Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Tác Giả: Anh Đào.
Lúc cô tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trong phòng mình, và mẹ cô đang ở bên cạnh chăm sóc cho cô.
Lúc đầu cô còn sợ hết hồn, sau đó ôm chầm lấy mẹ, khóc nức nở. Ba cô lúc đó vừa đi làm về, vừa thấy cô tỉnh lại cũng rất lo lắng, nhưng cô né tránh ông ta, cô không muốn gần gũi với con người đó.
Ông ta sau này sẽ đem kẻ thù giết cô về nhà, cô hận ông ta, ông ta chính là kẻ gián tiếp hại cô ra nông nỗi ấy.
Cô và mẹ sống rất an ổn, kiếp trước cô biết được mẹ mất là do ông ta cũng ả đàn bà kia lên kế hoạch giết vợ để lấy tài sản, vậy mà cô lại ngu ngốc tin lúc ấy thật sự mẹ cô vì tai nạn mà qua đời. Kiếp này, cô sẽ không để điều đó xảy ra nữa.
Cô bây giờ tuy mới mười tuổi, nhưng tâm hồn đã hơn hai mươi rồi, còn từng trải qua rất nhiều điều đau đớn. Cô nhờ một thuộc hạ tâm đắc nhất của ông ngoại, điều tra mối quan hệ của ông ta.
Sau cùng, sự việc đổ vỡ. Nhưng nể tình ông ta là ba cô, cho nên hôm ấy cô nói với mẹ đã lâu rồi không cùng ông ta ăn tối, cô muốn mẹ làm những món ông ta thích ăn.
Ba người ăn rất vui vẻ, nhưng ông ta có biết lòng cô đau đớn cỡ nào, người ba mà cô yêu thương lại phản bội mẹ cô, phản bội cô. Đã từng cô có một gia đình hạnh phúc, nhưng do ông ta phá hoại nó, giết vợ, gián tiếp hại con gái, tất cả những gì ông ta đối xử với mẹ con cô, kiếp này ông ta phải gánh đủ.
Vừa ăn tối xong, khi ông ta và mẹ đang ngồi xem tivi, cô mang những tấm hình ân ái của ông ta với ả đàn bà đó, kể cả tấm hình gia đình hạnh phúc của kux súc vật ấu ra, quăng thẳng vào mặt ông ta. Mặt cô lúc ấy không cảm xúc nói, ông dám phản bội sau lưng mẹ con tôi sao.
Mẹ cô run rẩy cầm nhìn tấm hình đó lên, hoàn toàn thất vọng nhìn vài chồng mình. Cô biết mẹ yêu ông ta lắm, yêu nhiều lắm, nhưng ông ta thì sao, đáp lại tình yêu của mẹ là cái chết do ông ta ban tặng, là đứa con hoang ông ta dẫn về hại chết cô sao.
Cô nói, mẹ, đừng khóc vì loại người này, chẳng đáng, còn ông, có phải ông thương gia đình nhỏ của ông lắm hay sao, tôi đã nói hết với ông ngoại tồi, ông chuẩn bị ly hôn, rồi sau đó tự do tự tại mà ở với họ đi.
Hừ, ông ta không biết con đàn bà kia ngủ biết bao nhiêu thằng đàn ông, dám không chừng cô em gái thân yêu của cô cũng không phải cốt nhục của ông ta. Ông ta cắm sừng mẹ cô, con đàn bà đó cắm sừng ông gấp mười lần. Hơn nữa, ả đàn bà thối tha đó đến với ông ta là vì tiền, để cô chống mắt lên xem, bị đuổi ra khỏi nhà, tay trắng ôm vợ con thì bà ta có còn theo ông hay không.
Người ba thân yêu của tôi ơi! Cái này là do ông không biết trân trọng, vợ đẹp con xinh, giàu có lại yêu ông thật lòng, ông không thèm ngó đến. Vậy mà lại dây dưa với hạng đàn bà rẻ tiền kia. Tôi cho ông sáng mắt ra.
Cô khinh bỉ nhìn ông ta, mặt cho ông quỳ xuống van xin, tôi kéo mẹ đang thất thần đi về biệt thự nhà ông ngoại.
Cô biết bao nhiêu mẹ rất đau lòng, nhưng cô rỉ tai mẹ những điều không tốt vì ông ta, để mẹ không đau lòng, để mẹ bắt đầu cuộc sống mới.
Sau khi ly hôn, mẹ con cô sống rất an ổn, mẹ cô coi như cũng đã bình phục lại tâm trạng. Nhớ ngày ấy ra tòa, mẹ cô thất thần như người sắp chết, cô rất lo lắng, lại thêm hai mẹ con cô ta dắt nhau đến, ở trước mặt mẹ con cô ra oai, cô tức giận mắng, đồ con hoang, mẹ thì dụ dỗ chồng người khác, con thì xải quyệt, còn dám vác cái mặt đến đây để ra vẻ đáng thương, không biết xấu hổ là gì sai? Hay là cướp chồng người ta quen tay rồi.
Hừ! Thật đáng giận, cô ta cũng không phải hạng vừa, lúc vào tòa còn té ngay trước mặt cô, từ ngóc nhìn của mọi người ai cũng sẽ nghĩ cô ngần chân cô ta. Bà ta lao đến đỡ con, nói nào là không thương em con thì cũng đừng có làm như vậy, con bé từ nhỉ sợ đau, con muốn giết chết nó sao? Cô ta cũng phối hợp khóc bù lu bù loa.
Cô vỗ vỗ tay, hay lắm, mới chín tuổi diễn xuất có đủ, mưu mô có đủ, kiếp trước cô thua cô ta, thua vì quá lương thiện, thua vì sợ người khác bị thương, kiếp này, dù mang tiếng ác cô cũng phải cho họ biết tay.
Cô lúc ấy đang đi đôi giày cao gót khá nhọn, cô giơ chân lên, đá cô ta thật mạnh, cái gót nhọn đâm vào da thịt cô ta đau rát, mọi người lao đến cản cô lại, mẹ cô cũng hết hồn cản cô lại. Họ chủ trỏ cô độc ác, mới mười tuổi mà đã dám làm như vậy với em gái mình.
Cô cười lạnh, chủ tay vào hai mẹ con tuy đau mà đang hả hê kia, ngây thơ nói, mẹ ơi, mẹ đừng buồn nữa, con đã đánh bọn họ rồi, đánh hai cái người cướp chồng menh, cướp ba con, mẹ đừng khóc, sau này mẹ con mình sẽ tìm thấy một ba ba mới tốt hơn.
Lúc này mọi người lập tức nhìn về phía hai mẹ con họ, bắt đầu xì xào, thì ra là do cướp chồng người ta, chứ gì nữa, hèn gì bé gái kia tức giận như vậy, phải rồi, nếu là tôi tôi cũng làm vậy thôi, thật không biết xấu hổ, cướp chồng người ta mà còn làm như mình cao thượng lắm vậy.
Nhớ lại, cô cười hả hê. Ông ta có đến cầu xin mẹ cô mấy lần, bây giờ ông ta là chủ công ty nhỏ, do mẹ cô còn tình cảm nên chia cho ông ta cái tài sản ấy. Sau đó thì không bao giờ nhìn tới ông ta nữa. Cô cũng không còn muốn gặp nữa.
Thấm thoát hơn năm năm trôi qua, năm cô vừa tròn mười lăm tuổi, anh đi du học trở về, khi ấy nhà anh mở tiệc rất linh đình, ai cũng được mời, tất nhiên là vẫn mời gia đình ông ta do tình nghĩa.
Mấy năm nay công ty ông ta làm ăn cũng khấm khá, nhanh chống vươn lên thành một công ty khá lớn, có uy tín, có lẽ do cô thật sự là quá hiền, cho nên chỉ cần mẹ cô sông, chỉ cần gia đình yên ổn, cô tuyệt không tổn thương đến ai, nhưng có lẽ do phần tình cảm về người ba yêu quý này. Dù sao cũng là ba ruột, cô cười khinh bỉ bản thân. Chính vì ngu ngốc như vậy nên kiếp trước mới chết không nhắm mắt, xác quăng lên rừng, đứa nhỏ của cô mới chết.
Nhắc tới đứa nhỉ sẽ nhớ tới bọn họ, bữa tiệc hôm nay bọn họ cả ba người đều có mặt, thế nào họ cũng rung độ g trước vẻ trong sáng của cô em gái. Cô cười khổ, quả nhiên không từ bỏ được. Kiếp trước cô chết là đáng đời lắm.
Bởi vì kiếp này cô sống vì mình, vì mẹ, vì ông, nên cô là chính mình, chứ không theo sở thích của anh, của hắn, của cậu. Cô rất thích váy trắng, từ bé đã như vậy, do ảnh hưởng của những bộ phim hoạt hình cô coi. Hôm ấy cô chọn một chiếc váy trắng ngang tới đầu gối, chiếc váy xòe, hai bên vai là trễ xuống, vừa hở vừa kín. Kiếp này cô không nhuộm tóc, không xài keo vuốt, nên tóc cô không xơ cứng, mà ngược lại rất mượt mà, đen bóng, cô uốn quăn nó, xõa ra hai bên, trang điểm thật nhẹ, trông cô rất xinh đẹp.
Mẹ cô cũng xinh đẹp không kém, có vẻ bà đã nguôi ngoai phần nài sau sự phản bội, cô rất vui vì điều đó. Hai mẹ con đi hai bên của ông ngoại, cả ba cười đùa thật sự rất vui vẻ, một gia đình ấm cúng, đây không phải là điều từ trước đế giờ cô luôn mong muốn hay sao?
Buổi tiệc hầu như đã tới đông đủ người, lúc cả ba người đi vào, đều trở thành tâm điểm chú ý, vì hai mẹ con quá xinh đẹp, vì ông ngoại quá lịch lãm. Sau đó ông ngoại và mẹ đi tùm người nhà anh, cô từ chối, vì thế nào cũng giáp mặt anh, cô không muốn chút nào. Dù sao, anh sắp là của người khác, cô sẽ không theo anh nữa, bởi kiếp trước cô nhận đủ rồi.
Cô trốn đến một góc trong bàn ăn, hồi chiều đến giờ đi trang điểm với mẹ, cô chưa ăn gì. Lúc cô đang ăn, đột nhiên hắn từ đâu xuất hiện trước mặt cô, làm cô bị mắc nghẹn, hắn hoảng sợ đưa nước cho cô uống, cô uống xong, sau đó lùi ra xa hắn. Cô cúi đầu, cám ơn anh. Hắn nói, không sao.
Sau đó hắn nhìn cô từ trên xuống dưới, em trông rất quen, ta gặp nhau rồi sao?
Cô lắc đầu, xin lỗi, kiểu câu gái ấy cũ rít rồi thưa ngài. Sau đó cô bỉ chạy thật nhanh. Vì vậy mà không bắt được một tia sáng lóe lên trong mắt hắn.
P/S: Chương sau sẽ là phần ngoại truyện về hắn trước.
≧﹏≦ Meo~
Lúc cô tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trong phòng mình, và mẹ cô đang ở bên cạnh chăm sóc cho cô.
Lúc đầu cô còn sợ hết hồn, sau đó ôm chầm lấy mẹ, khóc nức nở. Ba cô lúc đó vừa đi làm về, vừa thấy cô tỉnh lại cũng rất lo lắng, nhưng cô né tránh ông ta, cô không muốn gần gũi với con người đó.
Ông ta sau này sẽ đem kẻ thù giết cô về nhà, cô hận ông ta, ông ta chính là kẻ gián tiếp hại cô ra nông nỗi ấy.
Cô và mẹ sống rất an ổn, kiếp trước cô biết được mẹ mất là do ông ta cũng ả đàn bà kia lên kế hoạch giết vợ để lấy tài sản, vậy mà cô lại ngu ngốc tin lúc ấy thật sự mẹ cô vì tai nạn mà qua đời. Kiếp này, cô sẽ không để điều đó xảy ra nữa.
Cô bây giờ tuy mới mười tuổi, nhưng tâm hồn đã hơn hai mươi rồi, còn từng trải qua rất nhiều điều đau đớn. Cô nhờ một thuộc hạ tâm đắc nhất của ông ngoại, điều tra mối quan hệ của ông ta.
Sau cùng, sự việc đổ vỡ. Nhưng nể tình ông ta là ba cô, cho nên hôm ấy cô nói với mẹ đã lâu rồi không cùng ông ta ăn tối, cô muốn mẹ làm những món ông ta thích ăn.
Ba người ăn rất vui vẻ, nhưng ông ta có biết lòng cô đau đớn cỡ nào, người ba mà cô yêu thương lại phản bội mẹ cô, phản bội cô. Đã từng cô có một gia đình hạnh phúc, nhưng do ông ta phá hoại nó, giết vợ, gián tiếp hại con gái, tất cả những gì ông ta đối xử với mẹ con cô, kiếp này ông ta phải gánh đủ.
Vừa ăn tối xong, khi ông ta và mẹ đang ngồi xem tivi, cô mang những tấm hình ân ái của ông ta với ả đàn bà đó, kể cả tấm hình gia đình hạnh phúc của kux súc vật ấu ra, quăng thẳng vào mặt ông ta. Mặt cô lúc ấy không cảm xúc nói, ông dám phản bội sau lưng mẹ con tôi sao.
Mẹ cô run rẩy cầm nhìn tấm hình đó lên, hoàn toàn thất vọng nhìn vài chồng mình. Cô biết mẹ yêu ông ta lắm, yêu nhiều lắm, nhưng ông ta thì sao, đáp lại tình yêu của mẹ là cái chết do ông ta ban tặng, là đứa con hoang ông ta dẫn về hại chết cô sao.
Cô nói, mẹ, đừng khóc vì loại người này, chẳng đáng, còn ông, có phải ông thương gia đình nhỏ của ông lắm hay sao, tôi đã nói hết với ông ngoại tồi, ông chuẩn bị ly hôn, rồi sau đó tự do tự tại mà ở với họ đi.
Hừ, ông ta không biết con đàn bà kia ngủ biết bao nhiêu thằng đàn ông, dám không chừng cô em gái thân yêu của cô cũng không phải cốt nhục của ông ta. Ông ta cắm sừng mẹ cô, con đàn bà đó cắm sừng ông gấp mười lần. Hơn nữa, ả đàn bà thối tha đó đến với ông ta là vì tiền, để cô chống mắt lên xem, bị đuổi ra khỏi nhà, tay trắng ôm vợ con thì bà ta có còn theo ông hay không.
Người ba thân yêu của tôi ơi! Cái này là do ông không biết trân trọng, vợ đẹp con xinh, giàu có lại yêu ông thật lòng, ông không thèm ngó đến. Vậy mà lại dây dưa với hạng đàn bà rẻ tiền kia. Tôi cho ông sáng mắt ra.
Cô khinh bỉ nhìn ông ta, mặt cho ông quỳ xuống van xin, tôi kéo mẹ đang thất thần đi về biệt thự nhà ông ngoại.
Cô biết bao nhiêu mẹ rất đau lòng, nhưng cô rỉ tai mẹ những điều không tốt vì ông ta, để mẹ không đau lòng, để mẹ bắt đầu cuộc sống mới.
Sau khi ly hôn, mẹ con cô sống rất an ổn, mẹ cô coi như cũng đã bình phục lại tâm trạng. Nhớ ngày ấy ra tòa, mẹ cô thất thần như người sắp chết, cô rất lo lắng, lại thêm hai mẹ con cô ta dắt nhau đến, ở trước mặt mẹ con cô ra oai, cô tức giận mắng, đồ con hoang, mẹ thì dụ dỗ chồng người khác, con thì xải quyệt, còn dám vác cái mặt đến đây để ra vẻ đáng thương, không biết xấu hổ là gì sai? Hay là cướp chồng người ta quen tay rồi.
Hừ! Thật đáng giận, cô ta cũng không phải hạng vừa, lúc vào tòa còn té ngay trước mặt cô, từ ngóc nhìn của mọi người ai cũng sẽ nghĩ cô ngần chân cô ta. Bà ta lao đến đỡ con, nói nào là không thương em con thì cũng đừng có làm như vậy, con bé từ nhỉ sợ đau, con muốn giết chết nó sao? Cô ta cũng phối hợp khóc bù lu bù loa.
Cô vỗ vỗ tay, hay lắm, mới chín tuổi diễn xuất có đủ, mưu mô có đủ, kiếp trước cô thua cô ta, thua vì quá lương thiện, thua vì sợ người khác bị thương, kiếp này, dù mang tiếng ác cô cũng phải cho họ biết tay.
Cô lúc ấy đang đi đôi giày cao gót khá nhọn, cô giơ chân lên, đá cô ta thật mạnh, cái gót nhọn đâm vào da thịt cô ta đau rát, mọi người lao đến cản cô lại, mẹ cô cũng hết hồn cản cô lại. Họ chủ trỏ cô độc ác, mới mười tuổi mà đã dám làm như vậy với em gái mình.
Cô cười lạnh, chủ tay vào hai mẹ con tuy đau mà đang hả hê kia, ngây thơ nói, mẹ ơi, mẹ đừng buồn nữa, con đã đánh bọn họ rồi, đánh hai cái người cướp chồng menh, cướp ba con, mẹ đừng khóc, sau này mẹ con mình sẽ tìm thấy một ba ba mới tốt hơn.
Lúc này mọi người lập tức nhìn về phía hai mẹ con họ, bắt đầu xì xào, thì ra là do cướp chồng người ta, chứ gì nữa, hèn gì bé gái kia tức giận như vậy, phải rồi, nếu là tôi tôi cũng làm vậy thôi, thật không biết xấu hổ, cướp chồng người ta mà còn làm như mình cao thượng lắm vậy.
Nhớ lại, cô cười hả hê. Ông ta có đến cầu xin mẹ cô mấy lần, bây giờ ông ta là chủ công ty nhỏ, do mẹ cô còn tình cảm nên chia cho ông ta cái tài sản ấy. Sau đó thì không bao giờ nhìn tới ông ta nữa. Cô cũng không còn muốn gặp nữa.
Thấm thoát hơn năm năm trôi qua, năm cô vừa tròn mười lăm tuổi, anh đi du học trở về, khi ấy nhà anh mở tiệc rất linh đình, ai cũng được mời, tất nhiên là vẫn mời gia đình ông ta do tình nghĩa.
Mấy năm nay công ty ông ta làm ăn cũng khấm khá, nhanh chống vươn lên thành một công ty khá lớn, có uy tín, có lẽ do cô thật sự là quá hiền, cho nên chỉ cần mẹ cô sông, chỉ cần gia đình yên ổn, cô tuyệt không tổn thương đến ai, nhưng có lẽ do phần tình cảm về người ba yêu quý này. Dù sao cũng là ba ruột, cô cười khinh bỉ bản thân. Chính vì ngu ngốc như vậy nên kiếp trước mới chết không nhắm mắt, xác quăng lên rừng, đứa nhỏ của cô mới chết.
Nhắc tới đứa nhỉ sẽ nhớ tới bọn họ, bữa tiệc hôm nay bọn họ cả ba người đều có mặt, thế nào họ cũng rung độ g trước vẻ trong sáng của cô em gái. Cô cười khổ, quả nhiên không từ bỏ được. Kiếp trước cô chết là đáng đời lắm.
Bởi vì kiếp này cô sống vì mình, vì mẹ, vì ông, nên cô là chính mình, chứ không theo sở thích của anh, của hắn, của cậu. Cô rất thích váy trắng, từ bé đã như vậy, do ảnh hưởng của những bộ phim hoạt hình cô coi. Hôm ấy cô chọn một chiếc váy trắng ngang tới đầu gối, chiếc váy xòe, hai bên vai là trễ xuống, vừa hở vừa kín. Kiếp này cô không nhuộm tóc, không xài keo vuốt, nên tóc cô không xơ cứng, mà ngược lại rất mượt mà, đen bóng, cô uốn quăn nó, xõa ra hai bên, trang điểm thật nhẹ, trông cô rất xinh đẹp.
Mẹ cô cũng xinh đẹp không kém, có vẻ bà đã nguôi ngoai phần nài sau sự phản bội, cô rất vui vì điều đó. Hai mẹ con đi hai bên của ông ngoại, cả ba cười đùa thật sự rất vui vẻ, một gia đình ấm cúng, đây không phải là điều từ trước đế giờ cô luôn mong muốn hay sao?
Buổi tiệc hầu như đã tới đông đủ người, lúc cả ba người đi vào, đều trở thành tâm điểm chú ý, vì hai mẹ con quá xinh đẹp, vì ông ngoại quá lịch lãm. Sau đó ông ngoại và mẹ đi tùm người nhà anh, cô từ chối, vì thế nào cũng giáp mặt anh, cô không muốn chút nào. Dù sao, anh sắp là của người khác, cô sẽ không theo anh nữa, bởi kiếp trước cô nhận đủ rồi.
Cô trốn đến một góc trong bàn ăn, hồi chiều đến giờ đi trang điểm với mẹ, cô chưa ăn gì. Lúc cô đang ăn, đột nhiên hắn từ đâu xuất hiện trước mặt cô, làm cô bị mắc nghẹn, hắn hoảng sợ đưa nước cho cô uống, cô uống xong, sau đó lùi ra xa hắn. Cô cúi đầu, cám ơn anh. Hắn nói, không sao.
Sau đó hắn nhìn cô từ trên xuống dưới, em trông rất quen, ta gặp nhau rồi sao?
Cô lắc đầu, xin lỗi, kiểu câu gái ấy cũ rít rồi thưa ngài. Sau đó cô bỉ chạy thật nhanh. Vì vậy mà không bắt được một tia sáng lóe lên trong mắt hắn.
P/S: Chương sau sẽ là phần ngoại truyện về hắn trước.
≧﹏≦ Meo~
Bình luận facebook