Hai năm đủ để làm rất nhiều việc.
Còn đối với tu sĩ chẳng qua chỉ là một lần đóng cửa luyện công.
Ta và Thẩm Lạc Xuyên đã dành dụm tích cóp 2 năm mua lại được y quán kia và chuộc cây trâm về.
Cây trâm ấy bây giờ đang cài trên tóc ta.
Đối với Thẩm Lạc Xuyên, sự thay đổi lớn nhất trong cuộc sống của chàng có lẽ là chàng đã hiểu rõ bản tính ham ăn lười làm của ta. Nhưng ngược lại, chàng lại có vẻ khá thích thú.
Gần đây có một số người lạ đến thôn trang. Một lần khi ra ngoài ta còn nhìn thấy Liễu Trăn, làm ta sợ mấy ngày không dám ra đường. Ta sợ gặp lại người quen.
Đã nghe qua định luật hấp dẫn chưa? Càng nghĩ đến chuyện gì, chuyện đó càng dễ xảy ra.
Ta không ngờ người thứ hai ta gặp lại lại là đại sư huynh.
"Có ai không?"
Ta nghểnh cổ lên, chân vẫn vắt chéo, lười nhác đáp: "Có, vào đi."
"Tiểu sư muội?" Là Lục Thu Bạch, trong vòng tay còn ôm một cô gái, trông thấy ta huynh ấy sửng sốt.
Ta cũng không ngờ sẽ gặp lại huynh ấy ở đây.
Khi nhìn đến cô gái trong vòng tay huynh ấy, ta sững người.
Giống! Quá giống!
Thân phụ thân mẫu ta có sinh thêm đứa nữa cũng không thể giống ta đến thế.
Ngoại hình giống ta đã đành, lại còn giỏi hơn ta.
Lục Thu Bạch thấy ánh mắt dò xét của ta, mới đặt cô gái kia lên ghế: "Đây là đồ đệ sư tôn mới dẫn về..."
Ta cắt ngang lời huynh ấy: "Tiểu sư muội? Vậy sau này khi gọi muội thì gọi bằng tên đi, không phải đã có tiểu sư muội mới rồi sao?"
Cũng đã rất lâu rồi ta không còn mơ thấy những giấc mơ kì lạ, nhưng ta vẫn không có thiện cảm với nàng này.
Cho dù thực ra đến giờ nàng ấy cũng chưa làm gì ta cả.
"Ta về rồi." Thẩm Lạc Xuyên đi vào. Tay chàng cầm theo túi bánh quế hoa nóng hổi, trông thấy bọn ta thì sững lại.
Chàng nhìn qua cô gái kia, lại nhìn ta.
Tốt, đã bắt đầu tức giận rồi. "Xin hỏi hai vị đến đây kê thuốc phải không?"
Ta lại ngồi xuống chỗ ban nãy, nhìn chàng ấy.
"Băng bó vết thương, sư muội ta bị thương ở cánh tay."
Sư muội, hai chữ ấy thốt ra như có kim đâm vào người ta, nhưng bây giờ không phải là lúc so đo tính toán.
Thẩm Lạc Xuyên rất tự giác đi vào gian trong, ta vén tay áo lên xem vết thương cho nàng ấy, không đến nỗi quá nghiêm trọng.
Lục Thu Bạch ngồi ở bên cạnh nhìn ta, ánh mắt chất chứa nhiều điều: "Hai năm nay muội sống có tốt không?"
"Cũng được." Nên thắt nút nơ hay thắt nút thường đây?
"Nghe Liễu sư muội nói muội xuất giá rồi."
"Đúng vậy." Thắt nút nơ đi, dẫu sao cũng là con gái.
"Là người như thế nào?"
Ta đứng dậy, dọn bông, vải sang một bên: "Chính là người lúc nãy đấy, là người bình thường, không thần thông quảng đại như các huynh."
Huynh ấy vốn không phải là người hay nói, thấy thái độ hờ hững của ta cũng không biết nói gì.
"Ngày mai ta đến thăm muội."
"Tùy huynh."
Nói thật tận đáy lòng mình ta thấy giận. Nhưng không phải là vì Lục Thu Bạch, mà là vì cô gái trong lòng huynh ấy và vì sư tôn. Nhưng không biết tại sao đứng trước mặt Lục Thu Bạch ta cứ không nói được lời dễ nghe nào.
Có lẽ trong tiềm thức ta đã mặc định họ cùng phe với nhau, không phải chủ mưu thì cũng là đồng lõa.
Nhất là khi huynh ấy ôm nàng xuất hiện trước mặt ta, ta có cảm giác như bị ai cướp mất thứ gì.
Họ đã đi rồi Thẩm Lạc Xuyên mới đi ra. Chàng bón cho ta một miếng bánh quế hoa.
"Nàng là đẹp nhất."
Hừ, lời ngon tiếng ngọt.
Nhưng mà ta thích.
Hôm sau Lục Thu Bạch đến như đã nói. Nếu như không có người đứng bên cạnh huynh ấy kia, ta nghĩ chắc ta cũng có thể ngồi xuống nói đôi ba câu chuyện với huynh ấy.
"Sư muội, đây là Lâm Bạch Lộ." Tiểu cô nương rất dẻo miệng, nhảy ra từ phía sau huynh ấy: "Chào tỷ tỷ."
Ta lạnh nhạt gật đầu, thực sự không ưa nổi.
"Nếu như huynh đến thăm muội, bây giờ huynh cũng thấy rồi đấy, huynh có thể về rồi."
"Tỷ tỷ, sư huynh huynh ấy có lòng tốt..."
"Nhưng ta không có lòng tốt." Ta nhìn cô ấy: "Hai người có lòng tốt nhưng lại làm phiền đến cuộc sống của ta."
"Các sư huynh sư tỷ trên núi đều rất nhớ muội, có thời gian thì muội hãy về thăm họ."
"Sư huynh" Ta thở dài: "Muội hiểu lòng huynh, nhưng con đường này thực sự không phù hợp với muội, có duyên ắt sẽ gặp lại."
Lục Thu Bạch xua xua tay ý bảo Lâm Bạch Lộ tự ra ngoài chơi đi.
Cô ấy nhìn ta chằm chằm, không hề nhúc nhích.
"Yên tâm đi, ta cũng không ăn thịt được sư huynh ngươi." Nghe ta nói vậy cô ấy mới đi ra.
"Chỉ còn hai chúng ta, huynh nói đi."
"Năm ấy quả thực là do các chưởng môn sư tôn đã nóng vội chưa điều tra kỹ càng đã phạt lầm muội. Nhưng phái Đồng Thành mãi mãi là nhà của muội, lúc nào muội cũng có thể trở về."
Sao cứ khăng khăng cho rằng ta không quay trở về là vì chuyện hiểu lầm kia vậy.
"Muội hiểu, nhưng muội đã quen với cuộc sống dưới núi, nơi đây rất tốt."
Năm ấy ta cũng tự an ủi mình như thế, nhưng kỳ thực trong lòng vẫn luôn có một khoảng trống.
Lục Thu Bạch vẫn muốn khuyên ta, nhưng đã bị ta ngắt lời.
"Sư huynh, đừng nói nữa, huynh cứ như vậy giống hệt cha muội, muội lại thấy sợ."
Nghe ta nói thế, huynh ấy nghẹn lời, hồi lâu cũng không nói được gì, mãi sau đó mới dặn dò ta chăm sóc bản thân cho tốt.
"Muội biết rồi, muội sẽ sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn."
Bước ra cửa thấy Lâm Bạch Lộ đang quanh quẩn chỗ Thẩm Lạc Xuyên, một tiếng Thẩm đại ca hai tiếng Thẩm đại ca.
Ta dựa vào khung cửa, cứ đứng đó, lát sau mới từ từ cất tiếng: "Thẩm đại ca?"
Thẩm Lạc Xuyên lập tức đứng lên đi đến bên ta. Chàng còn kéo tay ta nói với Lâm Bạch Lộ: "Giới thiệu chút, đây là nương tử ta."
"Nếu như ngươi đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, lại gọi chàng ấy là đại ca e là không thích hợp cho lắm." Ta suy nghĩ một lát: "Gọi là tỷ phu đi."
Nàng ta đan hai tay vào nhau, hai ngón cái không yên, dáng vẻ bối rối.
Đều là cáo già cả, còn định giở trò với ta?
"Tỷ, tỷ phu." Vẻn vẹn hai chữ ấy, mà khó khăn lắm nàng ta mới thốt ra được. Ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bắt gặp ánh mắt sư huynh thoáng thất vọng.
Một tiểu sư muội đáng yêu được người người yêu mến bây giờ lại mang dáng dấp của người đàn bà chua ngoa ghen bóng ghen gió, đây chắc chắn không phải chuyện ai cũng có thể chịu được.
Vậy huynh có hối hận không? Hối hận vì từng rất thương yêu ta? Hoặc là hối hận vì đã không đuổi ta đi sớm hơn - một kẻ làm tổn thương thê tử tương lai của huynh?
Ta không dám hỏi, nhưng lại không ngừng tự chất vấn.
Bình luận facebook