• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (1 Viewer)

  • Chương 130 - Chương 130

Chương 130 NHAN SẮC CẦN ĐƯỢC MANG RA DÙNG VÀO LÚC CẦN THIẾT

Anh ký một cách dứt khoát, xong xuôi bèn cuộn tấm poster lại.



Hiệu trưởng Từ thấy vậy nói: “Thế là xong hả?”



Đúng là vẫn chưa xong hẳn.



Giang Chấp đi về phía chiếc hòm để bên cạnh giá sách.



Chiếc hòm khá lớn, ngoài các tờ poster ra còn có một chồng áo màu trắng. Anh cầm một chiếc lên, giũ ra xem, là một kiểu áo phông. Chất vải không tệ, mát mẻ mềm tay, mặc vào mùa hè thế này sẽ rất thoải mái. Chiếc mà anh đang cầm trên tay đây, trước ngực có in chữ, là những chữ cái đầu trong phiên âm tên đầy đủ của Đại học Z, phía sau là tên của câu lạc bộ.



Anh lại xem thêm vài chiếc khác, cùng một loại chất vải, cùng một kiểu dáng, chỉ là với những câu lạc bộ khác nhau, hình ảnh trên áo cũng khác nhau. Cuối cùng, Giang Chấp lựa chọn một chiếc áo phông có hình đầu mèo hoạt hình. Cũng chẳng phải vì đầu mèo này được thiết kế đẹp đến mức nào, ngược lại trông nó khá ngốc nghếch và ngây thơ. Chỉ là anh vô tình cảm thấy biểu cảm của đầu mèo này với Tiểu Thất giống nhau một cách thần kỳ.



Nhất là cái vẻ ngây ngô nhưng vẫn tỏ rõ thái độ không thèm tin của cô lúc anh nói rõ thân phận của mình.



Đầu mèo to, cỡ áo nhỏ.



Giang Chấp không nhịn được cười, được, lấy chiếc này.



Hiệu trưởng Từ nhìn thấy trên gương mặt anh có nụ cười, cảm thấy lần này có hy vọng bèn tiến lên giải thích đây là áo các câu lạc bộ chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập trường hôm nay. Mỗi một câu lạc bộ tặng một chiếc tới đây để ông giữ làm kỷ niệm.



Giang Chấp gật đầu: “Đúng là đều thiết kế rất đẹp.”



Tâm trạng đang vui, nhìn cái gì cũng đều thấy đẹp.



Anh trải rộng nó lên mặt bàn, xoay cây bút ký tên trong tay, nhìn ngang nhìn dọc một lượt, cuối cùng đặt bút xuống, ký ngay lên phần eo thon.

Ký xong anh định đi.



Hiệu trưởng Từ nhìn vậy cảm thấy không ổn, lập tức lao ra trước cửa như tên bắn, chặn đứng Giang Chấp lại: “Làm vậy là ý gì?”



Muốn đi ư? Đừng hòng!



Giang Chấp nhìn hiệu trưởng Từ với vẻ mặt kỳ quặc, chân thành cảm thán: “Xương cốt của thầy vẫn tốt quá nhỉ. Thầy Từ, khi nào thầy về hưu, quay lại xin làm thêm vài ba năm nữa chắc cũng không thành vấn đề.”



“Đừng có đánh trống lảng với tôi. Tôi hỏi em, em tới tìm tôi rốt cuộc là vì chuyện gì?”



Giang Chấp rất vô tội, một tay giơ tờ poster, một tay cầm chiếc áo phông, ra hiệu về phía hiệu trưởng Từ: “Tới chỗ thầy mượn một tờ poster để ký tên, bỗng dưng nảy ra ý tưởng nên xin thêm một chiếc áo nữa.”



“Chỉ vậy thôi?”



“Chỉ vậy thôi.”



Hiệu trưởng Từ suýt chút nữa tức phun ra máu. Ông giữ rịt anh lại: “Không được không được. Khó khăn lắm mới bắt được em, em chỉ định qua chỗ tôi lợi dụng một chút sao được? Đừng hòng, em vào trong đi, ký hết… chỗ poster đó, à, còn cả chỗ áo kia nữa cho tôi.”



Giang Chấp thoát ra khỏi sự “trói buộc” của hiệu trưởng Từ một cách hết sức lịch thiệp. Anh mỉm cười nhẹ nhàng: “Thứ lỗi cho em không thể làm theo.”



Thái độ không tệ, ngữ khí ôn hòa, chỉ là những lời nói ra khiến người ta quá bực mình.



Khiến cho hiệu trưởng Từ trừng mắt vểnh râu tức giận, ông chỉ tay vào anh: “Em… Em… tôn kính bề trên có hiểu hay không? Nói gì thì nói, thầy cũng là trưởng bối của em!”



Lôi danh hiệu trưởng bối ra, đè chết anh.



Giang Chấp giơ ra một cánh tay, mỉm cười lùi sau vài bước, chân phải đặt ra phía sau chân trái tạo thành tư thế đan chân. Anh cúi thấp người xuống, tay đặt trước ngực, cực kỳ phóng khoáng làm một động tác lịch sự kiểu phương Tây với hiệu trưởng Từ và nói: “Thầy Từ, em là loại khác biệt trong ngành, nguyên tắc trên kính dưới nhường không thích hợp với em.”



Dứt lời, anh xoay chân quay người, giơ cao cánh tay vẫy vẫy, ngang nhiên bỏ đi.



Hiệu trưởng Từ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh mỗi lúc một xa. Đôi chân dài ấy chỉ vài bước sải đã có thể đi xa đến vậy…



Cậu Fan này, nếu bố nó nhìn thấy bộ dạng làm càn này của nó nhất định sẽ xách cổ đưa vào lò nung lại.



Nghĩ tới đây, hiệu trưởng Từ buông một tiếng thở dài nặng nề.



***



Thịnh Đường tay trái cầm poster, tay phải cầm áo phông, mắt nhìn chăm chú chữ ký bên trên, cả người đều thể hiện ra một trạng thái không hề bình thường.

“Ôi chao! Ôi chao!! Trời đất ơi!!!”







Tròn nửa tiếng đồng hồ, chẳng biết cô đã kêu lên bao nhiêu tiếng cảm thán như vậy rồi.



Mỗi tiếng kêu đều là sự thích thú, mỗi tiếng kêu đều toát lên tình yêu.



Từ lúc cầm được chúng trong tay tới giờ, cô vẫn chưa nỡ đặt xuống. Lý do là, lỡ như bị đống dầu mỡ trên mặt bàn dính vào, mất đi sự sạch sẽ thì phải làm sao? Tiêu Dã có chút tổn thương nhẹ. Được lắm, anh ấy tốt bụng gọi cả một bàn thức ăn, kết quả chẳng hết được món nào.



Một tờ giấy vớ vẩn, một chiếc áo phông giá chỉ khoảng trăm tệ, chỉ vì có thêm một chữ ký mà trở nên cao quý như vậy sao?



Anh ấy ngó đầu qua, phì cười, cố tình nói: “Ha, chữ ký này đến đúng lúc quá nhỉ.” Nói xong lại nhướng mày, đánh mắt nhìn Giang Chấp.



Giang Chấp không buồn đoái hoài tới câu hỏi đầy mùi quái đản của Tiêu Dã. Anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ tập trung uống trà sữa, nhiều đá, một trăm phần trăm đường, thêm khoai môn dẻo Tam Bảo. Gần đây anh còn mê thêm món Pudding, thế là trong trà sữa lại được thêm một món topping mới. Rít một ngụm là các món ăn đa dạng ngập đầy trong miệng.

Thẩm Dao cảm thán: “Thật sự là chữ ký của Fan thần sao…”



Sự hiếu kỳ của Trình Tần cũng bị thu hút về phía ấy. Cô ấy chăm chú ngắm nghía chữ ký hồi lâu: “Thật hay giả vậy?”, rồi định giơ tay chạm lên chữ ký.



Thịnh Đường lấy thân cản lại, Trình Tần chỉ có thể chạm vào lưng cô.



“Làm sao có chuyện là giả được? Chữ ký do chính tay Fan thần chắp bút, mình thân thuộc đến mức không thể thân thuộc hơn! Là chữ ký giả mạo, mình chỉ cần liếc mắt là lập tức nhận ra ngay!” Thịnh Đường khẩu khí cực kỳ kiên định.



Trình Tần ngó đầu nhìn một lúc vẫn chẳng nhìn thấy gì, bèn vung nắm đấm đánh lên lưng cô: “Cậu cần mình hay là cần Fan thần?”



“Còn phải hỏi sao? Chắc chắn là mình chọn Fan thần rồi.”



Giang Chấp uống một ngụm trà sữa lớn, chỉ cảm thấy cái ngọt trong khoang miệng và vị ngọt lọt vào tai đều chảy tràn cả vào trái tim, chỉ số đường cứ tăng lên vòn vọt.



Trình Tần nằm bò ra lưng cô, làm bộ bi thương: “Được lắm cái đồ vô lương tâm này, trọng sắc khinh bạn hả, cậu quả nhiên ‘đen tối’ từ trong ra ngoài…”



Thịnh Đường bị cô ấy đè bẹp nhưng vẫn sống chết bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ của chữ ký trên tấm poster và chiếc áo phông. Cô đáp lại một câu: “Chuyện mình đen tối từ trong ra ngoài cậu biết lâu rồi mà, đừng ngồi đó ra bộ mới gặp nhau lần đầu đi. Mau ngồi dậy, đè lên chữ ký Fan thần của mình, cậu không xong với mình đâu.”



Tiêu Dã chống cằm, tươi cười nhìn Giang Chấp: “Mà kể cũng lạ thật đấy. Chữ ký phát tới lượt của Đường Đường thì hết, sao tới lúc cậu đi bỗng dưng lại xuất hiện thêm chứ? Người của câu lạc bộ tiếp tục giấu giếm chữ ký không hay cho lắm thì phải!”



Việc Giang Chấp cầm được poster có chữ ký về đã khiến tâm tình của Thịnh Đường hoàn toàn thay đổi. Nhưng anh còn mang thêm cả một chiếc áo phông nên đã khiến Thịnh Đường trong phút chốc kích động tới mức như đi vào cảnh giới tẩu hỏa nhập ma. Cô hỏi anh chữ ký này từ đâu mà có, anh trả lời nhẹ tênh như gió thoảng: Trùng hợp là họ vẫn còn sót.



“Nghi vấn” của Tiêu Dã đã thành công thu hút sự chú ý của cả ba cô gái.



Thật ra Thịnh Đường cũng cảm thấy may mắn này tới quá mãnh liệt, luôn khiến cô có cảm giác nó không được chân thực cho lắm.

Giang Chấp dùng ống hút, từ tốn khuấy trà sữa. Tiếng những viên đá va vào nhau lạch cạch. Anh ngước mắt lên nhìn về phía họ, chậm rãi trả lời: “Đơn giản thôi, không đưa đấm cho một trận.”



“Á…” Thịnh Đường sững người.



“Đùa thôi.” Giang Chấp mỉm cười: “Trùng hợp lại là một cô gái quản lý đồ, nói thêm vài câu êm tai là cô ấy đưa thôi.”



“Hãy nhìn người nhà em đi!” Thịnh Đường sắp cảm động đến rơi nước mắt rồi. Cô đưa tay vỗ vỗ Tiêu Dã: “Rồi nhìn lại anh xem! Nhan sắc cần được mang ra dùng vào lúc cần thiết, bằng không sẽ chỉ là một chiếc gối hoa, trông thì đẹp thực ra vô dụng, anh hiểu không?”



Ngay sau đó, cô lại quay qua hỏi Giang Chấp: “Anh có bị người ta lợi dụng giở trò đen tối gì không? Hoặc là đối phương có yêu cầu anh phải đi hẹn hò gì đó không?”



Giang Chấp lắc đầu.



“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Thịnh Đường đưa tay ôm ngực, chí ít như vậy lương tâm của cô sẽ không thấy đau.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Cô cười một cái cứ gọi là ngọt như đường với Giang Chấp: “Cảm ơn sư phụ!”



Nụ cười ấy như thấm cả vào ánh mắt của Giang Chấp, cô nhỏ này chỉ vào những lúc như vậy cái miệng mới ngọt ngào.



Tiêu Dã liếc nhìn cô: “Em hơi bị tiêu chuẩn kép đấy nhé.”



“Tiêu Dã, em buộc phải nói anh. Em thấy anh xử lý công việc không được thông minh như sư phụ của em. Cùng là lợi dụng nhan sắc, anh phải học được cách làm sao vừa đạt được mục đích lại vừa có thể bảo đảm cho bản thân được an toàn, về điểm này anh thật sự phải nghiêm túc học hỏi sư phụ em!”



Tiêu Dã cao giọng bật cười hai tiếng: Ha ha!



Tiêu Dã có lĩnh hội được bài học tinh thần ấy không thì Thịnh Đường không quan tâm nổi. Những thứ có thể treo được, có thể mặc lên người đều đã có chữ ký, cô còn mong muốn gì nữa? Nhất là chữ ký trên chiếc áo phông đã đủ giúp cô vênh mặt lên rồi.



Cô chụp ảnh với nó ở khắp các góc độ, có chi tiết, có tổng thể, vừa chụp còn vừa chép miệng: Thứ đã được Fan thần ký tên đều không cần chỉnh sửa hình ảnh, chụp tùy tiện một bức cũng đều là ảnh nghệ thuật cả.



Tiêu Dã nghiến răng bực dọc, một tờ poster vớ vẩn và một chiếc áo phông, còn cần phải chỉnh sửa hình ảnh sao?



Sự đắc ý của Thịnh Đường lọt cả vào mắt Giang Chấp. Anh không nói gì nhiều, chỉ chốc chốc lại mím môi cười khẽ.



Ấy?



Đang trong lúc nhìn tấm poster hết quan sát bên trái lại quan sát bên phải, một Thịnh Đường trước ham mê sau yêu thích bỗng nhiên cảm thấy chữ ký trên này có chút không bình thường. Không bình thường ở chỗ nào nhỉ?

Cô ngước mắt nhìn mấy người họ. Trình Tần đang chăm chú cầm điện thoại không biết xem cái gì, rất tập trung. Ba người còn lại đang bàn luận về đặc điểm màu vẽ trên bức “Lạc thần phú đồ” thời Ngụy Tấn, Nam Bắc triều lúc này đang được lưu giữ trong miếu tự.



Chỉ có mình cô chìm đắm vào chữ ký do chính tay Fan thần chắp bút, chưa thể thoát ra.



Chữ ký này…



Thịnh Đường thò ngón tay cái ra, thận trọng và dè dặt ấn lên chữ ký.



Khi cô giơ tay lên nhìn, trên đầu ngón tay cái đã dính một dấu bút nước màu đen rất nhạt…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom