Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 926-930
Chương 926:
Đường Kiến Quốc nhàn nhạt nhìn thoáng qua chung quanh, ánh mắt vô cùng lạnh lùng "Nếu ta đem tất cả sản nghiệp của Đường gia bán ra hết rồi ném vào trong nước, các ngươi nghĩ Từ gia có thể chịu được không?"
Mọi người có mặt đều sửng sốt, trong lòng cũng chấn động.
Đường gia có thực lực bao nhiêu chứ? Nghe nói tứ đại gia tộc đều không phải là đối thủ của Đường gia. Nếu như Đường gia muốn thì có thể gây rối loạn kinh tế, náo loạn cả một vùng. Hơn nữa đem tất cả tài sản đều đưa về trong nước, Từ gia thật sự có thể cùng Đường gia đối kháng sao?
Từ gia bây giờ chỉ là đang mượn nhờ thế lực của Vương Ốc Sơn mà thôi, nhưng dù thực lực mạnh đến đâu thì cũng phải có giới hạn.
Nếu 1 con hổ như Đường gia xuất hiện ở trong nước, vậy thì lớn mạnh như Triệu gia Vương Ốc Sơn cũng có thể thôn tính được sao? Một khi không thể thôn tính được, mà Đường gia lại có suy nghĩ cùng chết thì Từ gia có thực sự cảm thấy dễ chịu nữa hay không?
"Các vị, sao không suy nghĩ một chút?" Đường Kiến Quốc ngồi thẳng lên, thản nhiên nói: "Đến lúc đó, Từ gia có còn là đối thủ của ta nữa không? Các ngươi bây giờ cùng Từ gia, chỉ đơn giản là uống một chút máu của Đường gia mà thôi, nhưng nếu như các ngươi đi theo ta thì ta sẽ cho các ngươi gặm miếng thịt của Từ gia!"
"Đường gia chủ, chúng ta cần phải suy nghĩ kỹ chuyện này!"
"Được, cho các ngươi thơi gian!" Đường Kiến Quốc nói xong liền quay người đi ra ngoài cửa.
Chu Ninh đi theo sau lưng, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
Mọi người nhìn thấy 2 vợ chồng này rời đi thì cả đám nhìn nhau 1 cái, trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ nhưng trong.
"Mọi người nói 1 chút đi. . . Chuyện này, mọi người thấy thế nào?" Người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi kia khẽ thở dài.
"Tề hội trưởng, ngươi nói là Đường gia thật sự có gan như vậy thật sao? Hắn sẽ đem tất cả tài sản từ nước ngoài về để quyết chiến tới cùng với Từ gia sao?"
Tề Chu trầm mặc một chút rồi thở dài 1 tiếng, " Từ những gì ta biết về Đường Kiến Quốc thì trên đời này không có chuyện gì mà hắn ta không làm đượ! Đường gia hiện tại đang trong thời kỳ khủng hoảng, Đường Kiến Quốc còn không sợ chết đi vào trong nước, ngươi cảm thấy là hắn không có gan sao?"
"Vậy thì. . . Chúng ta chờ xem thế nào trước sao?"
"Ừm!"
"Không sai, ta cũng cảm thấy nên chờ xem thế nào đã!"
Những thương nhân ở Thượng Hải này có ai nguyện ý chịu chết chứ? Bọn hắn đều có thể cảm nhận được rõ ràng ý tứ của Đường Kiến Quốc. Hiện tại uống máu của Đường gia thì có thể uống được bao nhiêu chứ? Nếu như để dành sức lực rồi sau này ăn thịt Từ gia thì lại là 1 chuyện khác.
Chỉ là trong này vẫn còn 1 vấn đề mấu chốt, đó chính là Triệu gia Vương Ốc Sơn!
Nếu như Triệu gia không bị đánh bại, thì những người này cho dù có ăn được thịt của Từ gia thì sớm muộn gì cũng phải nhả ra lại.
Đám người nhỏ giọng trao đổi, có nhiều người cũng đã đưa ra ý kiến của mình.
Tề Chu nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng thở dài rồi quay người đi ra ngoài cửa.
Chiêu này của Đường Kiến Quốc thực sự đã khiến cho nhiều người bất ngờ, đừng nói là hắn, Tề Chu không nghĩ tới, chỉ sợ sẽ là Từ gia cũng sẽ không nghĩ, đúng không?
Người của Từ gia đúng là không nghĩ tới, Đường Kiến Quốc lúc này vậy mà đi vào trong nước.
Từ Vĩ trắng trợn chèn ép Đường gia, khi thu mua sản nghiệp của Đường gia lại đột nhiên phát hiện tốc độ thôn tính Đường gia đang chậm lại 1 chút.
Cái này khiến Từ Vĩ có chút bất ngờ, không khỏi nhíu mày 1 cái.
Lúc này, Điền Thanh Thanh ở ngoài cửa đi vào, vội vàng đem tài liệu trên tay đặt lên mặt bàn, nhẹ nói: "Ông chủ, Liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh đã dừng tay rồi!"
"Dừng tay rồi?" Từ Vĩ sửng sốt một chút "Tại sao có thể như vậy?"
"Tạm thời vẫn còn chưa biết được, nhưng tôi cũng phát hiện ra rằng, hành động của người đang thu mua sản nghiệp Hàn gia cũng đang chậm lại. . ." Điền Thanh Thanh nói.
Từ Vĩ đứng lên đi đi lại lại tại chỗ, đáy lòng có chút không yên.
Hành động chậm lại!
Lúc này, không phải là mọi người nên đi theo sau lưng của Từ gia, như ong vỡ tổ lao tới chiếm lấy 1 chút canh của Đường gia sao? Làm sao lại hành động chậm lại được chứ?
"Ngay lập tức đi điều tra!" Từ Vĩ vung tay lên, động tác hơi có chút chần chờ "Thanh Thanh, mấy ngày nay đã làm việc nhiều rồi, hay là đi nghỉ ngơi 1 chút đi, chuyện này ta sẽ gia cho người khác làm!"
"Không có gì đâu, cứ để tôi làm cho ạ, nếu chuyện này giao cho người khác làm thì tôi sợ là sẽ có chuyện không hay xảy ra!" Điền Thanh Thanh cười một tiếng, dường như cũng đang tự động viên cho mình.
"Thật vất vả cho ngươi!" Từ Vĩ thở dài nói.
"Đây là việc mà tôi nên làm!" Điền Thanh Thanh có chút khom người, sau đó lùi ra ngoài.
Từ Vĩ nhìn Điền Thanh Thanh rời đi, trong lòng liền dâng lên một tia nhiệt huyết.
Cô gái này mang tới cho Từ Vĩ 1 cảm giác khó tả trong lòng. Không chỉ vì cô gái này xinh đẹp, chăm chỉ mà vì sự dịu dàng của cô gái hết lần này đến lần khác, khiến trái tim của Từ Vĩ trở nên bồn chồn.
Loại dịu dàng này là điều mà Từ Vĩ chưa từng trải qua, Triệu Nhị cũng chưa từng có loại dịu dàng này.
Bạch bạch bạch. . .
Khi Từ Vĩ đang còn ngây người, Điền Thanh Thanh vội vàng từ bên ngoài đi vào, sắc mặt không được tốt lắm "Ông chủ, dựa theo tin tức mới nhất thì hình như là vợ chồng Đường Kiến Quốc đã trở lại trong nước!"
"Ngươi nói cái gì?" Từ Vĩ sững sờ, "Vơ chồng Đường Kiến Quốc đang ở đây sao?"
"Đúng ạ, 2 vợ chồng này không chỉ quay về trong nước, hơn nữa còn gặp rất nhiều người! Tôi nghĩ rằng anh ta đã nói gì đó, khiến cho những người kia không động thủ nữa. . ." Điền Thanh Thanh giải thích nói.
"Đường Kiến Quốc, ngươi thật to gan!" Từ Vĩ giận dữ, hắn không nghĩ tới Đường Kiến Quốc lại có lá gan này, lúc này lại dám quay về trong nước. Này chỉ đơn giản là không để Từ gia vào trong mắt, điều này khiến trong lòng của hắn cực kỳ tức giận "Nhanh chóng thông báo xuống dưới, lập tức đi tìm bóng dáng của vợ chồng Đường Kiến Quốc cho ta, để bọn hắn không thể rời khỏi đây được!"
"Vâng!" Điền Thanh Thanh gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Từ Vĩ cắn răng, hít sâu một hơi, quay đầu lại rồi cầm lấy điện thoại của mình, do dự hồi lâu mới gọi cho Triệu Nhị.
"Làm sao? Anh đã thôn tính hết sản nghiệp của Đường gia chưa?" Triệu Nhị nghe máy rồi hỏi thẳng.
"Vẫn chưa!" Từ Vĩ lắc đầu.
"Vẫn chưa thì anh gọi cho tôi làm gì? Từ Vĩ, anh quả thực để tôi càng ngày càng thất vọng, ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy anh cũng làm không được sao? Tôi lúc đầu đúng là mù mắt mới cưới anh. Nếu như tôi cưới người khác thì với thực lực của Triệu gia, lúc này đã phất lên như diều gặp gió rồi, làm sao còn phải chịu cảnh uất ức như thế này chứ?" Triệu Nhị châm chọc nói.
Sắc mặt Từ Vĩ âm trầm xuống, hít sâu một hơi rồi khẽ nói: " vợ chồng Đường Kiến Quốc đã tới trong nước, nếu như cô còn muốn báo thù cho con trai, vậy thì thông báo cho người của Triệu gia đi, để bọn họ tranh thủ thời gian đi tìm Đường Kiến Quốc. . ."
"Đường Kiến Quốc trở về nước rồi sao?" giọng nói của Triệu Nhị trở nên bén nhọn lên, "Làm sao bây giờ anh mới nói? Lúc đó anh đang làm cái gì hả? Thật sự là phế vật!"
Chương 927:
"Tôi cũng chỉ mới nhận được tin tức mà thôi!" Từ Vĩ đã nổi lên lửa giận trong lòng nhưng vẫn giữ vững lí trí của mình.
"Tôi biết ngay mà, trông đợi vào anh thì chẳng được tích sự gì cả!" Triệu Nhị nói một câu rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Từ Vĩ nghe được âm báo bận trên điện thoại liền tức giận rung cả khoé miệng của mình lên, lập tức ném điện thoại xuống bàn.
Lúc này, Điền Thanh Thanh lại một lần đi đến, "Ông chủ, mấy tên thuộc hạ nói là vợ chồng Đường Kiến Quốc hình như lúc nãy vẫn đang ở Thượng Hải, chắc là bây giờ vẫn chưa rời đi. . ."
"Còn ở Thượng Hải sao?" Từ Vĩ dựa người vào ghế, trông như rất thiếu tinh thần để chiến đấu lại.
"Ông chủ?" Điền Thanh Thanh nhìn bộ dáng lúc này của Từ Vĩ liền ngập ngừng dò hỏi.
Từ Vĩ nghiêm mặt lại, nhẹ lắc đầu rồi nhìn Điền Thanh Thanh, bất cờ hỏi 1 câu: "Thanh Thanh, ngươi nói xem ngươi cố gắng cả đời vì cái gì?"
Điền Thanh Thanh ngẩn người, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, chỉ là khẽ cười nói: "Chắc là để tìm kiếm mục tiêu của mình?"
"Mục tiêu của ngươi là gì?" Từ Vĩ nhịn không được hỏi lại.
"Mục tiêu của tôi. . ." Điền Thanh Thanh trầm ngâm một chút, sau đó tươi cười một tiếng, "Có lẽ chính là ở chung với 1 người, thong dong ngắm trăng trước nhà!"
Từ Vĩ sửng sốt, nhẹ gật đầu cười cười "Ừm, ngươi đi ra ngoài trước đi!"
"Vâng!" Điền Thanh Thanh gật đầu, quay người đi ra khỏi văn phòng củaTừ Vĩ.
Từ Vĩ lấy 2 tay che mặt lại, cảm giác vô cùng mệt mỏi. Khi Điền Thanh Thanh bước ra khỏi văn phòng, anh không khỏi nghĩ đến cảnh hai người ở chung một nhà.
...
...
Tin tức vợ chồng Đường Kiến Quốc xuất hiện trong nước, giống như một cơn lốc càn quét khắp giới kinh doanh vậy.
Liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh cùng người của Thương hội Thượng Hải, lần lượt cùng Đường Kiến Quốc gặp mặt, cũng lần lượt đưa ra những cân nhắc khác nhau rồi đình chỉ hành động của mình.
Tuy nhiên, trong số này còn có 1 vài người là có ý khác, không những không từ bỏ mà còn nhanh chóng triển khai hành động của mình 1 cách mạnh mẽ hơn.
Vu gia Lý Sương, chính là 1 trong số đó.
Sau khi Lý Sương gặp mặt Đường Kiến Quốc, liền về nhà trao đổi với Vu Chính một phen rồi trực tiếp khởi hành chạy tới Giang Thành.
Sản nghiệp của Đường ở tại Bắc Kinh, Vu gia bọn hắn không có khả năng đạt được lợi ích gì, nhưng mà Giang Thành thì không giống vậy. Đầu Tư Tài Chính Giang Thành, chính là một đầu dê béo đối với Vu gia, nếu như có thể đem Đầu Tư Tài Chính cầm xuống thì Vu gia nhất định sẽ phất lên.
Vu gia chạy tới Giang Thành, mà lúc này Viên Chi Am cũng đang chạy về hướng Giang Thành.
Dựa theo ý tứ của Đường Ân, nếu đối phương muốn xâm chiếm sản nghiệp của Đường gia, vậy thì dứt khoát bỏ rơi Giang Thành.
Cùng lúc đó, Đông Phương Yên với Đường Ân nhân lúc trời tối đã đáp máy bay xuống sân bay dưới chân núi Vương Ốc Sơn.
Đường Ân cùng Đông Phương Yên đều ăn mặc cực kỳ kín đáo, cả 2 đi xuống cầu thang rồi sau đó ra khỏi sân bay.
Bùi Nhược đi theo sau lưng của hai người, cô cũng đem khăn lụa cuốn quanh người mình.
Sau khi rời sân bay và tìm khách sạn gần nhất, Bùi Nhược ôm đứa bé đang ngủ say và khoát tay ra hiệu cho Đường Ân cùng Đông Phương Yên.
Đường Ân trầm mặc gật đầu, quay người mang Đông Phương Yên tiến lên Vương Ốc Sơn.
Ở trên máy bay, Đường Ân đã mô tả đơn giản về tình hình của 2 cha con Đông Phương Nhân cho Đông Phương Yên nghe, tâm tình lúc này của cô đã lo lắng hơn ai hết.
Hai người đi một mạch tới núi rồi mới khó khăn dừng bước.
"Chờ tín hiệu của ta , dựa theo những gì ta nói mà làm!" Đường Ân nhẹ nói, rồi gật đầu với Đông Phương Yên " Sau khi được cứu, hãy đi thẳng đến sân bay, đến lúc đó sẽ có người mang theo các ngươi rời đi!"
"Được!" Đông Phương Yên run rẩy nói.
Đường Ân hít sâu một hơi, xoay người phi thân lên núi.
Đông Phương Yên lo lắng chờ ở chỗ này, sau khi tính toán đã tới thời gian, cô mới vội vàng đi lên Vương Ốc Sơn.
Phương thức của hai người rất đơn giản, trước tiên là để Đường Ân dẫn dụ Triệu Du đi, sau đó Đông Phương Yên đứng ở sơn môn rồi cứu Đông Phương Nhân cùng Đông Phương Thịnh.
Dựa theo thực lực của Đường Ân thì dẫn dụ Triệu Du đi cũng không có gì khó, khó khăn chính là Đông Phương Yên làm thế nào mới cứu được Đông Phương Nhân cùng Đông Phương Thịnh.
Thực lực hiện tại của Đông Phương Yên mặc dù sắp bước vào Nhập Thánh, nhưng chân chính vẫn chưa bước vào cảnh giới Nhập Thánh được. Nếu như là đã bước vào Nhập Thánh thì mọi chuyện liền hết sức dễ dàng, chỉ tiếc là cảnh giới của Đông Phương Yên bây giờ chỉ mới là Hoá Thần đỉnh phong mà thôi.
Bên trên Vương Ốc Sơn, Tống Mặc cũng là cảnh giới Hoá Thần, cho dù không địch lại Đông Phương Yên, nhưng muốn vây khốn Đông Phương Yên thì cũng không phải là vấn đề lớn.
Như vậy thì trong chuyện này, Đường Ân nắm giữ vai trò vô cùng trọng yếu. Nếu không chỉ có thể dẫn dụ Triệu Du đi, mà còn có thể dẫn dụ Tống Mặc đi cùng một chỗ thì chuyện này là 1 điều rất tốt cho Đông Phương Yên.
Một mạch đi thẳng lên trên, Đông Phương Yên di chuyển nhanh chóng, nhưng không gây ra tiếng động. Cô đã đến Vương Ốc Sơn không chỉ một lần, cho nên cô rất thông thuộc địa hình nơi này, khi cô lao về phía sơn môn thì liền lập tức dừng lại.
Sơn môn chính là 1 cái cổng rất lớn.
Trên cổng còn treo 2 sợi dây dài, dưới 2 sợi dây lại có 2 người đang bị trói vào đó.
Đông Phương Yên đã đến cảnh giới Hoá Thần, có thể nhìn thấy rõ ràng quàng cảnh ở xa. Khi nhìn thấy 2 người này, hốc mắt Đông Phương Yên lập tức đỏ lên.
Cho dù Đông Phương Yên bình thường rất lạnh lùng nhưng khi nhìn thấy cha và ông nội của mình đang bị treo trên cổng, sống chết không biết thế nào, thì trong lòng có chút chấn động không thể giải thích được.
"Cẩu tặc, hôm nay ta sẽ đồ sát Triệu gia, ta xem có ai làm được gì ta không?"
Một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên giữa không trung Vương Ốc Sơn.
"Ai?"
"Cẩu tặc, thật to gan, lại dám đến Vương Ốc Sơn này gây sự!"
"Giết ngay, ta xem còn có ai dám làm loạn Vương Ốc Sơn!"
"Ha ha ha. . ." Đường Ân tiếng cười to, tiếng cười vang vọng giữa đất trời "Ta là Đường Ân , tổ tông 18 đời của Triệu gia đây. . ."
Vừa nói xong, toàn bộ Vương Ốc Sơn liền chấn động.
Đông Phương Yên nhìn ánh đèn bên trong Vương Ốc Sơn đã phát sáng lên, trong lòng liền nhẩm tính thời gian, cô biết, cho dù Đường Ân xuất hiện thì người của Vương Ốc Sơn cũng cần một chút thời gian để chuẩn bị.
Huống hồ là đem những người này dẫn đi thì cũng phải cần thời gian thật lâu.
"Ai dám đánh với ta một trận!"
Đường Ân lại rống lên, một đạo kình khí quét qua trên không Vương Ốc Sơn. Nhìn đạo kình khí kia thì chỉ có cao thủ Nhập Thánh mới có thể làm được.
Đông Phương Yên thấy cảnh này, không còn chần chờ chút nào nữa, lập tức vọt tới cổng của Vương Ốc Sơn.
Két. . .
Một tiếng mở cổng vang lên, ánh đèn thắp sáng cả khu vực này.
Đông Phương Yên bỗng nhiên dừng lại, trong lòng cả kinh. Cô nhìn thấy ngay ở dưới cổng đang có 1 bóng người nhỏ bé ngồi trên ghế.
Người này không phải là ai xa lạ, đây chính là lão tổ của Vương Ốc Sơn, Triệu Du!
Chương 928:
Trong nháy mắt này, Đông Phương Yên ớn lạnh cả người, con ngươi cũng bỗng nhiên co rụt lại.
"Đồ nhi ngoan, biết vi sư ở chỗ này chờ ngươi. . ."
Triệu Du khẽ nhướng mi, trong mắt tràn đầy u ám lạnh lẽo "Cuối cùng thì cũng tự chui đầu vào lưới rồi sao?"
"Sư phụ. . ." bờ môi Đông Phương Yên run run, cô thực sự không ngờ là Triệu Du lại canh giữ chỗ này.
Trong khoảnh khắc này, tâm trí của Đông Phương Yên xoay chuyển liên hồi. Nếu người đang canh giữ ở đây là Triệu Du, vây thì người đang giao chiến với Đường Ân là ai chứ? Chẳng lẽ Vương Ốc Sơn còn có người thứ 2 có cảnh giới Nhập Thánh sao?
"Ngươi còn biết gọi ta sư phụ sao?" Triệu Du híp mắt, nắm chặt nắm đấm của mình.
Mấy chục người cầm đao kiếm xung quanh đã đi lên vây Đông Phương Yên lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người của Đông Phương gia này.
"Sư phụ. . ." Đông Phương Yên có chút đau khổ nhắm mắt lại, phù phù một tiếng quỳ trên đất "Còn mong sư phụ khai ân, thả phụ thân cùng gia gia của ta. . . Dù thế nào thì Đông Phương gia cũng được xem là ẩn nấp thế gia, những năm gần đây đều xem Triệu gia như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, còn mong sư phụ dựa trên tình cảm trước đó mà bỏ qua cho Đông Phương gia lần này!"
"Tình cảm trước đó?" Triệu Du nghe đến đó, bỗng nhiên đứng lên "Đông Phương Yên, giữa ngươi và ta còn có tình cảm ngày xưa sao?"
Cơ thể Đông Phương Yên run lên, nước mắt ủy khuất chảy xuống.
"Tại sao không nói chuyện hả?" Triệu Du đi đến trước mặt Đông Phương Yên, từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm cô, "Tại trong sa mạc, ngươi không làm theo lời ta nói, hiện tại còn nói về tình cảm nữa sao, trong lòng ngươi có biết 2 chữ xấu hổ là gì không?"
"Sư phụ!" nước mắt của Đông Phương Yên rơi như mưa, "Ta. . ."
"Ngươi cái gì hả?" Triệu Du lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Phương Yên, "Ngươi muốn để vi sư nể mặt tình cảm trước đó thì cũng không phải là không được! Hiện tại ngươi đi chặt đầu Đường Ân xuống, vi sư có thể thả Đông Phương Nhân cùng Đông Phương Thịnh ra. . ."
Cơ thể Đông Phương Yên run lên bần bật, sắc mặt trắng bệch, "Sư phụ, ta cầu xin người!"
"Cầu xin ta sao?" Triệu Du bỗng nhiên vung tay lên "Ngươi chỉ cần nói, ngươi có thể làm được hay không là được!"
"Ta. . ." hai mắt Đông Phương Yên có chút mơ hồ, ngẩng đầu lên, trong đầu hiện lên những ngày mà cô cùng Đường Ân sống nương tựa vào nhau "Sư phụ, ta thực sự không làm được! Người thả người nhà của ta đi, sau này ta sẽ làm trâu làm ngựa cho sư phụ . ."
"Không làm được sao? Không làm được thì cầm kiếm của ngươi lên! Nếu có thể đánh thắng ta, vậy thì ngươi có thể mang người đi, nếu không thắng được ta thì toàn bộ Đông Phương gia đều phải chết ở chỗ này!" Triệu Du lạnh lùng nói.
Đông Phương Yên biến sắc, cô hiện tại mặc dù đã tới gần Nhập Thánh, nhưng thực sự cũng không phải là đối thủ của Triệu Du.
"Hoặc là cả nhà ngươi đều chết, hoặc là đi giết Đường Ân, dùng đầu của Đường Ân đến trao đổi, ngươi tự mình lựa chọn đi!" Triệu Du lạnh lùng nói một câu, trực tiếp đem trường kiếm ném tới trước mặt Đông Phương Yên.
Đông Phương Yên ngẩng đầu, trên mặt còn mang theo nước mắt. Cả đời của cô có thể nói là thuận buồm xuôi gió, từ khi sinh ra chính là thể chất đặc thù, một đường tu luyện tới trúc cơ, tốc độ khác xa với người bình thường.
Sau lần xuống núi trước đó, cuộc đời cô dường như thay đổi tất cả!
Ở trước mặt Đông Phương Yên bày ra rất nhiều lựa chọn, nhưng lựa chọn nào cũng khó khăn, cô không biết nên chọn hay nên từ bỏ cái nào.
"Ta lựa chọn khiêu chiến với sư phụ!" Đông Phương Yên hít sâu một hơi, quật cường ngẩng đầu.
"Tốt!" Triệu Du tức giận, giơ tay lên tung 1 chưởng về phía Đông Phương Yên "Vậy ta cho ngươi biết, cái gì gọi là chênh lệch, cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình!"
Vừa nói xong, khí kình mạnh mẽ đã đến trước mặt Đông Phương Yên.
Đông Phương Yên nhặt thanh kiếm lên, cơ thể lùi về sau 1 chút rồi mạnh mẽ đâm kiếm ra.
Một kiếm này đâm ra, tuy không có cách nào làm bị thương Triệu Du được, nhưng lại có thể ngăn cản được thế công của Triệu Du.
Khi 2 người xuất thủ, không khí xung quanh liền lập tức nổ tung.
"Yên Nhi. . ."
Âm thanh của tiếng nổ lớn đến mức, Đông Phương Nhân cùng Đông Phương Thịnh đang bị treo ở phía trên, đều lần lượt mở mắt. Khi bọn hắn nhìn thấy Đông Phương Yên, mặc dù cơ thể đang yếu nhưng trong mắt vẫn toát lên 1 tia thần thái.
Đông Phương Yên rút lui 1 bước, trường kiếm trong tay đâm nghiêng ra ngoài, hoa kiếm xẹt qua không trung, phá vỡ công kích của Triệu Du, sau đó khuỷu tay ép, trường kiếm như 1 ánh sáng đâm thẳng vào ngực của Triệu Du.
"Vô tri!"
Triệu Du cười lạnh một tiếng, không tránh không né, một tay trực tiếp đánh tới Đông Phương Yên.
Thực lực của Đông Phương Yên mặc dù có thể đánh 1 trận với Triệu Du, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thực tế của cô lại quá ít, cho nên căn bản cô cũng không phải là đối thủ của Triệu Du.
Trường kiếm đâm ra nhưng giống như là đã đâm vào cành cây vậy, không thể tiến thêm được chút nào nữa.
Bàn tay của Triệu Du đã rơi xuống, trực tiếp đập vào ngực của Đông Phương Yên.
"Yên Nhi!"
Sắc mặt Đông Phương Thịnh đại biến, bờ môi khô quắt kia có chút run rẩy, "Đi nhanh, đi nhanh đi!"
Cơ thể Đông Phương Yên bay ra ngoài, khóe miệng cũng tràn ra máu tươi, nhưng trường kiếm trong tay rung lên 1 cái, cô lại lập tức tiến lên.
"Đi nhanh đi!" Đông Phương Thịnh nhìn con của mình lại tiến lên, không khỏi rơi xuống nước mắt, "Yên Nhi, nếu con đi, Đông Phương gia chúng ta mới có thể giữ lại, đi nhanh đi. . ."
"Yên Nhi, đi. . ." Đông Phương Nhân cũng rống to.
Trường kiếm của Đông Phương Yên vẫn đang đâm ra vù vù, cô không hề có suy nghĩ muốn bỏ đi. Cho dù là bị cụt một tay thì cũng đâm kiếm về phía Triệu Du.
"Thật can đảm!"
Triệu Du hừ lạnh một tiếng, một tay đưa ra rồi trực tiếp cầm lấy kiếm của Đông Phương Yên. Trường kiếm cắt đứt ngón tay của Triệu Du, nhưng Triệu Du lại không sợ chút nào, một tay khác giơ lên cao rồi vỗ xuống trên trán của Đông Phương Yên.
"Yên Nhi!"
Đông Phương Thịnh mở to hai mắt của mình, giống như là nghe được 1 tiếng vang xe lòng vậy "Yên Nhi à!"
Trường kiếm của Đông Phương Yên không thể kéo lại được, nhìn bàn tay của Triệu Du rơi xuống, vội vàng rút lui về sau thì đã muộn. Triệu Du vỗ 1 chưởng mạnh mẽ vào trên trán của Đông Phương Yên.
Cơ thể Đông Phương Yên lần nữa bay ra ngoài, trong đầu nhất thời trở nên tối sầm lại.
"Yên Nhi. . ." Đông Phương Nhân cũng gào lên, hai tay của ông ấy đã bị dây thừng trói lại, huyệt đạo trên cơ thể cũng bị phong bế, cho nên không thể thoát ra ngoài được.
Cảnh giới Hoá Thần chỉ có thể nhìn tính mạng của cháu gái mình gặp nguy hiểm nhưng không thể tiến lên giúp đỡ được.
Giờ khắc này, hai mắt của Đông Phương Nhân có chút đỏ lên, nhìn Triệu Du lại tiến lên, cơ thể ông liền bộc phát ra 1 cỗ khí tức mạnh mẽ.
Đây là phản ứng của nội lực đang xung kích vào các huyệt đạo bị phong bế, ông đang không tiếc bất cứ giá nào để thoát khỏi sợi dây này.
Bùm. . .
Đông Phương Nhân cảm thấy cơ thể đau nhức kịch liệt, nhưng nội lực trong người lại lập tức dâng trào lên.
Triệu Du bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy trạng thái lúc này của Đông Phương Nhân, 2 mắt liền sáng lên "Nếu ngươi muốn chết thì ta sẽ chiều ngươi!"
Vừa nói xong, Triệu Du tiến lên 1 bước rồi tung chưởng đánh tới Đông Phương Nhân.
Chương 929:
"A. . ."
Đông Phương Nhân hét lên 1 tiếng rồi điên cuồng vận chuyển nội lực của mình.
"Ba, ba định làm gì thế?" Đông Phương Thịnh nhìn thoáng qua liền cảm thấy giật mình, nước mắt cũng tràn ra "Sao ba lại có thể dùng cách này cơ chứ?"
Đông Phương Nhân gào lên, cơ thể phát ra 1 tiếng nổ rồi giải khai các huyệt đạo vừa bị phong bế.
"Ông nội!"
Đông Phương Yên nhìn bộ dáng lúc này của Đông Phương Nhân, nước mắt đột nhiên chảy ra ròng ròng. Cô biết Đông Phương Nhân đang dùng bí pháp của Cửu Long Tuyết Sơn, trong thời gian ngắn có thể tăng lên thực lực của mình nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn.
Khi thực lự được tăng lên, Đông Phương Nhân cũng sẽ tiến gần hơn tới cái chết!
Bùm. . .
Một tiếng vang thật lớn, Đông Phương Nhân đã thoát ra được, cơ thể nhẹ nhàng rơi xuống rồi tung 1 chưởng về phíaTriệu Du.
"Lão bất tử, hôm nay Đông Phương gia cùng ngươi không đội trời chung!"
Khi Đông Phương Nhân rơi xuống đất, râu tóc của ông tung bay lên rồi tung 1 đấm về phía Triệu Du.
"Ngươi muốn chết!" Triệu Du giận dữ, một bàn tay đột nhiên vỗ ra.
Ầm ầm. . .
Lực va chạm của 2 người quá lớn, khiến cho cánh cổng kế bên cũng phát ra tiếng động lớn rồi sụp mất 1 bên.
"Nhanh đi cứu ba của cháu đi!" Đông Phương Nhân gào lên, hắn biết mình sắp không ổn nữa rồi, bí pháp này có thể tăng lên thực lực, để ông có thể trong 1 khoảng thời gian ngắn tăng lên thực lực bằng Nhập Thánh, nhưng mà điều này chỉ có thể duy trì được mấy phút mà thôi.
Sau mấy phút đó, Đông Phương Nhân nhất định phải chết. Cho dù thần tiên hạ phàm thì cũng chưa chắc đã cứu nổi ông ấy.
Đông Phương Yên lảo đảo đứng lên, phóng nhanh về phía Đông Phương Thịnh, cô biết ông nội của mình đang tranh thủ thời gian cho bọn họ. Nếu như lãng phí lúc này, cô và Đông Phương Thịnh e là cũng sẽ phải chết chung ở chỗ này.
"Giết!"
Triệu Du hét lên 1 tiếng, những người xung quanh nhanh chóng tiến lên, trực tiếp bao vây Đông Phương Yên lại.
Trường kiếm của Đông Phương Yên quét ngang rồi nhanh chóng chạy tới phía Đông Phương Thịnh, sau khi dùng kiếm bức lui đám người này thì thanh kiếm lại bay lên phía trên cánh cổng. Lúc này, Đông Phương Yên đã không còn đường lui nữa, cũng không có thời gian để do dự.
Sau khi trường kiếm quét ra thì đã cứu được Đông Phương Thịnh.
Ầm ầm. . .
Lúc này, Đông Phương Nhân lại giao thủ với Triệu Du, hai người liền lảo đảo rút lui nửa bước.
"Ha ha ha. . ." Đông Phương Nhân ngửa mặt lên trời cười to, sắc mặt vô cùng táo bạo "Lão phu nhiều năm qua vẫn luôn muốn bước vào cảnh giới Hoá Thần, nhưng lại không biết sau cảnh giới Hoá Thần này, còn có cả cảnh giới Nhập Thánh. . . Tâm nguyện cả đời này đã được hoàn thành, cho dù hôm nay có chết ở Vương Ốc Sơn thì cũng không có gì phải hối tiếc!"
"Vậy thì ta sẽ chiều ngươi!" Cơ thể nhỏ bé của Triệu Du bước tới, bàn tay cũng nhanh chóng tung ra 1 chưởng.
Đông Phương Nhân tiến lên, cơ thể không tránh né mà là mạnh mẽ chống lại chưởng lực của Triệu Du.
Lúc này, Đông Phương Nhân không muốn chiến đấu như bình thường mà muốn lấy thương đổi thương, cố gắng dùng hết sức của mình để làm Triệu Du bị thương, như vậy thì mới có thể tạo ra 1 cơ hội cho Đông Phương Yên.
"Yên Nhi, đứa bé trong bụng của cháu. . . đã sinh ra rồi sao?"
Đông Phương Nhân mạnh mẽ đối lại 1 chưởng, cơ thể của ông cũng bị Triệu Du đập bay ra ngoài, nhưng mà ông ấy vẫn kiên cường tiến lên, không ngừng hỏi thăm Đông Phương Yên.
Đông Phương Yên cõng Đông Phương Thịnh trên lưng, một kiếm quét ngang ra ngoài, nước mắt rơi như mưa nói: "Đã sinh ra, là 1 bé trai có thể chất đặc thù!"
"Tốt! Đông Phương gia rốt cuộc đã có người kế tục!" Đông Phương Nhân cười ha ha 1 tiếng rồi xông ra ngoài. Lần này ông không đánh nhau với Triệu Du nữa, ngược lại là tung ra 1 đạo kình khí rồi đánh tới đám người của Vương Ốc Sơn đang ở quanh đây, "Đi! Rời khỏi nơi này, ngày sau diệt toàn bộ Vương Ốc Sơn này. . ."
"Muốn chết!"
Triệu Du không nghĩ tới, Đông Phương Nhân đang chiến đấu với mình nhưng lại còn dám suy nghĩ cho người khác. Cái này khiến Triệu Du vô cùng tức giận.
Vừa nói xong, Triệu Du đã xông đến sau lưng Đông Phương Nhân, hai tay mạnh mẽ đập vào trên lưng của Đông Phương Nhân.
Đông Phương Nhân lập tức phun ra một ngụm máu tươi lớn, trong máu tươi còn có cả 1 mảnh nội tạng bị đập nát.
Một chưởng này, ông đã bị trọng thương.
"Ông nội. . ." Đông Phương Yên quay đầu lại nhìn thấy cảnh này, cả người như muốn sụp đổ!
"Đi!" Đông Phương Nhân rống to.
"Hôm nay, đừng có ai mong rời khỏi Vương Ốc Sơn này được!" Triệu Du gào lên, sau đó lại vọt tới phía Đông Phương Nhân.
"Ông nội!" Đông Phương Yên đau khổ hét lên.
"Đi nhanh!" Đông Phương Nhân cũng gào lên.
Triệu Du đã đến, một tay đập vào trên đầu của Đông Phương Nhân.
Lúc này, Đường Ân cũng đã phát hiện ra vấn đề.
Khi anh xuất hiện ở Vương Ốc Sơn, ngay lập tức có cao thủ Nhập Thánh quấn quanh mình. Đường Ân vốn cho rằng đây là Triệu Du, cho nên xoay người chạy như điên về phía sau núi của Vương Ốc Sơn.
Tên cao thủ Nhập Thánh này đi lên, không nói lời nào liền tung 1 chưởng vào Đường Ân.
Đường Ân quay người đánh nhau với tên này, lúc này anh mới phát hiện ra người này không phải là Triệu Du.
Trong nháy mắt này, trong đầu Đường Ân liền hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng có chút kinh hãi đứng ngây người.
Tất cả điều này dường như đã trở nên bất thường.
Vương Ốc Sơn không chỉ có Triệu Du là Nhập Thánh, mà còn có cao thủ khác cũng là Nhập Thánh. Người này cuốn lấy mình, vậy thì bây giờ Triệu Du đang ở đâu?
Đường Ân dường như không cần nghĩ cũng đoán ra được.
Triệu Du tất nhiên là đang ở trước núi để ngăn chặn Đông Phương Yên.
Trong nháy mắt, Đường Ân liền đưa ra quyết định của mình, anh bộc phát nội lực mạnh mẽ trong người rồi tung 1 đấm về phía người kia.
Rầm rầm. . .
Âm thanh không khí nổ tung vang lên xung quanh 2 người, từng đợt kình khí vọt ra xung quanh, giống như là tiếng sấm vang trên bầu trời vậy.
Sắc mặt của Đường Ân không được tốt lắm, bởi vì anh vừa mới bước vào Nhập Thánh, cho nên thực lực cũng không hơn người khác được. Bộ dáng của người trước mắt này, không biết là đã sống trong phần mộ của Triệu gia được bao lâu rồi, cảnh giới Nhập Thánh cũng đã ổn định không biết bao năm rồi. Người này khống chế lực đạo của Nhập Thánh đã vô cùng thuần thục.
"Chết đi!"
Đường Ân rống lên, vận chuyển tất cả nội lực trong người rồi lao lên. Anh nhất định phải chạy tới được trước núi, nếu không, Đông Phương Yên e là sẽ xảy ra chuyện lớn.
Bùm. . .
Hai người đụng nhau, sóng khí quanh người lại bộc phát ra, mà Đường Ân mạnh mẽ liều mạng liền bị thương nhẹ, nhưng cũng đã mở ra được 1 con đường. Anh lập tức lao như điền về phía trước núi.
Người phía sau đuổi theo như hình với bóng, chẳng qua là khoảng cách của hai người cũng không gần, cho nên muốn đuổi kịp Đường Ân thì cũng cần 1 khoảng thời gian.
Lúc này, Đông Phương Nhân cười to một tiếng, sau lưng đã bị thủng 1 lỗ lớn.
Đường Ân đến, nhìn thấy Triệu Du xông tới rồi song chưởng đánh vào sau lưng của Đông Phương Nhân, 2 mắt của Đường Ân liền trừng lên.
"Đừng!"
Đông Phương Yên quay đầu, bên trong ánh mắt tràn đầy hoảng hốt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Chết đi!" Triệu Du lần nữa giơ tay lên rồi mạnh mẽ vỗ vào đầu của Đông Phương Nhân.
Chương 930:
"Ha ha ha. . ."
Đông Phương Nhân cười to, quay người nghênh tiếp Triệu Du, hai tay lập tức vỗ ra " Lão tổ Triệu gia, thực lực của Đông Phương gia trên Cửu Long Tuyết Sơn thế nào?"
Bùm. . .
Một tiếng vang thật lớn, Đông Phương Nhân trực tiếp bị đập bay ra ngoài.
Vốn là đang bị trọng thương, bây giờ lại là cưỡng ép tăng lên thực lực của mình, Đông Phương Nhân làm sao có thể là đối thủ của Triệu Du chứ.
"Ông nội!"
Đông Phương Yên khóc ròng, một kiếm quét ngang qua nhưng mà không thể đạt được hiệu quả như mong muốn .
"Đi nhanh!" Đông Phương Nhân không thể nào đứng dậy được nữa.
"Hôm nay, ai cũng đừng nghĩ là rời khỏi được nơi này!" Triệu Du tiến lên, một tay chụp vào Đông Phương Nhân.
"Đông Phương Nhân này có thể đánh nhau được với giao thủ Nhập Thánh, thì ông cũng đã hoàn thành được tâm nguyện của mình rồi! Yên Nhi, nhanh chóng rời khỏi đây, mang theo Đông Phương Thịnh đi tìm Đường gia nương tựa. . ." Đông Phương Nhân cười to.
"Muốn chết!" Triệu Du tức giận, tay phải đã vỗ xuống.
"Dừng tay!" Đường Ân rống lớn một tiếng rồi nhanh chóng vọt tớt.
Bụp . .
Một âm thanh giòn giã vang lên, đầu của Đông Phương Nhân vỡ toang rồi chết thảm ngay tại chỗ.
Một đời gia chủ, cứ như vậy chết đi.
"Ba!" Đông Phương Thịnh hét lên.
Đông Phương Yên phát run nhìn cảnh này, trong đầu liền vang lên tiếng ong ong.
Chết!
Ông nội đã chết!
Đường Ân đã tới nhưng mà vẫn muộn 1 bước, Triệu Du nhìn thấy Đường Ân liền lập tức lao lên chụp lấy Đường Ân.
Đáy lòng Đường Ân có chút phức tạp, lúc trước đi lên Cửu Long Tuyết Sơn, anh đã từng đánh nhau với Đông Phương Nhân. Lúc ấy hai người vẫn là quan hệ đối địch, nhưng không có nghĩa là Đường Ân không có kính nể Đông Phương Nhân.
"Ông nội!" Đông Phương Yên nhỏ giọng nói ra, đau đớn nhắm mắt lại, nhưng mà những người xung quanh cũng đã vây kín cô lại rồi.
"Cẩn thận!" Đường Ân một chưởng đánh lui Triệu Du, sau đó phất tay 1 cái liền đánh lui đám người đang xông tới bên cạnh Đông Phương Yên, mà lúc này, một vị lão tổ khác của Vương Ốc Sơn cũng đã chạy tới, người này tung 1 chưởng đánh tới Đông Phương Yên.
Hai vị cao thủ Nhập Thánh đồng thời ra tay, tự nhiên chấn động cả đất trời.
Đường Ân một tay chặn lại, trông có vẻ hơi chật vật, mà lúc này, Đông Phương Yên cũng mở mắt ra, cặp mắt kia đang chảy đầy nước mắt cũng đã bị che kín bởi những tơ máu.
"Sư phụ, tại sao người lại bức ta?" Đông Phương Yên run giọng nói một câu, trường kiếm trong rung lên vù vù, mà lúc này, sắc mặt Triệu Du cũng lập tức đại biến.
"Cô ta muốn tấn thăng!"
Giờ khắc này, tất cả toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào trên người của Đông Phương Yên.
Trong vòng 3 mét quanh người của Đông Phương Yên đã nổi lên kình phong, kình phong thét gào trông rất khủng bố.
Đây là muốn tấn thăng!
Sau khi đi ra khỏi sa mạc, Đông Phương Yên đã đạt tới cảnh giới Hoá Thần đỉnh phong, lúc này nhìn thấy ông nội của mình chết thảm trên tay Triệu Du, trong lòng liền xúc động rồi lập tức bước vào Nhập Thánh.
Ầm ầm. . .
Bên trên bầu trời, dường như có rất nhiều mây đen dày đặc kéo tới.
Giờ khắc này, Triệu Du có chút hốt hoảng, "Nhanh ngăn cô ta lại, nếu để cho cô ta tấn thăng, Vương Ốc Sơn chúng ta khó mà ngăn cản được!"
Vị lão tổ kia của Vương Ốc Sơn đã tiến lên một bước rồi xông tới đỉnh đầu của Đông Phương Yên, 2 tay tung chưởng mạnh mẽ đánh vào đầu của Đông Phương Yên. Triệu Du nói không sai, nếu như Đông Phương Yên tấn thăng được thì sẽ tiến vào cao thủ Nhập Thánh.
Triệu gia có hết thảy ba vị lão tổ, một người thì đang phải ở sau núi để canh giữ hồ nước kia. Bây giờ chỉ còn dùng được 2 người, một là Triệu Du, một người khác chính là vị cao thủ Nhập Thánh này.
Nếu Đông Phương Yên cũng bước vào Nhập Thánh, cộng thêm Đường Ân nữa thì cũng sẽ có 2 cao thủ Nhập Thánh.
Giết chết một cao thủ Nhập Thánh đã khó khăn, vậy 2 người thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó, Triệu gia muốn tranh đấu với Đường gia thì cũng không còn dễ dàng nữa.
Bùm!
Bàn tay tung chưởng đến, sắc mặt vị này lão tổ Triệu gia này bây giờ trông vô cùng dữ tợn.
Đường Ân tiến lên 1 bước, lập tức rút trường đao sau lưng ra rồi bổ về phía vị lão tổ của Triệu gia này.
"Muốn chết!" Triệu Du lập tức hành động, cũng đã vọt đến trước người của Đường Ân, nâng lên 2 tay muốn ngăn trở 1 đao này của Đường Ân.
"Mở cho ta!" Đường Ân rống giận, hốc mắt đỏ ngàu lên, hai tay nắm ở chuôi đao rồi mạnh mẽ bổ xuống. Giờ khắc này, Đường Ân đã điều động hết tất cả nội lực, không tiếc giá nào chém ra 1 đao này.
Hai vị lão tổ Triệu gia đến bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy chiêu này của Đường Ân. Đây quả thực là tự tổn thương mình 1000 thì cũng phải lấy đi của địch 800.
Lúc này, Đường Ân không nghĩ được nhiều như vậy, Đông Phương Yên đang rơi vào thời kỳ mấu chốt nhất, nếu không thể ra tay ngăn cản 2 người này lại, thì Đông Phương Yên sẽ thất bại trong gang tấc.
Bùm. . .
Đường Ân bổ 1 đao xuống rồi bức lui vị lão tổ Triệu gia này, nhưng lúc này thì Triệu Du cũng đã đánh được 1 chưởng vào trên ngườ của Đường Ân.
Ngực của Đường Ân liền lộn nhào cả lên, lập tức nôn ra 1 ngụm máu tươi, cả người bay ngược ra ngoài.
Lúc này, một tay Đông Phương Yên cầm trường kiếm, tiếng kiếm vang lên tận trời như là Phượng Hoàng cửu thiên quay về tổ vậy, tiếng nổ cũng vang lên như sấm rền.
Xong rồi!
Nhập Thánh!
Vô số nguyên khí trong thiên địa đều nhanh chóng lao vào trong cơ thể của Đông Phương Yên, cơ thể cô cũng phát ra âm thanh rắc rắc.
Theo lý thuyết thì khi tấn thăng vào cảnh giới Nhập Thánh, tất cả đều phải hấp thụ nguyên khí rất lớn, cũng giống như Đường Ân lúc trước, tuy rằng đã đạt tới Nhập Thánh nhưng bản thân lại không hấp thụ được nhiều nguyên khí, nên chỉ có thể chạy vào hồ nước để hấp thụ.
Đông Phương Yên thì không cần, bởi vì lúc trước Đường Ân đã dùng rất nhiều Nguyên Ngọc đưa cho cô Đông Phương Yên hấp thụ. Những nguyên khí trong Nguyên Ngọc đó cũng chưa thực sự hoà vào trong kinh mạch của Đông Phương Yên, mà là giữ nguyên lại trong cơ thể của cô
Lúc này đã bước vào Nhập Thánh, toàn bộ nguyên khí lập tức bị hấp thụ.
Tiếng kiếm vang lên, Đông Phương Yên bay ra ngoài rồi đâm vào lão tổ kia.
"Lớn mật!" Triệu Du tức giận, "Ngươi dám hạ thủ với người của Vương Ốc Sơn sao?"
"Lão yêu bà, đối thủ của ngươi ở đây!" Đường Ân cầm trường đao, ngửa mặt lên trời hét lên rồi lao đến.
Một đao rơi xuống, trực tiếp bức lui Triệu Du, mà Đường Ân lúc này như điên lên, lập tức chém 1 đao khác vào đầu của Triệu Du.
Cùng lúc đó, trường kiếm trong tay của Đông Phương Yên giống như hoá thành vô số đạo kiếm quang, rồi sau đó đâm tới vị lão tổ Triệu gia này.
Đông Phương Yên đã luyện kiếm từ nhỏ, kiếm pháp cũng đã đạt tới hoàn mỹ, lúc này kiếm quang loé lên còn mang theo 1 sức mạnh cường đại hơn. Khi kiếm quang rơi xuống trong nháy mắt, Đông Phương Yên múa kiếm rồi trực tiếp xé ở quần áo của vị lão tổ Triệu gia này.
Vị lão tổ Triệu gia này biến sắc, nhanh chóng rút lui. Mà lúc này, Đường Ân lạo gào lên, trường đao kéo dưới đất toé ra ảnh lửa rồi sau đó mạnh mẽ bổ về phía Triệu Du.
Sắc mặt Triệu Du đại biến, xoay tay lại chống đỡ đao của Đường Ân, nhưng không ngờ Đường Ân lại thay đổi mục tiêu giữa chừng, đao mang mạnh mẽ bổ vào trên người vị kia lão tổ Triệu gia kia.
"Lớn mật!" Triệu Du thấy cảnh này liền sợ hãi hét lên.
Đường Ân cắn răng, khóe miệng vẫn còn chảy máu tươi ra ngoài, anh không lưu tình chút nào, trường đao đã mạnh mẽ bổ vào trên người vị kia lão tổ Triệu gia kia.
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
Đường Kiến Quốc nhàn nhạt nhìn thoáng qua chung quanh, ánh mắt vô cùng lạnh lùng "Nếu ta đem tất cả sản nghiệp của Đường gia bán ra hết rồi ném vào trong nước, các ngươi nghĩ Từ gia có thể chịu được không?"
Mọi người có mặt đều sửng sốt, trong lòng cũng chấn động.
Đường gia có thực lực bao nhiêu chứ? Nghe nói tứ đại gia tộc đều không phải là đối thủ của Đường gia. Nếu như Đường gia muốn thì có thể gây rối loạn kinh tế, náo loạn cả một vùng. Hơn nữa đem tất cả tài sản đều đưa về trong nước, Từ gia thật sự có thể cùng Đường gia đối kháng sao?
Từ gia bây giờ chỉ là đang mượn nhờ thế lực của Vương Ốc Sơn mà thôi, nhưng dù thực lực mạnh đến đâu thì cũng phải có giới hạn.
Nếu 1 con hổ như Đường gia xuất hiện ở trong nước, vậy thì lớn mạnh như Triệu gia Vương Ốc Sơn cũng có thể thôn tính được sao? Một khi không thể thôn tính được, mà Đường gia lại có suy nghĩ cùng chết thì Từ gia có thực sự cảm thấy dễ chịu nữa hay không?
"Các vị, sao không suy nghĩ một chút?" Đường Kiến Quốc ngồi thẳng lên, thản nhiên nói: "Đến lúc đó, Từ gia có còn là đối thủ của ta nữa không? Các ngươi bây giờ cùng Từ gia, chỉ đơn giản là uống một chút máu của Đường gia mà thôi, nhưng nếu như các ngươi đi theo ta thì ta sẽ cho các ngươi gặm miếng thịt của Từ gia!"
"Đường gia chủ, chúng ta cần phải suy nghĩ kỹ chuyện này!"
"Được, cho các ngươi thơi gian!" Đường Kiến Quốc nói xong liền quay người đi ra ngoài cửa.
Chu Ninh đi theo sau lưng, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
Mọi người nhìn thấy 2 vợ chồng này rời đi thì cả đám nhìn nhau 1 cái, trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ nhưng trong.
"Mọi người nói 1 chút đi. . . Chuyện này, mọi người thấy thế nào?" Người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi kia khẽ thở dài.
"Tề hội trưởng, ngươi nói là Đường gia thật sự có gan như vậy thật sao? Hắn sẽ đem tất cả tài sản từ nước ngoài về để quyết chiến tới cùng với Từ gia sao?"
Tề Chu trầm mặc một chút rồi thở dài 1 tiếng, " Từ những gì ta biết về Đường Kiến Quốc thì trên đời này không có chuyện gì mà hắn ta không làm đượ! Đường gia hiện tại đang trong thời kỳ khủng hoảng, Đường Kiến Quốc còn không sợ chết đi vào trong nước, ngươi cảm thấy là hắn không có gan sao?"
"Vậy thì. . . Chúng ta chờ xem thế nào trước sao?"
"Ừm!"
"Không sai, ta cũng cảm thấy nên chờ xem thế nào đã!"
Những thương nhân ở Thượng Hải này có ai nguyện ý chịu chết chứ? Bọn hắn đều có thể cảm nhận được rõ ràng ý tứ của Đường Kiến Quốc. Hiện tại uống máu của Đường gia thì có thể uống được bao nhiêu chứ? Nếu như để dành sức lực rồi sau này ăn thịt Từ gia thì lại là 1 chuyện khác.
Chỉ là trong này vẫn còn 1 vấn đề mấu chốt, đó chính là Triệu gia Vương Ốc Sơn!
Nếu như Triệu gia không bị đánh bại, thì những người này cho dù có ăn được thịt của Từ gia thì sớm muộn gì cũng phải nhả ra lại.
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Đọc truyện Ta đây trời sinh tính ngông cuồng-Đường Ân full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Trong suy nghĩ của mỗi chúng ta, thực tế luôn khắc nghiệt và đầy những sự bất ngờ, những kinh ngạc khiến ta không ngờ tới, không có tinh thần chuẩn bị dẫn đến trở tay không kịp. Ngược lại...
vietwriter.vn
Đám người nhỏ giọng trao đổi, có nhiều người cũng đã đưa ra ý kiến của mình.
Tề Chu nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng thở dài rồi quay người đi ra ngoài cửa.
Chiêu này của Đường Kiến Quốc thực sự đã khiến cho nhiều người bất ngờ, đừng nói là hắn, Tề Chu không nghĩ tới, chỉ sợ sẽ là Từ gia cũng sẽ không nghĩ, đúng không?
Người của Từ gia đúng là không nghĩ tới, Đường Kiến Quốc lúc này vậy mà đi vào trong nước.
Từ Vĩ trắng trợn chèn ép Đường gia, khi thu mua sản nghiệp của Đường gia lại đột nhiên phát hiện tốc độ thôn tính Đường gia đang chậm lại 1 chút.
Cái này khiến Từ Vĩ có chút bất ngờ, không khỏi nhíu mày 1 cái.
Lúc này, Điền Thanh Thanh ở ngoài cửa đi vào, vội vàng đem tài liệu trên tay đặt lên mặt bàn, nhẹ nói: "Ông chủ, Liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh đã dừng tay rồi!"
"Dừng tay rồi?" Từ Vĩ sửng sốt một chút "Tại sao có thể như vậy?"
"Tạm thời vẫn còn chưa biết được, nhưng tôi cũng phát hiện ra rằng, hành động của người đang thu mua sản nghiệp Hàn gia cũng đang chậm lại. . ." Điền Thanh Thanh nói.
Từ Vĩ đứng lên đi đi lại lại tại chỗ, đáy lòng có chút không yên.
Hành động chậm lại!
Lúc này, không phải là mọi người nên đi theo sau lưng của Từ gia, như ong vỡ tổ lao tới chiếm lấy 1 chút canh của Đường gia sao? Làm sao lại hành động chậm lại được chứ?
"Ngay lập tức đi điều tra!" Từ Vĩ vung tay lên, động tác hơi có chút chần chờ "Thanh Thanh, mấy ngày nay đã làm việc nhiều rồi, hay là đi nghỉ ngơi 1 chút đi, chuyện này ta sẽ gia cho người khác làm!"
"Không có gì đâu, cứ để tôi làm cho ạ, nếu chuyện này giao cho người khác làm thì tôi sợ là sẽ có chuyện không hay xảy ra!" Điền Thanh Thanh cười một tiếng, dường như cũng đang tự động viên cho mình.
"Thật vất vả cho ngươi!" Từ Vĩ thở dài nói.
"Đây là việc mà tôi nên làm!" Điền Thanh Thanh có chút khom người, sau đó lùi ra ngoài.
Từ Vĩ nhìn Điền Thanh Thanh rời đi, trong lòng liền dâng lên một tia nhiệt huyết.
Cô gái này mang tới cho Từ Vĩ 1 cảm giác khó tả trong lòng. Không chỉ vì cô gái này xinh đẹp, chăm chỉ mà vì sự dịu dàng của cô gái hết lần này đến lần khác, khiến trái tim của Từ Vĩ trở nên bồn chồn.
Loại dịu dàng này là điều mà Từ Vĩ chưa từng trải qua, Triệu Nhị cũng chưa từng có loại dịu dàng này.
Bạch bạch bạch. . .
Khi Từ Vĩ đang còn ngây người, Điền Thanh Thanh vội vàng từ bên ngoài đi vào, sắc mặt không được tốt lắm "Ông chủ, dựa theo tin tức mới nhất thì hình như là vợ chồng Đường Kiến Quốc đã trở lại trong nước!"
"Ngươi nói cái gì?" Từ Vĩ sững sờ, "Vơ chồng Đường Kiến Quốc đang ở đây sao?"
"Đúng ạ, 2 vợ chồng này không chỉ quay về trong nước, hơn nữa còn gặp rất nhiều người! Tôi nghĩ rằng anh ta đã nói gì đó, khiến cho những người kia không động thủ nữa. . ." Điền Thanh Thanh giải thích nói.
"Đường Kiến Quốc, ngươi thật to gan!" Từ Vĩ giận dữ, hắn không nghĩ tới Đường Kiến Quốc lại có lá gan này, lúc này lại dám quay về trong nước. Này chỉ đơn giản là không để Từ gia vào trong mắt, điều này khiến trong lòng của hắn cực kỳ tức giận "Nhanh chóng thông báo xuống dưới, lập tức đi tìm bóng dáng của vợ chồng Đường Kiến Quốc cho ta, để bọn hắn không thể rời khỏi đây được!"
"Vâng!" Điền Thanh Thanh gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Từ Vĩ cắn răng, hít sâu một hơi, quay đầu lại rồi cầm lấy điện thoại của mình, do dự hồi lâu mới gọi cho Triệu Nhị.
"Làm sao? Anh đã thôn tính hết sản nghiệp của Đường gia chưa?" Triệu Nhị nghe máy rồi hỏi thẳng.
"Vẫn chưa!" Từ Vĩ lắc đầu.
"Vẫn chưa thì anh gọi cho tôi làm gì? Từ Vĩ, anh quả thực để tôi càng ngày càng thất vọng, ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy anh cũng làm không được sao? Tôi lúc đầu đúng là mù mắt mới cưới anh. Nếu như tôi cưới người khác thì với thực lực của Triệu gia, lúc này đã phất lên như diều gặp gió rồi, làm sao còn phải chịu cảnh uất ức như thế này chứ?" Triệu Nhị châm chọc nói.
Sắc mặt Từ Vĩ âm trầm xuống, hít sâu một hơi rồi khẽ nói: " vợ chồng Đường Kiến Quốc đã tới trong nước, nếu như cô còn muốn báo thù cho con trai, vậy thì thông báo cho người của Triệu gia đi, để bọn họ tranh thủ thời gian đi tìm Đường Kiến Quốc. . ."
"Đường Kiến Quốc trở về nước rồi sao?" giọng nói của Triệu Nhị trở nên bén nhọn lên, "Làm sao bây giờ anh mới nói? Lúc đó anh đang làm cái gì hả? Thật sự là phế vật!"
Chương 927:
"Tôi cũng chỉ mới nhận được tin tức mà thôi!" Từ Vĩ đã nổi lên lửa giận trong lòng nhưng vẫn giữ vững lí trí của mình.
"Tôi biết ngay mà, trông đợi vào anh thì chẳng được tích sự gì cả!" Triệu Nhị nói một câu rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Từ Vĩ nghe được âm báo bận trên điện thoại liền tức giận rung cả khoé miệng của mình lên, lập tức ném điện thoại xuống bàn.
Lúc này, Điền Thanh Thanh lại một lần đi đến, "Ông chủ, mấy tên thuộc hạ nói là vợ chồng Đường Kiến Quốc hình như lúc nãy vẫn đang ở Thượng Hải, chắc là bây giờ vẫn chưa rời đi. . ."
"Còn ở Thượng Hải sao?" Từ Vĩ dựa người vào ghế, trông như rất thiếu tinh thần để chiến đấu lại.
"Ông chủ?" Điền Thanh Thanh nhìn bộ dáng lúc này của Từ Vĩ liền ngập ngừng dò hỏi.
Từ Vĩ nghiêm mặt lại, nhẹ lắc đầu rồi nhìn Điền Thanh Thanh, bất cờ hỏi 1 câu: "Thanh Thanh, ngươi nói xem ngươi cố gắng cả đời vì cái gì?"
Điền Thanh Thanh ngẩn người, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, chỉ là khẽ cười nói: "Chắc là để tìm kiếm mục tiêu của mình?"
"Mục tiêu của ngươi là gì?" Từ Vĩ nhịn không được hỏi lại.
"Mục tiêu của tôi. . ." Điền Thanh Thanh trầm ngâm một chút, sau đó tươi cười một tiếng, "Có lẽ chính là ở chung với 1 người, thong dong ngắm trăng trước nhà!"
Từ Vĩ sửng sốt, nhẹ gật đầu cười cười "Ừm, ngươi đi ra ngoài trước đi!"
"Vâng!" Điền Thanh Thanh gật đầu, quay người đi ra khỏi văn phòng củaTừ Vĩ.
Từ Vĩ lấy 2 tay che mặt lại, cảm giác vô cùng mệt mỏi. Khi Điền Thanh Thanh bước ra khỏi văn phòng, anh không khỏi nghĩ đến cảnh hai người ở chung một nhà.
...
...
Tin tức vợ chồng Đường Kiến Quốc xuất hiện trong nước, giống như một cơn lốc càn quét khắp giới kinh doanh vậy.
Liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh cùng người của Thương hội Thượng Hải, lần lượt cùng Đường Kiến Quốc gặp mặt, cũng lần lượt đưa ra những cân nhắc khác nhau rồi đình chỉ hành động của mình.
Tuy nhiên, trong số này còn có 1 vài người là có ý khác, không những không từ bỏ mà còn nhanh chóng triển khai hành động của mình 1 cách mạnh mẽ hơn.
Vu gia Lý Sương, chính là 1 trong số đó.
Sau khi Lý Sương gặp mặt Đường Kiến Quốc, liền về nhà trao đổi với Vu Chính một phen rồi trực tiếp khởi hành chạy tới Giang Thành.
Sản nghiệp của Đường ở tại Bắc Kinh, Vu gia bọn hắn không có khả năng đạt được lợi ích gì, nhưng mà Giang Thành thì không giống vậy. Đầu Tư Tài Chính Giang Thành, chính là một đầu dê béo đối với Vu gia, nếu như có thể đem Đầu Tư Tài Chính cầm xuống thì Vu gia nhất định sẽ phất lên.
Vu gia chạy tới Giang Thành, mà lúc này Viên Chi Am cũng đang chạy về hướng Giang Thành.
Dựa theo ý tứ của Đường Ân, nếu đối phương muốn xâm chiếm sản nghiệp của Đường gia, vậy thì dứt khoát bỏ rơi Giang Thành.
Cùng lúc đó, Đông Phương Yên với Đường Ân nhân lúc trời tối đã đáp máy bay xuống sân bay dưới chân núi Vương Ốc Sơn.
Đường Ân cùng Đông Phương Yên đều ăn mặc cực kỳ kín đáo, cả 2 đi xuống cầu thang rồi sau đó ra khỏi sân bay.
Bùi Nhược đi theo sau lưng của hai người, cô cũng đem khăn lụa cuốn quanh người mình.
Sau khi rời sân bay và tìm khách sạn gần nhất, Bùi Nhược ôm đứa bé đang ngủ say và khoát tay ra hiệu cho Đường Ân cùng Đông Phương Yên.
Đường Ân trầm mặc gật đầu, quay người mang Đông Phương Yên tiến lên Vương Ốc Sơn.
Ở trên máy bay, Đường Ân đã mô tả đơn giản về tình hình của 2 cha con Đông Phương Nhân cho Đông Phương Yên nghe, tâm tình lúc này của cô đã lo lắng hơn ai hết.
Hai người đi một mạch tới núi rồi mới khó khăn dừng bước.
"Chờ tín hiệu của ta , dựa theo những gì ta nói mà làm!" Đường Ân nhẹ nói, rồi gật đầu với Đông Phương Yên " Sau khi được cứu, hãy đi thẳng đến sân bay, đến lúc đó sẽ có người mang theo các ngươi rời đi!"
"Được!" Đông Phương Yên run rẩy nói.
Đường Ân hít sâu một hơi, xoay người phi thân lên núi.
Đông Phương Yên lo lắng chờ ở chỗ này, sau khi tính toán đã tới thời gian, cô mới vội vàng đi lên Vương Ốc Sơn.
Phương thức của hai người rất đơn giản, trước tiên là để Đường Ân dẫn dụ Triệu Du đi, sau đó Đông Phương Yên đứng ở sơn môn rồi cứu Đông Phương Nhân cùng Đông Phương Thịnh.
Dựa theo thực lực của Đường Ân thì dẫn dụ Triệu Du đi cũng không có gì khó, khó khăn chính là Đông Phương Yên làm thế nào mới cứu được Đông Phương Nhân cùng Đông Phương Thịnh.
Thực lực hiện tại của Đông Phương Yên mặc dù sắp bước vào Nhập Thánh, nhưng chân chính vẫn chưa bước vào cảnh giới Nhập Thánh được. Nếu như là đã bước vào Nhập Thánh thì mọi chuyện liền hết sức dễ dàng, chỉ tiếc là cảnh giới của Đông Phương Yên bây giờ chỉ mới là Hoá Thần đỉnh phong mà thôi.
Bên trên Vương Ốc Sơn, Tống Mặc cũng là cảnh giới Hoá Thần, cho dù không địch lại Đông Phương Yên, nhưng muốn vây khốn Đông Phương Yên thì cũng không phải là vấn đề lớn.
Như vậy thì trong chuyện này, Đường Ân nắm giữ vai trò vô cùng trọng yếu. Nếu không chỉ có thể dẫn dụ Triệu Du đi, mà còn có thể dẫn dụ Tống Mặc đi cùng một chỗ thì chuyện này là 1 điều rất tốt cho Đông Phương Yên.
Một mạch đi thẳng lên trên, Đông Phương Yên di chuyển nhanh chóng, nhưng không gây ra tiếng động. Cô đã đến Vương Ốc Sơn không chỉ một lần, cho nên cô rất thông thuộc địa hình nơi này, khi cô lao về phía sơn môn thì liền lập tức dừng lại.
Sơn môn chính là 1 cái cổng rất lớn.
Trên cổng còn treo 2 sợi dây dài, dưới 2 sợi dây lại có 2 người đang bị trói vào đó.
Đông Phương Yên đã đến cảnh giới Hoá Thần, có thể nhìn thấy rõ ràng quàng cảnh ở xa. Khi nhìn thấy 2 người này, hốc mắt Đông Phương Yên lập tức đỏ lên.
Cho dù Đông Phương Yên bình thường rất lạnh lùng nhưng khi nhìn thấy cha và ông nội của mình đang bị treo trên cổng, sống chết không biết thế nào, thì trong lòng có chút chấn động không thể giải thích được.
"Cẩu tặc, hôm nay ta sẽ đồ sát Triệu gia, ta xem có ai làm được gì ta không?"
Một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên giữa không trung Vương Ốc Sơn.
"Ai?"
"Cẩu tặc, thật to gan, lại dám đến Vương Ốc Sơn này gây sự!"
"Giết ngay, ta xem còn có ai dám làm loạn Vương Ốc Sơn!"
"Ha ha ha. . ." Đường Ân tiếng cười to, tiếng cười vang vọng giữa đất trời "Ta là Đường Ân , tổ tông 18 đời của Triệu gia đây. . ."
Vừa nói xong, toàn bộ Vương Ốc Sơn liền chấn động.
Đông Phương Yên nhìn ánh đèn bên trong Vương Ốc Sơn đã phát sáng lên, trong lòng liền nhẩm tính thời gian, cô biết, cho dù Đường Ân xuất hiện thì người của Vương Ốc Sơn cũng cần một chút thời gian để chuẩn bị.
Huống hồ là đem những người này dẫn đi thì cũng phải cần thời gian thật lâu.
"Ai dám đánh với ta một trận!"
Đường Ân lại rống lên, một đạo kình khí quét qua trên không Vương Ốc Sơn. Nhìn đạo kình khí kia thì chỉ có cao thủ Nhập Thánh mới có thể làm được.
Đông Phương Yên thấy cảnh này, không còn chần chờ chút nào nữa, lập tức vọt tới cổng của Vương Ốc Sơn.
Két. . .
Một tiếng mở cổng vang lên, ánh đèn thắp sáng cả khu vực này.
Đông Phương Yên bỗng nhiên dừng lại, trong lòng cả kinh. Cô nhìn thấy ngay ở dưới cổng đang có 1 bóng người nhỏ bé ngồi trên ghế.
Người này không phải là ai xa lạ, đây chính là lão tổ của Vương Ốc Sơn, Triệu Du!
Chương 928:
Trong nháy mắt này, Đông Phương Yên ớn lạnh cả người, con ngươi cũng bỗng nhiên co rụt lại.
"Đồ nhi ngoan, biết vi sư ở chỗ này chờ ngươi. . ."
Triệu Du khẽ nhướng mi, trong mắt tràn đầy u ám lạnh lẽo "Cuối cùng thì cũng tự chui đầu vào lưới rồi sao?"
"Sư phụ. . ." bờ môi Đông Phương Yên run run, cô thực sự không ngờ là Triệu Du lại canh giữ chỗ này.
Trong khoảnh khắc này, tâm trí của Đông Phương Yên xoay chuyển liên hồi. Nếu người đang canh giữ ở đây là Triệu Du, vây thì người đang giao chiến với Đường Ân là ai chứ? Chẳng lẽ Vương Ốc Sơn còn có người thứ 2 có cảnh giới Nhập Thánh sao?
"Ngươi còn biết gọi ta sư phụ sao?" Triệu Du híp mắt, nắm chặt nắm đấm của mình.
Mấy chục người cầm đao kiếm xung quanh đã đi lên vây Đông Phương Yên lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người của Đông Phương gia này.
"Sư phụ. . ." Đông Phương Yên có chút đau khổ nhắm mắt lại, phù phù một tiếng quỳ trên đất "Còn mong sư phụ khai ân, thả phụ thân cùng gia gia của ta. . . Dù thế nào thì Đông Phương gia cũng được xem là ẩn nấp thế gia, những năm gần đây đều xem Triệu gia như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, còn mong sư phụ dựa trên tình cảm trước đó mà bỏ qua cho Đông Phương gia lần này!"
"Tình cảm trước đó?" Triệu Du nghe đến đó, bỗng nhiên đứng lên "Đông Phương Yên, giữa ngươi và ta còn có tình cảm ngày xưa sao?"
Cơ thể Đông Phương Yên run lên, nước mắt ủy khuất chảy xuống.
"Tại sao không nói chuyện hả?" Triệu Du đi đến trước mặt Đông Phương Yên, từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm cô, "Tại trong sa mạc, ngươi không làm theo lời ta nói, hiện tại còn nói về tình cảm nữa sao, trong lòng ngươi có biết 2 chữ xấu hổ là gì không?"
"Sư phụ!" nước mắt của Đông Phương Yên rơi như mưa, "Ta. . ."
"Ngươi cái gì hả?" Triệu Du lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Phương Yên, "Ngươi muốn để vi sư nể mặt tình cảm trước đó thì cũng không phải là không được! Hiện tại ngươi đi chặt đầu Đường Ân xuống, vi sư có thể thả Đông Phương Nhân cùng Đông Phương Thịnh ra. . ."
Cơ thể Đông Phương Yên run lên bần bật, sắc mặt trắng bệch, "Sư phụ, ta cầu xin người!"
"Cầu xin ta sao?" Triệu Du bỗng nhiên vung tay lên "Ngươi chỉ cần nói, ngươi có thể làm được hay không là được!"
"Ta. . ." hai mắt Đông Phương Yên có chút mơ hồ, ngẩng đầu lên, trong đầu hiện lên những ngày mà cô cùng Đường Ân sống nương tựa vào nhau "Sư phụ, ta thực sự không làm được! Người thả người nhà của ta đi, sau này ta sẽ làm trâu làm ngựa cho sư phụ . ."
"Không làm được sao? Không làm được thì cầm kiếm của ngươi lên! Nếu có thể đánh thắng ta, vậy thì ngươi có thể mang người đi, nếu không thắng được ta thì toàn bộ Đông Phương gia đều phải chết ở chỗ này!" Triệu Du lạnh lùng nói.
Đông Phương Yên biến sắc, cô hiện tại mặc dù đã tới gần Nhập Thánh, nhưng thực sự cũng không phải là đối thủ của Triệu Du.
"Hoặc là cả nhà ngươi đều chết, hoặc là đi giết Đường Ân, dùng đầu của Đường Ân đến trao đổi, ngươi tự mình lựa chọn đi!" Triệu Du lạnh lùng nói một câu, trực tiếp đem trường kiếm ném tới trước mặt Đông Phương Yên.
Đông Phương Yên ngẩng đầu, trên mặt còn mang theo nước mắt. Cả đời của cô có thể nói là thuận buồm xuôi gió, từ khi sinh ra chính là thể chất đặc thù, một đường tu luyện tới trúc cơ, tốc độ khác xa với người bình thường.
Sau lần xuống núi trước đó, cuộc đời cô dường như thay đổi tất cả!
Ở trước mặt Đông Phương Yên bày ra rất nhiều lựa chọn, nhưng lựa chọn nào cũng khó khăn, cô không biết nên chọn hay nên từ bỏ cái nào.
"Ta lựa chọn khiêu chiến với sư phụ!" Đông Phương Yên hít sâu một hơi, quật cường ngẩng đầu.
"Tốt!" Triệu Du tức giận, giơ tay lên tung 1 chưởng về phía Đông Phương Yên "Vậy ta cho ngươi biết, cái gì gọi là chênh lệch, cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình!"
Vừa nói xong, khí kình mạnh mẽ đã đến trước mặt Đông Phương Yên.
Đông Phương Yên nhặt thanh kiếm lên, cơ thể lùi về sau 1 chút rồi mạnh mẽ đâm kiếm ra.
Một kiếm này đâm ra, tuy không có cách nào làm bị thương Triệu Du được, nhưng lại có thể ngăn cản được thế công của Triệu Du.
Khi 2 người xuất thủ, không khí xung quanh liền lập tức nổ tung.
"Yên Nhi. . ."
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Đọc truyện Ta đây trời sinh tính ngông cuồng-Đường Ân full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Trong suy nghĩ của mỗi chúng ta, thực tế luôn khắc nghiệt và đầy những sự bất ngờ, những kinh ngạc khiến ta không ngờ tới, không có tinh thần chuẩn bị dẫn đến trở tay không kịp. Ngược lại...
vietwriter.vn
Âm thanh của tiếng nổ lớn đến mức, Đông Phương Nhân cùng Đông Phương Thịnh đang bị treo ở phía trên, đều lần lượt mở mắt. Khi bọn hắn nhìn thấy Đông Phương Yên, mặc dù cơ thể đang yếu nhưng trong mắt vẫn toát lên 1 tia thần thái.
Đông Phương Yên rút lui 1 bước, trường kiếm trong tay đâm nghiêng ra ngoài, hoa kiếm xẹt qua không trung, phá vỡ công kích của Triệu Du, sau đó khuỷu tay ép, trường kiếm như 1 ánh sáng đâm thẳng vào ngực của Triệu Du.
"Vô tri!"
Triệu Du cười lạnh một tiếng, không tránh không né, một tay trực tiếp đánh tới Đông Phương Yên.
Thực lực của Đông Phương Yên mặc dù có thể đánh 1 trận với Triệu Du, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thực tế của cô lại quá ít, cho nên căn bản cô cũng không phải là đối thủ của Triệu Du.
Trường kiếm đâm ra nhưng giống như là đã đâm vào cành cây vậy, không thể tiến thêm được chút nào nữa.
Bàn tay của Triệu Du đã rơi xuống, trực tiếp đập vào ngực của Đông Phương Yên.
"Yên Nhi!"
Sắc mặt Đông Phương Thịnh đại biến, bờ môi khô quắt kia có chút run rẩy, "Đi nhanh, đi nhanh đi!"
Cơ thể Đông Phương Yên bay ra ngoài, khóe miệng cũng tràn ra máu tươi, nhưng trường kiếm trong tay rung lên 1 cái, cô lại lập tức tiến lên.
"Đi nhanh đi!" Đông Phương Thịnh nhìn con của mình lại tiến lên, không khỏi rơi xuống nước mắt, "Yên Nhi, nếu con đi, Đông Phương gia chúng ta mới có thể giữ lại, đi nhanh đi. . ."
"Yên Nhi, đi. . ." Đông Phương Nhân cũng rống to.
Trường kiếm của Đông Phương Yên vẫn đang đâm ra vù vù, cô không hề có suy nghĩ muốn bỏ đi. Cho dù là bị cụt một tay thì cũng đâm kiếm về phía Triệu Du.
"Thật can đảm!"
Triệu Du hừ lạnh một tiếng, một tay đưa ra rồi trực tiếp cầm lấy kiếm của Đông Phương Yên. Trường kiếm cắt đứt ngón tay của Triệu Du, nhưng Triệu Du lại không sợ chút nào, một tay khác giơ lên cao rồi vỗ xuống trên trán của Đông Phương Yên.
"Yên Nhi!"
Đông Phương Thịnh mở to hai mắt của mình, giống như là nghe được 1 tiếng vang xe lòng vậy "Yên Nhi à!"
Trường kiếm của Đông Phương Yên không thể kéo lại được, nhìn bàn tay của Triệu Du rơi xuống, vội vàng rút lui về sau thì đã muộn. Triệu Du vỗ 1 chưởng mạnh mẽ vào trên trán của Đông Phương Yên.
Cơ thể Đông Phương Yên lần nữa bay ra ngoài, trong đầu nhất thời trở nên tối sầm lại.
"Yên Nhi. . ." Đông Phương Nhân cũng gào lên, hai tay của ông ấy đã bị dây thừng trói lại, huyệt đạo trên cơ thể cũng bị phong bế, cho nên không thể thoát ra ngoài được.
Cảnh giới Hoá Thần chỉ có thể nhìn tính mạng của cháu gái mình gặp nguy hiểm nhưng không thể tiến lên giúp đỡ được.
Giờ khắc này, hai mắt của Đông Phương Nhân có chút đỏ lên, nhìn Triệu Du lại tiến lên, cơ thể ông liền bộc phát ra 1 cỗ khí tức mạnh mẽ.
Đây là phản ứng của nội lực đang xung kích vào các huyệt đạo bị phong bế, ông đang không tiếc bất cứ giá nào để thoát khỏi sợi dây này.
Bùm. . .
Đông Phương Nhân cảm thấy cơ thể đau nhức kịch liệt, nhưng nội lực trong người lại lập tức dâng trào lên.
Triệu Du bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy trạng thái lúc này của Đông Phương Nhân, 2 mắt liền sáng lên "Nếu ngươi muốn chết thì ta sẽ chiều ngươi!"
Vừa nói xong, Triệu Du tiến lên 1 bước rồi tung chưởng đánh tới Đông Phương Nhân.
Chương 929:
"A. . ."
Đông Phương Nhân hét lên 1 tiếng rồi điên cuồng vận chuyển nội lực của mình.
"Ba, ba định làm gì thế?" Đông Phương Thịnh nhìn thoáng qua liền cảm thấy giật mình, nước mắt cũng tràn ra "Sao ba lại có thể dùng cách này cơ chứ?"
Đông Phương Nhân gào lên, cơ thể phát ra 1 tiếng nổ rồi giải khai các huyệt đạo vừa bị phong bế.
"Ông nội!"
Đông Phương Yên nhìn bộ dáng lúc này của Đông Phương Nhân, nước mắt đột nhiên chảy ra ròng ròng. Cô biết Đông Phương Nhân đang dùng bí pháp của Cửu Long Tuyết Sơn, trong thời gian ngắn có thể tăng lên thực lực của mình nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn.
Khi thực lự được tăng lên, Đông Phương Nhân cũng sẽ tiến gần hơn tới cái chết!
Bùm. . .
Một tiếng vang thật lớn, Đông Phương Nhân đã thoát ra được, cơ thể nhẹ nhàng rơi xuống rồi tung 1 chưởng về phíaTriệu Du.
"Lão bất tử, hôm nay Đông Phương gia cùng ngươi không đội trời chung!"
Khi Đông Phương Nhân rơi xuống đất, râu tóc của ông tung bay lên rồi tung 1 đấm về phía Triệu Du.
"Ngươi muốn chết!" Triệu Du giận dữ, một bàn tay đột nhiên vỗ ra.
Ầm ầm. . .
Lực va chạm của 2 người quá lớn, khiến cho cánh cổng kế bên cũng phát ra tiếng động lớn rồi sụp mất 1 bên.
"Nhanh đi cứu ba của cháu đi!" Đông Phương Nhân gào lên, hắn biết mình sắp không ổn nữa rồi, bí pháp này có thể tăng lên thực lực, để ông có thể trong 1 khoảng thời gian ngắn tăng lên thực lực bằng Nhập Thánh, nhưng mà điều này chỉ có thể duy trì được mấy phút mà thôi.
Sau mấy phút đó, Đông Phương Nhân nhất định phải chết. Cho dù thần tiên hạ phàm thì cũng chưa chắc đã cứu nổi ông ấy.
Đông Phương Yên lảo đảo đứng lên, phóng nhanh về phía Đông Phương Thịnh, cô biết ông nội của mình đang tranh thủ thời gian cho bọn họ. Nếu như lãng phí lúc này, cô và Đông Phương Thịnh e là cũng sẽ phải chết chung ở chỗ này.
"Giết!"
Triệu Du hét lên 1 tiếng, những người xung quanh nhanh chóng tiến lên, trực tiếp bao vây Đông Phương Yên lại.
Trường kiếm của Đông Phương Yên quét ngang rồi nhanh chóng chạy tới phía Đông Phương Thịnh, sau khi dùng kiếm bức lui đám người này thì thanh kiếm lại bay lên phía trên cánh cổng. Lúc này, Đông Phương Yên đã không còn đường lui nữa, cũng không có thời gian để do dự.
Sau khi trường kiếm quét ra thì đã cứu được Đông Phương Thịnh.
Ầm ầm. . .
Lúc này, Đông Phương Nhân lại giao thủ với Triệu Du, hai người liền lảo đảo rút lui nửa bước.
"Ha ha ha. . ." Đông Phương Nhân ngửa mặt lên trời cười to, sắc mặt vô cùng táo bạo "Lão phu nhiều năm qua vẫn luôn muốn bước vào cảnh giới Hoá Thần, nhưng lại không biết sau cảnh giới Hoá Thần này, còn có cả cảnh giới Nhập Thánh. . . Tâm nguyện cả đời này đã được hoàn thành, cho dù hôm nay có chết ở Vương Ốc Sơn thì cũng không có gì phải hối tiếc!"
"Vậy thì ta sẽ chiều ngươi!" Cơ thể nhỏ bé của Triệu Du bước tới, bàn tay cũng nhanh chóng tung ra 1 chưởng.
Đông Phương Nhân tiến lên, cơ thể không tránh né mà là mạnh mẽ chống lại chưởng lực của Triệu Du.
Lúc này, Đông Phương Nhân không muốn chiến đấu như bình thường mà muốn lấy thương đổi thương, cố gắng dùng hết sức của mình để làm Triệu Du bị thương, như vậy thì mới có thể tạo ra 1 cơ hội cho Đông Phương Yên.
"Yên Nhi, đứa bé trong bụng của cháu. . . đã sinh ra rồi sao?"
Đông Phương Nhân mạnh mẽ đối lại 1 chưởng, cơ thể của ông cũng bị Triệu Du đập bay ra ngoài, nhưng mà ông ấy vẫn kiên cường tiến lên, không ngừng hỏi thăm Đông Phương Yên.
Đông Phương Yên cõng Đông Phương Thịnh trên lưng, một kiếm quét ngang ra ngoài, nước mắt rơi như mưa nói: "Đã sinh ra, là 1 bé trai có thể chất đặc thù!"
"Tốt! Đông Phương gia rốt cuộc đã có người kế tục!" Đông Phương Nhân cười ha ha 1 tiếng rồi xông ra ngoài. Lần này ông không đánh nhau với Triệu Du nữa, ngược lại là tung ra 1 đạo kình khí rồi đánh tới đám người của Vương Ốc Sơn đang ở quanh đây, "Đi! Rời khỏi nơi này, ngày sau diệt toàn bộ Vương Ốc Sơn này. . ."
"Muốn chết!"
Triệu Du không nghĩ tới, Đông Phương Nhân đang chiến đấu với mình nhưng lại còn dám suy nghĩ cho người khác. Cái này khiến Triệu Du vô cùng tức giận.
Vừa nói xong, Triệu Du đã xông đến sau lưng Đông Phương Nhân, hai tay mạnh mẽ đập vào trên lưng của Đông Phương Nhân.
Đông Phương Nhân lập tức phun ra một ngụm máu tươi lớn, trong máu tươi còn có cả 1 mảnh nội tạng bị đập nát.
Một chưởng này, ông đã bị trọng thương.
"Ông nội. . ." Đông Phương Yên quay đầu lại nhìn thấy cảnh này, cả người như muốn sụp đổ!
"Đi!" Đông Phương Nhân rống to.
"Hôm nay, đừng có ai mong rời khỏi Vương Ốc Sơn này được!" Triệu Du gào lên, sau đó lại vọt tới phía Đông Phương Nhân.
"Ông nội!" Đông Phương Yên đau khổ hét lên.
"Đi nhanh!" Đông Phương Nhân cũng gào lên.
Triệu Du đã đến, một tay đập vào trên đầu của Đông Phương Nhân.
Lúc này, Đường Ân cũng đã phát hiện ra vấn đề.
Khi anh xuất hiện ở Vương Ốc Sơn, ngay lập tức có cao thủ Nhập Thánh quấn quanh mình. Đường Ân vốn cho rằng đây là Triệu Du, cho nên xoay người chạy như điên về phía sau núi của Vương Ốc Sơn.
Tên cao thủ Nhập Thánh này đi lên, không nói lời nào liền tung 1 chưởng vào Đường Ân.
Đường Ân quay người đánh nhau với tên này, lúc này anh mới phát hiện ra người này không phải là Triệu Du.
Trong nháy mắt này, trong đầu Đường Ân liền hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng có chút kinh hãi đứng ngây người.
Tất cả điều này dường như đã trở nên bất thường.
Vương Ốc Sơn không chỉ có Triệu Du là Nhập Thánh, mà còn có cao thủ khác cũng là Nhập Thánh. Người này cuốn lấy mình, vậy thì bây giờ Triệu Du đang ở đâu?
Đường Ân dường như không cần nghĩ cũng đoán ra được.
Triệu Du tất nhiên là đang ở trước núi để ngăn chặn Đông Phương Yên.
Trong nháy mắt, Đường Ân liền đưa ra quyết định của mình, anh bộc phát nội lực mạnh mẽ trong người rồi tung 1 đấm về phía người kia.
Rầm rầm. . .
Âm thanh không khí nổ tung vang lên xung quanh 2 người, từng đợt kình khí vọt ra xung quanh, giống như là tiếng sấm vang trên bầu trời vậy.
Sắc mặt của Đường Ân không được tốt lắm, bởi vì anh vừa mới bước vào Nhập Thánh, cho nên thực lực cũng không hơn người khác được. Bộ dáng của người trước mắt này, không biết là đã sống trong phần mộ của Triệu gia được bao lâu rồi, cảnh giới Nhập Thánh cũng đã ổn định không biết bao năm rồi. Người này khống chế lực đạo của Nhập Thánh đã vô cùng thuần thục.
"Chết đi!"
Đường Ân rống lên, vận chuyển tất cả nội lực trong người rồi lao lên. Anh nhất định phải chạy tới được trước núi, nếu không, Đông Phương Yên e là sẽ xảy ra chuyện lớn.
Bùm. . .
Hai người đụng nhau, sóng khí quanh người lại bộc phát ra, mà Đường Ân mạnh mẽ liều mạng liền bị thương nhẹ, nhưng cũng đã mở ra được 1 con đường. Anh lập tức lao như điền về phía trước núi.
Người phía sau đuổi theo như hình với bóng, chẳng qua là khoảng cách của hai người cũng không gần, cho nên muốn đuổi kịp Đường Ân thì cũng cần 1 khoảng thời gian.
Lúc này, Đông Phương Nhân cười to một tiếng, sau lưng đã bị thủng 1 lỗ lớn.
Đường Ân đến, nhìn thấy Triệu Du xông tới rồi song chưởng đánh vào sau lưng của Đông Phương Nhân, 2 mắt của Đường Ân liền trừng lên.
"Đừng!"
Đông Phương Yên quay đầu, bên trong ánh mắt tràn đầy hoảng hốt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Chết đi!" Triệu Du lần nữa giơ tay lên rồi mạnh mẽ vỗ vào đầu của Đông Phương Nhân.
Chương 930:
"Ha ha ha. . ."
Đông Phương Nhân cười to, quay người nghênh tiếp Triệu Du, hai tay lập tức vỗ ra " Lão tổ Triệu gia, thực lực của Đông Phương gia trên Cửu Long Tuyết Sơn thế nào?"
Bùm. . .
Một tiếng vang thật lớn, Đông Phương Nhân trực tiếp bị đập bay ra ngoài.
Vốn là đang bị trọng thương, bây giờ lại là cưỡng ép tăng lên thực lực của mình, Đông Phương Nhân làm sao có thể là đối thủ của Triệu Du chứ.
"Ông nội!"
Đông Phương Yên khóc ròng, một kiếm quét ngang qua nhưng mà không thể đạt được hiệu quả như mong muốn .
"Đi nhanh!" Đông Phương Nhân không thể nào đứng dậy được nữa.
"Hôm nay, ai cũng đừng nghĩ là rời khỏi được nơi này!" Triệu Du tiến lên, một tay chụp vào Đông Phương Nhân.
"Đông Phương Nhân này có thể đánh nhau được với giao thủ Nhập Thánh, thì ông cũng đã hoàn thành được tâm nguyện của mình rồi! Yên Nhi, nhanh chóng rời khỏi đây, mang theo Đông Phương Thịnh đi tìm Đường gia nương tựa. . ." Đông Phương Nhân cười to.
"Muốn chết!" Triệu Du tức giận, tay phải đã vỗ xuống.
"Dừng tay!" Đường Ân rống lớn một tiếng rồi nhanh chóng vọt tớt.
Bụp . .
Một âm thanh giòn giã vang lên, đầu của Đông Phương Nhân vỡ toang rồi chết thảm ngay tại chỗ.
Một đời gia chủ, cứ như vậy chết đi.
"Ba!" Đông Phương Thịnh hét lên.
Đông Phương Yên phát run nhìn cảnh này, trong đầu liền vang lên tiếng ong ong.
Chết!
Ông nội đã chết!
Đường Ân đã tới nhưng mà vẫn muộn 1 bước, Triệu Du nhìn thấy Đường Ân liền lập tức lao lên chụp lấy Đường Ân.
Đáy lòng Đường Ân có chút phức tạp, lúc trước đi lên Cửu Long Tuyết Sơn, anh đã từng đánh nhau với Đông Phương Nhân. Lúc ấy hai người vẫn là quan hệ đối địch, nhưng không có nghĩa là Đường Ân không có kính nể Đông Phương Nhân.
"Ông nội!" Đông Phương Yên nhỏ giọng nói ra, đau đớn nhắm mắt lại, nhưng mà những người xung quanh cũng đã vây kín cô lại rồi.
"Cẩn thận!" Đường Ân một chưởng đánh lui Triệu Du, sau đó phất tay 1 cái liền đánh lui đám người đang xông tới bên cạnh Đông Phương Yên, mà lúc này, một vị lão tổ khác của Vương Ốc Sơn cũng đã chạy tới, người này tung 1 chưởng đánh tới Đông Phương Yên.
Hai vị cao thủ Nhập Thánh đồng thời ra tay, tự nhiên chấn động cả đất trời.
Đường Ân một tay chặn lại, trông có vẻ hơi chật vật, mà lúc này, Đông Phương Yên cũng mở mắt ra, cặp mắt kia đang chảy đầy nước mắt cũng đã bị che kín bởi những tơ máu.
"Sư phụ, tại sao người lại bức ta?" Đông Phương Yên run giọng nói một câu, trường kiếm trong rung lên vù vù, mà lúc này, sắc mặt Triệu Du cũng lập tức đại biến.
"Cô ta muốn tấn thăng!"
Giờ khắc này, tất cả toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào trên người của Đông Phương Yên.
Trong vòng 3 mét quanh người của Đông Phương Yên đã nổi lên kình phong, kình phong thét gào trông rất khủng bố.
Đây là muốn tấn thăng!
Sau khi đi ra khỏi sa mạc, Đông Phương Yên đã đạt tới cảnh giới Hoá Thần đỉnh phong, lúc này nhìn thấy ông nội của mình chết thảm trên tay Triệu Du, trong lòng liền xúc động rồi lập tức bước vào Nhập Thánh.
Ầm ầm. . .
Bên trên bầu trời, dường như có rất nhiều mây đen dày đặc kéo tới.
Giờ khắc này, Triệu Du có chút hốt hoảng, "Nhanh ngăn cô ta lại, nếu để cho cô ta tấn thăng, Vương Ốc Sơn chúng ta khó mà ngăn cản được!"
Vị lão tổ kia của Vương Ốc Sơn đã tiến lên một bước rồi xông tới đỉnh đầu của Đông Phương Yên, 2 tay tung chưởng mạnh mẽ đánh vào đầu của Đông Phương Yên. Triệu Du nói không sai, nếu như Đông Phương Yên tấn thăng được thì sẽ tiến vào cao thủ Nhập Thánh.
Triệu gia có hết thảy ba vị lão tổ, một người thì đang phải ở sau núi để canh giữ hồ nước kia. Bây giờ chỉ còn dùng được 2 người, một là Triệu Du, một người khác chính là vị cao thủ Nhập Thánh này.
Nếu Đông Phương Yên cũng bước vào Nhập Thánh, cộng thêm Đường Ân nữa thì cũng sẽ có 2 cao thủ Nhập Thánh.
Giết chết một cao thủ Nhập Thánh đã khó khăn, vậy 2 người thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó, Triệu gia muốn tranh đấu với Đường gia thì cũng không còn dễ dàng nữa.
Bùm!
Bàn tay tung chưởng đến, sắc mặt vị này lão tổ Triệu gia này bây giờ trông vô cùng dữ tợn.
Đường Ân tiến lên 1 bước, lập tức rút trường đao sau lưng ra rồi bổ về phía vị lão tổ của Triệu gia này.
"Muốn chết!" Triệu Du lập tức hành động, cũng đã vọt đến trước người của Đường Ân, nâng lên 2 tay muốn ngăn trở 1 đao này của Đường Ân.
"Mở cho ta!" Đường Ân rống giận, hốc mắt đỏ ngàu lên, hai tay nắm ở chuôi đao rồi mạnh mẽ bổ xuống. Giờ khắc này, Đường Ân đã điều động hết tất cả nội lực, không tiếc giá nào chém ra 1 đao này.
Hai vị lão tổ Triệu gia đến bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy chiêu này của Đường Ân. Đây quả thực là tự tổn thương mình 1000 thì cũng phải lấy đi của địch 800.
Lúc này, Đường Ân không nghĩ được nhiều như vậy, Đông Phương Yên đang rơi vào thời kỳ mấu chốt nhất, nếu không thể ra tay ngăn cản 2 người này lại, thì Đông Phương Yên sẽ thất bại trong gang tấc.
Bùm. . .
Đường Ân bổ 1 đao xuống rồi bức lui vị lão tổ Triệu gia này, nhưng lúc này thì Triệu Du cũng đã đánh được 1 chưởng vào trên ngườ của Đường Ân.
Ngực của Đường Ân liền lộn nhào cả lên, lập tức nôn ra 1 ngụm máu tươi, cả người bay ngược ra ngoài.
Lúc này, một tay Đông Phương Yên cầm trường kiếm, tiếng kiếm vang lên tận trời như là Phượng Hoàng cửu thiên quay về tổ vậy, tiếng nổ cũng vang lên như sấm rền.
Xong rồi!
Nhập Thánh!
Vô số nguyên khí trong thiên địa đều nhanh chóng lao vào trong cơ thể của Đông Phương Yên, cơ thể cô cũng phát ra âm thanh rắc rắc.
Theo lý thuyết thì khi tấn thăng vào cảnh giới Nhập Thánh, tất cả đều phải hấp thụ nguyên khí rất lớn, cũng giống như Đường Ân lúc trước, tuy rằng đã đạt tới Nhập Thánh nhưng bản thân lại không hấp thụ được nhiều nguyên khí, nên chỉ có thể chạy vào hồ nước để hấp thụ.
Đông Phương Yên thì không cần, bởi vì lúc trước Đường Ân đã dùng rất nhiều Nguyên Ngọc đưa cho cô Đông Phương Yên hấp thụ. Những nguyên khí trong Nguyên Ngọc đó cũng chưa thực sự hoà vào trong kinh mạch của Đông Phương Yên, mà là giữ nguyên lại trong cơ thể của cô
Lúc này đã bước vào Nhập Thánh, toàn bộ nguyên khí lập tức bị hấp thụ.
Tiếng kiếm vang lên, Đông Phương Yên bay ra ngoài rồi đâm vào lão tổ kia.
"Lớn mật!" Triệu Du tức giận, "Ngươi dám hạ thủ với người của Vương Ốc Sơn sao?"
"Lão yêu bà, đối thủ của ngươi ở đây!" Đường Ân cầm trường đao, ngửa mặt lên trời hét lên rồi lao đến.
Một đao rơi xuống, trực tiếp bức lui Triệu Du, mà Đường Ân lúc này như điên lên, lập tức chém 1 đao khác vào đầu của Triệu Du.
Cùng lúc đó, trường kiếm trong tay của Đông Phương Yên giống như hoá thành vô số đạo kiếm quang, rồi sau đó đâm tới vị lão tổ Triệu gia này.
Đông Phương Yên đã luyện kiếm từ nhỏ, kiếm pháp cũng đã đạt tới hoàn mỹ, lúc này kiếm quang loé lên còn mang theo 1 sức mạnh cường đại hơn. Khi kiếm quang rơi xuống trong nháy mắt, Đông Phương Yên múa kiếm rồi trực tiếp xé ở quần áo của vị lão tổ Triệu gia này.
Vị lão tổ Triệu gia này biến sắc, nhanh chóng rút lui. Mà lúc này, Đường Ân lạo gào lên, trường đao kéo dưới đất toé ra ảnh lửa rồi sau đó mạnh mẽ bổ về phía Triệu Du.
Sắc mặt Triệu Du đại biến, xoay tay lại chống đỡ đao của Đường Ân, nhưng không ngờ Đường Ân lại thay đổi mục tiêu giữa chừng, đao mang mạnh mẽ bổ vào trên người vị kia lão tổ Triệu gia kia.
"Lớn mật!" Triệu Du thấy cảnh này liền sợ hãi hét lên.
Đường Ân cắn răng, khóe miệng vẫn còn chảy máu tươi ra ngoài, anh không lưu tình chút nào, trường đao đã mạnh mẽ bổ vào trên người vị kia lão tổ Triệu gia kia.
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
Bình luận facebook