Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142 - Chương 142
Chương 142 ĐẶT TRONG TIM CẢ CUỘC ĐỜI (2)
Đôn Hoàng có ba báu vật.
Bích họa, mặc ngọc (ngọc đen) và Hồ gấu trúc. Hai món đồ trước quá dễ giải thích, chính là bích họa trong hang đá và loại ngọc thạch dùng để điêu khắc ly dạ quang. Còn món bảo bối sau cùng không chỉ ai khác mà chính là Giáo sư Hồ của Viện Nghiên cứu Đôn Hoàng.
Dùng gấu trúc để hình dung về ông là có nguyên nhân của nó. Thứ nhất, ông là một nhà khôi phục có thâm niên, kỹ thuật dĩ nhiên không cần bàn cãi, sử dụng chỉ toàn các phương pháp truyền thống. Nhân tài về mảng này đã ít lại càng thêm ít, nên ông quý giá như một con gấu trúc vậy, đồng thời còn được những người trong Viện Nghiên cứu thân thiện gọi tên “báu vật trấn viện”.
Thứ hai, người ta cũng ngầm ví von ông giống như một con gấu trúc... lù đù chậm chạp.
Giáo sư Hồ là một người hành sự rất thận trọng, làm bất cứ việc gì cũng từ tốn, bình tĩnh, giống như dù trời có sập xuống cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ông vậy, đến giờ ngủ thì ngủ, đến giờ ăn thì ăn, đến giờ khôi phục bích họa thì đi làm việc. Thịnh Đường từng hỏi Kỳ Dư: Anh đã bao giờ nhìn thấy dáng vẻ chạy nhanh như bay của Giáo sư Hồ chưa?
Kỳ Dư trả lời rất dứt khoát: Đừng nói là bay, đến rảo bước còn chưa từng nhìn thấy nữa là.
...
Thế nên, email này của Giáo sư Hồ tới vào một thời điểm rất vừa vặn, không sớm cũng không muộn, giống hệt phong cách làm việc của ông thường ngày.
Trên sân khấu là tiếng nhạc, dưới sân khấu là tiếng hò reo, ánh đèn trên đỉnh đầu nhấp nháy, Thịnh Đường cầm chặt di động xem phần mail chưa đọc trong hòm thư điện tử. Về lý mà nói, giây phút này cô nên buông thả, nên thoải mái vui đùa, hoặc nên lắng nghe ý tứ sâu xa đằng sau bài hát mà Tư Thiệu cải biên. Dù có làm gì thì cũng nên liên quan tới hoàn cảnh của giây phút này, chứ chắc chắn không phải mở mail đó ra xem ngay lập tức.
Nhưng ngón tay của Thịnh Đường lại không nghe theo sự điều khiển của cô, gần như cô mở ngay lập tức khi mắt vừa nhìn thấy mail mới.
Giáo sư Hồ quả thật đã giúp cô làm việc ấy, gửi cho cô một tập tin đã được nén lại, kèm theo một câu: Chỉ tìm được những báo cáo hiện đang nắm trong tay, nếu không thể giải quyết được việc khẩn cấp hiện thời thì thầy khuyên em nên xin thẳng Giáo sư Giang. Cô cứ nghĩ tập tin phải nặng đến mức nào, kết quả chỉ cần vài giây đã giải nén thành công. Bên trong có năm bản báo cáo, trong đó có hai bản bằng tiếng Trung, ba bản còn lại bằng tiếng Anh.
Mỗi một bản báo cáo đều không quá dài, quả thực rất giống với phong cách của Giang Chấp, viết báo cáo hay tổng kết cũng giống như khi anh trình bày một vấn đề nào đó vậy, không thích lãng phí thời gian. Hai bản báo cáo tiếng Trung đều cực kỳ ngắn gọn, hầu như đều là các đề nghị của anh trong việc khôi phục bích họa. Trọng điểm mà Thịnh Đường muốn xem chính là bản báo cáo bằng tiếng Anh.
Cô mở một bản ra, ngón tay Thịnh Đường bỗng run rẩy, trái tim như mắc nghẹn lại nơi cổ họng, đập những nhịp bí bách, từng nhịp từng nhịp. Khoảnh khắc văn bản được mở ra, trái tim cô như cũng vọt ra khỏi cổ họng. Là viết tay! Là viết tay!
Cảm ơn Giáo sư Hồ!
Thịnh Đường suýt chút nữa thì hét ầm lên. Đôi mắt cô như một máy scan lướt đi rất nhanh. F, F, F...
Những từ bắt đầu bằng chữ cái F!
Thịnh Đường nghe thấy tiếng hàm răng trên và dưới va chạm vào nhau. Cô nhìn thấy một chữ bắt đầu bằng F. Chữ F đó... Gạch ngang đầu tiên khá dài, sổ thẳng móc lên nối liền với vạch ngang, thoạt nhìn trông giống như chữ T.
Trái tim cô nhảy loạn xạ một chút, giống như mang theo một luồng khí mãnh liệt xông thẳng vào não bộ, khiến cho đôi chân của cô đứng cũng có phần không vững.
Đầu ngón tay vẫn còn đang điên cuồng lướt xuống dưới, tiếp tục tìm kiếm những chữ bắt đầu bằng chữ cái F…
Trong báo cáo viết gì cô hoàn toàn không quan tâm, là bản báo cáo khôi phục của bức bích họa nào bên phương Tây cô cũng không “care”. Còn về nét chữ của Giang Chấp thì… Đúng là rất đẹp, tiếng Anh cũng trôi chảy đâu ra đấy. Đương nhiên, tất cả những điều này đều không quan trọng.
F!
Tần Đường sững lại, tất cả những chữ F lọt vào mắt cô đều rất giống nhau và đều là những chữ F có hơi hướng giống chữ T…
Một tiếng nổ lớn ầm vang trong đầu cô, ngay sau đó não bộ trống rỗng. Xung quanh có náo nhiệt hơn nữa dường như cũng đều không liên quan tới cô. Giống như có một cái chụp trong suốt đang bao bọc lấy cô, thế giới của cô đột nhiên yên ắng hẳn…
Không có tiếng hoan hô, không có ánh đèn, không có chất giọng êm ru của Tư Thiệu.
Không đúng, có giọng của một người đàn ông.
Không phải của Tư Thiệu.
Trầm thấp, hơi khàn khàn quyến rũ, có ba phần trêu chọc bảy phần nghiêm túc: Tiểu Thất, tôi chính là Fan thần.
Còn có một giọng nói khác vọng ra, khó xử như đang cố nhịn cười: Cậu ấy thật sự là Fan thần.
…
Dần dần, xuất hiện những giọng nói khác nhau từ bốn phương tám hương đồng loạt len lỏi vào trong không gian kín ấy…
“Cậu nhìn lại xem cái bóng cắt ở trên màn hình chiếu có giống Giang Chấp không?”
“Vì câu lạc bộ cổ cầm đột xuất thay đổi hình vẽ nên lô quần áo này mới trì hoãn ngày phát hàng. Bởi vậy, chữ ký trên này chắc chắn không có quá lâu đâu.”
“Người cậu vẽ nào có phải Fan thần, đây không phải Giang Chấp ư?”
…
Đường Đường, cậu ấy thật sự là Fan thần.
Tiểu Thất…
Thịnh Đường đột ngột sực tỉnh, giống như một người đã nhịn thở một lúc rất lâu bất ngờ hít một ngụm khí, ngay sau đó cô hét lên thành tiếng!
Vietwriter.vn
Thanh âm thật ra không nhỏ, hơn nữa còn ở trên sân khấu. Nhưng trong bầu không khí này, những người đứng bên dưới đều đang gào thét, nhảy múa điên cuồng, dĩ nhiên âm thanh của họ sẽ che lấp tiếng hét kinh ngạc của Thịnh Đường. Nhưng Tư Thiệu đã phát hiện ra rồi, tuy rằng anh ấy đang hát nhưng sự chú ý đều dồn cả lên người Thịnh Đường. Anh ấy nhìn thấy cô rút di động ra, nhìn thấy cô mắt tròn mắt dẹt, nhìn thấy cô thảng thốt kêu to…
Tư Thiệu dừng bản nhạc lại.
Ban nhạc vẫn còn đánh nhạc nền, theo được vài nhịp phát hiện Tư Thiệu không hát nữa, ai nấy đều không hiểu, và cũng lần lượt dừng màn biểu diễn của mình lại. Những người bên dưới đang nghe hứng khởi, nhảy vào cầu, thấy tiếng nhạc dừng lại thì cũng bắt đầu đăm chiêu.
Thịnh Đường hoàn toàn không nhìn thấy mọi chuyện xảy ra tại đây. Vốn dĩ cô cũng không phải là một cô gái quá quan tâm tới ánh mắt của người ngoài, huống hồ cô còn đang đối diện với một khoảnh khắc không thua kém gì giây phút bùng nổ của một ngọn núi lửa, không, phải nói là thời khắc đỉnh cao!
Tay phải của cô nắm chặt di động, tay trái cuộn lại thành nắm đấm, nhưng dù có nắm chặt đến mấy vẫn cảm nhận được từng ngón tay đang run lên, hơi thở cực kỳ gấp gáp. Ánh mắt cô vượt qua bóng của rất nhiều con người, trong khoảnh khắc, cả người như nghẹt thở.
Tư Thiệu đặt cây ghi-ta trong lòng sang một bên, dù chân không thoải mái cũng không ảnh hưởng đến việc anh ấy đi tới bên cạnh cô, khẽ hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?”
Thịnh Đường hoàn toàn không nghe thấy, ánh mắt chỉ trân trân nhìn xuống dưới sân khấu, bờ môi mím chặt. Nhưng Tư Thiệu đứng rất gần cô, có thể nhìn thấy rõ đôi môi cô đang run rẩy, bả vai cũng hơi run run. Anh ấy thầm sửng sốt, nhìn theo hướng mà cô đang nhìn và chợt sững người.
Những người bên dưới đều khó hiểu vì không biết đang có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy ánh mắt của hai người ở trên sân khấu đều khác thường, họ cũng lần lượt quay đầu lại ngó nghiêng. Rất nhanh, trong đám đông vang lên một tiếng “Ôi chao…”, sau đó âm thanh cảm thán này lan đi như được lặp đi lặp lại, trở thành tầng tầng lớp lớp sóng âm.
Giang Chấp đi về phía sân khấu bên này.
Hơi thở của Thịnh Đường như đông cứng lại, như thể bị treo ngược trên sân khấu. Cô đang nhìn theo từng bước chân của Giang Chấp từ từ tiến tới. Nam nữ xung quanh giống như Hồng Hải bị quyền trượng chia tách làm đôi, tự động nhường ra một con đường, ngoài những tiếng xì xào bàn tán còn cả những tiếng kêu sửng sốt, ngạc nhiên.
Tuy không có âm nhạc nhưng những tia sáng nhảy nhót vẫn còn đó, rơi xuống trang phục và gương mặt của Giang Chấp, cực kỳ nổi bật. Xung quanh rõ ràng đông người là thế, nhưng dường như anh mới chính là tia sáng rực rỡ nhất, đi đến nơi nào, xung quanh cũng sẽ ảm đạm, duy chỉ có mình anh cao lớn, ngạo nghễ thu hút sự chú ý.
Thịnh Đường cũng không hiểu như thế này là sao. Cô bỗng nhiên nhớ tới một câu nói: Anh mới thật sự là thần, từ trên trời bay xuống nhân gian, trong tay nắm uy quyền, nhìn xuống chúng sinh…
Thần!
Cô vô thức nuốt nước bọt, trong đầu chỉ còn lại đúng một chữ ấy đang không ngừng xoay chuyển.
Tư Thiệu đứng ở bên cạnh, ý thức được điều bất ổn của sự việc bèn nhìn chằm chằm Giang Chấp một lúc lâu, rồi như chợt hiểu ra vấn đề, anh ấy quay đầu nhìn tấm poster được phóng to treo ngay bên cạnh màn hình lớn, còn cả tấm vải trắng bên trên đã được Thịnh Đường vung bút phác họa sự tráng lệ của Đôn Hoàng... Bóng nghiêng trên đó khiến cả
cơ thể Tư Thiệu cứng đờ lại, anh ấy lại quay ngoắt ra sau nhìn lại Giang Chấp, trong lòng nảy sinh một sự cảnh giác.
Giang Chấp không quan tâm tới phản ứng của đám đông xung quanh, đặc biệt là Tư Thiệu. Tuy rằng anh ấy đang đứng ngay bên cạnh Thịnh Đường nhưng hoàn toàn không thể lọt vào mắt của Giang Chấp. Anh vừa bước lên sân khấu, dĩ nhiên sẽ trở thành tiêu điểm. Gương mặt tuấn tú, mê hoặc chúng sinh đó của anh hiện trên màn hình lớn khiến bên dưới liên tục vang lên những tiếng la hét ầm ĩ.
Trước hết Giang Chấp quan sát một vòng, cuối cùng anh đi tới phía một cô gái đứng trước sân khấu, ngồi xuống, mỉm cười: “Có thể mượn một cây bút không?”
Cô gái ấy nhìn anh đến ngây cả người, rồi gật đầu như một cái máy, ngoan ngoãn đưa cho anh cây bút nước dạ quang vốn dùng để xin chữ ký Tư Thiệu. Giang Chấp đón lấy, nói một tiếng cảm ơn, rồi đứng dậy đi về phía Thịnh Đường. Bấy giờ cô gái mới phản ứng lại, chân chợt mềm nhũn. Cô bạn thân đứng sau kịp thời đỡ lấy eo của cô gái đó. Cô gái hơi nắm hờ hai bàn tay lại đặt lên môi, trong ánh mắt hoa đào bay phấp phới: “Anh ấy man quá, đẹp trai quá! Cười lên trông đắm đuối quá…”
Trong số tất cả các cô gái đang ở đây, chỉ có Thịnh Đường là “bình tĩnh” nhất.
Cuối cùng cô cũng đảo đảo đôi mắt tròn xoe nãy giờ nhìn chằm chằm Giang Chấp, cho đến khi anh tới trước mặt cô, cho đến khi hai bàn tay của anh nhẹ nhàng đặt lên bả vai cô…
Giang Chấp bình thản ung dung, xoay bả vai của cô kiểm tra hết bên trái tới bên phải, có vẻ như đang cân nhắc. Tất cả mọi người đều không hiểu anh định làm gì, bao gồm cả Tư Thiệu. Anh ấy nhíu chặt mày theo dõi từng hành động và cử chỉ của Giang Chấp.
Giang Chấp giơ tay, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt qua vị trí xương quai xanh của cô. Anh khẽ hỏi: “Ở đây phải không?”
Thịnh Đường im lặng nhìn anh, giống như bị người ta điểm huyệt vậy. Nhưng có lẽ vị trí của huyệt này nằm trên đầu, đại não của cô tới giờ vẫn chưa thể xoay chuyển được.
Khóe miệng Giang Chấp hơi rướn lên. Anh cầm cây bút nước dạ quang vừa mượn được, ký một chữ lên phần xương quai xanh của cô dưới ánh mắt chứng kiến của tất cả mọi người, nhanh gọn và dứt khoát. Có thêm hiệu ứng từ màn hình lớn, những người ở dưới đều nhìn thấy rất rõ ràng…
Fan!
Chữ F đó, gạch ngang đầu tiên hơi dài ra, nét sổ nối liền với gạch ngang, thoạt nhìn trông giống chữ T…
Bên dưới bắt đầu có những tiếng kêu sửng sốt.
Giang Chấp ký xong, bèn hạ thấp mặt nhìn sâu vào đôi mắt của Thịnh Đường, ngón tay gõ nhè nhẹ lên xương quai xanh của cô, cười khẽ: “Nhớ đấy, phải đặt trong tim cả cuộc đời.”
Đôn Hoàng có ba báu vật.
Bích họa, mặc ngọc (ngọc đen) và Hồ gấu trúc. Hai món đồ trước quá dễ giải thích, chính là bích họa trong hang đá và loại ngọc thạch dùng để điêu khắc ly dạ quang. Còn món bảo bối sau cùng không chỉ ai khác mà chính là Giáo sư Hồ của Viện Nghiên cứu Đôn Hoàng.
Dùng gấu trúc để hình dung về ông là có nguyên nhân của nó. Thứ nhất, ông là một nhà khôi phục có thâm niên, kỹ thuật dĩ nhiên không cần bàn cãi, sử dụng chỉ toàn các phương pháp truyền thống. Nhân tài về mảng này đã ít lại càng thêm ít, nên ông quý giá như một con gấu trúc vậy, đồng thời còn được những người trong Viện Nghiên cứu thân thiện gọi tên “báu vật trấn viện”.
Thứ hai, người ta cũng ngầm ví von ông giống như một con gấu trúc... lù đù chậm chạp.
Giáo sư Hồ là một người hành sự rất thận trọng, làm bất cứ việc gì cũng từ tốn, bình tĩnh, giống như dù trời có sập xuống cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ông vậy, đến giờ ngủ thì ngủ, đến giờ ăn thì ăn, đến giờ khôi phục bích họa thì đi làm việc. Thịnh Đường từng hỏi Kỳ Dư: Anh đã bao giờ nhìn thấy dáng vẻ chạy nhanh như bay của Giáo sư Hồ chưa?
Kỳ Dư trả lời rất dứt khoát: Đừng nói là bay, đến rảo bước còn chưa từng nhìn thấy nữa là.
...
Thế nên, email này của Giáo sư Hồ tới vào một thời điểm rất vừa vặn, không sớm cũng không muộn, giống hệt phong cách làm việc của ông thường ngày.
Trên sân khấu là tiếng nhạc, dưới sân khấu là tiếng hò reo, ánh đèn trên đỉnh đầu nhấp nháy, Thịnh Đường cầm chặt di động xem phần mail chưa đọc trong hòm thư điện tử. Về lý mà nói, giây phút này cô nên buông thả, nên thoải mái vui đùa, hoặc nên lắng nghe ý tứ sâu xa đằng sau bài hát mà Tư Thiệu cải biên. Dù có làm gì thì cũng nên liên quan tới hoàn cảnh của giây phút này, chứ chắc chắn không phải mở mail đó ra xem ngay lập tức.
Nhưng ngón tay của Thịnh Đường lại không nghe theo sự điều khiển của cô, gần như cô mở ngay lập tức khi mắt vừa nhìn thấy mail mới.
Giáo sư Hồ quả thật đã giúp cô làm việc ấy, gửi cho cô một tập tin đã được nén lại, kèm theo một câu: Chỉ tìm được những báo cáo hiện đang nắm trong tay, nếu không thể giải quyết được việc khẩn cấp hiện thời thì thầy khuyên em nên xin thẳng Giáo sư Giang. Cô cứ nghĩ tập tin phải nặng đến mức nào, kết quả chỉ cần vài giây đã giải nén thành công. Bên trong có năm bản báo cáo, trong đó có hai bản bằng tiếng Trung, ba bản còn lại bằng tiếng Anh.
Mỗi một bản báo cáo đều không quá dài, quả thực rất giống với phong cách của Giang Chấp, viết báo cáo hay tổng kết cũng giống như khi anh trình bày một vấn đề nào đó vậy, không thích lãng phí thời gian. Hai bản báo cáo tiếng Trung đều cực kỳ ngắn gọn, hầu như đều là các đề nghị của anh trong việc khôi phục bích họa. Trọng điểm mà Thịnh Đường muốn xem chính là bản báo cáo bằng tiếng Anh.
Cô mở một bản ra, ngón tay Thịnh Đường bỗng run rẩy, trái tim như mắc nghẹn lại nơi cổ họng, đập những nhịp bí bách, từng nhịp từng nhịp. Khoảnh khắc văn bản được mở ra, trái tim cô như cũng vọt ra khỏi cổ họng. Là viết tay! Là viết tay!
Cảm ơn Giáo sư Hồ!
Thịnh Đường suýt chút nữa thì hét ầm lên. Đôi mắt cô như một máy scan lướt đi rất nhanh. F, F, F...
Những từ bắt đầu bằng chữ cái F!
Thịnh Đường nghe thấy tiếng hàm răng trên và dưới va chạm vào nhau. Cô nhìn thấy một chữ bắt đầu bằng F. Chữ F đó... Gạch ngang đầu tiên khá dài, sổ thẳng móc lên nối liền với vạch ngang, thoạt nhìn trông giống như chữ T.
Trái tim cô nhảy loạn xạ một chút, giống như mang theo một luồng khí mãnh liệt xông thẳng vào não bộ, khiến cho đôi chân của cô đứng cũng có phần không vững.
Đầu ngón tay vẫn còn đang điên cuồng lướt xuống dưới, tiếp tục tìm kiếm những chữ bắt đầu bằng chữ cái F…
Trong báo cáo viết gì cô hoàn toàn không quan tâm, là bản báo cáo khôi phục của bức bích họa nào bên phương Tây cô cũng không “care”. Còn về nét chữ của Giang Chấp thì… Đúng là rất đẹp, tiếng Anh cũng trôi chảy đâu ra đấy. Đương nhiên, tất cả những điều này đều không quan trọng.
F!
Tần Đường sững lại, tất cả những chữ F lọt vào mắt cô đều rất giống nhau và đều là những chữ F có hơi hướng giống chữ T…
Một tiếng nổ lớn ầm vang trong đầu cô, ngay sau đó não bộ trống rỗng. Xung quanh có náo nhiệt hơn nữa dường như cũng đều không liên quan tới cô. Giống như có một cái chụp trong suốt đang bao bọc lấy cô, thế giới của cô đột nhiên yên ắng hẳn…
Không có tiếng hoan hô, không có ánh đèn, không có chất giọng êm ru của Tư Thiệu.
Không đúng, có giọng của một người đàn ông.
Không phải của Tư Thiệu.
Trầm thấp, hơi khàn khàn quyến rũ, có ba phần trêu chọc bảy phần nghiêm túc: Tiểu Thất, tôi chính là Fan thần.
Còn có một giọng nói khác vọng ra, khó xử như đang cố nhịn cười: Cậu ấy thật sự là Fan thần.
…
Dần dần, xuất hiện những giọng nói khác nhau từ bốn phương tám hương đồng loạt len lỏi vào trong không gian kín ấy…
“Cậu nhìn lại xem cái bóng cắt ở trên màn hình chiếu có giống Giang Chấp không?”
“Vì câu lạc bộ cổ cầm đột xuất thay đổi hình vẽ nên lô quần áo này mới trì hoãn ngày phát hàng. Bởi vậy, chữ ký trên này chắc chắn không có quá lâu đâu.”
“Người cậu vẽ nào có phải Fan thần, đây không phải Giang Chấp ư?”
…
Đường Đường, cậu ấy thật sự là Fan thần.
Tiểu Thất…
Thịnh Đường đột ngột sực tỉnh, giống như một người đã nhịn thở một lúc rất lâu bất ngờ hít một ngụm khí, ngay sau đó cô hét lên thành tiếng!
Vietwriter.vn
Thanh âm thật ra không nhỏ, hơn nữa còn ở trên sân khấu. Nhưng trong bầu không khí này, những người đứng bên dưới đều đang gào thét, nhảy múa điên cuồng, dĩ nhiên âm thanh của họ sẽ che lấp tiếng hét kinh ngạc của Thịnh Đường. Nhưng Tư Thiệu đã phát hiện ra rồi, tuy rằng anh ấy đang hát nhưng sự chú ý đều dồn cả lên người Thịnh Đường. Anh ấy nhìn thấy cô rút di động ra, nhìn thấy cô mắt tròn mắt dẹt, nhìn thấy cô thảng thốt kêu to…
Tư Thiệu dừng bản nhạc lại.
Ban nhạc vẫn còn đánh nhạc nền, theo được vài nhịp phát hiện Tư Thiệu không hát nữa, ai nấy đều không hiểu, và cũng lần lượt dừng màn biểu diễn của mình lại. Những người bên dưới đang nghe hứng khởi, nhảy vào cầu, thấy tiếng nhạc dừng lại thì cũng bắt đầu đăm chiêu.
Thịnh Đường hoàn toàn không nhìn thấy mọi chuyện xảy ra tại đây. Vốn dĩ cô cũng không phải là một cô gái quá quan tâm tới ánh mắt của người ngoài, huống hồ cô còn đang đối diện với một khoảnh khắc không thua kém gì giây phút bùng nổ của một ngọn núi lửa, không, phải nói là thời khắc đỉnh cao!
Tay phải của cô nắm chặt di động, tay trái cuộn lại thành nắm đấm, nhưng dù có nắm chặt đến mấy vẫn cảm nhận được từng ngón tay đang run lên, hơi thở cực kỳ gấp gáp. Ánh mắt cô vượt qua bóng của rất nhiều con người, trong khoảnh khắc, cả người như nghẹt thở.
Tư Thiệu đặt cây ghi-ta trong lòng sang một bên, dù chân không thoải mái cũng không ảnh hưởng đến việc anh ấy đi tới bên cạnh cô, khẽ hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?”
Thịnh Đường hoàn toàn không nghe thấy, ánh mắt chỉ trân trân nhìn xuống dưới sân khấu, bờ môi mím chặt. Nhưng Tư Thiệu đứng rất gần cô, có thể nhìn thấy rõ đôi môi cô đang run rẩy, bả vai cũng hơi run run. Anh ấy thầm sửng sốt, nhìn theo hướng mà cô đang nhìn và chợt sững người.
Những người bên dưới đều khó hiểu vì không biết đang có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy ánh mắt của hai người ở trên sân khấu đều khác thường, họ cũng lần lượt quay đầu lại ngó nghiêng. Rất nhanh, trong đám đông vang lên một tiếng “Ôi chao…”, sau đó âm thanh cảm thán này lan đi như được lặp đi lặp lại, trở thành tầng tầng lớp lớp sóng âm.
Giang Chấp đi về phía sân khấu bên này.
Hơi thở của Thịnh Đường như đông cứng lại, như thể bị treo ngược trên sân khấu. Cô đang nhìn theo từng bước chân của Giang Chấp từ từ tiến tới. Nam nữ xung quanh giống như Hồng Hải bị quyền trượng chia tách làm đôi, tự động nhường ra một con đường, ngoài những tiếng xì xào bàn tán còn cả những tiếng kêu sửng sốt, ngạc nhiên.
Tuy không có âm nhạc nhưng những tia sáng nhảy nhót vẫn còn đó, rơi xuống trang phục và gương mặt của Giang Chấp, cực kỳ nổi bật. Xung quanh rõ ràng đông người là thế, nhưng dường như anh mới chính là tia sáng rực rỡ nhất, đi đến nơi nào, xung quanh cũng sẽ ảm đạm, duy chỉ có mình anh cao lớn, ngạo nghễ thu hút sự chú ý.
Thịnh Đường cũng không hiểu như thế này là sao. Cô bỗng nhiên nhớ tới một câu nói: Anh mới thật sự là thần, từ trên trời bay xuống nhân gian, trong tay nắm uy quyền, nhìn xuống chúng sinh…
Thần!
Cô vô thức nuốt nước bọt, trong đầu chỉ còn lại đúng một chữ ấy đang không ngừng xoay chuyển.
Tư Thiệu đứng ở bên cạnh, ý thức được điều bất ổn của sự việc bèn nhìn chằm chằm Giang Chấp một lúc lâu, rồi như chợt hiểu ra vấn đề, anh ấy quay đầu nhìn tấm poster được phóng to treo ngay bên cạnh màn hình lớn, còn cả tấm vải trắng bên trên đã được Thịnh Đường vung bút phác họa sự tráng lệ của Đôn Hoàng... Bóng nghiêng trên đó khiến cả
cơ thể Tư Thiệu cứng đờ lại, anh ấy lại quay ngoắt ra sau nhìn lại Giang Chấp, trong lòng nảy sinh một sự cảnh giác.
Giang Chấp không quan tâm tới phản ứng của đám đông xung quanh, đặc biệt là Tư Thiệu. Tuy rằng anh ấy đang đứng ngay bên cạnh Thịnh Đường nhưng hoàn toàn không thể lọt vào mắt của Giang Chấp. Anh vừa bước lên sân khấu, dĩ nhiên sẽ trở thành tiêu điểm. Gương mặt tuấn tú, mê hoặc chúng sinh đó của anh hiện trên màn hình lớn khiến bên dưới liên tục vang lên những tiếng la hét ầm ĩ.
Trước hết Giang Chấp quan sát một vòng, cuối cùng anh đi tới phía một cô gái đứng trước sân khấu, ngồi xuống, mỉm cười: “Có thể mượn một cây bút không?”
Cô gái ấy nhìn anh đến ngây cả người, rồi gật đầu như một cái máy, ngoan ngoãn đưa cho anh cây bút nước dạ quang vốn dùng để xin chữ ký Tư Thiệu. Giang Chấp đón lấy, nói một tiếng cảm ơn, rồi đứng dậy đi về phía Thịnh Đường. Bấy giờ cô gái mới phản ứng lại, chân chợt mềm nhũn. Cô bạn thân đứng sau kịp thời đỡ lấy eo của cô gái đó. Cô gái hơi nắm hờ hai bàn tay lại đặt lên môi, trong ánh mắt hoa đào bay phấp phới: “Anh ấy man quá, đẹp trai quá! Cười lên trông đắm đuối quá…”
Trong số tất cả các cô gái đang ở đây, chỉ có Thịnh Đường là “bình tĩnh” nhất.
Cuối cùng cô cũng đảo đảo đôi mắt tròn xoe nãy giờ nhìn chằm chằm Giang Chấp, cho đến khi anh tới trước mặt cô, cho đến khi hai bàn tay của anh nhẹ nhàng đặt lên bả vai cô…
Giang Chấp bình thản ung dung, xoay bả vai của cô kiểm tra hết bên trái tới bên phải, có vẻ như đang cân nhắc. Tất cả mọi người đều không hiểu anh định làm gì, bao gồm cả Tư Thiệu. Anh ấy nhíu chặt mày theo dõi từng hành động và cử chỉ của Giang Chấp.
Giang Chấp giơ tay, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt qua vị trí xương quai xanh của cô. Anh khẽ hỏi: “Ở đây phải không?”
Thịnh Đường im lặng nhìn anh, giống như bị người ta điểm huyệt vậy. Nhưng có lẽ vị trí của huyệt này nằm trên đầu, đại não của cô tới giờ vẫn chưa thể xoay chuyển được.
Khóe miệng Giang Chấp hơi rướn lên. Anh cầm cây bút nước dạ quang vừa mượn được, ký một chữ lên phần xương quai xanh của cô dưới ánh mắt chứng kiến của tất cả mọi người, nhanh gọn và dứt khoát. Có thêm hiệu ứng từ màn hình lớn, những người ở dưới đều nhìn thấy rất rõ ràng…
Fan!
Chữ F đó, gạch ngang đầu tiên hơi dài ra, nét sổ nối liền với gạch ngang, thoạt nhìn trông giống chữ T…
Bên dưới bắt đầu có những tiếng kêu sửng sốt.
Giang Chấp ký xong, bèn hạ thấp mặt nhìn sâu vào đôi mắt của Thịnh Đường, ngón tay gõ nhè nhẹ lên xương quai xanh của cô, cười khẽ: “Nhớ đấy, phải đặt trong tim cả cuộc đời.”
Bình luận facebook