• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Suỵt! Đại ca bị đè rồi (4 Viewers)

  • Chương 89

Chương 89: Cưng chiều trong không lời (1)

Editor: trang bubble ^^

Sân bay ồn ào náo động, dòng người chen chúc, nhưng khi một tốp đàn ông đứng tuổi tây trang màu đen, đeo kính đen xuất hiện, thoáng chốc, không khí giống như ngưng tụ lại hoàn toàn yên tĩnh, mà dòng người lui về phía hai bên, cảm giác nhiệt độ chỗ bọn họ đi qua chợt giảm xuống.

Thế trận bọn họ thật lớn làm cho người ta cho rằng Bộ trưởng hoặc quan chức nào đó nhập cảnh, còn có người suy đoán sẽ không phải là lão đại xã hội đen.

Bị vây quanh ở chính giữa, người đàn ông trên dưới năm sáu chục tuổi mặt không có vẻ gì kia là một ngũ quan khắc sâu tục tằng, khuôn mặt đao đục búa khắc không nhìn ra bất kỳ vẻ vui giận gì. Người lại giống như tượng băng, lạnh lùng làm cho người khác không tự chủ được ớn lạnh từ trong lòng, cách kính đen, ánh mắt nhàn nhạt quét qua thì có thể khiến người ta cảm nhận được áp lực vô hình, ép tới người như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không dám lộn xộn.

Ngay sau khi bọn họ đi qua, bầu không khí nặng nề này mới thoáng thư thái.

Đột nhiên, mười mấy cỗ xe limousine màu đen ngay ngắn dừng ở lối ra, mà trên xe đi xuống một người đàn ông cũng lạnh lẽo tuấn dật phi phàm như vậy, khiến mắt người được bừng sáng.

Một bộ kiểu tây trang màu đen tôn lên cường tráng cao lớn của anh, vóc người khoẻ đẹp cân xứng như người mẫu thời trang, khiến người thán phục một hồi, làm không ít trái tim chộn rộn, có điều lại đủ bị luồng khí lạnh quanh người anh dừng lại bước chân, đặc biệt những thuộc hạ từng người một cao to bước xuống từ trên xe, đủ để nghiệm chứng mười phần mười người này là lão đại xã hội đen, chỉ thấy anh đi nhanh về phía người đứng tuổi kia.

"Ông nội!"

"Hạo Thiên!" Người đàn ông đứng tuổi lãnh khốc trầm tĩnh tức thì đồng tử sâu lóe lóe, ở dưới kính đen vẻ mặt không có một tý biến hóa, nói nhỏ với người bên cạnh, "Các cậu tản ra trước." Âm lượng ông không lớn, lại lộ ra một cỗ uy nghiêm không thể khinh thường.

"Dạ!" Lập tức, thuộc hạ và vệ sĩ vây quanh ở bên cạnh ông biến mất như thuỷ triều xuống.

Ông, Minh Bá Thiên, lão đại kiêm người sáng lập tiền nhiệm hội Minh Sa, người này cả đời không lấy vợ, không ai biết là nguyên nhân gì, trung tuần sáu mươi nhưng thoạt nhìn lại như mới đầu năm mươi, người này cả đời hiển hách, hô mưa gọi gió ở trong hắc đạo.

Cường thế không mất tỉnh táo thủ đoạn ngoan tuyệt, đưa quần thể vốn chỉ là một tên côn đồ cắc ké cho tới bây giờ là bang phái lớn vang chấn giới hắc đạo, ở trong hắc đạo, ông có uy nghiêm ảnh hưởng không thể khinh thường.

"Ông nội trở về lần này, sẽ không đi nữa chứ?"

Thấy cháu nuôi này như có đủ cá tính của mình, Minh Bá Thiên vẫn không có biểu cảm gì như cũ, có điều trong mắt ở dưới kính đen lại lướt qua một chút ấm áp: "Đi rất nhiều nơi, có chút mệt mỏi rồi." Ở bên trong giọng nói lạnh lùng lộ ra một luồng cảm giác tang thương.

"Mệt mỏi, vậy thì về nhà." Tuy mặt Minh Hạo Thiên không chút thay đổi, cũng không khó nhìn ra vui sướng lộ ra trong mắt.

Tuy là hai người lạnh như băng giống nhau, nhưng tình con cháu hai mươi mấy năm lại giống như thực sự tồn tại.

Từ mấy năm qua Minh Hạo Thiên nhận lấy hội Minh Sa, Minh Bá Thiên tháo xuống trách nhiệm, đi khắp nơi các quốc gia, là vì du lịch sao? Không phải, về phần nguyên nhân gì, cũng chỉ có trong lòng bản thân ông mới biết.

"Ừm!" Minh Bá Thiên lạnh nhạt gật đầu một cái.

Ra khỏi sân bay, lên xe, mười mấy chiếc xe lại lần nữa biến mất ở dưới tầm mắt sân bay đông đúc.

"Con cũng không nhỏ, có thích phụ nữ nào chưa?" Đây cũng là một nguyên nhân ông trở về, trên xe, Minh Bá Thiên lạnh nhạt mở miệng hỏi, nói chuyện rất trực tiếp.

Minh Hạo Thiên sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng: "Ông nội."

"Có người thích rồi thì kết hôn sớm một chút, ông cũng muốn ôm cháu trai rồi."

Phụ nữ yêu thích? Cũng coi như có chứ?

"Ừm, qua một thời gian ngắn xem một chút." Khóe miệng lãnh khốc của Minh Hạo Thiên nhàn nhạt kéo ra một nụ cười yếu ớt, nếu như cô đồng ý, kết hôn với cô đúng là lựa chọn không tồi.

Rất thú vị!

Minh Bá Thiên quay đầu liếc nhìn anh, sau đó lại không nói gì, chỉ đưa tay qua cầm tay kia của anh đặt ở trên đầu gối, Minh Hạo Thiên cúi đầu liếc nhìn qua tay, khóe miệng nâng lên đường cong nhàn nhạt, nhiệt độ lạnh kia lại có thể mang cho anh ấm áp vô tận, vẫn là cảm giác giống với lúc năm đó ông dắt anh lên!

Sau giữa trưa gió nhẹ chầm chậm mang đến một cơn mát mẻ, làm cả người thoải mái, cũng buồn ngủ.

Mà cái từ buồn ngủ này, Hạ Tình Vũ cũng chỉ có thể dùng ở trên người cô gái như heo nào đó vùi ở trên ghế sa lon nho nhỏ! Xem một chút, bây giờ đã mấy giờ rồi, cũng hai giờ chiều rồi, sao có thể ngủ như vậy? Ngủ mười ba tiếng hơn rồi, lại còn là cô dùng đào mới đào lên được.

Ôi. . . . . . Cô gái này, gần đây thật sự bị heo lên người, nhìn Xá Cơ Hoa xơ xác bơ phờ trên ghế sa lon kia, Hạ Tình Vũ vùi ở cạnh máy tính đuổi kịp văn, cũng không biết lần thứ mấy thở dài!

"Vũ, có gì ăn hay không?" Nằm ở trên ghế sa lon, Xá Cơ Hoa vẫn cảm thấy như chưa ngủ đủ, nhưng không đứng lên không được, bụng đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.

Hạ Tình Vũ ngừng gõ máy vi tính, trợn mắt nhìn cô tức giận nói: "Đồ heo cậu còn biết đói à!"

‘Ùng ục ~’ vừa dứt lời, bụng nào đó liền phối hợp vang lên một câu tiếng ‘sét đánh’.

Xá Cơ Hoa không có sức chỉ chỉ về phía bụng cô: "Muốn không biết cũng không được, cậu nghe một chút, kháng nghị hết sức khẩn cấp đó!"

"Cũng biết sẽ như vậy, a! Đã sớm chuẩn bị cho cậu hết rồi, tự mình tới lấy!" Hạ Tình Vũ trực tiếp đưa tới gà rang muối và sốt tiên thảo mua xong cất trên bàn bên cạnh.

Hiện tại ở trong ba người các cô, chỉ có Cơ Hoa biết làm cơm, hai người khác đều là tộc ăn ngoài mười ngón tay không dính nước sương.

"Thật tốt quá! Là gà rang muối tớ thích ăn." Mới vừa rồi Xá Cơ Hoa còn buồn bã ỉu xìu, nhất thời mặt mày cong thành trăng sáng, tay chân đã nhào tới còn nhanh hơn so với âm thanh, nhanh nhẹn vội xé ra bọc giấy một tay gà xốp giòn một tay tiên thảo bèn đưa vào trong miệng giống như mấy tháng chưa có ăn gì.

Nhưng vào miệng lại xông ra một mùi vị dầu mỡ, trong nháy mắt cảm thấy trong dạ dày quay cuồng một hồi, mặt Xá Cơ Hoa lại biến sắc vội vàng che miệng.

‘A!’ chỉ thấy một bóng người nhanh chóng vọt vào phía WC, sau đó một đợt tiếng nôn khan vang lên.

"Cậu làm sao vậy?"

‘ Oẹ. . . . . Ọe. . . . . . ’

Hạ Tình Vũ nghe tiếng vội vàng vọt tới bên ngoài cửa WC, gõ cửa vội hỏi."Sao thế? A Hoa?"

Đồ ăn này mua ngoài cũng mới vừa đưa tới không bao lâu, sẽ không có vấn đề nhưng nghe tiếng nôn mửa bên trong, trong lòng không nhịn được một cơn lo lắng: "A Hoa, cậu có sao hay không? Cậu mở cửa ra."

‘Oẹ. . . . . . ’

"Không, không có việc gì!"

Hô ~ cảm giác buồn nôn này đã tốt hơn nhiều, lúc này Xá Cơ Hoa mới có chút mệt mỏi đứng lên, sau đó đến bồn rửa tay súc súc miệng, mở ra cửa WC đi ra ngoài, sắc mặt có chút tái nhợt.

"A Hoa, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút mới được." Thấy cô vừa ra tới, Hạ Tình Vũ bèn lôi kéo cô đi tới cửa.

Liếc thấy gà xốp giòn trên bàn kia, dieenddafnleequysddoon Xá Cơ Hoa hít sâu một hơi đè xuống cỗ xúc động xông tới trong dạ dày, nhưng vừa nhắc tới đi bệnh viện, có chút chần chờ dừng lại chân vội nói: "Không có việc gì, ngủ lâu như vậy vừa dậy lại ăn đồ dầu mỡ như thế, thì có chút buồn nôn, cậu đừng ngạc nhiên lôi kéo."

"Cái gì ngạc nhiên chứ, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, cậu nhanh đi thay bộ quần áo." Nói xong, còn trực tiếp kéo người bèn đi tới phía căn phòng, mấy ngày trước lúc đột nhiên như vậy đã nói nhanh chân đến gặp bác sĩ, nhưng lúc đó nhất thời lại quên mất.

"Không có chuyện gì." Thật ra thì gần đây cơ thể có chút là lạ, nhưng trong lòng lại kháng cự đi bệnh viện.

"Cái gì không có việc gì, việc này phải bác sĩ nói mới có tác dụng. Được rồi, nhanh lên một chút thay quần áo lên." Lấy ra một cái quần yếm denim từ trong tủ quần áo nhét vào trong ngực cô gái nào đó, cứng rắn nói.

Cô gái này, không biết vì nguyên nhân gì, từ khi biết cô ấy tới nay vẫn bài xích đi bệnh viện như vậy, nếu như muốn tự cô ấy ngoan ngoãn đi, còn không bằng cô đè ép đi mới yên tâm.

"Có thể không đi được không vậy?"

"Không được, thay nhanh lên một chút." Hạ Tình Vũ nói thẳng không có chỗ thương lượng, "Cậu là muốn tớ tới giúp cậu thay à?" Nói xong thì trực tiếp đưa tay về phía cổ áo ngủ của cô.

"Không cần. . . . . . Tự tớ thay." Xá Cơ Hoa vội nhảy ra một bước, bộ dáng tiểu sinh (vai nam trẻ trong hí khúc) sợ sệt.

"Vậy cậu nhanh lên một chút."

"Cậu nhìn sao tớ thay chứ." Cô cũng không có thói quen cởi hết để người nhìn.

Hạ Tình Vũ mắt trợn trắng lên, "Đều là con gái, sợ cái gì." Có điều, cô cũng không có thói quen bị người xem sạch bách, cho nên vừa đi tới cửa phòng vừa thúc giục nói: "Vậy cậu nhanh lên một chút nha."

"Biết rồi." Thiệt là như bà quản gia, nhưng mà không thể phủ nhận, luồng cảm động gợn sóng rung động sâu trong đáy lòng kia.

Vào sau khi cửa phòng đóng lại, Xá Cơ Hoa hai ba cái đã lột sạch mình, cầm lên quần yếm denim kia liền mặc vào, nhưng vào lúc kéo quần xi-líp, vẻ mặt dừng lại, mắc kẹt, kéo không lên, cúi đầu xem xét, giật mình mắt to trừng trừng.

Má ơi ~ cô, cô lại thêm bụng nhỏ rồi?

Cúi đầu nhìn bụng tròn nhỏ hơi nổi lên, khóe miệng Xá Cơ Hoa giật giật, lúc nào thì cô phát tướng rồi? Chọc chọc bụng nhỏ hơi nổi lên, trong lòng cảm thán tự hỏi; chẳng lẽ thức ăn trong nhà người có tiền đều là khá có mỡ hay sao? Đến cả cô luôn là thể chất ăn thế nào cũng ăn không mập, cũng ăn ra được bụng mập nhỏ như vậy.

Quần xi-líp kẹt ở trên bụng kéo không lên, Xá Cơ Hoa cau mày vỗ bụng nhỏ e là lồi lên kia, "Xấu chết rồi, xem ra gần đây thật sự quá ít vận động rồi."

"Xong chưa?" Ngoài cửa truyền đến tiếng Hạ Tình Vũ thúc giục.

"Sắp rồi sắp rồi!" Vội vàng cởi xuống quần bò trên người, xông thẳng đến tủ treo quần áo bắt đầu lục lọi.

Cuối cùng Xá Cơ Hoa một lần nữa cầm lên bộ quần áo thường tương đối rộng rãi, cũng còn may vóc người cô khá là nhỏ nhắn, mặc vào quần áo tương đối rộng rãi chút liền che lại bụng nhỏ nổi lên kia.

Quán ăn nhỏ dưới lầu.

"Chủ quán, lấy hai phần cơm thịt heo nướng tấm sắt bảng hiệu (ặc biết món j chết liền), tới hai phần xiên cá viên chiên, một phần lẩu tê cay, một phần món ăn gà xé phay xào ớt, còn muốn một phần chân gà." Hai bóng người mới vừa đi vào quán ăn nhỏ, một âm thanh tràn đầy sức lực đã đùng đùng chọn món ăn.

"A Hoa. . . . . ." Hạ Tình Vũ vạch đen thẳng xuống dưới đi theo sau lưng cô gái nào đó hô.

"Người là sắt cơm là thép, bây giờ trước khi đi bệnh viện dù sao vẫn phải để cho tớ ăn cơm no chứ?" Xá Cơ Hoa kéo Hạ Tình Vũ một mặt ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ ngồi xuống, vội vàng nói.

"Những thứ kia đều là dầu mỡ, dạ dày cậu chịu nổi à!" Lúc trước ăn một chút gà xốp giòn đã ói thành ra như vậy, đây là có heo nướng lại là cá viên, không ói chết à.

"Yên tâm Yên tâm, hiện tại tớ cũng sắp chết đói! Cái gì cũng có thể ăn, bà chủ, mang thức ăn lên nhanh một chút."

"Được rồi!" Ở quầy thu tiền viết đơn, bà chủ vội lên tiếng.

Ba giờ chiều, phòng ăn đến cả bóng người cũng không còn mấy cái, cho nên món ăn rất nhanh đã dọn đủ rồi, có điều, rất nhanh phần lớn liền biến mất ở trong bụng cô gái nào đó.

Cơn gió lốc cuốn qua giống như bừa bãi kia, khiến Hạ Tình Vũ giật mình trực tiếp nhìn chằm chằm trên bụng bị quần áo che giấu ở dưới của cô ấy, cô chỉ ăn phần cơm heo nướng, những thứ khác ít nhất cũng có lượng thức ăn phần ba người, vậy mà cô ấy nuốt vào toàn bộ?

Tầm mắt Hạ Tình Vũ kia thoạt nhìn làm cho người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy, khiến Xá Cơ Hoa ợ giật mình một cái, theo bản năng đôi tay ôm lấy bụng: "Cậu kia là ánh mắt gì? Nhìn bụng tớ làm gì?"

"Cậu, có chỗ không thoải mái hay không?"

Cô có chỗ nào không thoải mái à? Không có mà! Xá Cơ Hoa ngồi thẳng người, sờ sờ bụng càng tròn hơn chút nói: "Rất tốt, chỉ là có một chút căng, chờ một tý đi lại một chút là tốt rồi."

Quần áo thật mỏng, đang ngồi thẳng người làm bụng hơi lồi liền hiện ra.

"A Hoa, cậu... Bụng cậu. . . . . ." Hạ Tình Vũ đột nhiên đứng lên từ trên chỗ ngồi, cau mày chỉ về phía bụng hơi lồi của cô, giật mình thêm kinh sợ nhất thời làm cho trở nên cà lăm.

Nôn mửa, thích ngủ, còn tham ăn như thế, tất cả đều có, cô sẽ, sẽ không phải là trúng chiêu chứ? Trời ạ. . . . . .

Xá Cơ Hoa cúi đầu liếc một cái bụng hơi lồi của mình, không rõ lại nhíu nhíu mày ngẩng đầu nhìn về phía cô nói: "Vũ, cậu làm sao vậy? Không phải thêm một ít bụng thôi mà, cậu phải dùng tới mặt giật mình sao? Lại không kỳ lạ." Rất bình thường mà, gần đây ăn ngon ngủ ngon, thêm chút thịt thịt, cô phải ngạc nhiên như thế sao?

Đối diện với cô ấy là vẻ mặt không rõ vì sao, Hạ Tình Vũ nhất thời cũng không biết phải nói như thế nào, có lẽ là cô đã đoán sai, nhưng nếu là sự thật, vậy phải làm thế nào?

Xá Cơ Hoa nhìn cô gái không biết đang suy nghĩ gì, im lặng vỗ vỗ bụng đứng dậy, định đến quầy thu tiền trả tiền trước.

"A Hoa, bây giờ chúng ta đi bệnh viện." Đồ ngốc này làm sao lại bất cẩn như vậy, nếu quả như thật sự mang thai, vậy thì muốn sinh ra hay là xoá bỏ? Bây giờ chưa cưới mà sinh con thì sau này làm thế nào? Trời ạ, hoàng thượng không vội thái giám đã gấp chết rồi.

Hạ Tình Vũ vội vàng kéo người bèn xông thẳng đến cửa, chuyện này không kéo dài được.

"Vũ, đợi chút. . . . . ." Xá Cơ Hoa thấy bộ dáng bà chủ kia đã sắp đuổi theo tới, nhất thời mồ hôi nhỏ giọt kéo cô gái định ăn ‘cơm chùa’, nhỏ giọng nhắc nhở: "Chúng ta hình như còn chưa trả tiền đấy."

"A!" Lúc này, Hạ Tình Vũ mới chú ý tới, cảm giác nhân viên phục vụ chung quanh này mắt đăm đăm nhìn xuống các cô, nhất thời cảm thấy mặt nóng lên, mất mặt mà. . . . . .

Có điều, còn chưa kịp chờ các cô ngượng ngùng xong, cũng không biết lúc nào thì cửa hàng đột nhiên nhảy ra mấy người áo đen, cái gì cũng chưa nói đã lên trước vây hai người các cô lại.

Đã xảy ra chuyện gì? Xã hội đen trả thù? Trong khi người đi ngang qua đang tránh né, không quên chú ý nói thầm.

Nhìn người áo đen bao quanh các cô, Xá Cơ Hoa nghiêm mặt, lập tức tiến lên một bước ngăn ở trước mặt Hạ Tình Vũ. "Các anh là ai? Không có việc gì chớ cản đường."

Hạ Tình Vũ thấy vậy, sắc mặt cũng khẽ biến, nhìn bộ dáng bọn họ hình như thật sự là thế trận xã hội đen.

Người áo đen vẫn là lời gì cũng không nói, dưới tầm mắt đông đảo, đã trực tiếp lên bắt người, mà đối tượng chính là cô gái nào đó đứng ở phía trước mình.

"Vũ, tránh qua một bên đi."

Anh tới tôi cản, trong lúc nhất thời, người áo đen cũng không bắt được người như mong muốn, Hạ Tình Vũ cũng trực tiếp cầm lên ghế trong cửa hàng bèn xông lên, nhưng cao thủ tới so với tay mơ, một chiêu là quyết định thắng thua rồi, bị Cơ Hoa quát lớn đến bên cạnh ngây ngô.

Một lúc lâu, người xem cũng nhiều hơn!

"Mẹ nó, muốn đánh trước tiên báo ra tên họ, có phải các anh nhận lầm người hay không." Đá một phát văng ra người áo đen tóm bả vai cô, Xá Cơ Hoa hơi thở dốc quát lên.

Cô là nói cơm nước xong đi lại tiêu hóa một chút, nhưng cũng không có vận động quyền đấm cước đá như vậy chứ, cô không nhớ rõ có đắc tội nhân vật lớn nào nhỉ.

"Không nhận lầm người, muốn bắt đúng là cô." Khí thế đột nhiên chuyển biến, chỉ thấy một bóng người cao lớn, cả người toả ra lạnh lùng đứng ở cách đó không xa nhìn cô.

Ngay từ lúc mới vừa rồi đã đưa tới không ít sự chú ý của người đi đường, lúc này đột nhiên xuất hiện đàn ông đẹp, nhất thời làm cho không ít người ở đây lành lạnh nhìn mà trợn tròn mắt.

Vào lúc giọng nam vang lên thì người áo đen dây dưa với Xá Cơ Hoa lui ra ngay, để lại hình tượng cô gái nào đó có chút xốc xếch.

Xá Cơ Hoa quay đầu nhìn lại, nhất thời sững sờ, trang@dđlqđ@bubble editor hình như lúc này người nào đó mới nhớ tới chuyện hôm nay phải đi báo cáo.

Vẻ mặt Huyền Vũ Thác Hàn tuấn mỹ lạnh lùng, ánh mắt bén nhọn trực tiếp nhìn chằm chằm cô gái thở dốc kia, nghĩ đến hôm nay mình đợi cả buổi chiều, mà cô gái này lại vẫn ở chỗ này ăn cơm? Lửa giận đáy lòng không ngừng bốc lên.

Lập tức ba làm hai bước đã đi đến trước mặt cô, nắm một phát kéo cô qua, vào lúc cô còn chưa kịp phản ứng, thì trực tiếp kéo cô đi tới phía xe.

Mà Hạ Tình Vũ bị người áo đen ngăn lại, người đi đường vội ầm một tiếng tản ra, ôi, xã hội hiện nay, vậy còn có nhân sĩ chính nghĩa gì chứ, mỗi một người đều bo bo giữ mình hết mức.

"A! Trời ạ, anh lại không thể lịch sự chút à." Xá Cơ Hoa bị cứng rắn đẩy nhét vào trong xe, vào lúc lên xe không cẩn thận đập đầu một chút, nhất thời đau thiếu chút nữa nước mắt rơi thẳng xuống, xoa trán giận liếc nhìn Huyền Vũ Thác Hàn ngồi vào xe theo, tức giận cắn răng nghiến lợi phẫn nộ quát.

Khẳng định lại thêm cục u rồi, người nào chịu trách nhiệm mặt mày hốc hác này đây? Mẹ nó đàn ông chết tiệt, trong lòng nổi giận đọc lên Tam Tự kinh.

"Lịch sự? Hừ, đối với phụ nữ như cô phải dùng tới lịch sự sao?" Thấy cục u sưng đỏ lên của cô, lửa giận đầy trong mắt Huyền Vũ Thác Hàn biến mất hơn phân nửa, có điều, giọng điệu nói chuyện lại vẫn tức giận như vậy.

Nhớ lại anh đợi một ngày cũng không thấy bóng người, cô gái này ngược lại khá lắm, đi theo bạn bè xuống tiệm ăn uống thả cửa, anh thì sao, cả ngày ngay cả miếng nước cũng còn chưa uống đấy.

Nhất thời cũng không biết là giận cô để cho anh đợi một ngày hay là giận cô lại còn có tâm tình ăn uống thả cửa.

"Anh. . . . . ." Khẽ cắn răng, nghĩ đến tối hôm qua Vũ nói, "Hừ! Tôi không so đo với anh." Bèn hít sâu đè xuống tức giận, nghiêng đầu nhìn bên ngoài xe, nhắm mắt làm ngơ.

Ngờ vực quay đầu nhìn cô, Huyền Vũ Thác Hàn nhíu mày khiêu khích nói: "Ồ! Chừng nào thì cô cũng học đạo lý quan trọng như vậy rồi hả? Hiếm thấy nha."

Hiếm thấy cái rắm á, đàn ông chết tiệt, cô gái nào đó coi như không nghe thấy, tiếp tục nhìn cảnh vật, không nhìn anh!

"Tối hôm qua, tôi đã nói, hôm nay đúng giờ báo cáo, trước tiên cô có cái gì muốn giải thích với tôi hay không?" Quét mắt người phụ nữ nhỏ bên cạnh, Huyền Vũ Thác Hàn lạnh nhạt mở miệng hỏi.

"Không có." Cô có cái gì phải giải thích? Có bệnh, hôm nay cũng còn chưa qua hết đấy, người nào đần như vậy đưa tới cửa chịu mệt nhọc.

"Không có?" Trong giọng nói mang theo một ngọn lửa.

Cô gái nào đó, tiếp tục, không nhìn trong. . . . . .

"Tốt! Tốt!"

Đột nhiên, anh ngồi qua phía chỗ trống giữa bọn họ.

Xá Cơ Hoa quay đầu lại, trừng mắt về phía người đàn ông đến gần bên cạnh cô, đáy mắt mang theo tia sáng uy hiếp, giống như đang nói, nếu như cảm thấy anh dám có hành động gây rối gì, cô sẽ đánh cho anh răng rơi đầy đất.

Huyền Vũ Thác Hàn đối mắt với cô, khóe miệng lạnh lùng nhất thời nâng lên một đường cong tà tà, ở dưới ánh mắt uy hiếp của cô, nghiêng người sang đột nhiên đưa tay sờ soạng về phía trên mặt cô.

Mẹ nó, tên háo sắc này! Thật sự coi cô là trang trí à.

Cô gái nào đó nổi giận bèn nắm đấm hung tợn bay tới, nhưng giữa không trung đã bị một thiết chưởng nắm lấy, còn bị gắt gao đè lên đỉnh đầu trên ghế dựa, một tay kia cũng bị đè ở trên ghế ngồi.

"Buông tay, anh muốn làm gì?" Đáng chết, nhìn chằm chằm người đàn ông cúi xuống ở trước mặt, Xá Cơ Hoa khí thế bừng bừng giãy giụa lớn tiếng nói.

"Cô có thấy người hầu đánh nhau với ông chủ không? Bây giờ cô nói tôi muốn làm gì?" Âm thanh thấp nguy hiểm vang lên ở bên tai cô.

"Anh hèn hạ, hợp đồng này căn bản là anh buộc tôi ký, không tính." Nói đến cái hợp đồng đó, lại tức giận trong bụng, nếu không phải là hợp đồng này, cô cần phải ở nơi này chịu anh chèn ép?

Ánh mắt Huyền Vũ Thác Hàn thâm trầm nhìn chăm chú vào cô, thấy lòng cô hoảng hoảng thì đột nhiên khóe miệng tràn ra một tiếng cười: "Vậy thì thế nào?" Cô gái này còn muốn nông dân vươn người làm địa chủ à?

Như thế nào? "Tôi không phục."

Nhìn cô, Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên gần sát nhìn tỉ mỉ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô, môi mỏng khêu gợi kéo ra ham thích kỳ lạ, phun ra giọng điệu không cho chống cự kiêu ngạo tuyên bố. "Cô có phục hay không cũng không có bao nhiêu vấn đề, bắt đầu từ khi cô ấn xuống dấu tay, cả đời cô cũng đã bán cho tôi rồi, coi như không phục, cũng phải phục."

"Anh. . . . . ." Quá ghê tởm. . . . . .

Nhất định phải phá hủy hợp đồng kia, mẹ nó, nếu quả thật để cô cả đời làm người hầu bưng trà dâng nước, vậy cô còn cần sống ư?

Nhưng Vũ đưa ra biện pháp gì không được, đưa ra chính sách ‘Dụ dỗ’ với người đàn ông này, làm sao trở nên dịu dàng được?

"Anh. . . . . . Buông tôi ra trước, d!^Nd+n(#Q%*d@n cho tôi nhìn hợp đồng một chút, làm sao tôi biết anh có gạt tôi hay không?"

TM, ma-cà-bông chết tiệt, tốt nhất chờ cho cô, một ngày nào đó sẽ hung hăng đạp anh dưới lòng bàn chân, đạp chết anh.

Nhìn mắt to của cô đảo qua đảo lại một lúc lâu, trong con ngươi đen thui ánh sáng mờ ám lấp loé một chút, Huyền Vũ Thác Hàn buông tay nắm cô ra.

Khi anh vừa buông lỏng, Xá Cơ Hoa bèn vội vẩy vẩy tay đau nhức, nhưng người đàn ông trước mặt lại vẫn không có lui ra, nếu là lúc trước, nhất định thưởng anh một đấm, đá gãy nguồn gốc con cháu của anh.

Nhưng mà, cô cũng nhanh chóng không có ham vui nhất thời, chỉ có thể tuân theo tôn chỉ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, quay đầu, nhắm mắt làm ngơ, tự mình buồn bực.

Nắng chiều xuyên thấu qua cửa sổ xe rắc vào bên trong xe, nhìn cô gái nhướng mày lên tức giận, đáy mắt thâm thúy thoáng qua một chút tình cảm dịu dàng động lòng. Cô gái này, vậy mà cũng có lúc đáng yêu như vậy?

"Hợp đồng tôi có thể cho cô xem, có điều, bây giờ cô xoay đầu lại." Âm thanh từ tính khêu gợi, lúc này mang theo một chút hấp dẫn.

Anh gọi xoay thì xoay? Vậy không phải là rất mất mặt? Mũi âm thầm xì một tiếng, tiếp tục hờn dỗi, không xoay, cô sẽ không qua loa đâu.

"Cô gái, làm sao cô lại không nghe lời như vậy." Ý cười đáy mắt nổi lên, sau lưng lực tay vừa vặn che chở nắm cằm cô xoay sang phía anh.

Xá Cơ Hoa nổi giận trợn mắt nhìn sang, một tay vội vàng che miệng lại, mập mờ không rõ tức giận nói: "Anh muốn làm gì?"

Lúc này, đột nhiên một cảm giác lạnh lẽo lan ra từ cái trán, chỗ u mới vừa bị đụng truyền đến đau nhói từng chút, có điều thoải mái hơn so với nóng rát mới vừa rồi.

Thì ra là anh thoa cục băng cho cô, mà mới vừa rồi đột nhiên đến gần cô, cũng chỉ là muốn cầm cục băng làm tiêu sưng cho cô mà thôi, cô gái nào đó suy nghĩ nhiều rồi. . . . . .

"Phốc. . . . . . Thì ra là cô nghĩ. . . . . . Ha ha. . . . . ."

Huyền Vũ Thác Hàn nhìn cô gái nào đó nhất thời đỏ mặt, nhất thời không nhịn được cười lớn.

Cho tới bây giờ da mặt Xá Cơ Hoa dày đến nỗi ngay cả đạn cũng bắn không thủng, da mặt nóng lên, thấy anh cười thành như vậy, nhất thời thẹn quá thành giận dùng sức đẩy anh ra: "Cười, cười, cười cái rắm á, anh cút ra chút cho tôi."

"Ha ha. . . . . ."

Sang sảng cười to một tiếng, vang dội trong mỗi một góc xe, ngay cả tài xế ngồi phía trước, trong mắt cũng không nhịn được nhuộm vào một chút ý cười kinh ngạc.

"Alô, Tuyết à, không xong, A Hoa bị người bắt đi, làm thế nào đây?" Thấy từng chiếc xe một lái đi, Hạ Tình Vũ sốt ruột xoay quanh ở ven đường, thật sự không nghĩ ra biện pháp nào ‘Cứu người’, có hợp đồng này, báo cảnh sát có tác dụng hay không đây?

"Cái gì!"

Hoàng Bộ Tuyết đang theo gót tư liệu thích hợp, nhất thời thét một tiếng kinh hãi, hoàn toàn quên mất lúc này là cô âm thầm lén lút lẻn vào nhân viên, trong lúc nhất thời, tư liệu nào đó bị theo dõi trở mặt, điều động an ninh gì gì, một chỗ nào đó đang giữa truy đuổi gà bay chó chạy.

"Cái gì không biết làm sao bây giờ, ngu ngốc, trước tiên cậu nên báo cảnh sát." Hoàng Bộ Tuyết vừa tránh né an ninh đuổi theo bốn phía, vẫn không quên vội la hét nói về phía điện thoại.

"Nhưng! Tớ cảm thấy cảnh sát giống như mặc kệ, cậu mau trở lại nghĩ biện pháp. Đúng rồi, bây giờ cậu ở đâu thế? Sao ồn ào như vậy?" Trong điện thoại từng đợt tiếng ầm ầm vù vù leng keng.

Mới vừa bay qua tường rào chắn, Hoàng Bộ Tuyết cũng không quay đầu lại nhìn truy binh phía sau vừa chạy vừa quát lên: "Cục cảnh sát nào lại dám xem mạng người như cỏ rác như vậy? Tớ phá hủy nó, má ơi, rốt cuộc là ai bắt A Hoa đi hả? Bây giờ tớ đang ở phố XX, cậu ở đâu? Tớ chạy tới ngay."

"Chính là dưới lầu nhà trọ, cậu mau lại đây. A, đúng rồi, tớ phải gọi điện thoại, cứ như vậy." Hạ Tình Vũ đột nhiên nghĩ đến lão phu nhân kia! Sau khi cúp điện thoại, bèn trực tiếp gấp rút gọi sang.

Giữa sườn núi XX trong biệt thự.

"Thím Liễu! Thím Liễu. . . . . ." Tiếng gào vô cùng ngạc nhiên vui mừng đột nhiên vang lên sắp hủy đi phòng.

Chỉ thấy bà nội nào đó mới vừa ngủ trưa rời giường, sau khi cúp điện thoại, một gương mặt già nua không biết chuyện gì, uốn éo thành loại hình hoa cúc, cười không khép miệng ngay cả giầy cũng quên mang đã vội vã xông ra khỏi phòng.

"Lão phu nhân, ngài sao thế?" Người giúp việc nữ nghe tiếng mà đến, vội vội vàng vàng vọt tới hỏi.

"Thím Liễu đâu? Thím ấy ở đâu? A, trước mặc kệ thím ấy, cô, nhanh đi bảo người chuẩn bị xe, tôi muốn đi thăm chắt trai của tôi, nhanh lên một chút." Hài lòng, vui mừng, kích động, những từ này đã không thể dùng để hình dung cảm giác của Chu Hữu Mai lúc này, có lẽ chỉ có thể dùng mừng như điên để hình dung.

Chắt trai? Người giúp việc nữ nhất thời không phản ứng kịp chần chờ chốc lát.

"Các người còn lo lắng làm gì, còn không nhanh bảo người chuẩn bị xe." Ở trong vui mừng cực kỳ, thấy các cô chần chờ một lát như vậy, không nhịn được lớn tiếng quát.

"Dạ, lão phu nhân." Lúc này người giúp việc nữ mới vội lấy lại tinh thần bắt đầu bận rộn.

Lần đầu tiên gặp mặt chắt trai, phải mặc đẹp một chút, Chu Hữu Mai hét một nữ giúp việc lại: "Cô nhanh đi gọi thím Liễu, lập tức, nhanh đi."

Dứt lời, bèn vội vội vàng vàng vọt vào phòng thay quần áo, nhắm về phía mấy hàng quần áo này, cầm từng món một so thử trên người, vẻ mặt không ngừng sục sôi, hoàn toàn không nhìn ra, vị này chính là lão tổng giám đốc Huyền Vũ từng quát tháo gió mây.

. . . . . .

Tiêu Vân Các, trong phòng ăn.

Cô gái nào đó đã liên tục nhẫn nại, trang@d#d#l#q#d@bubble nhưng sau khi đi qua hơn nửa giờ như vậy, cuối cùng không nhịn được: "Rốt cuộc anh muốn ăn đến lúc nào? Không phải nói cho tôi xem hợp đồng một chút sao? Nhanh lên chút."

Từ lúc bọn họ trở lại, bác Phúc đã chuẩn bị xong một bàn lớn thức ăn chờ, Huyền Vũ Thác Hàn lời gì cũng không nói, bèn trực tiếp vào phòng ăn, vùi đầu ăn hơn nửa loại, mà Xá Cơ Hoa, sau khi cô thăng làm người làm cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh, bưng trà dâng nước, còn thuận tiện bới cơm.

Mẹ nó, cũng đã chén thứ ba, người đàn ông này là heo à? Khinh thường thêm khinh thường cao nhất. . . . . .

Cô gái nào đó hình như hoàn toàn quên mất, trước đó không lâu là ai ăn hết một bàn thức ăn.

"Cô gấp cái gì, người làm phải có dáng vẻ người làm." Liếc nhìn cô gái đứng phía sau không có thế đứng, khóe miệng vui thích nâng lên một nụ cười tà.

Nghe vậy, người phụ nữ nào đó âm thầm cắn răng nghiến lợi .

Huyền Vũ Thác Hàn tao nhã buông chén đũa xuống, quay đầu lại lạnh nhạt nói với cô: "Có thể lên trà sau khi ăn xong." Giọng nói kia tuyệt đối lão đại gia, nhưng mà quan sát cẩn thận lại có thể nhìn ra một nụ cười từ trong mắt thâm thúy kia.

"Anh. . . . . ." Nhịn, mẹ nó, cô nhịn, ba hai bước xông ra ngoài, chỉ chốc lát đã bưng một ly trà đặt trước mặt anh.

Uống đi, thêm nguyên liệu . . . . . .

Huyền Vũ Thác Hàn lướt nhìn Hồng Trà nóng hổi, ở dưới tầm mắt ‘Nóng lòng’ của cô, chậm chạp đứng dậy: "Cô lại gấp gáp như vậy, thì đi thôi." Cười tà lạnh nhạt nâng lên.

"Hiện tại tôi không vội." Xá Cơ Hoa trợn tròn mắt nhìn anh, mặt hòa nhã nói: "Chỉ thời gian một ly trà, tôi không vội, thiếu gia ngài từ từ uống." Không uống, vậy không phải là có lỗi với ‘Tay nghề’ của cô rồi.

"Cô rất hi vọng tôi uống?" Nhìn thẳng vào cô, đột nhiên cúi người tiến lên hỏi.

Xá Cơ Hoa hơi ngây ngẩn một lúc, nhưng rất nhanh hồi hồn: "Tôi tự tay pha." Mùi vị tuyệt đối tuyệt.

Huyền Vũ Thác Hàn liếc nhìn cô, cũng không biết đang suy nghĩ gì, trên mặt tuấn dật mang theo một nụ cười đẹp trai vô hại, xoay người bèn cầm lên Hồng Trà đặt trên bàn, ở dưới vẻ mặt kinh ngạc của người nào đấy, hai ba hớp đã uống sạch trơn.

"Đi thôi, đi phòng ngủ của tôi." Nói xong, người đàn ông nào đó vẫn mặt không đổi sắc dẫn đầu đi ra ngoài trước.

Uống cạn sạch? Trong lúc nhất thời, Xá Cơ Hoa không biết phải cho ra phản ứng như thế nào, chén Hồng Trà kia lại đã thêm đủ nguyên liệu, chẳng qua nước ép ớt đã đổ gần nửa bình, còn chưa nói nước tương muối ăn hỗn tạp.

Nhìn tấm lưng kia vội đuổi theo, cô gái nào gấp rút đi theo.

Vừa vào phòng ngủ quả là như phòng xép, Xá Cơ Hoa cũng chỉ nhìn chằm chằm sắc mặt của Huyền Vũ Thác Hàn đi tới ngăn kéo bệ tủ lấy ra một phần tư liệu!

Rất tốt, vẫn là gương mặt hồng không thở gấp, vậy là không sao rồi?

Huyền Vũ Thác Hàn quét mắt cô gái đứng thật xa, cười nói: "Thế nào? Cô cũng biết xấu hổ?"

"Xấu hổ cọng lông, tôi có cái gì phải xấu hổ, có điều lần trước ở chỗ này nhìn vài thứ không sạch sẽ, tôi bài xích nơi này không được à...." Điển hình thẹn quá thành giận.

Đưa hợp đồng cho cô, Huyền Vũ Thác Hàn ngồi vào trên ghế sa lon bên cạnh lạnh nhạt nói: "Vậy cũng không được, bởi vì nơi này chính là một trong các vị trí công tác cô phải làm việc, làm người làm, quét dọn phòng ông chủ là nhất định."

Lười phải nói nhảm với anh, một phát rút ra hai tờ giấy trong tay anh, liếc hai mắt, sau đó nhanh chóng trực tiếp xé.

"Đây chỉ là bản phụ, cô thích xé bao nhiêu có bấy nhiêu. Đúng rồi, quên nói cho cô biết, ở trong lúc hiệp đồng giao kèo, cô chỉ có phục tùng, không được có bất kỳ dị nghị gì, nếu không mỗi một lần kháng nghị, thì khấu trừ tiền lương một tuần, hiện tại, lần đầu tiên!" Liếc qua giấy vụn trong tay cô, Huyền Vũ Thác Hàn không lo lắng mở miệng nói.

"Bản phụ? Anh lừa tôi?"

"Tôi là nói cho cô xem hợp đồng, bản phụ cũng là hợp đồng, cho nên, bây giờ bắt đầu, bất cứ lúc nào cô cũng phải làm xong chuẩn bị bị sai khiến và phục tùng tuyệt đối."

"Hèn hạ! Trơ tráo." Khó trách đồng ý sảng khoái như vậy thì ra là đã sớm nghĩ ra chủ ý này.

"Nếu như đây chính là thái độ đối với cấp trên của cô, thế điện thoại di động kia cũng chỉ có thể tịch thu."

Điện thoại di động? Xá Cơ Hoa giật mình một cái vọt ngay tới sofa bên cạnh, vội nói: "Không được, nợ gì trả nấy, đó là điện thoại di động của tôi, coi như anh là ông chủ của tôi cũng không thể tự mình chiếm dụng đồ vật của người khác."

"Hợp đồng có điều chú thích cô không thấy sao? Trong thời gian hợp đồng, tôi có bất kỳ quyền lợi tịch thu đồ dùng cá nhân của cô."

"Anh. . . . . ."

"Có điều, nếu như thái độ cô tốt một chút thì có lẽ một khi tôi vui vẻ, chẳng những điện thoại di động ngay cả mấy thứ thua cô kia cũng đều cho cô."

Có chuyện tốt như vậy sao? Xá Cơ Hoa nghi ngờ nhướng mày hỏi: "Vậy phải như thế nào anh mới vui vẻ?"

Đôi mắt đen của Huyền Vũ Thác Hàn tràn đầy điện lực nhìn cô từ trên xuống dưới, "Ừ, vậy phải xem biểu hiện của cô một chút, dieenddafnleequysddoon hiện tại tới đây phục vụ bản thiếu gia."

Xá Cơ Hoa nhất thời không kịp phản ứng, ngốc hề hề bật thốt lên hỏi: "Hả? Phục vụ như thế nào?" Nhưng lập tức lại đầy mặt phòng bị nhìn anh.

"Cô muốn lấy lại điện thoại di động và máy vi tính của cô đúng không?" Thân thể cao lớn anh tuấn của Huyền Vũ Thác Hàn lui về phía sau, dựa lưng vào ghế sa lon nửa nằm xuống, hai chân dài thuận thế gác lên trên bàn sách.

"Vậy thì xem biểu hiện của cô rồi."

Điện thoại di động, máy vi tính? Con mắt Xá Cơ Hoa sáng lên, cần phải biểu hiện gì? "Biểu hiện gì?"

"Ừm! Cô, tới đây." Huyền Vũ Thác Hàn rất không oai phong ra lệnh với cô, tà khí dùng ngón tay dài ngoắc ngoắc cô, ý bảo cô chân ngắn đi nhanh một chút.

"Ờ!" Xá Cơ Hoa suy nghĩ một chút, đi tới bên tay phải anh, hiếm khi ngoan ngoãn đứng nghiêm ngay ngắn, chờ đợi anh phát hiệu lệnh, nghe lời như vậy, thái độ đủ tốt rồi chứ?

"Phải làm gì?"

"Chân tôi mỏi, có biết Trảo Long không?" Anh vỗ vỗ bắp đùi.

"Không biết." Xá Cơ Hoa không chút suy nghĩ trả lời.

Anh nheo lại mắt đen tinh nhuệ, ánh mắt chuyển một cái, chậm rãi tập trung vào đáy mắt cô, "Thật ư? Không biết?"

Xá Cơ Hoa chống lại tầm mắt anh, thật lâu, mới có chút cắn răng nghiến lợi gật đầu một cái, "Biết! Tôi là nói, tôi cực kỳ biết Trảo Long."

Mẹ nó, Trảo Long gì chứ, xoa bóp chính là xoa bóp, nói lại không nói rõ chút.

"Vậy còn ngây ngẩn?" Cặp mắt của Huyền Vũ Thác Hàn lượn một vòng từ đầu đến chân cô, khí thế thiếu gia bày ra không bỏ sót, chỉ là thâm thúy loé lên tình cảm dịu dàng, cô gái nào đó cũng không phát hiện.

"Ờ ờ! Lập tức bóp." Xá Cơ Hoa hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, để đôi tay lên trên đùi Huyền Vũ Thác Hàn, âm thầm trừng mắt bộ mặt anh tuấn của anh, đôi tay rất không dịu dàng một chút nào bóp bắp thịt của anh, một mặt tốn hơi thừa lời hỏi: "Đại Thiếu Gia, sức lực đủ chưa? Thoải mái không?"

Huyền Vũ Thác Hàn nhắm mắt, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, làm cho người ta không nhìn ra anh có cái gì không đúng, "Lực tay không đủ, ừ. . . . . . Sức mạnh một chút, mạnh hơn một chút sức nữa. . . . . . Không tệ, rất khá."

"Thật sao? Vậy dạng này thì sao? Có thoải mái hơn hay không hả?" Xá Cơ Hoa xuống tay nhẫn tâm hỏi, thấy bộ mặt anh tuấn của anh rỉ ra mồ hôi trán, gân xanh cũng mơ hồ hiện ra, hưng phấn đến sắp không được, đôi tay dùng sức bóp, xem anh còn thoải mái hay không.

"Có, tiếp tục bóp." Huyền Vũ Thác Hàn lạnh lùng nói, nhưng trong giọng nói giống như mang theo một chút âm run ngấm ngầm chịu đựng.

"Được!" Xá Cơ Hoa hung hăng ra sức biểu hiện, ngày đầu tiên bắt đầu làm việc tuyệt đối không thể qua loa nha.

"Được rồi, đủ rồi." Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên mở mắt ra nói, vẻ mặt vẫn là che đậy không khác kia, có điều, sắc mặt cũng hơi có chút tái nhợt.

"Thật sự như vậy là đủ rồi sao?"

Cô đang bóp hăng say! Anh chợt muốn cô dừng tay, cô còn không bằng lòng lắm đấy!

"Đúng, đủ rồi."

"Vậy còn có dặn dò khác không? Đại Thiếu Gia." Đủ rồi, vậy thì thật là tốt, dù sao tay cô cũng bóp mỏi, nhưng liếc nhìn bắp chân tím bầm kia, trong lòng Xá Cơ Hoa đột nhiên thoáng qua một tý cảm giác tội ác.

"Không có, cô đi xuống trước đi ——" Tầm mắt Huyền Vũ Thác Hàn rơi vào trên mặt xinh đẹp của cô, để chân xuống nói.

Có điều, đúng lúc này, bộ đàm truyền thanh trong phòng vang lên.

"Chuyện gì?"

"Thiếu gia, lão phu nhân tới, mới vừa đi vào."

"Ừ, biết." Đè xuống máy truyền tin, Huyền Vũ Thác Hàn bèn đứng dậy từ trên ghế sa lon, liếc nhìn Xá Cơ Hoa bên cạnh. "Đi chuẩn bị chút trà bánh." Nói xong thì dẫn đầu đi ra ngoài trước.

Bước chân vững vàng, lẽ nào chân anh không đau xót chút nào? Theo ở phía sau, đỉnh đầu Xá Cơ Hoa thoáng qua tầng tầng dấu chấm hỏi.

Trong đại sảnh, đám người bác Phúc đã sớm chờ ở ngoài cửa lớn, chờ Huyền Vũ Thác Hàn đi tới đại sảnh thì đã gặp được Chu Hữu Mai vội vã xông vào, sau lưng còn có đám người bác Phúc thím Liễu đi theo.

"Bà nội, sao bà lại tới đây?" Huyền Vũ Thác Hàn cười nhạt đi lên đón.

Có điều, bà nội nào đó đến cả liếc cũng không liếc anh một cái, con ngươi không ngừng liếc nhìn tới bốn phía.

"Bà nội!"

"Thằng nhóc thối nhà anh, anh nói cho tôi, người đâu? Anh mang người đi đâu rồi? Anh là thằng cháu bất hiếu, nếu như anh dám làm người ta bị thương, xem tôi đánh chết anh không cái đồ bất hiếu." Nói xong, một cái tát vỗ ngay vào bộ ngực anh, tức giận nói.

Nghe giọng điệu Hạ Tình Vũ gấp gáp nói, A Hoa lại là bị anh dẫn người bắt đi, những người vệ sĩ kia không có thận trọng, trang@dđlqđ@bubble editor cũng không biết có làm cho chắt trai bảo bối của bà bị thương hay không, lo lắng lỡ có ngộ nhỡ, bà đúng là cả bác sĩ trong nhà cũng mang đến.

"Bà nội, bà nói người nào chứ?" Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên vô duyên vô cớ bị chửi mắng một trận, có chút mệt mỏi nói, mồ hôi lạnh chảy xuống theo gò má.

"Người nào? Cái đồ bất hiếu, anh còn dám hỏi tôi là người nào? Đương nhiên chính là A Hoa, xế chiều hôm nay anh dẫn người thô lỗ mang về đấy, nói mau, người ở chỗ nào?" Không thấy người, trong lòng Chu Hữu Mai lại sốt ruột một hồi, cho nên cũng không chú ý tới sắc mặt của Huyền Vũ Thác Hàn càng ngày càng tái nhợt.

"Lão phu nhân?" Xá Cơ Hoa bưng một khay trà bánh ngọt lớn, vừa đi vào đại sảnh thì thấy bà nội nào đó chỉ thẳng vào ngực người đàn ông nào đó dạy dỗ.

Chu Hữu Mai nghe tiếng nhìn lại, vẻ mặt vui sướng liền biến đổi, hét lớn tức giận nói: "Chết tiệt, thằng nhóc thối nhà anh, anh lại dám ngược đãi con bé? Tôi không có đứa cháu bất hiếu như anh."

Làm chắt trai của bà mệt muốn chết rồi làm thế nào bây giờ? Vội đẩy anh ra, bèn vội vàng vọt tới, nhận lấy khay lớn trong tay Xá Cơ Hoa: "Đến đây, con nghỉ ngơi một chút, những việc này để người giúp việc làm là được, con cũng đừng mệt chết rồi, chắt của bà. . . . . ."

‘Ầm~’

Người đàn ông nào đó mới vừa bị đẩy một cái, không thể kiềm được nhói nhói trong dạ dày, trước mặt bỗng tối sầm ngã xuống.

"Thiếu gia. . . . . ."

"Thiếu gia. . . . . ."

"Thằng nhóc thúi. . . . . ."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom