Khi Liễu Thanh Thanh thắt xong nút băng bó cuối cùng cho Ngu Thư, sư tôn đi đến bên giường yên lặng nhìn hắn. Ngu Thư đau đớn xuýt xoa nhưng cũng không nói gì. Có lẽ hắn cũng nhận ra bầu không khí kỳ quái trong phòng.
Ta kéo Thẩm Lạc Xuyên đứng ra xa, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bỏ chạy. Bộ chăn thêu hoa mới thay trên giường và hộp trang sức trên bàn trang điểm ta đều không cần, ta chỉ cần một mình Thẩm Lạc Xuyên.
"Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên." Tiếng sư tôn rất nhỏ, nghe như đang thở dài, nhưng bởi vì căn phòng quá yên tĩnh, nên tiếng động dù nhỏ cũng vẫn nghe rõ như sấm sét đêm mưa.
Từ Kha hỏi: "Sư tôn, nghiệt duyên gì vậy?”
Ánh mắt người như xuyên qua người ta, dừng lại trên người Thẩm Lạc Xuyên ở phía sau, lại nhìn qua Ngu Thư. Hơi thở của người thật nặng nề: "Thôi vậy, chuyện đã đến nước này cũng không còn gì cần giấu diếm nữa."
Để hiểu rõ về thân phận của Thẩm Lạc Xuyên thì phải trở về kí ức xa xôi ngày trước. Khi ấy sư tôn còn trẻ, cũng giống như Lục Thu Bạch bây giờ, ngày ấy người là huynh trưởng ở phái Đồng Thành. Bấy giờ đỉnh Thường Thanh chỉ có hai đệ tử, một người là sư tôn, người còn lại là sư muội của người. Sư muội xinh đẹp dễ thương, lanh lợi hoạt bát, được coi như nữ thần trong phái Đồng Thành. Hơn nữa về phương diện tu tiên, tư chất của nàng cũng không kém gì sư tôn. Nàng vừa có tài, vừa có sắc, khen một câu thiên chi kiêu tử [1] cũng không quá đáng.
[1] Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời
Nhưng người con gái ấy cũng không thoát được cửa ải bể tình. Một lần nàng cứu được một người trong bí cảnh, còn lén dẫn y về phái Đồng Thành. Mà người kia nào phải người thường, hắn là đấng chí tôn của Ma tộc bấy giờ.
Sư tôn đương nhiên có biết chuyện, nhưng sư muội lại khóc lóc cầu xin, khiến người mềm lòng. Sư tôn không những không báo chuyện này với sư môn mà còn giúp họ che giấu. Chuyện gì đến cũng đến, sớm tối bên nhau lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, sư muội và Ma tôn có tình cảm với nhau. Thậm chí, nàng ấy còn có thai.
Cho dù là ở thôn trang bình thường, chuyện một thiếu nữ còn trẻ chưa thành thân đã có thai cũng đã bị người đời chỉ trích, chứ nói gì đến trong môn phái tu tiên giới luật nghiêm ngặt. Sư tôn vô cùng thương yêu tiểu sư muội. Người bèn khuyên nàng hết nước hết cái rằng bỏ đứa bé ấy đi, huyết mạch nửa ma nửa người, cho dù là đối với con người hay đối với Ma tộc thì đều là không hợp với lẽ trời. Nhưng sư muội không đồng ý, thậm chí nàng còn lấy cái chết ra đe dọa.
Sau đó mọi chuyện bị bại lộ. Ma tôn bị kẻ thù lẫn người phái Đồng Thành truy sát, tẩu hỏa nhập ma mà chết. Sư muội chạy xuống dưới núi sinh hạ hài nhi. Sau đó nàng giao đứa bé ấy cho người duy nhất mà nàng tin tưởng - sư huynh của nàng. Rồi nàng theo bước Ma tôn, tự sát kết liễu sinh mệnh.
Nhưng đứa trẻ nào có tội tình gì?
Sư tôn gửi nuôi đứa trẻ trong một gia đình nông dân dưới núi. Người ghép họ của sư muội và tên của Ma tôn lại thành tên đứa bé ấy, Thẩm Lạc Xuyên. Mặc dù sư môn căm hận Ma tộc đến tận xương tủy, nhưng đứa trẻ vừa sinh ra làm gì có tội, hơn nữa nó có huyết thống đặc biệt, nếu để mặc ở bên ngoài, e rằng sẽ là mối nguy hiểm đối với giới tu tiên. Cho nên, sư môn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua để sư tôn nuôi dưỡng đứa trẻ mang nửa dòng máu Ma tộc.
Lần đầu tiên Thẩm Lạc Xuyên phát hiện ra mình khác mọi người đó là khi y 7 tuổi. Khi đó y đang giằng co với mấy đứa trẻ khác, bỗng phát ra linh lực làm cho đứa bé kia suýt chết. Từ đó trở đi, Tiểu Thẩm Lạc Xuyên được đón về môn phái, bị nhốt trong bí cảnh. Đây là cách an toàn nhất để bảo vệ y, cũng là để bảo vệ người khác.
Nghe câu chuyện ấy ai nấy đều trầm mặc không nói nên lời. Hóa ra cái người nằm trong hòm băng kia chính là Thẩm Lạc Xuyên.
"Vậy tại sao ngày ấy Thẩm Lạc Xuyên vốn bị giam giữ nghiêm ngặt lại trốn ra?" Ta hỏi.
"Bởi vì Ngu Thư. Dòng máu Ma tộc thuần túy trong người Ngu Thư đã kích thích ma tính trong người nó."
Ta sững sờ. Lại thấy thật nực cười. Nói đi nói lại, hóa ra vòng lặp nhân quả sớm đã định trước. Bởi vì trong bí cảnh ta cứ khăng khăng theo ý mình, mới gặp kẻ đi lạc là Ngu Thư, mới dẫn đến sai lầm dẫn hắn về phái Đồng Thành. Vì vậy ma tính trong máu Thẩm Lạc Xuyên mới bộc phát làm các trưởng lão bị thương, rồi chàng đi xuống núi.
Xét đến cùng, khởi nguồn tất cả mọi chuyện chính nằm ở ta. Ý thức được chuyện ấy, ta đứng cũng không vững nữa, nửa người dựa vào tay chàng, không còn chút sức lực.
Đều là lỗi của ta.
Vận mệnh vốn là chuyện trời đã sắp đặt. Nhưng ta vì không muốn bản thân mình phải chịu tổn thương, nên đã đảo loạn quy luật thiên địa, kéo theo Thẩm Lạc Xuyên vốn đang yên ổn xuống nước.
Đều là lỗi của ta.
Cảm giác áy náy như mưa bão tuôn trào mạnh mẽ xâm chiếm từng ngóc ngách trong người. Thực ra từ đầu đến cuối, trận mưa lớn dưới núi năm ấy vẫn chưa hề dứt. Chỉ là Thẩm Lạc Xuyên đã che ô giúp ta cản mưa, còn chính mình lại bị ướt.
Ta tự cho là mình thích chàng, thậm chí là yêu chàng, nhưng từ trước đến nay chưa từng hiểu chàng, chưa từng cố đến gần chàng. Đúng là ếch ngồi đáy giếng chỉ nhìn thấy một mảnh trời! Ta trách sư tôn, trách Ngu Thư, thậm chí là trách Lâm Bạch Lộ, nhưng lại quên trách chính mình. Ta mới chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, là ta làm hại chàng.
__________________________________
Từ khi biết ở gần Ngu Thư sẽ làm nổi lên ma tính trong người Thẩm Lạc Xuyên, ta không để cho họ ở cùng nhau.
Lúc này ta và Ngu Thư đang ở cùng một phòng.
"Tiểu cô nương..." Hắn vừa mở miệng đã bị ta ngắt lời: "Im miệng, bây giờ ta không muốn nói chuyện với ngươi."
Đầu ta vô cùng rối bời. Không phải ta không muốn ở bên Thẩm Lạc Xuyên mà là không biết phải đối diện với chàng như thế nào. Sư tôn đang ngắm trăng ngoài sân, ta đi ra đứng song song cạnh người: "Sư tôn."
"Ừm." Người không nhìn ta nhưng lại biết ta đang nghĩ gì: "Có chuyện muốn hỏi thì cứ hỏi đi."
"Sư tôn..." Ta nuốt nước bọt: "Trước đây người không hỏi gì đã cho nhốt con lại, có phải vì người sợ con sẽ đi theo đường cũ của sư muội người không?"
Người khẽ gật đầu, ánh mắt dần trở nên xa xăm, tựa như đang rơi trong miền ký ức xưa cũ không cách nào thoát ra: "Con và muội ấy lúc trước đúng là giống nhau như đúc, muốn gì làm nấy, nói đi là đi, không sợ bất cứ điều gì, cũng không có gì có thể ngăn lại."
Như này chắc cũng tính là khen, ta xấu hổ khẽ cười.
Sư tôn lại hỏi ta: "Con và nó đã ở cùng nhau một thời gian mà không phát hiện gì sao?"
Ta do dự, cuối cùng vẫn kể đại khái chuyện ta và chàng ấy gặp yêu tộc ở ngoại ô.
"Vậy thì đúng rồi, nó dùng yêu đan áp chế dòng máu Ma tộc của mình."
"Người dùng yêu đan?" Ta mở to mắt hỏi: "Như vậy có ảnh hưởng gì đến cơ thể không?"
Thông thường, tu sĩ mạnh lên nhờ vào số năm tu luyện. Nhưng cũng có những tu sĩ muốn đi đừng tắt. Họ cướp nội đan của yêu tộc để tu luyện thăng cấp, nhưng như vậy rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Nghĩ đến thể chất đặc biệt của Thẩm Lạc Xuyên ta không nhịn được mà hỏi câu ấy.
"Giảm tuổi thọ."
"..." Ta không thốt nên lời, cổ họng giống như bị ai nhét đầy bông đến tắc nghẹt.
Vì sao vậy?
Ta có gì đáng để chàng đối tốt với ta đến vậy. Hóa ra trên đời thực sự có người yêu ta hơn cả sinh mệnh.
Ngu ngốc, nực cười nhưng lại chân thành đến xót xa.
"Nếu như chàng trở về, người có thể giúp chàng sống như người bình thường sao? Có thể bảo đảm an toàn cho chàng sao?" Ta nghe giọng mình không còn sức sống.
"Tất nhiên, dẫu sao nó cũng là cháu của ta."
"Được."
Thẩm Lạc Xuyên vẫn ngồi trên ghế đợi ta. Thấy ta bước vào, mắt chàng sáng lên. Chàng đứng dậy đón ta: "Nàng về rồi."
Ta ôm chàng thật chặt, dựa vào trong lồng ngực chàng, giọng ta buồn buồn: "Chàng ngốc chết mất."
"Đúng thế, cho nên ta phải đi theo nàng, nếu không không biết sống sao."
Không biết bỗng dưng sao mà ta há miệng cắn chàng qua lớp y phục: "Thẩm Lạc Xuyên, chàng phải nhớ ta đấy."
"Ừm" Tay chàng vuốt tóc ta: "Ta có quên bản thân cũng sẽ không quên nàng."
"Chàng nhất định phải nhớ ta."
"Được."
"Chàng phải nhớ ta."
"Ta yêu nàng."
...
Ta hỏi, chàng ân cần đáp lại, không hề cảm thấy phiền phức.
"Chàng bắt đầu thích ta từ khi nào?" Ta nằm trong vòng tay chàng, đan tay vào tay chàng.
"Rất lâu về trước." Chàng nói với ta bằng giọng điệu dỗ dành trẻ con: "Ta đã biết nàng từ rất lâu rồi, nhưng nàng không biết ta."
"Khi nào thế?"
"Năm thứ 2 nàng vào phái Đồng Thành, khi ấy nàng mới lớn bằng chừng này." Thẩm Lạc Xuyên lấy tay ước chừng: "Mới cao chừng này."
"Khi ấy ta bị nhốt ở sau núi, nàng lại rất hay đến đó. Có khi nàng nằm trên cỏ phơi nắng, có khi đi thả diều với mọi người, đôi khi nàng cứ ngồi đó ngẩn ngơ, không làm gì hết. Lúc đó ta mới nghĩ, cô nương này thật là kỳ lạ, một thân một mình đến sau núi mà không sợ bị dã thú bắt đi sao. Có phải khi đi ăn không lấy được món mình thích nên mới thế không?"
Giọng chàng rất nhẹ, lọt vào tai hơi ngứa ngứa.
"Sao bây giờ chàng mới nói với ta?"
"Dù sao đời này vẫn còn dài mà, hơn nữa mấy chuyện này cũng không phải chuyện gì quan trọng..."
Ta cẩn thận hôn lên yết hầu của chàng, chàng im bặt. Thẩm Lạc Xuyên cúi xuống, hôn lên môi ta một cái hôn thật sâu. Trái tim như bị ai bóp chặt khiến ta không thở nổi.
"Thẩm Lạc Xuyên, chúng ta trở về đi. Ta muốn sống bên chàng lâu hơn một chút."
Cánh tay bên hông hơi dùng lực: "Nàng biết hết rồi?"
"Ừm, ta muốn chàng sống."
"Nếu như ta sống...nhưng không thể ở bên nàng thì sao?" Giọng chàng vô cùng khổ sở, ta lại càng khó mở miệng hơn: "Nhưng ta muốn chàng tiếp tục sống."
__________________________________
Khi mở mắt ra đã không thấy Thẩm Lạc Xuyên đâu nữa, mấy người Liễu Thanh Thanh cũng đi rồi. Chỉ có Ngu Thư là vẫn bám ở đây.
"Mọi người đâu? Thẩm Lạc Xuyên đâu?"
"Đi về rồi." Ta vội vội vàng vàng đeo giày vào: "Không thể nào, Thẩm Lạc Xuyên không thể nào đi một mình, hôm qua bọn ta đã nói là sẽ cùng nhau trở về..."
"Không lừa ngươi đâu." Hắn dùng cánh tay không bị thương kéo ta lại: "Thẩm Lạc Xuyên để lại cho ngươi đá truyền âm."
Giọng nói dịu dàng như nước phát ra từ hòn đá kia, chàng nói đợi vài ngày chàng sẽ quay lại.
Nhưng vài ngày là bao nhiêu ngày?
"Ta hầm cháo, ngươi có muốn ăn một chút không?" Tay Ngu Thư chọc chọc vào người ta: "Bát của người có bỏ đường rồi."
"Không muốn ăn, ngươi tự ăn đi."
__________________________________
Ban ngày, ban đêm.
Trời sáng, trời tối.
Ta vẫn ngồi trên bàn đu dây trong vườn đợi chàng.
Vài ngày không rõ là bao ngày nên ta đã tự định ra thời gian cụ thể. Ba ngày, nếu như sau ba ngày chàng còn chưa trở về ta sẽ đi tìm chàng. Nhưng không ngờ một ngày lại dài đến thế. Ngu Thư khuyên ta vào trong nhà mà đợi, ở bên ngoài không phải vẫn thế sao? Nhưng lỡ như khi chàng về người đầu tiên chàng gặp không phải là ta, không phải chàng sẽ thấy đau lòng sao?
"Ngươi đợi thì đợi nhưng cũng phải ăn uống gì đi chứ." Ngu Thư bưng bát, vẻ mặt tỏ rõ nếu ta không ăn hắn sẽ không đi.
"Ta thật sự không nuốt nổi." Ta đẩy tay hắn ta: "Vết thương của ngươi chưa lành, vào trong nghỉ ngơi đi."
Hắn để cái bát xuống bàn rõ mạnh, tức mà không làm gì được: "Hứa Tư Tư có phải ngươi điên rồi không! Hắn còn chưa về thì ngươi đã chết đói rồi thì sao? Vì một nam nhân, giày vò bản thân đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ!"
"Nếu như ngươi thấy không lọt mắt thì biến đi, không ai cản ngươi, cửa ở bên kia." Ta tức giận phát nghẹn.
"Hắn không về nữa rồi, ngươi thực sự nghĩ rằng hủy ma cốt mà còn sống được sao?"
"Ngươi nói gì?" Ta hoảng hốt nhìn hắn: "Hủy ma cốt gì?"
"Ta không nói." Hắn quay người đi nhưng bị ta kéo lại: "Ngu Thư, chúng ta có còn là bằng hữu không?"
Hắn cúi gằm xuống nhìn nền gạch, ấp a ấp úng không chịu nói cho ta biết.
"Ngươi không nói thì thôi, ta tự đi hỏi."
"Ấy! Ta nói! Ngươi đừng kích động."
Vẻ mặt như phải vạch áo cho người xem lưng, hắn nói: "Hôm qua Thẩm Lạc Xuyên đến tìm ta và Trường Uyên, hỏi bọn ta có cách nào có thể loại bỏ hoàn toàn ma tính trong người mình không. Ta mới thật thà bảo là có. Hủy đi ma cốt, đây là phương pháp mà ta xem được ở trong cổ thư thượng cổ, nhưng chưa từng có ai thực hiện. Không ngờ tên tiểu tử này lại thật sự muốn hủy đi ma cốt của mình. Lâm Bạch Lộ chắc chắn cũng không ngờ hắn lại làm đến mức này..."
"Đợi đã, chuyện này thì có liên quan gì đến Lâm Bạch Lộ?" Ta cắn đầu lưỡi, để cho bản thân tỉnh táo hơn, lý trí hơn.
"...Ta nói nhưng ngươi phải hứa không được giận ta đâu đấy."
"Ta hứa, ngươi mau nói đi!"
"Lâm Bạch Lộ...không phải là bị Ma tộc bắt đi. Cô ấy đến tìm ta, muốn giao dịch với ta, ta để Ma tộc phối hợp với cô ấy, cô ấy giúp ta xử lý người bên cạnh ngươi..."
"...xxxxxxxx"
Ta thề là ta đã dùng hết lời lẽ thô tục của cả đời này để mắng hắn: "Có phải là não ngươi thiếu nếp nhăn không? Cô ta nói cái gì ngươi cũng tin? Cô ta bảo ngươi chết có phải ngươi cũng không do dự mà nhảy xuống vực luôn không?"
Ta tức đến choáng váng đầu óc, trước mắt tối sầm lại, nôn cả ra máu.
Ngu Thư vội vã đến đỡ, nhưng ta đẩy hắn ra: "Đừng có chạm vào ta! Ta ghét ngươi!"
Tay hắn đơ ra giữa không trung, người như mất nửa hồn, vẫn đứng yên nhưng ủ rũ hẳn. Nhưng ta không quan tâm chuyện đó, Thẩm Lạc Xuyên đang đợi ta, ta phải đi tìm chàng. Giống như năm đó chàng đã cứu ta ở trên núi.
__________________________________
Ta đã tỉa bớt, vén gọn dây thường xuân trong mật thất lại, còn đặt thêm mấy viên dạ minh châu nữa. Ta đang cắm hoa mới cắt hôm nay vào bình.
Ngược dòng thời gian kể đến ngày hôm ấy khi ta trở về phái Đồng Thành. Hóa ra từ cổng đến tẩm điện của sư tôn có tổng cộng 2016 bậc thang. Sư tôn không gặp ta, người dường như đã biết ta sẽ đến, phái Lục Thu Bạch đứng sẵn ở cổng đợi ta.
Khi gặp lại Thẩm Lạc Xuyên, ta ngẩn ngơ như mất hồn nhìn chàng đang nằm trong hòm băng. Tựa như chàng có thể biến mất bất cứ lúc nào. Nói mới nhớ lần đầu đến đây, hòm băng ấy làm ta sợ gần chết, không hề dám lại gần.
Mới vài ngày không gặp, chàng gầy đi nhiều quá. Xương quai hàm vốn đã rõ nét nay sắc như lưỡi kiếm, có thể chém đứt niềm vui ta cố vẽ ra. Thẩm Lạc Xuyên của ta, khi ấy chàng đau đến nhường nào!
Không biết Lục Thu Bạch đã rời đi từ lúc nào. Ta ngồi xuống đất, chạm lên từng góc khuôn mặt chàng. Chàng rất ít khi hỏi ta chuyện gì. Muốn hiểu về những người bên cạnh ta thì chàng nghe Lâm Bạch Lộ. Không biết ta thích ăn gì chàng liền nấu rất nhiều món, xem ta ăn món nào nhiều nhất, cứ vậy so sánh rồi rút ra kết luận. Lần này cũng thế, không hỏi đã tự mình suy đoán ý ta, nghĩ rằng ta thích cuộc sống dưới núi nên đã tự hủy đi ma cốt của mình.
Ngốc nghếch.
Thích ở dưới núi là vì dưới núi có chàng.
Nửa tháng rồi chàng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Ta tự nói với bản thân chàng chỉ là đang ngủ thôi.
__________________________________
Không lâu sau, Lâm Bạch Lộ đến tìm ta.
"Hứa Tư Tư."
Cô ấy đứng ở ngoài cửa, hai tay vòng trước ngực, mặc y phục của đệ tử nội môn đỉnh Thường Thanh.
Ta liếc cô ta: "Không phải trước kia gọi ta là Hứa tỷ tỷ sao? Bây giờ còn không buồn giả bộ nữa?"
Cô ta không quan tâm ta không ưa mình, vẫn đi vào trong ngồi, chống cằm nhìn ta: "Ngươi biết không?"
"Ta không biết."
Có chuyện gì thì cứ nói luôn đi còn cố tình dài dòng làm cái gì.
"Từ nhỏ ta luôn mơ một giấc mơ, trong mơ ta giống hệt như bây giờ, là đệ tử của đỉnh Thường Thanh dưới trướng sư tôn."
Khi cô ta vừa mới nói mình nằm mơ ta đã lập tức tìm một chỗ ngồi chăm chú lắng nghe. Ta mơ, cô ta cũng mơ, trong đó sợ là có ẩn tình gì.
"Sau đó thì sao?" Ta khẽ hỏi.
"Trong mơ, mọi người đều yêu mến ta, nhưng ta biết đó chỉ là bề ngoài. Mọi người chẳng qua chỉ đang quan tâm một chút đến tiểu sư muội mới đến mà thôi. Sư tỷ thích ngươi nhất, quà mà các sư huynh đem xuống núi cho ngươi lúc nào cũng được chuẩn bị kỹ càng hơn của ta... Nhưng ngươi không quan tâm. Ngươi coi đó là một lẽ tất nhiên."
Ấy, không hề giống giấc mơ của ta chút nào.
"Vẫn trong mơ, sau đó ta gặp Ngu Thư. Lúc đó ta thực sự không ưa ngươi lắm rồi, thế là đã
trao đổi với hắn tu vi nửa đời mình để hắn là cho ngươi biến mất."
Nghe đến đây ta không nhịn được nói một câu: "Lòng dạ thâm độc."
"Sau khi ngươi chết, sư tôn và sư huynh bắt đầu đối xử với ta rất tốt, chính bởi khuôn mặt này. Trong lòng ta hiểu rõ nhưng lại không thể kìm lòng muốn chìm đắm vào trong sự nuông chiều ấy. Ngu Thư cũng thế. Hắn coi ta là thế thân của ngươi. Ngươi nói xem có nực cười không? Là hắn móc nội đan của ngươi, cũng là hắn tự cho mình là trong sạch."
"...Khi kể ngươi có thể thêm thắt mấy câu vào được không? Câu trước câu sau ngươi đã "sau khi ngươi chết" làm ta cũng thấy sợ."
Không biết có phải vì hòm băng tỏa ra hơi lạnh không mà một cơn lạnh kéo đến từ bàn lòng bàn chạy lên tận óc, đã nghe người khác kể chuyện kinh dị lại thêm cảm giác này thật sự rất kì lạ.
Lâm Bạch Lộ nghe thế bỗng nhiên bật cười: "Không phải sợ, bởi vì sau đó sư tôn đã giết ta để hồi sinh ngươi. Ta trơ mắt nhìn cơ thể mình bị ngọn lửa cắn nuốt, nhưng ngoài việc kêu ra thì không làm gì được."
Nhưng trong giấc mơ của ta là ngươi một kiếm đâm xuyên người sư tôn.
"Tỉnh dậy, ta được sư tôn cứu, được vào phái Đồng Thành. Nhưng ta phát hiện ở đây không giống như trong giấc mơ. Ta an ủi bản thân đó chỉ là mơ thôi. Thế rồi cuối cùng vẫn gặp ngươi. Rõ ràng là ngươi đã rời bỏ sư môn, nhưng họ cứ coi như không có chuyện gì, vẫn yêu thương ngươi như cũ, vẫn đến bên ngươi. Nếu như ngươi muốn có sao, họ tuyệt đối sẽ không hái trăng."
Ta nghe mà thấy bực: "Cho nên hôm nay ngươi đến đây là muốn gì?"
"Không gì, ta chỉ muốn xem ngươi phản ứng thế nào thôi."
"Ừ." Ta gật đầu, tiếp tục cắm hoa vào bình: "Ta cũng từng mơ một giấc mơ, kéo dài cả một tháng. Trong giấc mơ của ta, ngươi mới là người được mọi người yêu mến, còn ta bị ghét bỏ, bị người ta ném vào đầm rắn, còn bị móc nội đan. Thế là ta mới chạy trốn, sống cuộc đời của người thường. Bây giờ nghe ngươi kể xong ta có thể hiểu được phần nào những việc ngươi làm. Nhưng, không có nghĩa là ta sẽ tha thứ cho ngươi. Ngu Thư nói với ta rồi. Ta biết ngươi muốn mọi người quan tâm ngươi hơn, có rất nhiều cách, nhưng ngươi lại chọn cách tồi tệ nhất."
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Bạch Lộ nhăn lại, nước mắt lưng tròng, bây giờ cô ấy rất cần một cái ôm.
Nhưng ta còn lâu mới ôm cô ta.
"Xin lỗi."
Lẽ ra phải nói câu xin lỗi ấy với Thẩm Lạc Xuyên, phải nói với chính cô ta. Ta không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Lạc Xuyên vẫn đang nằm ở đó. Nếu như chàng nghe thấy cô ta nói xin lỗi mà định tha thứ cho cô ta thì ta nhất định sẽ đánh chàng đấy.
__________________________________
Sau nhiều ngày, Liễu Thanh Thanh đã trở thành khách quen ở đây. Tỷ ấy cứ lo ta sẽ cô đơn nên một ngày thì đến nửa ngày là ở đây kể mấy chuyện bát quái ở sư môn cho ta nghe. Chuyện giữa hai nữ nhân không biết Thẩm Lạc Xuyên có thích nghe hay không.
Tỷ ấy kể Từ Kha lại bị phạt đến sau núi quét dọn bởi vì ngủ trong giờ học. Kể về thoại bản dạo này tỷ đang đọc tình tiết lắt léo, tác giả thì viết rõ chậm, chỉ muốn xuống núi bắt cô ấy viết ngay kết cục. Kể Từ Kha tỏ tình với tỷ ấy rồi, bây giờ trên đỉnh Thường Thành có hai đôi tình nhân. Kể trong đại hội thường kỳ Ngu Thư đã công khai chuyện Lâm Bạch Lộ giao dịch với hắn, những chuyện khác cũng bại lộ, cô ta đã tự rút khỏi sư môn.
Khi nghe đến đây ta đang gọt táo không chú ý lắm nên lỡ cắt vào tay.
Máu chảy thành giọt.
Tỷ ấy đang cao hứng kể chuyện, khoa chân múa tay. Vậy thôi không làm phiền tỷ ấy, ta tự lấy khăn tay trong tay áo ra thấm máu. Ngón tay chảy máu vô ý đụng trúng viên ngọc lam bên trong. Viên đá nhỏ sáng lên, còn nóng nữa. Nó lăn ra khỏi tay áo ta, lăn đến bên hòm băng. Liễu Thanh Thanh im lặng, đi đến bên ta cùng trông cảnh tượng kỳ diệu ấy. Nghe nói hòm băng này có thiết lập trận pháp nên vĩnh viễn không tan. Nhưng bây giờ nó lại có dấu hiệu tan chảy.
Ta ngó lên phía trước, đối diện với Thẩm Lạc Xuyên.
Quả táo trong tay rơi xuống, không biết lăn đến góc nào.
"Táo rơi rồi." Chàng ngồi dậy, quay qua nhìn ta: "Có còn không? Ta gọt quả khác cho nàng."
"Liễu Thanh Thanh, nhắm mắt lại."
Giây tiếp theo, ta hôn lên môi chàng.
Có hương táo.
Hết.
Bình luận facebook