-
Chương 78~80
Chương 78: Buổi thảo luận đặc sắc tuyệt luân
Vừa nghe thấy âm thanh đó, Xá Cơ Hoa liền quay đầu lại nhìn, tiếp đó là Hạ Tình Vũ đang ở bên cạnh cô cũng vừa vặn quay đầu nhìn sang vẻ tò mò!
"A ưm... A a a a..." Không nhìn sang đó thì còn khá tốt, hai người quay sang đó để nhìn thì vừa vặn lúc này thứ âm thanh rên rỉ kia lại vang lên càng ngày càng to hơn, càng ngày càng thêm kịch liệt.
Hả? Được đấy!, Bây giờ tiếp đến sẽ là tình huống gì đây nhỉ?
Té ra, ở trong một tối u ám ở ngay bên cạnh sát vách với chỗ các cô đang ngồi, có ai đó đang truy hoan. Chỉ thấy phía trong góc tối u ám bên kia, một cái mông trắng bóng đang lắc lư lay động, theo đó âm thanh rên rỉ kia càng lúc càng lớn, mà sự lắc lư kia càng thêm mãnh liệt hơn.
Giống như hành động như vậy là làm để cho các cô nhìn vậy!
"Chậc chậc! Thật sự là không có một chút mỹ cảm nào hết, cái mông thì lúc ẩn lúc hiện mà người phụ nữ kia nằm đó dường như là một thi thể vậy, không có một chút sức lực nào." Xá Cơ Hoa nhìn cái mông kia, buông ra lời bình luận nghe đầy sự khinh bỉ.
Có lẽ là do hay ở cùng một chỗ xem video rồi thảo luận thành thói quen, Hạ Tình Vũ cũng gia nhập bình luận theo: "Không chỉ có thế thôi đâu, không biết cậu có phát hiện ra không, âm thanh rên rỉ của người phụ nữ đang làm cái đệm thịt kia quá giả tạo, vừa nghe cũng đã biết ngay loại này vẫn thường xuyên được lưu chuyển ở dưới thân đàn ông rồi. Chẳng những không có một chút mỹ cảm, mà ngay đến một chút cảm xúc cũng không hề có."
"Không chỉ có như thế, cậu có phát hiện hay không, cái mông kia, ngoại trừ cứ ra ra vào vào, thì cũng vẫn chỉ có tiến tiến lùi lùi mà thôi, hoàn toàn không có một chút tiết tấu nào mang tính chất đột phá của cảm xúc hết!"
Khụ khụ! Nói gì thì nói, cái này cũng tựa như sự vận động của chiếc pít-tông mà thôi, chẳng phải chỉ có ra ra vào vào thì còn có thể như thế nào nữa chứ? Vã mồ hôi...
"Còn nữa còn nữa. này cậu nhìn một chút mà xem, trình độ lắc lư của cái mông kia kìa, bộ dạng nhìn cũng giống như đã phải cực kỳ hết sức cố gắng... Trước khi làm việc cũng nên uống Vĩ ca (Viagra) nhiều một chút chứ, đừng để cho hiện tại trở nên tiến thoái lưỡng nan như thế kia, thật khó coi biết bao."
"Có lý có lý, cần phải nhớ kỹ điều này, lần sau khi viết tiểu thuyết, tuyệt đối không thể để phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy."
"Còn..."
Âm thanh rên rỉ ưm a vừa rồi cũng không biết đã ngừng lại từ khi nào, lúc này ở đằng kia chỉ thấy người đàn ông đang nằm ở trên người của người phụ nữ kia, tiếp đó, phía sau lưng truyền đến tiếng “thảo luận” ở bên trong, vẫn chưa giải quyết được “vấn đề cho ra”, nên cứ “mai danh ẩn tích” mãi như vậy ở chỗ đó.
Sát khí, từ đâu bắt đầu nổi lên ầm ầm! Vài bóng dáng khỏe mạnh đang định từng bước, từng bước một tiến tới gần, nhưng mà hai mỗ nữ đang thảo luận đến kịch liệt kia lại phảng phất như không nhìn thấy những người đó, vẫn còn đang mải “tớ một câu, cậu một câu”, cùng nhau thảo luận nào là chỗ kia phương vị không đúng, nơi này lực đạo chưa đủ...
Sáng ngời...
“ Rầm...” lẫn trong âm thanh đang hỗn loạn kia, ngay lập tức vang lên một tiếng động thật lớn.
Chỉ thấy cái bàn vừa mới rồi còn tốt đẹp là thế, đột nhiên bị một cước đá mạnh một cái, làm cho bay văng ra ngoài xa đến vài bước. Mặt bàn thủy tinh bị đổ lật nhào, lập tức bị vỡ vụn thành các mảnh nhỏ che kín trên mặt đất, mà tiếng động lớn đó cũng đã thu hút sự chú ý từ bốn phía tới nơi này không ít.
Nhưng mà cái góc này còn tốt hơn gấp bội lần so với cái xó xỉnh mờ tối kia. Cho dù có đồ gì đó không nên nhìn thấy cũng còn tốt hơn chán vạn lần cái nơi không nên nhìn vào kia, bằng không sẽ có lỗi vì đã khiến cho người ta bị đau mắt hột!
Chỉ thấy cái người đàn ông thoạt nhìn có vẻ béo tốt kia, lúc nãy vừa mới ra sức đóng vai nam chính kia, lại không sợ có người xem, cứ để nguyên cả bộ dạng quang quẻ bên dưới thân thể cùng với chiếc áo đã cởi bỏ mấy chiếc cúc bên trên kia, vẻ mặt hung ác đi thẳng tới gần hai vị mỗ nữ kia.
Xá Cơ Hoa cùng Hạ Tình Vũ liền rất nhanh chóng tránh sang một bên, hai người đều ăn ý với nhau một cách phi thường, đưa hai tay lên che lấy mắt, quát to:"Hóa ra cũng có người lớn lên lại ác tâm như vậy!"
"Chết chết, đau mắt hột mất rồi."
"Hai người các cô là ai vậy hả? Cũng dám ra đây mà diễu võ giương oai ở trên trên địa bàn của Mập này sao, hả?" Miệng thì thối, giọng nói thì thô lỗ, hắn đã làm cho những người đang đứng ở một bên để xem náo nhiệt liền co rụt lại. Quả thực, tên mập phì nộn kia hiện tại đã làm náo loạn cả nơi này, thật không chút hổ thẹn với danh tiếng lưu manh của mình.
"Cái gì mà giương oai? Chẳng qua chúng tôi chỉ ở đây để thảo luận những vấn đề của chi nhánh, anh..." Còn chưa nói hết câu, lúc này khóe mắt của Xá Cơ Hoa do không cẩn thận cho nên mới vừa vặn nhìn vào đúng cái nơi còn đang bị dính đầy cái chất nhầy nhầy kia. Không biết vì cái gì, cái thứ quen thuộc này lại khiến cho cô cảm thấy dạ dày trong bụng bắt đầu trở mình quay cuồng, quấy đảo lộn xộn hết cả lên.
"Nôn..."
Ngay lập tức cô cũng vừa vặn nôn mửa ra ngay ở bên cạnh chân của người đàn ông nửa người phía dưới đã cởi bỏ, vừa mới làm trò “con heo” ở trong góc tối kia.
"Nôn..." Vấn đề là tại sao thời gian gần đây cô hay bị xảy ra cái chuyện nôn ọe như vậy thế nhỉ?
"A..."
"Thứ gì đó? .... Mày đúng là một con đàn bà đê tiện bẩn thỉu, tụi bay đâu, hãy mau trói con đàn bà kia lại cho tao, tao muốn làm cho mấy con đàn bà đó sống không bằng chết."
Chương 79: Mau trả lại tiền cho tôi
Editor: Puck
Mới vừa nhìn thấy hai người còn thoáng qua vẻ ngạc nhiên, nhưng khi bị khiêu khích ngay mặt như vậy, cộng thêm chuyện xảy ra trước đó, thù hận lập tức dâng lên.
Heo mập này xem ra giống như nhà giàu mới nổi, trên cổ đeo xích vàng to như hai ngón tay, đồng hồ cao cấp, trên mu bàn tay còn xăm một miếng vàng rất tinh xảo, thật sự giống như sợ người khác không biết anh ta là một nhà giàu mới nổi thừa tiền.
Trong lúc nhất thời bốn người đàn ông béo mập, vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi khác nhau vây quanh đi lên phía trước, ánh mắt hèn mọn thô tục dâm đãng.
Hạ Tình Vũ cho rằng a Hoa chỉ làm dáng một chút, cho nên nhất thời không chú ý đến bất kỳ khác thường nào khác của cô, vội vàng đẩy đẩy cô: “Nhiều năm không động gân cốt, tớ tạm giúp được việc, a Hoa, những thứ hổ lốn này chắc có thể tạm thời đối phó được chứ?”
“Ọe... Chạy...” Lại là vị chua từ trong dạ dày lộn lên, hơi sức toàn thân giống như bị hút khô vậy, nhưng vẫn dùng hết hơi sức đá văng một người ra, kéo Hạ Tình Vũ bỏ chạy.
“Mấy người mau chóng đi bắt người về cho tôi.” Một tiếng gào thét bất ngờ vừa rơi xuống, chỉ thấy bốn người đàn ông béo mập vẻ mặt dữ tợn truy đuổi tới cùng đuổi theo.
Trong pub nhiều người phức tạp, ánh sáng di ien n#dang# yuklle e#q quiq on mờ mờ, nhưng bị đánh tới gặp trở ngại, lật bàn nhấc ghế, lập tức cũng tạo thành một đống lớn tiếng chửi mắng ồn ào.
Hạ Tình Vũ lôi kéo Xá Cơ Hoa chạy vào khu phòng bao của hội viên VIP, bởi vì ánh sáng nơi hành lang đầy đủ, lúc này cô mới thấy trên mặt a Hoa tái nhợt, lập tức hoảng hốt trong lòng, dừng lại gấp gáp hỏi, “Hoa, cậu làm sao ậy? Có phải khó chịu chỗ nào không? Chuyện gì xảy ra?”
“Tớ, ưmh... Tớ cũng không biết, chính là cảm giác trong dạ dày rất khó chịu.” Vừa thở hổn hển vừa kiềm chế cảm giác muốn nôn dâng trào, thân thể dựa trên tường, vẫn dùng sức không được, trên gương mặt đỏ mềm nhỏ nhắn tái nhợt đến dọa người.
“Tại sao có thể như vậy? Bây giờ chúng ta đi bệnh viện kiểm tra xem, này...”
“Mau tìm, tôi nhìn thấy bọn họ chạy qua bên này.”
Chân mày Xá Cơ Hoa nhíu lại, kéo Hạ Tình Vũ chạy vào bên trong: “Tránh thoát rồi nói.”
“Nhanh lên, bọn họ ở đó.” Không biết năm người đàn ông này đuổi theo kịp từ bao giờ.
“A Hoa cậu tìm chỗ trốn trước đi.” Tiếp tục như vậy, hai người bọn họ đều sẽ bị bắt, những người đàn ông kia vừa nhìn cũng không phải hiền lành gì, không thể để cho a Hoa mạo hiểm, Hạ Tình Vũ nói xong, ở khúc quanh buông Xá Cơ Hoa ra.
“Cậu ngu ngốc cái gì? Khi còn bé bảo cậu học công phu cậu lại không học, bây giờ làm anh hùng cái gì, đi mau.”
“Đi? Ha ha... Mấy người nghĩ mấy người đi được không? Tiểu đê tiện, vậy tối nay tôi sẽ để cho người ta ‘Hầu hạ’ mấy người thật tốt.” Ngay khi hai người dừng lại, năm người đàn ông này đã sớm bao vây bọn họ, người đàn ông giống như con heo kia thật sự đủ hèn mọn bỉ ổi lưu manh như trên TV, cười đến chán ghét khiến người ta toát mồ hôi.
Chết tiệt, nếu không phải đột nhiên như vậy, thì mấy thùng cơm này, đến lượt cô phải chạy sao?
Xá Cơ Hoa kéo Hạ Tình Vũ ra phía sau, hít một hơi thật sâu đè nén lăn lộn trong dạ dày: “Thật sao? Vậy tao thật sự di1enda4nle3qu21ydo0n muốn biết mấy đứa mày có thể có bản lĩnh gì rồi.” Nói xong, một cước hung hăng đá vào dưới háng người đàn ông dùng ánh mắt háo sắc nhìn các cô hồi lâu.
“A!”
Một tiếng giết heo còn chưa rơi xuống, một cước như gió lốc đã đánh cho heo mập này ngã ra trên đất, mà bốn người khác, thấy ậy, lập tức nguyên một đám thân thể khỏe mạnh dữ tợn đồng thời mãnh liệt nhào tới.
Vừa mới bắt đầu còn có thể tạm thời đối phó chiếm thế thượng phong, nhưng không được một lúc, rõ ràng đã ngã xuống thế hạ phong rồi, sau vài hiệp Hạ Tình Vũ đã bị người đàn ông đè lên trên tường rồi.
‘Đùng...’ tiếng súng.
Người đàn ông to con khỏe mạnh đang đánh nhau với Xá Cơ Hoa quỳ một chân xuống, máu nhanh chóng chảy ra từ bắp đùi của anh ta, mà bốn người còn lại ở bên ngoài, ngay từ lúc nhìn thấy người kia đến, lại bị hù sợ đến núp bên cạnh cả đám run lên.
“Kéo tên này ra ngoài làm mồi cho cá cho tôi.” Người áo đen đứng ở cửa phòng bao VIP cao cấp, súng trong tay vẫn còn bốc khói lên, vẻ mặt lạnh lùng nói ra, rồi không biết mười người áo đen đi từ đâu ra, dẫn người bị sợ đến còn không kịp cầu xin tha thứ đi ra khỏi khu vực VIP.
Sa Quỷ thu súng lại, vẫn còn nhìn chằm chằm vào hai người, ánh mắt lạnh lùng không khỏi dịu đi, đi đến trước mặt Xá Cơ Hoa: “Xin chào Xá tiểu thư, vừa rồi vẫn ổn chứ?” Cũng chú ý tới sắc mặt tái nhợt của cô.
Mặc dù không quen nhưng người này vừa giúp các cô, Xá Cơ Hoa vẫn nói lời cám ơn: “Cám ơn anh, không sao, có thể do buổi trưa tôi ăn đồ hỏng.”
“Không cần cám ơn, là lão đại của chúng tôi cứu các cô, Xá tiểu thư không sao là tốt rồi, hai vị tiểu thư mời vào bên trong.”
“Lão đại của các anh? Là ai?” Sao cô không biết mình quen một nhân vật lợi hại như vậy?
Sa Quỷ không hề trả lời, mà mang theo họ vào một phòng bao cao cấp kia, đi vào, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo thì mặt Xá Cơ Hoa lập tức biến sắc.
Sắc mặt mới vừa rồi còn tái nhợt bệnh tật, lập tức trở nên đỏ thắm có tinh thần giống như hồi quang phản chiếu *, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi còn suy yếu, một phát đi tới túm lấy tay của anh ta quát lên: “Minh Hạo Thiên, lần này không phải còn để cho tôi bắt được sao, mau trả lại tiền cho tôi.”
Hồi quang phản chiếu: bắt nguồn từ kinh Phật với ý nghĩa quay ánh sáng trở lại, soi rọi chính mình. Chỉ hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.
Chương 80: Làm hộ vệ cho tôi được không?
Editor: Puck
Có lẽ đời này, anh đều chưa từng nghĩ mình sẽ bị một người phụ nữ níu lấy cổ áo đòi nợ, cảm giác này, thật sự không biết hình dung như thế nào.
Minh Hạo Thiên cúi đầu liếc mắt nhìn đôi tay nhỏ bé túm lấy cổ áo anh, lúc ngẩng đầu vừa vặn chạm phải cặp mắt sáng trong của cô, đột nhiên, trái tim giống như chuyển qua một vòng rung động, bắt đầu tràn ra ấm áp.
“Cô...”
“Thật náo nhiệt!” Đúng lúc này, trước cửa phòng bao có mấy người đi vào, Huyền Vũ Thác Hàn tỏ vẻ lạnh lùng âm trầm quét mắt nhìn tay hai người, đáy mắt thâm thúy bôi lên một tầng lạnh lẽo.
Khuôn mặt tuấn tú của Minh Hạo Thiên vẫn lạnh lẽo như vậy, quét mắt nhìn Huyền Vũ Thác Hàn đi vào cửa, tay của anh rất thuận theo tự nhiên ôm lấy eo nhỏ của người phía trước, tình huống nhất thời kia, giống như một hình ảnh ấm áp đạo đức giả.
Người phụ nữ chết tiệt kia, tay nắm chặt thành quả đấm, mất tích hai ngày, bây giờ lại cứ để cho đàn ông ấp ấp ôm ôm, nhìn thấy tay trên eo cô, Huyền Vũ Thác Hàn cảm giác trong lòng giống như cắm một cái gai, chướng mắt vô cùng rồi.
Mà La Vũ Hiên đi theo sau lưng anh, khi nhìn thấy Xá Cơ Hoa thì cũng giật mình một cái.
“Hội trưởng Minh thật sự có nhã hứng, tới nói chuyện làm ăn mà vẫn mang theo người ngoài ở đó.” Huyền Vũ Thác Hàn ngồi đối diện bọn họ, tròng mắt đen thâm thúy lạnh lẽo xấu xa nhìn bọn họ.
Nhưng Minh Hạo Thiên lại nở một nụ cười yếu ớt, cũng không trả lời anh.
Sao người đàn ông chết tiệt này lại tới? Mẹ nó, ánh mắt như vậy là gì? Lúc Xá Cơ Hoa nhìn thấy anh, chỉ đờ bờ liếc anh một cái, dù sao cô nghỉ phép, coi như không biết, dù sao hôm nay cô nhất định phải cầm lại món ‘tiền mồ hôi nước mắt’ này.
“Anh...”
Minh Hạo Thiên che cái miệng nhỏ nhắn mở ra của cô, tay ôm eo nhỏ của cô kéo dựa vào trong ngực mình, vụng trộm ôm lấy cô một chút cúi đầu đến gần bên tai cô.
“Mỗi tháng tôi cho em năm trăm ngàn, để làm hộ vệ cho tôi được không?” Hơi thở ấm áp phả ra bên tai cô, Xá Cơ Hoa vốn định nói điều gì, khi giọng nói khẽ khàng truyền tới bên tai, lập tức dừng lại.
“Cái gì?” Một phát kéo tay anh ra kêu lên.
Năm năm năm trăm ngàn? Tiền Đài Loan? Yên Nhật? Hay là nhân dân tệ? Trợn to tròng mắt suýt chút nữa lòi khỏi mắt rồi.
“Mỗi tháng năm trăm ngàn nhân dân tệ, có muốn suy tính một chút không?” Minh Hạo Thiên liếc nhìn sắc mặt tối tăm của Huyền Vũ Thác Hàn, tuyệt đối không kiêng dè mà hỏi.
“Còn suy tính cái gì? Tôi làm.” Cũng không phải ngu, trời ạ, giàu rồi giàu rồi, năm trăm ngàn, làm một tháng đã đủ tiền nhà người thường vất vả cả đời kiếm.
Xá Cơ Hoa nhất thời hưng phấn một phát bám lấy trên bả vai anh, trên mặt cười đến mức ngay cả mắt chỉ còn dư lại một khe hở ha ha nó, “Ha ha, tôi biết ngay trai đẹp là người có đôi mắt tinh tường nhìn anh hùng, xem ra tôi thật sự không nhìn lầm người, Hạo Thiên, anh yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào động tới anh dù chỉ một cọng tóc gáy.
Đủ phóng khoáng đi! Chỉ có điều mới vừa rồi không biết là ai còn níu lấy cổ áo người ta ác thanh ác khí * đòi nợ ấy.
ác thanh ác khí: giọng nói tức giận và lời lẽ nặng nề.
Sa Quỷ Sa U ở bên cạnh lập tức vạch đen thẳng tắp, nghe được lời cô nói, cũng chỉ thiếu điều không co quắp khóe miệng thôi.
“Xá Cơ Hoa, cô có cần giải thích với tôi một chút không, đang trong giờ làm việc sao cô lại ở chỗ này?” Huyền Vũ Thác Hàn bị coi là trong suốt hồi lâu, tròng mắt đen nguy hiểm nhìn cô gái gần như vui mừng quá mức kia.