• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Suỵt! Đại ca bị đè rồi (1 Viewer)

  • Chương 88

Chương 88: Cô nhóc, gan cũng lớn đấy!

Kéo cô tới nơi này quả nhiên chính xác, đánh một trận bóng chày, vừa nâng cao thể lực, vừa có thể phát tiết hết áp lực, dù sao cũng còn tốt hơn là động một chút lại chỉ vào mũi của anh gào thét không ngừng.

Hôm nay, anh cố ý trốn họp, mặc dù ngay cả bản thân vừa kinh ngạc vừa cảm thấy ngoài ý muốn nhưng kể từ khi nhìn thấy cô gái này thì mọi kìm nén trong lòng không cánh mà bay, tan theo mây khói.

Hơn nữa, đột nhiên anh phát hiện, cô đội chiếc nón bảo hộ kia vô cùng đáng yêu, hoạt bát năng nổ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đấu chí, hấp dẫn vô cùng, khiến người đối diện không nỡ dời mắt.

"Cầm gậy này!", anh nhét cây gậy vào trong tay Xá Cơ Hoa, nói: "Đây là khu vực luyện tập với tốc độ tám mươi km, rất thích hợp với người mới học. Mắt nhìn thẳng vào máy bắn bóng phía trước, cứ mỗi mười giây, nó sẽ bắn một quả bóng ra. Bả vai thả lỏng, không cần khẩn trương, eo thẳng, hai chân mở rộng một chút, để giữ vững trọng tâm!".

Anh đè bả vai Xá Cơ Hoa lại, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, hỏi: "Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu nhé"

Vù!

Trước khi Xá Cơ Hoa kịp phản ứng, quả bóng thứ nhất nhanh chóng rời khỏi nòng, mạnh mẽ xé gió lao tới khiến cô sợ hết hồn!

"A ──" cô khẽ lắc mình, tay run lên, cây gậy lập tức rớt xuống, đó là vật gì vậy chứ? Không rõ hình thù gì cả.

"Sao cô lại chạy thế?", Huyền Vũ Thác Hàn cười ha ha, nhặt gậy lên cho cô: "Đồ ngốc, đây chẳng qua là một quả bóng mà thôi, không phải hung thần ác sát, cắn cô làm sao được, không cần phải sợ đến vậy chứ?"

"Sợ gì chứ! Tôi ... tôi chỉ chưa chuẩn bị xong!, " ‘ Vù vù, vù vù. . . . . . ’, Xá Cơ Hoa vừa sợ vừa tức bất mãn quát lên với người bên cạnh.

MNC, thì ra âm thanh khi bóng phá không bay tới lại bén nhọn đáng sợ đến vậy, chẳng khác nào quái thú rầm rầm bay tới, ngay cả người luôn luôn lớn mật như Xá Cơ Hoa, cũng còn thấy sợ.

Trong chớp mắt, cô rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Huyền Vũ Thác Hàn lại nhắc tới tiền đánh cuộc? Chỉ riêng âm thanh bắn bóng thôi đã khiến cô bó tay hết cách, nếu muốn đánh trúng bóng thì còn khó khăn cỡ nào. . . . . .

Quả nhiên trúng bẫy rồi, mẹ nó chứ, đúng là đồ hồ ly ngàn năm.

"Sợ chưa?", Huyền Vũ Thác Hàn nhìn người bên cạnh nói: "Nếu như cô sợ, muốn hủy bỏ cuộc thi đấu này cũng có thể..., đồng thời có thể lý giải một điều: Phụ nữ ấy mà, lá gan vẫn luôn khá nhỏ!". Người nào đó cố ý kích thích.

Quả nhiên, Xá Cơ Hoa vô cùng tức giận, lạp tức đoạt lấy cây gậy đáp: "Ai nói tôi sợ chứ ? Anh mau lăn xa một chút, nếu không ngộ nhỡ bị bóng bắn trúng, làm cho não tàn phế, thì kể cả một đồng tiền thuốc, tôi cũng sẽ không bỏ ra cho anh đâu! Không những thế anh còn phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi nữa ấy!".

Nhìn thấy hai ngọn lửa bốc cháy hừng hực trong mắt cô, toàn thân đều tập trung nhìn chòng chọc vào máy ném bóng, Huyền Vũ Thác Hàn không khỏi âm thầm cười trộm.

Cô gái này, không chịu nổi kích thích, chỉ cần bị người ta cho một kích, thì cái gì cũng đều quên hết, khuyết điểm này, cần phải đề phòng .

Vù!

Quả bóng thứ hai lại thẳng tắp bay tới, hai chân Xá Cơ Hoa nhất thời run lên, nhưng cô không cho phép mình lùi bước, lại càng không thể vứt bỏ gậy chạy trốn, vì vậy liền cắn chặt răng vươn gậy ra.

Cứ tưởng rằng đánh trúng, không ngờ lại bị hụt.

Huyền Vũ Thác Hàn thấy thế lại tiếp tục đá đểu: "Động tác nhanh một chút, bóng rơi xuống đất rồi mới vung gậy, phản ứng quá chậm chạp? Rốt cuộc, cô có thần kinh vận động hay không hả?"

Xá Cơ Hoa hung dữ trừng lại: "Câm miệng, nhanh chóng lăn xa một chút! Anh không nói không ai bảo anh câm đâu!".

Sau khi mắng xong, cả người liền cực kỳ thoải mái, cảm giác sợ hãi đã biến mất hơn phân nửa. Trước mắt, cô không có ý định để ý tới người đàn ông suốt ngày khiêu khích bên cạnh, chỉ tập trung ra sức đánh trúng bóng, hung hăng vung gậy!

Xá Cơ Hoa tràn đầy ý chí chiến đấu, bóng cứ không ngừng bay tới "vèo vèo", mặc dù rất cố gắng để đánh trúng bóng, nhưng mỗi lần đều chậm hai giây.

Cô tức giận giơ gậy lên rống to: "Tức chết bà rồi! Bà đây không tin ngay cả một quả bóng cũng không đánh trúng, tao liều mạng với mày!".

Huyền Vũ Thác Hàn đứng ở phía sau lưới bảo vệ, ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt.

Ha ha ha ha —— cô gái này thật thú vị, đủ gai góc! Đủ đặc sắc.

Chớp mắt, 20 quả bóng toàn bộ bắn ra, Xá Cơ Hoa mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bởi vì kích động quá mức mà hồng rực lên. Có điều, cô lại không đánh trúng một quả nào.

Huyền Vũ Thác Hàn đưa cho cô một chai nước suối, hỏi: "Mệt chưa? Có muốn chơi thêm ván nữa không?".

"Muốn!", Xá Cơ Hoa không chút nghĩ ngợi trả lời, ánh mắt sục sôi: "Đừng tưởng rằng anh sẽ thắng, nói cho anh biết, kịch hay vẫn còn ở phía sau, thắng bại chưa công bố!"

Ý chí của cô từ trước đến giờ vẫn rất bền bỉ, tuyệt đối không bao giờ nhận thua!

"Ha ha ha, tôi hiểu, tôi hiểu! Cao thủ vẫn luôn thích ẩn dấu thực lực, tôi sẽ mở to hai mắt mong chờ!"

Xá Cơ Hoa tức giận liếc người nào đó một cái. Kỳ quái, bất kể người này nói cái gì, cô cũng đều cảm thấy anh ta đang châm chọc mình. Thật đáng ghét, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!

Anh lại đưa cho cô một đôi găng tay: "Đây là găng tay chuyên dụng, nếu cô không muốn tay mình bị mài đến rách da thì mau đeo vào!"

Mới vừa rồi đi mua nước anh phát hiện ở đây cũng bán găng tay bảo vệ, liền chọn cho cô một đôi chất liệu tốt nhất.

Anh chưa bao giờ từng làm chuyện như vậy, cảm giác vô cùng mới lạ, cũng rất vui vẻ.

Xá Cơ Hoa nhận lấy găng tay đeo vào, rất vừa vặn, liền quay sang nhìn Huyền Vũ Thác Hàn, lại phát hiện trong con ngươi thâm thúy kia hình như vừa lóe lên một tia dịu dàng. . . . . .

Dịu dàng? Không thể nào, người này lúc nào mà chẳng muốn nhìn chuyện cười của cô, lại còn luôn thích mà tiền lương ra uy hiếp, vô cùng đáng ghét, hai người bọn họ chẳng bao giờ thấy đối phương thuận mắt cả! Có phải cô hoa mắt rồi không? Đúng, nhất định là hoa mắt rồi!

"Bao nhiêu tiền? Nếu như muốn tôi trả tiền thì miễn đi!", nếu muốn cô bỏ tiền ra cho dù là ít hay nhiều cũng đừng hòng.

"Ha, tuyệt đối miễn phí, thi đấu giữa chúng ta quan trọng nhiều?", sau đó liền chỉ vào máy bắn bóng phía trước, nói: "Chuẩn bị xong chưa? Ván thứ hai bắt đầu rồi!".

Xá Cơ Hoa vừa nghe, lập tức giơ cao gậy, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Thật ra thì tay của cô hiện tại rất run, các ngón tay vừa tê dại vừa đau, tuy nhiên cô sẽ không dễ dàng nhận thua, hôm nay cho dù thế nào cũng phải đánh trúng mười trái, để lấy lại máy máy vi tính và điện thoại của mình!

"Tư thế không đúng, khó trách ván đầu tiên ngay cả một quả cầu cũng không đánh trúng !". Huyền Vũ Thác Hàn đè bả vai của cô lại, tốt bụng chỉ bảo: "Thấp người xuống một chút, ổn định trọng tâm, thu cằm lại, thả lỏng vai, mới có thể thi triển ra. . . . . . Đúng rồi, thả lỏng một chút!".

Anh nhẹ nhàng nắm lấy đầu vai của cô, khoảng cách giữa hai người thật gần, hơi thở nóng rực phả vào gáy cô, hương nước hoa hòa quyện với hơi thở phái nam hơi thở lập tức bao bọc xung quanh.

Trong nháy mắt, Xá Cơ Hoa hoảng hốt, đột nhiên, hai má không khỏi nóng rực lên, đột nhiên cảm thấy khô miệng, màu hồng từ bên tai lan đến cổ tràn khắp toàn thân.

Rốt cuộc cô phát bệnh thần kinh gì thế này? Cảm nhận được đầu ngón tay của anh truyền đến sức lực phái nam, mặt của Xá Cơ Hoa càng ngày càng hồng, nhiệt độ dần dần tăng cao, tâm tư cũng miên man không dứt, âm thầm tự mắng bản thân ──

Trấn định lại đi, Xá Cơ Hoa! Có phải mày chưa từng nhìn thấy đàn ông đâu! Huống chi, hiện tại lại là người mà mày ghét nhất, người đàn ông này có khác nào con ruồi, con gián, một sinh vật luôn khiến người ta chán ghét. Không cho phép suy nghĩ lung tung, tập trung vào chơi bóng!

Mà lúc này, trái tim Huyền Vũ Thác Hàn cũng lặng lẽ biến hóa, thẳng thắn mà nói, vừa bắt đầu anh chỉ cảm thấy cô rất phách lối, rất đáng ghét, nhưng không biết từ bao giờ, suy nghĩ kia đã dần dần thay đổi.

Chuyện dường như. . . . . . dường như có chút phức tạp. . . . . . Có điều, giờ phút này anh không có ý định phân tích rõ ràng, chỉ cảm thấy gương mặt hồng thấu kia hết sức xinh đẹp đáng yêu, hệt như một viên kẹo ngọt khiến người ta thèm thuồng, rất muốn đến gần thêm chút nữa.

Anh nhẹ nhàng nắm bàn tay trắng như tuyết, hít vào hương thơm phái nữ đang tản mát xung quanh: "Tay cao lên một chút. Chú ý, bóng tới rồi!"

Xá Cơ Hoa điều chỉnh vị trí, thần sắc chăm chú nhìn chòng chọc vào quả bóng đang bay tới.

"A ─", khẽ kêu một tiếng, cô xuất ra toàn lực, vung gậy lên!

Cộp!

Mặc dù vẫn không đánh trúng, chỉ sượt qua quả bóng, nhưng xem như khá hơn trước rất nhiều!

"Oa ——", cô hưng phấn thét chói tai: "Chút xíu nữa là đánh trúng rồi! Thật, thật đấy, tôi còn nghe được tiếng gậy ma sát với bóng, anh có nghe thấy không?"

"Có, có nghe thấy, hơn nữa còn nghe rất rõ ràng!". Bị lây cảm giác hưng phấn cùng vui sướng từ người bên cạnh, Huyền Vũ Thác Hàn cũng vui vẻ cười to: "Cố gắng lên! Cô tiến bộ rất nhanh đấy, chuẩn bị đạt được thành tựu. Đúng rồi, bả vai của cô rất đau phải không? Có muốn nghỉ ngơi một lát không?".

"Không cần, tôi không mệt!". Xá Cơ Hoa lên tiếng cự tuyệt, hưng phấn bừng bừng nhìn chòng chọc vào máy ném bóng.

Ha ha ha, thật vui vẻ, cực kỳ kích động! Nội tâm như có ngàn ngọn lửa thiêu đốt hừng hực ý chí chiến đấu, giờ phút này cô không hề tức giận, cũng không muốn suy nghĩ đến chuyện người đàn ông ghê tởm này đang tính toán mình ra sao, chỉ muốn đánh trúng bóng, ra sức đánh trúng bóng là đủ!

Rốt cuộc, sau khi Xá Cơ Hoa huơ gậy thất bại bốn mươi lần, thì sau cùng tiếng "Bộp!" cũng vang lên, bỗng nhiên gậy lại đánh trúng tâm cầu, quả bóng nhỏ nhanh như tia chớp phi ra ngoài, bay thật là cao, thật là cao.

"A a —— tôi đánh trúng, đánh trúng rồi! A, thật sự đánh trúng rồi! Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ——", Xá Cơ Hoa ném cây gậy ra vui vẻ kêu to.

Thật ra thì đường bóng này không thể coi là đường bóng tốt, cũng không được chắc chắn cho lắm, nhưng cô đã thật vui vẻ rồi, bởi vì, dưới tình huống Xá Cơ Hoa mồ hôi như mưa đã đánh trúng được quả bóng đầu tiên, ý nghĩa trở nên vĩ đại hơn nhiều!

20 quả bóng tiếp theo bắn ra, cô gom góp đánh trúng đủ được mười quả.

Sau khi hoàn thành cô còn nhảy cẫng lên, vui vẻ túm lấy Huyền Vũ Thác Hàn nói: "Vạn tuế —— tôi thắng, thắng rồi nhé! Anh xem, tôi đã đánh trúng được bóng, có máy vi tính rồi! Ha ha ha ha ha ——"

"Chúc mừng chúc mừng, cô rất giỏi!", dường như Huyền Vũ Thác Hàn còn hưng phấn hơn, vui vẻ mà rống lên: "Xá Cơ Hoa, quả nhiên cô đã làm được rồi! Rất đáng khen, tôi tình nguyện chịu thua, cô chính là người giỏi nhất!".

Hai người ôm nhau nhảy chồm chồm, vừa cười, vừa nói hệt như những đứa trẻ ngây thơ.

Tiếng cười của họ hấp dẫn ánh mắt của ông bác trung niên cũng muốn tới chơi bóng, người nọ tò mò đứng ở đằng sau lưới sắt, hâm mộ nói: "Tình cảm của hai đứa thật tốt! Chàng trai à, cậu tốt số thật đó, bạn gái mềm mại, xinh đẹp như vậy, còn có thể cùng tới đây chơi bóng, phải biết quý trọng đấy!"

"Hả?", lúc này Xá Cơ Hoa mới phát hiện dường như bản thân đã kích động thái quá, cả người cô quả thật đã vắt hẳn lên người Huyền Vũ Thác Hàn, khó trách người ngoài lại ngộ nhận hai người bọn họ là người yêu.

Vì thế liền luống cuống tay chân, hốt hoảng nhảy xuống, lắp ba lắp bắp giải thích: "À. . . . . . không phải đâu, tôi với anh ta không phải. . .". Cô loạn xạ muốn phủi sạch quan hệ, nhưng bụng lúc này lại không phối hợp ra mấy tiếng "Ùng ục, ùng ục".

"Haiz ——", Xá Cơ Hoa thất bại che trán, mặt như đưa đám chỉ muốn đào hố chôn mình ngay tại chỗ!

Quá mất mặt! Tên chết tiệt kia nhất định lại tìm cơ hội cười nhạo rồi, bụng của cô lại phát ra “Không thành Kế”! Mẹ nó chứ! Lần này mất hết sạch mặt mũi rồi.

"Ha ha ha ——", Huyền Vũ Thác Hàn sung sướng cười to, tà mị nói: "Cô đói bụng, sao lại không nói chứ?". Hiện tại cũng đã là một giờ trưa rồi, khó trách bụng cô lại kiến nghị, ngay cả anh cũng thấy hơi đói rồi !

Lời vừa mới dứt, bụng của anh cũng rất ăn ý phát ra âm thanh "Ùng uc, ùng uc".

Xá Cơ Hoa hồ nghi nhìn người đối diện, một giây sau, liền lớn tiếng cười to: "Ha ha ha ha ha ——" còn dám cười nhạo cô nữa thôi? Đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười!

Nhìn khuôn mặt tươi cười kia, tâm tình có chút lúng túng vừa rồi biến mất trong nháy mắt không thấy bóng dáng tăm hơi, đáy mắt Huyền Vũ Thác Hàn nhìn người trước mặt rất đỗi dịu dàng, ngay cả bản thân cũng không chú ý tới.

Cho đến khi người nào đó đã cười đủ mới thôi.

Xá Cơ Hoa cảm thấy thật sảng khoái, toàn thân vô cùng thoải mái, hai mạch Nhâm Đốc như được đả thông, khí huyết tuôn trào, buồn bực đang đè nén cũng biến mất không còn.

Cô cười he he đề nghị: "Đi, chúng ta đi ăn một bữa! Anh là ông chủ lớn nên tất nhiên phải mời cơm, sau đó nhớ trả máy vi tính với điện thoại lại cho tôi đấy. Đừng hòng thu của tôi một đồng nào, cũng đừng mong đổi ý!" Ha ha ha, thật là quá hời!

"OK!"

Xá Cơ Hoa nhất thời hưng phấn, nói tiếp: "Đã có người muốn mời khách, vậy tôi cũng sẽ không khách sáo nữa, đi thôi, nhà hàng do tôi chọn, món ăn cũng thế, cảnh cáo anh trước nhé, một xu tôi cũng sẽ không bỏ ra đâu, nhớ mang đủ tiền."

"Không thành vấn đề!", Huyền Vũ Thác Hàn cười to nhìn cô, sau đó hai người cứ thế sóng vai đi ra ngoài, .

. . . . . .

Buổi trưa hôm đó, hai người họ ở chung vô cùng hài hòa, sau khi cơm nước xong xuôi, lại trở lại sân bóng chày, dường như Xá Cơ Hoa rất si mê bộ môn này, quan trọng hơn là, chỉ cần mỗi lần đặt cược, cô đều có thể thắng, nhìn tiền đặt cược không ngừng chảy vào túi, cảm giác kia, thật thoải mái vô cùng!

Buổi tối, sau khi dốc hết tinh lực suốt một ngày trời, Huyền Vũ Thác Hàn lại tiếp tục mời khách.

Huyền Vũ Thác Hàn lái xe dừng ở chỗ Xá Cơ Hoa đang đi bộ, cô gái này, mới vừa còn tốt lắm mà, sao từ lúc anh đi lấy xe lại không nói tiếng nào đi, cả ngay nay cô cũng không đối địch như vậy? Hiện tại làm vậy là có ý gì?

Một tay anh mở cửa xe, một tay gõ hai cái trên mui: "Lên xe đi!"

"Lên xe?", Xá Cơ Hoa không hiểu, liếc ánh mắt dò hỏi xuyên qua cửa xe nhìn người nào đó.

Anh ta không phải về sao? Mới vừa từ nhà vệ sinh ra ngoài không thấy người, đột nhiên lương tâm trỗi dậy chăng?

Huyền Vũ Thác Hàn nhíu mày, không hiểu vì sao cô lại trưng ra vẻ mặt kia? Không phải mới vừa rồi còn vừa nói vừa cười với anh sao?"Nếu không thì là gì? Nhanh lên xe đi!".

Anh ta mà lại tốt bụng như vậy?

"Muộn rồi, tôi muốn đi về!", Xá Cơ Hoa thắc mắc nhìn vào gương mặt anh tuấn kia, hôm nay đã đi ra ngoài cả ngày, không biết Vũ và Tuyết có lo lắng cho cô hay không! ( Sau khi gặp lại, Hoàng Bộ Tuyết cũng chuyển vào ở cùng hai người họ)

"Nói nhảm, tối rồi, không về còn có thể đi đâu? Lên xe nhanh lên!". Chân thon dài nhảy vào ghế lái.

"Anh muốn đưa tôi về?", trong tầm mắt của cô đã không có bóng người.

Hôm nay người này hơi bất bình thường thì phải?

Huyền Vũ Thác Hàn duỗi tay, cửa xe ở ghế lái phụ chợt mở ra: "Ngồi vào nhanh lên một chút cho tôi!". Anh không nhẫn nại rống to, Xá Cơ Hoa sửng sốt theo phản xạ cứ thế nghe theo.

"Thật là, cứ phải ra lệnh, thì cô mới làm theo phải không?", Huyền Vũ Thác Hàn khẽ nói, vừa cài dây an toàn vừa liếc cô một cái: "Làm ơn, tháo ngay vẻ mặt kia của cô xuống, tôi không phải là quái vật, mà phải chịu đưng ánh mắt như vậy?". Hôm nay, rất không bình thường!". Xá Cơ Hoa quét mắt nhìn anh sau đó buông lời cảm thán.

"Cô mới không bình thường ấy!", tốt với cô hơn một chút lại thấy không bình thường, người phụ nữ thật là hết nói! Hơn nữa, đây là lần đầu tiên anh dịu dàng với phái nữ như vậy, thế mà lại bị nói thành không bình thường! Trong lòng càng thêm buồn bực. . . . . .

Huyền Vũ Thác Hàn kỳ quái nhìn người bên cạnh, dáng vẻ kia khiến cho anh thật không thoải mái? Cảm giác cô nhìn mình như đang nhìn một con quái vật vậy, sao mà chướng mắt đến thế.

"Cô làm gì thế?"

Xá Cơ Hoa di dời tầm mắt, không hiểu sao mới vừa rồi cứ mãi mê nhìn anh ta, nghe âm thanh kia, nhất thời cũng không bình tĩnh trả lời: "Làm gì là làm gì? Mau lái xe đi!".

Vừa bị ai đó nhìn chằm chằm vô cùng không thoải mái, hiện tại lại thấy dáng vẻ khinh thường kia trong lòng anh lại càng thêm khó chịu.

"Xoay đầu sang đây nhìn tôi!", Huyền Vũ Thác Hàn vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng mặt ngó về phía cô, người này không cần phải nhìn mãi về phía trước như vậy chứ.

Xá Cơ Hoa vừa nghe thấy thế, tròng mắt chút nữa thiêu cháy rồi.

Muốn nhìn hay không cũng cần anh ta phải ra lệnh chắc, Hừ!

Huyền Vũ Thác Hàn nhíu mày, đôi mắt kia lúc đánh bóng rõ ràng vô cùng hoạt bát, mới vừa rồi ở trong phòng ăn, vẫn còn cười tít hết cả mắt.

Hiện tại sao lại trở về trạng thái ban đầu? Chẳng lẽ ban ngày và buổi tối khác nhau? Huyền Vũ Thác Hàn tiến lên trước. . . . . .

Thật ra thì, chỉ cần có lợi trước mặt, người này sẽ luôn luôn dễ nói chuyện hơn, hì hì. . . . . .

" ôi mẹ nó. . . . . .", đột nhiên trước mặt phóng đại, khiến cho mỗ nữ nào đó đang nhìn chằm chằm phía trước giật nảy mình.

Nhưng không đợi cô lên tiếng, đôi môi mỏng kia đã áp lên cái miệng nhỏ nhắn.

" Ưmh! Anh làm gì thế. . . . . ."

Đáy mắt Huyền Vũ Thác Hàn nhất thời xẹt qua chút tà khí, đầu lưỡi ướt át lại liếm liếm, trong lúc Xá Cơ Hoa lên tiếng phản ứng lại lập tức công thành, đưa đầu lưỡi vào thăm dò cái miệng nhỏ nhắn.

Mắt Xá Cơ Hoa mở thật lớn, ra sức đẩy người nào đó ra.

Bàn tay giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi càn quấy xâm nhập càng sâu, bừa bãi khuấy đảo chiếc lưỡi thơm đang không chút phản ứng, say sưa thưởng thức bờ môi ngọt ngào, sau đó đưa tay vỗ nhự lên gò má người trước mặt, bàn tay ấm áp khiến ai đó đang mờ mịt, hoàn toàn tỉnh táo lại, càng thêm dùng sức đẩy anh ra.

"Anh CMN cút ngay."

Huyền Vũ Thác Hàn không đề phòng bị đẩy ra, môi mỏng rời khỏi cánh môi mềm mại, bàn tay đang đặt lên gáy cô trượt xuống, chỉ còn bàn tay khác vẫn còn tham luyến vuốt ve gò má khẽ ửng hồng, trong tim chợt thoảng thốt, tựa như vừa mất mát thứ gì đó.

Bàn tay đang vuốt nhẹ trên má khiến cô không được thoải mái, chẳng hiểu nổi bản thân mình bị gì nữa? Phát bệnh thần kinh chăng? Sao lại để cho tên kia cắn trộm một cái thế này!

Có điều cô lại không phát hiện ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực kia của mình khiến cho người đàn ông nào đó không dời mắt nổi.

"Cơ Hoa!", giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên trong không gian kín mít.

Ngón trỏ thon dài nâng cằm của cô lên, Huyền Vũ Thác Hàn không kìm chế được mà nghiêng người về phía trước lần nữa.

"Chát ~"

"Anh muốn làm gì, tôi cảnh cáo anh, đừng nghĩ sờ vào ngực của tôi, nếu không tôi sẽ đánh cho anh răng rơi đầy đất."

Mà dường như câu nói này vừa vặn khiêu khích sự nhẫn nại của người bên cạnh: " Tôi cứ ăn đây, cô làm gì được!". Nói xong, liền lấy tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên, hôn xuống bờ môi ngọt ngào, đắm chìm đến đỗi khẽ rên lên một tiếng.

Anh dùng đầu lưỡi chống đỡ khẽ mở cánh môi mềm mại, nhanh chóng tiến quân vào bên trong, khuấy đảo từng tấc đất, khiến người nào đó lại trợn tròn hết cả mắt, không thể tin nổi há hốc miệng, đờ đẫn không kịp phản ứng.

Đầu lưỡi thăm dò trong miệng càng thêm sâu, nụ hôn càng dầy đặc, càng mạnh mẽ, khiến người bên dưới xanh hết cả mặt đến khi không thở nổi nữa mới đẩy anh ra.

"Phù phù. . .", Xá Cơ Hoa vội vàng hít thở, vậy mà hơi thở của anh chẳng khác nào vũ bão, cuồn cuộn không dứt theo không khí mới mẻ len lỏi vào chóp mũi của cô.

Huyền Vũ Thác Hàn bất thình lình bị đẩy ra, tâm tư vẫn đang trầm mê trong cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm cánh môi, dường như đang hoài niệm tư vị của cô.

Một cái tát chuẩn bị đánh tới! Nhưng nửa đường lại bị chặn lại!

"Đừng có mà động chân động tay, nếu không tôi không thể bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì đâu!". Huyền Vũ Thác Hàn bắn ánh mắt nóng rực uy hiếp nói với người con gái đang thở hổn hển bên cạnh.

"Anh. . .", mỗ nữ giận đến phát run, nhưng nhìn thấy ánh mắt uy hiếp trắng trợn kia, cuối cùng cũng lười để ý đến, tránh voi chẳng xấu mặt nào chẳng phải sao!

Huyền Vũ Thác Hàn liên tiếp hít sâu, hai má hồng rực kia khiến anh chỉ muốn bắt cô tới bên cạnh giày vò một phen.

Có điều, vẫn phải ủy khuất bản thân chút thôi.

"Tôi đưa cô về đã!". Huyền Vũ Thác Hàn ổn định thân thể, sau đó nổ máy, tiểu JJ đang bành trướng phía dưới khiến anh lại càng thêm khó chịu.

. . . . . .

"Ầm!"

Thành phố đã lên đèn, mà lúc này tại một khu chung cư một nào đó tiếng đóng cửa xe ‘ rầm rầm ’ vang lên xé toạc màn đêm yên tĩnh.

Chỉ thấy bên cạnh đường, một bóng dáng nhỏ nhắn, vội vàng từ xe limousine bước xuống, sau đó xoay người hung hăng đạp đạp lên cửa xe, dưới ánh đèn lờ mờ, tuyệt đẹp trên khuôn mặt nhỏ nhắn đong đầy giận dữ!

Chuyện gì đang xảy ra? Tối nay Xá Cơ Hoa bỗng nhiên rất ‘ trầm mặc ‘, suốt đường về, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra lúc vừa mới lên xe, thì cả người đều không được tự nhiên, cảm giác này, chẳng khác nào bị kiến bu đầy thân, nhưng lại không thể xua đi, vô cùng không thoải mái.

Nhưng đối với tên ma-cà-bông da mặt dày như tường thành kia thật sự không thể nào phát tác nổi, thật sự là tức đến nghẹn. . . . . .

Cho nên xe mới vừa dừng lại, mỗ nữ liền thở phì phò xuống xe, tối nay trở về nhất định phải làm một hình nhân thế mạng, hung hăng đạp một trận cho hả giận!

"Đợi chút ~", sau lưng vang lên một giọng nam đầy hấp dẫn.

Chờ cái cọng lông ấy, sắc lang đáng chết, nhìn thấy anh ta là đã muốn nổi điên, Xá Cơ Hoa không thèm quay đầu lại, tiếp tục bước đi.

Huyền Vũ Thác Hàn cũng xuống xe, một tay vịn trên mui xe, tựa người vào bên cạnh cửa xe, dưới đèn đường mờ nhạt, bóng dáng cao lớn kia như đang tỏa ra một tầng tà mị, ngũ quan anh tuấn lại càng hấp dẫn ánh nhìn.

Tựa như biết cô gái kia đang phát cáu cái gì, Huyền Vũ Thác Hàn khẽ nhếch môi cười tà nói với tấm lưng phía trước: " Này, cô còn muốn tôi phải giải thích nữa sao? Bình thường vào cuối buổi hẹn hò chẳng phải sẽ kết thúc bằng một hôn không phải sao? Cô cứ muốn đi như vậy hả?".

Dưới bầu trời, ánh mắt đen thâm thúy khẽ chớp chớp, ẩn chứa mạch nước ngầm làm cho người ta đoán không ra được rốt cuộc là anh nghiêm túc hay là đang cố ý bới móc .

Hẹn hò? Hôn? Lúc nói chưa dứt lời, đã nhắc đến . . . . . .

Mỗ nữ nào đó mới vừa rồi còn tức giận bừng bừng, sau khi tiếng nói kia vừa dứt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong nháy hồng rực lên, đôi mắt to bỗng phút chốc dâng lên đốm lửa.

‘ Bộp ~’ trong lúc người ta chưa kịp phản ứng, đã thấy một chiếc giày phá không bay đi.

Nện lên trên cửa xe, hệ thống báo động nhất thời kêu ‘ chít chít ’ không ngừng.

"Anh mau cút cho tôi. . . . . .", Xá Cơ Hoa cô kể từ lúc lọt lòng đến giờ chưa từng nổi giận thế này, đặc biệt nhìn thấy dáng vẻ đắc ý cười như không cười kia, trong lòng liền đặc biệt không được tự nhiên.

Mà Huyền Vũ Thác Hàn đang dựa vào thân xe, nhìn cô mắt tròn mắt dẹt ‘ thần thái sáng láng ’ như thế, đáy mắt thoáng qua ý cười, khóe miệng kín đáo lên tiếng trêu chọc: "Cút? Đây chính là thái độ cô nói chuyện với ông chủ của mình sao?"

" Thái độ? Thái độ cái shit ấy, đồ ma-cà-bông đáng chết. .. .". Xá Cơ Hoa lại ngồi xổm xuống, đang muốn cởi nốt chiếc giày còn lại. Ông chủ? Cô còn chưa thừa nhận đâu! Đồ vô sỉ.

Cô gái này! Huyền Vũ Thác Hàn thấy cô đã khôi phục lại ‘ tinh thần ’, nụ cười nơi đáy mắt càng đậm, trong lúc cô khom lưng cởi giày, thì trai đẹp nào đó đã tiêu sái lên xe!

Có điều, trước khi lái xe đi vẫn không quên bỏ lại một câu:

"Cô nhóc, ngày mai nhớ đến báo danh đúng giờ, nếu không sẽ trừ hết một tháng tiền lương! Đúng rồi, điện thoại di động và máy vi tính tôi tạm tịch thu, chờ ngày nào đó cô học xong thái độ nói chuyện với cấp trên thì lúc đó lại bàn tiếp!".

Vừa dứt lời, một chiếc giày cao gót đã lơ lửng giữa không trung, chiếc xe lập tức lao đi như tên bắn.

Mà mỗ nữ nào đó hiện tại hai chân trống trơn, sắc mặt lập tức đại biến, điện thoại di động?! Được nhắc nhở, lúc này Xá Cơ Hoa mới phát hiện mọi công sức cả ngày nay đi tong rồi.

Mặt liền biến sắc, vốn muốn đuổi theo, nhưng nhìn xuống chân mình, chỉ có thể ở tại chỗ giơ chân rống to: "Đồ khốn, đừng có chạy, mau trả điện thoại lại cho tôi. . . . . ."

Trong chung cư, ba cô gái ngồi túm tụm trên chiếc giường đơn, hơn mười mấy phút, mặt ai nấy đều nghiêm trọng, mắt to trừng mắt nhỏ .

Mười phút nữa trôi qua! Trong phòng ngủ yên tĩnh vẫn chỉ cô nhìn tôi, tôi nhìn cô.

Cuối cùng, Hạ Tình Vũ vẫn không nhịn được lên tiếng trước: "A Hoa, cậu còn để chúng ta phải mắt to trừng mắt nhỏ tới khi nào hả? Không phải có chuyện muốn nói sao? Nói mau đi!"

"Mình . . . . ."

Nói! Xá Cơ Hoa liếc nhìn hai người bạn tốt, miệng há lại khép vào, không thể thốt nên lời, cái này cô phải nói như thế nào đây, bị lừa ký hiệp ước với đồ khốn kia coi như xong, đã thế còn bị người ta cướp sắc, nếu như kể ra, thanh danh một đời của cô sẽ bị hủy mất!

Nhưng nếu như không nói, thì hiệp ước trong tay ma-cà-bông kia phải làm thế nào? Chẳng lẽ phải đến làm cu li cho anh ta sao? Mẹ nó chứ, lại còn là cả đời, quae thật ngu hết sức mà.

Suy nghĩ một lát, cùng đường, Xá Cơ Hoa mới thẽ thọt kể từng chuyện một ra, trong khi kể cũng tự động lược bớt hành động của sắc lang kia.

" . . . . . ."

"Chuyện là vậy đấy, các cậu nói thử xem bây giờ nên làm thế nào? Các cậu mau nghĩ cách đi, tớ không muốn làm ô sin cả đời đâu ~". Nói xong, liền âm thầm rơi lệ thay cho bản thân.

Cô đây đã trêu chọc ai chứ? Cướp sắc đối với phụ nữ mà nói vốn là chuyện tương đối thua thiệt nha, cô đã không thèm nói gì, tên kia còn ăn miếng trả miếng, đã thế hôm nay lại dám giành điên thoại di động của cô nữa, không giữ lời hứa thì thôi đi, còn vô sỉ có thừa, nghĩ tới đây, mỗ nữ nào đó giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Xá Cơ Hoa chờ một lúc vẫn không thấy hai người bạn tốt bên cạnh đang ‘ đào sâu suy nghĩ ’ có phản ứng, nhất thời vỗ bồm bộp lên giường hỏi: "Các cậu ngớ ngẩn hết rồi à? Nói chuyện đi chứ! Nghĩ ra biện pháp chưa?"

"Khụ. . . . . ."

"Khụ khụ. . . . . ."

Hai cô gái còn lại vốn vẫn rất bình tĩnh, nhưng sau khi nghe bạn thân giãi bày tâm sự xong liền hoàn toàn kinh ngạc đến ngây dại, bốn chữ ‘ Huyền Vũ Thác Hàn “ tựa như sấm nổ bên tai vậy!

Hừ! Cơ Hoa này uy hiếp ai không được lại cố tình chạy đến uy hiếp Lão đại thần bí nhất trong giới Thương mại Châu Á này, nói cách khác là vận khí cô nàng quá tốt, con mắt rất biết chọn người.

Hai người họ bị sặc trong chính nước miếng của mình, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời vấn đề này thế nào, nếu như là người khác thì còn dễ nói, nhưng Huyền Vũ Thác Hàn này, thật sự không đắc tội nổi. Không cần nhắc đến thân phận, chỉ riêng con người tà khí thâm trầm khiến người ta đoán không ra, thủ đoạn ngoan độc có thừa, từ việc mấy năm qua một mình anh ta quản lý tập đoàn Huyền Vũ có thể nhìn ra được thủ đoạn của người nọ như thế nào.

"Hết cách rồi, ai bảo cậu rút trúng giải nhất, còn là giải nhất siêu cấp nữa chứ!"

Mặc dù Hoàng Bộ Tuyết không biết vì sao anh ta muốn ‘ lừa gạt ’ A Hoa ký vào hợp đồng kỳ quái này, nhưng chỉ qua hai lần chạm mặt, cô có thể nhìn ra được, người đàn ông này, không hề đơn thuần muốn bạn mình trở thành người hầu của anh ta đơn giản như vậy.

Không có biện pháp? Xá Cơ Hoa vừa nghe thấy thế lập tức khựng người lại, chẳng lẽ cô phải buông tha 50 vạn hộ vệ cao cấp, mà chỉ có thể nhắm mắt đưa chân mặc cho người sai bảo?

Sau đó liền quét mắt sang hai người bạn tốt bên cạnh, đáng thương. . . . . .

"Thật ra thì cũng không phải là không có cách nào! Tớ lại có một biện pháp, nhưng có điều có thành công được hay không phải trông cậy vào A Hoa rồi!". Thật sự không chịu nổi ánh mắt ai oán của bạn, Hạ Tình Vũ chợt lóe ra sáng ý, vội vàng nói.

"Biện pháp gì? Nói mau nói mau, đừng cứ hễ mở miệng ra là thành hay không thành, dù cho không thông, mình cũng phải đào cho nó thông mới thôi!". Mỗ nữ kích động, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Hạ Tình Vũ.

Mắt to khẽ xoay chuyển một cái, Hạ Tình Vũ thần bí vẫy vẫy tay, thầm thì: " Tớ nói này, A Hoa, ngày mai cậu liền. . . . . .". Ba cái đầu chum lại một chỗ, thì thào bàn bạc.

. . . . . .

Tiêu Vân Các, bên trong đại sảnh xa hoa.

Huyền Vũ Thác Hàn vừa bước vào phòng khách, đập vào mắt là một mình Long Húc Hàng đang ung dung ngồi uống trà chiều.

"Hàng, sao cậu lại ở đây? Vũ với Hiên đâu?". Quét mắt bốn phía, không còn bóng dáng của ai khác.

"Chợ đen ở Mĩ mới mở thêm chi nhánh, xế chiều hôm nay Vũ đã bay đến đó, còn Hiên thì đến thành phố V!"

Long Húc Hàng quét mắt nhìn bạn nam nào đó ‘ mặt mày hớn hở ’ liền liếc mắt trêu chọc: "Lão đại, tôi đợi cậu cả tối, cậu đi đâu thế?". Bỗng nhiên rời khỏi hội nghị, chuyện này, đã để cho ba đồng đảng bọn họ ‘ kinh sợ ’ một hồi lâu.

"Có cậu canh cửa ở đây, tôi hoàn toàn yên tâm!". Ngồi vào trên ghế sô pha, Huyền Vũ Thác Hàn cười nhạt liếc nhìn người đối diện, không hề có ý định giải thích về hành động khác lạ của mình hôm nay.

" Đúng rồi, cái này cho cậu, ngày mai đi lấy một cái mới nhất về đây, nhớ chọn màu hồng !". Nói xong, một vật thể màu hồng lập tức bay vèo đến trước mặt Long Húc Hàng.

Bị tập kích bất ngờ khiến Long Húc Hàng luống cuống tay chân, vừa tiếp nhận liền lập tức xem xét, hóa ra là IPhone 5 mới vừa ra mắt không lâu.

"Lão đại, tôi không thiếu điện thoại di động, hơn nữa, màu hồng không thích hợp với tôi!". Cứ tưởng Lão đại đưa cho mình dùng, Long Húc Hàng vội vàng nói, anh ta cũng không có hứng thú ác liệt thế này.

"Bảo cậu xử lý nó chứ ai bảo cậu dùng!". Quét mắt vào điện thoại di động trên tay người nào đó, Huyền Vũ Thác Hàn cau mày nói, Minh Hạo Thiên này rốt cuộc muốn làm gì?

Có điều, chân mày rất nhanh liền giãn ra, nghĩ đến ngày mai có thể nhìn thấy dáng vẻ tức xì khói của cô nhóc kia, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, thật ra thì tối nay ngay cả bản thân anh cũng rất kinh ngạc không hiểu sao mình lại hành động như vậy. Nhưng khi nhìn thấy cô nổi cơn tam bành, chẳng khác nào con mèo nhỏ đang xù lông thì lại không nhịn được muốn trêu chọc một chút.

Vừa nhìn thấy cô khí thế bừng bừng gào thét với mình thì tự đáy lòng lại sản sinh ra cảm giác vui sướng không thôi! Aiz, cũng không biết có phải tâm lý biến thái thích tìm tự ngược không nữa?

"Xử lý?". Trên thị trường cái này phải bán hơn bảy nghìn tệ, Long Húc Hàng quét mắt, quệt quệt khóe môi gật đầu đáp: "Ờ!"

Cảm giác không chút luyến tiếc nào, bởi vì vật này đối với công ty sản xuất cơ năng như bọn họ mà nói, không hề hiếm lạ.

"Lão đại, cậu biến mất cả một ngày không phải chỉ vì mua một chiếc điện thoại di động mang về cho tôi xử lý đấy chứ?". Nhìn cái mặt hon hớn đến như đang tắm trong gió xuân kia, Long Húc Hàng phát giác mùi vị rất không bình thường.

"Cậu cứ đoán đi?", Huyền Vũ Thác Hàn vừa ngồi xuống không bao lâu, người giúp việc đã đưa cà phê lên, sau khi ưu nhã nhấp một hớp anh liền cười yếu ớt nhìn người đối diện hỏi ngược lại.

"Xem như tôi chưa từng hỏi qua đi!". Nhìn dáng vẻ kia, cũng biết không hỏi được gì.

Long Húc Hàng nhớ tới chuyện chính, liền đưa tài liệu sang: "Ông chú của cậu cứ mãi khiêu khích như thế, có cần phải ra tay xử lý hay là vẫn tiếp tục nuôi cá."

"Những chuyện nhỏ nhặt này, cậu xử lý là tốt rồi!"

Huyền Vũ Thác Hàn quét mắt nhìn tài liệu trên mặt bàn, cũng không định mở ra nhìn, lạnh nhạt bưng cà phê lên nhấp một hớp, nói tiếp” "Tối nay cảnh đêm không tệ, muốn bơi một vòng không?"

Bơi lội đêm khua sao? Long Húc Hàng quăng ánh mắt ủy dị về phía đối diện, sau đó liền đứng dậy vừa đi vừa nói: "Không được rồi, con gái tôi còn đang chờ, Lão đại. . . . . . Bảo trọng."

Nhìn người nào đó đang ra sức chạy thật nhanh, Huyền Vũ Thác Hàn liền đứng lên đi về phía hồ bơi, tối nay tinh lực hình như hơi dồi dào một chút. . . . . .

Hôm sau!

Sáng sớm, từng sợi nắng óng ánh rực rỡ như dát thêm một tầng hoàng kim lên sân cỏ, chiếu lên từng giọt sương đang đọng trên cỏ, từng giọt từng giọt trong sáng thuần khiết, vô cùng mỹ lệ! . . . . . .

Một góc nào đó tại biệt thự sang trọng, một bóng người cao lớn, vội vã bước vào trong phòng tắm xa hoa, cũng không biết thì sao, phải đến nửa buổi sáng, cánh cửa mới được mở ra.

Cửa phòng tắm vừa mở ra, đầu tiên là một mùi hương nước hoa bay ra, sau đó một bóng người đưa mắt nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất , mê man một hồi mới bỏ đi ra ngoài.

Trên người là bộ thể thao màu xanh dương, mái tóc đen nhìn sơ qua khá chỉnh tề, chỉ một vài sợi xốc xếch rơi xuống cái trán sáng bóng, lộ ra một cỗ tà khí bá đạo; Ánh mắt chẳng khác nào một đầm sâu không đáy trong rừng, nhưng phản phất đâu đó có một tia ấm áp như có như không. Gương mặt thon gầy, cái mũi thẳng tắp như bức tượng điêu khắc Hy Lạp cổ, bờ môi mỏng toát lên vẻ lạnh lùng tà mị, đôi mày tuấn dật thẳng tắp, kết hợp lại thành một tổng thể hoàn mỹ không cách nào bắt bẻ.

Huyền Vũ Thác Hàn nhìn đồng hồ trên tay, mày hơi nhíu lại: “Cũng sắp mười giờ rồi, cô nhóc kia sao vẫn chưa tới?".( Bởi vì trước đó anh đã dặn dò trạm bảo an, người vừa đến lập tức thông báo cho mình )

Lúc này, anh lại nghĩ tới Húc trước kia đã từng nói qua, đàn ông chờ đợi phụ nữ là chuyện rất bình thường! Vậy thì cho thêm cô một chút thời gian.

Nghĩ thông suốt, chân mày liền giãn ra, tâm tình vui vẻ trở lại.

Nhìn lại bản thân lần nữa, sau khi cảm thấy rất hoàn mỹ, Huyền Vũ Thác Hàn liền nhếch miệng lên, một tay đút túi quần, không lo lắng ra khỏi phòng , định đến phòng khách chờ con mồi đưa tới cửa.

Mà cũng trong lúc đó, ở bên kia, trong phòng nhỏ mờ tối, mỗ nữ nào đó đang nằm trên giường, không hề bị ảnh hưởng bởi âm thanh ồn ào huyên náo trên phố, tay vẫn ôm chặt một hình nhân bằng vải ( Mỗ nữ đã chế tác hình nhân giống với người đàn ông nào đó, hung hăng đạp một buổi tối ), hiện tại vẫn không chút hình tượng, ngủ say sưa.

"A Hoa, mặt trời đã chiếu đến mông rồi, làm sao mà cậu vẫn chưa chịu rời giường hả??". Hạ Tình Vũ vửa đi vào , liếc thấy cái giường sắp bị nước miếng của người nào đó dìm chết, trong nháy mắt khóe miệng mãnh liệt rút gân không nhịn được lớn tiếng hô.

Chỉ thấy mỗ nữ trên giường như không nghe thấy gì, rồi tiện tay kéo qua chăn đắp ở trên bụng , sau đó lại lật người, thì thào: "Ừm! Chớ quấy rầy, không phơi!".

Trán Hạ Tình Vũ hiện đầy vạch đen, lập tức xông tới xốc chăn lên: " Dậy mau lên, tối hôm qua không phải nói phải dậy sớm đi báo cáo sao? Sắp mười giờ rồi"

"Ừm, sớm thế!"

" Sắp mười giờ rồi, mà còn sớm thế? A Hoa. . . . . ."

"Đừng ầm ĩ!". Mắt vẫn khép chặt, từ tiếng hít thở đều đều kia có thể thấy được người này vẫn đang ngủ rất say.

"Cậu. . . . . . Được rồi, được rồi, cậu ngủ đi!"

Nhìn mỗ nữ còn phun đầy nước miếng ngủ say, Hạ Tình Vũ thật hết ý kiến ~

Mười một giờ. . . . . .

Mỗ thiếu gia ngồi chờ trong phòng khách xa hoa, khóe miệng khẽ trầm xuống! Lần thứ hai mươi tám nhìn ra phía cửa, lần thứ tám nhìn đồng hồ đeo tay. . . . . .

Mười hai giờ. . . . . .

Mỗ thiếu gia sắc mặt tối tăm, trong lòng vẫn tự an ủi, phụ nữ ấy mà, tương đối phiền toái một chút, vẫn nên thông tình đạt lý cho thêm thời gian. . . . . .

Một giờ chiều. . . . . .

Mỗ thiếu gia sắc mặt khó coi, vẫn chưa ăn cơm trưa, trong lòng hạ tối hậu thư, tự cấp thêm một tiếng nữa. . . . . .

Hai giờ chiều. . . . . .

Mỗ thiếu gia sắc mặt tối tăm, khí lạnh tản ra xung quanh, dù là từ nước Mĩ bay về, cũng nên đến rồi. . . . . .

Ba giờ chiều. . . . . .

Thiếu gia nào đó ngồi ở trên ghế sô pha, sắc mặt đen như đáy nồi! Bầu không khí như bị đóng băng dưới độ không độ C, lần thứ ba trăm lẻ tám nhìn về phía cửa, lần thứ 198 nhìn đồng hồ đeo tay. . . . . .

"Thiếu gia! Ăn cơm trưa đi đã!". Bác Phúc đứng ở phía sau, trong bầu không khí lạnh như băng đó, không biết đã lặp lại câu này lần thứ mấy, nhưng mặt vẫn uy nghiêm không hề đổi sắc.

‘Ầm! ’, chiếc đồng hồ đeo tay xa xỉ đã không còn sản xuất từ lâu anh dũng hi sinh trên sàn nhà đá cẩm thạch!

Người giúp việc còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng nghiến răng ken két xen lẫn với tiếng gầm gừ: "Cô nhóc đáng chết, gan cũng lớn đấy. Tiểu Cương, mau chuẩn bị xe cho tôi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom