Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-10
CHƯƠNG 10: GIƠ CAO ĐÁNH KHẼ
CHƯƠNG 10: GIƠ CAO ĐÁNH KHẼ.
Bà nội cả nheo mắt lại, bà ta vẫn đang không ngừng giãy dụa, cố gắng thoát khỏi tay tên người chết: "Cái gì? Chính là cậu! Tại sao lại muốn buông tha cho cô ta, bây giờ giữ lại cái thứ nghiệt súc này, chỉ biết gây hại cho người khác, cô ta thật đáng chết, không nên giữ lại trên đời! A!"
Tên người chết tức giận, anh ta nhấc chân lên đạp ra ngoài, nhìn bà nội cả giống như một đống cát từ giữa không trung rơi xuống đất, tôi cũng tò mò, bốn năm trước, vì sao anh ta lại buông tha cho tôi!
"Chuyện của ta, loại sinh vật đê tiện như bà có thể quản sao!" Tên người chết phất tay áo nhìn về phía xa xa: "Đoạt Hồn sắp đến, bà không còn đường sống đâu."
Vẻ mặt bà nội cả chợt biến đổi, cả người bà ta run lên lập tức cười khanh khách: "Cậu muốn dọa tôi, vậy thì hoàn toàn sai lầm rồi! Tôi không phải là cô hồn, lấy đâu ra hồn phách? Ngược lại cậu, nhìn rất ngon, chờ Đoạt Hồn đến, còn không biết ai mới bị người nào đó mang đi!"
Nghe bà nội cả nói vậy, tôi không khỏi lo lắng.
Hễ là người sau khi chết phải trở về âm tào địa phủ, tìm Diêm Vương báo tin, loại dựa vào vào một hơi thở cuối cùng đến bây giờ như bà nội cả này, hồn phách đã sớm bị ăn hết rồi, ngược lại bản thân tên người chết này, đúng là có chút nguy hiểm.
Bốn năm trước, đã làm chuyện đó một lần, lại không may lại trúng thưởng! Việc này có lẽ đã thành sự thật, tôi cảm thấy bản thân mình cũng rất yếu. Vả lại tính ra anh ta cũng nói thật, nhìn vào đứa bé này, anh ta bất luận thế nào cũng sẽ không bỏ mặc tôi. Nếu có cơ hội quay về, vẫn phải đi bệnh viện kiểm tra một chút, rõ ràng có rồi, như vậy cái thai này cũng không phải thứ gì tốt đẹp, dùng để ngăn ngừa tai họa về sau. Nhưng bây giờ phải dựa vào nó để bảo toàn tính mạng.
"Tên người chết, anh hùng không ăn thua thiệt trước mắt! Chạy trước rồi hãy nói, nếu như anh bị bắt đi, tôi trở thành thức ăn của bà nội cả này dễ như chơi, một xác ba mạng, sẽ thua lớn." Tôi nhìn chằm chằm bà nội cả, chọc lưng anh ta, tôi sợ anh ta không cảm nhận được, cho nên ra sức chọc vài cái.
Những đám mây che khuất ánh trăng, anh ta chớp mắt đã quay đầu lại, hình như tôi đang bị anh ta nhìn chằm chằm, sắc vàng từ trong tròng mắt đen của anh ta hiện lên, sắc vàng quái dị này giống như muốn hút tôi vào vậy: "em gọi ta là gì?"
Tôi rụt đầu lại, đang yên đang lành sao lại tức giận? "Không phải chỉ là một cái tên sao, không có thì gọi anh là tên người chết cũng đã không tệ rồi. Hơn nữa, tôi cũng không biết tên anh, tôi theo hứng thì gọi như thế, anh không thích, vậy tôi gọi anh là tên quỷ chết, lão già chết, chết..."
Không khí bốn phía càng ngày càng loãng, hình như anh ta có ý định giết người! Tôi nuốt nước bọt, thừa nhận vừa miệng lưỡi có kiến nghị hơi nhanh, nhưng cũng không đến mức hẹp hòi đã muốn giết tôi như vậy chứ! Chẳng qua, thoạt nhìn anh ta còn trẻ tuổi, nói vậy chắc cũng sống ở chỗ này rất lâu rồi, cho nên lúc gọi vậy mới không vui, vậy sau này gọi anh ta là lão già ông già cũng được, ngay sau đó liền nhẹ giọng: "Coi như tôi chưa nói cái gì, anh nhìn kìa!"
Nhìn thoáng qua thấy bà nội cả giống như con cóc nằm trên mặt đất, ngực không ngừng nâng lên hạ xuống rất nhanh, có rất nhiều công lực mạnh mẽ, vì vậy có lòng tốt nhắc nhở anh ta, bản thân nhân cơ hội lặng lẽ lùi về phía sau mấy bước, đã hết lời ngon ngọt, không nghe là chuyện của anh ta. Anh ta đã không có ý định rời đi, tôi cũng không cần ở chỗ này cùng chờ chết.
Ông già chết tiệt hừ lạnh một tiếng, dồn hết sự chú ý lên người bà nội cả, nhân cơ hội này, tôi chạy vào bụi cây.
Con đường lớn phía trước đi về thôn Hà đã bị hai người kia chặn, tôi chỉ có thể vòng qua rừng cây bên cạnh để đi, mặc dù đường không dễ đi, nhưng nghĩ đến bố mẹ vẫn ở trong thôn, tôi chỉ có thể thật kiên trì đi về phía trước.
Phía sau truyền đến tiếng chửi rủa, không cần đoán cũng biết là anh ta! Buổi tối ngọn núi bắt đầu nổi gió, tiếng động không kịp truyền đến tai tôi đã bị thổi tan, như vậy cũng tốt, dù sao anh ta mắng cũng không phải cái gì dễ nghe, không nghe cũng được.
Chạy được một đoạn đường, xác định bà nội cả không đuổi theo sau, tôi mới bước chậm lại. Trái tim vừa lắng xuống một chút, thì tiếng gió thổi bốn phía lại lọt vào tai, trong khu rừng phía trước thấp thoáng có tiếng người nói. Có vết xe đổ, bản thân tôi cũng không vui vẻ nếu gặp người quen ở đây, không gặp quỷ là tốt rồi.
Trời sinh trong lòng đã ôm một bụng tò mò, bản thân đi theo trái tim, lặng lẽ trốn sau một cái cây đại thụ, nhưng nghe xong, không nhìn xuống trái tim không chết đươc.
Những đám mây tản ra để lộ ra ánh trăng sáng trong, tôi cảm thấy ông trời chắc chắn ta là cố ý, lúc cần che không che, lúc không cần che, những đám mây này lại đột nhiên đến.
Dựa vào ánh sáng, ôi mẹ ơi!
Tôi vội vàng che miệng đến thở mạnh cũng không dám thở một tiếng, cái gì sợ cũng đến, sao lại xui xẻo như vậy chứ!
Trên ngọn cây cách đó không xa một bóng trắng đang đung đưa, lông mày nhỏ, môi trắng mặt trắng, thoạt nhìn sau lưng rất khôi ngô, chỉ là anh ta đội cái mũ quá cao làm cho người ta không khỏi liên tưởng đến Hắc Bạch vô thường.
Keng! Keng! Keng!
Dây xích bằng sắt va vào nhau tạo ra âm thanh rất êm tai, nhìn theo bên chân của người đàn ông áo trắng, một sợi dây xích bằng sắt to lớn đang thõng xuống mặt đất, mỗi đốt của dây xích bằng sắt đều buộc một người.
"Lão Bạch, tìm nửa ngày, còn thiếu một hồn phách, nếu cậu không thêm chút sức lực, đến khi trở về chỗ Dạ Quân, tôi cậu sẽ đều bị bắt đi nấu dầu tạ tội đấy."
A, người đàn ông áo trắng trên cây còn chưa mở miệng, vậy tiếng này từ đâu tới?
Tôi tò mò thò người ra tìm, tìm người đang nói chuyện khắp nơi. Người trên cây toàn thân áo trắng, vậy người đang nói chuyện có phải là một người áo đen? Hồi còn bé nghe trộm bà nội và các cụ nói chuyện, từng nghe kể đến Hắc Bạch vô thường, không ngờ lúc này bọn họ lại đang sống sờ sờ trước mắt mình.
"Gấp cái gì! Hồn phách cuối cùng đang ở gần đây, chờ bắt thôi, còn sợ trở về không giao ra được sao?" Người áo trắng nhảy từ trên cây xuống, đi đến cái gì đóđen thui phía trước: "Dạ Quần của chúng ta, lúc này có lẽ vừa phân thân đi ra ngoài ngao du rồi, tôi thấy người sống kia cũng không phải là người khiến người ta bớt lo lắng, lão Hắc, cậu cứ yên tâm, thời gian rất dư dả."
Lúc người áo trắng đi đến bóng đen phía trước, tôi mới thấy được mặt mũi người kia, quá tối, thảo nào tôi thế nào cũng không tìm được.
"Đi thôi! Cũng sắp rồi, nên đi bắt thôi."
Hai người Hắc Bạch kéo một sợi dây xích người đi về phía tôi, tôi sợ đến mức co người lên, tựa vào cây không dám thở.
Làm sao bây giờ? Người đoạt hồn đến thật rồi, bản thân bọn họ lại đi về phía đó, ngộ nhỡ bị bắt gặp, chẳng phải là hồn bay phách tán? A, tính toán một chút, một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, anh ta vừa cứu mình, vẫn nên trở lại báo một tin!
Từ nhỏ đã lớn lên trong núi, vốn đã quen với con đường núi này, tôi nhẹ nhàng lách qua Hắc Bạch vô thường, đi một cái đường tắt chạy về chỗ cũ.
Bà nội cả bị tên người chết giẫm trên mặt đất, móng vuốt khô héo của bàta liên tục cào lên mặt đất, mặc dù không có máu chảy ra, nhưng nhìn móng vuốt liên tiếp bị cào đứt, cũng đau biết mấy.
Tôi đi nhanh vọt đến trước mặt anh ta, vội vàng nắm lấy tay anh ta kêu: "Mau chạy đi, tôi thấy người đoạt hồn, nếu anh không chạy đi sẽ muộn đấy, xuống chảo dầu rất đau."
Tên chết tiệt bình tĩnh hất tay tôi ra, còn khinh thường hỏi tôi: "Sao không chạy? Thấy Hắc Bạch vô thường mới nhớ đến tôi à!"
Một lời đâm trúng tim tôi, không chút nào nể tình. Bị anh ta liếc mắt nhìn, tôi trong nháy mắt cảm thấy mình thật bỉ ổi, không khí đè nén mãnh liệt kia khiến tôi ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không còn.
Tôi thừa nhận mới đầu là muốn trở về tìm quân cứu viện, nhưng sau lại là thật lòng lo lắng anh ta sẽ bị bắt xuống chảo dầu để nấu lên! Như vậy cũng không tính là ý xấu mà! "Đàn ông chiêm chiếp oai oai cái gì? Đến lúc này, anh còn nhỏ như ruột gà vậy, đừng để ý cái bà phù thủy già này nữa, anh nhanh lên một chút chạy đi, nhanh lên một chút nhanh lên một chút."
Tên người chết híp mắt một cái, chân phải mạnh mẽ nghiến một cái, bà nội cả liền không động đậy.
Tôi thấy bà nội cả đã chết, liền kéo anh ta chạy về phía sau núi, nhưng người này cứ đứng đó như thế, vẫn không nhúc nhích.
"Hai Hắc Bạch vô thường hèn mọn đó, sao tôi phải chạy?"
Nếu không phải tình huống nguy cấp, tôi rất muốn lên cho anh ta hai vả vào mồm. Đã lúc nào rồi, còn ở đây giả bộ kiêu ngạo. Đấy là hắc bạch vô thường đấy, người đoạt hồn, bất cứ hồn phách nào cũng đều không chạy thoát khỏi lòng bàn tay bọn họ, người kia còn ở đây nói dối mà không biết ngượng.
Tự tạo nghiệp chướng không thế sống, cái thằng cha này đầu óc nhất định là bị lừa đá rồi, tôi vẫn không nên lo cho anh ta chạy trốn quên đi.
"A, tôi nói cái gì ấy nhỉ, nhìn bà già này đúng là thật biết cách núp lùm, hai anh em mình còn phải dừng lại tìm một lát, thì ra là ở đây!"
Vừa nghe giọng này cũng biết là người áo trắng rồi, da đầu tôi tê dại, bây giờ muốn đi cũng không đi được rồi, đều do tên người chết này.
Chỉ trong chốc lát, Hắc Bạch vô thường đã đi tới trước mặt, hai chân không nghe lời của tôi run lẩy bẩy, tim cũng nhanh chóng nhảy ra khỏi họng.
Hai anh em cũng không quan tâm bà nội cả trên mặt đất, mà dừng lại ở cửa nhìn tôi chằm chằm. Hắc vô thường thoạt nhìn cũng coi như là bình thường, nhưng Bạch vô thường này nhìn sao cũng không được tự nhiên, thấy hồn phách không thu, còn che miệng, đây là ý gì? Lẽ lào lão già bên cạnh tôi thực sự rất lợi hại?
"Hai vị vô thường đại nhân, ta chỉ là một tên tiểu quỷ, nhớ nương tử nên đến thăm. Chỉ cần hai vị đại nhân giơ cao đánh khẽ, lão thái bà này, ta tặng các ngài, nhưng phải đến lấy phách ném phần mộ là được rồi."
Lần đầu tiên nghe tên người chết nói khách sáo với người ta như vậy, nhưng sao tôi nghe chung quy lại vẫn cảm thấy không được tự nhiên, kỳ quái.
Hắc vô thường kéo bà nội cả trên đất dậy, đưa bà ta đến bên cạnh: "Lão thái bà này không ở yên trong mộ đợi, lại chạy ra,vùng dậy làm xác chết dọa người, chúng tôi lấy phách này của bà ta, đưa bà ta trở về."
"Cảm ơn, hai vị vô thường đã châm chước."
CHƯƠNG 10: GIƠ CAO ĐÁNH KHẼ.
Bà nội cả nheo mắt lại, bà ta vẫn đang không ngừng giãy dụa, cố gắng thoát khỏi tay tên người chết: "Cái gì? Chính là cậu! Tại sao lại muốn buông tha cho cô ta, bây giờ giữ lại cái thứ nghiệt súc này, chỉ biết gây hại cho người khác, cô ta thật đáng chết, không nên giữ lại trên đời! A!"
Tên người chết tức giận, anh ta nhấc chân lên đạp ra ngoài, nhìn bà nội cả giống như một đống cát từ giữa không trung rơi xuống đất, tôi cũng tò mò, bốn năm trước, vì sao anh ta lại buông tha cho tôi!
"Chuyện của ta, loại sinh vật đê tiện như bà có thể quản sao!" Tên người chết phất tay áo nhìn về phía xa xa: "Đoạt Hồn sắp đến, bà không còn đường sống đâu."
Vẻ mặt bà nội cả chợt biến đổi, cả người bà ta run lên lập tức cười khanh khách: "Cậu muốn dọa tôi, vậy thì hoàn toàn sai lầm rồi! Tôi không phải là cô hồn, lấy đâu ra hồn phách? Ngược lại cậu, nhìn rất ngon, chờ Đoạt Hồn đến, còn không biết ai mới bị người nào đó mang đi!"
Nghe bà nội cả nói vậy, tôi không khỏi lo lắng.
Hễ là người sau khi chết phải trở về âm tào địa phủ, tìm Diêm Vương báo tin, loại dựa vào vào một hơi thở cuối cùng đến bây giờ như bà nội cả này, hồn phách đã sớm bị ăn hết rồi, ngược lại bản thân tên người chết này, đúng là có chút nguy hiểm.
Bốn năm trước, đã làm chuyện đó một lần, lại không may lại trúng thưởng! Việc này có lẽ đã thành sự thật, tôi cảm thấy bản thân mình cũng rất yếu. Vả lại tính ra anh ta cũng nói thật, nhìn vào đứa bé này, anh ta bất luận thế nào cũng sẽ không bỏ mặc tôi. Nếu có cơ hội quay về, vẫn phải đi bệnh viện kiểm tra một chút, rõ ràng có rồi, như vậy cái thai này cũng không phải thứ gì tốt đẹp, dùng để ngăn ngừa tai họa về sau. Nhưng bây giờ phải dựa vào nó để bảo toàn tính mạng.
"Tên người chết, anh hùng không ăn thua thiệt trước mắt! Chạy trước rồi hãy nói, nếu như anh bị bắt đi, tôi trở thành thức ăn của bà nội cả này dễ như chơi, một xác ba mạng, sẽ thua lớn." Tôi nhìn chằm chằm bà nội cả, chọc lưng anh ta, tôi sợ anh ta không cảm nhận được, cho nên ra sức chọc vài cái.
Những đám mây che khuất ánh trăng, anh ta chớp mắt đã quay đầu lại, hình như tôi đang bị anh ta nhìn chằm chằm, sắc vàng từ trong tròng mắt đen của anh ta hiện lên, sắc vàng quái dị này giống như muốn hút tôi vào vậy: "em gọi ta là gì?"
Tôi rụt đầu lại, đang yên đang lành sao lại tức giận? "Không phải chỉ là một cái tên sao, không có thì gọi anh là tên người chết cũng đã không tệ rồi. Hơn nữa, tôi cũng không biết tên anh, tôi theo hứng thì gọi như thế, anh không thích, vậy tôi gọi anh là tên quỷ chết, lão già chết, chết..."
Không khí bốn phía càng ngày càng loãng, hình như anh ta có ý định giết người! Tôi nuốt nước bọt, thừa nhận vừa miệng lưỡi có kiến nghị hơi nhanh, nhưng cũng không đến mức hẹp hòi đã muốn giết tôi như vậy chứ! Chẳng qua, thoạt nhìn anh ta còn trẻ tuổi, nói vậy chắc cũng sống ở chỗ này rất lâu rồi, cho nên lúc gọi vậy mới không vui, vậy sau này gọi anh ta là lão già ông già cũng được, ngay sau đó liền nhẹ giọng: "Coi như tôi chưa nói cái gì, anh nhìn kìa!"
Nhìn thoáng qua thấy bà nội cả giống như con cóc nằm trên mặt đất, ngực không ngừng nâng lên hạ xuống rất nhanh, có rất nhiều công lực mạnh mẽ, vì vậy có lòng tốt nhắc nhở anh ta, bản thân nhân cơ hội lặng lẽ lùi về phía sau mấy bước, đã hết lời ngon ngọt, không nghe là chuyện của anh ta. Anh ta đã không có ý định rời đi, tôi cũng không cần ở chỗ này cùng chờ chết.
Ông già chết tiệt hừ lạnh một tiếng, dồn hết sự chú ý lên người bà nội cả, nhân cơ hội này, tôi chạy vào bụi cây.
Con đường lớn phía trước đi về thôn Hà đã bị hai người kia chặn, tôi chỉ có thể vòng qua rừng cây bên cạnh để đi, mặc dù đường không dễ đi, nhưng nghĩ đến bố mẹ vẫn ở trong thôn, tôi chỉ có thể thật kiên trì đi về phía trước.
Phía sau truyền đến tiếng chửi rủa, không cần đoán cũng biết là anh ta! Buổi tối ngọn núi bắt đầu nổi gió, tiếng động không kịp truyền đến tai tôi đã bị thổi tan, như vậy cũng tốt, dù sao anh ta mắng cũng không phải cái gì dễ nghe, không nghe cũng được.
Chạy được một đoạn đường, xác định bà nội cả không đuổi theo sau, tôi mới bước chậm lại. Trái tim vừa lắng xuống một chút, thì tiếng gió thổi bốn phía lại lọt vào tai, trong khu rừng phía trước thấp thoáng có tiếng người nói. Có vết xe đổ, bản thân tôi cũng không vui vẻ nếu gặp người quen ở đây, không gặp quỷ là tốt rồi.
Trời sinh trong lòng đã ôm một bụng tò mò, bản thân đi theo trái tim, lặng lẽ trốn sau một cái cây đại thụ, nhưng nghe xong, không nhìn xuống trái tim không chết đươc.
Những đám mây tản ra để lộ ra ánh trăng sáng trong, tôi cảm thấy ông trời chắc chắn ta là cố ý, lúc cần che không che, lúc không cần che, những đám mây này lại đột nhiên đến.
Dựa vào ánh sáng, ôi mẹ ơi!
Tôi vội vàng che miệng đến thở mạnh cũng không dám thở một tiếng, cái gì sợ cũng đến, sao lại xui xẻo như vậy chứ!
Trên ngọn cây cách đó không xa một bóng trắng đang đung đưa, lông mày nhỏ, môi trắng mặt trắng, thoạt nhìn sau lưng rất khôi ngô, chỉ là anh ta đội cái mũ quá cao làm cho người ta không khỏi liên tưởng đến Hắc Bạch vô thường.
Keng! Keng! Keng!
Dây xích bằng sắt va vào nhau tạo ra âm thanh rất êm tai, nhìn theo bên chân của người đàn ông áo trắng, một sợi dây xích bằng sắt to lớn đang thõng xuống mặt đất, mỗi đốt của dây xích bằng sắt đều buộc một người.
"Lão Bạch, tìm nửa ngày, còn thiếu một hồn phách, nếu cậu không thêm chút sức lực, đến khi trở về chỗ Dạ Quân, tôi cậu sẽ đều bị bắt đi nấu dầu tạ tội đấy."
A, người đàn ông áo trắng trên cây còn chưa mở miệng, vậy tiếng này từ đâu tới?
Tôi tò mò thò người ra tìm, tìm người đang nói chuyện khắp nơi. Người trên cây toàn thân áo trắng, vậy người đang nói chuyện có phải là một người áo đen? Hồi còn bé nghe trộm bà nội và các cụ nói chuyện, từng nghe kể đến Hắc Bạch vô thường, không ngờ lúc này bọn họ lại đang sống sờ sờ trước mắt mình.
"Gấp cái gì! Hồn phách cuối cùng đang ở gần đây, chờ bắt thôi, còn sợ trở về không giao ra được sao?" Người áo trắng nhảy từ trên cây xuống, đi đến cái gì đóđen thui phía trước: "Dạ Quần của chúng ta, lúc này có lẽ vừa phân thân đi ra ngoài ngao du rồi, tôi thấy người sống kia cũng không phải là người khiến người ta bớt lo lắng, lão Hắc, cậu cứ yên tâm, thời gian rất dư dả."
Lúc người áo trắng đi đến bóng đen phía trước, tôi mới thấy được mặt mũi người kia, quá tối, thảo nào tôi thế nào cũng không tìm được.
"Đi thôi! Cũng sắp rồi, nên đi bắt thôi."
Hai người Hắc Bạch kéo một sợi dây xích người đi về phía tôi, tôi sợ đến mức co người lên, tựa vào cây không dám thở.
Làm sao bây giờ? Người đoạt hồn đến thật rồi, bản thân bọn họ lại đi về phía đó, ngộ nhỡ bị bắt gặp, chẳng phải là hồn bay phách tán? A, tính toán một chút, một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, anh ta vừa cứu mình, vẫn nên trở lại báo một tin!
Từ nhỏ đã lớn lên trong núi, vốn đã quen với con đường núi này, tôi nhẹ nhàng lách qua Hắc Bạch vô thường, đi một cái đường tắt chạy về chỗ cũ.
Bà nội cả bị tên người chết giẫm trên mặt đất, móng vuốt khô héo của bàta liên tục cào lên mặt đất, mặc dù không có máu chảy ra, nhưng nhìn móng vuốt liên tiếp bị cào đứt, cũng đau biết mấy.
Tôi đi nhanh vọt đến trước mặt anh ta, vội vàng nắm lấy tay anh ta kêu: "Mau chạy đi, tôi thấy người đoạt hồn, nếu anh không chạy đi sẽ muộn đấy, xuống chảo dầu rất đau."
Tên chết tiệt bình tĩnh hất tay tôi ra, còn khinh thường hỏi tôi: "Sao không chạy? Thấy Hắc Bạch vô thường mới nhớ đến tôi à!"
Một lời đâm trúng tim tôi, không chút nào nể tình. Bị anh ta liếc mắt nhìn, tôi trong nháy mắt cảm thấy mình thật bỉ ổi, không khí đè nén mãnh liệt kia khiến tôi ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không còn.
Tôi thừa nhận mới đầu là muốn trở về tìm quân cứu viện, nhưng sau lại là thật lòng lo lắng anh ta sẽ bị bắt xuống chảo dầu để nấu lên! Như vậy cũng không tính là ý xấu mà! "Đàn ông chiêm chiếp oai oai cái gì? Đến lúc này, anh còn nhỏ như ruột gà vậy, đừng để ý cái bà phù thủy già này nữa, anh nhanh lên một chút chạy đi, nhanh lên một chút nhanh lên một chút."
Tên người chết híp mắt một cái, chân phải mạnh mẽ nghiến một cái, bà nội cả liền không động đậy.
Tôi thấy bà nội cả đã chết, liền kéo anh ta chạy về phía sau núi, nhưng người này cứ đứng đó như thế, vẫn không nhúc nhích.
"Hai Hắc Bạch vô thường hèn mọn đó, sao tôi phải chạy?"
Nếu không phải tình huống nguy cấp, tôi rất muốn lên cho anh ta hai vả vào mồm. Đã lúc nào rồi, còn ở đây giả bộ kiêu ngạo. Đấy là hắc bạch vô thường đấy, người đoạt hồn, bất cứ hồn phách nào cũng đều không chạy thoát khỏi lòng bàn tay bọn họ, người kia còn ở đây nói dối mà không biết ngượng.
Tự tạo nghiệp chướng không thế sống, cái thằng cha này đầu óc nhất định là bị lừa đá rồi, tôi vẫn không nên lo cho anh ta chạy trốn quên đi.
"A, tôi nói cái gì ấy nhỉ, nhìn bà già này đúng là thật biết cách núp lùm, hai anh em mình còn phải dừng lại tìm một lát, thì ra là ở đây!"
Vừa nghe giọng này cũng biết là người áo trắng rồi, da đầu tôi tê dại, bây giờ muốn đi cũng không đi được rồi, đều do tên người chết này.
Chỉ trong chốc lát, Hắc Bạch vô thường đã đi tới trước mặt, hai chân không nghe lời của tôi run lẩy bẩy, tim cũng nhanh chóng nhảy ra khỏi họng.
Hai anh em cũng không quan tâm bà nội cả trên mặt đất, mà dừng lại ở cửa nhìn tôi chằm chằm. Hắc vô thường thoạt nhìn cũng coi như là bình thường, nhưng Bạch vô thường này nhìn sao cũng không được tự nhiên, thấy hồn phách không thu, còn che miệng, đây là ý gì? Lẽ lào lão già bên cạnh tôi thực sự rất lợi hại?
"Hai vị vô thường đại nhân, ta chỉ là một tên tiểu quỷ, nhớ nương tử nên đến thăm. Chỉ cần hai vị đại nhân giơ cao đánh khẽ, lão thái bà này, ta tặng các ngài, nhưng phải đến lấy phách ném phần mộ là được rồi."
Lần đầu tiên nghe tên người chết nói khách sáo với người ta như vậy, nhưng sao tôi nghe chung quy lại vẫn cảm thấy không được tự nhiên, kỳ quái.
Hắc vô thường kéo bà nội cả trên đất dậy, đưa bà ta đến bên cạnh: "Lão thái bà này không ở yên trong mộ đợi, lại chạy ra,vùng dậy làm xác chết dọa người, chúng tôi lấy phách này của bà ta, đưa bà ta trở về."
"Cảm ơn, hai vị vô thường đã châm chước."
Bình luận facebook