Màn đêm tịch mịch.
Ta không ngủ được bèn ngồi bàn đu dây ngắm trăng.
Có một thời gian Liễu Thanh Thanh cực kì thích xem tinh tượng. Lúc nào tỷ ấy cũng kéo theo ta và Từ Kha cùng ra bãi cỏ nhìn trăng nhìn sao.
Tỷ ấy cũng muốn rủ cả Lục Thu Bạch nữa nhưng lại không dám.
"Hai người biết không, ban đêm là lúc chúng ta trở nên nhạy cảm nhất, bởi vì dưới ánh trăng bầu tâm sự trùng trùng, nhưng đợi mặt trời ló dạng, tất cả sẽ ổn thôi."
Khuôn mặt tỷ dịu dàng, cảm giác như vầng trăng sáng, còn ta và Từ Kha thì đang đánh muỗi giúp nhau.
Đêm hôm ấy, tỷ nói khá nhiều, nhưng ta chỉ nhớ rõ nhất một câu ấy.
Tiếc là đêm nay trời không có sao.
"Nàng nghĩ ngợi gì thế?"
Thẩm Lạc Xuyên đứng ở bậc thềm im lặng nhìn ta, vì mắt của chàng ấy ít tròng trắng nên khi nhìn người khác lúc nào cũng có vẻ rất chăm chú.
"Ta đang nghĩ có phải hôm nay ta quá đáng quá không, với Lục Thu Bạch và Lâm Bạch Lộ ấy."
"Cũng hơi hơi." Ta nhìn chàng, chàng biết rõ ta không thật sự muốn nghe lời ấy: "Nhưng không sao, nàng không nhất thiết lúc nào cũng phải đối tốt với người khác."
"Nhưng cũng không nên vô duyên vô cớ cáu bẳn."
"Vậy vì sao nàng lại làm như vậy?" Thẩm Lạc Xuyên đi đến đứng phía sau khẽ đẩy bàn đu dây cho ta.
"Bởi vì..." Phải nói về những giấc mơ kì lạ báo trước tương lai kia cho chàng sao? Ta do dự, nói: "Bởi vì hôm nay tâm trạng của ta không tốt lắm. Chàng đừng nói đến chuyện đó nữa, để ta bình tâm suy nghĩ đã."
Thích là thích, tin là tin, chuyện nào ra chuyện đó.
Giọng Thẩm Lạc Xuyên không thay đổi, nói: "Được". Dưới ánh trăng bóng hai người lồng vào nhau.
__________________________________
Tính trong thôn, y quán của ta mở khá sớm, nhưng không ngờ có người còn đến sớm hơn ta.
Trông thấy 2 người đang cuộn tròn ở trước cửa, ban đầu ta còn không tin vào mắt mình.
Cho đến khi Từ Kha mở to mắt, kéo Liễu Thanh Thanh đứng dậy, hai người rưng rưng nước mắt nhìn ta, ta mới sực tỉnh.
Cũng đúng, Lục Thu Bạch đã gặp ta không lí nào lại không nói cho hai người họ. Họ biết ta ở đây không đến mới lạ.
Liễu Thanh Thanh vô cùng kích động...khi nhìn thấy Thẩm Lạc Xuyên: "Đây là muội phu sao! Hai năm nay vất vả cho đệ quá phải chăm sóc cho Tư Tư của chúng ta!"
Nhưng Từ Kha không như tỷ ấy. Huynh ấy vừa hung dữ nhìn Thẩm Lạc Xuyên, vừa kéo ta đứng ra phía sau mình.
"Lời không hay thì nói trước, sư muội bọn ta là người sau này sẽ phi thăng, nếu như bây giờ ngươi không đối tốt với muội ấy, cả sư môn bọn ta đều không tha cho ngươi đâu!"
Lời còn chưa dứt, Liễu Thanh Thanh đã cốc cho huynh ấy một cái rõ đau, còn ra hiệu với Thẩm Lạc Xuyên: "Đầu óc đệ ấy có vấn đề, đệ đừng để tâm lời nó nói."
Thẩm Lạc Xuyên không để bụng, chàng cười híp mắt nhìn hai người kẻ xướng người họa, càng lúc càng kéo ta ra xa: "Nếu đã là sư huynh sư tỷ của Tư Tư, Thẩm mỗ tất nhiên vô cùng hoan nghênh, chúng ta vào phòng rồi nói chuyện nhé?"
Từ Kha vẫn nhìn chằm chằm chàng ấy, nhưng mà phải ngước lên. =)))
"Ta đi mua ít điểm tâm, chắc phải đợi lâu, hai vị cứ thong thả hàn huyên."
"Phu quân muội hiểu chuyện đấy." Liễu Thanh Thanh thì thầm bên tai ta, ta cũng thuận theo tỷ ấy, nói nhỏ: "Chẳng thế thì sao, phải xem là do ai chọn mới được thế."
Khi vào trong phòng, 2 huynh tỷ ấy lại lộ ra bản chất ngay.
Từ Kha lượn một vòng đánh giá xem ta sống sao: "Không ngờ được nha Hứa Tư Tư! Hai năm không gặp muội đã có gia đình, còn mở cả cửa tiệm nữa."
"Ngưỡng mộ chứ gì, đến đây đi, muội cho huynh một cái tiệm cầm đồ."
Huynh ấy gật đầu, lại lắc đầu: "Bây giờ thì thôi đã, đợi sau này huynh sa sút thì đành trông cậy muội thôi. Lúc ấy đuổi cũng không đi."
"Đúng rồi sư tỷ, sau khi muội đi có chuyện gì vậy?"
Câu hỏi này từ lâu ta đã muốn hỏi Lục Thu Bạch. Nhưng lần nào, huynh ấy cũng dẫn theo Lâm Bạch Lộ, hai lần đến đây ta không muốn nói gì..
Bỗng chốc hai người đều yên lặng, sau đó Liễu Thanh Thanh lên tiếng trước: "Sư tôn và các chưởng môn sư tôn khác đều bị thương, sau đó sư tôn bế quan, giao nhiệm vụ cho bọn ta. Hai người bọn ta bận bịu đi làm nhiệm vụ, hơn năm trời đằng đẵng ở bên ngoài, khi trở về thì mới biết sư tôn lại dẫn một cô nương về, hơn nữa..."
Tỷ ấy dè dặt liếc nhìn ta, một tay ta chống cằm, một tay còn lại để trên mặt bàn: "Hơn nữa còn rất giống muội."
"Muội từng thấy rồi sao?"
"Đúng vậy, đại sư huynh từng đưa đến đây."
"Ừm...là thế à." Dễ dàng nhận ra nét ủ dột trong ánh mắt Liễu Thanh Thanh, nhưng Từ Kha lại không hay biết: "Yên tâm, trong lòng bọn ta chắc chắn là muội quan trọng hơn. Nhưng mà tiểu cô nương kia thực sự rất có mị lực, trên núi có ít nhất một nửa nam đệ tử mê mệt cô ấy."
"Thế còn huynh?"
"Ta? Ta là nam nhân phải tu thành chính đạo, hơn nữa," Huynh ấy xem thường liếc ta: "Sư huynh của muội sao mà giống mấy tên ngốc mới biết yêu kia được."
"Hừ, sợ là do người ta không thèm huynh thôi."
Huynh ấy lườm ta: "Ta không so đo với muội."
"Lại nói lần này hai người xuống núi có việc gì sao?"
"Lần này bọn ta xuống núi là để giúp người ở gần thôn này giải quyết ít rắc rối," Liễu Thanh Thanh tự rót cho mình một cốc nước, Từ Kha cầm ấm nước lên đổ luôn vào miệng: "Hai người một nhóm, sư huynh và Lâm Bạch Lộ một nhóm, ta và Từ Kha một nhóm."
"Ta và sư tỷ của muội cố gắng hết sức làm xong nhiệm vụ thật nhanh để đến đây thăm muội đấy, cảm động không?" Từ Kha lại nói thêm: "30 mươi mẫu ruộng. Ta và sư tỷ đã cấy hết 30 mẫu ruộng đấy."
"...Chuyện này cũng đến tay hai người giải quyết sao?"
"Đừng nhắc nữa, bọn ta xuống núi là để bắt gấu yêu, ai ngờ Từ Kha không giữ chặt, phá nát ruộng nhà người ta."
Ta cố nén cười: "Lát nữa về nhà ăn cơm, ta bảo Thẩm Lạc Xuyên nấu cơm cho tỷ."
Liễu Thanh Thanh gật đầu, lén la lén lút nhìn quanh rồi nói: "Nghe nói ở chỗ muội mấy ngày nữa có hội hoa, bảo là cầu nguyện linh lắm, có đúng không?"
"Cái này muội cũng không rõ lắm," Dẫu sao ta cũng không có mong muốn gì để ước, nói cách khác là ta biết chắc điều ta mong muốn chắc chắn không thể thành hiện thực.
Bình luận facebook