(Ta nghe nói, tiểu sư muội sau khi bị trục xuất khỏi sư môn, đã gả cho một phàm nhân)
CHƯƠNG 1|
“Ta nghe nói, tiểu sư muội sau khi bị trục xuất khỏi sư môn, đã gả cho một phàm nhân?"
"Đúng vậy, nghe Liễu sư muội nói lần trước xuống núi còn nhìn thấy muội ấy bày sạp bán hàng bên đường."
"Làm đệ tử nội môn tốt như vậy lại từ bỏ, thật sự lãng phí thiên phú của muội ấy."
"Nói đến thiên phú, sư phụ lại dẫn một nữ tử về, nghe nói thiên phú còn tốt hơn tiểu sư muội một bậc!"
Những lời này Từ Kha thực sự không có cách nào nghe lọt tai.
Y ho nhẹ một tiếng rồi đi ngang qua hai người đang nói chuyện huyên thuyên kia.
"Chào Từ sư huynh."
Hai người lập tức im lặng, cúi đầu chào hỏi.
"Ừ, còn không ra ngoài tập luyện buổi sáng đứng đây làm gì?"
Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, hành lễ với y, vội vã chạy ra sân tập luyện.
Tiểu sư muội - từ này đã rất lâu rồi Từ Kha không còn nghe thấy.
Trên đỉnh Thường Thanh này từ ấy sớm đã trở thành cấm kỵ vì sư tôn hễ nghe thấy là sẽ cau mày.
Dần dà lâu ngày cũng không có ai dám nhắc đến nữa.
Vài ngày trước, sư tôn lại phá lệ dẫn một nữ tử về, dung mạo của muội ấy cực kì giống tiểu sư muội.
Tính ra cũng đã hai năm kể từ khi sư muội xuống núi, không biết muội ấy sống thế nào.
Mấy lần trước Liễu Trăn xuống núi thí luyện trở về, nói nhìn thấy muội ấy.
Gả cho một phàm nhân.
Y nhất quyết không tin, tiểu sư muội tâm cao khí ngạo [1], lại cực kì có thiên phú tu tiên.
Cho dù không có sư môn phù trợ, ngày qua tháng lại cũng có thể tu thành chính đạo.
Hao tổn tâm trí lên một phàm nhân, sợ là không có đầu óc mới có thể làm ra chuyện như vậy.
[1] Tâm cao khí ngạo: kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những người có tài sinh ra kiêu ngạo.
------------------
Ta chính là tiểu sư muội không có đầu óc trong truyền thuyết kia.
Không chỉ đầu óc không phát triển, còn có tay cũng vậy nữa.
Nhiều lần do dự, vẫn quyết định nhờ Thẩm Lạc Xuyên giúp đỡ.
Chén nước để ở trên bàn thật sự cách ta xa quá.
Từ giường đứng dậy, đi đến bên bàn, lại đi về 3 quãng đường này đối với ta mà nói thật sự là còn khó hơn lên trời.
"Đây đây, Tư Tư nàng đợi một chút!"
Thẩm Lạc Xuyên vừa vào đến cửa, bỏ y cụ xuống liền vội vàng đi tới.
Hai người bọn ta mở một y quán trong trấn nhỏ.
Làm ăn cũng không tồi, 80% là dựa vào khuôn mặt này của Thẩm Lạc Xuyên.
20% còn lại là xem ông trời có chịu cho chúng ta kiếm cơm hay không.
"Hôm nay ông lão Lí tặng một ít anh đào, lát nữa ta rửa xong để nàng ăn tráng miệng sau bữa nhé?"
Ta đón lấy chén nước gật gật đầu, thuận miệng hỏi: "Vậy tối nay ăn gì?"
"Nấu ít tôm vậy, tôm hấp tỏi bằm."
Được đấy được đấy, ánh mắt ta ra hiệu chàng nhanh đi nấu cơm đi.
Chàng thấy rồi, nhưng lại vẫn đứng đó, đợi ta uống hết ngụm nước cuối cùng mới nhẹ nhàng lau nước ở khóe miệng giúp ta rồi mới đi.
Lão phu lão thê, sao nào?
Chẳng qua trước đây cũng tiến tới vì điều này ... còn có khuôn mặt kia mới gả cho chàng.
Hai năm trôi qua chàng vẫn chăm sóc ta tỉ mỉ như vậy, cho dù biết bản thân thê tử vô dụng mỗi ngày chỉ biết nằm trên giường đọc thoại bản [2].
[2] Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
------------------
Hai năm trước, ta là bậc kỳ tài mới xuất hiện có tiền đồ nhất trong phái Đồng Thành.
Là tiểu đệ tử sư tôn đặc biệt phá lệ thu nhận.
Nhất thời danh tiếng vô hạn.
Khi ấy ta cảm thấy trái đất không có ta sẽ ngừng quay, mặt trời không có ta sẽ không mọc nữa.
Ngông cuồng vô hạn.
Sau đó ta mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ vẫn là cảnh tượng này, ta vẫn là tiểu sư muội mọi người yêu thích như trước kia.
Sau hai năm biến cố xảy ra, một nữ tử có dung mạo vô cùng giống ta nhập sư môn.
Nàng ấy điểm gì cũng không bằng ta, nhưng tất cả mọi người đều chiếu cố nàng.
Sư tôn truyền cho nàng tu vi cả đời người, thay nàng đỡ thiên lôi, nhận được pháp khí cho nàng.
Các sư huynh sư đệ đều thích nàng, coi nàng như nữ thần trong lòng mình, bảo vật khắp giới xếp hàng để đưa đến tay nàng.
Còn ta, bởi vì ghen tị nên sinh hận trở thành một nữ tử độc ác, là kẻ cặn bã trong giới tu tiên.
Thậm chí sau này khi nàng ấy chọc phải người không thể chọc vào, sư môn bắt ta gánh tội thay.
Bởi vì dung mạo của ta và nàng ấy giống nhau.
Nhổ vào, rõ ràng là nàng ta giống ta.
Đồ đạo bản! (nghĩa là pha ke ấy)
Sau khi tỉnh dậy ta vẫn đang nằm ngoan ngoãn trong lòng sư tỷ, là tiểu tổ tông trong lời sư huynh.
Nhưng lại dường như có gì đó thay đổi.
Ta từng tự trấn an bản thân rằng đây chỉ là mơ, nhưng mỗi tối đều rơi vào giấc mơ như vậy.
Cho đến khi tình tiết trong giấc mộng thật sự xảy ra vào ngày hôm sau.
Liên tục trong một tháng, sau đó ta không chịu nổi nữa.
Ta muốn bỏ chạy.
Phải chạy đi thôi.
Bình luận facebook