ, cô ta bắt lấy áo Trương Minh Vũ.
Anh chưa kịp thu lực nên cơ thể cũng mất thăng bằng, té xuống.
Ơ?
Trương Minh Vũ định thần lại.
Xung quanh tối đen như mực, Tần Minh Nguyệt thì ngay trước mặt, tự nhiên mình hoảng làm gì?
Phản xạ tự nhiên làm cơ thể muốn giữ thăng bằng.
Nhưng do Tần Minh Nguyệt kéo quá mạnh.
Nên Trương Minh Vũ không ổn định được.
Cứ thế, hai người ngã xuống đất thật mạnh.
Phịch!
Âm thanh nặng nề truyền đến!
Tần Minh Nguyệt đau đớn kêu la: "Á... Ư ư ư..."
Giọng nói vốn lanh lảnh thét lên bỗng im bặt.
Toàn bộ phòng thẩm vấn rơi vào trầm mặc.
Im lặng đến nỗi nghe thấy tiếng kim rơi.
Bởi vì... Trương Minh Vũ đập xuống người Tần Minh Nguyệt, không lệch một li.
Quan trọng là... miệng anh đã lấp kín miệng cô ta!
Trương Minh Vũ ngu người luôn rồi!
Mùi thơm quyến rũ len lỏi vào chóp mũi thật nhanh.
Cơ thể anh bỗng có gì đó bồn chồn không yên.
Khắp người là cảm giác mềm mại!
Tần Minh Nguyệt cũng chết trân tại chỗ.
Cảm giác người mình nặng trĩu.
Ở môi cũng... mềm mềm...
Lại còn đầy mùi nam tính!
Đầu óc Tần Minh Nguyệt trống rỗng.
Cả hai người đều hóa đá.
Không biết qua bao lâu Tần Minh Nguyệt mới hoàn hồn, cô ta trợn trừng mắt, thét: "A!"
Cảm giác tê dại truyền đến đôi môi, Trương Minh Vũ cũng lập tức mở to hai mắt.
Anh đứng bật dậy ngay.
Tần Minh Nguyệt lại cất cái giọng chói tai lên: "Ghê quá... Trời ơi!"
Trương Minh Vũ cố gắng đứng thẳng người.
Ơ... Anh thật sự không cố ý mà!
Sao khéo đến vậy chứ?
Thật lâu sau đó, tiếng thét ầm ĩ của Tần Minh Nguyệt mới từ từ dừng lại.
Trương Minh Vũ thấy cực kỳ lúng túng.
Tần Minh Nguyệt nhanh chóng đứng dậy rồi chùi miệng thật mạnh.
Anh bắt đầu luống cuống tay chân.
Nếu cứ thế này mãi thì chỉ anh chịu thiệt!
Không thể thế này được!
Một sáng kiến chợt nảy lên trong đầu.
Trương Minh Vũ lập tức giơ tay điên cuồng chùi miệng, mặt cũng lộ vẻ khó chịu và ghê tởm.
Hành động của anh làm Tần Minh Nguyệt sững sờ.
Trương Minh Vũ quát trong bồn chồn: "Sao cô lại hôn tôi! Đồ biến thái, tôi không ngờ đấy!"
Tần Minh Nguyệt đực mặt, trừng mắt lên: "Tôi..."
Nhưng cô ta chỉ biết ngập ngừng, chẳng nghĩ ra nên giải thích thế nào.
Có một tích tắc, cô ta còn cho rằng mình mới là người sai.
Trương Minh Vũ tỏ ra bực bội: "Cảnh sát các cô đều là thế này đấy hả? Có thật là cảnh sát bảo vệ nhân dân không đấy!"
"Sao có thể... cưỡng hôn tôi!"
Nói xong, anh như sắp bật khóc.
Rồi anh lại giơ tay hoảng loạn chùi miệng mình.
Gì vậy trời...
Tần Minh Nguyệt chẳng hiểu mô tê gì sất.
Trương Minh Vũ phẫn nộ quát: "Cô ra ngoài! Ra ngoài nhanh cho tôi! Tôi không muốn thấy cô nữa!"
Dứt lời, anh chỉ thẳng ra cửa.
Tần Minh Nguyệt theo phản xạ nhấc chân định đi, chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra.
Đi được mấy bước cô ta mới giật mình hoàn hồn.
Cô ta mới là người bị thiệt mà!
Tần Minh Nguyệt dừng bước, trong đôi mắt hừng hực lửa giận.
Lòng Trương Minh Vũ giật thót.
Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Đánh cảnh sát, ẩu đả, còn... trêu đùa tôi!"
"Ngoan ngoãn ở đây một năm đi, đừng hòng nghĩ tới chuyện được thả!"
Câu này vừa vang lên thì Trương Minh Vũ sững sờ.
Một năm?
Mẹ nó, một năm nữa mới thả thì còn gì là thanh xuân!
Trương Minh Vũ vội vàng chất vấn: "Cô... cô làm vậy là lợi dụng chức vụ để trả thù tư! Chứng cứ đâu?"
Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng, lạnh lùng đáp: "Camera theo dõi tại khách sạn, vết thương trên người các cảnh sát, và cả... và cả môi tôi... tôi có thể đi xét nghiệm ngay bây giờ!"
Ực!
Trương Minh Vũ ngây ra như phỗng.
Sao lại có người tàn nhẫn như thế chứ?
Anh hít sâu một hơi rồi tỏ ra khó chịu: "Bà chị à, tất cả là do cô đùa giỡn tôi trước thôi! Cô mà không đánh trước thì đã không ra nông nỗi này rồi!"
Tần Minh Nguyệt cười lạnh: "Anh có ý kiến gì thì hôm nay cũng không ra khỏi cái phòng này được đâu!"
"À không, là năm nay!"
Nói xong, tâm trạng cô ta sảng khoái quá chừng.
Trương Minh Vũ bắt đầu trở nên sốt ruột, không biết nên giải quyết thế nào.
Tần Minh Nguyệt trào phúng: "Không phải anh giỏi đánh nhau lắm sao? Ngon thì đánh đi này?"
Đánh...
Trương Minh Vũ nắm chặt quả đấm, cực kỳ tức tối.
Không được, anh không thể nào ở đây một năm được!
Nhưng bây giờ anh không nghĩ ra được cách nào khác.
Người ta có chứng cứ mà...
Tần Minh Nguyệt thấy vậy thì đắc ý ra mặt, trêu tức anh: "Sao nào?"
Trương Minh Vũ cúi đầu, không chối được một câu.
Tần Minh Nguyệt được đà lấn tới: "Hồi nãy thấy anh phách lối lắm mà? Vừa ăn cướp vừa la làng, không biết đã giở trò này bao nhiêu lần rồi đây!"
"Sao giấu bản lĩnh đó đi rồi?"
Trương Minh Vũ không phản bác nổi một câu nào.
Sự chuyển biến này... thật sự là quá nhanh...
Tần Minh Nguyệt khoanh tay trước ngực, nở nụ cười nghiền ngẫm: "Một năm là quá hời cho anh rồi. Đợi tới ngày anh được thả rồi hẵng tính!"
Dứt lời, vẻ tức giận hiện lên trong mắt cô ta.
Đương nhiên Trương Minh Vũ biết cô ta nói đến chuyện gì.
Nhưng giờ đây anh chẳng còn tâm trạng gì để nghĩ về chuyện đó, tìm cách thoát khỏi đây mới là quan trọng nhất!
Biểu hiện của Trương Minh Vũ vẫn chưa thể làm Tần Minh Nguyệt nguôi giận. Cô ta vẫn chưa trút hết cơn tức giận của mình.
Một lát sau, Tần Minh Nguyệt cười phá lên: "Nói gì đi chứ, anh thế này làm tôi gai mắt lắm!"
Trương Minh Vũ bực bội lầm bầm: "Chờ xem, ra ngoài rồi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ!"
Hả?
Tần Minh Nguyệt ngẩn ra, nhíu mày.
Trương Minh Vũ hoảng hồn.
Mình vừa nói cái gì vậy?
Tần Minh Nguyệt như cười như không: "Thêm một tội nữa, đe dọa người thi hành công vụ!"
"Anh phải ở đây trong vòng một năm lẻ một tháng, tôi chờ đến ngày anh được thả!"
"Để xem anh sẽ cho tôi biết lễ độ là gì!"
Cô ta đay nghiến với ánh mắt giễu cợt.
Trương Minh Vũ vỗ trán.
Tự nhiên nói ra làm gì vậy trời!
Anh không nhận ra ẩn ý trong giọng nói của Tần Minh Nguyệt.
Một tia sáng lóe qua trong mắt, Tần Minh Nguyệt cười hỏi: "Anh định làm thế nào đấy?"
Nói xong, cô ta nhếch môi cười xấu xa.
Lòng Trương Minh Vũ chấn động.
Anh mau chóng hiểu tình hình.
Tần Minh Nguyệt đang dụ anh nói ra lời khai có thể dùng để định tội!
Trương Minh Vũ cười toe toét: "Đừng vội, qua mấy ngày nữa là biết thôi".
Tần Minh Nguyệt nhướng mày, ngờ vực: "Mấy ngày nữa? Chẳng lẽ giờ anh còn ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ được thả?"
Trương Minh Vũ hớn hở úp mở: "Tôi có nghĩ vậy đâu, biết đâu có người nào tốt bụng cứu tôi ra ngoài cũng không chừng".
Nói thì nói vậy nhưng lòng anh đã bồn chồn đến mức sắp bốc khói rồi.
Tần Minh Nguyệt khoanh tay, giễu cợt: "Tự tin phết nhỉ, tiếp tục phát huy đi nhé".
"Nhưng tiếc là anh sẽ không được thả ra sớm đâu".
Trương Minh Vũ chau mày, anh thấy rối bời vô cùng.
Song, giữa lúc đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Rồi cửa phòng thẩm vấn bị mở toang.
Đôi mày rậm của Tần Minh Nguyệt hơi nhăn lại.
Cô ta quay đầu, thấy một người đàn ông trung niên hơi phát tướng đang đứng ở cửa.
Mặc đồ cảnh sát!
Sau lưng còn có ba người cảnh sát mặt sưng vù.
Tần Minh Nguyệt ngẩn ra, vội vàng đứng thẳng và kính cẩn chào: "Thưa cục trưởng!"
Trương Minh Vũ ngạc nhiên.
Cục trưởng cục cảnh sát ư?
Một mình đội trưởng thôi đã khó đối phó rồi, sao lại thêm một người nữa vậy trời?
Cục trưởng lo lắng lớn tiếng hỏi: "Nghi phạm này tên gì?"
Tên ư?
Tần Minh Nguyệt ngẩn người, nghĩ lại mới nhớ cô ta còn chưa biết tên người này.
"Điếc hả? Cục trưởng hỏi anh tên gì!", Tần Minh Nguyệt quát, giọng nói vẫn đầy tức giận.
Trương Minh Vũ ngơ ngác nói tên mình ra.
Cục trưởng bỗng cứng đờ, run rẩy hỏi lại: "Cậu là Trương Minh Vũ của nhà họ Lâm sao?"
Trương Minh Vũ gật đầu, xác nhận: "Đúng vậy".
Chuyện gì thế này?
Hiện giờ nhà họ Lâm đã suy sụp đến mức một con mèo cũng không dọa nổi, sao ông cục trưởng này hoảng sợ vậy nhỉ?
Tần Minh Nguyệt cũng chẳng hiểu chuyện gì, vẻ mông lung lộ ra trong đôi mắt bồ câu.
Cục trưởng bỗng thét lớn: "Làm càn!"
Một câu vang vọng cả căn phòng.
Hai người đang ngơ ngác đều sợ đến mức giật nảy người, càng thấy mơ hồ hơn.
Rất lâu sau Tần Minh Nguyệt mới hoàn hồn, nở nụ cười đắc thắng: "Cục trưởng nói đúng, tên này càn rỡ lắm!"
"Chẳng những ẩu đả không lý do còn ngang nhiên đánh cảnh sát! Đã thế còn... trêu tôi nữa!"
Nói xong, cô ta đắc ý thấy rõ.
Cục trưởng nổi giận: "Tôi nói cô làm càn đấy!"
Chương 299: Người này vô tội!
Hả?
Vừa nghe thấy câu này, Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đều sững sờ.
Hai người ngẩng đầu, thấy cục trưởng đang nhìn Tần Minh Nguyệt chằm chằm với vẻ giận dữ.
Trương Minh Vũ nghệt mặt.
Tần Minh Nguyệt cũng ngơ ngác.
Ba người cảnh sát đứng ở đằng sau cũng ngây ngẩn cả người, đôi mắt đầy mơ hồ.
Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt ngập ngừng hỏi: "Cục trưởng, ông... nói tôi làm càn sao ạ?"
Trương Minh Vũ cũng chẳng hiểu gì sất.
Cục trưởng nghe vậy ngẩn ra, sau đó vỗ trán.
Ông ta tỏ ra chán nản.
Hành động của cục trưởng làm mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Thế mới phải chứ!
Thế rồi tay cục trưởng lạnh lùng ra lệnh: "Được rồi, Minh Nguyệt, nơi này không còn việc của cô nữa, ra ngoài trước đi".
"Tôi đã điều tra qua rồi, người này... vô tội".
Biểu cảm của những người khác lại cứng đờ.
Vô tội ư?
Trương Minh Vũ ngây ngẩn cả người.
Tần Minh Nguyệt vội vàng hỏi: "Thưa cục trưởng, tôi có chứng cứ mà, sao có thể vô tội được?"
Cục trưởng thở dài, nói thật nhanh: "Được rồi, tôi nói vô tội là vô tội, tôi sẽ tự mình giải quyết vụ này. Minh Nguyệt... cô đừng bận tâm về vụ này nữa".
Trương Minh Vũ không kiềm được nhíu mày.
Sao cảm giác tay cục trưởng này... sợ Tần Minh Nguyệt thế nhỉ?
Vừa rồi rõ ràng giận tím mặt luôn kia mà.
Thế mà giờ tự nhiên ăn nói ân cần ghê chưa?
Tần Minh Nguyệt cắn răng, lạnh lùng nói với ánh mắt giận dữ: "Cục trưởng, ông muốn lợi dụng chức vụ làm việc tư à?"
Trương Minh Vũ ngạc nhiên.
Một đội trưởng nho nhỏ mà dám nói kiểu đó với cục trưởng?
Điên rồi hả?
Nhưng điều làm anh bất ngờ hơn là... cục trưởng không hề bực mình mà còn tỏ ra bất lực!
Chuyện này...
Trương Minh Vũ không thể không quan sát Tần Minh Nguyệt.
Người phụ nữ này không đơn giản chút nào...
Một lúc sau, cục trưởng nói một cách khó khăn: "Thôi nào Minh Nguyệt, chuyện này tôi đã quyết, nếu cô thấy có gì không ổn có thể xin chỉ thị cấp trên".
"Nhưng tôi cũng được lệnh từ cấp trên đấy thôi".
"Người này vô tội!"
Hít hà!
Tiếng hít sâu bỗng nhiên vang lên.
Ba cảnh sát đứng ở cửa thẫn thờ.
Vết thương trên người họ rành rành ra đó, chứng cứ rõ ràng thế mà!
Sao lại nói là... vô tội chứ?
Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng, bắt đầu thở mạnh vì tức.
Cô ta khó chịu kinh khủng!
Đôi mắt Trương Minh Vũ đầy suy nghĩ.
Mặc dù không biết tại sao nhưng anh biết chắc chuyện này có liên quan với những người chị của mình.
Họ giải quyết được chuyện này luôn hả?
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, lòng đầy đắc ý.
Có mấy bà chị đáng đồng tiền bát gạo quá chừng!
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt đầy lạnh lẽo, còn Trương Minh Vũ thì quá hả hê.
"Tôi đã nói chắc có người nào tốt bụng cứu tôi rồi mà, giờ cô đã tin chưa?", anh hớn hở hỏi.
Đương nhiên phải tranh thủ khịa một phen rồi!
Tần Minh Nguyệt giận đùng đùng, mắt như sắp rực lửa vì giận dữ.
Trong lòng Trương Minh Vũ càng đắc ý hơn.
Anh chẳng những bình chân như vại trước đôi mắt đầy sương giá ấy mà còn thấy hơi buồn cười.
Trương Minh Vũ lại giơ tay nhẹ nhàng chùi mép, chân mày nhướng lên.
Rắc rắc!
Âm thanh thanh thúy truyền đến.
Tần Minh Nguyệt siết chặt hai quả đấm làm phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Cô ta nghiến răng ken két.
Trương Minh Vũ vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Chọc không nổi, ghê quá...
Cục trưởng lại thúc giục: "Minh Nguyệt! Sao còn chưa đi!"
Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi đáp: "Anh, tốt nhất đừng để tôi bắt được thóp!"
Giọng nói hoàn toàn không cảm xúc.
Trương Minh Vũ nhe răng cười: "Yên tâm yên tâm, đừng quên lời hứa của chúng ta nhé".
Lời hứa?
Tần Minh Nguyệt ngẩn ra, câu nói của Trương Minh Vũ lập tức hiện lên trong đầu.
Tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ…
"Khốn nạn!"
Cô ta thét lớn.
Đi ra ngoài phòng thẩm vấn trong giận dữ.
Cô ta sải bước thật nhanh, đằng đằng sát khí.
Ba cảnh sát vội vàng né sang một bên, đứng thật thẳng.
Rầm!
Tần Minh Nguyệt đóng cửa phòng thẩm vấn thật mạnh.
Cô ta tức muốn nổ phổi.
Rõ ràng có đánh nhau! Rõ ràng đánh cả cảnh sát! Còn... hôn cô ta!
Thế mà anh chả bị gì cả!
Tần Minh Nguyệt đi được mấy bước thì dừng chân.
Ba cảnh sát hối hả cúi đầu, sợ hãi vô cùng.
Tần Minh Nguyệt lại gần một người, lạnh lùng hỏi: "Anh với tên đó đã đánh nhau thế nào?"
"Nói thật đi! Nếu không..."
Cô ta nói tới đây thì dừng lại.
Nhưng tên cảnh sát nọ run lên, vẻ bàng hoàng hiện lên trong mắt.
Thật lâu sau, anh ta run rẩy đáp: "Thưa đội trưởng... là... là nhà họ Lục cho tiền... bảo tôi đánh! Nên tôi... nhân lúc anh ta không chú ý... đấm một phát..."
Nói cứ lúng búng như ngậm hột thị nhưng rốt cuộc cũng xong.
Nhà họ Lục? Đấm nhân lúc người ta không chú ý?
Tần Minh Nguyệt mông lung nghĩ ngợi, phải một thời gian rất lâu để tiêu hóa.
Cô ta bỗng ngẩng phắt đầu, thảng thốt hỏi: "Anh đánh trước à?"
Cảnh sát nọ lại cúi đầu, run lẩy bẩy đáp: "Vâng..."
Tần Minh Nguyệt hết hồn.
Ban đầu cô ta chỉ muốn hỏi chi tiết vụ đánh nhau ra sao để kháng án thôi!
Ai mà ngờ... moi ra được chuyện này!
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn hai tên cảnh sát còn lại.
Hai người chột dạ cúi gằm mặt.
Thấy vậy, ánh mắt Tần Minh Nguyệt càng lạnh lẽo hơn, cô ta gằn giọng quát: "Nói!"
Hai cảnh sát giật mình.
Mãi một lúc, một người trong đó mới hoảng hốt trả lời: "Đội... đội trưởng, nhà họ Lục... cũng cho chúng tôi tiền..."
"Nhưng... nhưng cậu chủ nhà họ Lục thật sự... không có lỗi gì cả..."
Anh ta chưa kịp nói hết lời chợt chú ý đến ánh mắt chết chóc của Tần Minh Nguyệt.
Anh ta không dám mở lời nữa.
Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên bối rối.
Bấy giờ cô ta mới nhận ra mình hiểu lầm Trương Minh Vũ rồi.
Nhưng...
Anh ta quá vô lại! Còn dám hôn mình...
Tần Minh Nguyệt cắn răng, tức tối thì thầm: "Không có tội thì sao? Liệu hồn đừng có rơi vào tay tôi!"
"Sớm muộn gì mình cũng phải báo thù!"
Dứt lời, cô ta ngẩng đầu, phẫn nộ quát: "Tự viết đơn xin từ chức đi!"
Nói rồi cô ta xoay người bỏ đi.
Ba tên cảnh sát run cầm cập.
Nhưng cuối cùng... không ai dám lên tiếng phản đối...
Trong phòng thẩm vấn, Trương Minh Vũ ngồi xuống.
Cục trưởng lấy chìa khóa đã chuẩn bị trước ra và cười làm lành: "Cậu Trương, ngại quá..."
"Do chúng tôi hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi..."
Nói xong, ông ta mở khóa còng tay Trương Minh Vũ.
Anh xoa cổ tay, trong đầu vẫn đầy dấu chấm hỏi.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Lát sau, Trương Minh Vũ bình tĩnh hỏi: "Còn gì nữa không? Không thì tôi đi nhé?"
Cục trưởng ngẩn ra, vội vàng mở cửa phòng thẩm vấn rồi gọi người: "Tiểu Vương! Chuẩn bị xe!"
Rồi ông ta lại nịnh nọt: "Mời cậu Trương!"
Trương Minh Vũ ngán ngẩm lắc đầu.
Anh nhanh chóng ra ngoài đồn cảnh sát, nhìn một vòng vẫn không thấy bóng dáng Tần Minh Nguyệt đâu.
Trương Minh Vũ cười toe toét, không ngại ngần nữa, đi một lèo vào xe cảnh sát đậu ở đằng trước.
Mười lăm phút sau, xe dừng trước cổng biệt thự.
Trương Minh Vũ xuống xe.
Anh chưa kịp nghĩ gì thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Trương Minh Vũ, anh không sao chứ?"
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Sao Lâm Kiều Hân lại ở đây?
Chương 300: Bốn người phụ nữ, một sàn diễn
Trương Minh Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu.
Vừa lúc thấy Lâm Kiều Hân đi nhanh tới với vẻ lo lắng.
Anh cười ha ha: "Có sao đâu, tôi mà có chuyện gì được".
Vừa nói xong thì Lâm Kiều Hân cũng tới trước mặt.
Cô mặc kệ anh nói gì, quan sát anh từ đầu đến chân.
Thấy Trương Minh Vũ không bị thương gì, Lâm Kiều Hân mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ngạc nhiên hỏi: "Cô... đứng ngoài này nãy giờ à?"
Lâm Kiều Hân ngẩn người.
Thật lâu sau, cô lặng lẽ gật đầu, đáp: "Tôi hơi lo..."
Trương Minh Vũ không kiềm được nở nụ cười.
Lâm Kiều Hân... chẳng giống thường ngày chút nào.
Anh cười to: "Đừng lo cho tôi, tôi không sao hết. Vào nhà thôi".
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Hai người cùng nhau đi vào biệt thự.
Sau khi vào trong, Trương Minh Vũ mới thấy Tô Mang và hai cô chị khác đang ngồi dựa vào sofa.
Bước chân của anh khựng lại.
Vì... ba cô gái đều mặc một chiếc váy ngủ đơn giản.
Còn bằng lụa!
Đường nét thoát ẩn thoát hiện, đầy cám dỗ!
Dáng người quyến rũ lộ hết ra ngoài!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Một người thôi đã chịu không nổi rồi, đây tới ba người cùng lúc...
Nhịp thở Trương Minh Vũ bất giác trở nên dồn dập.
Lâm Kiều Hân hơi cắn răng, bỏ đi thật nhanh.
Cô thoăn thoắt lên lầu.
Tô Mang cười khúc khích: "Thằng nhóc thối kia, còn nhìn nữa à! Vợ em bỏ đi rồi kìa!"
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới hoàn hồn.
Mày đang nghĩ cái gì vậy hả!
Anh ngẩng đầu, đúng lúc thấy Lâm Kiều Hân rẽ lên cầu thang rồi không thấy đâu.
Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy bất lực.
"Mấy chị, mấy chị... đang làm gì vậy..."
Anh nói với giọng chán nản.
Cố ghìm cảm giác sợ hãi trong lòng xuống, Trương Minh Vũ nhìn sang nơi khác và lặng lẽ ngồi vào một góc của sofa.
Liễu Thanh Duyệt ngồi bắt chéo hai chân, cho một câu trả lời ẩn ý: "Các chị sắp đi rồi, đương nhiên phải giúp em một tay chứ".
"Tự nhiên con bé đó ở đây".
"Vậy là tối nay các chị không có phúc sung sướng rồi".
Khóe miệng Trương Minh Vũ co rúm.
Sung sướng...
Sau đó anh sửng sốt.
Giúp mình?
Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: "Các chị tính giúp em chuyện gì thế?"
Hạ Hâm Điềm nở nụ cười xấu xa: "Giúp cậu em ngốc nghếch này trải qua sự kiện trọng đại trong đời chứ gì nữa. Đàn ông con trai chừng này tuổi rồi mà vẫn..."
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
Mặt anh lập tức đỏ phừng phừng.
Nói gì vậy trời!
Trương Minh Vũ tâm phục khẩu phục ba cô chị này rồi!
"Mấy chị tám tiếp đi, em về phòng đã..."
Anh chột dạ đứng lên, làm bộ muốn lên lầu.
Tô Mang chợt quát: "Đứng lại!"
"Ngày mai các chị đi rồi, em có biết bọn chị mất công bao nhiêu mới giúp em được thả nhanh thế không?'
"Cô cảnh sát đó chả phải người dễ đối phó đâu".
Trương Minh Vũ cảm thấy bất ngờ.
Đến Tô Mang cũng nói Tần Minh Nguyệt khó đối phó ư?
Liễu Thanh Duyệt cũng phụng phịu: "Đúng đó, em đúng là không có lương tâm!"
Hạ Hâm Điềm hùa theo: "Đúng vậy!"
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, bó tay toàn tập.
Một lúc sau, anh lên tiếng: "Được rồi, cảm ơn ba chị ạ, em biết các chị đã giúp em rất nhiều ạ".
Tô Mang khoanh tay, tỏ ra kiêu ngạo: "Vậy mới được chứ".
Trương Minh Vũ tò mò hỏi: "Phải rồi, các chị giúp em được thả bằng cách nào vậy? Em thấy ông cục trưởng vâng dạ với em lắm..."
Ba cô gái nhìn nhau, đồng thanh trả lời: "Bí mật".
Anh tức tối trừng mắt lên, nói: "Không nói thì thôi, em về đây!"
Anh thật sự không ở đây nổi nữa!
Nóng quá đi mất!
Lần này đến phiên Liễu Thanh Duyệt hét: "Thằng nhóc thối kia, bọn chị cho em đi chưa!"
Trương Minh Vũ dừng lại, chẳng biết nói gì hơn.
Rốt cuộc mấy bà này tính làm gì đây?
Tô Mang cười híp mắt: "Em trai thối, hôm nay bọn chị hi sinh rất nhiều vì em, ngày mai bọn chị đi rồi, em phải mau mau thu phục vợ em đi nhé!"
Thu phục...
Trương Minh Vũ càng thấy khó hiểu hơn.
Cuối cùng là muốn giúp anh gì đây?
Chưa đợi anh kịp suy nghĩ thì có tiếng bước chân đều đều từ từ truyền đến.
Trương Minh Vũ ngạc nhiên.
Quay đầu nhìn lại, đồng tử anh bỗng co rút.
Ba chị em Tô Mang khoanh tay tựa vào ghế ngồi, cả ba đều nở nụ cười đắc ý.
Họ nhìn nhau, mắt sáng như đèn pha.
Nhưng Trương Minh Vũ không thấy được điều đó, lúc này mắt anh trợn trừng như sắp rớt ra ngoài.
Vì trước mắt anh là Lâm Kiều Hân đang chậm rãi đi xuống.
Cô đã thay quần áo.
Cô mặc một chiếc áo choàng tắm đen mỏng, dài đến đùi.
Ngoài ra không còn gì khác.
Cặp đùi hấp dẫn lộ hết toàn bộ, đã thế còn đi chân trần.
Mái tóc xõa tung trên vai.
Làm tôn thêm nét đẹp của cô.
Khuôn mặt Lâm Kiều Hân đầy hờ hững, ánh mắt trở nên sắc bén như mọi khi.
Mới nhìn thoáng qua thôi, người ta cũng ấn tượng đó là một cô gái cao quý, lạnh lùng và kiều diễm biết bao!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, đầu óc trống rỗng.
Sống chung bao lâu nay, đây là lần đầu tiên anh thấy Lâm Kiều Hân... lộ nhiều như vậy!
Cặp đùi đã thon gọn, thẳng tắp còn được áo choàng tắm đen làm nổi bật hơn nữa, quá ư là mãn nhãn!
Ba chị em Tô Mang hung dữ trừng mắt nhìn anh, lẩm bẩm: "Nhìn nó kìa!"
Liễu Thanh Duyệt và Hạ Hâm Điềm đều thấy hơi ghen tị.
Tiếc rằng... chẳng còn cách nào khác.
Ba chị em chỉ biết trông cho đỡ thèm mà thôi.
Lát sau, Lâm Kiều Hân đi tới trước mặt Trương Minh Vũ, cô từ từ dừng bước.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ lại nuốt nước bọt trong đau khổ, ngơ ngác hỏi: "Cô... đang..."
Lâm Kiều Hân lạnh lùng hỏi: "Sao?"
Giọng nghe khá là tức giận.
Trương Minh Vũ tỉnh táo chút đỉnh.
Sao... thế này?
Ba chị em không lên tiếng, chỉ yên lặng ngồi trên ghế xem kịch.
Nhiệm vụ của các cô đến đây là hết!
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ đờ đẫn hỏi: "Không sao hết, mà sao cô... lại mặc bộ đồ... mặc bộ đồ thế này?"
Lâm Kiều Hân thản nhiên đáp: "Chả vì sao cả, do nóng quá thôi".
Nói xong, cô lại gần sofa.
Ngồi xuống!
Bắt chéo hai chân!
Ba chị em quay sang nhìn nhau, đều thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Trương Minh Vũ nghệt mặt.
Chuyện gì thế này?
Bốn cô gái ngồi với nhau, mặc những bộ quần áo hết sức đơn giản.
Nhưng ai cũng đẹp cả...
Trong lúc nhất thời, Trương Minh Vũ không biết mình nên làm gì...
Khụ khụ!
Hạ Hâm Điềm khẽ ho một tiếng.
Tô Mang cười, kiêu ngạo nói: "Em trai thối, qua chỗ chị ngồi đi".
Dứt lời, cô ấy vỗ vào chỗ cạnh mình.
Hả?
Trương Minh Vũ chẳng hiểu gì sất.
Liễu Thanh Duyệt thì cười quyến rũ, nói bằng chất giọng ngọt lịm: "Qua đây, nói chuyện với chị nào".
Câu vừa dứt, người Trương Minh Vũ run lên.
Giọng của chị ấy thật là... hớp hồn người ta quá!
Lâm Kiều Hân thầm thở gấp, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
Lạ quá!
Bản thân cô cũng không biết tại sao.
Trương Minh Vũ lúng túng cười: "Cái đó... thôi vậy, em đi tắm rửa đã, hôm nay hơi mệt..."
Ngồi bằng niềm tin à?
Đứng cách mấy mét mà người vẫn nôn nao nữa là!
Anh nói xong muốn đi.
Nhưng chưa kịp cất bước thì Lâm Kiều Hân đã cất giọng nói lạnh lùng: "Các chị muốn trò chuyện với anh, bận cái gì mà bận".
"Qua đây, ngồi xuống nói chuyện".
Bình luận facebook