Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-514
CHƯƠNG 514: LÀ TÔI ĐÃ NGHĨ ĐƠN GIẢN
CHƯƠNG 514: LÀ TÔI ĐÃ NGHĨ ĐƠN GIẢN
Bạch Linh cắn cắn cánh môi nói: " Thời hạn ba tháng còn chưa tới, tôi sẽ không đi! Tuy nói tôi là con gái, là một con người, nhưng tôi vẫn hiểu được câu nói phải giữ lời. Việc tôi đã đồng ý nhất định tôi phải làm được, cho dù là dáng vẻ này."
Lệ Húc tức giận đẩy Bạch Linh vào một thân cây, tạo thành tư thế ép tường, vốn nên là cảnh tình cảm mãnh liệt bắn ra tứ phía, ai biết tên nhóc này lại lạnh giọng nói rằng: " Tôi không muốn ở lại đây, thế mà cô lại muốn ở lại nơi này. Trong mắt tôi, cô chính là người đối nghịch với tôi! Đừng tưởng rằng cô làm người tốt thì tôi sẽ cảm kích cô. Rời khỏi nơi này, chuyện của tôi và cô không còn một chút quan hệ nào hết. Đừng để tôi nói lại lần thứ ba, tôi sẽ giết cô."
Lời nói lạnh lẽo của Lệ Húc vô cùng có lực sát thương, tôi mà là Bạch Linh thì nhất định đã bị thương thương tích đầy mình rồi. Ôi, tên nhóc thối tha này rốt cuộc là học từ ai, sao lại EQ lại thấp như vậy, lại còn đe dọa phụ nữ. Tôi cũng không tin nó có thể thật sự ra tay được, chỉ sợ Bạch Linh không chịu nổi cái miệng đầy tính sát thương này của nó thôi.
Nhưng điều làm tôi ngoài ý muốn chính là Bạch Linh chẳng hề bị dọa sợ, ngược lại còn rất kiên định nói rằng: " Anh muốn giết thì cứ giết đi, dù sao ba tháng này tôi sẽ không đi đâu."
Lệ Húc kích động nắm vai Bạch Linh nói: " Cô bị ngu hả? Chuyện của tôi và cô không liên quan gì đến nhau, tại sao cô lại nhảy vào mớ hỗn độn này? Cô là gì của tôi hả? Chuyện của tôi cần cô can thiệp vào sao? Cô hà cớ gì phải ở lại đây ba tháng? Đi mau, nếu không cô đừng có hối hận."
Bạch Linh cố chấp lắc đầu nói: " Tôi không đi! Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi....."
Không đợi cô nói hết, Lệ Húc đã hôn cô, ngăn chặn lời nói của cô trong cổ họng.
Xoay người lại, lúc này không nên nhìn thì tốt hơn, sẽ bị kim đâm vào mắt đó.
Tôi đương nhiên nghĩ nụ hôn của họ đã kết thúc rồi, dù sao tình huống vừa rồi cũng là Lệ Húc muốn hù dọa Bạch Linh. Nhưng ai mà biết tình hình sau đó có vẻ không đúng lắm, giống như muốn làm hết toàn bộ vậy.
Bạch Linh khẩn trương: " Anh muốn làm gì? Lệ Húc, đừng như vậy!"
Lệ Húc bá đạo nói: " Tôi nói, nếu cô không đi, tôi sẽ khiến cô hối hận! Tôi vốn không phải là người tốt lành gì. Cô không nên ở lại. Tôi sẽ không khách sáo với cô đâu! Cô không phải thích tôi sao, đó chính là thích. Hôm qua cô cũng đã nghe thấy rồi, với tôi mà nói, cô chỉ là vật chứa. Vật chứa thì làm gì, cô cũng tự biết rồi đi, đó chính là làm! Không phải cô ở lại để cùng tôi làm cái này sao?"
Một người đàn ông nói ra những lời này với phụ nữ, quả thực là khốn kiếp. Nhưng hình như Bạch Linh hoàn toàn không quan tâm nói: " Anh muốn thế nào thì làm như thế đi, dù sao tôi cũng sẽ không đi."
Tôi là mẹ Lệ Húc mà cũng cảm thấy tên nhóc này làm quá đáng, nhưng tôi cũng phải thầm nói tính Bạch Linh thật là kiên nhẫn. Vẫn cho rằng cô là một cô gái nhỏ có cuộc sống quá an nhàn, sức chịu đựng chẳng có bao nhiêu, nhưng hôm nay xem ra tôi đã sai rồi.
Tôi xoay người vào trong, còn đợi nữa sẽ thật sự xấu hổ lắm.
Trên đường trở về, tôi gặp được Thanh Bạch, sợ cậu ta đi tìm bọn Lệ Húc, tôi gọn gàng tiến lên ngăn cản đường đi của cậu ta!
Bây giờ nói không chừng Lệ Húc và Bạch Linh đã vào việc rồi, nếu chuyện này bị Thanh Bạch nhìn thấy được.... Nghĩ đến tên hỗn hào Lệ Húc, tôi liền tức giận.
Thanh Bạch sau khi nhìn thấy tôi, vẫn giữ cái dáng vẻ lạnh băng ấy, nhưng mà lễ phép thì vẫn phải có. Sau khi chào hỏi tôi, tôi nói: " Tiểu Bạch, đã lâu chưa hàn huyên với cậu, nói chuyện với tôi một lát đi!"
Thanh Bạch nghi ngờ hỏi: " Cô có chuyện gì muốn nói?"
Tôi kéo cậu ta, lôi cậu ta đi về hướng khác: " Ôi chao, hỏi nhiều như thế làm gì? Cứ đi theo tôi là được."
Thanh Bạch không từ chối, rời đi cùng với tôi. Tôi suy nghĩ một lát rồi mới hỏi: " Cậu với Bạch Linh là yêu từ cái nhìn đầu tiên hả?"
Thanh Bạch hừ một tiếng nói: " Không có đâu, tôi không có hứng với đứa con gái ngu xuẩn như cô ta."
Ách! Nghe giọng nói của cậu ta, hình như rất có thành kiến với Bạch Linh thì phải.
" Nói xem nào!"
" Vừa mới tới quỷ giới đã ra ngoài càn rỡ, suýt chút nữa bị đàn quỷ ăn tươi. Tôi vốn không muốn lo chuyện bao đồng."
Còn có còn có cái này nữa hả? Tôi thật sự không biết đấy. Nhưng mà theo lý thuyết, xảy ra chuyện dọa người như vậy, Bạch Linh không phải là nên sợ đến choáng váng sao? Sao tôi lại thấy cô ấy thoạt nhìn như chẳng có việc gì thế?
Bạch Linh là người sống, bị đàn quỷ ăn thịt thì có lẽ do cô ấy cầm vật ma quỷ nào đó mới có thể bị dây dưa vào. Một người sống ở trong quỷ giới nếu không hiểu được quy củ thì quả thực cực kỳ nguy hiểm.
Tôi cười vỗ vỗ vai Thanh Bạch nói: " Tên nhóc cậu ngoài lạnh trong nóng, cho nên cậu đã ra tay trợ giúp đúng không? Chuyện tôi thấy lỳ quái là, cậu không thích Bạch Linh, tại sao lại phải cùng với Thiên Hựu muốn cô ấy?"
Thanh Bạch thâm trầm nhìn tôi nói: " Bạch Linh là người sống, cô muốn cô ta và Lệ Húc ở bên nhau sao? Nếu Bạch Linh chết, Lệ Húc chính là hung thủ lớn nhất. Bây giờ Dạ Quân đã không còn là Quỷ chủ, Thiên Đế cũng không phải là Thiên Đế trước kia. Nếu chuyện này mà xảy ra, sẽ khó tránh khỏi một trận rắc rối. Tôi thì không sao, nhưng Lệ Húc, không thể."
Cậu ta nói như vậy tôi lại rất đồng ý! Bây giờ Quỷ chủ là Thiên Hựu, không phải là Diệm Thiên Ngạo. Thiên Đế cũng không phải là anh em tốt của anh, mà là Yên Vũ Hề.
Quỷ thần và người sống thành thân chung quy là một sự phiền phức. Để Lệ Húc không phạm sai lầm, Thanh Bạch mới cùng Thiên Hựu muốn Bạch Linh, đây hoàn toàn là xuất phát từ ý muốn bảo vệ Lệ Húc.
Tấm lòng của Thanh Bạch đối với Lệ Húc, tôi vô cùng cảm kích. Nếu tình nghĩa anh em không sâu đậm, sao lại tự đi tìm phiền toái cho mình?
Nghĩ tới đây, tôi dứt khoát rộng mở cánh cửa lòng nói: " Theo tôi được biết, Lệ Húc cũng không phải là không thể ở bên Bạch Linh. Chỉ cần trong lòng bọn họ có tình cảm, tôi cũng sẽ không phản đối! Nếu như bọn họ muốn ở bên nhau, chỉ cần chờ tuổi thọ kiếp này của Bạch Linh kết thúc, kiếp sau chuyển thế không còn là thân thể thuần dương thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Nếu như vậy có thể giữ chân Lệ Húc, tôi nghĩ là có thể được."
Thanh Bạch nhìn tôi nói: " Trong chuyện này có nhân tố bất ổn, cô không nghĩ tới sao? Lỗ hổng thời gian này, chậm thì hơn mười năm, lâu thì hơn trăm năm. Không ai biết cần bao nhiêu thời gian để gian để hoàn thành chuyện này. Bọn họ bây giờ đến gần như thế, nếu chẳng may trong thời gian này, Bạch Linh xảy ra vấn đề, không phải có nghĩa là Lệ Húc phải chịu trách nhiệm sao?"
Tuy rằng Thanh Bạch nhỏ tuổi, nhưng suy nghĩ mọi chuyện cũng rất chu đáo, nhìn xa, cũng nhìn toàn diện, không nghĩ mọi chuyện đơn giản giống như tôi.
Vừa nghĩ tới chuyện Lệ Húc đang làm, tôi lại phiền muộn không chịu được! Đứa bé Bạch Linh kia tuyệt đối đừng có gặp chuyện không may đấy! Nếu cô ấy xảy ra chút chuyện nào, tất cả công sức của tôi đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
" Thanh Bạch, tôi vẫn coi cậu như con trai ruột, cậu không cần làm nhiều chuyện như thế vì Lệ Húc! Tôi biết rõ là cậu muốn tốt cho nó, nhưng chuyện đánh cược giữa cậu và Thiên Hựu coi như chưa từng xảy ra đi! Quan hệ giữa cậu và Lệ Húc từ nhỏ đã tốt rồi, nhưng chuyện quỷ thần lấy người sống chung quy cũng không phải việc nhỏ. Mặt khác, tôi cũng không muốn cậu làm lỡ hạnh phúc đời mình! Chuyện của Lệ Húc và Bạch Linh tôi sẽ xem xét xử lý. Đến lúc đó để Quỷ Đế để ý, cậu không cần lo! Cậu mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không có cách nào ăn nói với mẹ cậu! Ngoan, bây giờ cậu nên làm gì thì làm cái đó, tôi sẽ tìm Quỷ Đế nghĩ cách. Tôi đi trước!"
CHƯƠNG 514: LÀ TÔI ĐÃ NGHĨ ĐƠN GIẢN
Bạch Linh cắn cắn cánh môi nói: " Thời hạn ba tháng còn chưa tới, tôi sẽ không đi! Tuy nói tôi là con gái, là một con người, nhưng tôi vẫn hiểu được câu nói phải giữ lời. Việc tôi đã đồng ý nhất định tôi phải làm được, cho dù là dáng vẻ này."
Lệ Húc tức giận đẩy Bạch Linh vào một thân cây, tạo thành tư thế ép tường, vốn nên là cảnh tình cảm mãnh liệt bắn ra tứ phía, ai biết tên nhóc này lại lạnh giọng nói rằng: " Tôi không muốn ở lại đây, thế mà cô lại muốn ở lại nơi này. Trong mắt tôi, cô chính là người đối nghịch với tôi! Đừng tưởng rằng cô làm người tốt thì tôi sẽ cảm kích cô. Rời khỏi nơi này, chuyện của tôi và cô không còn một chút quan hệ nào hết. Đừng để tôi nói lại lần thứ ba, tôi sẽ giết cô."
Lời nói lạnh lẽo của Lệ Húc vô cùng có lực sát thương, tôi mà là Bạch Linh thì nhất định đã bị thương thương tích đầy mình rồi. Ôi, tên nhóc thối tha này rốt cuộc là học từ ai, sao lại EQ lại thấp như vậy, lại còn đe dọa phụ nữ. Tôi cũng không tin nó có thể thật sự ra tay được, chỉ sợ Bạch Linh không chịu nổi cái miệng đầy tính sát thương này của nó thôi.
Nhưng điều làm tôi ngoài ý muốn chính là Bạch Linh chẳng hề bị dọa sợ, ngược lại còn rất kiên định nói rằng: " Anh muốn giết thì cứ giết đi, dù sao ba tháng này tôi sẽ không đi đâu."
Lệ Húc kích động nắm vai Bạch Linh nói: " Cô bị ngu hả? Chuyện của tôi và cô không liên quan gì đến nhau, tại sao cô lại nhảy vào mớ hỗn độn này? Cô là gì của tôi hả? Chuyện của tôi cần cô can thiệp vào sao? Cô hà cớ gì phải ở lại đây ba tháng? Đi mau, nếu không cô đừng có hối hận."
Bạch Linh cố chấp lắc đầu nói: " Tôi không đi! Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi....."
Không đợi cô nói hết, Lệ Húc đã hôn cô, ngăn chặn lời nói của cô trong cổ họng.
Xoay người lại, lúc này không nên nhìn thì tốt hơn, sẽ bị kim đâm vào mắt đó.
Tôi đương nhiên nghĩ nụ hôn của họ đã kết thúc rồi, dù sao tình huống vừa rồi cũng là Lệ Húc muốn hù dọa Bạch Linh. Nhưng ai mà biết tình hình sau đó có vẻ không đúng lắm, giống như muốn làm hết toàn bộ vậy.
Bạch Linh khẩn trương: " Anh muốn làm gì? Lệ Húc, đừng như vậy!"
Lệ Húc bá đạo nói: " Tôi nói, nếu cô không đi, tôi sẽ khiến cô hối hận! Tôi vốn không phải là người tốt lành gì. Cô không nên ở lại. Tôi sẽ không khách sáo với cô đâu! Cô không phải thích tôi sao, đó chính là thích. Hôm qua cô cũng đã nghe thấy rồi, với tôi mà nói, cô chỉ là vật chứa. Vật chứa thì làm gì, cô cũng tự biết rồi đi, đó chính là làm! Không phải cô ở lại để cùng tôi làm cái này sao?"
Một người đàn ông nói ra những lời này với phụ nữ, quả thực là khốn kiếp. Nhưng hình như Bạch Linh hoàn toàn không quan tâm nói: " Anh muốn thế nào thì làm như thế đi, dù sao tôi cũng sẽ không đi."
Tôi là mẹ Lệ Húc mà cũng cảm thấy tên nhóc này làm quá đáng, nhưng tôi cũng phải thầm nói tính Bạch Linh thật là kiên nhẫn. Vẫn cho rằng cô là một cô gái nhỏ có cuộc sống quá an nhàn, sức chịu đựng chẳng có bao nhiêu, nhưng hôm nay xem ra tôi đã sai rồi.
Tôi xoay người vào trong, còn đợi nữa sẽ thật sự xấu hổ lắm.
Trên đường trở về, tôi gặp được Thanh Bạch, sợ cậu ta đi tìm bọn Lệ Húc, tôi gọn gàng tiến lên ngăn cản đường đi của cậu ta!
Bây giờ nói không chừng Lệ Húc và Bạch Linh đã vào việc rồi, nếu chuyện này bị Thanh Bạch nhìn thấy được.... Nghĩ đến tên hỗn hào Lệ Húc, tôi liền tức giận.
Thanh Bạch sau khi nhìn thấy tôi, vẫn giữ cái dáng vẻ lạnh băng ấy, nhưng mà lễ phép thì vẫn phải có. Sau khi chào hỏi tôi, tôi nói: " Tiểu Bạch, đã lâu chưa hàn huyên với cậu, nói chuyện với tôi một lát đi!"
Thanh Bạch nghi ngờ hỏi: " Cô có chuyện gì muốn nói?"
Tôi kéo cậu ta, lôi cậu ta đi về hướng khác: " Ôi chao, hỏi nhiều như thế làm gì? Cứ đi theo tôi là được."
Thanh Bạch không từ chối, rời đi cùng với tôi. Tôi suy nghĩ một lát rồi mới hỏi: " Cậu với Bạch Linh là yêu từ cái nhìn đầu tiên hả?"
Thanh Bạch hừ một tiếng nói: " Không có đâu, tôi không có hứng với đứa con gái ngu xuẩn như cô ta."
Ách! Nghe giọng nói của cậu ta, hình như rất có thành kiến với Bạch Linh thì phải.
" Nói xem nào!"
" Vừa mới tới quỷ giới đã ra ngoài càn rỡ, suýt chút nữa bị đàn quỷ ăn tươi. Tôi vốn không muốn lo chuyện bao đồng."
Còn có còn có cái này nữa hả? Tôi thật sự không biết đấy. Nhưng mà theo lý thuyết, xảy ra chuyện dọa người như vậy, Bạch Linh không phải là nên sợ đến choáng váng sao? Sao tôi lại thấy cô ấy thoạt nhìn như chẳng có việc gì thế?
Bạch Linh là người sống, bị đàn quỷ ăn thịt thì có lẽ do cô ấy cầm vật ma quỷ nào đó mới có thể bị dây dưa vào. Một người sống ở trong quỷ giới nếu không hiểu được quy củ thì quả thực cực kỳ nguy hiểm.
Tôi cười vỗ vỗ vai Thanh Bạch nói: " Tên nhóc cậu ngoài lạnh trong nóng, cho nên cậu đã ra tay trợ giúp đúng không? Chuyện tôi thấy lỳ quái là, cậu không thích Bạch Linh, tại sao lại phải cùng với Thiên Hựu muốn cô ấy?"
Thanh Bạch thâm trầm nhìn tôi nói: " Bạch Linh là người sống, cô muốn cô ta và Lệ Húc ở bên nhau sao? Nếu Bạch Linh chết, Lệ Húc chính là hung thủ lớn nhất. Bây giờ Dạ Quân đã không còn là Quỷ chủ, Thiên Đế cũng không phải là Thiên Đế trước kia. Nếu chuyện này mà xảy ra, sẽ khó tránh khỏi một trận rắc rối. Tôi thì không sao, nhưng Lệ Húc, không thể."
Cậu ta nói như vậy tôi lại rất đồng ý! Bây giờ Quỷ chủ là Thiên Hựu, không phải là Diệm Thiên Ngạo. Thiên Đế cũng không phải là anh em tốt của anh, mà là Yên Vũ Hề.
Quỷ thần và người sống thành thân chung quy là một sự phiền phức. Để Lệ Húc không phạm sai lầm, Thanh Bạch mới cùng Thiên Hựu muốn Bạch Linh, đây hoàn toàn là xuất phát từ ý muốn bảo vệ Lệ Húc.
Tấm lòng của Thanh Bạch đối với Lệ Húc, tôi vô cùng cảm kích. Nếu tình nghĩa anh em không sâu đậm, sao lại tự đi tìm phiền toái cho mình?
Nghĩ tới đây, tôi dứt khoát rộng mở cánh cửa lòng nói: " Theo tôi được biết, Lệ Húc cũng không phải là không thể ở bên Bạch Linh. Chỉ cần trong lòng bọn họ có tình cảm, tôi cũng sẽ không phản đối! Nếu như bọn họ muốn ở bên nhau, chỉ cần chờ tuổi thọ kiếp này của Bạch Linh kết thúc, kiếp sau chuyển thế không còn là thân thể thuần dương thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Nếu như vậy có thể giữ chân Lệ Húc, tôi nghĩ là có thể được."
Thanh Bạch nhìn tôi nói: " Trong chuyện này có nhân tố bất ổn, cô không nghĩ tới sao? Lỗ hổng thời gian này, chậm thì hơn mười năm, lâu thì hơn trăm năm. Không ai biết cần bao nhiêu thời gian để gian để hoàn thành chuyện này. Bọn họ bây giờ đến gần như thế, nếu chẳng may trong thời gian này, Bạch Linh xảy ra vấn đề, không phải có nghĩa là Lệ Húc phải chịu trách nhiệm sao?"
Tuy rằng Thanh Bạch nhỏ tuổi, nhưng suy nghĩ mọi chuyện cũng rất chu đáo, nhìn xa, cũng nhìn toàn diện, không nghĩ mọi chuyện đơn giản giống như tôi.
Vừa nghĩ tới chuyện Lệ Húc đang làm, tôi lại phiền muộn không chịu được! Đứa bé Bạch Linh kia tuyệt đối đừng có gặp chuyện không may đấy! Nếu cô ấy xảy ra chút chuyện nào, tất cả công sức của tôi đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
" Thanh Bạch, tôi vẫn coi cậu như con trai ruột, cậu không cần làm nhiều chuyện như thế vì Lệ Húc! Tôi biết rõ là cậu muốn tốt cho nó, nhưng chuyện đánh cược giữa cậu và Thiên Hựu coi như chưa từng xảy ra đi! Quan hệ giữa cậu và Lệ Húc từ nhỏ đã tốt rồi, nhưng chuyện quỷ thần lấy người sống chung quy cũng không phải việc nhỏ. Mặt khác, tôi cũng không muốn cậu làm lỡ hạnh phúc đời mình! Chuyện của Lệ Húc và Bạch Linh tôi sẽ xem xét xử lý. Đến lúc đó để Quỷ Đế để ý, cậu không cần lo! Cậu mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không có cách nào ăn nói với mẹ cậu! Ngoan, bây giờ cậu nên làm gì thì làm cái đó, tôi sẽ tìm Quỷ Đế nghĩ cách. Tôi đi trước!"
Bình luận facebook