• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (17 Viewers)

  • Chương 931-932

Chương 931:







"Đường Ân!"



Triệu Du thấy cảnh này, 2 mắt trơn lên kinh hãi, nội lực trong người cũng bộc phát ra.



Trường đao rơi xuống, đao mang nổ tung.



Vị lão tổ Triệu gia này trợn to 2 mắt, toàn thân đã bị đao mang bao phủ.



Giờ khắc này, những người của Triệu gia đều không thể tin được, một vị lão tổ bế quan mấy chục năm vậy mà lại bị người ta giết chết!



"Ha ha ha. . ."



Đường Ân ngửa mặt lên trời cười to, trường đao trên tay lần nữa phóng tới Triệu Du "Ngươi Triệu gia làm nhiều chuyện bất nghĩa, hôm nay ta sẽ diệt sạch các ngươi. . ."



"Ta muốn giết ngươi!" Triệu Du rống giận, đã hoàn toàn phát điên lên.



Triệu gia tồn tại ở thế gian bao nhiêu năm qua, có khi nào lại bị thua thiệt như thế này chứ? Bọn hắn đều là cao cao tại thượng thần tiên sống, bọn hắn đều là con cưng của thiên địa, bọn hắn phải tạo ra sóng gió trên thế giới này chứ không phải là bị người khác sát hại.



Đường Ân vọt lên, Đông Phương Yên cũng vọt lên.



"Chết đi!"



Triệu Du điên cuồng vận chuyển nguyên khí trong cơ thể rồi tung chưởng đánh về phía Đường Ân.



Trường đao của Đường Ân rơi xuống, chỉ nghe được răng rắc một tiếng, trường đao liền lập tức vỡ vụn rồi rơi xuống dưới chân.


Trường đao này làm sao có thể chống chịu được chưởng lực của 2 cao thủ chứ?



Lúc này, Đông Phương Yên cũng đã đến, kiếm khí tung hoành rồi tung ra vô số đạo kiếm đánh về phía Triệu Du.



Triệu Du phất tay ngăn cản lại, mà lúc này Đường Ân cũng đã đến, giơ bàn tay lên mạnh mẽ chụp tới trên mặt Triệu Du.



Bụp. . .



Một âm thanh sắc bén vang lên, trong đầu Triệu Du liền vang lên ong ong, bà ta liền lập tức sửng sốt, giống như thời gian giữa đất trời này đều đang bị dừng lại vậy.



Làm sao có thể?



Từ nhỏ đến lớn, qua nhiều năm như thế, Triệu Du đã bao giờ bị người ta tát vào mặt chứ? Bà là sự tồn tại trong ngưỡng mộ của người khác, bà là người đứng đầu chỉ điểm giang sơn.



Một tát này của Đường Ân, tuy không tạo thành thương tổn lớn cho Triệu Du, nhưng mà lại mang tới sự sỉ nhục vô hạn, khiến Triệu Du không thể nào chịu đựng được.



Bụp. . .



Khi Triệu Du còn đang ngây người, Đường Ân lại vung 1 tát nữa, lập tức đem Triệu Du đánh bay ra ngoài.



"Ngươi muốn chết!" Triệu Du thực sự nổi điên, bà ngửa mặt lên trời gào thét ra tiếng tức giận đầy thê lương, bà cảm thấy trong lồng ngực của mình đang có lửa giận vô tận thiêu đốt.



Người trước mặt này nhất định phải chết!



"Chết đi!" Đường Ân hành động còn nhanh hơn bà ta, lần này anh vận chuyển tất cả nội lực vào tay rồi mạnh mẽ tát vào mặt Triệu Du.



Triệu Du muốn ngăn cản lại nhưng trường kiếm của Đông Phương Yên cũng đã rơi xuống, trực tiếp đâm về đan điền của bà ta. Triệu Du chỉ có thể giơ tay ngăn cản trường kiếm của Đông Phương Yên, còn Đường Ân thì lại mạnh mẽ tát vào mặt của bà.



Nhục nhã vô tận, như muốn thiêu đốt thân thể Triệu Du vậy.



Ai có thể nghĩ đến, cao cao tại thượng lão tổ Triệu gia, lại bị Đường Ân đánh 1 cách nhục nhã như vậy chứ?



"Đường Ân!" Triệu Du gào lên.



Đường Ân tiến lên, giơ cổ tay lên, lần này là nhắm ngay vào trán của Triệu Du. Nếu 1 chưởng này vỗ xuống, Triệu Du cho dù không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.



Trong nháy mắt này, trường kiếm của Đông Phương Yên cũng đã đến.



Triệu Du đưa tay ngăn trở Đường Ân, hai tay bộc phát ra nguyên khí vô tận, bà biết trường kiếm của Đông Phương Yên mặc dù có thể đâm xuyên qua nhưng cũng không chí mạng.



Chí mạng nhất chính là Đường Ân, nếu 1 chưởng này của Đường Ân đánh ra được, thì bà nhất định sẽ phải chết không nghi ngờ.



Phốc. . .



Trường kiếm đâm xuyên bả vai của Triệu Du, khiến Triệu Du lảo đảo lùi lại mấy bước, lập tức phi thân hết tốc lực về phía sau núi của Triệu gia.



Đường Ân vội vàng đuổi theo, mà lúc này Đông Phương Yên cũng quay lại mang theo Đông Phương Thịnh rồi cùng nhau đuổi theo.



Trong nội tâm của Đông Phương Yên, hận thù với Triệu gia dường như đã được trút bỏ 1 chút. Dù sao thì cái chết của vị kia lão tổ của Triệu gia kia, thực sự là do cô cùng Đường Ân phối hợp.



Chỉ bất quá, Đông Phương Yên dù sao cũng là 1 cô gái, ngày bình thường rất lạnh lùng, nhưng xuống tay cũng không nặng như vậy được. Nếu không, một kiếm vừa rồi không phải đâm vào bả vai Triệu Du, mà là yết hầu của Triệu Du.



Lúc này, Đường Ân đã đuổi kịp Triệu Du, giơ cánh tay lên muốn đánh chết Triệu Du nhưng lại cảm thấy tim mình đập nhanh lên.



Đây là một giác quan không thể giải thích được, một khứu giác đặc biệt đối với sự nguy hiểm.



"Đi ngay!"



Trong nháy mắt này, Đường Ân lập tức làm ra quyết định, kéo Đông Phương Yên bỏ chạy thật nhanh về phía sau.



"Ha ha ha. . ."



Triệu Du ngửa mặt lên trời cười to, cười như là tên điên, "Đường Ân, không nghĩ tới ngươi lại có thể bức bách Triệu gia của ta làm đến bước này! Xem như hôm nay chết ở chỗ này, ngươi cũng đã đủ mặt mũi rồi!"



Đáy lòng Đường Ân phát run lên, một tay giữ chặt Đông Phương Yên, một tay khác ôm lấy Đông Phương Thịnh, lập tức chạy như điên xuống dưới núi.



Ba ba ba. . .



Lúc này, toàn bộ Vương Ốc Sơn dường như đang rung lên, những cái cây đại thụ trên núi lần lượt ngã xuống, đất đá trên núi cũng rơi xuống một cách điên cuồng.



Toàn bộ Vương Ốc Sơn dường như biến thành như địa ngục vậy, vô số người trên Vương Ốc Sơn đang gào thét, kêu thảm, đang không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng mà dị tượng trên Vương Ốc Sơn cũng không hề biến mất.



Trong lòng Đường Ân chấn kinh, giống như lập tức hiểu được mọi chuyện.



"Đây là đại lễ mà Vương Ốc Sơn đã chuẩn bị cho ngươi!" Triệu Du hét lên, trên mặt mang theo vẻ điên cuồng.



Ầm ầm. . .



Toàn bộ Vương Ốc Sơn run rẩy lên, mà lúc này Đường Ân đột nhiên dừng bước, đem Đông Phương Yên và Đông Phương Thịnh để ở sau lưng mình, bộ mặt ngưng trọng nhìn cảnh tượng trước mắt.



Trước mặt 3 người, mặt đất bắt đầu vặn vẹo, từng chút từng chút một sụp đổ xuống như thể có thứ gì đó rất khủng khiếp ở bên dưới vậy.



Bụp bụp bụp. . .



Lúc này, tiếng động kỳ lạ lập tức truyền đến, từng cái xúc tu màu trắng đang phóng lên tận trời rồi nhào về phía Đường Ân.



Những xúc tu này trông có vẻ lộn xộn, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ phát hiện được, đám xúc tu này từ xa hướng tới và dường như đan thành 1 tấm lưới lớn vậy.



Một khi tấm lưới lớn này được hình thành, 3 người họ đừng mong ra ngoài nữa.



"Triệu gia đã trông coi quái vật này mấy trăm năm, giữ hoà bình cho thiên hạ, nhưng mà Đường Ân ngươi lại không biết quý trọng, vậy thì làm đồ ăn cho nó đi!" Triệu Du điên cuồng cười to, tiếng cười truyền khắp cả Vương Ốc Sơn.



Đường Ân cắn răng, hít sâu một hơi, kéo Đông Phương Yên và Đông Phương Thịnh nhảy lên một cái, sau đó 2 tay bung hết nội lực, ném 2 người này bay ra ngoài.



"Xuống núi!"



Đường Ân chỉ nói hai chữ này, xoay tay đoạt lấy trường kiếm của Đông Phương Yên, sau đó chém 1 cái về phía 1 đầu xúc tu này.



"Đường Ân!" sắc mặt Đông Phương Yên trắng bệch, kinh hoảng hét lên.



Đường Ân đã ném cô và Đông Phương Thịnh bay ra xa, một mình chống lại đám xúc tu này.



Một kiếm chém ra, tiếng xé gió liền vang lên xung quanh.



Đường Ân chém đứt 1 cái, nhưng mà lúc này càng có nhiều xúc tu hơn, đang điên cuồng quấn lấy Đường Ân.



Xúc tu dày đặc, dường như chỉ cần 1 giây là có thể quấn chặt được Đường Ân.








Chương 932:







"Đường Ân!"



Đông Phương Yên quay đầu hét lên, hốc mắt có chút ướt át.



"Xuống núi trước đi!" Đường Ân rống lớn một tiếng rồi phóng tới chém những cái xúc tu này, 1 kiếm chém được 3 cái rồi sau đó dùng hết tốc lực xông thẳng lên núi.



Đường Ân biết, lúc này muốn rời khỏi đây thì phải cùng Triệu Du phân ra thắng bại. Những xúc tu của con quái vật sẽ không bao giờ buông tha anh, ngay cả Đông Phương Yên cũng chưa chắc đã rời đi được.



Đến lúc này, Triệu Du cũng vọt xuống.



Nếu không có Đông Phương Yên hỗ trợ thì Triệu Du cũng chưa hẳn là không thể giết chết Đường Ân được.



Ngay lúc rơi xuống, cả 2 liền lập tức động thủ với nhau.


Trường kiếm Đường Ân đâm ra, cơ thể Triệu Du rung lên 1 cái rồi tung ra 1 đấm. Nắm đấm nhỏ nhắn hòa cùng vô số đạo kình khí, như sắp nổ tung không trung, hung hăng nện vào người Đường Ân.



Bùm. . .



Hai người nhao nhao rút lui, mà lúc này, xúc tu sau lưng Đường Ân lại một lần nữa cuốn tới.



Đường Ân xoay kiếm chém ra 1 nhát, chặt đứt hai cây xúc tu, nhưng Triệu Du cũng đã xông tới. Bà tung 1 đấm mạnh mẽ nện vào lưng của Đường Ân.



Nếu hai bên giao chiến như bình thường, Đường Ân sẽ không sợ Triệu Du, nhưng mà những xúc tu này lại khiến Đường Ân đau đầu. Một khi bị cuốn vào, Đường Ân e là sẽ phải chết ở chỗ này.



"Hôm nay nhất định phải để ngươi chết!" Triệu Du thê lương gào lên, chưởng phong đột nhiên rơi xuống.



Đường Ân quay đầu, kìm nén khí huyết đang sôi trào trong lồng ngực, đồng thời đâm kiếm ra, 1 đoá hoa kiếm mạnh mẽ dần hình thành



Trong khoảnh khắc này, hai cái xúc tu đã cuốn lấy hai chân của Đường Ân.



Đường Ân không thể hội tụ sức mạnh, đoá hoa kiếm cũng không thể nào bay ra được, một tay Triệu Du đẩy trường kiếm ra, tay còn lại thì giơ cao nắm đấm của mình.



"Chết đi!"



Triệu Du gắt gao hét lên một tiếng, nắm đấm đã buông xuống , Đường Ân trong lúc bối rối vội vàng nghênh chiến, lại là không đỡ hạ một nắm đấm này.



Bùm. . .



Kình khí nổ tung trước ngực của Đường Ân, cơ thể Đường Ân bay ngược ra ngoài rồi phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, mà lúc này lồng ngực cũng giống như sập xuống, cơ thể run lên bần bật.



"Còn chưa chết?" Triệu Du rơi xuống, một chân hung hăng giẫm về phía ngực của Đường Ân.



Đường Ân tung ra 1 chưởng, cơ thể liền bay ngược ra ngoài, nhưng lại bị cái xúc tu đang quấn ở chân kéo lại.



Đường Ân chỉ có thể cầm trường kiếm, một kiếm chém xuống xúc tu, cơ thể khó khăn lắm mới tránh thoát được 1 dẫm này của Triệu Du.



Oanh một tiếng, mặt đất nổ tung, vô số kình khí cuộn trào lên.



Đường Ân bay rớt ra ngoài, vội vàng đứng dậy, một tay cầm kiếm chống lên mặt đất, sắc mặt trở nên khó coi. Anh phát hiện ra mấy cái xúc tu này chỉ quấn lấy mình chứ không quấn lấy Triệu Du.



Điều này nói rõ cái gì?



Nói rõ Triệu Du có thể điều khiễn những cái xúc tu này sao?



Triệu Du đang đánh nhau với mình nhưng lại không thèm để ý tới những xúc tu này, điều này đã nói rõ, sau lưng Triệu Du có thể còn có một cao thủ Nhập Thánh đang khống chế những xúc tu này cũng nên.



Nghĩ đến nơi đây, Đường Ân không ham chiến nữa mà cầm kiếm bức lui Triệu Du, sau đó phi thân về phía trên Vương Ốc Sơn.



Triệu Du nhìn thấy Đường Ân bỏ chạy, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, bởi vì bà phát hiện phương hướng mà Đường Ân bỏ chạy không phải là dưới núi Vương Ốc Sơn mà là chạy lên phía sau núi Vương Ốc Sơn.



"Ngươi muốn chết!"



Triệu Du sống nhiều năm như vậy, làm sao lại không biết ý định của Đường Ân chứ? Đường Ân chạy lên phía sau núi Vương Ốc Sơn chính là đang đi tới phần mộ của Triệu gia.



Nghĩ tới đây, Triệu Du lập tức bước nhanh hơn, cũng vội vã vọt tới phía sau núi.



"Đường Ân!" Triệu Du tăng tốc, nhưng mà lúc này tốc độ Đường Ân dường như còn nhanh hơn. Dù sao thì cũng bị Triệu Du truy sát nhiều ngày như thế, cho nên tốc độ Đường Ân đã nhanh hơn người khác không biết bao nhiêu lần.



"Chết đi cho ta!" Khi Triệu Du tới gần Đường Ân, Triệu Du liền gào lên 1 tiếng vô cùng đáng sợ.



Đường Ân xoay tay tung 1 đấm về phía Triệu Du, mà Triệu Du cũng không tỏ ra yếu thế, vung nắm đấm như điên đánh về phía Đường Ân.



Đường Ân mượn nguồn sức mạnh này, cơ thể đã nhanh chóng rơi xuống phía sau núi Vương Ốc Sơn.



Nơi này chính là nơi bế quan của các lão tổ trên Vương Ốc Sơn, là nơi thần bí nhất của Vương Ốc Sơn.



Đường Ân lần trước đại náo Vương Ốc Sơn đã thấy cánh cửa đá này, lúc này vừa mới rơi xuống đất, cơ thể liền nhanh chóng xông vào phía trong cửa đá.



"Đường Ân, ngươi đứng lại đó cho ta!"



Triệu Du gào lên khàn cả giọng, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, khi thấy Đường Ân vọt vào bên trong, Triệu Du liền biết có chuyện không hay.



Bên trong phần mộ có cái gì, Triệu Du biết rõ hơn ai hết.



Bí mật ở trong đó, tuyệt đối không thể bị người trong thiên hạ biết được.



Bùm. . .



Triệu Du nhanh chóng vọt tới cửa đá rồi lập tức xông vào trong.



Lúc này, Đường Ân không có quá nhiều lựa chọn, ngay khi vừa xông vào liền tăng tốc tốc độ của mình.



Trong hang động dài và hẹp này, Đường Ân dường như lưu lại tàn ảnh rồi lao vào chỗ sâu với tốc độ gần như cực hạn.



Bên cạnh cái hồ trong động, sắc mặt lão tổ Triệu gia tái nhợt, hai tay đặt ở mép hồ.



Ở trong hồ nước có 5-6 con quái vật nhờn nhờn, đang nhẹ nhàng đung đưa giống như tảo biển vậy, có thể lao ra khỏi mặt nước bất cứ lúc nào. Vị lão tổ này khoanh chân ngồi ở mép hồ, cơ thể đã teo tóp đi rất nhiều, có thể là nguyên khí trong người đã bị tổn thương cho nên ông ta không thể gượng dậy được nữa.



Đường Ân xông tới thì thấy lão già này đã như đèn cạn dâu rồi.



Những xúc tu trong cái ao thì càng ngày càng dài và càng ngày càng điên cuồng.



"Giết hắn!"



Giờ khắc này, giọng nói của Triệu Du từ bên ngoài truyền vào.



Vị lão tổ như đèn cạn dầu này nhìn chằm chằm Đường Ân, bên trong ánh mắt tràn đầy hận ý, nhưng Đường Ân vẫn chưa kịp động thủ thì vị lão tổ này đã buông tay, phun ra 1 ngụm máu tươi rồi ngất xỉu tại chỗ.



Chết rồi!



Đường Ân giật nảy cả mình, Triệu Du cũng đã vọt tới, khi Triệu Du nhìn thấy người ngã trên đất, sắc mặt trở nên điên cuồng.



"Đường Ân, ngươi đã giết chết hai vị lão tổ của Triệu gia, hôm nay ta cùng ngươi không chết không thôi!"



Triệu Du hét lên 1 tiếng, bà ta đã nổi điên lên rồi. Đường Ân lần này đi vào Vương Ốc Sơn, chẳng những đem nơi này biến thành địa ngục, mà còn giết thêm 2 vị lão tổ của Vương Ốc Sơn.



Hai vị lão tổ này vừa chết, thực lực của Vương Ốc Sơn liền rớt xuống ngàn trượng.



Rống rống. . .



Cùng lúc với Triệu Du xông lên thì những xúc tu trong hồ nước cũng bắt đầu phát triển dữ dội, giống như là cả đám ăn được chất xúc tác vật, lập tức quấn đầy toàn bộ hang động trong chớp mắt.



Đường Ân dùng kiếm chặn Triệu Du lại, sau đó quay người bỏ chạy ra ngoài. Anh tiến vào nơi này chỉ muốn tìm kiếm người đang khống chế đám xúc tu này thôi, nhưng không ngờ vừa vào thì người này lập tức lăn quay ra chết.



Hiện tại quái vật này đã không còn ai khống chế, vậy thì toàn bộ Vương Ốc Sơn chỉ sợ là sẽ sụp đổ trong chốc lát.



Ầm ầm. . .



Toàn bộ Vương Ốc Sơn bắt đầu rung chuyển, từng tảng đá lớn nối tiếp nhau lăn xuống dưới núi.



Đường Ân điên cuồng lao ra khỏi hang động này, chỉ nghe thấy 1 tiếng nổ lớn, toàn bộ Vương Ốc Sơn bắt đầu sụp đổ.
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom