• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (15 Viewers)

  • Chương 933-935

Chương 933:







Toàn bộ Vương Ốc Sơn vang lên tiếng nổ đùng đùng bên tai.



Ngọn núi đang không ngừng sụp đổ, vô số thảm thực vật bị vùi lấp xuống dưới. Những người trong Vương thôn đều hoảng hốt, sợ hãi hét lên rồi chạy hết tốc lực đi ra ngoài.



Trên núi vang lên tiếng than khóc rồi truyền ra xa hàng trăm mét.



Đường Ân quay đầu nhìn thoáng qua hang động sụp đổ rồi nhanh chóng xoay người chạy đi.


Triệu Du bị đè ở trong hang động, không biết lúc này đã chết chưa?



Ngọn núi sụp đổ với quy mô lớn như vậy, nếu bà ta còn sống thì chính là kỳ tích.



Vô số đá núi lăn xuống, mà Đường Ân đang tăng tốc bỏ chạy nhưng nhịn không được đành quay đầu nhìn lại 1 cái.



Thôn làng này đã tồn tại trên thế giới hàng trăm năm, trong chốc lát đã bị vùi lấp!



Triệu gia tiêu vong, đối với Đường Ân thì là 1 chuyện tốt, hơn nữa còn là 1 chuyện tốt cho toàn bộ thế giới.



Triệu gia nhiều năm qua, mặc dù không làm chuyện gì quá mức, nhưng cũng đứng sau 1 ít gia tộc rồi khuấy lên không ít cơn sóng giữ.



Ầm ầm. . .



Khi Đường Ân đang chạy vội xuống núi, thì trên Vương Ốc Sơn vang lên 1 tiếng nổ lên, toàn bộ ngọn núi đều đổ sụp vào trong đó.



Đường Ân quay đầu lại, nhìn thấy 1 cảnh tượng vô cùng khiếp sợ.



Sau khi ngọn núi đổ sụp, vô số xúc tu liền nhô ra khỏi chỗ đó.



Những xúc tu trắng nõn này giống như rong biển mọc hoang vậy, đang không ngừng lắc lư cơ thể của mình.



Bùm. . .



Sau khi vô số xúc tu duỗi ra thì có một thân ảnh to lớn bò ra khỏi ngọn đã núi sụp đổ đó.



Cơ thể hiện ra màu trắng sữa, thân hình giống như một con sứa, trông giống như một khối cầu khổng lồ.



Đường Ân không thấy mắt mũi từ con quái vậy này, mà chỉ có thể nhìn thấy vô số xúc tu đang bay quanh nó. Mà điều khiến Đường Ân ngạc nhiên nhất lại là, có 1 người đang ngồi trên con quái vật này.



Kỳ tích phát sinh!



Triệu Du máu me khắp người, sắc mặt mười phần không tốt, thở hồng hộc rồi nhìn chằm chằm vào Đường Ân.



Đường Ân cảm thấy tê cả da đầu, quay người chạy trốn ra ngoài.



Triệu Du vậy mà vẫn còn sống!



Đường Ân không thể tưởng tượng nổi, sau khi bị nhiều tảng đá đè xuống như vậy thì Triệu Du làm sao có thể sống sót được chứ, nhưng khi nhìn đến con quái vật này, Đường Ân dường như hiểu rõ mọi chuyện.



Con quái vật này giống với con quái vật trong hồ nước ở Châu Phi, tính cách cũng vô cùng gắt gỏng. Chỉ là con quái vật này không biết đã tồn tại ở Vương Ốc Sơn bao nhiêu năm rồi, bị Triệu gia dùng thủ đoạn đặc thù trấn áp lại.



Triệu gia nói là bảo hộ bình an cho thế giới chẳng qua là lừa trẻ con mà thôi, bọn họ trấn áp con quái vật này, đồng thời cũng cướp đi Nguyên Ngọc ở quanh nó.



Đường Ân có thể nhìn thấy được, sau khi ngọn núi sụp đổ thì vô số nguyên khí cũng cuồn cuộn trào ra.



Trong sơn động đó, tất nhiên là có vô số Nguyên Ngọc!



Triệu gia trấn áp quái vật này cũng vì lợi ích riêng của mình, nhìn biểu hiện lúc này của Triệu Du thì cũng đã đủ để chứng minh cho chuyện này.



Quái vật này cùng Triệu gia chính là nương tựa vào nhau!



Ầm ầm. . .



Vô số đá núi xung quanh lăn xuống, không ngừng phát ra tiếng ầm ầm, hết khối này đến khối khác nhanh chóng lăn xuống núi rồi chất thành từng đống.



Đường Ân vừa chạy tới sơn khẩu thì nhìn thất Đông Phương Yên đang hốt hoảng chạy lên đón mình.



"Đường Ân!"



"Đi mau!" Đường Ân giữ chặt cánh tay của Đông Phương Yên rồi lao hết tốc lực đi xuống núi.



Lúc này, quái vật trên núi cũng đã bắt đầu chạy loạt, phát ra tiếng gầm gừ nhỏ nhỏ.



Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng dường như nó có thể xuyên thủng màng nhĩ của người khác.



Đường Ân và Đông Phương Yên đều có chút không chịu nổi, cũng may hai người đã xuống dưới núi, lập tức tăng hết tốc lực chạy về phía xa.



Quái vật trên núi cũng bắt đầu di chuyển xuống, thành phố nhỏ dưới núi lập tức vang lên tiếng báo động.



Trận chiến giữa 2 bên đến giờ đã trở thành 1 thảm hoạ. Nếu như xử lý không tốt, thì toàn bộ thành phố nhỏ này sẽ bị san bằng.



"Ngươi về trước đi, lập tức nói Bùi Nhược liên hệ với người của Đường gia, nói rõ tình hình nơi này. . ." Đường Ân đẩy Đông Phương Yên ra.



"Ngươi thì sao?" Đông Phương Yên quay người hỏi.



"Ta sẽ ở đây ngăn chặn 1 chút, ngươi nhanh chóng thông báo cho Bùi Nhược, để cô ấy liên hệ với người phụ trách nơi này, lập tức sơ tán dân thường càng nhanh càng tốt. . ." Đường Ân hét lên, rồi vội vàng chạy qua hướng khác.



"Đường Ân!" Đông Phương Yên hét lên, nhưng mà Đường Ân đã chạy ra ngoài xa, không còn để ý tới cô nữa. Cô chỉ có thể dẫm chân tại chỗ 1 cái rồi nhanh chóng vọt tới khách sạn ở phía xa.



Những gì xảy ra trên Vương Ốc Sơn đã bị chính quyền nơi này phát hiện.



Trước khi họ nhận được thông báo thì đã bắt đầu tập hợp nhân lực để hỗ trợ những người khác nhanh chóng chạy ra khỏi nơi này.



Đông Phương Yên xông về khách sạn, trực tiếp tìm Bùi Nhược rồi đem những gì mà Đường Ân nói, nói lại 1 lần nữa.



Bùi Nhược đứng ở cửa sổ, nhìn chuyện đang xảy ra trên Vương Ốc Sơn, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.



Tút tút tút. . .



Tiếng chuông trong điện thoại vang lên rồi có người bắt máy.



"Vương Ốc Sơn xảy ra vấn đề! Đường Ân cùng Đông Phương Yên giết chết 2 vị lão tổ Triệu gia, hợn nữa quái vật trong núi cũng đã đi ra, Triệu Du còn sống, tình huống bây giờ khẩn cấp. . ." Bùi Nhược vội vàng nói.



"Tốt, tôi biết rồi!" Sơn Tuyết Trì nhẹ gật đầu, trực tiếp cúp điện thoại.



Bùi Nhược để điện thoại di động xuống, xoay người đi xuống lầu "Ngươi mang theo đứa bé rời đi trước đi. . ."



"Ta không thể đi được!" Đông Phương Yên ôm đứa bé, đi theo đằng sau Bùi Nhược, sắc mặt có chút lạnh lùng, "Nếu ta đi rồi thì nơi này chỉ còn lại một mình Đường Ân!"



Bùi Nhược hơi sững sờ, đứng lại nhìn Đông Phương Yên.



Đông Phương Yên nhìn thoáng qua đứa bé trong ngực, có chút không nỡ rồi đưa cho Bùi Nhược, "Ngươi mang theo đứa bé đi, mang theo ba của ta rời đi nữa. . . Mấy ngày sau ta sẽ quay lại cùng với Đường Ân!"



Bùi Nhược há to miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, tâm tình vô cùng phức tạp. Cô là người gặp Đường Ân đầu tiên nhưng bây giờ lại thành người vô dụng nhất.



Đối mặt tình huống như vậy thì dường như chỉ có người trước mắt này, mới có thể hỗ trợ được cho Đường Ân.



"Nếu ta trở về, ngươi đem đứa bé cho ta. . ." Đông Phương Yên quay người, bước chân dừng lại 1 chút, "Nếu ta không trở về được, ngươi đem đứa bé này. . . Giao cho vợ của Đường Ân!"



Đông Phương Yên vốn đã nghĩ là nếu mình không thể trở về được, thì nhờ Bùi Nhược mang đứa trẻ này tới cho Đông Phương gia, nhưng mà sau khi nghĩ lại, trong chuyện lần này, Đông Phương gia đã không còn gia chủ nữa.



Nếu đưa trở về thì chưa chắc giữ lại được đứa bé này.



Giao cho Kỷ Du Du, có lẽ là lựa chọn tốt nhất.



"Được!" Bùi Nhược gật đầu, mím khóe miệng của mình.



Đông Phương Yên cũng không quay đầu lại mà trực tiếp đi xuống dưới lầu, trong nhát mắt liền biến mất vô tung vô ảnh



Bùi Nhược ngây người nhìn về phía xa, trách nhiệm với đứa bé trong tay đã trở nên nặng nề hơn.



"Nhất định phải trở về đấy!"



Bùi Nhược thì thầm một câu rồi đi xuống lầu, cô phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.






Chương 934:





Tiếng vang ầm ầm vẫn còn quanh quẩn trong thành phố nhỏ dưới chân núi Vương Ốc Sơn.



Quái vật bên trên Vương Ốc Sơn bò xuống phía dưới núi rồi gầm lên tiếng vang truyền xa mấy chục dặm.



Tất cả thảm thực vật xung quanh đều bị con quái vật này quét sạch, và gần như tất cả sinh vật đều chết dưới xúc tu của con quái vật này. Cho dù đó là người của Triệu gia hay là tất cả chim muông, thú dữ dưới chân núi Vương Ốc Sơn.



Triệu Du ngồi trên con quái vật, trầm mặt xuống, ánh mắt giống như có thể phát ra ánh lửa.



Vương Ốc Sơn bị huỷ, Vương thôn bị huỷ, ngay cả lạc viên của Triệu gia cũng bị huỷ nốt.



Tất cả những điều này là do Đường Ân mà ra!



Giờ phút này, trong đầu Triệu Du chỉ có duy nhất 1 suy nghĩ, đó chính là xử lý Đường Ân, vì tất cả những người trên Vương Ốc Sơn báo thù.



Lúc này, tin tức Triệu gia sụp đổ cũng không có nhiều người biết tới. Tuy nhiên, có 1 số người vẫn có thể biết được thông qua kênh liên lạc riêng của mình.



Ví dụ như Từ Vĩ đang ở Bắc Kinh, ngay lập tức anh ta đã biết tin tức này.



Khi Điền Thanh Thanh đem tin tức đặt ở trên bàn của Từ Vĩ, sắc mặt có chút buồn bã lui sang một bên, nhìn ngón chân của mình, trong lòng không khỏi hiện lên một tia buồn bực.



Từ khi sau khi tốt nghiệp đại học, Điền Thanh Thanh liền đến nơi này rồi trở thành thư ký thân cận của Từ Vĩ.



Giữa hai người không giao tiếp quá nhiều, nhưng Điền Thanh Thanh vẫn cảm nhận được, Từ Vĩ gánh vác rất nhiều trách nhiệm. Sau vài năm, Điền Thanh Thanh dường như có chút cảm tình và bớt sợ hãi đối với ông chủ trước mặt này.



" Đây là sự thật sao?" Từ Vĩ ngồi trên ghế, cũng không buồn bực quá nhiều, giống như là đã đoán trước được chuyện này vậy.



"Đúng vậy! Theo những gì mà người tôi đã bố trí ở dưới chân núi Vương Ốc Sơn nói, thì hôm nay Vương Ốc Sơn đã có nhiều thay đổi. Đầu tiên là động đất rồi sau đó là cả ngọn núi đổ sụp, có người ở dưới chân núi Vương Ốc Sơn đã nhìn thấy Đông Phương Yên cùng Đường Ân, khả năng cao mọi chuyện là do bọn họ làm. . ." Điền Thanh Thanh thấp giọng nói.



"Được rồi!" Từ Vĩ đáp lại một câu, đem tài liệu đặt ở trên mặt bàn.



Điền Thanh Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Từ Vĩ, cô cứ nghĩ là Từ Vĩ sẽ tức giận đến điên người, trong lòng sẽ rất hoảng hốt, nhưng không ngờ lúc này Từ Vĩ lại trở nên bình tĩnh như thế. Phải biết là nếu như Triệu gia sụp đổ thì Từ gia cũng tự nhiên sẽ bị sụp đổ!



Những năm gần đây, Từ gia sở dĩ có thể đi lên như diều gặp gió là bởi vì có Triệu gia chống lưng mà? Nếu như Triệu gia lập tức bị đổ sụp, Từ gia còn chống đỡ làm sao được nữa? Làm sao có thể chống lại Đường gia được nữa chứ?



"Ông chủ. . ." Điền Thanh Thanh có chút lo lắng nhìn Từ Vĩ, trong lúc nhất thời không biết an ủi thế nào.



Từ Vĩ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Điền Thanh Thanh, "Thanh Thanh, ngươi nói là ngươi muốn 1 cuộc sống yên bình phải không?"



Điền Thanh Thanh sửng sốt một chút, không biết vì sao Từ Vĩ lại hỏi như vậy, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, "Tôi thực sự muốn một cuộc sống như thế, nhưng có lẽ bây giờ tôi không thể sống như vậy được. . ."



"Không!" Từ Vĩ vội vàng chặn lời rồi hít sâu một hơi, "Thanh Thanh, nếu như ngươi đồng ý, ta có thể cho ngươi 1 cuộc sống như vậy!"



Điền Thanh Thanh có chút kinh ngạc.



"Ta có hơn 1 ngàn vạn ở đây (36 tỏi anh em ạ) , ngươi mang đi đi. . ." Từ Vĩ rút 1 cái thẻ ATM từ trong ví ra rồi nhét vào tay Điền Thanh Thanh, "Cầm tấm thẻ này, đi tới chỗ mà ngươi muốn sống! Sau khi đi theo nhiều năm vậy mà ta vẫn chưa khen ngươi nhiều được, đây xem như là 1 chút đền bù đi. . ."



"Ông chủ. . ." Điền Thanh Thanh có chút cảm động.



"Đi đi!" Từ Vĩ khoát tay rồi thở dài 1 tiếng.


"Vậy. . . Vậy còn ông chủ thì sao?" Điền Thanh Thanh gần như khóc nức nở dò hỏi.



Từ Vĩ sửng sốt một chút, "Ta? Ta cũng không biết. . ."



"Ông chủ, nếu như ngài cũng muốn cuộc sống như thế, vì sao ngài không đi cùng với tôi đi?" Điền Thanh Thanh cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra, đột nhiên hỏi 1 câu.



Từ Vĩ kinh ngạc, bỗng nhiên nhìn về phía Điền Thanh Thanh. Giờ khắc này, khi nghe được lời nói của Điền Thanh Thanh, trái tim củaTừ Vĩ liền đập loạn xạ lên.



"Đi thôi, nếu ngài còn ở lại đây thì sẽ xảy ra chuyện mất!" Điền Thanh Thanh nhìn Từ Vĩ rồi nói.



"Được!" Từ Vĩ cơ hồ không chút do dự lào, xoay người cầm lấy quần áo rồi nắm tay Điền Thanh Thanh đi ra ngoài cửa.



Sống nhiều năm như vậy, Từ Vĩ dường như chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như lúc này.



Kể từ khi kết hôn với Triệu Nhị, anh đã luôn chăm chỉ làm việc, không ngừng thúc giục bản thân làm việc ngày đêm để đưa Từ gia sang 1 tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng mà ai có thể thực sự hiểu được nỗi lòng của vị Từ gia chủ này chứ?



Có vô số ngày đêm, Từ Vĩ đều tự ngẫm nghĩ, nếu lúc trước không kết hôn với Triệu Nhị, thì mình có mệt mỏi như bây giờ không. Câu trả lời tất nhiên là không, vì bản thân Từ Vĩ biết rằng, một phần lớn nguyên nhân dẫn đến chuyện này là do mối quan hệ với Triệu gia.



Cuối cùng thì anh cũng đã buông xuống được tất cả, buông xuống Từ gia, buông xuống Triệu gia, thậm chí là buông xuống Triệu Nhị. Loại cảm giác tuyệt vời này là điều mà trước đây chưa từng có, chuyện này khiến cho anh cảm thấy vô cùng thoải mái.



Đi hết tòa nhà công ty, hai người vội vàng lên xe đi thẳng đến sân bay.



Thế giới náo động này dường như chỉ là làm nền cho hai người họ thôi vậy.



Lúc này, Triệu Nhị cũng đã biết được tin tức Triệu gia sụp đỏ.



Trong nháy mắt này, Triệu Nhị ngây người ngay tại chỗ, khó có thể tin được sự thật này, nước mắt lập tức chảy ra "Làm sao có thể? Triệu gia làm sao lại đổ xuống được chứ? Các ngươi đang nói dối ta phải không. . ."



Người đưa tin đến thở dài 1 tiếng rồ quay người đi ra ngoài.



Triệu Nhị bỗng nhiên đứng lên, cầm túi xách quý giá của mình rồi trực tiếp xông ra khỏi biệt thự. Cô muốn đi tìm Từ Vĩ, cô biết sau khi Triệu gia sụp đổ thì Từ gia cũng sẽ gặp phải đại hoạ.



Thân là người của Triệu gia, cho tới bây giờ đều là cao cao tại thượng, nếu như Triệu gia sụp đổ, Triệu Nhị giống như là từ trên cao ngã xuống vậy. Cô muốn tìm Từ Vĩ để có thể cảm thấy an toàn hơn, để Từ Vĩ chống đỡ toàn bộ Từ gia rồi chu cấp cuộc sống cho mình.



Cho dù Từ Vĩ không có bản lĩnh, không thể chống lại Đường gia được nữa thì cũng phải giữ lấy thể diện của mình.



Cô lập tức lên xe rồi chạy tới công ty của Từ gia.



Khi xe đến công ty, Triệu Nhị ổn định lại tâm tình của mình, sau đó bày ra 1 bộ dáng cao ngạo rồi đi lên lầu của công ty.



Toàn bộ người trong công ty thấy Triệu Nhị đến, nhao nhao cúi đầu xuống, dường như không dám đối mặt với Triệu Nhị.



Vừa rồi, tất cả mọi người đều nhìn thấy Từ Vĩ tự mình kéo tay Điền Thanh Thanh ra khỏi công ty. Không nghĩ tới, chưa đến nửa tiếng màTriệu Nhị đã chạy tới nơi này.



Phịch một tiếng, Triệu Nhị đẩy cửa văn phòng ra nhưng lại thấy trong phòng không có ai, cô liền lập tức sửng sốt.



"Từ Vĩ đâu?"



Triệu Nhị quay đầu, gào thét với đám người trong công ty "Người đâu? Nói anh ta nhanh chóng lăn tới đây cho ta!"






Chương 935:





Mọi người thấy một màn này, lập tức ngậm miệng lại, rối rít cúi đầu xuống.



"Ta đang hỏi các ngươi mà, các ngươi điếc hết rồi sao?" Triệu Nhị đứng ở hành lang văn phòng rồi gào lên với những người có mặt.



Không có ai dám trả lời Triệu Nhị, bởi vì mọi người đều biết tính tình của Triệu Nhị rất xấu, ai muốn gặp rắc rối ở đây chứ?



"Điền Thanh Thanh đâu rồi?"



Triệu Nhị không thấy ai trả lời, tức giận đảo mắt 1 vòng nhưng lại không nhìn thấy Điền Thanh Thanh.



"Phu nhân, vừa rồi. . . Vừa rồi anh Từ và cô Điền đã đi ra ngoài rồi. . ." Một giám đốc vội vàng chạy tới, lúc này cũng chỉ có hắn mới dám đứng ra nói chuyện.



"Ra ngoài rồi?" lông mày Triệu Nhị nhíu lại, có chút tức giận lấy điện thoại di động ra rồi vội vàng bấm số của Từ Vĩ.



Tút tút tút. . .



Tiếng chuông vang lên 1 lúc nhưng cũng không có ai bắt máy.



"Được lắm, Từ Vĩ, anh dám không trả lời điện thoại của tôi!" Triệu Nhị tràn đầy tức giận, lập tức gọi lại.



"Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. . ."



Triệu Nhị lập tức sửng sốt, vừa rồi cô còn gọi được, chỉ là không có ai bắt máy thôi nhưng mà sao giờ gọi lại, thì điện thoại lại tắt máy chứ?



Sắc mặt Triệu Nhị không được tốt lắm, cô liền bấm số của Điền Thanh Thanh.



" Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. . ."



Điện thoại của 2 người đều tắt máy!



Triệu Nhị lập tức đại biến, bắt đầu bối rối lên rồi không ngừng gọi cho Từ Vĩ, nhưng bên trong vẫn vang lên giọng của 1 cô gái.



" Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. . ."



Lúc này, Triệu Nhị dường như đã hiểu ra được điều gì đó, trong đầu chợt ong ong lên, không còn chịu đựng được nữa.



"Phu nhân!"



Tên này giám đốc vội vàng tiến lên muốn đỡ lấy Triệu Nhị, nhưng phát hiện ra Triệu Nhị đã không còn chống đỡ được nữa.



"Được lắm Từ Vĩ, đồ háo sắc vô liêm sỉ. . ."



Triệu Nhị không phải người ngu, cô đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, nước mắt lập tức chảy xuống, "Triệu gia của tôi đã trả giá cho anh nhiều như vậy, vì anh mà xây dựng sự nghiệp, vì anh mà che mưa che gió nhiều năm, lúc này anh lại đi theo người khác. . ."



Giờ khắc này, không ai có thể hiểu được sự chua xót đang hiện lên trong lòng Triệu Nhị.



Cũng vào lúc này, Đường Kiến Quốc đã nhận được tin tức.



Lúc này, Đường Kiến Quốc đang cùng Chu Ninh ở trên xe, sau khi nhận được tin tức từ Sơn Tuyết Trì, cả 2 người đều lập tức chấn kinh.



"Thông báo cho tất cả người của Đường gia, lúc này rời khỏi Đường Đảo rồi trở lại vị trí của mình!"



Đường Kiến Quốc gọi điện cho lão quản gia, chỉ nhẹ nhàng bàn giao 1 câu như vậy, sau đó ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn "Triệu gia chống đỡ không nổi, vậy thì đã đến lúc Đường gia chúng ta lên sàn diễn 1 vở kịch hay rồi!"



"Em muốn đi lên Vương Ốc Sơn!" Chu Ninh thình lình nói một câu, trong nội tâm của cô vẫn còn có chút lo lắng cho Đường Ân.



Từ khi Đường Ân tiến vào sa mạc, Chu Ninh có thể nói là ăn ngủ không yên. Dù sao thì đó cũng là người do cô đẻ ra, người khác không đau lòng nhưng cô thì chắc chắn có.



"Được, em đi đi. . . Anh sẽ tới Bắc Kinh!" Đường Kiến Quốc nắm chặt nắm đấm của mình, đáy lòng cũng lo lắng cho Đường Ân. Nhưng mà bây giò anh vẫn còn có chuyện quan trọng hơn, cho nên không thể đi tới chỗ của con mình ngay được.



Mấy ngày nay, Đường Kiến Quốc cùng Chu Ninh không ngừng chạy đôn chạy đạo, mục đích là để trì hoãn tốc độc của người khác đang thôn tính Đường gia.



Khi gặp mặt với Liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh, Đường Kiến Quốc đã đưa ra cảnh cáo rõ ràng, nhưng vẫn không có nhiều người nghe theo ý kiến của Đường Kiến Quốc. Lúc này, tất nhiên phải tính sổ với bọn hắn 1 chút.



Xe chạy thẳng tới sân bay, 2 người lên 2 máy bay rồi bay về 2 nơi khác nhau.



Giờ khắc này, ở bên trên Đường Đảo, sắc mặt của mọi người đều phấn khởi lên.



Sau khi nhận được mệnh lệnh của Đường Kiến Quốc, tất cả đều biết rằng đã tới lúc mình phản công!



Những người thuộc Đường gia đã phải nhẫn nhịn rất nhiều trong khoảng thời gian quá, cuối cùng thì họ cũng đã có cơ thội thanh toán hết tất cả những món nợ này!



Phải biết Đường gia tồn tại nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên đưa nhiều quản lý khu vực tới trốn ở Đường Đảo như thế. Những người quản lý khu vực này, có ai không phải là nhân vật hô mưa gọi gió chứ? Vì tình hình trong nước, những người này phải bay về Đường Đảo từ khắp nơi trên thế giới, chứng kiến những tin xấu đến mỗi ngày.



Nhất là Dương Hồng Lâm, Lý Húc Ba còn có Hàn Thất Lục.



Trong những ngày qua, ba người này cảm thấy như đã trải qua mấy năm vậy. Hầu hết mọi thời điểm, đều có tin tức về tin tức trong nước truyền đến, và chúng đều là những tin tức mà ngành công nghiệp của chính họ đã bị mua lại 1 cách đầy ác ý.



Điều này khiến cho 3 người vô cùng tức giận, nắm chặt nắm đấm của mình.



Từng cái máy bay phóng lên rồi lao thẳng vào trời xanh.



Kỷ Du Du đứng ở trong biệt thự trên Đường Đảo, nhìn những người này lần lượt rời đi, đáy lòng cũng nhẹ nhõm hơn 1 chút.



Mạnh Quán ôm đứa bé đứng ở phía sau, ánh mắt cũng đang nhìn vào mấy cái máy bay vừa rời đi.



Người của Đường gia đang cấp tốc hành động, mà có 1 số người không biết sống chết cũng đang lao vào chỗ chết của mình.



Lý Sương chính là 1 đại diện cho những người này.



Sau khi Lý Sương quyết định đến Giang Thành thì kết quả đã được ấn định, hơn nữa, vẫn là 1 cái kết mà không thể nào lay chuyển được.



Vu gia nếu đem so với Từ gia, thì chính là không cùng đẳng cấp. Mặc dù ở Bắc Kinh, Vu gia tuy có chút thế lực nhưng lại vô cùng nhỏ, cảm giác như không đáng được nhắc tới vậy.



Nếu như không phải là thông gia của Đường gia, Vu gia có lẽ cũng sẽ không thể gia nhập vào Liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh được.



Vu gia cũng hiểu được rằng, muốn người khác nể mặt thì nhất định phải tăng lên thực lực của mình. Phương pháp để tăng lên thực lực của mình có rất nhiều, nhưng nhanh nhất vẫn là thôn tính sản nghiệp.



Dựa theo những gì đã quyết định trước đó, sau khi Vu gia đi vào Giang Thành, thì hành động nhất định phải nhanh, ra tay nhất định phải hung ác. Chỉ có như vậy mới có thể kiểm soát được Đầu Tư Tài Chính trong thời gian nhanh nhất.



Sau khi tiến vào Giang Thành, Lý Sương lập tức mang theo người đi tới Đầu Tư Tài Chính.



Người phụ trách đầu tiên của Đầu Tư Tài Chính là người không ai không biết ở Giang Thành, Đồng Quân Hựu. Sau này vì Đường Ân cho nên Đồng Quân Hựu liền chết ở Giang Thành, người tiếp nhận sau đó là Bùi Hạc.



Sau khi Bùi Hạc đi tới Mỹ, nơi này liền giao cho trợ lý là Lý Húc Ba.



Lý Húc Ba vẫn đang ở Đường Đảo, Đầu Tư Tài Chính lúc này đã không còn người nắm giữ nữa.



Ngay khi Lý Sương tiến vào Đầu Tư Tài Chính, liền nhanh chóng thông báo cho tất cả mọi người, chuẩn bị tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị.



Cách đây rất lâu, Vu gia đã nắm giữ cổ phần của Đầu Tư Tài Chính.



Lần này, muốn tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị cũng là chuyện đương nhiên mà thôi.



Sau mười mấy phút, từng thành viên của hội đồng quản trị lần lượt đi vào phòng họp của Đầu Tư Tài Chính.



Viên Chi Am mang theo ý cười đầy ẩn ý, vặn vặn bờ eo của mình rồi đi đến phòng họp, sau đó ngồi ở vị trí phía dưới.



"Ai cho ngươi tới đây?"



Lý Sương lập tức nhìn thấy Viên Chi Am, chân mày cau lại, có chút chán ghét chất vấn.
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom