Tựa như ta chỉ cần vươn tay ra là có thể với tới những chiếc đèn lồng ấy, nhưng chạy mãi vẫn không đến nơi.
Ta đứng lại, hiểu ra có điểm bất thường. Thử giẫm lên mặt đất, rõ ràng là mặt đất hàng thật giá thật mà. Lẽ nào nãy giờ ta cứ đi lòng vòng một chỗ chứ không phải là đang chạy đến chỗ ánh đèn?
Ta thầm chửi thề.
Khi Thẩm Lạc Xuyên dịch chuyển ta ra đây, có phải là đã quên mất rằng xung quanh lầu hoa là nghĩa địa, toàn mồ mả không?
Một cơn gió lạnh thổi qua, trong đầu ta hiện ra 3 chữ: ma che mắt.
Không phải chứ, không phải chứ, không lẽ lại xui đến vậy sao.
Những kiến thức từng được học ở phái Đồng Thành lần lượt quay trở lại. Ta nhớ là mình đã từng học cách phá giải rồi, nhưng lại không nhớ phá giải như thế nào.
Ta chỉ nhớ mỗi những phương thức dân gian cổ truyền viết trong thoại bản cùng mấy cách kì lạ không thấy ai nói đến.
Hình như là … hình như có một cách là ném hài.
Còn nước còn tát vậy! Ta tháo chiếc hài bên trái ra ném vèo. Hướng của mũi giày ngược lại với hướng ánh đèn mà ta vẫn thấy.
Bây giờ lại biết chọn theo cái nào.
Khi ta đương không biết làm sao, viên ngọc lam trong túi áo bỗng dưng lại rơi xuống.
Cúi xuống nhặt, khi ta ngẩng đầu lên thấy hướng của mũi hài đã chỉ về phía đèn lồng.
Ngu Thư, đa tạ!
Bị ma che mắt mất quá nhiều thời gian, khi ta đến nơi không thấy bóng dáng của đám người áo đen đâu nữa.
Cảnh tượng hoang tàn, im ắng. Giữa đại sảnh, chỉ có mình Tuyết Nghênh đang quỳ một chân trên nền đất. Sáu cái đuôi của y đang che phủ trên người một cô gái.
Ta đoán người ấy chắc chính là tỷ tỷ của hắn.
Còn Thẩm Lạc Xuyên đâu ... Thẩm Lạc Xuyên ở đâu?
Nhìn khắp bốn phía đều là người là người, có cả cô nương váy hồng từng bị ta đánh ngất, còn có rất nhiều người ta không quen biết.
Bọn họ nằm trên nền nhà, trên mặt toàn là vết máu.
Ta tìm từng góc một, thời gian càng trôi, lòng ta càng hoảng loạn.
Không sao đâu, người tốt ắt sẽ được trời phù hộ!
Ngày đầu tiên bọn ta gặp nhau, mưa to gió lớn, núi sâu rừng rậm huynh ấy vẫn có thể vượt qua cơ mà. Hơn nữa huynh ấy cũng đâu phải người thường, không thể nào xảy ra chuyện gì được.
Bỗng ta khựng tay lại. Bộ y phục này ta nhận ra, vải may là do ta chọn, ta phải mặc cả ông chủ đến nửa ngày mới mua được.
Mặc dù chỉ là vải màu đen nhìn vô cùng bình thường, nhưng khi chạm vào có thể cảm nhận được hoa văn trên ấy được thêu cẩn thận, tinh tế đến từng đường kim mũi chỉ.
Bây giờ vẫn là màu đen như thế, nhưng ẩm ướt.
Bởi vì máu tươi đã thấm đẫm y phục.
Không đâu... Ta lật người huynh ấy lên, khuôn mặt bình thường sạch sẽ giờ đây dính đầy vệt máu.
Nhưng vẫn rất đẹp.
Ta lau giọt vệt máu dính ở khóe mắt chàng, nhưng lau mãi mà không sạch.
Bỗng dưng rơi nước mắt.
Nước mắt rơi trên bộ y phục đen của chàng không để lại vết.
Ta úp mặt vào ngực chàng: "Lần sau không mua đồ đen cho chàng nữa."
Người chợt động đậy.
Thẩm Lạc Xuyên mở mắt ra nhìn ta: "Vậy nàng muốn mua màu gì?"
"Chàng gạt ta!" Ta đánh vào người chàng, nhưng không hề dùng sức. Chàng ấy còn cố tình kêu.
"Chàng còn giả vờ à!" Chàng kéo tay ta đặt lên ngực chàng: "Lần này ta không gạt nàng, đau thật đấy."
"Nhưng mà, ta biết phải làm gì đây?" Lần đầu tiên ta bối rối thế này, không biết phải làm gì, chàng càng kéo ta áp lại gần: "Nàng gả cho ta thì không còn đau nữa."
"Thế chàng đau tiếp đi."
"Á! Ta bị thương mà!"
Ta phụng phịu: "Bị thương mà cũng không thấy chàng nói ít đi câu nào."
"Nàng không thích ta thì sao lại khóc?"
"Là do ta ăn no rửng mỡ!"
"Nhưng ta thích nàng." Ta vốn đang định nói tiếp thì nghe thấy chàng ấy nói vậy. Ta nghẹn lời, lát sau mới nói: "Chàng có ý gì?"
"Ta nói ta thích nàng. Trên núi hôm ấy khi nhìn ta thấy nàng đã thích nàng. Khi nàng nói chuyện với Lâm Giáng ta thấy tức giận. Lúc nãy khi bị chém trúng trong đầu ta chỉ có một ý nghĩ, lỡ như sau này không còn gặp được nàng thì làm sao đây."
"..." Ta mở miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Những chuyện mơ hồ, những cảm xúc không rõ vốn bị ta cố tình chôn giấu lúc này trở lại xâm chiếm trí óc.
Chúng tràn vào từng dây thần kinh, giơ nanh múa vuốt nói, thừa nhận đi, ngươi cũng có ý.
"Ta phải suy nghĩ chút đã." May mà chút lí trí cuối cùng còn sót lại đã ngăn ta không đáp lại chàng ấy ngay lúc ấy. Bởi lẽ ánh mắt chàng quá đỗi chân thành làm trái tim ta thổn thức. Ta không dám nhìn vì sợ rằng chạm một ánh mắt cả đời khó quên.
__________________________________
"Thích, không thích, thích, không thích ..."
Vặt đến cánh hoa cuối cùng, là thích.
Nếu như là trước đây, ta không thèm nhòm đến cái trò nhàm chán vô vị này. Còn bây giờ ta lại ngồi xổm vặt cánh hoa.
Vậy là đã 7 ngày trôi qua kể từ khi Thẩm Lạc Xuyên tỏ tình với ta.
Thời gian càng dài, ta càng suy nghĩ nhiều.
Như là đến nay ta vẫn không biết thân phận thực sự của chàng. Rốt cuộc chàng là ai? Quá khứ như thế nào, có từng làm chuyện gì không tốt hay không...
Mà chính ta cũng không muốn tiết lộ thân phận thực sự của mình.
Thật là rối quá!
Dùng sự chân thành đổi lấy sự chân thành, nhưng trên thế giới này làm gì có nhiều sự chân thành đến thế?
Thẩm Lạc Xuyên vẫn chưa về. Chợt có người gõ cửa.
"Tiểu Hứa, bà có chuyện muốn hỏi con." Bà lão chủ nhà đứng ngoài cửa, nhìn vẻ mặt có vẻ là chuyện khó nói.
"Dạ, có chuyện gì bà cứ vào nhà rồi nói." Ta đứng sang một bên để bà đi vào.
"Không cần vào đâu, bà nói nhanh thôi... Bà có một đứa cháu ngoại rất thích Tiểu Thẩm, nó muốn hỏi con xem Tiểu Thẩm thích kiểu con gái như thế nào."
Nụ cười trên mặt như đông cứng lại, ta liếm môi, cố gắng kìm nén lửa giận đang bùng lên trong người.
Mặc dù ngày ấy khi thuê phòng là bọn ta thuê ở chung, nhưng bây giờ không giống trước.
Ta có cảm giác như bị ai cướp mất thứ gì.
Nhưng vẫn cố gắng cười, niềm nở: "Bà ơi, Tiểu Thẩm thích người như con ạ."
"Con xem bà đúng là già rồi..." Bà lão che miệng, biểu cảm như không tiện hỏi: "Vậy hai con bây giờ là..."
"Đúng vậy, bọn con là một đôi."
Nhẹ nhõm.
"Đúng vậy, bà ơi, bọn con là một đôi đấy." Thẩm Lạc Xuyên xuất hiện phía sau cửa, hai tay đặt lên vai ta.
Lúc này ta mới nhận ra: "Chàng gài ta!"
Khuôn mặt bà lão chủ nhà hiện rõ nét cười, lông mày cong cong: "Các con nói chuyện đi, bà về trước đây."
"Thẩm Lạc Xuyên chàng không biết xấu hổ à!" Ta hơi bực, đá chàng một cái.
Chàng ấy không né: "Ta không làm vậy thì không biết phải đợi đến bao giờ nữa."
Chàng tránh sang một bên: "Đóng cửa đã, người ta không biết lại nghĩ đôi vợ chồng son chúng mình cãi nhau đấy."
"Ai là vợ chồng son với chàng!"
Bình luận facebook