Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-13
CHƯƠNG 13: LỘ CHÂN
CHƯƠNG 13: LỘ CHÂN
Ông Ba ngang hàng với người chủ trì, ông muốn nói chuyện hệ trọng, không ai dám không tin! Ông xoa bùn đất nhiều lần liền ngửi thấy, vẻ mặt âm trầm đáng sợ. “Chẳng trách những hòa thượng, đạo sĩ trên núi chạy nhanh như vậy, thì ra là đã sớm phát hiện.”
Người trong thôn vừa nghe xong trong lòng càng thêm hoảng loạn, chuyện hệ trọng gì mà ngay cả hòa thượng, đạo sĩ đều bị hù chạy hết?
“Ông Ba, ngài mau nói đây rốt cuộc là chuyện hệ trọng gì đi! Sao tất cả đều chạy đi hết?”
Ông Ba hừ một tiếng híp mắt nói: “Chạy, cũng không chạy thoát được đâu! Ra khỏi thôn này, bọn họ sẽ chết nhanh hơn!”
Tôi nghe được tiếng hít sâu của tất cả mọi người, bọn họ hoàn toàn tin tưởng lời ông Ba nói. Tôi cũng vì vậy mà toàn thân căng thẳng theo, tiếp tục nghe ông Ba nói tiếp: “Tất cả mọi người đừng làm ồn nữa, trở về rồi nói.”
Lùi lại đi cuối cùng, tôi lo lắng hỏi tên người chết: “Tại sao món đồ chơi kia muốn thi thể của ông nội tôi?”
Tên người chết vuốt cằm, anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng của ông Ba, lạnh lùng nói: “Oan có đầu nợ có chủ, thiếu nợ thì trả tiền, có chuyện gì khó hiểu đâu. Ít hỏi đi, bây giờ quay về còn kịp!”
Có đi về hay không là vấn đề của tôi, tôi không để ý lời nói của anh ta, anh ta có ý tốt nhưng cũng không có khả năng. “Nếu là yêu ma quỷ quái, không phải còn có Hắc Bạch vô thường hay sao? Vì sao còn có thể để nó đi ra ngoài gieo họa?”
Tên người chết trợn trắng mắt liếc tôi, nhìn chòng chọc tôi như nhìn tên ngu ngốc. “Hừ! Quỷ giới không phải là nơi để giảng đạo lý, con quỷ đó không đuối lí, âm phủ cũng không có quyền can thiệp. Trong thành Vong Linh có rất nhiều oan hồn, không cho bọn họ hoàn thành tâm nguyện mà đã đưa xuống âm phủ báo danh, vậy quỷ giới này chẳng phải là lũ quỷ chen chúc nhau, quỷ ở đầy đường, ngay cả một nơi dừng chân cũng không có sao?”
Nghe cũng có đạo lý, việc trộm xác như vậy, là có thù như thế nào với thôn Hà? Muốn cắt đứt đường sống cả thôn?
“Giết người thì đền mạng, đạo nghĩa trời đất! Những oan hồn này biết rõ phải xuống mười tám tầng địa ngục mới có thể chuộc tội mới có thể vào vòng Luân hồi, trong quá trình này có thể bởi vì không chịu đựng được mà hồn bay phách lạc, nhưng vẫn kiên trì ở lại nhân gian để báo thù, đây là có bao nhiêu oan khuất? Quỷ giới không phải là không nói đạo lý, Âm phủ càng không phải là nơi thông tình đạt lý, có khi người chết còn có nhân tính hơn người sống.”
Tên người chết nói lảm nhảm rất nhiều, tôi vẫn còn chưa hiểu! Thế giới ngừơi và quỷ không giống nhau, vì sao đã chết còn muốn quấy rối? Người của thế hệ trước luôn nói rằng người chết nên đi tìm nơi của người chết, nhưng bây giờ nghe người này nói nhiều như vậy, trái lại tôi lại nghĩ người quản lý bên dưới làm việc có chút không đàng hoàng, người đã chết đều phải có oán, mặc kệ không quản, vậy không phải là nhân gian sẽ rối loạn hay sao?
“Như ông nói vậy, oan hồn bởi vì lệ khí oán hận mà giết người, có thêm linh hồn mới thì tính như thế nào? Chúng nó chẳng phải cũng trở thành oan hồn sao? Oan oan tương báo đến bao giờ mới hết, âm phủ định ra loại quy tắc này, không phải là giúp người xấu làm việc xấu sao? Quỷ giới không có người đứng đầu quản lý địa phủ sao?”
“Người sống sao hiểu được nỗi bi thương của người chết?”
Tôi đã quên anh ta cũng là một người chết, cái loại tâm tình này làm sao mà tôi hiểu được, càng không có tư cách đi phán xét. “Tôi không hiểu, nhưng nó trộm đi thi thể ông nội tôi là không đúng. Chuyện khác tôi không quản, nhưng ông nội lúc còn sống cả đời chưa từng làm chuyện xấu, vì oan khuất của con quỷ đó mà muốn người trong thôn đền mạng, đây là đúng à? Anh có cách nhìn của anh, tôi cũng có suy nghĩ của tôi, mặc kệ như thế nào, người chết người sống đều có cơ hội vì mình biện bạch.”
Sau đó yên tĩnh rất lâu, làm bầu không khí trở nên cực kỳ áp lực, anh ta là kiểu nói một lời không hợp liền tỏ thái độ ra mặt, tôi cũng không muốn để ý anh ta.
Đột nhiên, từ trong rừng núi truyền đến tiếng trẻ con khóc lóc nỉ non, không chỉ có một mình tôi nghe được, người trong thôn tất cả đều dừng bước lại nhìn bốn phía xung quanh, đây là ban đêm, tại sao có thể có trẻ em khóc?
Ông Ba nghe tiếng liền bấm đốt tay tính toán, ngay lập tức dặn dò mọi người tiếp tục đi về phía trước. “ Bất luận nghe được cái gì đều đừng quay đầu lại, đừng nói chuyện, càng không được lên tiếng trả lời.”
Nhất định là gặp đồ vật gì không sạch sẽ, tôi quay đầu nhìn tên người chết, anh ta đứng tại chỗ, cách tôi vài mét.
“Cút!”
Mặt anh ta bỗng nhiên lạnh lùng, tôi cắn môi. Cũng không phải lần đầu tiên, tôi để ý cái gì? Nhưng tôi vẫn tức giận, như là vì cái từ “Cút” này, ta đây nhớ kỹ cái mối thù này.
Tức giận đi theo đoàn người đi thật xa, nghĩ đến cái tên người chết kia, tôi vẫn nhịn không được mà quay đầu lại nhìn, đã không thấy bóng dáng của tên người chết đó đâu, trong lòng dâng lên một loại tư vị không nói nên lời, e ẩm, còn có chút cay đắng.
Ông Ba đi ở đằng trước giơ tay lên, ý bảo mọi người dừng lại, ông đi vòng xung quanh bốn phía mới lên tiếng: “Gặp “quỷ dẫn đường” rồi ( ý là không thể đi về đến nơi, chỉ có thể đi vòng vòng tại chỗ.), tối nay không đi ra ngoài được rồi.”
Tôi theo đoàn người nhìn bốn phía, quả nhiên chỗ này là chỗ vừa nãy mới đi qua, thảo nào đi lâu như vậy vẫn chưa về đến thôn.
Gặp quỷ dẫn đường không phải là chuyện tốt! Tôi từ nhỏ không nhận được sự chờ đợi của người nhà, nhưng bà nội cũng không vì vậy mà phóng túng tôi, vẫn nghiêm khắc đối với tôi như cũ, tùy thời tùy chỗ đều truyền thụ cho tôi đủ các loại chuyện quỷ thần, lúc mới đầu rất sợ hãi, sau lại nghe chuyện này trước khi ngủ, có thể chính vì quá trình trưởng thành khác người này, mới có thể làm cho tôi có tính cách quái gở không giống người thường.
Trong trí nhớ quỷ dẫn đường chia làm nhiều loại, có khi chỉ là chút thủ đoạn che mắt người do tiểu quỷ rảnh rỗi trêu chọc người sống, thông thường sẽ không hại chết người, nhiều lắm chỉ là bị hoảng sợ, đương nhiên cũng có người nhát gan bị hù chết. Còn có lôi kéo người xuống dưới cho đủ số lượng, cái này tôi không hiểu lắm, có lẽ có nghĩa là tiểu quỷ phụng mệnh đi ra ngoài bắt người, loại này sẽ xem vận khí, mệnh tốt có thể tiếp tục sống đi ra ngoài, mệnh yểu thì trực tiếp bị bắt đi.
Vẻ mặt bà nội như trầm xuống, bà nhỏ giọng hỏi ông Ba: “Có biện pháp phá giải không?”
“Quỷ dẫn đường này không bình thường, tìm chỗ nghỉ ngơi ở đây đi! Chỉ cần trong lòng không có quỷ, những thứ không sạch sẽ sẽ không chiếm được thân thể.” Nói rồi, ông Ba ngồi xếp bằng ngay tại chỗ.
Lời nói như vậy, nhưng người trong thôn nói về quỷ thần đã thâm căn cố đế, không thể không mê tín, sao có thể bị mấy câu nói đó an ủi, nhưng mà thấy ông Ba ngồi xuống, mọi người cũng đều học ngồi xuống theo.
Nếu như không ra được, lo lắng suông cũng không có tác dụng gì! Dày vò cả ngày, thể xác và tinh thần của tôi sớm đã bị rút sạch, thả lỏng tâm trí, lòng bàn chân liền đau lên! Không lo nghĩ được những thứ khác, muốn cởi giày nhìn xem bị thương ở chỗ nào, tôi không muốn còn trẻ như vậy đã bị mất một chân chẳng hạn, lỡ như bị què do bỏ lỡ thời gian điều trị thì làm sao.
Vừa mới cởi dây giày ra, chợt nghe tên người chết gầm lên một tiếng. “Không được cởi!”
Trái tim nhỏ của tôi đập mạnh một cái, tôi tuyệt đối sẽ vì ma quỷ hù mà chết.
Tên kia đứng cách tôi không xa, đứng ở đó khoanh hai tay trước ngực nhìn tôi chằm chằm. Không phải bảo tôi cút sao? Bây giờ lại đi theo tôi, bệnh tâm thần! Tôi hừ một tiếng, làm bộ nhìn không thấy anh ta, một lần nữa cột dây giày lại, duỗi thẳng chân, hoạt động gân cốt, thế nhưng hai chân mang giày thực sự rất đau, thật muốn cởi ra!
“Lộ chân trước mặt người ngoài, em biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào không? Đừng quên em là người phụ nữ đã có chồng!”
Ách!
Trời ơi, thời đại nào rồi, anh ta thật đúng là người cổ hủ! Hèn chi lúc trước hung dữ nhìn chằm chằm áo tay ngắn, thì ra lúc đó muốn dạy bảo ha, vậy tôi mặc quần đùi đi ra ngoài, anh ta có phải muốn đánh tôi không!
Anh ta như vậy thật làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười, tôi còn tưởng rằng cởi giày sẽ đụng quỷ nên không dám cởi!
“Tôi cởi là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh?” Vừa nghĩ đến lúc anh ta dứt khoát bảo tôi cút đi, tôi liền tức giận đến bốc khói. Bây giờ có cơ hội tự nhiên buông thả một chút, quên khống chế âm lượng mà hét lớn một lần.
“Ngoan Bảo, mới nói cái gì đó?” Tất cả mọi người trừng mắt tò mò nhìn tôi, bà nội cũng quay đầu lo lắng nhìn tôi.
Xấu hổ ghê!
Tôi cố gắng nặn ra nụ cười, giải thích: “Không có! Đi cả ngày, trên chân đều đã va chạm đến nỗi chảy máu, xuất hiện bóng nước, vừa gặp chuyện này, quá mệt mỏi đi!”
Bà nội gật đầu căn dặn tôi sớm nghỉ ngơi một chút, tôi thoáng nhìn thấy ông Ba thường nhìn về phía tôi, trong mắt lóe ra chút suy nghĩ sâu xa, ông ta là một người thâm trầm, làm cho người khác không đoán ra được tâm tư của ông ta, có cơ hội nên đi hỏi một chút mới được.
Cuối cùng, tôi vẫn không có dũng khí cởi giày ra, con ngươi nặng nề đầy sát khí của anh ta, tôi còn thật sự sợ anh ta điên lên sẽ giết sạch tất cả mọi người.
Gặp Quỷ dẫn đường có lẽ là số mệnh, nhưng cũng không thể nào tốn thời gian đợi ở chỗ này, muốn hỏi tên người chết kia có biện pháp đi ra ngoài hay không, nhưng thấy xung quanh bốn phía yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng đều có thể nghe thấy, tôi mà mở miệng nói, không chừng sẽ đem đến chuyện gì đó.
Lúc này, có một người đứng lên, dưới bóng đêm, anh ta đứng ở đó cứ loạt xoạt mãi.
“Anh muốn làm cái gì?” ông Ba đánh giá người thanh niên này.
“Tìm người…” Khi người nọ nhìn ông Ba bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị.
CHƯƠNG 13: LỘ CHÂN
Ông Ba ngang hàng với người chủ trì, ông muốn nói chuyện hệ trọng, không ai dám không tin! Ông xoa bùn đất nhiều lần liền ngửi thấy, vẻ mặt âm trầm đáng sợ. “Chẳng trách những hòa thượng, đạo sĩ trên núi chạy nhanh như vậy, thì ra là đã sớm phát hiện.”
Người trong thôn vừa nghe xong trong lòng càng thêm hoảng loạn, chuyện hệ trọng gì mà ngay cả hòa thượng, đạo sĩ đều bị hù chạy hết?
“Ông Ba, ngài mau nói đây rốt cuộc là chuyện hệ trọng gì đi! Sao tất cả đều chạy đi hết?”
Ông Ba hừ một tiếng híp mắt nói: “Chạy, cũng không chạy thoát được đâu! Ra khỏi thôn này, bọn họ sẽ chết nhanh hơn!”
Tôi nghe được tiếng hít sâu của tất cả mọi người, bọn họ hoàn toàn tin tưởng lời ông Ba nói. Tôi cũng vì vậy mà toàn thân căng thẳng theo, tiếp tục nghe ông Ba nói tiếp: “Tất cả mọi người đừng làm ồn nữa, trở về rồi nói.”
Lùi lại đi cuối cùng, tôi lo lắng hỏi tên người chết: “Tại sao món đồ chơi kia muốn thi thể của ông nội tôi?”
Tên người chết vuốt cằm, anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng của ông Ba, lạnh lùng nói: “Oan có đầu nợ có chủ, thiếu nợ thì trả tiền, có chuyện gì khó hiểu đâu. Ít hỏi đi, bây giờ quay về còn kịp!”
Có đi về hay không là vấn đề của tôi, tôi không để ý lời nói của anh ta, anh ta có ý tốt nhưng cũng không có khả năng. “Nếu là yêu ma quỷ quái, không phải còn có Hắc Bạch vô thường hay sao? Vì sao còn có thể để nó đi ra ngoài gieo họa?”
Tên người chết trợn trắng mắt liếc tôi, nhìn chòng chọc tôi như nhìn tên ngu ngốc. “Hừ! Quỷ giới không phải là nơi để giảng đạo lý, con quỷ đó không đuối lí, âm phủ cũng không có quyền can thiệp. Trong thành Vong Linh có rất nhiều oan hồn, không cho bọn họ hoàn thành tâm nguyện mà đã đưa xuống âm phủ báo danh, vậy quỷ giới này chẳng phải là lũ quỷ chen chúc nhau, quỷ ở đầy đường, ngay cả một nơi dừng chân cũng không có sao?”
Nghe cũng có đạo lý, việc trộm xác như vậy, là có thù như thế nào với thôn Hà? Muốn cắt đứt đường sống cả thôn?
“Giết người thì đền mạng, đạo nghĩa trời đất! Những oan hồn này biết rõ phải xuống mười tám tầng địa ngục mới có thể chuộc tội mới có thể vào vòng Luân hồi, trong quá trình này có thể bởi vì không chịu đựng được mà hồn bay phách lạc, nhưng vẫn kiên trì ở lại nhân gian để báo thù, đây là có bao nhiêu oan khuất? Quỷ giới không phải là không nói đạo lý, Âm phủ càng không phải là nơi thông tình đạt lý, có khi người chết còn có nhân tính hơn người sống.”
Tên người chết nói lảm nhảm rất nhiều, tôi vẫn còn chưa hiểu! Thế giới ngừơi và quỷ không giống nhau, vì sao đã chết còn muốn quấy rối? Người của thế hệ trước luôn nói rằng người chết nên đi tìm nơi của người chết, nhưng bây giờ nghe người này nói nhiều như vậy, trái lại tôi lại nghĩ người quản lý bên dưới làm việc có chút không đàng hoàng, người đã chết đều phải có oán, mặc kệ không quản, vậy không phải là nhân gian sẽ rối loạn hay sao?
“Như ông nói vậy, oan hồn bởi vì lệ khí oán hận mà giết người, có thêm linh hồn mới thì tính như thế nào? Chúng nó chẳng phải cũng trở thành oan hồn sao? Oan oan tương báo đến bao giờ mới hết, âm phủ định ra loại quy tắc này, không phải là giúp người xấu làm việc xấu sao? Quỷ giới không có người đứng đầu quản lý địa phủ sao?”
“Người sống sao hiểu được nỗi bi thương của người chết?”
Tôi đã quên anh ta cũng là một người chết, cái loại tâm tình này làm sao mà tôi hiểu được, càng không có tư cách đi phán xét. “Tôi không hiểu, nhưng nó trộm đi thi thể ông nội tôi là không đúng. Chuyện khác tôi không quản, nhưng ông nội lúc còn sống cả đời chưa từng làm chuyện xấu, vì oan khuất của con quỷ đó mà muốn người trong thôn đền mạng, đây là đúng à? Anh có cách nhìn của anh, tôi cũng có suy nghĩ của tôi, mặc kệ như thế nào, người chết người sống đều có cơ hội vì mình biện bạch.”
Sau đó yên tĩnh rất lâu, làm bầu không khí trở nên cực kỳ áp lực, anh ta là kiểu nói một lời không hợp liền tỏ thái độ ra mặt, tôi cũng không muốn để ý anh ta.
Đột nhiên, từ trong rừng núi truyền đến tiếng trẻ con khóc lóc nỉ non, không chỉ có một mình tôi nghe được, người trong thôn tất cả đều dừng bước lại nhìn bốn phía xung quanh, đây là ban đêm, tại sao có thể có trẻ em khóc?
Ông Ba nghe tiếng liền bấm đốt tay tính toán, ngay lập tức dặn dò mọi người tiếp tục đi về phía trước. “ Bất luận nghe được cái gì đều đừng quay đầu lại, đừng nói chuyện, càng không được lên tiếng trả lời.”
Nhất định là gặp đồ vật gì không sạch sẽ, tôi quay đầu nhìn tên người chết, anh ta đứng tại chỗ, cách tôi vài mét.
“Cút!”
Mặt anh ta bỗng nhiên lạnh lùng, tôi cắn môi. Cũng không phải lần đầu tiên, tôi để ý cái gì? Nhưng tôi vẫn tức giận, như là vì cái từ “Cút” này, ta đây nhớ kỹ cái mối thù này.
Tức giận đi theo đoàn người đi thật xa, nghĩ đến cái tên người chết kia, tôi vẫn nhịn không được mà quay đầu lại nhìn, đã không thấy bóng dáng của tên người chết đó đâu, trong lòng dâng lên một loại tư vị không nói nên lời, e ẩm, còn có chút cay đắng.
Ông Ba đi ở đằng trước giơ tay lên, ý bảo mọi người dừng lại, ông đi vòng xung quanh bốn phía mới lên tiếng: “Gặp “quỷ dẫn đường” rồi ( ý là không thể đi về đến nơi, chỉ có thể đi vòng vòng tại chỗ.), tối nay không đi ra ngoài được rồi.”
Tôi theo đoàn người nhìn bốn phía, quả nhiên chỗ này là chỗ vừa nãy mới đi qua, thảo nào đi lâu như vậy vẫn chưa về đến thôn.
Gặp quỷ dẫn đường không phải là chuyện tốt! Tôi từ nhỏ không nhận được sự chờ đợi của người nhà, nhưng bà nội cũng không vì vậy mà phóng túng tôi, vẫn nghiêm khắc đối với tôi như cũ, tùy thời tùy chỗ đều truyền thụ cho tôi đủ các loại chuyện quỷ thần, lúc mới đầu rất sợ hãi, sau lại nghe chuyện này trước khi ngủ, có thể chính vì quá trình trưởng thành khác người này, mới có thể làm cho tôi có tính cách quái gở không giống người thường.
Trong trí nhớ quỷ dẫn đường chia làm nhiều loại, có khi chỉ là chút thủ đoạn che mắt người do tiểu quỷ rảnh rỗi trêu chọc người sống, thông thường sẽ không hại chết người, nhiều lắm chỉ là bị hoảng sợ, đương nhiên cũng có người nhát gan bị hù chết. Còn có lôi kéo người xuống dưới cho đủ số lượng, cái này tôi không hiểu lắm, có lẽ có nghĩa là tiểu quỷ phụng mệnh đi ra ngoài bắt người, loại này sẽ xem vận khí, mệnh tốt có thể tiếp tục sống đi ra ngoài, mệnh yểu thì trực tiếp bị bắt đi.
Vẻ mặt bà nội như trầm xuống, bà nhỏ giọng hỏi ông Ba: “Có biện pháp phá giải không?”
“Quỷ dẫn đường này không bình thường, tìm chỗ nghỉ ngơi ở đây đi! Chỉ cần trong lòng không có quỷ, những thứ không sạch sẽ sẽ không chiếm được thân thể.” Nói rồi, ông Ba ngồi xếp bằng ngay tại chỗ.
Lời nói như vậy, nhưng người trong thôn nói về quỷ thần đã thâm căn cố đế, không thể không mê tín, sao có thể bị mấy câu nói đó an ủi, nhưng mà thấy ông Ba ngồi xuống, mọi người cũng đều học ngồi xuống theo.
Nếu như không ra được, lo lắng suông cũng không có tác dụng gì! Dày vò cả ngày, thể xác và tinh thần của tôi sớm đã bị rút sạch, thả lỏng tâm trí, lòng bàn chân liền đau lên! Không lo nghĩ được những thứ khác, muốn cởi giày nhìn xem bị thương ở chỗ nào, tôi không muốn còn trẻ như vậy đã bị mất một chân chẳng hạn, lỡ như bị què do bỏ lỡ thời gian điều trị thì làm sao.
Vừa mới cởi dây giày ra, chợt nghe tên người chết gầm lên một tiếng. “Không được cởi!”
Trái tim nhỏ của tôi đập mạnh một cái, tôi tuyệt đối sẽ vì ma quỷ hù mà chết.
Tên kia đứng cách tôi không xa, đứng ở đó khoanh hai tay trước ngực nhìn tôi chằm chằm. Không phải bảo tôi cút sao? Bây giờ lại đi theo tôi, bệnh tâm thần! Tôi hừ một tiếng, làm bộ nhìn không thấy anh ta, một lần nữa cột dây giày lại, duỗi thẳng chân, hoạt động gân cốt, thế nhưng hai chân mang giày thực sự rất đau, thật muốn cởi ra!
“Lộ chân trước mặt người ngoài, em biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào không? Đừng quên em là người phụ nữ đã có chồng!”
Ách!
Trời ơi, thời đại nào rồi, anh ta thật đúng là người cổ hủ! Hèn chi lúc trước hung dữ nhìn chằm chằm áo tay ngắn, thì ra lúc đó muốn dạy bảo ha, vậy tôi mặc quần đùi đi ra ngoài, anh ta có phải muốn đánh tôi không!
Anh ta như vậy thật làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười, tôi còn tưởng rằng cởi giày sẽ đụng quỷ nên không dám cởi!
“Tôi cởi là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh?” Vừa nghĩ đến lúc anh ta dứt khoát bảo tôi cút đi, tôi liền tức giận đến bốc khói. Bây giờ có cơ hội tự nhiên buông thả một chút, quên khống chế âm lượng mà hét lớn một lần.
“Ngoan Bảo, mới nói cái gì đó?” Tất cả mọi người trừng mắt tò mò nhìn tôi, bà nội cũng quay đầu lo lắng nhìn tôi.
Xấu hổ ghê!
Tôi cố gắng nặn ra nụ cười, giải thích: “Không có! Đi cả ngày, trên chân đều đã va chạm đến nỗi chảy máu, xuất hiện bóng nước, vừa gặp chuyện này, quá mệt mỏi đi!”
Bà nội gật đầu căn dặn tôi sớm nghỉ ngơi một chút, tôi thoáng nhìn thấy ông Ba thường nhìn về phía tôi, trong mắt lóe ra chút suy nghĩ sâu xa, ông ta là một người thâm trầm, làm cho người khác không đoán ra được tâm tư của ông ta, có cơ hội nên đi hỏi một chút mới được.
Cuối cùng, tôi vẫn không có dũng khí cởi giày ra, con ngươi nặng nề đầy sát khí của anh ta, tôi còn thật sự sợ anh ta điên lên sẽ giết sạch tất cả mọi người.
Gặp Quỷ dẫn đường có lẽ là số mệnh, nhưng cũng không thể nào tốn thời gian đợi ở chỗ này, muốn hỏi tên người chết kia có biện pháp đi ra ngoài hay không, nhưng thấy xung quanh bốn phía yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng đều có thể nghe thấy, tôi mà mở miệng nói, không chừng sẽ đem đến chuyện gì đó.
Lúc này, có một người đứng lên, dưới bóng đêm, anh ta đứng ở đó cứ loạt xoạt mãi.
“Anh muốn làm cái gì?” ông Ba đánh giá người thanh niên này.
“Tìm người…” Khi người nọ nhìn ông Ba bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị.
Bình luận facebook