Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-513
CHƯƠNG 513: LÀM TRINH THÁM TẠM THỜI
CHƯƠNG 513: LÀM TRINH THÁM TẠM THỜI
Tên chết tiệt lại nhất quyết không chịu nói, còn hỏi ngược lại: "Cái này có quan trọng không? Có phải em nghe được chuyện gì nhưng không chịu nói ra, bây giờ mới tới hỏi ta hay không? Rốt cuộc là vì sao chứ?"
Có vấn đề rồi!
Anh che giấu tuổi của mình, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tôi không chịu buông tha, thúc giục: "Tên chết tiệt, sao anh lại ngại vấn đề này chứ? Chắc không nhỏ hơn tôi được! Hừ, nếu anh không nói cũng được thôi, chờ lúc nào anh suy nghĩ thông suốt rồi, nói xong hãy lên giường của tôi."
Tôi lại uy hiếp anh đấy, thế nào?
Tên chết tiệt bất đắc dĩ. "Nương tử, em thật là…! Được, được, ta nói còn không được sao? Ta sấp xỉ tuổi em!"
Nói cho có lệ! Chắc chắn là anh không chịu nói thật! Nếu tôi biết anh nhỏ tuổi hơn tôi, vậy tôi chắc chắn sẽ rất phiền muộn, đây không là tình chị em sao! "Anh nói thật đi!"
Diệm Thiên Ngạo nhíu mày nói: "Em làm gì vậy? Bây giờ em chê tôi già à? Trước kia đâu thấy em nói vậy, bây giờ lại so bì. Em đừng mơ ta cho em nghỉ nhé."
Có chuyện rồi! Tôi không chê anh già, anh lo lắng vớ vẩn cái gì thế! Nhưng nhìn dáng vẻ anh thế nào chắc sẽ không nhỏ tuổi hơn tôi được, vậy là được rồi. "Không phải chứ? Rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi rồi, đây là cơ hội cuối cùng đấy!"
Tên chết tiệt ấp úng hồi lâu mới lên tiếng: "Ơ, cái đó, lớn hơn em nửa vòng!"
Nửa vòng? Nửa vòng là bao nhiêu? Tôi vẽ nửa vòng tròn trên ngực anh. "Là thế này hả? Tôi không hiểu lắm!"
Ánh nắm tay của tôi nói: "À, không sao cả! Đối với người đã tiến vào cấp Thần như chúng ta thì tuổi tác thật sự không quan trọng như vậy đâu."
Tôi cười và nói với ẩn ý khác: "Không quan trọng, vậy anh cần gì phải ấp a ấp úng như vậy chứ! Tên chết tiệt, anh thật bất thường. Tôi mới chỉ nhìn thấy dáng vẻ này lần đầu đấy! Hoàn toàn chẳng giống anh gì cả!"
Bàn tay anh đặt lên trên vòng eo nhỏ nhắn của tôi. "Được rồi được rồi! Ta mới qua hai nghìn tuổi thôi!"
Thật không vậy? Mới hai nghìn tuổi thôi á? Không đợi tôi suy nghĩ kỹ, tên chết tiệt đã ôm lấy tôi và ném lên trên giường, xoay người đè lên.
Tôi không chịu thua nói: "Anh lừa tôi, anh đừng tưởng rằng sinh con xong sẽ ngu ngốc ba năm, anh có lừa tôi hay không, tôi vẫn nhìn ra được đấy."
Tên chết tiệt ừ a, kéo quần áo của tôi và nói: "Em đã sinh hai đứa rồi, gộp chung lại là sáu năm. Em xác định em đã qua thời gian ngu ngốc này rồi chứ? Ta cảm thấy bây giờ chúng ta nên làm chút vận động, đổi chút đề tài đi!"
Tôi cầm lấy tay anh để không cho anh tiếp tục. Dạng người gì chứ, muốn chơi trò bưng bít với tôi à, đừng có mơ. "Anh không nói thì ra bên ngoài hóng gió đi! Tôi không phải chỉ hỏi tuổi anh thôi, có cần làm như vậy không?"
Tên chết tiệt cười một cách kỳ lạ nói: "Ôi, ta bao nhiêu tuổi, không phải em đã biết rồi sao!"
Tôi cảm thấy trong lời nói của anh có phần kỳ lạ, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, dáng vẻ nôn nóng như khỉ nhất định là không muốn tiếp tục dây dưa với tôi về vấn đề này nữa!
Tôi không vui. Nếu tối nay anh mà không nói, tôi sẽ không cho anh được như ý đâu. "Tôi nói này, tối nay anh không thành thật khai báo thì đừng mong lên giường, xuống!"
"Em đoán đi!"
Tôi đảo tròng mắt trả lời: "Tôi thấy anh ít nhất lớn hơn tôi một vòng, năm nghìn có đúng không?"
Tên chết tiệt ngây ra không nói được lời nào, tôi cười hì hì. "Anh không nói lời nào, chính là bị tôi nói trúng rồi!"
"Nương tử, em rốt cuộc đang xoắn xuýt cái gì vậy? Không phải em đã hỏi ra kết quả rồi sao? Em tính thật sự chê ta già à? Vậy thì ngại quá, em đã là người của ta rồi. Cho dù tôi sống mấy chục nghìn năm thì đây cũng là chuyện không thể thay đổi được, em muốn đổi ý cũng không có cơ hội đâu."
Lúc này, tôi cười không nói. Hừ, đồ lừa đảo đáng chết, còn lừa gạt tôi là mới hai nghìn tuổi, anh thật sự tưởng tôi bị ngốc à!
Thấy tôi cười đến rung người, tên chết tiệt giận tái mặt, khó chịu xé quần áo của tôi ra. Tôi liều mạng ngăn cản, nhưng thấy dáng vẻ của anh thì bắt đầu hoảng hốt, cũng không cười được nữa.
Không phải tôi chỉ hỏi anh bao nhiêu tuổi thôi sao? Anh làm gì mà phản ứng lớn như vậy chứ! Tôi lại đâu có ghét bỏ anh. "Bất kể ta có già bao nhiêu thì dáng vẻ bề ngoài cũng sẽ không thay đổi."
Tôi nghe được anh nói vậy thì cảm giác không được tự nhiên, nhưng không thể nói rõ là chỗ nào vấn đề.
Tên chết tiệt cầm lấy chân của tôi và kéo tới trước mặt anh. Tôi nâng người dán chặt vào anh, hai tay nắm chặt lấy ga trải giường, thậm chí không kêu lên được tiếng nào.
Tên chết tiệt điên cuồng tuyệt đối không có giới hạn. Anh đòi hỏi cơ thể tôi hết lần này tới lần khác, không ngừng hỏi tôi là anh rốt cuộc có già không. Không chỉ vậy, anh còn nhất định bắt tôi phải thừa nhận anh trẻ chứ không già!
Lúc này tôi mới hiểu được, hóa ra anh sợ tôi chê anh già!
Đúng là cạn lời rồi. Anh đã biết rõ chúng tôi là đều người đã tiến vào cấp Thần, tuổi thật sự không tính là gì cả, anh còn so đo tính toán cái gì chứ?
Nhìn dáng vẻ anh như vậy, tôi cũng không dám hỏi nữa.
Bị anh điên cuồng giành vò, tôi căn bản nằm thẳng đờ ra như con cá chết. Nhưng tên chết tiệt vẫn chưa chịu yên lại nhào lên, tay không ngừng lên xuống trên người tôi nói: "Ta có già không?"
Tôi không nói, anh lại xoay người tôi ngồi lên trên, tôi buồn bực kêu lên: "Anh trẻ tuổi nhất."
Tên chết tiệt cười ha hả, cắn lên vành tai của tôi nói: "Ta nghe thế nào cũng có cảm giác nương tử đang nói lời trái lương tâm. Tới đây nói đàng hoàng cho vi phu nghe, rốt cuộc ta có già không. Nói thật đi, ta sẽ không làm gì em cả!"
Anh nói đến đây đồng thời xông vào trong cơ thể tôi. Tôi bị anh làm cho căn bản không thể nói ra lời!
Tôi cảm thấy tôi sinh con quá sớm rồi. Thiên Hựu và Lệ Húc đã lớn như vậy, chắc hẳn anh nhìn thấy lại cảm giác mình già, cho nên trong lòng không thoải mái đi!
Sau khi thật vất vả mới qua được cửa ải này, tôi giả vờ yếu ớt làm nũng, cầu xin anh tha cho tôi, còn nhiều lần khen anh trẻ tuổi đẹp trai, mỹ nhân số một trong thiên hạ, ra sức nịnh bợ anh chỉ sợ anh cáu lên lại giày vò tôi.
Phần lớn thời gian Diệm Thiên Ngạo đều không ở Quỷ giới, tôi có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Tôi chỉ biết anh đang tìm kiếm ký ức của Lệ Húc ở khắp nơi, cảm giác người này ngoại trừ phương diện kia không khống chế được ra, khi làm chuyện đàng hoàng vẫn rất đáng tin.
Tôi không có việc gì làm lại đi tới chỗ Lệ Húc, âm thầm quan sát.
Cô hai nói gần đây tôi giống như trinh thám, cả ngày lén lén lút lút. Tôi mặc kệ cô, dù sao tôi đang làm chuyện tôi nên làm.
Lệ Húc thường đi cùng Thanh Bạch và Bạch Linh ra ngoài, nếu không tu hành, lại tùy tiện đi dạo một chút.
Tôi có chút tò mò. Hôm qua sau khi Bạch Linh nghe Lệ Húc nói vậy, bọn họ sẽ ở chung thế nào? Vì vậy, tôi gọi Thanh Bạch tới để tạo cơ hội cho Lệ Húc và Bạch Linh có thế giới hai người. Đương nhiên, tôi còn muốn đi theo sau lưng bọn họ giống như trinh thám.
Thanh Bạch không ở đó, hai người bắt đầu nói chuyện.
Lệ Húc không hề rào đón đã hỏi thẳng Bạch Linh. "Hôm qua, có phải em đã nghe được đúng không?"
Bạch Linh vẫn luôn có tâm sự, khi nghe được câu hỏi của Lệ Húc thì thoáng ngây ra, mãi sau mới hỏi: "Anh nói gì?"
Lệ Húc dừng lại và hỏi lần nữa: "Em nghe được gì?"
Bạch Linh “A” một tiếng nói: "Không, không nghe được gì cả." Giọng cô ấy rất nhỏ, nhưng tôi dùng pháp thuật, cho nên vẫn nghe được rõ ràng.
Lệ Húc nhíu mày, không vui nói: "Em nói dối, tôi biết em đã nghe thấy."
Bạch Linh cũng là một đứa trẻ thành thật, vừa bị nó hét lên như thế thì cái gì cũng khai. "Em cũng không phải nghe được hết, chỉ là lúc em chuẩn bị về có đi ngang qua nên nghe được một chút thôi. Xin lỗi, em không phải cố ý nghe lén đâu!"
Lệ Húc hừ một tiếng. "Không cần xin lỗi! Em không có lỗi gì với tôi cả! Nếu em đã nghe được, vì sao vẫn ở đây? Em biết rõ với thể chất của em, em ở lại đây không sợ chết sao?"
CHƯƠNG 513: LÀM TRINH THÁM TẠM THỜI
Tên chết tiệt lại nhất quyết không chịu nói, còn hỏi ngược lại: "Cái này có quan trọng không? Có phải em nghe được chuyện gì nhưng không chịu nói ra, bây giờ mới tới hỏi ta hay không? Rốt cuộc là vì sao chứ?"
Có vấn đề rồi!
Anh che giấu tuổi của mình, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tôi không chịu buông tha, thúc giục: "Tên chết tiệt, sao anh lại ngại vấn đề này chứ? Chắc không nhỏ hơn tôi được! Hừ, nếu anh không nói cũng được thôi, chờ lúc nào anh suy nghĩ thông suốt rồi, nói xong hãy lên giường của tôi."
Tôi lại uy hiếp anh đấy, thế nào?
Tên chết tiệt bất đắc dĩ. "Nương tử, em thật là…! Được, được, ta nói còn không được sao? Ta sấp xỉ tuổi em!"
Nói cho có lệ! Chắc chắn là anh không chịu nói thật! Nếu tôi biết anh nhỏ tuổi hơn tôi, vậy tôi chắc chắn sẽ rất phiền muộn, đây không là tình chị em sao! "Anh nói thật đi!"
Diệm Thiên Ngạo nhíu mày nói: "Em làm gì vậy? Bây giờ em chê tôi già à? Trước kia đâu thấy em nói vậy, bây giờ lại so bì. Em đừng mơ ta cho em nghỉ nhé."
Có chuyện rồi! Tôi không chê anh già, anh lo lắng vớ vẩn cái gì thế! Nhưng nhìn dáng vẻ anh thế nào chắc sẽ không nhỏ tuổi hơn tôi được, vậy là được rồi. "Không phải chứ? Rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi rồi, đây là cơ hội cuối cùng đấy!"
Tên chết tiệt ấp úng hồi lâu mới lên tiếng: "Ơ, cái đó, lớn hơn em nửa vòng!"
Nửa vòng? Nửa vòng là bao nhiêu? Tôi vẽ nửa vòng tròn trên ngực anh. "Là thế này hả? Tôi không hiểu lắm!"
Ánh nắm tay của tôi nói: "À, không sao cả! Đối với người đã tiến vào cấp Thần như chúng ta thì tuổi tác thật sự không quan trọng như vậy đâu."
Tôi cười và nói với ẩn ý khác: "Không quan trọng, vậy anh cần gì phải ấp a ấp úng như vậy chứ! Tên chết tiệt, anh thật bất thường. Tôi mới chỉ nhìn thấy dáng vẻ này lần đầu đấy! Hoàn toàn chẳng giống anh gì cả!"
Bàn tay anh đặt lên trên vòng eo nhỏ nhắn của tôi. "Được rồi được rồi! Ta mới qua hai nghìn tuổi thôi!"
Thật không vậy? Mới hai nghìn tuổi thôi á? Không đợi tôi suy nghĩ kỹ, tên chết tiệt đã ôm lấy tôi và ném lên trên giường, xoay người đè lên.
Tôi không chịu thua nói: "Anh lừa tôi, anh đừng tưởng rằng sinh con xong sẽ ngu ngốc ba năm, anh có lừa tôi hay không, tôi vẫn nhìn ra được đấy."
Tên chết tiệt ừ a, kéo quần áo của tôi và nói: "Em đã sinh hai đứa rồi, gộp chung lại là sáu năm. Em xác định em đã qua thời gian ngu ngốc này rồi chứ? Ta cảm thấy bây giờ chúng ta nên làm chút vận động, đổi chút đề tài đi!"
Tôi cầm lấy tay anh để không cho anh tiếp tục. Dạng người gì chứ, muốn chơi trò bưng bít với tôi à, đừng có mơ. "Anh không nói thì ra bên ngoài hóng gió đi! Tôi không phải chỉ hỏi tuổi anh thôi, có cần làm như vậy không?"
Tên chết tiệt cười một cách kỳ lạ nói: "Ôi, ta bao nhiêu tuổi, không phải em đã biết rồi sao!"
Tôi cảm thấy trong lời nói của anh có phần kỳ lạ, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, dáng vẻ nôn nóng như khỉ nhất định là không muốn tiếp tục dây dưa với tôi về vấn đề này nữa!
Tôi không vui. Nếu tối nay anh mà không nói, tôi sẽ không cho anh được như ý đâu. "Tôi nói này, tối nay anh không thành thật khai báo thì đừng mong lên giường, xuống!"
"Em đoán đi!"
Tôi đảo tròng mắt trả lời: "Tôi thấy anh ít nhất lớn hơn tôi một vòng, năm nghìn có đúng không?"
Tên chết tiệt ngây ra không nói được lời nào, tôi cười hì hì. "Anh không nói lời nào, chính là bị tôi nói trúng rồi!"
"Nương tử, em rốt cuộc đang xoắn xuýt cái gì vậy? Không phải em đã hỏi ra kết quả rồi sao? Em tính thật sự chê ta già à? Vậy thì ngại quá, em đã là người của ta rồi. Cho dù tôi sống mấy chục nghìn năm thì đây cũng là chuyện không thể thay đổi được, em muốn đổi ý cũng không có cơ hội đâu."
Lúc này, tôi cười không nói. Hừ, đồ lừa đảo đáng chết, còn lừa gạt tôi là mới hai nghìn tuổi, anh thật sự tưởng tôi bị ngốc à!
Thấy tôi cười đến rung người, tên chết tiệt giận tái mặt, khó chịu xé quần áo của tôi ra. Tôi liều mạng ngăn cản, nhưng thấy dáng vẻ của anh thì bắt đầu hoảng hốt, cũng không cười được nữa.
Không phải tôi chỉ hỏi anh bao nhiêu tuổi thôi sao? Anh làm gì mà phản ứng lớn như vậy chứ! Tôi lại đâu có ghét bỏ anh. "Bất kể ta có già bao nhiêu thì dáng vẻ bề ngoài cũng sẽ không thay đổi."
Tôi nghe được anh nói vậy thì cảm giác không được tự nhiên, nhưng không thể nói rõ là chỗ nào vấn đề.
Tên chết tiệt cầm lấy chân của tôi và kéo tới trước mặt anh. Tôi nâng người dán chặt vào anh, hai tay nắm chặt lấy ga trải giường, thậm chí không kêu lên được tiếng nào.
Tên chết tiệt điên cuồng tuyệt đối không có giới hạn. Anh đòi hỏi cơ thể tôi hết lần này tới lần khác, không ngừng hỏi tôi là anh rốt cuộc có già không. Không chỉ vậy, anh còn nhất định bắt tôi phải thừa nhận anh trẻ chứ không già!
Lúc này tôi mới hiểu được, hóa ra anh sợ tôi chê anh già!
Đúng là cạn lời rồi. Anh đã biết rõ chúng tôi là đều người đã tiến vào cấp Thần, tuổi thật sự không tính là gì cả, anh còn so đo tính toán cái gì chứ?
Nhìn dáng vẻ anh như vậy, tôi cũng không dám hỏi nữa.
Bị anh điên cuồng giành vò, tôi căn bản nằm thẳng đờ ra như con cá chết. Nhưng tên chết tiệt vẫn chưa chịu yên lại nhào lên, tay không ngừng lên xuống trên người tôi nói: "Ta có già không?"
Tôi không nói, anh lại xoay người tôi ngồi lên trên, tôi buồn bực kêu lên: "Anh trẻ tuổi nhất."
Tên chết tiệt cười ha hả, cắn lên vành tai của tôi nói: "Ta nghe thế nào cũng có cảm giác nương tử đang nói lời trái lương tâm. Tới đây nói đàng hoàng cho vi phu nghe, rốt cuộc ta có già không. Nói thật đi, ta sẽ không làm gì em cả!"
Anh nói đến đây đồng thời xông vào trong cơ thể tôi. Tôi bị anh làm cho căn bản không thể nói ra lời!
Tôi cảm thấy tôi sinh con quá sớm rồi. Thiên Hựu và Lệ Húc đã lớn như vậy, chắc hẳn anh nhìn thấy lại cảm giác mình già, cho nên trong lòng không thoải mái đi!
Sau khi thật vất vả mới qua được cửa ải này, tôi giả vờ yếu ớt làm nũng, cầu xin anh tha cho tôi, còn nhiều lần khen anh trẻ tuổi đẹp trai, mỹ nhân số một trong thiên hạ, ra sức nịnh bợ anh chỉ sợ anh cáu lên lại giày vò tôi.
Phần lớn thời gian Diệm Thiên Ngạo đều không ở Quỷ giới, tôi có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Tôi chỉ biết anh đang tìm kiếm ký ức của Lệ Húc ở khắp nơi, cảm giác người này ngoại trừ phương diện kia không khống chế được ra, khi làm chuyện đàng hoàng vẫn rất đáng tin.
Tôi không có việc gì làm lại đi tới chỗ Lệ Húc, âm thầm quan sát.
Cô hai nói gần đây tôi giống như trinh thám, cả ngày lén lén lút lút. Tôi mặc kệ cô, dù sao tôi đang làm chuyện tôi nên làm.
Lệ Húc thường đi cùng Thanh Bạch và Bạch Linh ra ngoài, nếu không tu hành, lại tùy tiện đi dạo một chút.
Tôi có chút tò mò. Hôm qua sau khi Bạch Linh nghe Lệ Húc nói vậy, bọn họ sẽ ở chung thế nào? Vì vậy, tôi gọi Thanh Bạch tới để tạo cơ hội cho Lệ Húc và Bạch Linh có thế giới hai người. Đương nhiên, tôi còn muốn đi theo sau lưng bọn họ giống như trinh thám.
Thanh Bạch không ở đó, hai người bắt đầu nói chuyện.
Lệ Húc không hề rào đón đã hỏi thẳng Bạch Linh. "Hôm qua, có phải em đã nghe được đúng không?"
Bạch Linh vẫn luôn có tâm sự, khi nghe được câu hỏi của Lệ Húc thì thoáng ngây ra, mãi sau mới hỏi: "Anh nói gì?"
Lệ Húc dừng lại và hỏi lần nữa: "Em nghe được gì?"
Bạch Linh “A” một tiếng nói: "Không, không nghe được gì cả." Giọng cô ấy rất nhỏ, nhưng tôi dùng pháp thuật, cho nên vẫn nghe được rõ ràng.
Lệ Húc nhíu mày, không vui nói: "Em nói dối, tôi biết em đã nghe thấy."
Bạch Linh cũng là một đứa trẻ thành thật, vừa bị nó hét lên như thế thì cái gì cũng khai. "Em cũng không phải nghe được hết, chỉ là lúc em chuẩn bị về có đi ngang qua nên nghe được một chút thôi. Xin lỗi, em không phải cố ý nghe lén đâu!"
Lệ Húc hừ một tiếng. "Không cần xin lỗi! Em không có lỗi gì với tôi cả! Nếu em đã nghe được, vì sao vẫn ở đây? Em biết rõ với thể chất của em, em ở lại đây không sợ chết sao?"
Bình luận facebook