Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141 - Chương 141
Chương 141 ĐẶT TRONG TIM CẢ CUỘC ĐỜI (1)
Con người Tư Thiệu khi lên sân khấu có một sức hấp dẫn kỳ lạ, là người có khả năng dẫn dắt cảm xúc của các khán giả bên dưới nhất trong số các ca sĩ hát chính tại Bánh Xe Thời Gian. Lúc anh ấy điên cuồng, khán giả cũng sẽ điên cuồng theo. Khi anh ấy tĩnh lặng, khán giả cũng như quên hết tất cả. Đây cũng là lý do có không ít nhà sản xuất âm nhạc muốn ký hợp đồng với anh ấy.
Sở hữu một chất giọng tốt, lại có hào quang thần tượng hết sức tự nhiên, nói một cách khác chính là người sinh ra đã hội tụ đủ các yếu tố để đi theo con đường này, chỉ là người ấy không định sẽ nghiêm túc bước chân vào con đường này.
Ở trên sân khấu, anh ấy hát một bài hát với tiết tấu nhanh, là một bài hát do chính anh ấy sáng tác với tên gọi “Có em do em”. Chỉ cần là khách quen của Bánh Xe Thời Gian thì đều đã từng nghe qua bài hát này, cả viết lời và viết nhạc đều là Tư Thiệu. Theo lời của anh ấy thì nhạc và lời của bài hát này được anh ấy nghĩ ra trong một giấc mơ. Nằm mơ mãi, nằm mơ mãi, bài hát cứ thế hình thành. Khi Tư Thiệu tới Bánh Xe Thời Gian xin việc, anh ấy đã hát chính bài hát này, ông chủ vừa nghe xong: Tuyệt vời, đây rõ ràng là năng lực phải có của một nghệ sĩ âm nhạc trưởng thành.
Cả hội trường trở nên phấn khích, bao gồm cả Thịnh Đường!
Vốn dĩ là một bài hát được bật lên ngay sau khi kết quả của cuộc bình chọn được công bố, ca từ là gì tạm thời không nhắc đến nhưng chỉ riêng tiết tấu và âm nhạc bùng nổ đã chứng thực ý nghĩa của buổi chúc mừng.
Thịnh Đường thoát ra khỏi vòng tay Giang Chấp, sốt sắng gia nhập vào đội ngũ những người đang hân hoan hò reo. Giang Chấp vốn dĩ lo lắng đông người như vậy, Thịnh Đường lại va phải người này, đụng vào người kia. Anh giơ tay ra giữ, nào ngờ lại níu phải vạt áo của một cô gái khác.
Cô gái ấy trẻ trung xinh đẹp, lúc vạt áo bị giữ lại còn hiểu lầm có người muốn giở trò với mình, đang định quay đầu quát nạt thì nhìn thấy một gương mặt đàn ông tuấn tú ẩn hiện trong ánh đèn mờ… Cô ta bỗng chốc rụng rời theo đà muốn ngả vào lòng đối phương…
Ngay lập tức Giang Chấp ngả người về sau, hai tay giơ cao, không chạm vào cô ta dù gì một chút, lạnh nhạt nói một câu: Xin lỗi, tôi nhìn nhầm người.
Cô gái không được như ý nguyện, nhưng ở mấy nơi này, trai đẹp vẫn là ưu tiên giành giật hàng đầu, cô ta nũng nịu cười hỏi: “Anh trai, hẹn hò không?”
Giang Chấp khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút phiền phức: “Không hẹn.”
Thấy sắc mặt anh lạnh lùng, không những không thân thiện còn có phần xa cách, không giống một người có thể tùy tiện bắt chuyện, cô ta bèn bĩu môi: “Đẹp trai thế này mà lại không có hứng thú với phụ nữ à? Vậy thì tới quán bar đồng tính ấy, tới đây hóng hớt làm cái gì chứ.”
Cái gì mà “đồng bar” với không “đồng bar”(*), Giang Chấp chẳng buồn để tâm. Khi anh ngước mắt lên tìm kiếm Thịnh Đường, thì cô đã lượn lờ len vào giữa đám đông nhảy nhót nhanh như một con cá trạch, đứng trên sân khấu. Những người đứng sát sân khấu hầu như đều là sinh viên của Đại học Z, thế nên tiếng hô hào đợt sau cao hơn đợt trước, khiến Thịnh Đường không khác gì một nhân vật trung tâm đang được tất cả mọi người chú ý.
(*) Giang Chấp không hiểu cụm từ “đồng bar” ý chỉ quán bar đồng tính.
Thịnh Đường đứng ở trên sân khấu hét vang tên của Fan thần. Bên dưới dần dần cũng hình thành một làn sóng âm thống nhất: Fan thần! Fan thần! Fan thần!
Tư Thiệu cũng không hát nữa, chỉ đánh nhạc coi như làm nhạc nền cho Thịnh Đường. Anh ấy ngồi ở đó, ôm cây đàn ghi-ta trong lòng, nghiêng mặt nhìn Thịnh Đường. Mấy lọn tóc trước trán hơi che đi đôi mắt, ánh đèn hắt vào tận sâu nơi đáy mắt của anh ấy. Có ánh sáng, là ánh sáng tới từ Thịnh Đường. Một gương mặt vốn đã tuấn tú sáng sủa, thêm vài phần hoang dã sẽ mang thêm khí chất bất kham. Rõ ràng có thể làm một ngôi sao đứng trên sân khấu cho người người tung hô nhưng vì một cô gái lại cam tâm tình nguyện làm nền.
Những người đứng dưới nhìn thấy rất rõ ràng, khi đuổi theo hình bóng Thịnh Đường, trong ánh mắt của Tư Thiệu có si mê, có quyến luyến. Một người đàn ông phong độ ngời ngời một khi có thêm sự chung tình sẽ lại càng khiến mọi người điên đảo. Ánh mắt của anh ấy không thể giấu được. Khi ống kính chiếu vào gương mặt anh ấy, kể cả những người ngồi ở bàn xa cũng có thể thông qua màn hình lớn nhìn thấy rất sắc nét.
Tư Thiệu và Thịnh Đường bao trọn màn hình lớn. Trai xinh gái đẹp một khi cùng nhau xuất hiện kiểu gì cũng sẽ trở thành một hình ảnh khiến người ta cảm thấy thoải mái. Thịnh Đường ở trên sân khấu vốn dĩ đã thu hút ánh nhìn của mọi người, đừng nói là khi ánh sáng cũng bám theo cô. Cho dù đứng trong góc tối, cô cũng giống như một vật thể tự phát sáng. Cô đứng trên sân khấu hân hoan, từng động tác từng cử chỉ tràn đầy sức sống. Làn da trắng mịn dao động trong quầng sáng như được mạ một lớp bột phấn, nhất là phần eo thon gọn ấy, lúc lắc qua lắc lại dịu dàng mềm mại như một con rắn.
Giang Chấp không quay trở lại ngồi vào bàn mà đút hai tay vào túi quần đứng dựa ở đó nhìn lên sân khấu. Tất cả mọi người đều đang la hét, tất cả đều đang hò reo tên của Fan thần. Chỉ có mình anh là bình tĩnh, thận trọng. Ánh mắt anh xuyên qua đám đông, xuyên qua ánh đèn nhấp nháy, trong con ngươi chỉ phản chiếu bóng dáng của một người duy nhất.
Thẩm Dao cũng đã bám đuôi theo Thịnh Đường đi chơi từ lâu, tại bàn chỉ còn lại Tiêu Dã và Trình Tần. Đối với kết quả bỏ phiếu này, Tiêu Dã chẳng vui cũng chẳng buồn, đằng nào thì vị thần mà người người sùng bái cũng đang ở ngay bên cạnh anh ấy, chỉ là nhân thế không hề hay biết mà thôi.
Trình Tần buông một tiếng thở dài tiếc nuối. Tiếng nhạc xung quanh đã to rồi mà tiếng thở dài của cô ấy cũng lớn đến vậy…
“Người ta đều bảo, bài hát ‘Có em do em’ của Tư Thiệu là viết cho Thịnh Đường, mang tới quán bar này hát cũng chỉ đúng ba lần. Lần thứ nhất là để xin việc, lúc đó ông chủ hỏi anh ấy bài hát này viết cho ai, anh ấy nói viết cho một cô gái anh ấy đặt trong trái tim mình. Còn hai lần còn lại đều là những dịp Thịnh Đường tới quán bar đón sinh nhật. Có không ít nhà sản xuất âm nhạc muốn ký hợp đồng với anh ấy, anh ấy không đồng ý. Thế là họ chuyển sang muốn mua bản quyền bài hát này, anh ấy vẫn không chấp nhận. Trong ban nhạc có một người anh em không hiểu rốt cuộc anh ấy suy nghĩ điều gì, anh ấy bèn nói với ban nhạc: Anh ấy không muốn nghe thấy bài hát này được bất kỳ ai khác hát lại.
Hôm nay là lần thứ tư anh ấy mang nó ra hát. Nhưng mà, haizz…”
Tiêu Dã ngồi ở sau lưng cô ấy, nghe xong bèn ngó đầu ra phía trước, nghiêng mặt hỏi: “Nhưng mà chuyện gì?”
Ở trong hoàn cảnh này, nam nữ một khi sát lại gần nhau sẽ nảy sinh bầu không khí mờ ám. Trình Tần cảm thấy gò má chợt nóng lên, là do hơi thở của anh ấy phả ra. Cô ấy cố gắng thở đều, bình tĩnh lại, cũng không né tránh mà tiếp tục nói: “Thật tình không phải Thịnh Đường giả ngây giả ngô, mà là cô ấy khờ khạo thật sự. Bình thường những vấn đề khác thì cô ấy nhanh nhẹn như khỉ ấy, duy chỉ có chuyện tình cảm là cần người khác chỉ bảo. Bài hát này coi như đã gửi gắm toàn bộ hy vọng cuối cùng của Tư Thiệu rồi, Thịnh Đường hoàn toàn không nghe ra mà. Xem ra Tư Thiệu phải dùng chiêu lớn rồi, kiểu gì thì kiểu cũng phải giành về tay trước, sau đó mới từ từ chỉ bảo chứ. Ngoài ra, Tiêu Dã, anh đừng có ngồi gần em như vậy. Anh bảo anh đẹp trai như thế này, lỡ như em thích anh thì phải làm sao?”
Tiêu Dã ban đầu hoàn toàn không có ý trêu chọc, chỉ đơn thuần muốn nghe rõ xem cô ấy nói gì. Nhưng thực ra giọng của Trình Tần không hề nhỏ, có khi những lời này còn vọng được cả tới tai Giang Chấp không chừng. Nghe xong câu nói cuối cùng của Trình Tần, anh ấy bỗng dưng cảm thấy hứng thú, hỏi ngược lại Trình Tần: “Em vừa mới thất tình mà đã có tâm tư yêu đương tiếp rồi à? Nói gì thì nói cũng phải kéo dài thời kỳ cửa sổ ra ba bốn năm rồi hẵng thể hiện, bộc lộ chứ hả?”
Trình Tần nhìn chăm chú lên sân khấu, đồng tử không đảo đi đâu khác: “Cách tốt nhất để chữa lành chuyện thất tình chính là khẩn trương bước vào một cuộc tình mới. Hơn nữa, cô đơn ba bốn tháng gọi là thất tình nhưng cô đơn ba bốn năm gọi là không ai muốn hẹn hò với em đấy. Tiêu Dã, anh trù ẻo em đấy à?”
Tiêu Dã bị chọc cười, sát lại gần cô ấy, nói với thái độ xấu xa: “Câu nói đó của em khiến anh nghe mà không thoải mái, thích anh thì làm sao chứ?”
Bấy giờ Trình Tần mới quay mặt lại, nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc, rồi lại liếc mắt nhìn Giang Chấp, sau cùng quay lại nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dã: “Quan trọng là em không có sở thích này.” Dứt lời, cô ấy buông một tiếng thở dài nặng nề, rồi lắc đầu.
Trình Tần là kiểu người trong mắt không thể xuất hiện dù gì một hạt cát. Làm bạn bè thì được, cô ấy không kén chọn, nhưng làm bạn trai… còn có chuyện mua một tặng một ư? Không phải là cô ấy không chấp nhận được tình địch, cô ấy rất thoải mái, vấn đề là người tình địch này chưa chắc đã đồng ý dung nạp cô ấy.
Tiêu Dã không hiểu lời nói của cô ấy, nhưng rõ ràng là Trình Tần cũng không định giải thích thêm nữa. Cô đẩy Tiêu Dã sang một bên, khiến cho anh ấy chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một bản nhạc trên sân khấu đã kết thúc. Thịnh Đường tranh thủ lúc này để nói lời cảm ơn, ngôn từ chân thành, chan chứa sự cảm kích, sau đó cô lại hứa chắc chắn như đinh đóng cột rằng ban tổ chức nói nhất định sẽ mời được Fan thần tới làm một buổi thuyết giảng. Những lời hứa hẹn dư thừa khác cô cũng không dám nhắc, ví dụ như chụp ảnh kỷ niệm hay ôm ôm ấp ấp gì đó, lỡ như bị vả mặt ba trăm sáu mươi độ thì phải làm sao?
Bên dưới toàn là các fan của Fan thần, không cần miêu tả cũng biết họ vui mừng cỡ nào, nghĩ bụng lần này cuối cùng cũng có thể được nhìn ngắm dung nhan một lần. Bầu không khí trong phút chốc được đẩy lên cao trào. Họ la hét nói Thịnh Đường là người thích hợp nhất cho vị trí trưởng FC của Fan thần, tới lúc đó chính Fan thần đích thân xuất hiện tại Đại học Z, cô phải xin xỏ được một phúc lợi nào đó cho các fan.
Thế mới nói, con người ấy mà, cần phải nói chuyện vào những lúc bình tĩnh, một khi cảm xúc dâng trào nói năng luôn mang theo “sự phần phật của những cơn gió”.
Thịnh Đường bắt đầu lâng lâng. Nguồn : Vietwriter.vn
Suy nghĩ sợ bị vả mặt mới chỉ lúc trước thôi giờ đã bị cô ném hết ra sau gáy. Ký tên, không thành vấn đề; Chụp ảnh chung, không thành vấn đề, ôm ấp… Thịnh Đường đứng trên sân khấu cười hì hì, nói: “Đừng có quá đáng quá là được, đâu thể ép buộc Fan thần yêu đương, đúng không?”
Còn không quên tự tạo phúc lợi cho bản thân mình…
“Tôi mà gặp được Fan thần, tôi sẽ nhờ anh ấy ký tên lên chỗ này.” Cô chỉ tay vào vị trí xương quai xanh, hét lớn: “Làm thành hình xăm, đặt trong tim cả cuộc đời.”
Bên dưới hết hoan hô rồi huýt sáo.
Giang Chấp nhìn hình ảnh Thịnh Đường trên màn hình lớn, đáy mắt ánh lên một nụ cười khẽ khàng nhưng ấm áp và sâu sắc.
Thịnh Đường lại cảm ơn cảm huệ thêm một lượt nữa. Lần này chủ yếu là cảm ơn Tư Thiệu. Không có Tư Thiệu, cô hoàn toàn không biết chuyện buổi tọa đàm này. Không có Tư Thiệu, chuyện bỏ phiếu cũng không thể lo liệu được. Và không có Tư Thiệu thì sẽ không có buổi “tiệc mừng công” đêm nay.
Tư Thiệu thì luôn mỉm cười nhìn cô, sự nặng tình toát ra từ trong ánh mắt đó đã có thể dìm chết con người ta như sóng cả biển trào.
Có người tinh mắt, hét to một tiếng: “Tư Thiệu, thêm bài nữa!”
Bên dưới không thiếu những người tinh tường, nghe vậy bèn hùa theo. Còn có tiếng la hét inh tai của các cô gái: Không được, Tư Thiệu là của tôi! Những người hét câu này đa phần là các sinh viên tới từ Đại học Z.
Trong phút chốc, dưới sân khấu hỗn loạn rối ren. Có người hét “Đến với nhau đi”, lại có người hét “Anh trai Tư Thiệu hãy nhìn bọn em”… Thịnh Đường chỉ coi những tiếng hò hét đó là những lời linh tinh bừa bãi, tươi cười bảo họ đừng đùa giỡn nữa. Tư Thiệu bắt đầu lên tiếng, khi thanh âm êm tai vang lên, bên dưới lập tức im bặt.
Anh ấy nói: “Bài hát tiếp theo đây là để dành tặng cho một cô gái rất quan trọng đối với tôi.” Anh ấy ngước mắt nhìn lên Thịnh Đường, giọng nói trầm ấm dịu dàng: “Đường Đường, hy vọng em sẽ thích.”
Một lời ám thị không thể rõ ràng hơn. E rằng chỉ cần giai đoạn bài hát vừa kết thúc là sẽ tới thời khắc tỏ tình trực tiếp.
Bên dưới lại trở nên điên cuồng.
Cho đến tận khi bài hát được hát lên, Thịnh Đường vẫn còn ngơ ngác. Cô đứng đó nhìn Tư Thiệu, nhất thời không có phản ứng gì.
Là một bài hát xưa cũ, được anh cải biên lại. Bản nhạc vốn có tiết tấu nhanh trở thành một giai đoạn trữ tình, kết hợp với chất giọng quyến rũ của Tư Thiệu, khoảnh khắc từ trong micro vang ra đã làm say đắm lòng người…
Hãy coi chừng, một nụ hôn điên đảo chúng sinh
Một nụ hôn cứu một mạng người
Thân nhiệt mang ra giải cứu em
Rồi cũng sẽ trao cho ai khác
Một nụ hôn trộm một trái tim
Một nụ hôn tước một mạng người
Sự nhạy cảm đáng giá như vàng
Một hành trình chớp nhoáng gập ghềnh…
…
Cả quán trở nên sôi sục.
Thịnh Đường cảm thấy, ừm, nghe hay thật đấy.
Tiêu Dã ngồi ở trong bàn chép miệng mấy tiếng: “Ha, thế này quá rõ ràng rồi đấy, lát nữa có khi nào sẽ quỳ một chân xuống cầu hôn không?”
“Điều này còn phải nói nữa sao? Quá lãng mạn.” Trình Tần đứng lên vươn vai vặn người, đi tới bên cạnh Giang Chấp, rồi hắt cằm lên phía sân khấu ra hiệu: “Lần này Tư Thiệu chắc đến tám, chín phần rồi. Anh là sư phụ của Đường Đường, giám định đi, hai người này trai tài gái sắc phải không?”
“Cậu ta?” Giang Chấp khẽ cười khinh bỉ một tiếng, ánh mắt lộ rõ sự xem nhẹ.
Trình Tần đứng rất gần, nghe quá rõ ràng ngữ khí của anh, cũng nhìn thấy hết biểu cảm của anh, đang thấy khó hiểu sao anh lại có phản ứng như vậy thì thấy anh rút di động ra xem một chút. Màn hình di động vụt sáng, giống như có ai đó gửi tin nhắn tới.
Cùng lúc này, Thịnh Đường ở trên sân khấu cảm thấy có gì rung rung trong túi quần, cũng rút di động ra xem.
Là Giáo sư Hồ.
Con người Tư Thiệu khi lên sân khấu có một sức hấp dẫn kỳ lạ, là người có khả năng dẫn dắt cảm xúc của các khán giả bên dưới nhất trong số các ca sĩ hát chính tại Bánh Xe Thời Gian. Lúc anh ấy điên cuồng, khán giả cũng sẽ điên cuồng theo. Khi anh ấy tĩnh lặng, khán giả cũng như quên hết tất cả. Đây cũng là lý do có không ít nhà sản xuất âm nhạc muốn ký hợp đồng với anh ấy.
Sở hữu một chất giọng tốt, lại có hào quang thần tượng hết sức tự nhiên, nói một cách khác chính là người sinh ra đã hội tụ đủ các yếu tố để đi theo con đường này, chỉ là người ấy không định sẽ nghiêm túc bước chân vào con đường này.
Ở trên sân khấu, anh ấy hát một bài hát với tiết tấu nhanh, là một bài hát do chính anh ấy sáng tác với tên gọi “Có em do em”. Chỉ cần là khách quen của Bánh Xe Thời Gian thì đều đã từng nghe qua bài hát này, cả viết lời và viết nhạc đều là Tư Thiệu. Theo lời của anh ấy thì nhạc và lời của bài hát này được anh ấy nghĩ ra trong một giấc mơ. Nằm mơ mãi, nằm mơ mãi, bài hát cứ thế hình thành. Khi Tư Thiệu tới Bánh Xe Thời Gian xin việc, anh ấy đã hát chính bài hát này, ông chủ vừa nghe xong: Tuyệt vời, đây rõ ràng là năng lực phải có của một nghệ sĩ âm nhạc trưởng thành.
Cả hội trường trở nên phấn khích, bao gồm cả Thịnh Đường!
Vốn dĩ là một bài hát được bật lên ngay sau khi kết quả của cuộc bình chọn được công bố, ca từ là gì tạm thời không nhắc đến nhưng chỉ riêng tiết tấu và âm nhạc bùng nổ đã chứng thực ý nghĩa của buổi chúc mừng.
Thịnh Đường thoát ra khỏi vòng tay Giang Chấp, sốt sắng gia nhập vào đội ngũ những người đang hân hoan hò reo. Giang Chấp vốn dĩ lo lắng đông người như vậy, Thịnh Đường lại va phải người này, đụng vào người kia. Anh giơ tay ra giữ, nào ngờ lại níu phải vạt áo của một cô gái khác.
Cô gái ấy trẻ trung xinh đẹp, lúc vạt áo bị giữ lại còn hiểu lầm có người muốn giở trò với mình, đang định quay đầu quát nạt thì nhìn thấy một gương mặt đàn ông tuấn tú ẩn hiện trong ánh đèn mờ… Cô ta bỗng chốc rụng rời theo đà muốn ngả vào lòng đối phương…
Ngay lập tức Giang Chấp ngả người về sau, hai tay giơ cao, không chạm vào cô ta dù gì một chút, lạnh nhạt nói một câu: Xin lỗi, tôi nhìn nhầm người.
Cô gái không được như ý nguyện, nhưng ở mấy nơi này, trai đẹp vẫn là ưu tiên giành giật hàng đầu, cô ta nũng nịu cười hỏi: “Anh trai, hẹn hò không?”
Giang Chấp khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút phiền phức: “Không hẹn.”
Thấy sắc mặt anh lạnh lùng, không những không thân thiện còn có phần xa cách, không giống một người có thể tùy tiện bắt chuyện, cô ta bèn bĩu môi: “Đẹp trai thế này mà lại không có hứng thú với phụ nữ à? Vậy thì tới quán bar đồng tính ấy, tới đây hóng hớt làm cái gì chứ.”
Cái gì mà “đồng bar” với không “đồng bar”(*), Giang Chấp chẳng buồn để tâm. Khi anh ngước mắt lên tìm kiếm Thịnh Đường, thì cô đã lượn lờ len vào giữa đám đông nhảy nhót nhanh như một con cá trạch, đứng trên sân khấu. Những người đứng sát sân khấu hầu như đều là sinh viên của Đại học Z, thế nên tiếng hô hào đợt sau cao hơn đợt trước, khiến Thịnh Đường không khác gì một nhân vật trung tâm đang được tất cả mọi người chú ý.
(*) Giang Chấp không hiểu cụm từ “đồng bar” ý chỉ quán bar đồng tính.
Thịnh Đường đứng ở trên sân khấu hét vang tên của Fan thần. Bên dưới dần dần cũng hình thành một làn sóng âm thống nhất: Fan thần! Fan thần! Fan thần!
Tư Thiệu cũng không hát nữa, chỉ đánh nhạc coi như làm nhạc nền cho Thịnh Đường. Anh ấy ngồi ở đó, ôm cây đàn ghi-ta trong lòng, nghiêng mặt nhìn Thịnh Đường. Mấy lọn tóc trước trán hơi che đi đôi mắt, ánh đèn hắt vào tận sâu nơi đáy mắt của anh ấy. Có ánh sáng, là ánh sáng tới từ Thịnh Đường. Một gương mặt vốn đã tuấn tú sáng sủa, thêm vài phần hoang dã sẽ mang thêm khí chất bất kham. Rõ ràng có thể làm một ngôi sao đứng trên sân khấu cho người người tung hô nhưng vì một cô gái lại cam tâm tình nguyện làm nền.
Những người đứng dưới nhìn thấy rất rõ ràng, khi đuổi theo hình bóng Thịnh Đường, trong ánh mắt của Tư Thiệu có si mê, có quyến luyến. Một người đàn ông phong độ ngời ngời một khi có thêm sự chung tình sẽ lại càng khiến mọi người điên đảo. Ánh mắt của anh ấy không thể giấu được. Khi ống kính chiếu vào gương mặt anh ấy, kể cả những người ngồi ở bàn xa cũng có thể thông qua màn hình lớn nhìn thấy rất sắc nét.
Tư Thiệu và Thịnh Đường bao trọn màn hình lớn. Trai xinh gái đẹp một khi cùng nhau xuất hiện kiểu gì cũng sẽ trở thành một hình ảnh khiến người ta cảm thấy thoải mái. Thịnh Đường ở trên sân khấu vốn dĩ đã thu hút ánh nhìn của mọi người, đừng nói là khi ánh sáng cũng bám theo cô. Cho dù đứng trong góc tối, cô cũng giống như một vật thể tự phát sáng. Cô đứng trên sân khấu hân hoan, từng động tác từng cử chỉ tràn đầy sức sống. Làn da trắng mịn dao động trong quầng sáng như được mạ một lớp bột phấn, nhất là phần eo thon gọn ấy, lúc lắc qua lắc lại dịu dàng mềm mại như một con rắn.
Giang Chấp không quay trở lại ngồi vào bàn mà đút hai tay vào túi quần đứng dựa ở đó nhìn lên sân khấu. Tất cả mọi người đều đang la hét, tất cả đều đang hò reo tên của Fan thần. Chỉ có mình anh là bình tĩnh, thận trọng. Ánh mắt anh xuyên qua đám đông, xuyên qua ánh đèn nhấp nháy, trong con ngươi chỉ phản chiếu bóng dáng của một người duy nhất.
Thẩm Dao cũng đã bám đuôi theo Thịnh Đường đi chơi từ lâu, tại bàn chỉ còn lại Tiêu Dã và Trình Tần. Đối với kết quả bỏ phiếu này, Tiêu Dã chẳng vui cũng chẳng buồn, đằng nào thì vị thần mà người người sùng bái cũng đang ở ngay bên cạnh anh ấy, chỉ là nhân thế không hề hay biết mà thôi.
Trình Tần buông một tiếng thở dài tiếc nuối. Tiếng nhạc xung quanh đã to rồi mà tiếng thở dài của cô ấy cũng lớn đến vậy…
“Người ta đều bảo, bài hát ‘Có em do em’ của Tư Thiệu là viết cho Thịnh Đường, mang tới quán bar này hát cũng chỉ đúng ba lần. Lần thứ nhất là để xin việc, lúc đó ông chủ hỏi anh ấy bài hát này viết cho ai, anh ấy nói viết cho một cô gái anh ấy đặt trong trái tim mình. Còn hai lần còn lại đều là những dịp Thịnh Đường tới quán bar đón sinh nhật. Có không ít nhà sản xuất âm nhạc muốn ký hợp đồng với anh ấy, anh ấy không đồng ý. Thế là họ chuyển sang muốn mua bản quyền bài hát này, anh ấy vẫn không chấp nhận. Trong ban nhạc có một người anh em không hiểu rốt cuộc anh ấy suy nghĩ điều gì, anh ấy bèn nói với ban nhạc: Anh ấy không muốn nghe thấy bài hát này được bất kỳ ai khác hát lại.
Hôm nay là lần thứ tư anh ấy mang nó ra hát. Nhưng mà, haizz…”
Tiêu Dã ngồi ở sau lưng cô ấy, nghe xong bèn ngó đầu ra phía trước, nghiêng mặt hỏi: “Nhưng mà chuyện gì?”
Ở trong hoàn cảnh này, nam nữ một khi sát lại gần nhau sẽ nảy sinh bầu không khí mờ ám. Trình Tần cảm thấy gò má chợt nóng lên, là do hơi thở của anh ấy phả ra. Cô ấy cố gắng thở đều, bình tĩnh lại, cũng không né tránh mà tiếp tục nói: “Thật tình không phải Thịnh Đường giả ngây giả ngô, mà là cô ấy khờ khạo thật sự. Bình thường những vấn đề khác thì cô ấy nhanh nhẹn như khỉ ấy, duy chỉ có chuyện tình cảm là cần người khác chỉ bảo. Bài hát này coi như đã gửi gắm toàn bộ hy vọng cuối cùng của Tư Thiệu rồi, Thịnh Đường hoàn toàn không nghe ra mà. Xem ra Tư Thiệu phải dùng chiêu lớn rồi, kiểu gì thì kiểu cũng phải giành về tay trước, sau đó mới từ từ chỉ bảo chứ. Ngoài ra, Tiêu Dã, anh đừng có ngồi gần em như vậy. Anh bảo anh đẹp trai như thế này, lỡ như em thích anh thì phải làm sao?”
Tiêu Dã ban đầu hoàn toàn không có ý trêu chọc, chỉ đơn thuần muốn nghe rõ xem cô ấy nói gì. Nhưng thực ra giọng của Trình Tần không hề nhỏ, có khi những lời này còn vọng được cả tới tai Giang Chấp không chừng. Nghe xong câu nói cuối cùng của Trình Tần, anh ấy bỗng dưng cảm thấy hứng thú, hỏi ngược lại Trình Tần: “Em vừa mới thất tình mà đã có tâm tư yêu đương tiếp rồi à? Nói gì thì nói cũng phải kéo dài thời kỳ cửa sổ ra ba bốn năm rồi hẵng thể hiện, bộc lộ chứ hả?”
Trình Tần nhìn chăm chú lên sân khấu, đồng tử không đảo đi đâu khác: “Cách tốt nhất để chữa lành chuyện thất tình chính là khẩn trương bước vào một cuộc tình mới. Hơn nữa, cô đơn ba bốn tháng gọi là thất tình nhưng cô đơn ba bốn năm gọi là không ai muốn hẹn hò với em đấy. Tiêu Dã, anh trù ẻo em đấy à?”
Tiêu Dã bị chọc cười, sát lại gần cô ấy, nói với thái độ xấu xa: “Câu nói đó của em khiến anh nghe mà không thoải mái, thích anh thì làm sao chứ?”
Bấy giờ Trình Tần mới quay mặt lại, nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc, rồi lại liếc mắt nhìn Giang Chấp, sau cùng quay lại nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dã: “Quan trọng là em không có sở thích này.” Dứt lời, cô ấy buông một tiếng thở dài nặng nề, rồi lắc đầu.
Trình Tần là kiểu người trong mắt không thể xuất hiện dù gì một hạt cát. Làm bạn bè thì được, cô ấy không kén chọn, nhưng làm bạn trai… còn có chuyện mua một tặng một ư? Không phải là cô ấy không chấp nhận được tình địch, cô ấy rất thoải mái, vấn đề là người tình địch này chưa chắc đã đồng ý dung nạp cô ấy.
Tiêu Dã không hiểu lời nói của cô ấy, nhưng rõ ràng là Trình Tần cũng không định giải thích thêm nữa. Cô đẩy Tiêu Dã sang một bên, khiến cho anh ấy chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một bản nhạc trên sân khấu đã kết thúc. Thịnh Đường tranh thủ lúc này để nói lời cảm ơn, ngôn từ chân thành, chan chứa sự cảm kích, sau đó cô lại hứa chắc chắn như đinh đóng cột rằng ban tổ chức nói nhất định sẽ mời được Fan thần tới làm một buổi thuyết giảng. Những lời hứa hẹn dư thừa khác cô cũng không dám nhắc, ví dụ như chụp ảnh kỷ niệm hay ôm ôm ấp ấp gì đó, lỡ như bị vả mặt ba trăm sáu mươi độ thì phải làm sao?
Bên dưới toàn là các fan của Fan thần, không cần miêu tả cũng biết họ vui mừng cỡ nào, nghĩ bụng lần này cuối cùng cũng có thể được nhìn ngắm dung nhan một lần. Bầu không khí trong phút chốc được đẩy lên cao trào. Họ la hét nói Thịnh Đường là người thích hợp nhất cho vị trí trưởng FC của Fan thần, tới lúc đó chính Fan thần đích thân xuất hiện tại Đại học Z, cô phải xin xỏ được một phúc lợi nào đó cho các fan.
Thế mới nói, con người ấy mà, cần phải nói chuyện vào những lúc bình tĩnh, một khi cảm xúc dâng trào nói năng luôn mang theo “sự phần phật của những cơn gió”.
Thịnh Đường bắt đầu lâng lâng. Nguồn : Vietwriter.vn
Suy nghĩ sợ bị vả mặt mới chỉ lúc trước thôi giờ đã bị cô ném hết ra sau gáy. Ký tên, không thành vấn đề; Chụp ảnh chung, không thành vấn đề, ôm ấp… Thịnh Đường đứng trên sân khấu cười hì hì, nói: “Đừng có quá đáng quá là được, đâu thể ép buộc Fan thần yêu đương, đúng không?”
Còn không quên tự tạo phúc lợi cho bản thân mình…
“Tôi mà gặp được Fan thần, tôi sẽ nhờ anh ấy ký tên lên chỗ này.” Cô chỉ tay vào vị trí xương quai xanh, hét lớn: “Làm thành hình xăm, đặt trong tim cả cuộc đời.”
Bên dưới hết hoan hô rồi huýt sáo.
Giang Chấp nhìn hình ảnh Thịnh Đường trên màn hình lớn, đáy mắt ánh lên một nụ cười khẽ khàng nhưng ấm áp và sâu sắc.
Thịnh Đường lại cảm ơn cảm huệ thêm một lượt nữa. Lần này chủ yếu là cảm ơn Tư Thiệu. Không có Tư Thiệu, cô hoàn toàn không biết chuyện buổi tọa đàm này. Không có Tư Thiệu, chuyện bỏ phiếu cũng không thể lo liệu được. Và không có Tư Thiệu thì sẽ không có buổi “tiệc mừng công” đêm nay.
Tư Thiệu thì luôn mỉm cười nhìn cô, sự nặng tình toát ra từ trong ánh mắt đó đã có thể dìm chết con người ta như sóng cả biển trào.
Có người tinh mắt, hét to một tiếng: “Tư Thiệu, thêm bài nữa!”
Bên dưới không thiếu những người tinh tường, nghe vậy bèn hùa theo. Còn có tiếng la hét inh tai của các cô gái: Không được, Tư Thiệu là của tôi! Những người hét câu này đa phần là các sinh viên tới từ Đại học Z.
Trong phút chốc, dưới sân khấu hỗn loạn rối ren. Có người hét “Đến với nhau đi”, lại có người hét “Anh trai Tư Thiệu hãy nhìn bọn em”… Thịnh Đường chỉ coi những tiếng hò hét đó là những lời linh tinh bừa bãi, tươi cười bảo họ đừng đùa giỡn nữa. Tư Thiệu bắt đầu lên tiếng, khi thanh âm êm tai vang lên, bên dưới lập tức im bặt.
Anh ấy nói: “Bài hát tiếp theo đây là để dành tặng cho một cô gái rất quan trọng đối với tôi.” Anh ấy ngước mắt nhìn lên Thịnh Đường, giọng nói trầm ấm dịu dàng: “Đường Đường, hy vọng em sẽ thích.”
Một lời ám thị không thể rõ ràng hơn. E rằng chỉ cần giai đoạn bài hát vừa kết thúc là sẽ tới thời khắc tỏ tình trực tiếp.
Bên dưới lại trở nên điên cuồng.
Cho đến tận khi bài hát được hát lên, Thịnh Đường vẫn còn ngơ ngác. Cô đứng đó nhìn Tư Thiệu, nhất thời không có phản ứng gì.
Là một bài hát xưa cũ, được anh cải biên lại. Bản nhạc vốn có tiết tấu nhanh trở thành một giai đoạn trữ tình, kết hợp với chất giọng quyến rũ của Tư Thiệu, khoảnh khắc từ trong micro vang ra đã làm say đắm lòng người…
Hãy coi chừng, một nụ hôn điên đảo chúng sinh
Một nụ hôn cứu một mạng người
Thân nhiệt mang ra giải cứu em
Rồi cũng sẽ trao cho ai khác
Một nụ hôn trộm một trái tim
Một nụ hôn tước một mạng người
Sự nhạy cảm đáng giá như vàng
Một hành trình chớp nhoáng gập ghềnh…
…
Cả quán trở nên sôi sục.
Thịnh Đường cảm thấy, ừm, nghe hay thật đấy.
Tiêu Dã ngồi ở trong bàn chép miệng mấy tiếng: “Ha, thế này quá rõ ràng rồi đấy, lát nữa có khi nào sẽ quỳ một chân xuống cầu hôn không?”
“Điều này còn phải nói nữa sao? Quá lãng mạn.” Trình Tần đứng lên vươn vai vặn người, đi tới bên cạnh Giang Chấp, rồi hắt cằm lên phía sân khấu ra hiệu: “Lần này Tư Thiệu chắc đến tám, chín phần rồi. Anh là sư phụ của Đường Đường, giám định đi, hai người này trai tài gái sắc phải không?”
“Cậu ta?” Giang Chấp khẽ cười khinh bỉ một tiếng, ánh mắt lộ rõ sự xem nhẹ.
Trình Tần đứng rất gần, nghe quá rõ ràng ngữ khí của anh, cũng nhìn thấy hết biểu cảm của anh, đang thấy khó hiểu sao anh lại có phản ứng như vậy thì thấy anh rút di động ra xem một chút. Màn hình di động vụt sáng, giống như có ai đó gửi tin nhắn tới.
Cùng lúc này, Thịnh Đường ở trên sân khấu cảm thấy có gì rung rung trong túi quần, cũng rút di động ra xem.
Là Giáo sư Hồ.
Bình luận facebook