Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140 - Chương 140 DIỆT BẢNG
Chương 140 DIỆT BẢNG
Quán bar Bánh Xe Thời Gian có một màn hình lớn, hoặc có lẽ nên gọi là màn hình siêu lớn thì thích hợp hơn. So với màn hình ở các quán bar khác, màn hình ở Bánh Xe Thời Gian không những “siêu to khổng lồ” mà cả ống kính ghi hình và ống kính chiếu phim đều sử dụng toàn bộ ống kính mắt cá(*). Toàn bộ màn hình cũng có một chút độ cong, giống hệt như bầu trời trong nhà thiên văn. Ông chủ có yêu cầu rất nghiêm ngặt đối với âm thanh, đặc biệt là những lúc trình chiếu, hiệu ứng âm thanh lại càng quan trọng hơn, vậy nên nhập toàn những thiết bị đỉnh cao thế giới, âm thanh 3D cực kỳ tuyệt vời.
(*) Một ống kính mắt cá là một ống kính với góc cực rộng, tạo ra sự biến dạng thị giác mạnh nhằm tạo ra một hình ảnh toàn cảnh hoặc bán cầu rộng.
Bình thường những lúc ở đây có buổi biểu diễn, trên màn hình lớn sẽ chiếu trực tiếp hình ảnh của ca sĩ. Màn hình cong xuyên qua hai tầng trên dưới, cộng thêm công nghệ âm thanh vòm 3D sắc nét, cho dù khách hàng có ngồi ở khá xa thì cũng được nghe như ca sĩ đang ở gần trong gang tấc.
Thế nên mỗi lần tới lượt Tư Thiệu lên sân khấu, Bánh Xe Thời Gian lại đông đúc phát sợ, cho dù không còn chỗ ngồi, các fan cũng vẫn phải len vào trong. Màn hình lớn ấy soi gương mặt người cực kỳ sắc nét, rõ đến mức có bao nhiêu lỗ chân lông cũng có thể nhìn thấy được. Các cô gái ở phía sau không thể tiến sát lên trên cũng không sao cả, đứng nhìn trước màn hình lớn đó, chỉ cần giơ tay là dường như có ảo giác có thể chạm vào gương mặt tuấn tú của anh trai trẻ.
Gương mặt ấy của Tư Thiệu là điều mà các cô gái mơ ước đã lâu. Thế nên lần này Tư Thiệu tới, cho dù không có thời gian cho anh ấy biểu diễn thì ống kính cũng thi thoảng có thể bắt được hình ảnh của anh ấy. Gương mặt của anh ấy vừa hiện lên màn hình, bên dưới lập tức có những tiếng la hét ầm ĩ tới từ các cô gái, không khác gì một buổi off fan thực sự.
Nhưng sự kiện quan trọng của đêm nay là bảng bỏ phiếu cho những người nổi tiếng. Phàm là những sinh viên của Đại học Z có mặt lúc này đều được Tư Thiệu mời tới tham gia, và phàm là những người được mời thì đều tới ủng hộ cho Fan thần. Nói theo lời của một nữ sinh nào đó có mặt ở đây thì đó chính là: Mượn hoa dâng Phật.
Tư Thiệu muốn mượn bông hoa là Fan thần, dâng lên cho “Phật” Thịnh Đường, vừa có thể giúp được Thịnh Đường hoàn thành tâm nguyện, khiến cô được vui, lại có thể tranh thủ cơ hội này nâng mối quan hệ của hai người họ lên một tầng cao mới. Thế nên, so với việc nói mọi người đều đang chờ đợi kết quả bỏ phiếu lần này, chi bằng hãy nói mọi người đang chờ đợi một màn bày tỏ lãng mạn và hoành tráng, tuy rằng trong số này cũng chẳng thiếu những người ghen ghét, đố kỵ, ngưỡng mộ.
Đây là tâm lý của tất cả mọi người, nhất cự ly nhì tốc độ.
Ý muốn nói, Fan thần tuy rằng là thần tượng, khiến người ta mê muội nhưng nói gì thì nói anh ấy cũng không có mặt tại đây, thế nên mọi người lại càng mong chờ màn kịch hay đang ở trước mặt.
Chắc chỉ có mình Thịnh Đường là lòng không nghĩ ngợi gì khác, phát huy tinh thần một người hâm mộ tận tụy, chuyên nghiệp, từ đầu tới cuối chỉ chìm đắm trong hình ảnh của một người theo đuổi thần tượng tiêu chuẩn, không hề thoát ra.
Thế nên, khi chuẩn bị tới giờ đếm ngược, Thịnh Đường, người đã bị Giang Chấp kéo trở về chỗ ngồi chờ đợi, không thể ngồi yên được nữa. Cô đứng bật dậy, khiến cho Tiêu Dã giật nảy mình, còn nghĩ là cương thi, tốt bụng nhắc nhở cô: “Đường Đường à, chỉ là một màn bỏ phiếu thôi mà, em cũng đừng quá kích động, lỡ như…”
“Không có lỡ như!” Thịnh Đường quay đầu gào lên một tiếng rồi lại khẩn trương quay trở về, nhìn chằm chằm màn hình lớn.
Tiếng nhạc trong quán bar đã được cho nhỏ xuống, chuyển thành một bài nhạc dịu dàng và êm ái hơn, rất phù hợp với hoàn cảnh. Các sinh viên Đại học Z có mặt đều đang nín thở. Những vị khách ở ngoài không hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng cũng yên ắng hẳn, nhất thời tất cả đều ngồi ngây ra.
Trái tim của Thịnh Đường cứ bồn chồn bứt rứt, cô thầm lẩm nhẩm trong lòng: Fan thần… Fan thần, anh đã là một thần tiên trưởng thành rồi, phải học cách tự bảo vệ lấy mình, diệt bảng nhé…
Tiêu Dã lười biếng dựa vào đó, ngẫm nghĩ vẫn thấy không đành lòng: “Ý anh muốn nói là, lỡ như còn xảy ra chuyện gì đó kích thích hơn thì sao? Em nên để dành một chút kích động của mình.”
“Em hiểu suy nghĩ của mọi người!” Lần này Thịnh Đường còn không buồn quay đầu lại nữa, hướng thẳng gáy về phía anh ấy, trực tiếp phản bác: “Trên đời này có một kiểu ác độc, gọi là không chịu nổi việc người khác hạnh phúc. Tiêu Dã, anh chính là kiểu người ấy. Còn cả Giang Chấp nữa, hai anh rõ ràng đang ganh tỵ với Fan thần! Hai anh phải biết sống rộng rãi một chút. Các anh làm nghề khôi phục bích họa, Fan thần cũng là một nhà khôi phục bích họa, nói trắng ra các anh đang làm chung một ngành nghề. Anh ấy có thể giành ngôi vị quán quân, cũng có thể nổi tiếng khắp trong và ngoài nước, vậy cũng là đang tô thêm màu sắc cho ngành nghề này thôi, sẽ khiến nhiều người coi trọng việc khôi phục văn vật hơn, càng giúp cho nhiều người thấu hiểu nghề này hơn. Đây là chuyện tốt, anh hiểu không?”
Xong, nói chuyện một hồi vẫn là ông nói gà, bà nói vịt. Tiêu Dã liếc nhìn Giang Chấp, tặng cho anh một ánh mắt, ý tứ không thể rõ ràng hơn: Cậu còn không quản học trò của cậu đi, cô ấy sắp tẩu hỏa nhập ma tới nơi rồi đấy.
Giang Chấp coi như không nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Dã, chỉ đứng dậy đi tới đứng bên cạnh Thịnh Đường. Mặc cho cô căng thẳng như gì, khi nhìn cô, khóe miệng của anh vẫn không kiềm chế được mà rướn lên.
Quản kiểu gì đây?
Người đã được anh kéo về, nhưng lòng thì dính chặt vào màn hình lớn, đứng ngồi không yên, liên tục ngó nghiêng lên trên sân khấu, hoa quả không ăn, nước không uống, chỉ đếm từng giây một chờ đợi khoảnh khắc đếm ngược… Một cô gái thật là đáng yêu.
Khi suy nghĩ chợt hiện lên, Giang Chấp bất giác giơ tay lên xoa đầu cô, khẽ nói: “Tiêu Dã nói đúng đấy, em cứ bình tĩnh lại một chút đã.”
“Không được, không được…” Thịnh Đường ấn tay lên ngực, trái tim như sắp vọt ra ngoài, rồi lại xoa xoa hai bàn tay: “Tôi hồi hộp quá rồi, đầu ngón tay sắp lạnh ngắt rồi.” Ngay cả lúc tham gia kỳ thi đại học cô cũng chưa từng thấy căng thẳng như vậy, hoặc có thể nói thời điểm ấy cô hoàn toàn không biết căng thẳng là gì.
Ngày công bố điểm thi cũng vậy, các bạn học khác thì dậy từ rất sớm để đi chực điểm số. Cô thì ngủ đến khi tự tỉnh, rồi lại đi dạo phố, mua sắm đến gãy cả chân rồi mới nhớ ra chuyện thành tích thi đại học. Cô gọi điện thoại cho Mạc Họa. Mạc Họa cũng hồ đồ, còn hỏi ngược lại cô: Thế à? Là hôm nay công bố à?
Khi hỏi thêm Mạc Họa đang ở đâu thì bà nói, bà đang cùng Thịnh Tử Viêm đón kỷ niệm ngày cưới. Nhưng hôm đó vốn dĩ không phải kỷ niệm ngày cưới của họ. Thịnh Tử Viêm cầm lấy điện thoại bổ sung thêm: Quả thực không phải, nhưng mẹ con đột xuất nảy ra ý tưởng.
…
Giang Chấp nhịn cười, khẽ buông một tiếng thở dài, giơ tay kéo hai cánh tay của cô xuống, giữ trong lòng bàn tay rộng lớn của mình, không nói năng gì, cứ thế ủ ấm cho bàn tay cô.
Quả thật là căng thẳng rồi, thời tiết đang ỏi ả thế này mà đầu ngón tay lại lạnh đến vậy. Có điều tay của cô quá nhỏ, lại mềm tưởng chết, mịn màng lành lạnh. Anh không dám dùng quá nhiều lực, chỉ có thể nhẹ nhàng xoa để sưởi ấm cho cô, sợ một giây phút nào đó không cẩn thận có thể làm gãy những ngón tay thon của cô.
Nhưng nắm vào rồi lại không nỡ buông ra, muốn cứ thế nắm mãi, giữ chặt, tuyệt đối không bỏ ra.
Vậy mà tâm tư của Thịnh Đường không nằm trên những ngón tay. Hai con mắt của cô nhìn chăm chăm lên màn hình không buồn chớp, cho đến khi xuất hiện những con số đếm ngược. Cô “A” lên một tiếng, rút mạnh tay về, mười ngón tay đan trước ngực làm động tác cầu nguyện.
Khoảnh khắc lòng bàn tay của Giang Chấp trống rỗng, anh chợt hụt hẫng giống như có thứ gì bị rút ra khỏi trái tim anh vậy, nhưng cũng đồng thời tại nơi đó lại có thêm thứ gì, rất lạ lẫm nhưng lại khiến anh thấp thỏm chờ mong.
Anh ngắm nhìn góc nghiêng của cô. Ánh sáng hắt lên đôi mi của cô, ánh mắt cô cũng lấp lánh những tia sáng, long lanh như chứa đựng rất nhiều con đom đóm vậy. Xung quanh rực rỡ, duy chỉ có cô là tuyệt đẹp. Giang Chấp cảm thấy nơi trống rỗng trong lòng mình dần dần được lấp đầy, tràn trề… Có vị ngọt, anh thích nhất là ngọt ngào.
Những người xung quanh bắt đầu đếm ngược.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Ban đầu, bờ môi của Thịnh Đường còn run lên, đến lúc đọc số thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hai hàm răng của cô va vào nhau lập cập. Trong đầu, trong lòng cô chỉ toàn là tên của thần tượng… Cho đến khi 5, 4, 3, 2, 1…
Màn hình lớn vụt sáng, tên của những người nổi tiếng tham gia bình chọn đều lần lượt lướt qua, bên dưới tên có thống kê tổng số phiếu bình chọn, bên dưới tổng số phiếu là các hạng mục: Người nổi tiếng nhất, nội dung xuất sắc nhất, người được mong chờ nhất… Mỗi một hạng mục đều có tên của người nổi tiếng và số phiếu bình chọn.
Có người đọc rất nhanh, reo lên hân hoan: Fan thần! Fan thần diệt bảng!
Một giây sau, tất cả mọi người có mặt đều chấn động. Tiếng reo hò, tiếng la hét và tiếng huýt sáo… Phản ứng của Thịnh Đường là nằm ngoài dự liệu của mọi người nhất, những tưởng cô phải là người điên cuồng số một nhưng cả cơ thể cô lại cứng đờ ra, đôi đồng tử tròn xoe. Cô lẩm bẩm trong miệng: Ai giúp mình nhìn với, mình không nhìn lộn đấy chứ?
Giọng cô quá nhỏ, người xung quanh không nghe thấy, nhưng một Giang Chấp đứng gần trong gang tấc thì nghe thấy rất rõ ràng. Anh cười khẽ, áp sát gương mặt vào gần tai cô, khẽ nói một câu: Fan thần diệt bảng.
Câu nói ấy như một cú đánh giúp cô đả thông kinh mạch vậy, bỗng chốc cô như sống lại, máu huyết sục sôi rồi đột ngột bật nhảy rất mạnh lên cao hò hét: Fan thần!
Giang Chấp không né tránh kịp, sống mũi bị đập thẳng vào đầu của cô. Anh đau đớn ôm lấy mũi, hốc mắt cay xè: Nha đầu chết tiệt, quả nhiên đã trả lại cho anh!
Thịnh Đường nào còn thời gian quan tâm mình đụng phải ai. Cô nhoi lên nhoi xuống, hét gào ầm ĩ như phát điên, còn điên rồ hơn cả khi bản thân trúng số độc đắc nữa. Những người xung quanh cũng bị bầu không khí hồ hởi này dẫn dắt, tiếng nhạc đột ngột vang lên, cảm giác mà tiết tấu mang lại cực kỳ hợp hoàn cảnh.
Trên màn hình lớn liệt kê ra một vài hạng mục, cái tên đứng đầu tiên đồng loạt là Fan thần. Thịnh Đường kích động muốn chết, nhảy càng cao hơn nhưng xung quanh quá đông người, cứ va chạm, xô đẩy nhau, trong phút chốc đã dồn Thịnh Đường qua một bên.
Thịnh Đường trong giây lát đứng không vững, đổ người sang bên cạnh. Giang Chấp nhanh tay nhanh mắt, đưa tay đỡ lấy cô, cánh tay theo đà kéo cô vào lòng. Hương thơm nhẹ nhàng ập vào mũi, cô cứ thế dựa thẳng vào vòng tay anh.
Dựa rất chặt chẽ, cú dựa này nếu nói là không có cảm giác thì là chuyện không thể. Vòm ngực của người đàn ông vững chãi, ấm áp, còn thoang thoảng mùi thuốc lá xen lẫn mùi quần áo được giặt sạch sẽ, thơm tho, dồn dập ập tới bọc kín lấy cô. Cô cảm thấy vành tai ngứa ngáy, nhất là khi Giang Chấp còn khẽ cười một tiếng: “Cẩn thận một chút.”
Tông giọng khàn khàn quyến rũ cứ thế vang vọng trong màng nhĩ của cô, trêu trọc trái tim cô. Cô cảm thấy cổ nóng lên hầm hập, là do hơi thở của anh phả xuống, vành tai đột nhiên nóng bừng lên.
Ngay sau đó, cô lại nghe thấy một tràng những tiếng la hét, ngước mắt lên nhìn thì thấy Tư Thiệu. Anh ấy đeo đàn ghi-ta bước lên sân khấu, ngồi xuống chiếc ghế chân cao, ôm cây đàn ghi-ta vào lòng, nhẹ nhàng gật đầu với ban nhạc ở hai bên rồi bắt đầu màn biểu diễn của mình.
Quán bar Bánh Xe Thời Gian có một màn hình lớn, hoặc có lẽ nên gọi là màn hình siêu lớn thì thích hợp hơn. So với màn hình ở các quán bar khác, màn hình ở Bánh Xe Thời Gian không những “siêu to khổng lồ” mà cả ống kính ghi hình và ống kính chiếu phim đều sử dụng toàn bộ ống kính mắt cá(*). Toàn bộ màn hình cũng có một chút độ cong, giống hệt như bầu trời trong nhà thiên văn. Ông chủ có yêu cầu rất nghiêm ngặt đối với âm thanh, đặc biệt là những lúc trình chiếu, hiệu ứng âm thanh lại càng quan trọng hơn, vậy nên nhập toàn những thiết bị đỉnh cao thế giới, âm thanh 3D cực kỳ tuyệt vời.
(*) Một ống kính mắt cá là một ống kính với góc cực rộng, tạo ra sự biến dạng thị giác mạnh nhằm tạo ra một hình ảnh toàn cảnh hoặc bán cầu rộng.
Bình thường những lúc ở đây có buổi biểu diễn, trên màn hình lớn sẽ chiếu trực tiếp hình ảnh của ca sĩ. Màn hình cong xuyên qua hai tầng trên dưới, cộng thêm công nghệ âm thanh vòm 3D sắc nét, cho dù khách hàng có ngồi ở khá xa thì cũng được nghe như ca sĩ đang ở gần trong gang tấc.
Thế nên mỗi lần tới lượt Tư Thiệu lên sân khấu, Bánh Xe Thời Gian lại đông đúc phát sợ, cho dù không còn chỗ ngồi, các fan cũng vẫn phải len vào trong. Màn hình lớn ấy soi gương mặt người cực kỳ sắc nét, rõ đến mức có bao nhiêu lỗ chân lông cũng có thể nhìn thấy được. Các cô gái ở phía sau không thể tiến sát lên trên cũng không sao cả, đứng nhìn trước màn hình lớn đó, chỉ cần giơ tay là dường như có ảo giác có thể chạm vào gương mặt tuấn tú của anh trai trẻ.
Gương mặt ấy của Tư Thiệu là điều mà các cô gái mơ ước đã lâu. Thế nên lần này Tư Thiệu tới, cho dù không có thời gian cho anh ấy biểu diễn thì ống kính cũng thi thoảng có thể bắt được hình ảnh của anh ấy. Gương mặt của anh ấy vừa hiện lên màn hình, bên dưới lập tức có những tiếng la hét ầm ĩ tới từ các cô gái, không khác gì một buổi off fan thực sự.
Nhưng sự kiện quan trọng của đêm nay là bảng bỏ phiếu cho những người nổi tiếng. Phàm là những sinh viên của Đại học Z có mặt lúc này đều được Tư Thiệu mời tới tham gia, và phàm là những người được mời thì đều tới ủng hộ cho Fan thần. Nói theo lời của một nữ sinh nào đó có mặt ở đây thì đó chính là: Mượn hoa dâng Phật.
Tư Thiệu muốn mượn bông hoa là Fan thần, dâng lên cho “Phật” Thịnh Đường, vừa có thể giúp được Thịnh Đường hoàn thành tâm nguyện, khiến cô được vui, lại có thể tranh thủ cơ hội này nâng mối quan hệ của hai người họ lên một tầng cao mới. Thế nên, so với việc nói mọi người đều đang chờ đợi kết quả bỏ phiếu lần này, chi bằng hãy nói mọi người đang chờ đợi một màn bày tỏ lãng mạn và hoành tráng, tuy rằng trong số này cũng chẳng thiếu những người ghen ghét, đố kỵ, ngưỡng mộ.
Đây là tâm lý của tất cả mọi người, nhất cự ly nhì tốc độ.
Ý muốn nói, Fan thần tuy rằng là thần tượng, khiến người ta mê muội nhưng nói gì thì nói anh ấy cũng không có mặt tại đây, thế nên mọi người lại càng mong chờ màn kịch hay đang ở trước mặt.
Chắc chỉ có mình Thịnh Đường là lòng không nghĩ ngợi gì khác, phát huy tinh thần một người hâm mộ tận tụy, chuyên nghiệp, từ đầu tới cuối chỉ chìm đắm trong hình ảnh của một người theo đuổi thần tượng tiêu chuẩn, không hề thoát ra.
Thế nên, khi chuẩn bị tới giờ đếm ngược, Thịnh Đường, người đã bị Giang Chấp kéo trở về chỗ ngồi chờ đợi, không thể ngồi yên được nữa. Cô đứng bật dậy, khiến cho Tiêu Dã giật nảy mình, còn nghĩ là cương thi, tốt bụng nhắc nhở cô: “Đường Đường à, chỉ là một màn bỏ phiếu thôi mà, em cũng đừng quá kích động, lỡ như…”
“Không có lỡ như!” Thịnh Đường quay đầu gào lên một tiếng rồi lại khẩn trương quay trở về, nhìn chằm chằm màn hình lớn.
Tiếng nhạc trong quán bar đã được cho nhỏ xuống, chuyển thành một bài nhạc dịu dàng và êm ái hơn, rất phù hợp với hoàn cảnh. Các sinh viên Đại học Z có mặt đều đang nín thở. Những vị khách ở ngoài không hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng cũng yên ắng hẳn, nhất thời tất cả đều ngồi ngây ra.
Trái tim của Thịnh Đường cứ bồn chồn bứt rứt, cô thầm lẩm nhẩm trong lòng: Fan thần… Fan thần, anh đã là một thần tiên trưởng thành rồi, phải học cách tự bảo vệ lấy mình, diệt bảng nhé…
Tiêu Dã lười biếng dựa vào đó, ngẫm nghĩ vẫn thấy không đành lòng: “Ý anh muốn nói là, lỡ như còn xảy ra chuyện gì đó kích thích hơn thì sao? Em nên để dành một chút kích động của mình.”
“Em hiểu suy nghĩ của mọi người!” Lần này Thịnh Đường còn không buồn quay đầu lại nữa, hướng thẳng gáy về phía anh ấy, trực tiếp phản bác: “Trên đời này có một kiểu ác độc, gọi là không chịu nổi việc người khác hạnh phúc. Tiêu Dã, anh chính là kiểu người ấy. Còn cả Giang Chấp nữa, hai anh rõ ràng đang ganh tỵ với Fan thần! Hai anh phải biết sống rộng rãi một chút. Các anh làm nghề khôi phục bích họa, Fan thần cũng là một nhà khôi phục bích họa, nói trắng ra các anh đang làm chung một ngành nghề. Anh ấy có thể giành ngôi vị quán quân, cũng có thể nổi tiếng khắp trong và ngoài nước, vậy cũng là đang tô thêm màu sắc cho ngành nghề này thôi, sẽ khiến nhiều người coi trọng việc khôi phục văn vật hơn, càng giúp cho nhiều người thấu hiểu nghề này hơn. Đây là chuyện tốt, anh hiểu không?”
Xong, nói chuyện một hồi vẫn là ông nói gà, bà nói vịt. Tiêu Dã liếc nhìn Giang Chấp, tặng cho anh một ánh mắt, ý tứ không thể rõ ràng hơn: Cậu còn không quản học trò của cậu đi, cô ấy sắp tẩu hỏa nhập ma tới nơi rồi đấy.
Giang Chấp coi như không nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Dã, chỉ đứng dậy đi tới đứng bên cạnh Thịnh Đường. Mặc cho cô căng thẳng như gì, khi nhìn cô, khóe miệng của anh vẫn không kiềm chế được mà rướn lên.
Quản kiểu gì đây?
Người đã được anh kéo về, nhưng lòng thì dính chặt vào màn hình lớn, đứng ngồi không yên, liên tục ngó nghiêng lên trên sân khấu, hoa quả không ăn, nước không uống, chỉ đếm từng giây một chờ đợi khoảnh khắc đếm ngược… Một cô gái thật là đáng yêu.
Khi suy nghĩ chợt hiện lên, Giang Chấp bất giác giơ tay lên xoa đầu cô, khẽ nói: “Tiêu Dã nói đúng đấy, em cứ bình tĩnh lại một chút đã.”
“Không được, không được…” Thịnh Đường ấn tay lên ngực, trái tim như sắp vọt ra ngoài, rồi lại xoa xoa hai bàn tay: “Tôi hồi hộp quá rồi, đầu ngón tay sắp lạnh ngắt rồi.” Ngay cả lúc tham gia kỳ thi đại học cô cũng chưa từng thấy căng thẳng như vậy, hoặc có thể nói thời điểm ấy cô hoàn toàn không biết căng thẳng là gì.
Ngày công bố điểm thi cũng vậy, các bạn học khác thì dậy từ rất sớm để đi chực điểm số. Cô thì ngủ đến khi tự tỉnh, rồi lại đi dạo phố, mua sắm đến gãy cả chân rồi mới nhớ ra chuyện thành tích thi đại học. Cô gọi điện thoại cho Mạc Họa. Mạc Họa cũng hồ đồ, còn hỏi ngược lại cô: Thế à? Là hôm nay công bố à?
Khi hỏi thêm Mạc Họa đang ở đâu thì bà nói, bà đang cùng Thịnh Tử Viêm đón kỷ niệm ngày cưới. Nhưng hôm đó vốn dĩ không phải kỷ niệm ngày cưới của họ. Thịnh Tử Viêm cầm lấy điện thoại bổ sung thêm: Quả thực không phải, nhưng mẹ con đột xuất nảy ra ý tưởng.
…
Giang Chấp nhịn cười, khẽ buông một tiếng thở dài, giơ tay kéo hai cánh tay của cô xuống, giữ trong lòng bàn tay rộng lớn của mình, không nói năng gì, cứ thế ủ ấm cho bàn tay cô.
Quả thật là căng thẳng rồi, thời tiết đang ỏi ả thế này mà đầu ngón tay lại lạnh đến vậy. Có điều tay của cô quá nhỏ, lại mềm tưởng chết, mịn màng lành lạnh. Anh không dám dùng quá nhiều lực, chỉ có thể nhẹ nhàng xoa để sưởi ấm cho cô, sợ một giây phút nào đó không cẩn thận có thể làm gãy những ngón tay thon của cô.
Nhưng nắm vào rồi lại không nỡ buông ra, muốn cứ thế nắm mãi, giữ chặt, tuyệt đối không bỏ ra.
Vậy mà tâm tư của Thịnh Đường không nằm trên những ngón tay. Hai con mắt của cô nhìn chăm chăm lên màn hình không buồn chớp, cho đến khi xuất hiện những con số đếm ngược. Cô “A” lên một tiếng, rút mạnh tay về, mười ngón tay đan trước ngực làm động tác cầu nguyện.
Khoảnh khắc lòng bàn tay của Giang Chấp trống rỗng, anh chợt hụt hẫng giống như có thứ gì bị rút ra khỏi trái tim anh vậy, nhưng cũng đồng thời tại nơi đó lại có thêm thứ gì, rất lạ lẫm nhưng lại khiến anh thấp thỏm chờ mong.
Anh ngắm nhìn góc nghiêng của cô. Ánh sáng hắt lên đôi mi của cô, ánh mắt cô cũng lấp lánh những tia sáng, long lanh như chứa đựng rất nhiều con đom đóm vậy. Xung quanh rực rỡ, duy chỉ có cô là tuyệt đẹp. Giang Chấp cảm thấy nơi trống rỗng trong lòng mình dần dần được lấp đầy, tràn trề… Có vị ngọt, anh thích nhất là ngọt ngào.
Những người xung quanh bắt đầu đếm ngược.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Ban đầu, bờ môi của Thịnh Đường còn run lên, đến lúc đọc số thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hai hàm răng của cô va vào nhau lập cập. Trong đầu, trong lòng cô chỉ toàn là tên của thần tượng… Cho đến khi 5, 4, 3, 2, 1…
Màn hình lớn vụt sáng, tên của những người nổi tiếng tham gia bình chọn đều lần lượt lướt qua, bên dưới tên có thống kê tổng số phiếu bình chọn, bên dưới tổng số phiếu là các hạng mục: Người nổi tiếng nhất, nội dung xuất sắc nhất, người được mong chờ nhất… Mỗi một hạng mục đều có tên của người nổi tiếng và số phiếu bình chọn.
Có người đọc rất nhanh, reo lên hân hoan: Fan thần! Fan thần diệt bảng!
Một giây sau, tất cả mọi người có mặt đều chấn động. Tiếng reo hò, tiếng la hét và tiếng huýt sáo… Phản ứng của Thịnh Đường là nằm ngoài dự liệu của mọi người nhất, những tưởng cô phải là người điên cuồng số một nhưng cả cơ thể cô lại cứng đờ ra, đôi đồng tử tròn xoe. Cô lẩm bẩm trong miệng: Ai giúp mình nhìn với, mình không nhìn lộn đấy chứ?
Giọng cô quá nhỏ, người xung quanh không nghe thấy, nhưng một Giang Chấp đứng gần trong gang tấc thì nghe thấy rất rõ ràng. Anh cười khẽ, áp sát gương mặt vào gần tai cô, khẽ nói một câu: Fan thần diệt bảng.
Câu nói ấy như một cú đánh giúp cô đả thông kinh mạch vậy, bỗng chốc cô như sống lại, máu huyết sục sôi rồi đột ngột bật nhảy rất mạnh lên cao hò hét: Fan thần!
Giang Chấp không né tránh kịp, sống mũi bị đập thẳng vào đầu của cô. Anh đau đớn ôm lấy mũi, hốc mắt cay xè: Nha đầu chết tiệt, quả nhiên đã trả lại cho anh!
Thịnh Đường nào còn thời gian quan tâm mình đụng phải ai. Cô nhoi lên nhoi xuống, hét gào ầm ĩ như phát điên, còn điên rồ hơn cả khi bản thân trúng số độc đắc nữa. Những người xung quanh cũng bị bầu không khí hồ hởi này dẫn dắt, tiếng nhạc đột ngột vang lên, cảm giác mà tiết tấu mang lại cực kỳ hợp hoàn cảnh.
Trên màn hình lớn liệt kê ra một vài hạng mục, cái tên đứng đầu tiên đồng loạt là Fan thần. Thịnh Đường kích động muốn chết, nhảy càng cao hơn nhưng xung quanh quá đông người, cứ va chạm, xô đẩy nhau, trong phút chốc đã dồn Thịnh Đường qua một bên.
Thịnh Đường trong giây lát đứng không vững, đổ người sang bên cạnh. Giang Chấp nhanh tay nhanh mắt, đưa tay đỡ lấy cô, cánh tay theo đà kéo cô vào lòng. Hương thơm nhẹ nhàng ập vào mũi, cô cứ thế dựa thẳng vào vòng tay anh.
Dựa rất chặt chẽ, cú dựa này nếu nói là không có cảm giác thì là chuyện không thể. Vòm ngực của người đàn ông vững chãi, ấm áp, còn thoang thoảng mùi thuốc lá xen lẫn mùi quần áo được giặt sạch sẽ, thơm tho, dồn dập ập tới bọc kín lấy cô. Cô cảm thấy vành tai ngứa ngáy, nhất là khi Giang Chấp còn khẽ cười một tiếng: “Cẩn thận một chút.”
Tông giọng khàn khàn quyến rũ cứ thế vang vọng trong màng nhĩ của cô, trêu trọc trái tim cô. Cô cảm thấy cổ nóng lên hầm hập, là do hơi thở của anh phả xuống, vành tai đột nhiên nóng bừng lên.
Ngay sau đó, cô lại nghe thấy một tràng những tiếng la hét, ngước mắt lên nhìn thì thấy Tư Thiệu. Anh ấy đeo đàn ghi-ta bước lên sân khấu, ngồi xuống chiếc ghế chân cao, ôm cây đàn ghi-ta vào lòng, nhẹ nhàng gật đầu với ban nhạc ở hai bên rồi bắt đầu màn biểu diễn của mình.
Bình luận facebook