Thẩm Lạc Xuyên xuống bếp nấu cơm, Từ Kha cũng bị đuổi xuống đó giúp một tay.
Ta và Liễu Thanh Thanh ngồi trong sân tâm sự đủ các chuyện bát quái ở phái Đồng Thành hai năm nay.
Nữ nhân thường hay hứng thú với mấy chuyện như vậy.
"Nhưng mà sư tỷ, tần suất tỉ nhắc đến đại sư huynh có phải hơi cao không ta." Ta thử đếm đầu ngón tay: "Có một lát mà đã nhắc đến huynh ấy tới 7 lần, quan trọng là đại sư huynh có liên quan gì đến mấy chuyện tỷ đang kể đâu."
Tỷ ấy bị ta nói trúng tim đen, mặt đỏ ửng nhưng vẫn cố ngụy biện: "Có liên quan mà, đoạn đó là phục bút [1]! Phục bút! Đoạn sau là có huynh ấy mà!"
[1] Phục bút: đoạn văn dẫn đầu ý cho đoạn văn sau.
"Vâng vâng vâng, liên quan ạ." Đành thuận theo tâm trạng của tỷ ấy thôi, cứ như đang vuốt ve thú cưng vậy. Nhưng ta lại không nhịn được muốn trêu tỷ ấy: "Sư tỷ sao mà thích đại sư huynh được chứ! Mặc dù huynh ấy anh khôi ngô tuấn tú, phóng khoáng rộng lượng, ngọc thụ lâm phong, là người tình trong mộng của hơn nửa nữ nhân phái Đồng Thành, nhưng sư tỷ đương nhiên không phải là người thấy sắc là nổi lòng tham, đúng không."
"Đương nhiên rồi, ai mà thích huynh ấy chứ! Ai chứ!"
Mạnh miệng nói thế nhưng lại đỏ tai, đúng là đáng yêu chết mất.
Từ trù phòng, Từ Kha nhò đầu ra, chóp mũi còn dính nhọ: "Hai vị tổ tông ơi, muốn ăn sườn kho hay sườn chua ngọt?"
"Sườn kho!" "Chua ngọt!"
"Thôi được rồi, làm cả 2 loại vậy." Sau đó liền quay về trù phòng.
Thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy bóng dáng Thẩm Lạc Xuyên, nhưng chỉ nhìn thấy rõ góc bên cạnh huynh ấy có hành lá thái nhỏ, cũng giống lá hẹ.
"Không phải chứ! Đã là vợ chồng cả rồi, còn nhìn người ta đến ngơ ngẩn thần hồn ư?" Giờ lại đến lượt Liễu Thanh Thanh chọc ta: "Tỷ thì hiểu sao được, đây gọi là phu thê tình cảm mặn nồng."
Tỷ ấy bắt đầu nhại lại ta: "Phu thê tình cảm mặn nồng...con gái ấy à, lớn rồi có chồng rồi là không cần nương nữa."
"Tỷ còn nói nhảm muội sẽ kêu hai huynh ấy nấu nguyên sườn chua ngọt!"
__________________________________
Liễu Thanh Thanh nằm mé trong giường, mắt vẫn sáng như sao.
"Tư Tư, sao muội và muội phu Tiểu Thẩm lại không ngủ cùng nhau?" Ta lười nhìn tỷ ấy, nói: "Thế để tỷ và Từ Kha ngủ cùng nhau à?"
"Từ Kha ngủ dưới đất cũng được mà."
Ta quay qua, đối diện với tỷ ấy: "Đừng lòng vòng nữa, tỷ muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi."
Đã quen nhau bao nhiêu năm rồi, "tâm địa gian xảo" của Liễu Thanh Thanh ta liếc một cái là biết tỏng.
Nụ cười dần trở nên đen tối, tỷ ấy để hai tay kê đầu, hỏi: "Muội cảm thấy Lâm Bạch Lộ kia thế nào?"
"Cô ấy sao... Muội không ưa cho lắm."
"Tại sao?"
"Không biết phải nói sao, nhưng mà nhìn cứ nhìn thấy cô ấy là cả người khó chịu." Ta không kể về những giấc mơ kia, vì kì lạ quá, e rằng sẽ không ai tin.
"Cũng đúng." Tay Liễu Thanh Thanh vuốt tóc ta: "Nếu như đột nhiên xuất hiện một người giống ta, ta cũng thấy sợ."
"Thế tỷ thì sao, tỷ cảm thấy cô ấy thế nào?"
"Ta thì..." Tỷ ấy cựa người chỉnh lại dáng nằm, kéo chăn lên che mặt: "Ta cũng không thích muội ấy, nhưng lý do buồn cười lắm, không nói đâu."
"Vì Lục Thu Bạch." Chắc chắn, không cần phải hỏi.
"Sao muội lại biết?"
"Tỷ sắp khắc 5 chữ "Ta thích Lục Thu Bạch" lên trán luôn rồi." Ta gõ gõ vào trán tỷ ấy, vẻ mặt mất kiên nhẫn, hỏi: "Sao tỷ lại thích huynh ấy thế? Vì đẹp trai sao?"
"Không phải." Liễu Thanh Thanh thành thật lắc đầu: "Nhưng mà cũng hơi liên quan đến chuyện đó. Chuyện là trước khi muội và Từ Kha đến, đỉnh Thường Thanh chỉ có sư tôn và đại sư huynh. Lúc đó tỷ vẫn còn nhỏ, không biết gì hết, làm gì cũng lóng nga lóng ngóng, huynh ấy lúc nào cũng chăm sóc cho ta. Mặc dù khuôn mặt có vẻ lạnh lùng nhưng những củ khoai nướng huynh ấy mang về cho ta thì ấm nóng."
Bỗng nhiên tỷ ấy mở to mắt: "Huynh ấy mua khoai nướng ở dưới núi, cố gắng ôm vào người để đến khi mang về cho ta thì hãy còn ấm, còn tay huynh ấy thì lạnh đỏ cả lên. Khoảnh khắc ấy ta không muốn ăn nữa, chỉ cảm thấy thương."
"Thương nam nhân cả đời xúi quẩy."
"Có vậy ta vẫn thương huynh ấy, xúi quẩy thì xúi quẩy, cũng không chết."
Nói đến mức này, ta cũng không đành lòng bèn hỏi thêm một câu nữa: "Ngộ nhỡ có một ngày tỷ thực sự bị thương hay sẽ chết vì huynh ấy thì sao?"
"Ta cũng không biết nữa, nhưng ta nghĩ mình nhất định sẽ không hối hận."
"Không còn gì để nói, Liễu Thanh Thanh tỷ đúng là não úng nước rồi mê muội đến mức này."
Ta chuyển qua nằm ngửa, không buồn nhìn tỷ ấy, còn chưa nguôi giận: "Nếu như có một ngày Lục Thu Bạch khiến tỷ bị thương, muội nhất định sẽ chém huynh ấy."
"Ừm, được, nếu có một ngày muội bị thương ta cũng sẽ đánh muội phu Tiểu Thẩm."
Sau đó tỷ ấy cũng không nói gì nữa, lát sau bên cạnh phát ra tiếng thở đều đều.
Còn ta thì bị tỷ ấy làm cho mất ngủ.
Lâm Bạch Lộ đã xuất hiện, trùng khớp với gương mặt xuất hiện trong giấc mơ. Lúc này, nhân vật chính đều đã xuất hiện cả rồi.
Trong đó chỉ có Thẩm Lạc Xuyên là nằm ngoài dự liệu. Ta cứ có cảm giác, chàng ấy sẽ là người đánh tan cơn ác mộng này.
__________________________________
Được dịp Hội hoa cả thôn trấn đều vô cùng náo nhiệt, có lẽ chỉ kém mỗi dịp Tết.
Vẫn như thường lệ, Hội hoa được tổ chức vào mùa hè. Lúc ấy, cả đại lộ đều là các tiểu thương đến bán hàng.
Sư huynh sư tỷ đến đúng vào dịp này.
Năm ấy khi mới đến thôn trấn, ta cũng háo hức lắm, nhưng sau hai năm thì thấy thực ra năm nào cũng vậy thôi. Mặc dù hoa tươi và hoa văn trên hoa đăng thì có thay đổi, nhưng căn bản vẫn là kiểu như vậy.
Ngoài ra ở đây còn có một nơi nổi tiếng nữa, đó là đền thờ Nguyệt Lão, mọi người hay truyền tai nhau là đến đây cầu rất linh.
Cháu gái của ông lão Lí đầu ngõ năm nào cũng đến đó cầu nhân duyên, mà cũng chưa thấy kết quả đâu. (Ông lão Lí xuất hiện ở chương 1 tặng cho 2 anh chị anh đào ấy)
Nhưng Liễu Thanh Thanh và Từ Kha háo hức lắm! Đến nỗi từ ban trưa hai người đã bắt đầu bàn nhau xem tối đến đi chơi mặc y phục gì, mua cái gì, ước điều gì.
Đến khi trời tối, cả hai vui sướng đến phát điên.
Hết chạy đến xem thử cái sạp này, lại chạy đến dòm cái sạp kia.
Cái gì cũng như của hiếm vật lạ.
Ta hơi bất lực, ngẩng lên hỏi Thẩm Lạc Xuyên: "Lần đầu tiên ta đi hội cũng giống hai người họ sao."
"Lần đầu tiên đi hội nàng mua đèn cầy đủ màu, đến bây giờ vẫn chưa dùng hết."
Hiểu rồi...
Cũng không theo được hai người họ, nên đành hẹn rõ sẽ gặp lại nhau ở đâu, đến lúc đó sẽ tụ hợp lại, còn bây giờ thì chia ra vậy, thích làm gì thì làm.
Ta thực sự không hứng thú với mấy thứ này.
Người bán hàng cứ không ngừng chào hàng.
Một người bán trang sức kéo ta lại: "Cô nương! Chiếc vòng này của bọn ta rất hợp với cô, ta cũng không tùy tiện chào hàng đâu, nhưng mà chiếc vòng này thực sự rất hợp với khí chất của cô."
Ta định đi tiếp, nhưng lại thấy Thẩm Lạc Xuyên đang chăm chú xem, đột nhiên chàng kéo tay ta, rồi đeo chiếc vòng kia vào cho ta.
"Đẹp thật đấy. Chủ sạp, ta lấy."
Ta liếc chàng: "Ta không thích cái vòng này, chàng mua thì chàng đi mà đeo."
Lông mày cong cong, chàng cười nói với ta: "Ta cảm thấy nàng đeo sẽ rất đẹp, nên mới muốn mua cho nàng."
Người bán hàng cũng không tiếc lời khen: "Vị công tử đây thật có mắt nhìn, chiếc vòng này của bọn ta chỉ còn một chiếc duy nhất, giờ hai vị lấy nhé!"
Dưới ánh đèn, chàng thiếu niên cúi đầu nhìn ta, chàng cười, thế này ai còn nỡ lòng từ chối!
Ta đẩy chàng ra, xụ mặt gật gật đầu, nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ.
Nước màu của chiếc vòng ngọc bích này không đến mức quá tốt, nhưng càng nhìn lại càng thích.
Thẩm Lạc Xuyên nắm bả vai ta, để ta đi vào phía trong.
"Vẫn đến đền thờ Nguyệt Lão chứ?"
"Đến xem sao đi, đằng nào cũng đến rồi." Miệng thì nói vậy, nhưng lí do thực sự là ta muốn thử xem có gặp được hai người bọn Từ Kha không, ta vẫn rất tò mò không biết hai người họ ước gì.
Bình luận facebook