Chương 81: Không phê chuẩn, nên không được nghỉ
Editor: Táo đỏ phố núi
“Tôi nghỉ phép cũng không được à . . .” Không nhịn được mà phất tay trả lời.
“Tôi không có đồng ý, nên không được, tới đây cho tôi.”
Nghe vậy, mọi người đều nhìn Huyền Vũ Thác Hàn bằng những ánh mắt khác nhau, bao gồm cả Hạ Tinh Vũ nãy giờ vẫn ở bên cạnh trầm mặc, cằm như muốn rơi xuống đất, anh ta, anh ta không phải là . . .
Bởi vì lúc ở nước Mỹ, thỉnh thoảng cô có cùng đi tham dự những bữa tiệc với ba của cô, cho nên cô cũng gặp mặt anh ta một lần, lão đại huyền bí của tập đoàn Huyền Vũ! Bây giờ nhìn cái vẻ mặt kia, tại sao lại cùng A Hoa . . .
“Xá Cơ Hoa, tới đây cho tôi.” Lần này trong giọng nói không khỏi mang theo sự lạnh lùng và buồn bực.
Nhìn người phụ nữ chết tiệt kia kè kè bên người đàn ông khác, lửa giận trong lòng của Huyền Vũ Thác Hàn không khỏi bùng cháy lên, nếu như không phải ngại trong tình huống lúc này, anh không những túm người phụ nữ này dìm trong lồng heo mà còn lột da của cô, con gái con đứa, lại ôm ôm ấp với đàn ông khác như vậy, cô ấy thật sự coi mình là người chết sao? dfien ddn lie qiu doon ..
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cô ấy muốn cùng người đàn ông khác rủ rỉ rù rì thì liên quan gì tới anh, tại sao anh lại thấy chướng tai gai mắt như vậy, đặc biệt là nghe thấy cô ấy gọi một câu ‘Hạo Thiên’, trong lòng lại thấy có chút nóng nảy, cảm giác kia giống như muốn phá kén ch.ui ra, phình to ra đau tới mức khó chịu.
“Anh bị làm sao vậy, tôi lại không nhận tiền lương của anh, cần gì phải được sự đồng ý của anh? Chuyện này là lão phu nhân đồng ý cho tôi nghỉ, Nhị Thế Tổ anh kêu la cái rắm gì chứ.” Có một kim chủ siêu cấp lớn ở bên cạnh, người phụ nữ nào đó không chút lo lắng, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ trợn mắt lên trừng ngược lại anh.
Cả ngày cứ động một chút là lấy tiền lương ra để uy hiếp cô, bây giờ lại muốn cầu xin cô quay trở lại làm việc? Điều này còn phải xem cô có đồng ý hay không đã!
“Cô . . .” Huyền Vũ Thác Hàn nhíu mày lại, vừa mới mở miệng thì bên ngoài phòng bao lại vang lên tiếng quát tháo.
“A Hoa, Vũ, các người không sao chứ? Mình vừa mới nghe nói bên ngoài đại sảnh xảy ra chuyện, các người làm mình sợ muốn chết.” Hoàng Bộ Tuyết từ bên ngoài xông thẳng vào, vừa vào tới phòng thì nắm lấy hai người quét mắt một lượt từ trên xuống dưới.
Mới vừa rồi nghe thấy mấy tên lưu manh kêu đánh kêu giết bọn họ, sau đó năm người kia bị mười người áo đen dẫn ra ngoài, rồi lại nhanh chóng xuất hiện một nhóm người áo đen cầm súng xua đuổi, cảnh tượng kia, thật sự đủ kinh người, nếu không phải là cô đưa theo anh trai của mình đi cùng, thì đúng là không vượt qua nổi cánh cửa kia.
“Không có việc gì, không có việc gì, mình không có việc gì hết!” Vẻ mặt của Xá Cơ Hoa hớn hở, tia sáng trong ánh mắt kia, có thể nói là còn chói lọi hơn cả ánh mặt trời.
Huyền Vũ Thác Hàn và Minh Hạo Thiên nãy giờ vẫn chăm chú nhìn cô cũng phải sững sờ, nhịp tim, đột nhiên đập nhanh hơn nửa nhịp.
“Còn nói không có việc gì, mới vừa rồi bị như vậy, sao có thể nói không có việc gì được, tối nay phải đi bệnh viện kiểm tra một chút biết không?” di@en*dyan (lee^qu.donnn). Hạ Tinh Vũ vừa nghe nói không có việc gì, nhất thời tuôn ra một tràng giống như bà cụ già đọc kinh.
Xá Cơ Hoa bị trách móc thì ôm đầu uất ức, cong môi lên nói: “Được rồi, được rồi, không phải là vì mình không nhìn nổi mấy tên đàn ông ghê tởm đó sao? Bây giờ thì ổn rồi, tới bệnh viện một chuyến lại phải tốn mất một mớ tiền cho người ta, bệnh viện thì khỏi đi, Tuyết cậu tìm được anh cậu rồi sao? Chúng ta đi nhanh đi.”
“Đúng đó, đúng đó, nhanh lên một chút, chậm như vậy không biết đã lỡ biết bao nhiêu cực phẩm rồi.” Giám đốc Hạ Tinh Vũ mới vừa rồi còn vẻ mặt nhăn nhó như bà già, vừa nghĩ tới mục tiêu tối nay, cái gì cũng quên hết sạch, mỗi một tay kéo một người nhanh chân xông về phía cửa.
Mà hai người đàn ông mới vừa rồi còn làm nhân vật chính, đột nhiên bị ba người phụ nữ này lơ đi hoàn toàn.
“Đúng vậy, chúng ta đi nhanh lên một chút, chậm là người ta chạy đi mất rồi.”
“Hai người các cậu đừng có nói gió thì sẽ mưa được không, đi chậm một chút.” Hoàng Bộ Tuyết dường như là bị kéo lê đi, vạch đen trên trán kéo thẳng xuống dưới . . .
Cho tới khi bóng dáng của ba người biến mất khỏi cửa phòng bao, lúc này Huyền Vũ Thác Hàn và Minh Hạo Thiên, ánh mắt mới nhìn đối phương ở đối diện, thâm trầm, rất thâm trầm, lạnh lẽo, vô cùng lạnh lẽo, người này như muốn xuyên thấu người kia. di@en*dyan(lee^qu.donnn).
Nhưng mà, không khí nói chuyện làm ăn tối nay, hình như càng lúc càng có áp lực nặng nề hơn, khiến cho thủ hạ của hai bên, không nhịn được mà đè nén hô hấp, chỉ sợ thở mạnh một cái, thì sẽ khiến cho bầu không khí ở đây nổ tung.
Chương 82: Một kiểu trai đẹp yêu nghiệt
Editor: Táo đỏ phố núi
Ba người vừa đi ra khỏi khu phòng bao VIP, thì thấy một bóng dáng cao lớn, nhìn rất du côn dựa vào vách tường, bộ dạng nhìn vô cùng tự nhiên, Hoàng Bộ Tuyết cười hì hì với hai người bạn tốt rồi chạy qua.
“Anh! Mới vừa rồi không phải anh cũng đi vào sao? Tại sao lại đi ra một mình?” Mới vừa rồi cô còn đi tìm người, nhưng mà không thấy bóng dáng đâu, cô còn tưởng ông anh của mình lại chuồn mất.
“Tuyết, cậu . . . cậu nói anh ta chính là . . . anh của cậu?” Mắt của Hạ Tinh Vũ giống như sắp lọt ra ngoài!
Mặc dù Xá Cơ Hoa không giống như Hạ Tinh Vũ YY anh ta là công là thụ, nhưng mà cũng bị khí chất của anh ta hấp dẫn rồi, nhất thời khó kìm nén được sự hào hứng bừng bừng vươn tay ra: “Trai đẹp, chào anh! Em là bạn thân của em gái anh, A Hoa.”
Trên gương mặt tuấn tú của Âu Dương Linh xuất hiện một tiếng cười sang sảng: “Ha Ha! Chào các em, anh tên là Âu Dương Linh, Tuyết, khó trách em nhất mực đòi trở về, bạn của em thật sự rất thú vị.”
Bộ dạng kia lúc cười lên, khiến cho hai cô gái nào đó thỏa sức YY, Âu Dương Linh lấy tay làm lược chải chải mái tóc thẳng vừa đen vừa trắng ở trên đầu, tóc dài vừa tới cổ áo choàng, có rất ít người đàn ông thích hợp với mái tóc dài như anh ta, rất hợp với dáng người và khuôn mặt, nhìn rất có phong cách, lại không lộ ra chút ẻo lả, nhìn giống như những những người mẫu trên thế giới, từng hành động cử chỉ của anh rất phong cách và thể hiện cũng rất tự nhiên.
Die6n da29n le6 quy1 d9o^n Cực phẩm ‘thụ’.
“Tuyết, cậu đúng là quá lãng phí rồi.” Xá Cơ Hoa đưa tay ra kéo Hoàng Bộ Tuyết, nhỏ giọng thì thầm nói: “Mình cảm thấy tên trai đẹp này tuyệt đối phù hợp với cậu.”
Hạ Tinh Vũ cũng nhào tới nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, đúng vậy đó, mặc dù mình vô cùng thích khi anh ta làm ‘thụ’, nhưng mà Tuyết à, mình cảm thấy cậu quá lãng phí, loại cực phẩm như vậy, dù là cong đi nữa, chẳng lẽ cậu không thể làm cho thẳng được hay sao, đúng là ngu hết biết.”
Gân xanh nổi dậy, mắt của Hoàng Bộ Tuyết trợn trắng lên, gõ mạnh lên đầu của mỗi người một cái, “Các người đừng để vẻ bề ngoài của anh ấy lừa gạt, người anh này của mình, vô cùng đen tối, cậu cho rằng anh ấy lớn lên giống bộ dạng ‘thụ’ sao, người như anh ấy làm sao có thể để cho người ta cưỡi lên người được chứ, các cậu đúng là ngu hết biết!”
“Ha ha! Chỉ có em gái của anh mới hiểu rõ anh thôi, thưởng cho một cái hôn nào.” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n Chẳng biết Âu Dương Linh đứng ở phía sau các cô từ khi nào, hình như rất vui mừng khi nghe thấy em gái mình nói như vậy, cười ha ha một tràng rồi kéo Hoàng Bộ Tuyết qua, nói xong liền cong miệng hôn cô một cái.
“Anh đó, đã bảo anh là đừng có ăn đậu hủ của em nữa, bị người kia nhìn thấy, em lại phải chịu tội rồi.” Đẩy cái miệng qua chỗ khác, Hoàng Bộ Tuyết nổi vạch đen nói: “Được rồi, anh mau dẫn đường đi, đừng lãng phí thời gian của bọn em nữa.”
Vốn là đi tới câu lạc bộ đồng tính XX, mà xế chiều Âu Dương Linh lại gọi điện nói cho cô biết, anh sẽ đưa bọn cô đi một nơi rất đặc biệt mà lại an toàn, nếu không, đã không xảy ra chuyện xui xẻo tối nay.
“Có ai nói chuyện như vậy với anh trai giống như em không?” Âu Dương Linh giả bộ bất mãn nói, rồi kéo bọn họ đi tới chiếc xe thể thao màu đỏ bên cạnh cửa chính, thật ra cũng chỉ nói một chút như vậy mà thôi, cô em gái này đối với anh, trong lòng cưng chiều còn không đủ nữa là.
. . . . . .
Rốt cuộc khi bốn người cũng đi tới đích, cả ba cô gái đều trợn tròn mắt!
Vốn cho là đồng tính luyến ái mà, hiện nay nhà nước cũng không ủng hộ, bình thường đều phải che che giấu giấu, nếu không thì cũng phải âm thầm mà làm, nhưng đây là chỗ nào? Lại là một tòa nhà xa hoa nằm trong một khu phực phồn hoa bậc nhất của thành phố.
Đi vào, thì thấy những cây cột bằng cẩm thạch, những bức tường ở bốn phía đều được gọt giũa từ những viên đá mà thành, ở giữa có trạm khắc đóa hoa lan đang nở rộ rất đẹp, Xá Cơ Hoa đứng trong kiến trúc cao gần mười mét, nếu như không phải là đặc biệt trấn tĩnh, cô đã sớm nhào qua, trong đầu vẫn luôn hiện lên suy nghĩ mỗi tấc ở bốn phía xung quanh, đều là tiền đó! Từng sấp tiền màu đỏ chói lọi xếp thành.
Nước miếng chảy ra, chỉ thiếu mỗi không rớt xuống. Die^n dan\ & le^ê quy/y do^nn .
Mũi gỗ đàn hương thoang thoảng ở bên cạnh, trên cửa sổ trạm khắc thỉnh thoảng phát ra những tia sáng lấp lánh, một vầng trăng sáng giống như được treo lơ lửng ở trên không, bốn phía đều có những người đàn ông ăn mặc rất đẹp, đều là những đẳng cấp hảo hạng!
“Như thế nào? Chỗ này bọn em hài lòng chứ?” Âu Dương Linh cười vô cùng đẹp trai nói với ba cô gái.
Bọn họ vừa đi tới, thì đã có một thiếu niên anh tuấn xinh đẹp chạy về phía bọn họ, điều này khiến cho Hạ Tinh Vũ kích động một phen, thì ra đó là người yêu của Âu Dương Linh, hình như Hoàng Bộ Tuyết đã sớm quen biết với anh ta, vừa mới tới mà hai người đã không ngừng ầm ĩ.
Nhắc tới cũng thật lỳ lạ, Âu Dương Linh nhìn cũng không nhìn nhiều, mà mặc kệ bọn họ, ngược lại đi lại gọi hai cô.
Nhưng mà, Xá Cơ Hoa là dạng người nào chứ, vừa nhìn thấy vàng đầy dưới đất, làm gì có chuyện không đi rình xem, cho nên đã quăng Hạ Tinh Vũ đang chảy nước miếng sang một bên, còn bản thân thì lấm la lấm lét, đi về phía tối tối.
Rồi Xá Cơ Hoa đi tới một góc, đôi tay ôm chặt úp sấp mặt vào cây cột bằng ngọc thạch, ánh mắt lóe một tia sáng ngời: “Sờ vào mát lạnh, cảm giác TM thật tuyệt vời, đây rốt cuộc có phải là thật không?” Rốt cuộc thì chủ nhân của chỗ này là ai? Die^n dan\ & le^ê quy/y do^n . . .
“Vị tiểu thư này, ông chủ của chúng tôi cho mời cô.” Lúc cô gái nào đó đang sắp chảy nước miếng, thì sao lưng đột nhiên vang lên một giọng nói dịu dàng.
Giật mình!
Xá Cơ Hoa vừa quay đầu lại, liền sững sờ, là một kiểu trai đẹp yêu nghiệt, ông trời ơi, thật sự là TM bổ mắt, nhưng mà cũng tiếc thay cho không ít thiếu nữ, người này là đồng tính luyến ái.
Khoan đã, anh ta vừa nói gì? Ông chủ của bọn họ? Xá Cơ Hoa trợn mắt lên liếc mắt một cái, vội vàng buông cây cột ngọc ra, vẻ mặt có chút kích động nhìn anh ta hỏi: Die^n dan\ & le^ê quy/y do^nn . “Có phải cậu vừa mới nói ông chủ của cậu muốn tìm tôi hay không? Anh ta tìm tôi có chuyện gì?”
Kim chủ có tiền như vậy, nhất định phải bắt được, chỉ tùy tiện đã làm được như vậy, vậy thì chắc chắn không chỉ có chút này thôi chứ?
“Chuyện này tôi cũng không biết, tiểu thư đi không phải sẽ biết sao?” Trai đẹp yêu nghiệt nở một nụ cười yêu nghiệt nhìn cô nói, dường như nụ cười này của anh ta không ảnh hưởng tới sự tò mò của người phụ nữ kia.
Chương 83: Không nhận ra tôi sao?
Editor: Táo đỏ phố núi
“Nơi này, nơi này là ở đâu vậy?” Vừa nghe tới phải đi gặp vị ông chủ kia, trong lòng Xá Cơ Hoa hưng phấn bừng bừng vội vàng hấp tấp đi theo người đàn ông yêu nghiệt kia.
Nhưng chỗ này, vừa nhìn thì thấy đơn giản như vậy, nhưng mà khi đi rồi mới phát hiện ra, chỗ này đã tám quẹo chín ngoặt, càng đi càng gấp khúc, mặc dù bốn phía đều là ánh đèn rực rỡ, nhưng mà vẫn cứ có cảm giác càng đi càng quạnh quẽ hơn, nhất thời cô không nhịn được mà hướng về phía người đàn ông yêu nghiệt kia hỏi. Dienx dandf Kê quyu dong.
Yêu nghiệt kia cũng không hề giấu giếm điều gì, cười rất yêu nghiệt nhìn cô rồi nói: “Chỗ này chính là phòng khách, dùng làm những chỗ nghỉ ngơi cho khách, cho nên chỗ này tương đối yên tĩnh.”
“Ồ!” Quét mắt nhìn bốn phía, quả thật đúng là cứ có một khoảng cách thì có một cánh cửa, trên cánh cửa còn có ký hiệu, “Vậy có phải là ông chủ của các cậu có rất nhiều tiền không?” Đây là mới vấn đề mà cô quan tâm nhất.
Nhất thời người đàn ông yêu nghiệt kia sững sờ tại chỗ, quả thật là chưa từng có ai hỏi anh ta cái vấn đề này, mà chỉ có người phụ nữ đặc biệt này thôi.
Xá Cơ Hoa cũng không chú ý tới ánh mắt khác thường của anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nở một nụ cười tươi như hoa lại hỏi tiếp: “Tiền lương của nhân viên như các cậu ở đây là bao nhiêu? Ông chủ của các cậu có cần thuê người làm thêm giờ không?”Dienx dandf Kê quyu dong.
Người nơi này, nhìn một cái cũng biết không phú thì quý, nhiều rùa vàng, cho dù tiền lương không cao đi chăng nữa, nhưng chỗ như thế này, trà trộn vào tuyệt đối có nhiều thứ đáng để xem nếu như cô có thể khiến cho ông chủ ở đây thuê cô, vậy thì lúc rảnh rỗi không phải là cô có thể kiếm thêm thu nhập? Hơn nữa, điều quan trọng hơn là, ở chỗ này, tuyệt đối sẽ không thể không kiếm được đề tài viết lách, vẹn cả đôi bên, hì hì ~
“Điều này thì để lát nữa chính cô tự mình hỏi ông chủ của tôi thôi.” Người đàn ông nhìn người phụ nữ ở bên cạnh đột nhiên nở nụ cười có chút kinh khủng, nhất thời không hiểu sao có cảm giác sợ hãi lông tơ dựng ngược hết lên.
“Được, được, vậy chúng ta đi nhanh lên một chút, đừng để cho ông chủ chờ đợi sốt ruột.”
Đi ra khỏi hành lang uốn lượn, người đàn ông yêu nghiệt đưa tới một cánh cửa khác, cổng vòm trên đỉnh đầu được thiết kế theo kiến trúc Gothic, tượng gỗ chạm khắc, hoa văn màu xanh da trời, treo bức tranh hoa bách hợp màu vàng kim.
Mà đi vào bên trong cổng vòm xong, dưới chân là đá cẩm thạch đen trắng lát xen kẽ nhau, ánh sáng ở bốn phía cũng tối đi rất nhiều, đi mấy bước lại óc một cây cột cao lớn, một cây nối tiếp một cây, rồi lại một cây.
Ở đại sảnh tổng cộng có bảy cái cột lớn, chống đỡ hai bên nóc nhà và mái vòm bằng đá cẩm thạch. Ở trên đầu bốn cái cột lớn đều có đặt mấy cái tủ bằng thủy tinh! Trong đó đặt không biết bao nhiêu là những đồ cổ đắt tiền.
Đi thẳng xuống, thì ánh sáng càng lúc càng trở nên u ám, nhưng mà những món đồ quý báu kia, lại càng lúc càng nhiều, càng lúc càng quý hiếm, khiến cho người phụ nữ nào đó có chút hiểu biết về giá cả thị trường như được mở mang tầm mắt. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
“Được rồi, chính là chỗ này, cô đi vào trong đi, ông chủ đang chờ cô ở trong đó.”
Dọc đường đi, cũng không thấy có một cửa phòng nào, Xá Cơ Hoa vốn cho là vẫn phải đi tới nữa, nghe thấy như vậy thì ngừng lại, lúc này mới phát hiện ra, thì ra mặt tường rất giống như cửa phòng.
“Ở chỗ này sao?” Xá Cơ Hoa quét mắt nhìn bốn phía, ánh đèn mờ mờ âm u, bởi vì không có người đi qua đi lại, khiến cho một nơi rộng rãi như thế này, có chút vắng vẻ quỷ dị.
“Đúng vậy, tự mình cô đi vào đi, ông chủ không thích gặp người ngoài, tôi đi trước đây.” Người đàn ông yêu nghiệt nói xong, liền xoay người rời đi, không đợi Xá Cơ Hoa kịp nói gì, đã biến mất ở khúc rẽ.
Thật là, người cũng tới rồi, cô cũng chỉ có thể đi vào, Xá Cơ Hoa lịch sự gõ cửa, không có phản ứng, cửa cũng không khóa, dừng lại nửa giây, sau đó liền đẩy cửa đi vào.
“Ông chủ? Ông chủ có ở đây không? Này, có người hay không vậy?” Một màu tối đen như mực, nếu như không phải mới vừa rồi đã thích ứng với bóng tối u ám ở bên ngoài, có lẽ bây giờ phải mò mẫm.
“Có người hay không vậy?” Ở đây mở đèn chỗ nào vậy? Sờ vào ven tường, Xá Cơ Hoa vừa hô lên vừa tìm tòi.
Mẹ ơi, chỗ nào mà u ám như vậy? Xá Cơ Hoa luôn luôn không sợ trời, không sợ đất, nhưng đột nhiên lại có chút cảm giác lông tơ dựng ngược lên.
Đột nhiên! Không biết sao cửa phòng lại bất ngờ bị đóng lại!
“Người nào?” Trong lòng sợ hết hồn, Xá Cơ Hoa cố gắng nheo mắt lại thích ứng với bóng tối nhìn bốn phía, cơ thể cũng theo bản năng tạo thành tư thế cảnh giác. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
“Sao rồi? Mới không được bao lâu, lại không nhận ra tôi sao?” Chẳng biết từ lúc nào ở sau lưng lại có một cơ thể nóng rực dính sát vào, hơi thể ấm áp phả lên cần cổ của cô.
“Anh là ai?”
Xá Cơ Hoa bị dọa sợ nhất thời vung tay qua, nhưng mà lại bị một bàn tay nóng như thép nắm lấy: “Một thời gian ngắn như vậy, cô đúng là nhiệt tình.” Trong bóng tối, một bàn tay khẽ xoa lên nơi đẫy đã của cô! “Hình như dáng dấp đẫy đà hơn không ít, là công lao của tôi đúng chứ?”
Cô bị người ta xàm sỡ rồi hả? Nhưng mà, tại sao cô có cảm giác giọng nói kia quen thuộc như vậy?
“Sao rồi? Còn chưa nhớ ra tôi sao? Xem ra một đêm trong ngõ tối đó, đoạn ký ức này của chúng ta quá ngắn ngủi, bây giờ không phải vừa hay có dịp hâm nóng lại một chút sao.” Nói xong, lại động thủ, cảm xúc này rất tuyệt, khiến cho Huyền Vũ Thác Hàn có chút kinh sợ ở trong lòng, một cảm giác quen thuộc xông lên phía dưới thân dưới.
Cái gì? Một đêm trong ngõ tối? Vậy anh ta chính là . . .
Sắc mặt của Xá Cơ Hoa Trầm xuống, “Con mịa mày đồ bánh bao xá xíu, tôi không đi tìm anh . . . anh lại dẫn xác tới tìm tôi, hôm nay tôi không đánh cho anh tới mức ba mẹ anh nhận không ra, thì tôi không gọi là Xá Cơ Hoa . . .”
Vừa mới dứt lời, thì Xá Cơ Hoa đã đi một quyền, nhưng mà không ngờ người đàn ông kia lại có thể đỡ được tay của cô, cả người cô cũng bị anh ta đè chặt vào tường.
“Buông ra, con mẹ nó, tôi còn chưa tìm anh để tính sổ, anh vô duyên vô cớ bắt tôi làm gì? Anh có tin tôi kiện anh cường gian không, mau buông tôi ra.” Thật sự không hiểu nổi gần đây bị làm sao vậy chứ? Hơi sức cũng thiếu đi không ít, phản ứng nhanh nhẹn của cơ thể giờ cũng chậm chạp đi không ít.
“Cường gian, được, vậy tôi thật sự muốn xem cô ăn nói như thế nào với cảnh sát, lần trước ở trong ngõ tối, cô cướp sắc của tôi như thế nào.” Áp chế người phụ nữ đáng chết này vào tường, vẻ mặt của Huyền Vũ Thác Hàn u ám nói.
Bình luận facebook