Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-8
CHƯƠNG 8: XÁC ƯỚP.
CHƯƠNG 8: XÁC ƯỚP.
Một bà lão cầm đèn lồng đi về phía trước, bà mặt một áo choàng dài tay màu xanh thẫm, tóc búi sau gáy, bước đi từng bước, bóng lưng giống như đã từng quen biết.
Mặc dù như vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó kỳ quái, trời nóng như vậy mà bà cụ mặc như thế không thấy nóng à?
"Ngoan Bảo à? Chúng ta tìm cháu rất lâu đấy!" Bà cụ ngừng bước, giọng nói của bà ta rè rè như quạt máy thông gió.
Tôi nhìn lại xung quanh cũng không có ai khác, bà ấy lại gọi biệt danh của tôi thì chắc là biết tôi, nhưng bà vẫn không quay đầu thì sao lại biết là tôi nhỉ? Khi tôi đang định mở miệng hỏi thì chiếc trâm cài tóc trên đầu bà hấp hẫn ánh mắt tôi, lời sắp hỏi ra cũng đông cứng nuốt vào trong bụng.
Tôi nhận ra chiếc trâm kia, đó là thứ bà nội cả của tôi yêu mến nhất, bà đã qua đời từ rất lâu rồi.
Hầu như tôi chẳng có ấn tượng gì về bà nội cả, lúc bà qua đời tôi còn đang bú sữa mẹ. Bà còn lớn hơn ông nội tôi mười mấy tuổi, tôi nhớ nhất về bà cũng là về chiếc trâm kia. Khi còn bé tôi từng cầm chơi, biết đó là di vật của bà nội cả, sau đó chiếc trâm không cánh mà bay, tìm thế nào cũng không có nên đành bỏ qua.
Giờ phút này đột nhiên xuất hiện mà còn cài trên đầu bà lão này? Tôi nhìn lầm hay là...
Nghĩ đến cách ăn mặc của bà cụ, đáy lòng tôi trở nên rét lạnh, lùi mấy bước theo bản năng. Phía trước, bà cụ cầm đèn lồng từ từ xoay người lại.
Áo dài cài khuy của những năm bốn mươi năm mươi, váy dài kéo lê trên mặt đất, trước ngực còn thêu một chữ 'Thọ' màu đỏ, rõ ràng đây là áo liệm mặc cho người chết mà!
Ánh sáng tỏa ra từ đèn lồng chiếu lên mặt bà cụ hiện ra một khuôn mặt xác ướp không có ngũ quan*. Hốc mắt lõm xuống còn có giòi đang động đậy, hàm răng lộ ra ngoài như hộp âm nhạc không thể đóng lại, phát ra âm thanh lách cách.
* Ngũ quan: tai, mắt, miệng, mũi và lông mày.
Đầu tôi ong ong, không để ý mọi thứ chỉ bỏ chạy thật nhanh, sau lưng liên tục truyền tới tiếng hét của bà.
"Ngoan Bảo à, cháu đợi bà nội cả với nào, bà đem chiếc trâm mà cháu thích nhất đến này, cháu đợi bà một chút nào, trò chuyện với bà nội cả đi, bà thật cô đơn nha! Mau đến đây với bà nội cả!"
Nghe từng tiếng gào thảm thiết này, tôi cảm thấy tôi sắp điên rồi!
Tôi thấy rõ là một xác ướp, nó, sao nó biết nói chuyện và bước đi chứ?
Chỉ có những người chết oan mới không thể nhắm mắt, biến thành cương thi tìm giết kẻ thù. Nếu không phải là có nguyện vọng chưa thực hiện được mới không chịu đi, không muốn rời xa trần thế thì cũng là mấy tên quỷ hẹp hòi, trong lòng ghen ghét muốn gây phiền toái cho người sống, lôi kéo người khác chịu tội thay.
Nhưng mình và bà nội cả cũng đâu có dây mơ rễ má gì, không thể nào có ân oán nhỉ, sao bà ta lại đến tìm tôi chứ? Chỉ nói chuyện phiếm ư, có ai từng thấy có người ngồi đối mặt với người chết và cùng nhau nói chuyện phiếm, dù sao tôi cũng không to gan như vậy.
"Triệu Huệ Phân, bà làm gì đấy, đừng động vào cháu gái tôi!"
Giọng nói của ông nội, không phải là ông đã chết à? Sao lại xuất hiện trong rừng?
Tôi chạy chậm lại và quay đầu nhìn lại phía sau, thật sự là ông nội, ông chỉ đưa lưng về phía tôi, đứng bên cạnh bà nội cả và gọi tên bà.
Một người đã chết mười mấy năm còn một người khác vừa chết hôm qua, giờ phút này bọn họ cứ sống sờ sờ đứng bên cạnh tôi thế này, tôi phải giải thích thế nào đây? Tôi chuyển kiếp à? 'Vèo' một tiếng chuyển kiếp đến thế giới của linh hồn người chết? Hay là bọn họ đi nhầm cửa nên tiến vào thế giới của tôi?
Ôi, trời ạ, ai giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi dừng bước mà không hề hay biết!
Mặc dù không cách nào giải thích chuyện trước mắt nhưng tôi không có bất kỳ sợ hãi nào đối với ông nội, tôi tin tưởng chắc chắn ta rằng ông sẽ không hại tôi, nhưng đúng là chuyện bà nội cả tìm tôi thì hơi kỳ quái, lòng tò mò quấy phá, tôi không nhịn được đứng sau cây nhìn chằm chằm bọn họ.
Bà nội cả lắc lắc đèn lồng làm khuôn mặt bà càng trông kinh khủng hơn. Bà hung ác tàn nhẫn quát lên về phía ông nội: "Lão già kia, đừng xen vào việc của người khác, nếu không tôi sẽ để ông chết hẳn."
Ông nội cũng đã chết, còn phải chết thế nào mới được coi là chết nhỉ! Thế giới của người chết thật khó hiểu, tôi núp đằng kia và suy nghĩ sâu xa, nhưng vẫn không hiểu nổi rốt cuộc vì sao bà nội cả tìm tôi?
"Triệu Huệ Phân, rốt cuộc Ngoan Bảo nhà tôi chọc phải bà ở chỗ nào, bà nói rõ ràng cho tôi." Ông nội cũng không lùi dù nửa bước vì lời đe dọa của bà nội cả.
Bà nội cả giơ móng tay khô của mình chỉ về phía ông nội: "Chỉ dựa vào việc nó còn sống!"
Tôi nghe xong hồi hộp trong lòng, lời này của bà nội cả có ý gì? Tôi sống thì trở ngại gì bà?
Ngay sau đó, bà nội cả cuồng loạn gào: "Từ trước đến giờ, không có một người phụ nữ nào của nhà họ Mạc có thể còn sống sau khi cưới, con tôi chết, cháu gái tôi cũng đã chết, tại sao chỉ có nó còn sống? Chuyện này không công bằng!"
A, hóa ra vì chuyện này!
Trước giờ mấy đời nhà họ Mạc, chỉ cần là con gái đều không thoát khỏi kết cục phải kết hôn với linh hồn người chết, sau đó số mệnh sau cùng của họ chỉ có một con đường đi đến suối vàng, nhưng sau đêm đó tôi lại còn sống như một kỳ tích, cho nên bà nội cả mới đến đòi mạng tôi.
Tôi sống sót là sai, chết đi trong đêm đó mới là con đường đúng.
"Nó còn sống thì cả thôn đều phải chết!"
Bà nội cả và ông nội đều là người được sinh ra và lớn lên ở thôn này, bọn họ nói tiếng địa phương, tôi chỉ nghe hiểu được một chút. Cũng khó trách sau khi chết oán hận của bà nội cả vẫn đọng lại như thế, con gái và cháu gái bà đều chết vì đám cưới, cháu gái của bà thì chắc nhỏ hơn tôi vài tuổi.
Sau đêm đó, tôi lập tức theo ba mẹ rời đi! Bà nội cả qua đời khi cháu gái bà khoảng ba tuổi, khi đó chắc là rất bận tâm nên khi biết tin tôi còn sống bà mới có thể nuốt không trôi cơn giận này.
Người thiện không đến, người đến không thiện, xem ra bà nội cả đến tìm tôi cũng kiên trì với ý nghĩ kéo tôi xuống dưới.
Tôi nghe thấy tiếng thở dài của ông nội, ông quay đầu nhìn về phía tôi đang ẩn núp và nói: "Ngoan Bảo, về đi, đừng quay lại đây! Phải bất chấp mọi thứ thoát ra khỏi chỗ này mới là chuyện quan trọng, nếu cháu không đi sẽ phải chết ở đây mất!"
Dù thế nào tôi cũng không thể tin ông nội đang đứng trước mặt mình đã qua đời, rõ ràng ông vẫn bảo vệ tôi, nói chuyện với tôi như trước. Tôi thấy trên người ông mặc áo liệm, nỗi buồn toát ra không có cách nào đè nén, tôi khóc như mưa.
"Ông nội, ông nói cho cháu là ông không chết, bọn họ lừa gạt cháu đúng không? Thân thể ông khỏe mạnh như vậy tại sao đi là đi được? Cháu không tin, cháu cũng không đi!" Từ đầu đến cuối tôi đều không có cách nào chấp nhận tin ông nội chết, bây giờ thấy bóng lưng của ông, tôi càng không phân biệt được."Ba mẹ đã về đây, dù phải đi thì cháu cũng phải đi cùng họ."
Ông nội sốt ruột dậm chân một cái: "Ai muốn chúng nó trở về vậy! Haizz Ngoan Bảo, có thể đi một người thì đi một người, cháu đừng quan tâm gì hết, chạy, chạy xuống núi, ông giúp cháu cản bà tám này!"
Trong thôn của tôi, bà tám là chỉ người phụ nữ đanh đá, bà nội cả vừa nghe vậy lửa giận lập tức dâng cao ba trượng, lôi kéo áo liệm của ông nội và gào thét: "Tên người chết, ông nói ai là bà tám? Có tin là hôm nay tôi sẽ để cho ngươi chết ở đây không?"
Bà nội cả thật giống như một người phụ nữ đanh đá, lôi xé quần áo ông nội, móng vuốt nhọn vung vẩy mạnh mẽ.
Ngọn đèn dầu rơi sang một bên, ông nội bị bà ép liên tục lui ra sau, khi còn sống, ông nội không phải người thích nói chuyện, càng không biết mắng nhau với người khác, làm sao ông có thể là đối thủ của bà nội cả.
Tôi thấy khí thế bà nội cả hung hăng, vì vậy quyết định nghe lời ông nội, chạy trước nói sau, giữ được núi xanh thì lo gì không có củi đốt! Nhưng muốn tôi rời khỏi thôn là chuyện không thể nào! Nếu biết trong thôn xảy ra việc lớn có liên quan đến tôi thì tôi càng không có lý do mặc kệ!
Bởi vì ánh sáng quá yếu, tôi vừa băn khoăn trong lòng nên không để ý cẩn thận dưới chân, cả người ngã sấp xuống. Tôi che bụng theo bản năng nhưng vẫn chậm một bước, khi lăn xuống bụng đụng lên đá, cái cảm giác đau thấu tim gan đó suýt khiến tôi tắt thở.
CHƯƠNG 8: XÁC ƯỚP.
Một bà lão cầm đèn lồng đi về phía trước, bà mặt một áo choàng dài tay màu xanh thẫm, tóc búi sau gáy, bước đi từng bước, bóng lưng giống như đã từng quen biết.
Mặc dù như vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó kỳ quái, trời nóng như vậy mà bà cụ mặc như thế không thấy nóng à?
"Ngoan Bảo à? Chúng ta tìm cháu rất lâu đấy!" Bà cụ ngừng bước, giọng nói của bà ta rè rè như quạt máy thông gió.
Tôi nhìn lại xung quanh cũng không có ai khác, bà ấy lại gọi biệt danh của tôi thì chắc là biết tôi, nhưng bà vẫn không quay đầu thì sao lại biết là tôi nhỉ? Khi tôi đang định mở miệng hỏi thì chiếc trâm cài tóc trên đầu bà hấp hẫn ánh mắt tôi, lời sắp hỏi ra cũng đông cứng nuốt vào trong bụng.
Tôi nhận ra chiếc trâm kia, đó là thứ bà nội cả của tôi yêu mến nhất, bà đã qua đời từ rất lâu rồi.
Hầu như tôi chẳng có ấn tượng gì về bà nội cả, lúc bà qua đời tôi còn đang bú sữa mẹ. Bà còn lớn hơn ông nội tôi mười mấy tuổi, tôi nhớ nhất về bà cũng là về chiếc trâm kia. Khi còn bé tôi từng cầm chơi, biết đó là di vật của bà nội cả, sau đó chiếc trâm không cánh mà bay, tìm thế nào cũng không có nên đành bỏ qua.
Giờ phút này đột nhiên xuất hiện mà còn cài trên đầu bà lão này? Tôi nhìn lầm hay là...
Nghĩ đến cách ăn mặc của bà cụ, đáy lòng tôi trở nên rét lạnh, lùi mấy bước theo bản năng. Phía trước, bà cụ cầm đèn lồng từ từ xoay người lại.
Áo dài cài khuy của những năm bốn mươi năm mươi, váy dài kéo lê trên mặt đất, trước ngực còn thêu một chữ 'Thọ' màu đỏ, rõ ràng đây là áo liệm mặc cho người chết mà!
Ánh sáng tỏa ra từ đèn lồng chiếu lên mặt bà cụ hiện ra một khuôn mặt xác ướp không có ngũ quan*. Hốc mắt lõm xuống còn có giòi đang động đậy, hàm răng lộ ra ngoài như hộp âm nhạc không thể đóng lại, phát ra âm thanh lách cách.
* Ngũ quan: tai, mắt, miệng, mũi và lông mày.
Đầu tôi ong ong, không để ý mọi thứ chỉ bỏ chạy thật nhanh, sau lưng liên tục truyền tới tiếng hét của bà.
"Ngoan Bảo à, cháu đợi bà nội cả với nào, bà đem chiếc trâm mà cháu thích nhất đến này, cháu đợi bà một chút nào, trò chuyện với bà nội cả đi, bà thật cô đơn nha! Mau đến đây với bà nội cả!"
Nghe từng tiếng gào thảm thiết này, tôi cảm thấy tôi sắp điên rồi!
Tôi thấy rõ là một xác ướp, nó, sao nó biết nói chuyện và bước đi chứ?
Chỉ có những người chết oan mới không thể nhắm mắt, biến thành cương thi tìm giết kẻ thù. Nếu không phải là có nguyện vọng chưa thực hiện được mới không chịu đi, không muốn rời xa trần thế thì cũng là mấy tên quỷ hẹp hòi, trong lòng ghen ghét muốn gây phiền toái cho người sống, lôi kéo người khác chịu tội thay.
Nhưng mình và bà nội cả cũng đâu có dây mơ rễ má gì, không thể nào có ân oán nhỉ, sao bà ta lại đến tìm tôi chứ? Chỉ nói chuyện phiếm ư, có ai từng thấy có người ngồi đối mặt với người chết và cùng nhau nói chuyện phiếm, dù sao tôi cũng không to gan như vậy.
"Triệu Huệ Phân, bà làm gì đấy, đừng động vào cháu gái tôi!"
Giọng nói của ông nội, không phải là ông đã chết à? Sao lại xuất hiện trong rừng?
Tôi chạy chậm lại và quay đầu nhìn lại phía sau, thật sự là ông nội, ông chỉ đưa lưng về phía tôi, đứng bên cạnh bà nội cả và gọi tên bà.
Một người đã chết mười mấy năm còn một người khác vừa chết hôm qua, giờ phút này bọn họ cứ sống sờ sờ đứng bên cạnh tôi thế này, tôi phải giải thích thế nào đây? Tôi chuyển kiếp à? 'Vèo' một tiếng chuyển kiếp đến thế giới của linh hồn người chết? Hay là bọn họ đi nhầm cửa nên tiến vào thế giới của tôi?
Ôi, trời ạ, ai giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi dừng bước mà không hề hay biết!
Mặc dù không cách nào giải thích chuyện trước mắt nhưng tôi không có bất kỳ sợ hãi nào đối với ông nội, tôi tin tưởng chắc chắn ta rằng ông sẽ không hại tôi, nhưng đúng là chuyện bà nội cả tìm tôi thì hơi kỳ quái, lòng tò mò quấy phá, tôi không nhịn được đứng sau cây nhìn chằm chằm bọn họ.
Bà nội cả lắc lắc đèn lồng làm khuôn mặt bà càng trông kinh khủng hơn. Bà hung ác tàn nhẫn quát lên về phía ông nội: "Lão già kia, đừng xen vào việc của người khác, nếu không tôi sẽ để ông chết hẳn."
Ông nội cũng đã chết, còn phải chết thế nào mới được coi là chết nhỉ! Thế giới của người chết thật khó hiểu, tôi núp đằng kia và suy nghĩ sâu xa, nhưng vẫn không hiểu nổi rốt cuộc vì sao bà nội cả tìm tôi?
"Triệu Huệ Phân, rốt cuộc Ngoan Bảo nhà tôi chọc phải bà ở chỗ nào, bà nói rõ ràng cho tôi." Ông nội cũng không lùi dù nửa bước vì lời đe dọa của bà nội cả.
Bà nội cả giơ móng tay khô của mình chỉ về phía ông nội: "Chỉ dựa vào việc nó còn sống!"
Tôi nghe xong hồi hộp trong lòng, lời này của bà nội cả có ý gì? Tôi sống thì trở ngại gì bà?
Ngay sau đó, bà nội cả cuồng loạn gào: "Từ trước đến giờ, không có một người phụ nữ nào của nhà họ Mạc có thể còn sống sau khi cưới, con tôi chết, cháu gái tôi cũng đã chết, tại sao chỉ có nó còn sống? Chuyện này không công bằng!"
A, hóa ra vì chuyện này!
Trước giờ mấy đời nhà họ Mạc, chỉ cần là con gái đều không thoát khỏi kết cục phải kết hôn với linh hồn người chết, sau đó số mệnh sau cùng của họ chỉ có một con đường đi đến suối vàng, nhưng sau đêm đó tôi lại còn sống như một kỳ tích, cho nên bà nội cả mới đến đòi mạng tôi.
Tôi sống sót là sai, chết đi trong đêm đó mới là con đường đúng.
"Nó còn sống thì cả thôn đều phải chết!"
Bà nội cả và ông nội đều là người được sinh ra và lớn lên ở thôn này, bọn họ nói tiếng địa phương, tôi chỉ nghe hiểu được một chút. Cũng khó trách sau khi chết oán hận của bà nội cả vẫn đọng lại như thế, con gái và cháu gái bà đều chết vì đám cưới, cháu gái của bà thì chắc nhỏ hơn tôi vài tuổi.
Sau đêm đó, tôi lập tức theo ba mẹ rời đi! Bà nội cả qua đời khi cháu gái bà khoảng ba tuổi, khi đó chắc là rất bận tâm nên khi biết tin tôi còn sống bà mới có thể nuốt không trôi cơn giận này.
Người thiện không đến, người đến không thiện, xem ra bà nội cả đến tìm tôi cũng kiên trì với ý nghĩ kéo tôi xuống dưới.
Tôi nghe thấy tiếng thở dài của ông nội, ông quay đầu nhìn về phía tôi đang ẩn núp và nói: "Ngoan Bảo, về đi, đừng quay lại đây! Phải bất chấp mọi thứ thoát ra khỏi chỗ này mới là chuyện quan trọng, nếu cháu không đi sẽ phải chết ở đây mất!"
Dù thế nào tôi cũng không thể tin ông nội đang đứng trước mặt mình đã qua đời, rõ ràng ông vẫn bảo vệ tôi, nói chuyện với tôi như trước. Tôi thấy trên người ông mặc áo liệm, nỗi buồn toát ra không có cách nào đè nén, tôi khóc như mưa.
"Ông nội, ông nói cho cháu là ông không chết, bọn họ lừa gạt cháu đúng không? Thân thể ông khỏe mạnh như vậy tại sao đi là đi được? Cháu không tin, cháu cũng không đi!" Từ đầu đến cuối tôi đều không có cách nào chấp nhận tin ông nội chết, bây giờ thấy bóng lưng của ông, tôi càng không phân biệt được."Ba mẹ đã về đây, dù phải đi thì cháu cũng phải đi cùng họ."
Ông nội sốt ruột dậm chân một cái: "Ai muốn chúng nó trở về vậy! Haizz Ngoan Bảo, có thể đi một người thì đi một người, cháu đừng quan tâm gì hết, chạy, chạy xuống núi, ông giúp cháu cản bà tám này!"
Trong thôn của tôi, bà tám là chỉ người phụ nữ đanh đá, bà nội cả vừa nghe vậy lửa giận lập tức dâng cao ba trượng, lôi kéo áo liệm của ông nội và gào thét: "Tên người chết, ông nói ai là bà tám? Có tin là hôm nay tôi sẽ để cho ngươi chết ở đây không?"
Bà nội cả thật giống như một người phụ nữ đanh đá, lôi xé quần áo ông nội, móng vuốt nhọn vung vẩy mạnh mẽ.
Ngọn đèn dầu rơi sang một bên, ông nội bị bà ép liên tục lui ra sau, khi còn sống, ông nội không phải người thích nói chuyện, càng không biết mắng nhau với người khác, làm sao ông có thể là đối thủ của bà nội cả.
Tôi thấy khí thế bà nội cả hung hăng, vì vậy quyết định nghe lời ông nội, chạy trước nói sau, giữ được núi xanh thì lo gì không có củi đốt! Nhưng muốn tôi rời khỏi thôn là chuyện không thể nào! Nếu biết trong thôn xảy ra việc lớn có liên quan đến tôi thì tôi càng không có lý do mặc kệ!
Bởi vì ánh sáng quá yếu, tôi vừa băn khoăn trong lòng nên không để ý cẩn thận dưới chân, cả người ngã sấp xuống. Tôi che bụng theo bản năng nhưng vẫn chậm một bước, khi lăn xuống bụng đụng lên đá, cái cảm giác đau thấu tim gan đó suýt khiến tôi tắt thở.
Bình luận facebook