Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183 - Chương 183
Chương 183 NGAY CẢ VIỆC YÊU PHẢI LÀM NHỮNG GÌ CÒN KHÔNG BIẾT
Bầu không khí dường như có phần kỳ lạ.
Thịnh Đường cảm thấy như vậy.
Có một lúc cả bàn ăn chìm vào yên ắng. Lát sau, Thẩm Dao lên tiếng: “Thật sao?” Giống như hỏi Giang Chấp, lại giống như đang hỏi Thịnh Đường.
Thật ra cô ấy cũng hiểu hỏi câu này cũng bằng thừa vì từ sớm cô ấy đã nhìn ra một số manh mối. Giang Chấp là người tính cách kiêu ngạo, giao tiếp với mọi người cũng rất xa cách, đặc biệt là khi đối mặt với người khác giới, là một người đàn ông thẳng cực kỳ không lãng mạn và ý nhị, nhưng cũng lại giống như sự xa cách ấy là một thái độ anh cố tình bày ra.
Duy chỉ có những chuyện liên quan đến Thịnh Đường là được anh để tâm.
Nhất là lúc ở khu thành ma quỷ, khi Giang Chấp căng thẳng chạy nhào tới như vậy, cô ấy đã hiểu ra mọi chuyện.
Giang Chấp cười: “Mấy chuyện này không cần phải nói dối thì phải?”
Thịnh Đường cảm thấy Giang Chấp có phần kỳ lạ, bắt đầu từ khoảnh khắc anh muốn cô làm bạn gái của anh. Cô cảm thấy mình cứ luôn chậm chạp đi sau, khi đối mặt với chuyện này luôn có ảo giác là mình bị vây bọc trong một đám mây mù, đến tận bây giờ cô vẫn không thể chắc chắn được là chuyện này thật hay giả. Còn anh thì hay rồi, dường như luôn thừa nhận rất thẳng thắn, đường hoàng.
Cô âm thầm vạch ngón tay ra tính toán: Ồ, hình như cô mới làm bạn gái của anh cũng chưa lâu, chưa quen lắm hình như cũng là chuyện bình thường thôi nhỉ.
Biểu cảm của Tiêu Dã rất uể oải, lười biếng, cũng không nhìn ra được anh ấy đang nghĩ gì. Anh ấy cầm chiếc dĩa trong tay, xiên chính xác, cướp mất miếng thịt dê nướng mà Giang Chấp đang nhắm tới rồi đặt vào đĩa của mình, nói: “Đường Đường, em phải suy nghĩ cho thật kỹ, cậu ấy khó hầu hạ như vậy, em đi theo cậu ấy chán muốn chết.”
Thịnh Đường trong phút chốc chưa biết phải làm sao để đấu võ miệng lại với Tiêu Dã, bởi vì cô đang thực sự không hiểu những suy nghĩ và lập trường của anh ấy, cô chỉ liếc anh ấy một cái nhưng lại vô tình liếc sang cả Thẩm Dao. Tuy rằng cô ấy không thể hiện ra ngoài nhưng trong ánh mắt ít nhiều cũng có chút hụt hẫng.
Vẫn còn thích Giang Chấp à?
Haizz, Thịnh Đường thầm thở dài khó xử. Đến bây giờ quả thật cô cũng không còn ghét Thẩm Dao nữa, chỉ đang nghĩ sao cô gái này không chịu nghĩ thông suốt. Cho dù không có sự tồn tại của Thịnh Đường cô thì chẳng phải vẫn còn một Trình Gia Hủy đợi sẵn ở đó ư? Xét về quan hệ xa gần thân sơ, Trình Gia Hủy chắc chắn có lợi thế hơn hẳn.
Phải rồi, Trình Gia Hủy…
Ông trời ơi, có khi nào cô sẽ bị Trình Gia Hủy xé xác bằng tay không? Có phải khi cần thiết cô cũng nên điều Trình Tần tới bên cạnh làm bùa hộ vệ cho mình không? Chí ít nếu hai bên thật sự phải động tay động chân thì bàn tay ngọc ngà luôn để một bộ móng khá dài đó của Trình Tần cũng có thể đỡ được một thời gian phải không?
Kỳ Dư hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống, anh ấy tò mò hỏi Thịnh Đường: “Yêu một người thần tượng mà mình sùng bái là cảm giác gì vậy?”
Thịnh Đường đang định buột miệng thốt ra câu “Sướng như tiên” thì lại nghe thấy Tiêu Dã lên tiếng nói: “Đúng vậy, cô bé nhà người ta coi cậu là thần tượng, cậu lại coi người ta là đối tượng để trêu ghẹo. Gì thì gì Thịnh Đường cũng gọi cậu một tiếng sư phụ, bình thường thậm chí còn tôn trọng hơn nữa gọi cậu một câu ‘ông anh’… Ông bạn Giang à, cậu thật sự đành lòng ra tay với chính đệ tử của mình à.”
Thịnh Đường lên tiếng: “Tiêu Dã, anh…”
“Có gì mà phải ngại.” Giang Chấp ngắt lời Thịnh Đường, giơ tay lên xoa đầu cô nhưng lại nói với mục đích để cho Tiêu Dã nghe: “Tiểu Thất nhà tôi trong chuyện tình cảm vẫn luôn mơ mơ màng màng. Tôi không nhanh tay hạ gục trước, lỡ đến một ngày lại để tên khốn kiếp nào đó ức hiếp thì phải làm sao?”
Thịnh Đường cúi đầu, mím môi nhịn cười.
“Ấy ấy ấy, câu này cậu nói ai thế hả?” Tiêu Dã không hài lòng.
“Ai hỏi thì là nói người đó.”
Hai người này đấu võ miệng với nhau không khác gì con nít cãi vặt.
“Đường Đường, em và Giang Chấp không thích hợp với nhau đâu. Con người cậu ấy tính tình gàn dở lại còn khô khan, thiếu ý nhị, thậm chí có thể nói là một gã trai thẳng đuột cứng như đá. Em nói xem, em thì tuổi xuân mơn mởn, nên tìm một người có tính cách phù hợp với mình, ví dụ như anh chẳng hạn.” Nói rồi, Tiêu Dã xiên miếng thịt dê trong đĩa của mình sang đĩa của Thịnh Đường, có thể nói là hết lời khuyên nhủ.
Thịnh Đường nghe xong câu nói ấy của Tiêu Dã, lại ngước mắt nhìn biểu cảm của anh ấy, rất chân thành thật ý. Cô khẽ buông một tiếng thở dài: Haizz, trước kia tuy nói là còn ngập ngừng nhưng bây giờ nhìn lại, trong số tất cả mọi người đúng là anh ấy nôn nóng nhất, thật tình…
Tiêu Dã, em có lỗi với anh.
“Cậu?” Giang Chấp cười khẩy hai tiếng rất không khách khí, rồi từ tốn đổi đĩa thịt dê nướng vừa cắt xong xuôi của mình sang cho Thịnh Đường, tiện thể lấy miếng thịt Tiêu Dã vừa bỏ vào đó đi, thay thế một cách đường hoàng, tự nhiên.
“Người không đáng tin cậy chính là nói Tiêu Dã đấy, Tiểu Thất, mặc kệ cậu ấy đi.”
Thịnh Đường “ừm” một tiếng, nghĩ thầm trong lòng: Anh cũng hiểu anh ấy thật đấy.
“Sao tôi lại không đáng tin cậy chứ?” Tiêu Dã đáp trả, tung ra tuyệt chiêu: “Ít nhất tôi cũng biết một điều rằng con gái là để yêu thương, còn tốt hơn ai kia ngay cả việc yêu phải làm những gì còn không biết.”
Anh ấy vừa dứt lời, cả bàn ăn im phăng phắc…
Bao gồm Thịnh Đường đang cắn đũa, sửng sốt.
Đến cả việc yêu cần làm gì cũng không biết ư?
Tức là… chưa từng yêu bao giờ ư?
Cô vừa mới kịp sực hiểu ra điểm này thì đã thấy Giang Chấp phẫn nộ, mặt đỏ tía tai, quát to với Tiêu Dã: “Cút ngay!”
…
Thôi được rồi, mọi người tới chợ đêm Sa Châu cũng là để bàn bạc công việc, tiện thể ăn uống, những việc khác đều là phù du, tất cả đều không thể thần thánh được bằng hang đá Đôn Hoàng.
Mấy người họ quay trở về trọng điểm công việc.
Vấn đề hang số 0 đối mặt với việc đóng cửa hang.
Kỳ Dư là người đầu tiên phát biểu ý kiến: “Tuy rằng tôi có một chút sợ hãi nhưng tôi cảm thấy có thể những gì tôi nhìn thấy cũng là ảo giác. Bây giờ tôi đã tỉnh táo hơn một chút rồi, cảm thấy hang đá mà bị đóng cửa lại thì đáng tiếc quá.”
Mấy hôm nay La Chiếm liên tục nghiên cứu về kết cấu ngọn núi xung quanh hang số 0. Anh ấy là một chuyên gia về máy móc và các công trình gia cố hang đá, thật ra khi đối mặt với hang đá Đôn Hoàng, tình cảm của anh ấy là như nhau, không thể nói là yêu thương hang nào hơn hang nào, vì vậy anh ấy phát biểu ý kiến khá khách quan, không mang theo cảm xúc cá nhân.
“Xét từ buổi tối xảy ra sự việc, kết cấu sống núi đỡ hang số 0 quả thực có vấn đề, nhưng sau đó tôi lại vào trong hang đo lường, phát hiện tất cả số liệu vẫn như cũ. Hoặc là vấn đề chỉ xảy ra vào những lúc có hiện tượng thời tiết cực đoan xuất hiện, hoặc thật sự chỉ là ảo giác.”
Nói tới đây, anh ấy bổ sung trước một câu: “Nhìn từ góc độ chuyên ngành, hình tượng quỷ núi tối hôm có một khả năng lớn là tồn tại.”
Thẩm Dao sửng sốt: “Lẽ nào truyền thuyết về quỷ núi là sự thật? Nhưng trên các bức bích họa trong hang đá không thể hiện nội dung về quỷ núi mà.”
Giống như trước kia Kỳ Dư nói, trong dân gian có một truyền thuyết được lan truyền trong số ít dân chúng nói rằng hang đá Đôn Hoàng sở dĩ được chọn địa điểm ở đó là đều có nghiên cứu cả. Hang Mogao được xây dựng vào đời Thập lục quốc, khi đó sử sách có ghi chép lại, năm “Kiến Nguyên”(*) thứ hai trước thời Tần, có nhà sư đi ngang qua núi này, thấy có ánh sáng vàng lấp lánh, bèn mở ra hang động đầu tiên trên vách núi.
(*) Việc tuyên bố niên hiệu mới được đề cập đến trong các văn bản lịch sử của Trung Quốc là Kiến Nguyên. Việc hoàng đế nửa chừng muốn đổi niên hiệu khác thì được gọi là cải nguyên, nghĩa là “thay đổi kỷ nguyên”. Tính năm trị vì bằng niên hiệu chỉ cần tính từ năm đầu tiên của niên hiệu đó. Ví dụ, năm 138 TCN là Kiến Nguyên năm thứ ba vì năm 140 TCN là năm đầu tiên. (DG)
Có người nói, ánh sáng vàng rực rỡ ấy là ánh sáng của Phật, thế nên về sau mới xuất hiện rất nhiều các Phật động.
Nhưng cũng có lịch sử ghi chép rằng, ánh sáng đó thật ra là sự hiện thân của quỷ núi. Nàng cũng rất thích ngọn núi ấy, chỉ có điều về sau hậu thế đã mở ra rất nhiều hang động, làm rất nhiều Phật động, trở thành nơi cư ngụ của vạn Phật. Vì vậy nàng men theo ngọn núi Tam Nguy, lùi về sau hàng cây số, chọn một nơi dung thân cho chính mình.
Nhưng bên đó hoang vu lạnh lẽo, lại thường xuyên có đá bay, cát chảy, thế nên có lúc quỷ núi u uất mà khóc thầm trong đêm. Bởi vậy những người đi ngang qua ngọn núi này, nhất là những ai đi đường rừng về đêm có lúc sẽ nghe thấy tiếng khóc. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nơi quỷ núi ở chính là vị trí của hang số 0.
Sau này dân gian cũng có kể, quỷ núi mãi không chịu đi, là vì nguyên thần bị phong lại trong bích họa sát núi, đi cũng không đi được, chỉ có thể dùng tiếng khóc nói hộ nỗi lòng.
Đương nhiên, những truyền thuyết là không thể tin tưởng, nhưng trong tình trạng thời tiết cực đoan, sống núi lại xuất hiện những trạng thái không giống với bình thường, vậy thì bên trong hang đá chắc chắn là có vấn đề, chưa nói đến việc giờ đây các bích họa trong hang đã có thay đổi, không thể khôi phục.
Bầu không khí dường như có phần kỳ lạ.
Thịnh Đường cảm thấy như vậy.
Có một lúc cả bàn ăn chìm vào yên ắng. Lát sau, Thẩm Dao lên tiếng: “Thật sao?” Giống như hỏi Giang Chấp, lại giống như đang hỏi Thịnh Đường.
Thật ra cô ấy cũng hiểu hỏi câu này cũng bằng thừa vì từ sớm cô ấy đã nhìn ra một số manh mối. Giang Chấp là người tính cách kiêu ngạo, giao tiếp với mọi người cũng rất xa cách, đặc biệt là khi đối mặt với người khác giới, là một người đàn ông thẳng cực kỳ không lãng mạn và ý nhị, nhưng cũng lại giống như sự xa cách ấy là một thái độ anh cố tình bày ra.
Duy chỉ có những chuyện liên quan đến Thịnh Đường là được anh để tâm.
Nhất là lúc ở khu thành ma quỷ, khi Giang Chấp căng thẳng chạy nhào tới như vậy, cô ấy đã hiểu ra mọi chuyện.
Giang Chấp cười: “Mấy chuyện này không cần phải nói dối thì phải?”
Thịnh Đường cảm thấy Giang Chấp có phần kỳ lạ, bắt đầu từ khoảnh khắc anh muốn cô làm bạn gái của anh. Cô cảm thấy mình cứ luôn chậm chạp đi sau, khi đối mặt với chuyện này luôn có ảo giác là mình bị vây bọc trong một đám mây mù, đến tận bây giờ cô vẫn không thể chắc chắn được là chuyện này thật hay giả. Còn anh thì hay rồi, dường như luôn thừa nhận rất thẳng thắn, đường hoàng.
Cô âm thầm vạch ngón tay ra tính toán: Ồ, hình như cô mới làm bạn gái của anh cũng chưa lâu, chưa quen lắm hình như cũng là chuyện bình thường thôi nhỉ.
Biểu cảm của Tiêu Dã rất uể oải, lười biếng, cũng không nhìn ra được anh ấy đang nghĩ gì. Anh ấy cầm chiếc dĩa trong tay, xiên chính xác, cướp mất miếng thịt dê nướng mà Giang Chấp đang nhắm tới rồi đặt vào đĩa của mình, nói: “Đường Đường, em phải suy nghĩ cho thật kỹ, cậu ấy khó hầu hạ như vậy, em đi theo cậu ấy chán muốn chết.”
Thịnh Đường trong phút chốc chưa biết phải làm sao để đấu võ miệng lại với Tiêu Dã, bởi vì cô đang thực sự không hiểu những suy nghĩ và lập trường của anh ấy, cô chỉ liếc anh ấy một cái nhưng lại vô tình liếc sang cả Thẩm Dao. Tuy rằng cô ấy không thể hiện ra ngoài nhưng trong ánh mắt ít nhiều cũng có chút hụt hẫng.
Vẫn còn thích Giang Chấp à?
Haizz, Thịnh Đường thầm thở dài khó xử. Đến bây giờ quả thật cô cũng không còn ghét Thẩm Dao nữa, chỉ đang nghĩ sao cô gái này không chịu nghĩ thông suốt. Cho dù không có sự tồn tại của Thịnh Đường cô thì chẳng phải vẫn còn một Trình Gia Hủy đợi sẵn ở đó ư? Xét về quan hệ xa gần thân sơ, Trình Gia Hủy chắc chắn có lợi thế hơn hẳn.
Phải rồi, Trình Gia Hủy…
Ông trời ơi, có khi nào cô sẽ bị Trình Gia Hủy xé xác bằng tay không? Có phải khi cần thiết cô cũng nên điều Trình Tần tới bên cạnh làm bùa hộ vệ cho mình không? Chí ít nếu hai bên thật sự phải động tay động chân thì bàn tay ngọc ngà luôn để một bộ móng khá dài đó của Trình Tần cũng có thể đỡ được một thời gian phải không?
Kỳ Dư hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống, anh ấy tò mò hỏi Thịnh Đường: “Yêu một người thần tượng mà mình sùng bái là cảm giác gì vậy?”
Thịnh Đường đang định buột miệng thốt ra câu “Sướng như tiên” thì lại nghe thấy Tiêu Dã lên tiếng nói: “Đúng vậy, cô bé nhà người ta coi cậu là thần tượng, cậu lại coi người ta là đối tượng để trêu ghẹo. Gì thì gì Thịnh Đường cũng gọi cậu một tiếng sư phụ, bình thường thậm chí còn tôn trọng hơn nữa gọi cậu một câu ‘ông anh’… Ông bạn Giang à, cậu thật sự đành lòng ra tay với chính đệ tử của mình à.”
Thịnh Đường lên tiếng: “Tiêu Dã, anh…”
“Có gì mà phải ngại.” Giang Chấp ngắt lời Thịnh Đường, giơ tay lên xoa đầu cô nhưng lại nói với mục đích để cho Tiêu Dã nghe: “Tiểu Thất nhà tôi trong chuyện tình cảm vẫn luôn mơ mơ màng màng. Tôi không nhanh tay hạ gục trước, lỡ đến một ngày lại để tên khốn kiếp nào đó ức hiếp thì phải làm sao?”
Thịnh Đường cúi đầu, mím môi nhịn cười.
“Ấy ấy ấy, câu này cậu nói ai thế hả?” Tiêu Dã không hài lòng.
“Ai hỏi thì là nói người đó.”
Hai người này đấu võ miệng với nhau không khác gì con nít cãi vặt.
“Đường Đường, em và Giang Chấp không thích hợp với nhau đâu. Con người cậu ấy tính tình gàn dở lại còn khô khan, thiếu ý nhị, thậm chí có thể nói là một gã trai thẳng đuột cứng như đá. Em nói xem, em thì tuổi xuân mơn mởn, nên tìm một người có tính cách phù hợp với mình, ví dụ như anh chẳng hạn.” Nói rồi, Tiêu Dã xiên miếng thịt dê trong đĩa của mình sang đĩa của Thịnh Đường, có thể nói là hết lời khuyên nhủ.
Thịnh Đường nghe xong câu nói ấy của Tiêu Dã, lại ngước mắt nhìn biểu cảm của anh ấy, rất chân thành thật ý. Cô khẽ buông một tiếng thở dài: Haizz, trước kia tuy nói là còn ngập ngừng nhưng bây giờ nhìn lại, trong số tất cả mọi người đúng là anh ấy nôn nóng nhất, thật tình…
Tiêu Dã, em có lỗi với anh.
“Cậu?” Giang Chấp cười khẩy hai tiếng rất không khách khí, rồi từ tốn đổi đĩa thịt dê nướng vừa cắt xong xuôi của mình sang cho Thịnh Đường, tiện thể lấy miếng thịt Tiêu Dã vừa bỏ vào đó đi, thay thế một cách đường hoàng, tự nhiên.
“Người không đáng tin cậy chính là nói Tiêu Dã đấy, Tiểu Thất, mặc kệ cậu ấy đi.”
Thịnh Đường “ừm” một tiếng, nghĩ thầm trong lòng: Anh cũng hiểu anh ấy thật đấy.
“Sao tôi lại không đáng tin cậy chứ?” Tiêu Dã đáp trả, tung ra tuyệt chiêu: “Ít nhất tôi cũng biết một điều rằng con gái là để yêu thương, còn tốt hơn ai kia ngay cả việc yêu phải làm những gì còn không biết.”
Anh ấy vừa dứt lời, cả bàn ăn im phăng phắc…
Bao gồm Thịnh Đường đang cắn đũa, sửng sốt.
Đến cả việc yêu cần làm gì cũng không biết ư?
Tức là… chưa từng yêu bao giờ ư?
Cô vừa mới kịp sực hiểu ra điểm này thì đã thấy Giang Chấp phẫn nộ, mặt đỏ tía tai, quát to với Tiêu Dã: “Cút ngay!”
…
Thôi được rồi, mọi người tới chợ đêm Sa Châu cũng là để bàn bạc công việc, tiện thể ăn uống, những việc khác đều là phù du, tất cả đều không thể thần thánh được bằng hang đá Đôn Hoàng.
Mấy người họ quay trở về trọng điểm công việc.
Vấn đề hang số 0 đối mặt với việc đóng cửa hang.
Kỳ Dư là người đầu tiên phát biểu ý kiến: “Tuy rằng tôi có một chút sợ hãi nhưng tôi cảm thấy có thể những gì tôi nhìn thấy cũng là ảo giác. Bây giờ tôi đã tỉnh táo hơn một chút rồi, cảm thấy hang đá mà bị đóng cửa lại thì đáng tiếc quá.”
Mấy hôm nay La Chiếm liên tục nghiên cứu về kết cấu ngọn núi xung quanh hang số 0. Anh ấy là một chuyên gia về máy móc và các công trình gia cố hang đá, thật ra khi đối mặt với hang đá Đôn Hoàng, tình cảm của anh ấy là như nhau, không thể nói là yêu thương hang nào hơn hang nào, vì vậy anh ấy phát biểu ý kiến khá khách quan, không mang theo cảm xúc cá nhân.
“Xét từ buổi tối xảy ra sự việc, kết cấu sống núi đỡ hang số 0 quả thực có vấn đề, nhưng sau đó tôi lại vào trong hang đo lường, phát hiện tất cả số liệu vẫn như cũ. Hoặc là vấn đề chỉ xảy ra vào những lúc có hiện tượng thời tiết cực đoan xuất hiện, hoặc thật sự chỉ là ảo giác.”
Nói tới đây, anh ấy bổ sung trước một câu: “Nhìn từ góc độ chuyên ngành, hình tượng quỷ núi tối hôm có một khả năng lớn là tồn tại.”
Thẩm Dao sửng sốt: “Lẽ nào truyền thuyết về quỷ núi là sự thật? Nhưng trên các bức bích họa trong hang đá không thể hiện nội dung về quỷ núi mà.”
Giống như trước kia Kỳ Dư nói, trong dân gian có một truyền thuyết được lan truyền trong số ít dân chúng nói rằng hang đá Đôn Hoàng sở dĩ được chọn địa điểm ở đó là đều có nghiên cứu cả. Hang Mogao được xây dựng vào đời Thập lục quốc, khi đó sử sách có ghi chép lại, năm “Kiến Nguyên”(*) thứ hai trước thời Tần, có nhà sư đi ngang qua núi này, thấy có ánh sáng vàng lấp lánh, bèn mở ra hang động đầu tiên trên vách núi.
(*) Việc tuyên bố niên hiệu mới được đề cập đến trong các văn bản lịch sử của Trung Quốc là Kiến Nguyên. Việc hoàng đế nửa chừng muốn đổi niên hiệu khác thì được gọi là cải nguyên, nghĩa là “thay đổi kỷ nguyên”. Tính năm trị vì bằng niên hiệu chỉ cần tính từ năm đầu tiên của niên hiệu đó. Ví dụ, năm 138 TCN là Kiến Nguyên năm thứ ba vì năm 140 TCN là năm đầu tiên. (DG)
Có người nói, ánh sáng vàng rực rỡ ấy là ánh sáng của Phật, thế nên về sau mới xuất hiện rất nhiều các Phật động.
Nhưng cũng có lịch sử ghi chép rằng, ánh sáng đó thật ra là sự hiện thân của quỷ núi. Nàng cũng rất thích ngọn núi ấy, chỉ có điều về sau hậu thế đã mở ra rất nhiều hang động, làm rất nhiều Phật động, trở thành nơi cư ngụ của vạn Phật. Vì vậy nàng men theo ngọn núi Tam Nguy, lùi về sau hàng cây số, chọn một nơi dung thân cho chính mình.
Nhưng bên đó hoang vu lạnh lẽo, lại thường xuyên có đá bay, cát chảy, thế nên có lúc quỷ núi u uất mà khóc thầm trong đêm. Bởi vậy những người đi ngang qua ngọn núi này, nhất là những ai đi đường rừng về đêm có lúc sẽ nghe thấy tiếng khóc. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nơi quỷ núi ở chính là vị trí của hang số 0.
Sau này dân gian cũng có kể, quỷ núi mãi không chịu đi, là vì nguyên thần bị phong lại trong bích họa sát núi, đi cũng không đi được, chỉ có thể dùng tiếng khóc nói hộ nỗi lòng.
Đương nhiên, những truyền thuyết là không thể tin tưởng, nhưng trong tình trạng thời tiết cực đoan, sống núi lại xuất hiện những trạng thái không giống với bình thường, vậy thì bên trong hang đá chắc chắn là có vấn đề, chưa nói đến việc giờ đây các bích họa trong hang đã có thay đổi, không thể khôi phục.
Bình luận facebook