• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Suỵt! Đại ca bị đè rồi (4 Viewers)

  • Chương 84~86

Chương 84: Khinh người quá đáng!

Editor: Táo đỏ phố núi

“Buông ra, con mẹ nó, tôi còn chưa tìm anh để tính sổ, anh vô duyên vô cớ bắt tôi làm gì? Anh có tin tôi kiện anh cường gian không, mau buông tôi ra.” Thật sự không hiểu nổi gần đây bị làm sao vậy chứ? Hơi sức cũng thiếu đi không ít, phản ứng nhanh nhẹn của cơ thể giờ cũng chậm chạp đi không ít.

“Cường gian, được, vậy tôi thật sự muốn xem cô ăn nói như thế nào với cảnh sát, lần trước ở trong ngõ tối, cô cướp sắc của tôi như thế nào.” Di ien n#d ang# lle e#q quiq on. Áp chế người phụ nữ đáng chết này vào tường, vẻ mặt của Huyền Vũ Thác Hàn u ám nói.

Người phụ nữ đáng chết này, nói với cô nhiều lời như vậy, vậy mà cô lại có thể không nhận ra giọng nói của anh, trong lòng cô cứ như vậy mà không nhận ra anh sao? Tối nay cũng vậy, gọi người đàn ông khác thì nhẹ nhàng ngọt ngào như vậy, nhưng nói chuyện với anh, thì lớn tiếng trách mắng, không câu nào nhẹ nhàng, chẳng lẽ anh khiến cô bực mình như vậy sao?

Nhớ lại khi cô vừa rời đi không bao lâu, anh liền nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện tối nay với hội Minh Sa, biết cô đi theo Âu Dương Linh tới nơi này, anh vội vội vàng vàng đi theo tới đây, nhưng mà người phụ nữ này, nói cười với người đàn ông khác, nhưng với anh, lại muốn đánh muốn giết, bây giờ lại còn nói chuyện điều kiện với anh! Đáng chết!

“Anh? Tôi cướp sắc anh sao? Khúc sau là anh cưỡng bức tôi không phải sao.” Người phụ nữ nào đó nhất thời nói vô cùng uyển chuyển, trong ánh mắt thoáng qua một tia chột dạ.

Huyền Vũ Thác Hàn âm thầm nhìn cô, gương mặt đẹp trai có chút tức giận, “Tôi cưỡng bức cô? Được, vậy hôm nay tôi liền cưỡng bức cô một lần rồi coi như huề nhau.” Nói xong, một tay dùng lực ép chặt đôi tay của cô lên tường, một tay bắt đầu sờ soạng.

Cũng không biết tại sao lại như vậy, gần đây ngực của cô phát triển lớn hơn không ít, bây giờ bị anh đè một cái như vậy, đau tới mức khó thở, khiến cho Xá Cơ Hoa tức giận nhe răng quát lớn: Di ien n#d ang# lle e#q quiq on. “Anh muốn mưu sát có phải không? Tôi biết ngay là anh sẽ ghi hận ở trong lòng, bây giờ anh dám đụng vào một sợi lông của tôi, bạn bè tôi đang ở bên ngoài, chờ một chút nữa họ xông tới, anh nhất định sẽ chết . . .”

Mặc dù cách một lớp vải, nhưng mà cảm giác lại khá rõ ràng, Huyền Vũ Thác Hàn cảm thấy bụng dưới của mình căng thẳng, môi khô miệng đắng, nghe thấy cô không ngừng lầm bầm lầm bầm, bàn tay đặt ở ngực cô, nhất thời nâng cằm của cô lên, lập tức che kín đôi môi mỏng kia lại!

Những lời cô chưa kịp nói hết, toàn bộ đều bị Huyền Vũ Thác Hàn nuốt vào trong cổ họng, đôi mắt của anh chỉ xẹt qua một chút do dự và phức tạp, cúi đầu chặn cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm của cô! Mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái và ấm áp của cô truyền qua đầu lưỡi truyền thẳng vào trong tim của anh.

Còn Xá Cơ Hoa thì hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trừng mắt lên nhìn đôi mắt sáng bóng của người đàn ông kia trong bóng tối, con ngươi của người đàn ông này sâu sắc và tà mị, nụ hôn kia thì nóng bỏng, bá đạo và chân thành.

“Ừm!” Xá Cơ Hoa làm thế nào cũng không đẩy anh ra được, nụ hôn kia càng lúc càng sâu, cô cảm giác như đầu của mình càng lúc càng trống rỗng, hơi sức toàn thân giống như đang bị hút cạn kiệt!

Mà Huyền Vũ Thác Hàn sau khi nghe được tiếng rên của cô, đáy mắt nóng rực lại càng trở nên sâu thẳm hơn! Bàn tay đang nắm cằm của cô từng chút từng chút di chuyển từ xương quai xanh của cô từ từ trượt xuống. . .

Vốn chỉ muốn để cho cô nhớ lại, anh chẳng những là ông chủ của cô, là còn là người đàn ông đầu tiên của cô, nhưng mà không ngờ lại xảy ra chuyện không ngờ được này.

Hôn, càng lúc càng không thể thỏa mãn anh! Cơn khát vọng này, giống như là muốn phá hủy cô rồi nuốt cô vào bụng thì mới có thể thỏa mãn cơn khát này được vậy!

Trong bóng tối, sức lực toàn thân của Huyền Vũ Thác Hàn cũng áp chặt vào người của cô, cảm giác khô nóng nên dán chặt vào người của cô, hôn môi biến thành gặm cắn.

“Á!” Xá Cơ Hoa bị đau nên hơi tỉnh táo lại.

“Đáng chết, cũng tại cô khiêu khích, nên cô phải phụ trách.”

Huyền Vũ Thác Hàn vừa khàn khàn giọng nói xong, liền bắt được đôi tay của cô, trong bóng tối, kéo Xá Cơ Hoa đi tới giường ở bên trong phòng.

Vừa tiếp xúc với cái giường lớn mềm mại kia, bóng dáng cao lớn liền lập tức đè lên!

“Anh . . . anh muốn làm gì?” Xá Hoa Hoa lập tức cảnh giác thở dốc nói.

“Nghĩ sao?” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n Huyền Vũ Thác Hàn mờ ám trả lời cô, ánh mắt kia, nếu như ở dưới ánh đèn, tuyệt đối có thể thấy được ánh lửa như muốn thiêu cháy trong đôi mắt kia!

“Anh là đồ ma cà bông chết tiệt, buông tôi ra!”

Xá Cơ Hoa cau mày lại, đôi tay mãnh liệt giãy giụa, nhưng mà đôi tay giống như không có chút hơi sức nào vậy, mặc kệ cô giãy giụa như thế nào, đều không thể hất bàn tay đang nắm chặt của anh ra được!

“Ma cà bông chết tiệt? Tại sao miệng của cô lại thích mắng chửi người khác như vậy? Có phải mới vừa rồi chưa tẩy sạch sẽ phải không?”

Ngón tay ấm áp của Huyền Vũ Thác Hàn nhẹ nhàng chạy trên cổ của Xá Cơ Hoa, làm bỏng da thịt của Xá Cơ Hoa.

“Anh . . .anh TM không phải đang đùa đấy chứ? Tôi cảnh cáo anh, chuyện lần trước tôi đã bồi thường anh hai mươi đồng, hai bên đã thỏa thuận xong, anh đừng tưởng anh là gì gì đó, mà có thể làm gì đó đối với tôi.” Cô làu bàu nói.

“Gì gì đó? Tôi muốn làm gì với cô?” Huyền Vũ Thác Hàn đùa giỡn hỏi ngược lại cô! Tay lại dạo chơi trên người của cô, hơi thở ấm áp, trực tiếp phun lên vành tai của cô!

“Anh là người song tính, đừng cho là tôi không biết anh là loại mặt hàng gì, buông tôi ra, có thể chèo chống được nơi như thế này, không phải là vì phương diện kia có bệnh không tiện nói ra hay sao? Đừng cho là tôi không biết.” Mà lần đó, có lẽ lần đó là cô giúp anh ta thẳng lại, không cảm kích thì thôi đi, bây giờ lại còn dám làm cô, bây giờ khinh người quá đáng sao!

“Tôi có bệnh không tiện nói ra? Vậy cô tới thử một chút.” Huyền Vũ Thác Hàn chỉ gảy nhẹ quần áo trên người của cô, ngoài mặt tao nhã không nhanh không chậm nói, nhưng mà gân xanh mơ hồ có thể nhìn thấy được, người phụ nữ này, vẫn có năng lực khiến cho thánh nhân cũng phải nổi điên.

“Thử cái mông anh á, tôi không có hứng thú đối với người đàn ông không bình thường, anh mau buông tay ra cho tôi.” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n

Cứ có cảm giác người đàn ông này vô cùng nguy hiểm, Xá Cơ Hoa muốn ra sức đánh vào chân của anh, nhưng mà hình như người đàn ông kia đã sớm đoán trước được, đã bước tới ép chặt gắt gao.

"Không bình thường?"

‘Xẹt!’ Một tiếng xé rách, đột nhiên vang lên ở trong phòng!

____...____

Nay 4 chương thôi ha, ko thôi bội thực

Chương 85: Mọi chuyện đều có thể ‘thương lượng’

Editor: Táo đỏ phố núi

“Tôi có bệnh không tiện nói ra? Vậy cô tới thử một chút.” SSdienng dànlew quy9on. Huyền Vũ Thác Hàn chỉ gảy nhẹ quần áo trên người của cô, ngoài mặt tao nhã không nhanh không chậm nói, nhưng mà gân xanh mơ hồ có thể nhìn thấy được, người phụ nữ này, vẫn có năng lực khiến cho thánh nhân cũng phải nổi điên.

“Thử cái mông anh á, tôi không có hứng thú đối với người đàn ông không bình thường, anh mau buông tay ra cho tôi.”

Cứ có cảm giác người đàn ông này vô cùng nguy hiểm, Xá Cơ Hoa muốn ra sức đánh vào chân của anh, nhưng mà hình như người đàn ông kia đã sớm đoán trước được, đã bước tới ép chặt gắt gao.

"Không bình thường?"

‘Xẹt!’ Một tiếng xé rách, đột nhiên vang lên ở trong phòng!

Mà người phụ nữ nào đó cảm giác trên người chợt lành lạnh, mặt liền biến sắc, rống lên: “Anh làm cái gì thế?” Diễng đáng ele quiý don.

“Rõ ràng là tôi không bình thường cô sợ cái gì.” Cô gái đáng chết, cũng biết những lời nói từ trong miệng cô thì không có gì tốt, lại còn nói anh không bình thường! Hôm nay anh muốn cho cô xem đến cùng là anh bình thường hay là không bình thường.

“Con mẹ anh, cũng bởi vì anh không bình thường nên tôi mới sợ chứ, anh bình thường thì tôi còn sợ cái gì nữa!” Thật ra thì cô muốn nói, anh bình thường hay không bình thường đều không liên quan tới tôi, cũng không biết tại sao, khi nói ra cô lại nói thành như vậy!

“Cô gái, cô TM không phải là cứ thích chọc giận tôi như vậy đấy chứ? Đáng chết.”

Chưa từng có cảm giác có một người phụ nữ nào giống như cô có thể khiến cho anh tức giận muốn bóp chết, nói nhiều cũng vô dụng, anh cứ trực tiếp làm cho cô xem, cô gái chết tiệt!

Xá Cơ Hoa cảm thấy bánh bao trắng xuống tay, nhất thời mặt liền biến sắc, lúc này mới cảm thấy mọi chuyện thật sự nghiêm trọng: “Này, này, anh chờ một chút!”

Huyền Vũ Thác Hàn cúi đầu gặm cắn lên cần cổ của cô, còn tay thì bắt đầu đi xuống, giống như là không nghe thấy giọng nói của cô, ngọn lửa dưới đáy mắt càng cháy rực lên.

Không hiểu sao trên người dâng lên một cảm giác nóng giàn, đặc biệt là khi bàn tay của cô đặt lên cái bụng bằng phẳng của anh, cảm giác đó thật sự là quá mức rồi!

Diễng đáng ele quiý don.

“Vị đại ca này, không đúng, anh đẹp trai, xin chờ một chút, đợi một chút, nếu như anh thật sự cần, tôi có thể tìm giúp anh, tôi đặc biệt không thích tắm, trên người bẩn chết mất, còn thường móc cứt mũi, thích móc ngón chân, thích khạc nhổ bừa bãi, hơn nữa rất ít khi rửa tay.” Lời này cũng mệt cô nói ra khỏi miệng.

Huyền Vũ Thác Hàn vốn là một đôi mắt lửa nóng tràn vành mắt, sau khi nghe xong, nhất thời dở khóc dở cười, trong lúc nhất thời không biết cô đã nói xong chưa, người phụ nữ này, nói cô đần, nhưng mà có lúc lại vô cùng khôn lanh, những lời nói ghê tở như vậy cô cũng nói ra khỏi miệng được? Nhưng mà cũng vì vậy mà lửa nóng giảm đi không ít, cũng khiến cho anh nhớ tới chuyện đứng đắn tối nay.

“Thật sao? Vậy thì tốt, tôi cũng là người vô cùng không thích tắm, móc cứt mũi xong tôi còn thích bỏ vào miệng, móc ngón chân là tôi thích nhất, một ngày không ngửi thấy mùi vị đó, thì tôi liền ăn không ngon ngủ không yên, nói như vậy, chúng ta thật sự là trời sinh một đôi rồi, lại đây anh hôn một cái, ăn mừng rốt cuộc chúng ta cũng tìm được một nửa trời sinh rồi.”

Những lời nói mừng rỡ như điên của anh, đã khiến cho sắc mặt của người phụ nữ nào đó hoàn toàn trở nên trắng bệch, mới vừa rồi, cô còn ăn nước miếng của anh ta! Cứt mũi?

Má ơi! “Anh . . . anh buông tôi ra, tôi muốn ói!” Trong dạ dày cuộn cuộn cảm giác buồn nôn quen thuộc.

Cô gái này! Hai vạch đen của Huyền Vũ Thác Hàn chạy thẳng xuống dưới, cúi đầu trực tiếp hôn lên cô, cô lại thực sự có can đảm nói ra, muốn ói? Mẹ kiếp ~!

"Ưmh! Ưmh ưmh ~" một người phụ nữ nào đó mãnh liệt muốn nghiêng đầu né tránh, muốn hất ra cái miệng chán ghét kia, nhưng mà nó lại giống như keo dính 502, làm sao cũng không thoát ra được, cuối cùng, cảm giác buồn nôn này lại từ từ biến mất.

Anh thực sự giống như một con báo vậy, trực tiếp tha về, đem con mồi giấu đi, đói bụng ăn một miếng, đói bụng lại ăn miếng nữa . . . Diễng đáng ele quiý don. Đây không chỉ muốn ăn hết con mồi, mà anh còn muốn hung hăng, đem cô ăn tới mức xương cũng không còn, để cho Minh Hạo Thiên biết, cô gái này, sớm đã bị anh ăn không còn chút gì, đừng có nghĩ ra chủ ý gì nữa cho anh.

Anh muốn lưu lại dấu ấn chỉ thuộc về anh trên người của cô gái này, nghĩ tới, anh buông môi của cô ra, đôi môi mỏng hấp dẫn lại dán lên bả vai mềm mại của cô, vào lúc cô chưa phản ứng kịp, liền cắn mạnh một cái.

"A!"

“Anh TM làm cái gì?” Trời ạ, bả vai của cô, giống như bị cắn rơi ra vậy, đau khiến cho mồ hôi lạnh của người phụ nữ nào đó chảy thẳng xuống dưới.

“Đánh dấu lên người của cô.” Huyền Vũ Thác Hàn mặc dù không dùng nhiều sức để cắn, nhưng mà vẫn khiến cho cô bị chảy máu, nhưng mà, vừa nghĩ tới trên người của cô có lưu lại dấu ấn của anh, trong lòng lại tràn đầy một cảm giác ấm áp, tâm tình vừa kích động vừa vui sướng.

“Ký hiệu?” Cắn cô đau như vậy, lại nói đánh dấu cho cô, “Mẹ nó, tôi cắn chết anh.” điễnn dàn nên quýndon. Ký hiệu, cô cắn ở trên người anh ta mười tám cái, để xem anh ta có biết đau hay không.

Hàm răng trắng sáng cắn xé dày đặc lên bả vai kiên cố, mạnh mẽ và ngoan độc, như là muốn cắn rơi cả bả vai của anh, nhưng cuối cùng đau lại là hàm răng của cô.

“Cắn đã chưa? Vậy thì bắt đầu thôi.” Bàn tay, lại lần nữa vuốt ve lên.

Bắt đầu cái gì? Nhưng mà, không cần đợi Xá Cơ Hoa hỏi, bàn tay kia đã nói cho cô biết đáp án.

“Dừng ~” Tầm mắt của Xá Cơ Hoa xuyên thấu trong bóng tối, hơi nhìn ra một bóng người, lên tiếng nói với Huyền Vũ Thác Hàn: “Anh đẹp trai, chuyện gì cũng phải từ từ đúng không? Cần gì phải táy máy chân tay chứ, làm tổn thương tình cảm, anh buông tôi ra trước, chúng ta thương lượng một chút.”

“Buông cô ra? Cô cảm thấy buông cô ra thì cô có thể ngoan ngoãn nghe lời sao?” Huyền Vũ Thác Hàn buồn cười nói, thật ra thì trải qua chuyện vừa rồi, lửa nóng cũng không phải đạt tới trình độ không thể nhịn được nữa.

“Nếu như anh làm chuyện mà tôi không muốn làm, thì ai cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời thôi, có đúng không? Cho nên mới nói mọi chuyện đều có thể thương lượng mà! Ha Ha, thật sự, có thể thương lượng.”

“Có thể thương lượng?” Huyền Vũ Thác Hàn giả bộ suy tư một chút, lúc này mới rời đi bàn tay nóng rực ở trên người của cô, “Được, nếu đã như vậy, vậy cô đồng ý với điều kiện của tôi, thì tôi sẽ bỏ qua cho cô được không?”

"Điều kiện? Điều kiện gì? Trước tiên nói rõ, không làm được không đồng ý, không có lợi cũng không đồng ý, điều quan trọng nhất, tôi không muốn làm, thì lại càng không đồng ý." điễnn dàn nên quýndon.

Nghe một chút, người mới vừa rồi mới cầu xin mọi chuyện đều có thể thương lượng, nói như vậy nghe nhiều thành ý quá nhỉ! Vậy mà cũng là có thể thương lượng? Nếu như không phải là trong bóng tối, bảo đảm có thể nhìn thấy rõ lúc Huyền Vũ Thác Hàn nghe xong những lời này, khuôn mặt kia có bao nhiêu vạch đen.

☆, Chương 86: Có muốn ký hợp đồng hay không?

Editor: heisall

"Cô mà cũng coi là người dễ thương lượng ư?" Bàn tay lại bóp lên bánh bao trắng lần nữa, nếu như không phải có năng lực kiềm chế tốt, người đàn ông nào đó đã sớm gặm sạch người con gái vừa nói những lời này rồi.

"Đợi chút, dừng lại ~ có lời gì thì nói, đừng kích động, chuyện lần này chúng ta thật sự có thể dễ thương lượng, vị trai đẹp này, anh nói trước đi." Mẹ nó, cô thế mà lại bị người ta uy hiếp! Nghĩ đến liền cắn răng nghiến lợi một luics, ai bảo cô nằm ở thế yếu chứ!

"Nhưng tôi thấy cô không có chút thành ý nào cả, nếu như không nguyện ý, vậy coi như xong, dù sao tôi cũng không thích miễn cưỡng người khác."

Cảm giác thật tuyệt, nắm nắm bóp bóp, ngọn lửa này lại bị gió bão thổi bùng lên, đầu lưỡi của Huyền Vũ Thác Hàn như có như không liếm qua cái cổ trắng nõn của cô, chọc cho cả người cô gái nổi da gà hết lên.

Mẹ nó, cái này mà không tính là miễn cưỡng người khác ư?: "Đâu có, tôi rất có thành ý mà, thật đấy, anh xem tôi hoàn toàn yên tĩnh lại không có chút phản kháng nào là có thể nhìn ra được rồi, trai đẹp à, anh nói mau đi, có thể làm được, tôi nhất định sẽ làm." Rõ ràng, có thể nghe ra lời nói này được nặn ra từ trong kẽ răng.

"Thật ư?" Khóe miệng cười tà, càng làm tăng thêm sự quyến rũ tà mị trên gương mặt tuấn mỹ kia!

"Trân châu cũng không thật như vậy!" Cô nghiến răng nói một câu.

"Ừm! Được rồi, vậy thì thử tin tưởng cô một lần, vậy cô ký vào hợp đồng này đi." Không biết anh lấy từ đâu ra một một xấp giấy, trong bóng tối, ngoại trừ nhìn ra được đây là tờ giấy còn phía trên viết cái gì, thì hoàn toàn không thấy được.

"Đây là cái gì?"

"Hợp đồng công việc thôi, cô chỉ cần ký tên, tôi liền thả cô đi, thế nào? Hơn nữa, ký hợp đồng rồi, tiền lương cố định mỗi tháng là 5000 tệ, bao ăn bao ở, cô cũng không thua thiệt phải không?"

Có chuyện tốt như vậy sao? Xá Cơ Hoa nghi ngờ nheo mắt lại: "Công việc gì?" Làm như vậy cô cũng không làm.

"Công việc của người làm mà thôi, chỉ là làm công việc bình thường của một người nữa giúp việc."

"Anh muốn lừa tôi à, tiền lương của một người giúp việc mà đến 5000 tệ một tháng, anh thật sự coi tôi là người ngu hả?" Nếu như Xá Cơ Hoa không phải đang bị áp chế, đã sớm đá văng anh rồi.

Tay Huyền Vũ Thác Hàn lại sờ soạng đi lên, xấp giấy bị để sang một bên: "Được rồi, lại có thể không tin, vậy coi như xong, vốn là nghe nói tài nấu nướng của cô rất được, tính toán ký hợp đồng cũng có lời, nhưng không nghĩ lại miễn cưỡng cô như vậy, thôi quên đi, tôi không miễn cưỡng người khác."

Lại vằn vò bánh bao trắng.

Xá Cơ Hoa khẽ cắn răng quát lên: "Anh buông tay, tôi muốn nhìn hợp đồng một chút xem có không đúng?"

"Muốn xem thì nhanh lên một chút, tôi không có kiên nhẫn chờ đợi đâu." Thả xấp giấy xuống trước mặt cô, giọng nói khàn khàn, thời gian giống như đếm ngược.

"Tối đen như mực, tôi nhìn thế nào, anh bật đèn lên đi."

"Ở chỗ này của tôi không có đạo lý này, cô muốn ký hay không? Không ký thì còn một đống người muốn đấy, công việc kia trừ phúc lợi công việc cố định, thì những ngày lễ ngày nghỉ đều có tiền phụ cấp."

"Anh. . . . . ." Ngực đau xót, Xá Cơ Hoa nhất thời kêu to: "Ký, tôi ký, tôi ký còn không được sao!"

Người này thật là biến thái mà, mẹ nó ~

Sau khi anh buông tay cô ra, thì chân vẫn còn bị anh đè ép, vuốt vuốt cổ tay đau nhức, Xá Cơ Hoa ác liệt nói: "Ký ở đâu? Tối thế kia, ký thế nào được."

Người này có thể đã sớm có âm mưu, chỉ thấy không biết từ đâu anh lấy ra một mực đóng dấu màu đỏ, kéo tay cô qua ấn xuống một lúc, rồi cầm hợp đồng, ấn lên hợp đồng hai dấu tay: "Tốt lắm, như vậy là được rồi." Rút cái chân dài đang đè ép cô ra.

Vốn là muốn mượn cớ bật đèn lên để xem nội dung trong đó một chút, bây giờ kế hoạch đã thất bại, Xá Cơ Hoa tức cành hông nhưng không cách nào phát tiết, chỉ có thể nghiến răng ken két!

"Thế nào? Còn luyến tiếc sao? Vậy chúng ta tiếp tục."

"CMN, anh tự mình tiếp tục đi."

Một cước đá văng người đàn ông đang muốn nhào tới, gương mặt Xá Cơ Hoa hầm hầm đi đến cửa phòng, mở ra, dùng sức đóng ‘ rầm ’ một cái, hình như muốn mượn hành động này để chứng minh cô đang vô cùng khó chịu.

Chỉ thấy khi cánh cửa kia vừa đóng lại, thì căn phòng mới vừa tối đen như mực bỗng bừng sáng chói lọi, mà người đàn ông đang nằm ngửa ở trên giường lớn, lúc này tựa như một con hồ ly tà mị tràn đầy nguy hiểm, nhìn bản hợp đồng trong tay, khóe miệng khẽ giương lên một nụ cười tà ác, làm cho người ta cảm thấy tim đập nhanh đồng thời cảm giác sợ hãi đến dựng cả lông măng.

"Bây giờ xem cô làm thế nào thoát khỏi lòng bàn tay của tôi."

. . . . . .

Đồng thời, bên Hạ Tình Vũ, sau khi Âu Dương Linh đưa cô đi thăm một lúc thì có chuyện phải đi trước, một mình cô liền như con thoi qua lại giữa đám trai đẹp nồng đậm thâm tình bên cạnh, ánh mắt kia thật sự giống như lang sói làm cho người ta cảm thấy khủng bố.

Lại một đôi tình nhân bị cô nhìn đến nỗi phải rối rít rời sân.

Cứ như vậy thêm một lúc, một nơi vốn có rất nhiều trai đẹp chỉ còn sót lại một ‘ ác lang ‘ là cô.

Thật ra thì Hạ Tình Vũ càng xem càng không có hứng thú gì nữa rồi, chỉ thấy hai người đàn ông ‘ liếc mắt đưa tình’, nhìn nhiều cũng ngán, haiz, vốn là đang mong đợi một màn kịch liệt, nhưng trên hiện trường thì ngay cả một nụ hôn cũng không có, chứ đừng nói chi là những động tác mập mờ kia.

Ngay lúc Hạ Tình Vũ buồn bực, muốn tìm Cơ Hoa để thương lượng về chuyện này một chút, thì cô lại bị một bóng người hấp dẫn toàn bộ lực chú ý!

Nhìn cả một đêm, cuối cùng cũng để cho cô thấy được một cực phẩm ‘ lãnh thụ ’* siêu cấp.

*Lãnh thụ: là từ để chỉ người đồng tính nam. Mấy anh này hay mang một khuôn mặt không hề có biểu cảm, mắt đi không liếc ngang liếc dọc, người đẹp cũng không làm anh ta động tâm.

Trị giá quá! Nhưng hình như cực phẩm kia không đợi ở sảnh lớn, làm thế nào đây? Bởi vì Âu Dương Linh từng nói, trừ sảnh lớn, những nơi khác đều không được đi loạn, nhưng thả cực phẩm này đi, thì tối nay thật là đáng tiếc.

Quét mắt nhìn bốn phía, lại không thấy bóng dáng của Cơ Hoa và Tuyết, Hạ Tình Vũ chỉ có thể lén lén lút lút đi theo.

Theo đi một hồi lâu, cũng không thấy bốn phía có người, nhìn về phía ‘ lãnh thụ ’ trước mặt, trong lòng cô gái nào đó hưng phấn không dứt, cô thích nhất chính là loại người ‘ lãnh thụ ’ này.

Nhưng, sao nơi ‘ lãnh thụ ’ này càng đi càng đen tối vậy? Chẳng lẽ có ‘ ẩn tình ’? Nghĩ tới ‘ẩn tình’ này, Hạ Tình Vũ bỗng quên mất lời nhắc nhở của Âu Dương Linh, cặp mắt của cô gái sáng lên giống như nhìn thấy vàng.

"Ah ~ người đâu rồi?" Đang theo đến chỗ khúc quanh, Hạ Tình Vũ ngó trái ngắm phải, phát hiện không thấy bóng người vừa rồi đâu nữa.

‘ Bụp! ’

‘ ách ~’

Cảm giác cổ đau xót, nhưng còn chưa kịp phản ứng, ý thức liền tối sầm, chỉ cảm thấy cả người cứ như bị quăng thẳng xuống đất, mà người áo đen vừa đánh ngất cô cung kính hướng về phía Hạ Tuyền Vũ bên cạnh nói: "Trợ lý Hạ, cô gái này xử lý như thế nào?"

Hạ Tuyền Vũ vừa đi vào sảnh lớn đã có cảm giác có tầm mắt theo dõi mình, đi lên trước nhìn xuống cô gái nằm trên đất, khi đôi mắt lạnh lùng nhìn thấy người thì nhất thời ngạc nhiên, là cô gái ngày hôm đó.

"Đưa cô ấy đến phòng nghỉ, chuyện này chớ kinh động đến lão đại, tôi sẽ tự tra hỏi rõ ràng rồi xử lý."

"Dạ!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom