Chương 87: Cũng dám đùa cợt lừa cô, chán sống rồi ư! (1)
Editor: heisall
Đầu thật là đau. . . . . . Hạ Tình Vũ khổ sở giơ tay vuốt nhẹ huyệt Thái Dương, vừa đụng xuống phía dưới, liền phát hiện cái trán sưng một cục lớn, mới cử động một cái, phát hiện ra cái cổ càng thêm đau nhức, không chỉ như thế, phát hiện toàn thân đều phát đau, chuyện gì xảy ra vậy?
Quét mắt nhìn bốn phía, trong đầu đều trống không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô? Nơi này là nơi nào. . . . . . Hạ Tình Vũ mơ màng nằm lại lên giường, cố gắng nhớ ra một chút đầu mối, nhưng khổ nổi đầu óc giống như bị đại pháo oanh tạc, cộng thêm trên cổ đau nhức, hỗn loạn tưng bừng. . . . . .
"Này! Có người không? Đây là đâu vậy?" Suy nghĩ hồi lâu, chỉ nhớ rõ nàng là mình đi theo một cực phẩm, đột nhiên không thấy người đâu, sau đó cái cổ đau xót, chuyện sau đó thì không nhớ gì cả, sao trên đầu cô lại có cục u?
Hạ Tình Vũ nhìn bốn phía căn phòng hoa lệ, một mảnh mê mang, cô đột nhiên giãy giụa muốn đứng dậy, mặc dù không biết đang ở chỗ nào, nhưng cô mơ hồ biết mình không nên ở lại chỗ này.
"Ôi ~" Hạ Tình Vũ xoa cái cổ đau nhức: "Sao cổ lại đau như vậy chứ?"
Từ trên giường ngồi dậy, lúc này Hạ Tình Vũ mới nghiêm túc quan sát bốn phía, xa hoa, so với 'phòng tổng thống' cấp năm sao chỉ có hơn chứ không kém, lần này cô có thể xác định, xưa nay cô chưa từng tới chỗ này bao giờ, chẳng lẽ cô bị người ta bắt cóc?
Má ơi, cô. . . . . .
"Không được, mình phải rời đi mới được. . . . . ." Hạ Tình Vũ nhảy người khỏi giường, cái trán bị u một cục liền choáng váng: "Người nào lại ác như vậy? Chắc cũng chấn thương sọ não rồi." Nhăn mày xoa cái trán, vừa nói vừa bước nhanh về phía cánh cửa của căn phòng.
Ngay lúc cô sắp đi đến thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
"Thế nào? Vừa tỉnh lại liền muốn trốn sao? Cô cảm thấy dễ dàng như vậy sao?" Một giọng nói lãnh khốc vang lên bên cạnh cửa.
Âm thanh kia ẩn chứa hơi thở nguy hiểm, vọt mạnh lên đầu khiến Hạ Tình Vũ không khỏi dừng động tác lại, nhìn người đàn ông đẩy cửa tiến vào.
Người đàn ông này có một thân thể vô cùng cao lớn, căn phòng lớn như thế lại bởi vì người của anh xâm nhập vào mà có vẻ như thu hẹp lại rồi, gương mặt của lạnh lùng, giống như là Nham Thạch lạnh lẽo, khôi ngô nhưng lạnh lùng làm cho người ta muốn si mê, phía sau anh còn đi theo hai người áo đen.
Hạ Tình Vũ nhất thời vui mừng đến trợn to mắt, trong khoảng thời gian ngắn đã bỏ rơi hai người áo đen phía sau lưng anh vô cùng sạch sẽ, mới vừa rồi cả người còn thấy không thoải mái, vậy mà bỗng chốc đầu không thấy đau, lưng cũng không ê ẩm nữa, toàn thân giống như vào lúc thấy anh đã tràn đầy năng lượng mới.
"Không có lời nào để nói ư?" Gương mặt tuấn tú của Hạ Tuyền Vũ nghiêm khắc hơn, lạnh nhạt nâng lên một cười nhạt, đi đến gần giường: "Tôi không cần biết là ai phái cô tới đây, nhưng hôm nay cô không nói rõ ràng, cũng đừng nghĩ có thể đi ra ngoài."
Nói rõ ràng? Cái gì rõ ràng? Đáy mắt Hạ Tình Vũ hiện lên vẻ hoang mang.
Anh ta đang nói chuyện với cô sao? Nhưng, chuyện này. . . . . . Lời này của anh ta có kỳ quái quá hay không? Một cô gái đi theo một ‘ thụ ’ như anh, trừ việc muốn nhìn cảnh ‘ công thụ ’ dây dưa bên ngoài một chút, thì khẳng định không thể có ý gì đối với anh ta.
"Anh muốn tôi phải nói rõ ràng cái gì? Tôi theo dõi anh đương nhiên là vì. . . . . ." Liếc mắt nhìn Hạ Tuyền Vũ đứng bên cạnh giường, Hạ Tình Vũ vẫn nuốt xuống câu nói kế tiếp, có chút đàn ông, chắc sẽ không thích người khác nói thẳng ra, mặc dù đối với đồng tính cô cực kỳ coi trọng , nhưng nào biết người ‘ lãnh thụ ’ này có phải cái loại người một khi không vui liền ‘xử’ người ta hay không? Cô cũng không quên chuyện lần trước bị đá xuống xe.
"Nhìn tôi làm gì?" Hạ Tuyền Vũ nheo đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, mặc dù đã điều tra rõ, cô là do Âu Dương Linh đưa vào, nhưng nơi này có quy tắc, Âu Dương Linh chắc đã nói rõ với cô ta, thế nhưng cô ta lại lén lén lút lút cùng theo vào, anh không tin cô không có vấn đề khả nghi.
Mẹ nó!
Cái ánh mắt kia là sao? Hạ Tình Vũ dùng hai tay chà xát vào nhau, hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại nhìn chằm chằm anh rồi trả lời: "Ở loại địa phương như thế này, có thể nhìn cái gì chứ, đương nhiên là nhìn loại chuyện đó rồi!"
Loại chuyện đó? Nhất thời không hiểu được.
Hạ Tình Vũ vừa nhìn cái vẻ cau mày kia, liền bước hai bước vượt đến bên cạnh anh, nhón chân lên, đưa tay vút thẳng hàng chân mày đang nhíu chặt của anh: "Khó coi chết đi được, người đẹp ‘ lãnh thụ ’, nhăn chân mày làm gì, quả thực là phá hư mỹ cảm mà." (Mỹ cảm: khả năng thưởng thức cái đẹp)
Động tác của cô khiến hai người áo đen đứng ở cửa sững sờ, dừng vài giây mới phản ứng được, muốn tiến lên kéo cô gái không biết chết sống kia ra, nhưng Hạ Tình Vũ lại lui trước một bước.
"Tốt lắm, bây giờ không phải là đẹp mắt hơn nhiều ư." Đôi tay ôm ngực, rất hài lòng nói: "Một ‘ lãnh thụ ’ hoàn mỹ thế này, thật không biết ‘ công ’cưỡi trên người anh sẽ như thế nào!"
Âm thanh hít khí!
Sắc mặt hai người áo đen đứng ở cửa rất quái dị nhìn chằm chằm cô gái kia, cô ta dám nói trợ lý Hạ là . . . . .
Chỉ thấy không khí trong phòng bị ép xuống, trong nháy mắt xảy ra biến hóa kịch liệt, nhưng cô gái nào đó vẫn không phát hiện ra mà tiếp tục nói: "Nhưng anh đã cực phẩm như vậy rồi, thì chắc chắn ‘ công ’ cũng là một trai đẹp, nếu không anh cũng sẽ không chịu bị đè phải không? Không biết có phải là kiểu yêu nghiệt không nữa? Nếu đúng như vậy, đó không phải là ‘ lãnh thụ ’ cùng ‘ yêu nghiệt công ’ sao, trời ơi! Thật sự rất muốn trông thấy ‘ yêu nghiệt công ’ này! Không biết là như thế nào. . . . . ."
‘ công ’-‘ thụ ’?
Gương mặt tuấn tú của Hạ Tuyền Vũ rét lạnh hơn cả Bắc Cực mấy phần, gân xanh mơ hồ nổi lên vậy mà cô gái kia vẫn còn lảm nhảm, Hạ Tuyền Vũ dùng sức ném cô gái nào đó lên giường!
"A! Ôi. . . . . ." Thân thể bay bổng lên, Hạ Tình Vũ còn chưa kịp phản ứng, đã bị ngã lên giường, mặc dù lớn giường đủ mềm mại, nhưng trên đầu có một cục u lớn, coi như có mềm mại, vẫn bị chấn động đến đau nhức không dứt, đặc biệt là cô không cẩn thận nên đầu đụng phải thanh gỗ trên đầu giường, gần như đau đến bất tỉnh.
"Cô có gan nói lại một lần nữa." Đôi mắt rét lạnh nhìn chằm chằm vào cô, nhìn vào đôi mắt như bốc lửa của anh có thể thấy được anh đã bị chọc giận rồi.
"Á! Đau chết tôi rồi!" Hạ Tình Vũ ôm đầu ngồi chồm hỗm dậy từ trên giường, đau đến nổi nước mắt trong hốc mắt chỉ chờ chảy ra: "Người ta thường nói những người ‘ thụ ’ đều là quỷ hẹp hòi, vừa rồi nhất định đúng như người ta nói, mới nói một chút anh đã muốn mưu sát tôi phải không?"
"‘ thụ ’?"
Hạ Tình Vũ trừng mắt với anh: "Chẳng lẽ tôi nói sai cho anh sao? Tôi là một người không bao giờ kỳ thị chuyện đồng tính luyến ái, nếu như anh thật sự không thích làm ‘ thụ ’ như vậy, thì anh làm ‘ công ’ cũng tốt mà, anh làm gì mà phải phát điên lên, tôi cũng không đắc tội với anh."
Không đắc tội với anh ư? Như vậy mà không tính là đắc tội sao, anh đường đường là một đấng mày râu, lại bị cô nói thành một tên ‘ thụ ’ không bình thường, có người đàn ông bình thường nào có thể tiếp nhận được chứ?
Editor: heisall
"Các người đi ra ngoài đi." Hạ Tuyền Vũ đột nhiên quay đầu ra lệnh cho hai người áo đen đang đứng chết sững tại cửa phòng, anh thì lại đứng bất động tại chỗ.
Hai người áo đen gật đầu rồi nhanh chóng lui ra khỏi phòng.
"Anh...anh muốn làm gì? Tại sao lại nói bọn họ đi ra ngoài?" Vừa thấy hai người áo đen đi ra ngoài, lúc ra còn khép cửa phòng lại, Hạ Tình Vũ bỗng cảm thấy có một luồng gió rét lạnh thổi qua, cảm giác đột nhiên có một người đàn ông không tính là đàn ông đứng trước mặt có chút kinh khủng .
"Không phải cô muốn tôi làm ‘ công ’ sao?" Sắc mặt kia của Hạ Tuyền Vũ so với Bắc Cực còn kinh khủng hơn, vừa nói xong liền bước từng bước một tới bên giường, mắt nhìn xuống liền túm lấy tay Hạ Tình Vũ.
"A! Anh muốn làm ‘ công ’ thì bắt tôi làm gì? Tôi là phụ nữ mà." Cô là một cô gái rất bình thường, đối với mấy người ‘ đàn ông ’ này, cô chỉ ôm tâm trạng thưởng thức mà thôi, một chút xíu ý tưởng bị đè cũng không có!
Cảm thấy người đàn ông kia dùng sức kéo cô vào trong ngực, Hạ Tình Vũ bỗng bị sợ đến biến sắc: "A! Tôi là phụ nữ, anh là ‘ công ’ thì phải đi tìm đàn ông chứ."
Phụ nữa? Nếu không phải phụ nữ anh cũng không đụng.
Cũng không biết có phải là bị kích động hay không, Hạ Tình Vũ càng giãy giụa, lửa giận của Hạ Tuyền Vũ càng sâu hơn, tay anh dùng sức một chút, mấy cúc áo của Hạ Tình Vũ đều bung ra, trong nháy mắt cảnh xuân đã hiện ra.
"A. . . . . . Anh là người đồng tính luyến ái biến thái! Buông tay." Cúi đầu nhìn thấy tiểu bánh bao trắng ngần đáng yêu lộ ra ngoài, Hạ Tình Vũ xấu hổ nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của Hạ Tuyền Vũ rống to, một tay kia thì bảo vệ cảnh xuân nơi ngực.
Đối với cô, nếu bị người đàn ông bình thường để mắt tới, bị quyến rũ thân mật thì cô cũng không có ý kiến, nhưng người đàn ông này, mặc dù cô rất ưa thích ‘ lãnh thụ ’, nhưng anh ta không bình thường! Cô không nên bị đè. . . . . .
"Biến thái?" Từ nhỏ đến lớn, có lúc nào anh bị phụ nữ nói mình như vậy đâu. Siết chặt tay của cô một cái rồi kéo người cô từ trên giường lên, một tay kia cũng đã nắm được cái tay trước ngực cô: "Cô tự đâm đầu vào chỗ chết!"
"Tôi không muốn chết, anh mau buông tôi ra."
"Thả cô ra?"
Hạ Tuyền Vũ nhìn cô, thấy đôi mắt to của cô ngân ngấn nước thì trên gương mặt lãnh khốc bỗng nâng lên một nụ cười lạnh mang theo chút ung dung, không những không thả ra, mà ngược lại càng dùng sức nhiều hơn kéo cô về phía trước ngực, hành động này nói rõ anh không muốn buông tha mà muốn nhân cơ hội được ngắm cảnh xuân cho đã mắt.
"Cô lầm một chuyện, nơi này không phải là nơi cô nói thế nào là thế đó, đây là địa bàn của tôi, chỉ có tôi được mở miệng yêu cấu, cô, ngoan ngoãn một chút cho tôi."
"Anh ——" Sao người đàn ông này có thể vô lại như thế chứ? Hạ Tình Vũ tức giận đến muốn mắng to, nhưng động tác siết chặt tay không lưu tình của anh ta khiến cổ tay cô nhói lên từng cơn đau đớn, cô đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhíu chặt mày lại, không biết có phải tay đã bị anh ta bẻ gãy rồi không nữa.
Cô biết người đàn ông vô sỉ này vẫn đang chăm chú nhìn vào ngực mình, nhưng cô chỉ hận mình sao trước kia lại không đi mẹ của Cơ Hoa học võ công cho thật tốt, nếu không bây giờ cô có thể chặt người đàn ông này thành tám khúc rồi.
Thật ra Hạ Tuyền Vũ cũng bị hành động của mình làm kinh ngạc, nhưng khi anh nhìn thấy người bị đánh ngất xỉu là cô, không biết chuyện gì xảy ra mà anh lại cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên tăng nhanh nửa nhịp.
Thấy cô không mở miệng nữa, người đàn ông sợ mình làm đau tay cô, nhưng lúc này, ánh mắt của người đàn ông thật sự làm cho người ta khó có thể nhịn được, da gà đều nổi hết lên, thân thể không tự chủ được mà lui về phía!
"Đừngcử động!" Hạ Tuyền Vũ cũng không biết thế nào, cảm giác có một luồng khí nóng đang dâng lên từ phía bụng dưới, không khỏi vội vàng dời tầm mắt đi, ngẩng đầu nhìn cô gái kia.
Làm sao có thể, một người mới vừa gặp mặt hai lần, cũng không tính là phụ nữ, thế nhưng có thể khiến anh xốn xan, trước kia dù có nhu cầu, ở trên người phụ nữ khác, dục vọng của anh cũng chưa bao giờ dâng lên nhanh giống như bây giờ.
Hô! Sao có cảm giác tình huống này càng ngày càng mập mờ vậy? Cảm giác không ổn dâng thẳng lên từ đáy lòng, Hạ Tình Vũ khẩn trương nhìn theo anh, thật đúng là không nên nhúc nhích giằng co cùng anh.
Chốc lát sau, Hạ Tuyền Vũ vừa định muốn thả cô ra, lại không nghĩ rằng đối mặt với đôi mắt to mê mang đầy hơi nước của cô, thì lòng anh đột nhiên lại có chút rung động, cơn nóng ran mới vừa biến mất đã lại bật lên trong nháy mắt.
"Anh. . . . . ."
"Thật là vật nhỏ biết nghe lời." Người đẹp nằm trong ngực mềm mại như nước, môi đỏ mọng mê người, Hạ Tuyền Vũ không khắc chế dục vọng của mình lại nữa, miệng đắng lưỡi khô, liền cúi xuống hôn cô.
Thât là nằm ngoài dự liệu của anh, hương vị của cô càng tươi đẹp hơn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh, có chút ngây ngô và hương thơm khác biệt, tựa như đóa hoa trắng tinh khiết nở rộ bên vách núi. . . . . .
Hạ Tình Vũ trợn to mắt, kinh ngạc quá độ nên cô quên phải phản ứng như thế nào, cho đến khi lưỡi của anh lớn mật dò vào trong miệng cô, nàng mới cảnh giác ——
Trời ạ! Anh ta. . . . . . Bọn họ đang làm gì? Sao anh ta lại hôn cô? !
"Không. . . . . ." Anh gần như rút toàn bộ không khí ở trong miệng cô ra rồi! Hai tay Hạ Tình Vũ chống trước ngực anh muốn đẩy anh ra.
"Nghe lời, ngoan ào." Anh khàn khàn dụ dỗ: "Không phải cô thích tôi sao?"
Thích anh ta ư? Cô nói cô thích anh ta lúc nào chứ? . . . . . .
Trong đầu Hạ Tình Vũ là một mảnh ảm đạm, chỉ cảm thấy anh ta đang ngậm mút, rồi khẽ cắn hai cánh môi mỏng của cô, chiếm đoạt hương vị ngọt ngào của cô không chút kiêng kỵ nào, lòng bàn tay nóng bỏng dịu dàng vuốt ve phần lưng của cô, giờ phút này luồng nhiệt kỳ diệu đang lan tràn toàn thân, cô giống như không phải ở trên giường, mà là đang ở trên một đám mây. . . . . .
Ngay khi bàn tay to của anh sắp dao động đến bộ ngực của cô, thì cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra.
"Vũ!"
"Anh đổi khẩu vị khi nào vậy?" Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa, Âu Dương Linh vừa cười vừa nói, đôi tay cắm trong túi quần đi vào.
Vừa rồi em gái anh tới tìm một nhân vật quan trọng, điều tra video phía dưới, thế anh mới biết, Hạ Tình Vũ chạy tới khu cấm, nhưng không ngờ sẽ thấy màn này.
Âu Dương Linh với bốn người Huyền Vũ Thác Hàn cũng được coi là bạn tốt, chỉ là thời gian quen biết nhau hơi ngắn mà thôi, mặc dù Huyền Vũ Thác Hàn đầu tư vào chỗ này, nhưng Âu Dương Linh là quản lý ở đây, dĩ nhiên cũng là một trong những đại cổ đông.
Ngay khi cửa bị người vừa đi vào mở cửa ra thì Hạ Tuyền Vũ đã nhanh chóng kéo áo người con gái ở trong ngực lại, lúc này gương mặt tuấn tú đã sầm xuống: "Ai cho cậu đi vào?"
"Có vấn đề gì sao? Dù sao tôi có nhìn hay không cũng có ảnh hưởng gì đâu." Âu Dương Linh buồn cười nói.
Nhưng nghe vào tai Hạ Tuyền Vũ, lại không dễ nghe như vậy: "Vậy cậu cũng không thể không gõ cửa liền đi vào chứ."
"Ơ, trước kia sao không nghe cậu yêu cầu nhất định phải gõ cửa vậy?"
Lần trước, lúc anh ta đang thân mật với người yêu, Hạ Tuyền Vũ không biết liêm sỉ trực tiếp xông vào cắt đứt chuyện của bọn họ, hiện tại là anh ta cố ý muốn chọn lúc này đi vào, làm Hạ Tuyền Vũ tức chết, dĩ nhiên, nguyên nhân lớn nhất là sợ em gái anh ta biết bạn của mình bị thua thiệt, anh ta cũng không tiện giao phó.
Ngay từ lúc Âu Dương Linh đi vào, Hạ Tình Vũ đã hồi hồn lại, khi bọn họ nói chuyện, cô liền đá về phía mông của Hạ Tuyền Vũ một cước, khi anh ta nghiêng người né tránh, một cô gái nào đó lập tức nhảy xuống giường xông ra ngoài cửa!
Còn lại Âu Dương Linh đang đứng đó cố nén cười đến cực khổ, cùng Hạ Tuyền Vũ đang đen mặt lại.
Tối nay hình như cũng không phải ngày tốt, ba người vô cùng vui vẻ, còn hai người thì nghiêm mặt trở về, bên cạnh đó còn có một cô gái nghĩ không thông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. . . . . .
. . . . . .
"Cái gì. . . . . .?" Đang lúc đêm khuya yên tĩnh, mọi người đang chìm vào giấc ngủ thì bỗng vang lên hai tiếng thét kinh ngạc!
"Xuỵt xuỵt! Các cậu không sợ bị ném hột gà thúi à, chuyện này thì có gì mà chuyện bé xé ra to."
"Nói như vậy, cậu thật sự chạy đi đánh cướp một người đàn ông hả? Trời ạ, A Hoa, cậu điên rồi. . . . . ." Hạ Tình Vũ trợn trắng mắt lấy tay che cái trán, điệu bộ giống như sắp trúng gió.
"Chỉ vì mấy bà tám, đó quá xúc động rồi." Khi cô nghe được chuyện xảy ra hơn hai tháng trước, mặt Hoàng Bộ Tuyết cũng đầy vạch đen.
Con bà nó, bây giờ cô cũng hối hận muốn chết, vốn là quên mất còn chưa tính, nhưng tối nay người đàn ông kia tìm tới cửa muốn cô ký cái hợp đồng kia, cũng không biết là có thật hay không.
"Không phải tớ bị chọc giận sao, cậu không biết đấy những người đó nói gì đấy thôi, họ thế mà lại hợp lực tìm một ông chú bỉ ổi, đưa đến phòng của tớ nói là muốn phá kiếp xử nữ cho tớ, CMN, nhớ tới là tức, lần sau gặp lại, nhất định đánh cho họ răng rơi đầy đất." Nghĩ đến, đã muốn nổi giận.
"Nhưng sau đó cậu làm thế nào? Không công trao lần đầu tiên cho một người đàn ông chưa từng thấy mặt, thật là không đáng giá."
"Cái gì làm thế nào? Cái này thì có cái gì mà làm? Chuyện đã xảy ra rồi!" Nếu như không xảy ra chuyện tối nay, cô cũng đã sớm quên mất.
Nghe vậy, mắt hai cô gái trợn trắng lên.
"Nếu để mẹ Xá biết, nhất định sẽ cắt đứt chân của cậu." Hai người quả thực là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô gái không giống con gái chút nào, nhất thời phát hiện bộ dạng của họ giống như hoàng thượng không vội mà thái giám đã gấp.
"Cho nên mới không nói với mẹ, các cậu cũng phải giữ bí mật cho tớ."
Nói đến mẹ, lúc này Xá Cơ Hoa mới nghĩ đến, đã sắp hai tháng cô chưa báo tin tức về nhà rồi, nhưng cô lại không có điện thoại di động, rất buồn bực! Xem ra là phải đi mua cái điện thoại di động mới được, không biết chỗ nào bán điện thoại di động rẻ đây?
"Các cậu có biết mua điện thoại di động ở đâu là rẻ không?"
"A Hoa, chẳng lẽ cậu không lo lắng chút nào sao? Về sau nếu như gặp phải người trong lòng, thì phải làm thế nào?"
"Đúng đó!"
"Các cậu đừng hỏi phải làm sao bây giờ nữa, dù sao mọi chuyện cũng đã qua, bây giờ các cậu hãy nói cho tớ biết, mua điện thoại di động ở đâu là rẻ?"
"Nhưng. . . . . ."
Đêm đã khuya, trong đêm tối sao lốm đốm đầy trời, ánh trăng treo trên cao trên ngọn cây, trong bụi cây thỉnh thoảng truyền ra mấy tiếng côn trùng kêu, nhộn nhạo trong giấc mộng của mọi người.
Nhưng trong phòng ngủ, hai cô gái vẫn nói chuyện không ngừng, giống như một tia buồn ngủ cũng không có, mà một bên, cô gái nào đó là nhân vật chính bị thảo luận lại thở to ngủ.
. . . . . .
Mà hôm sau, Xá Cơ Hoa thể hiện rõ mình thuộc phái hành động, trực tiếp cầm ví tiền tự mình đi ra phố, định đi đến tiệm điện thoại mua một cái điện thoại di động.
Nhưng cô mới vừa ra khỏi nhà trọ đi chưa được mấy bước trên đường, thì có mấy chiếc xe limousine đen bóng không biết từ nơi nào xông ra, rất nhiều người ghé mắt nhìn, cô cứ như vậy bị ‘ mời ’ lên xe.
"Này, rốt cuộc các người là ai? Làm gì vô duyên vô cớ bắt cóc tôi." Dù thế nào Xá Cơ Hoa cũng không nghĩ ra được những người này làm gì mà vô duyên vô cớ dẫn cô tới nơi này.
Bốn phía đều là những tòa nhà xa hoa đắt giá, chỉ thấy khi xe dừng lại, cô liền bị một người áo đen có cảm giác rất quen mặt đưa vào một căn phòng đặc biệt sang trọng trong biệt thự.
Cái gì mà bắt cóc chứ? Đoạn đường này Sa Quỷ bị cô hành hạ đến muốn ói ra, bực bội muốn chết, nói thế nào anh ta cũng đã gặp mặt cô hai lần rồi, nhưng cô giống như chưa từng nhìn thấy anh vậy, chẳng những không biết anh, mà khi muốn mời cô lên xe, cô còn hung hăng đá anh một cước, nghĩ đến tự nhiên cảm thấy hết sức buồn bực.
"Lão đại, người đã đến." Trong đại sảnh biệt thự, sau khi Sa Quỷ dẫn người đi vào, liền lui ra ngoài.
"Thế nào? Quên tôi rồi sao?" Gương mặt tuấn tú của Minh Hạo Thiên lạnh lẽo, khi nhìn thấy cô ấy thì vẻ mặt khá hơn một chút nói.
Xá Cơ Hoa chính là một người hay quên, nhưng cô sẽ không quên người thiếu tiền cô, chỉ không ngờ người sáng sớm đã bắt cóc cô tới, lại là một ông chủ lớn, nhất thời không biết là nên giận hay là nên hưng phấn mới tốt.
"Sao có thể quên được, anh còn thiếu tôi 501 tệ đấy." Hì hì, vốn là không muốn đòi, nhưng nghĩ đến đây là một ông chủ lớn có tiền như vậy, chắc anh ta không ngại trả lại chút ít tiền này chứ? Như vậy vừa vặn có thể dùng để mua một cái điện thoại di động.
Sa U vẫn đứng ở sau lưng Minh Hạo Thiên, khóe miệng liền rút gân, liếc mắt nhìn cô gái vẫn đang cười ha hả, cảm giác cái trán mình đã gắn đầy vạch đen.
Hiển nhiên Minh Hạo Thiên đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, trên gương mặt lạnh lẽo dâng lên một chút ý cười: "Cô thật đúng là không quên 500 tệ, được, hôm nay trả lại cô, tránh cho cô mỗi lần gặp mặt đều nhắc đi nhắc lại mấy lần, Sa U, đưa thẻ cho cô ấy, bên trong có năm mươi ngàn tệ, coi như là tiền đêm đó thiếu nợ cô cùng tiền lời."
Năm mươi ngàn?
"Thật sao? Ha ha, ông chủ như anh thật sự quá phóng khoáng lại có nghĩa khí."
Sa U đứng sau lưng nhận được mệnh lệnh liền đi lên trước đưa cho cô một tấm thẻ vàng, khi thấy cô vừa cầm chiếc thẻ liền đưa vào miệng cắn, nhất thời xấu hổ muốn rút gân.
"Ha ha. . . . . . Cô thật đúng là không thay đổi." Minh Hạo Thiên cười ha ha, nói trước rất nhiều thủ hạ đang đứng sững sờ ở bên trong.
"Ha ha! Nói hay lắm." Mặc dù biết thẻ vàng này chỉ là mạ vàng, nhưng khi vừa cầm lên tay, theo bản năng lại không nhịn muốn đưa lên miệng cẳn thử một chút xem có thật không, cũng không quan tâm đến những ánh mắt quái dị ở bốn phía.
"À, đúng rồi, ông chủ Hạo Thiên, tối hôm qua anh nói thật chứ? Anh thật sự muốn trả năm trăm ngàn tệ một tháng để mời tôi làm vệ sĩ ư?" Tối hôm qua đi gấp, cũng chưa xác định được, thế nhưng hôm nay tới rồi, vậy thì vừa lúc có thể xác định, một tháng năm trăm ngàn, mẹ nó, con số thiên văn à!
"Cô nghĩ thử xem? Minh Hạo Thiên tôi luôn là người nói một không nói hai." Thật ra thì tối hôm qua, sau khi nói ra khỏi miệng, ngay chính anh cũng giật mình.
"Vậy tôi phải làm những gì? Nhưng cũng phải nói trước, tôi tuyệt đối không làm những chuyện giết người phóng hỏa, những chuyện khác đều được."
"Chỉ là đi theo bên cạnh tôi, làm những việc giống như những vệ sĩ khác là được." Có lẽ là vì anh muốn nhìn thấy cô, thủ hạ thì anh đâu có thiếu, cũng không phải là muốn cô làm những chuyện gì đặc biệt, đối với anh mà nói, năm trăm ngàn không tính là gì cả, nhưng cô có thể làm cho tâm tình anh vui vẻ, năm trăm ngàn mua lấy vui vẻ, rất đáng giá.
"Có chuyện tốt như vậy sao?" Tối hôm qua người nọ cũng nói chuyện tốt như vậy, chẳng lẽ thật sự có tốt chuyện rớt xuống ư? Hay là gần đây vận may của cô tới rồi?
"Nếu cô đã đồng ý, vậy lúc nào thì cô đi làm được?"
Xá Cơ Hoa nhớ tới hợp đồng tối hôm qua, nhất thời trầm tư chốc lát: "Dù sao xem ra anh cũng không gấp, vậy thì tối nay, tôi sẽ xem thử công việc đang làm khi nào kết thúc, như vậy về sau mới có thể một lòng một dạ bảo vệ ông chủ an toàn."
Anh thật sự không vội, Minh Hạo Thiên cười nhạt gật đầu một cái nói: "Vậy chờ cô chừng nào rãnh rỗi thì tới làm, cô để lại số điện thoại, lần sau có chuyện gì cũng có thể tìm được."
Số điện thoại?
"Tôi vẫn chưa có điện thoại di động, hôm nay đang muốn đi mua cái điện thoại, nhưng vừa đi ra khỏi nhà, liền bị thủ hạ của anh ‘ mời ’ tới nơi này."
Xá Cơ Hoa cất thẻ vàng cẩn thân xong, lúc này mới nhớ tới chuyện phiền não lúc trước: "Đúng rồi, ông chủ Hạo Thiên, công việc của anh là làm xã hội đen, vậy chắc anh biết rõ nơi nào có thể mua điện thoại di động chất lượng mà có nhiều tiện ích chứ? Nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp đỡ các anh tăng lợi nhuận kinh tế, thuận tiện giúp các anh đánh bóng danh hiệu."
Lời vừa nói ra này, chẳng những làm cho Sa U đứng sau lưng Minh Hạo Thiên nhảy dựng lên, mà ngay cả Minh Hạo Thiên cũng cảm thấy trong sống ngoài khét, anh làm xã hội đen thì có quan hệ gì với điện thoại di động? Còn đánh bóng danh hiệu của bọn họ nữa chứ?
Hai con người vốn vẫn còn giữ vững được phong thái lãnh khốc, thì sau khi nghe lời nói của cô, đều đồng loạt rút gân.
"Thế nào? Cái vẻ mặt giống như người chết đó là thế nào? Không phải sợ tôi trả giá nên không muốn chỉ cho tôi hả? Thiệt là, chẳng lẽ người một nhà lại không giảm giá? Hẹp hòi. . . . . ."
Nhìn vẻ mặt này của bọn họ, làm cho cô nhớ đến những bà cô bán thức ăn ở huyện Tam Lục, khi muốn họ giảm giá, họ liền lộ ra vẻ mặt quỷ dị như vậy.
Vạch đen chạy thẳng xuống dưới! Minh Hạo Thiên quét mắt nhìn Xá Cơ Hoa, từ trên ghế salon đứng lên, gương mặt tuấn tú khôi phục lại vẻ lãnh khốc trước đó: "Sa U, cho người chuẩn bị xe."
"Dạ! Lão đại."
"Gọi xe làm gì? Tôi chỉ muốn hỏi anh chỗ bán điện thoại. . . . . ."
"Đi mua điện thoại di động!"
"Ah. . . . . ."
. . . . . .
Bên trong phòng hội nghị của tập đoàn Huyền Vũ, tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên! Trái tim của năm, sáu mươi người đang ngồi bỗng run lên, trong phòng hội nghị này, tổng giám đốc của bọn họ nghiêm cấm mọi người mở điện thoại di động, nhất là khi đang họp, hôm nay cũng không biết là người nào xui xẻo như vậy?
Mọi người nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên vị trí cao nhất cầm điện thoại lên, thì nhất thời đều thở phào nhẹ nhõm.
"Hàng, các cậu cứ tiếp tục họp, tôi có việc đi ra ngoài một chút, tối nay sửa sang lại tài liệu rồi đưa vào phòng làm việc cho tôi." Đơn giản thông báo một câu, Huyền Vũ Thác Hàn liền đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, để lại ánh mắt nghi ngờ cho ba người đang ngồi đối diện, cùng năm sáu chục nhân viên.
Hôm nay lão đại của bọn họ làm sao vậy? Không ai biết được!
Mà bên kia, một đoàn người vừa đi ra từ cửa hàng chuyên bán điện thoại di động cao cấp.
Xá Cơ Hoa cầm chiếc điện thoại IPhone 5 mới nhất, quả thật yêu thích không buông tay, vẫn cứ dán mắt vào chiếc điện thoại di động màu hồng ấy, ngay cả đụng vào Minh Hạo Thiên đang đi đằng trước cũng không biết.
"Như thế nào? Có hài lòng về chiếc điện thoại di động này không?" Gương mặt lạnh lùng điển trai của Minh Hạo Thiên vừa ra khỏi cửa hàng liền dẫn tới sự chú ý của phái nữ đang đi trên đường.
Nhưng bốn phía xung quanh anh, đều có người áo đen che chắn.
Hài lòng ư? Đâu chỉ là hài lòng, anh ta quả thật chính là áo cơm cha mẹ của cô, cái điện thoại bán hơn bảy nghìn thế mà qua tay bán cho cô chỉ 500 tệ, mẹ nó, anh ta quả thật làm tổ tông cũng được nữa, vội vàng cất điện thoại di động vào rồi gật đầu thật mạnh nói: "Lão đại, tôi cũng gọi anh là lão đại rồi, anh quả thực chính là tổ tông của tôi, tôi thật sự rất hài lòng về chiếc điện thoại di động này, cảm ơn lão đại nhiều."
Có thể không hài lòng sao, hơn bảy nghìn mà chỉ dùng 500 tệ là mua được, cái này không tương đương với việc mua cho cô ư, Sa U trợn trắng mắt, thầm nói trong lòng. Nhưng đây là ý của lão đại, bọn họ có bất mãn cũng không tiện nói gì.
"Thích là tốt rồi, tôi còn có chút việc, cô còn muốn đi nơi nào? Tôi cho người đưa cô trở về." Hôm nay còn có một số chuyện gấp, bây giờ cũng sắp đến trưa rồi.
"Không cần đâu, lão đại, anh đi nhanh đi, tôi sẽ nhanh chóng xử lý tốt mọi chuyện, rồi lập tức đến chỗ anh báo cáo."
Trong lòng thầm tính toán!
"Bái bai!" Nhìn chiếc xe hào hoa đi càng lúc càng xa, Xá Cơ Hoa đứng ở ven đường phất tay mãnh liệt, lúc này mới vui vẻ định đi tìm Tuyết và Vũ cùng nhau đi dạo.
Nhưng khi cô mới xoay người, có một chiếc xe lái cực nhanh về phía cô, sau đó bên cạnh cô vang lên tiếng thắng xe, màng nhĩ như bị đâm rách, nhưng vừa thấy người đàn ông mở cửa bước ra ngoài thì nhất thời không thể kiềm chế cơn tức giận.
"Anh đó, anh lái xe cái kiểu gì vậy, có biết lái xe hay không, anh không biết như vậy rất nguy hiểm sao? Anh cho rằng đường này là của nhà anh à, hay là xem nơi này trở thành trường đua xe F1?" Mẹ nó, không biết làm sao, vừa nhìn thấy anh ta thì cơn tức giận trong lòng lại dễ dàng bùng lên.
Cô gái đáng chết này, thật sự muốn treo ngược cô lên rồi đánh cho một trận: "Có phải cô mới vừa ở cùng với Minh Hạo Thiên hay không?"
"Thế thì sao?" Người đàn ông này bị bệnh à? Điên điên khùng khùng chạy tới chính là vì muốn hỏi cô chuyện này sao?
Huyền Vũ Thác Hàn quét mắt nhìn cô, tròng mắt thâm thúy nhất thời làm cho người ta nhìn không thấu: "Sao hôm nay cô không trở lại làm việc?"
"Đi làm cái gì, tôi đã nói tôi muốn nghỉ ngơi, lão phu nhân cũng đã cho tôi nghỉ một tuần lễ." Cũng đã từng nói với anh ta rồi, anh ta có thấy phiền không vậy? Chẳng lẽ cô dễ ức hiếp như vậy ư?
Huyền Vũ Thác Hàn nhìn điện thoại di động trong tay cô, ánh mắt tối đi mấy phần: "Điện thoại di động của ai?"
Xá Cơ Hoa nhìn thấy anh ta nhìn chằm chằm vào điên thoại di động của cô, trong ánh mắt của anh ta có cái gì đó không đúng, cô lập tức vội vàng cất điện thoại di động đi: "Đương nhiên là của tôi, nhìn cái gì vậy, đừng có ý nghĩ muốn lấy điện thoại di động của tôi."
Chết tiệt, vừa nhìn đã biết người đàn ông kia mua cho cô, cô khẩn trương cái gì? Huyền Vũ Thác Hàn đưa tay ra: "Đưa cho tôi."
"Đưa anh?" Nhất thời cho là mình nghe lầm, cho đến khi nhìn thấy anh ta duỗi bàn tay về phía cô thì lúc này mới nổi giận quát: "CMN, anh bị bệnh à, tại sao anh muốn tôi đưa điện thoại cho anh!"
Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên nghiêm giọng trách móc: "Giao điện thoại ra đây!" Thấy cô xem nó như bảo bối, trong lòng anh liền thấy không thoải mái.
"Anh. . . . . . Nói. . . . . . Cái . . . . . . Gì. . . . . .?" Đôi mắt to bốc lửa nhìn thẳng vào anh, âm thanh cắn răng nặn từng chữ từng chữ qua kẽ răng, nếu anh dám nói lại một lần nữa, cô sẽ ra sức liều mạng với anh.
"Giao. . . . . . Điện thoại di động. . . . . . Cho tôi." Bóng dáng cao lớn tiến lên nắm lấy tay cô, cũng gằn từng chữ cúi người nhìn chằm chằm cô.
Nhưng khi cuối thấp đầu như vậy, lại yên lặng nhìn trong giây lát, trên khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn của cô có một đôi mắt trắng đen rõ ràng lại linh hoạt sinh động; lông mi dài và dày vểnh lên, giống như hai tấm rèm đen xinh đẹp; ánh mắt sáng rỡ đung đưa mang theo sự quật cường và kiêu ngạo; làn da rất tuyệt, chẳng những không tỳ vết, mà còn phát ánh sáng y hệt trân châu; hấp dẫn người nhất, đương nhiên là cánh môi đỏ tươi, làn môi quyến rũ làm người ta rất muốn cắn một cái. . . . . .
Muốn cắn một cái? Huyền Vũ Thác Hàn nhịn xuống ý nghĩ điên cuồng của mình, dù sao cô gái này cũng có một gương mặt trẻ con, mặc dù vóc người cũng lung linh hấp dẫn, nhưng quả đấm của cô gái này cũng rất hung ác, hơn nữa, đáy mắt của cô gái này tràn đầy tức giận, xem ra trước mắt không nên dồn cô tới chân tường.
"Mẹ nó, anh thật sự coi tôi là kẻ ngốc phải không? Tại sao tôi phải giao điện thoại di động của tôi cho anh!" Nếu như không phải tay bị anh ta nắm, cô đã sớm đánh cho anh ta một quyền rồi.
"Không giao ra phải không?"
"Tại sao tôi phải giao?"
"Vậy thì tốt, tôi tự lấy!" Nói xong, liền đưa tay về phía cô lục tìm.
Xá Cơ Hoa thấy anh lôi điện thoại di động của cô ra, nhất thời nóng lòng rống giận: "A! Anh làm gì thế? Tôi sẽ kêu lên anh sàm sỡ tôi, ta sẽ báo cảnh sát."
Tiếng rống giận của cô đưa tới không ít sự chú ý của người đi đường, mọi người vây xem ầm ĩ nói: "Xảy ra chuyện gì à?"
"Hình như là một đôi tình nhân đang giận hờn!"
"Không đúng, anh không nghe thấy đứa bé gái kia kêu sàm sỡ à?"
"Người đàn ông kia đẹp trai như vậy, sao phải sàm sỡ người ta, ngu à!"
"Mặt người dạ thú, chưa từng nghe qua sao. . . . . ."
". . . . . ."
Nhìn sắc mặt xanh mét của anh, Xá Cơ Hoa không sợ hãi chút nào, tiếp tục phản kháng: "Bệnh thần kinh! Mau buông tay, nếu không tôi liền kêu anh sàm sỡ tôi trước mặt mọi người."
Cô gái này! Huyền Vũ Thác Hàn chẳng những không buông tay, còn trực tiếp kéo cô qua ôm vào lòng, bàn tay tuyệt đối không khách khí lục tìm trên người cô, cho đến nắm điện thoại di động của cô trên tay.
"A. . . . . . Sàm sỡ. . . . . . Hãm hiếp. . . . . ." Không ngờ anh ta thật sự nhào tới! Lần này đổi lại sắc mặt Xá Cơ Hoa biến sắc.
Thân hình cao lớn không chút khách khí ôm lấy cô dưới tầm mắt của rất nhiều người, kéo cô đi về phía chiếc xe đang dừng ở bên cạnh! Mở cửa xe, nhét cô vào trong xe rồi lập tức đóng cửa xe lại.
Xá Cơ Hoa giận đến kêu to: "Wey wey wey! Anh làm cái gì vậy? Mau mở cửa cho tôi, có nghe hay không, cứu mạng. . . . . . Sàm sỡ. . . . . . Bắt cóc. . . . . ." Giống như quỷ rống quỷ kêu, nhưng cũng không thấy có nửa người tiến lên ngăn cản.
Hành động của người đàn ông này thật sự quá mạnh mẽ rồi, hại cô không có khả năng để chống đỡ, trơ mắt nhìn anh ta lên xe, đóng cửa, cuối cùng đóng luôn cửa sổ, rồi khởi động xe!
Cô nổi trận lôi đình mắng: "Họ Huyền Vũ kia, anh là thổ phỉ à? Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Tôi đếm tới ba, tốt nhất anh nên ngoan ngoãn thả tôi xuống, thì tôi có thể coi như chưa có chuyện gì, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát, kiện anh xâm hại thân thể tôi!"
"Báo đi!" Cười tà liếc cô một cái, tự mình cầm tay lái đi về phía trước, vẫn không quên châm chọc cô một câu.
"Cơ Hoa đại tiểu thư, hình như cô rất thích báo cảnh sát thì phải? Có tình cảm đối với đồn cảnh sát à? Hay là trong lúc rãnh rỗi không có việc gì làm nên muốn đến đồn cảnh sát uống trà? Nhưng tôi muốn nhắc nhở cô một chuyện, lần trước tội cô “cướp sắc” tôi trong ngõ tối, còn nặng hơn chuyện này của tôi, tôi còn chưa tính toán rõ ràng với cô, còn nữa, mới vừa rồi cô còn hại tôi mất thể diện ở trước mặt rất nhiều người, cho nên cho dù muốn báo cảnh sát, thì cũng là tôi báo trước, dù sao mọi việc đều có thứ tự trước sau mới đúng. Như thế này đi, sau khi chúng ta đến đồn cảnh sát, trước tiên tôi sẽ kiện cô tội vu khống phỉ báng danh dự, sau đó sẽ kiện cô cướp sắc cưỡng hiếp, cô không có ý kiến gì chứ?"
"Anh...anh. . . . . ." Nghe anh ta nhắc tới chuyện xấu ngày hôm đó, Xá Cơ Hoa nhất thời giật mình một cái, anh ta, anh ta mới vừa nói gì? Cướp sắc cưỡng hiếp? Chẳng lẽ anh ta chính là cái tên biến thái tối hôm qua?
Mẹ nó, Xá Cơ Hoa nhất thời tức sôi lên, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể căm hận mắng: "Anh là tên biến thái, tôi chưa tìm anh tính sổ, anh còn dám nói tôi, tối hôm qua anh như vậy là có ý gì? A! Còn dám nói tôi cướp sắc của anh ư? Mẹ nó, tôi đã cấp phí bồi thường rồi, như vậy thì không tính à, nếu quả thật muốn kiện, được, trả tiền lại đây."
Cô gái chết tiệt này, không nói đến 20 tệ còn đỡ, vừa nhắc tới, anh cũng tức giận: "Vóc người của cô không phải loại tôi thích? Tôi cho cô biết, bắt đầu từ tối hôm qua, tất cả nhất cử nhất động của cô đều phải an phận cho tôi, đừng quên, hợp đồng ký vào tối hôm qua cũng đã có hiệu lực trước luật pháp." Không dùng chút thủ đoạn với cô gái này là không được.
"Hợp đồng gì? Tôi không biết, anh mau trả điện thoại di động lại cho tôi." Mẹ nó, tối hôm qua như vậy cũng biết chắc chắn không phải là chuyện gì tốt mà.
"Không biết? Như vậy sao được chứ! Cô đã ký vào khế ước bán thân của người làm, có hiệu lực trước pháp luật, hơn nữa là cả đời đấy!" Nói xong, tâm tình cũng đã tốt hơn.
"Khế Ước Bán Thân của người làm?" Cái gì mà Khế Ước Bán Thân của người làm, sao cô không biết? Chẳng lẽ. . . . . .
"Tên ma-cà-bông chết tiệt này, tôi nhất định sẽ kiện anh tội uy hiếp!"
"Được! Cô muốn đi thì đi, tôi không ngăn cản, nhưng cứ như vậy, tôi sẽ có cơ hội khấu trừ tiền lương mỗi tháng."
"Anh. . . . . ."
"Không phải cô muốn điện thoại di động sao?" Giơ cao chiếc điện thoại di động màu hồng trong tay! Huyền Vũ Thác Hàn cười lạnh nhìn sắc mặt khó coi của cô gái nói.
"Khốn kiếp!" Xá Cơ Hoa giận đến muốn nổ tung, vừa thấy điện thoại di động trong tay anh: "Trả tôi!" Không thể quá tiện nghi cho tên khốn kiếp này.
"Muốn ư, cũng được, vậy thì đi với tôi đến nơi này."
"Nơi nào?" Xá Cơ Hoa hỏi, Huyền Vũ Thác Hàn không trả lời, cho đến một lúc sau, Xá Cơ Hoa mới không nhịn được hỏi tiếp: "Này, rốt cuộc anh muốn lái xe đi nơi nào?"
Đột nhiên Huyền Vũ Thác Hàn quay đầu vứt cho cô một nụ cười tà mị sáng lạn: "Ha ha, phía trước có một sân chơi bóng chày, có dám so tài với tôi một lần hay không? Nếu như cô đánh thắng tôi...tôi sẽ trả điện thoại di động lại cho cô, hơn nữa, còn đưa cho cô một máy vi tính có cấu hình mới hiện nay, một xu cũng không lấy. Tất nhiên, nếu cô sợ, không dám so tài với tôi, tôi cũng có thể hiểu, sẽ không ép buộc làm khó người khác!"
Anh biết những cô gái mạnh mẽ giống như cô thật sự không chịu được phép khích tướng, cho nên anh cố ý dùng đến chiêu này.
Quả nhiên, Xá Cơ Hoa lập tức trợn to hai mắt nói: "So thì so! Ai nói tôi sợ? Xá Cơ Hoa tôi lớn như vậy, còn không biết chữ『 sợ 』này viết như thế nào nữa kía? Nhưng phải nói trước, anh đã nói không lấy tiền, đừng để đến lúc đó thua rồi anh lại đi tìm người khác khóc lóc kể lể, nói tôi bắt nạt anh mà kiếm cớ trừ tiền lương của tôi."
Có lúc anh thật sự cảm thấy cô gái này thật đáng yêu lại đơn thuần, chỉ một trò đơn giản như vậy đã dời được lực chú ý của cô, phải biết rằng, Huyền Vũ Thác Hàn anh nguyên là người nắm quyền tập đoàn Huyền Vũ, giá trị con người cũng có thể nói đứng trong Top 100 trên thế giới, đừng nói một máy vi tính, dù là cả dàn máy vi tính cao cấp trên thế giới, chỉ cần anh muốn, chỉ trong chớp mắt. . . . . .
Nghe được câu trả lời của cô, Huyền Vũ Thác Hàn nhất thời sảng khoái cười to, cả người phấn khởi: "Ha ha ha, cô yên tâm, một lời nói ra bốn ngựa cũng khó đuổi. Nếu như tôi thua, nhất định không oán hận câu nào mà dùng hai tay dâng máy vi tính lên sau đó cũng sẽ không trừ tiền lương của cô. Đến rồi, xuống xe đi!" Anh dừng xe trên bãi đất trống bên ngoài sân chơi bóng chày, dẫn đầu xuống xe.
Bình luận facebook