• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (1 Viewer)

  • Chương 181 - Chương 181

Chương 181 KHÔNG XỨNG LÀM BỐ CỦA EM

Mọi người đều là những người nhạy bén, hơn nữa cũng không phải ngày đầu tiên tiếp xúc với hang đá, trong quá trình khôi phục bích họa cũng đã từng gặp quá nhiều vấn đề, có những tình huống còn quái quỷ hơn nhưng cũng được đưa về góc độ khoa học để cân nhắc. Đương nhiên, ngoại trừ một Kỳ Dư vẫn còn chưa nghĩ thông suốt mọi chuyện.



Thời tiết cực đoan cũng sẽ tạo ra hiện tượng khác thường, đây là tiền lệ từng có ở Cố Cung. Hơn nữa phóng tầm mắt ra xa hơn, thường khi nhắc tới sự thay đổi của bích họa, về cơ bản đều sẽ tồn tại một nguyên nhân khách quan. Vậy thì, với tư cách là hang số 0 nằm ở Đôn Hoàng, phải chăng nó cũng không thoát được khỏi số phận này?



Ý của Giang Chấp rất đơn giản, tình hình của hang số 0 có liên quan tới hiện tượng thời tiết cực đoan.



Mưa bão, cát bụi và nhiệt độ cao.



Sự khác thường trong hang số 0 dường như có mối liên hệ to lớn với sự thay đổi thời tiết này, hơn nữa thiếu đi một thứ là không được.



Một ngày nào đó của nhiều năm về trước, gió nổi lên, cát bụi mù mịt, để lộ đầu hồi của hang đá. Tiếp theo đó là nhiệt độ cao, nắng gắt oi ả. Hang số 0 đã rất lâu rồi không được nhìn thấy ánh nắng được tắm dưới ánh mặt trời. Sự quang hợp có sự thay đổi, cộng thêm gió lùa vào trong hang, hình thái của hang lại giống như một phương tiện truyền phát âm thanh nên âm thanh u buồn đó được phát rộng ra cũng là điều bình thường.



Lần đầu tiên hang đá lộ diện thu hút sự chú ý của tốp các nhà khôi phục đầu tiên gồm Tiết Phạn và những người khác. Không bao lâu sau trời đổ mưa lớn, mưa bão làm xói mòn ngọn núi và hang đá cũng xảy ra những hiện tượng khác thường.



Xảy ra chuyện, đóng cửa hang đá.



Rất nhiều năm sau, một cơn mưa bão hiếm gặp một lần nữa lại xuất hiện, trong hang có sự thay đổi, ngay sau đó cát vàng mù mịt, có âm thanh lạ vọng ra, đội ngũ nhà khôi phục bích họa thứ hai được tập trung lại để vào trong hang. Ngay vào lúc mọi chuyện đang thuận buồm xuôi gió thì trong hang lại xảy ra thay đổi.



“Mấy hôm nay nhiệt độ cao một cách lạ thường, nhiệt độ trung bình vượt xa hai năm gần đây, thế nên đã hiện thực hóa điều kiện cuối cùng để khiến hang số 0 thay đổi.” Giang Chấp phân tích: “Ba kiểu thay đổi thời tiết khiến trong hang xảy ra hiện tượng khác thường, nói trắng ra càng giống như một kiểu luân hồi, chu kỳ đầu tiên bắt đầu từ nhiệt độ tăng cao và kết thúc ở một cơn mưa bão dữ dội; chu kỳ tiếp theo lại bắt đầu từ một cơn mưa bão dữ dội và kết thúc ở một lần nhiệt độ tăng cao. Nếu lần này lại phong tỏa hang một lần nữa, vậy thì chu kỳ thứ ba phải chăng lại bắt đầu từ nhiệt độ tăng cao và kết thúc ở một cơn mưa bão dữ dội? Tất cả vẫn còn là ẩn số, chỉ là tôi cảm thấy thật sự quá trùng hợp.”



Thịnh Đường ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Thế nên, nguyên nhân rất lớn nằm ở thời tiết?”

“Chỉ là một phương diện. Trong bích họa cất giữ bí mật. Tôi cho rằng bí mật này có liên quan tới những nguyên liệu làm ra bích họa, đặc biệt là khoáng liệu và keo dính. Chí ít đến thời điểm hiện tại, loại keo mà chúng ta phát hiện được ở trong hang có lẽ thiên về hướng truyền thống hơn, hoặc có thể toàn bộ hang đá đều được làm bằng một kỹ thuật còn xa xưa hơn cả công nghệ truyền thống. Tôi thậm chí nghi ngờ phải chăng trong những bức tranh của bích họa tồn tại cơ thể sống, việc này cần được kiểm nghiệm sâu hơn một chút.”



Tiêu Dã nhíu mày: “Tồn tại cơ thể sống, thế là có ý gì?”



“Cậu tin rằng tất cả đều là ảo giác ư? Tôi nghĩ là chưa chắc.” Giang Chấp đưa ra nghi vấn: “Chí ít là thật giả lẫn lộn. Việc bích họa phát ra ánh sáng màu xanh lục tôi tin là thật sự tồn tại, hơn nữa có thể khẳng định là vào những tình trạng thời tiết đặc biệt mới xuất hiện.”



Ý tứ của Giang Chấp đã quá rõ ràng. Chỉ khi lật đổ những tư duy trước kia, kiểm nghiệm và phán đoán lại tình trạng của hang đá một lần nữa mới có thể tìm ra chân tướng. Tiêu Dã và mọi người thì đồng tình, nhưng Kỳ Dư lại đập bàn và nói: “Không đúng, không đúng, quỷ núi mà mọi người nhìn thấy tuyệt đối có vấn đề! Mọi người bảo tiếng khóc ở trong hang có phải do quỷ núi phát ra không?”



“Nhìn thấy quỷ núi thì chắc chắn là có vấn đề, nhưng nhất định là có nguyên nhân.” Thịnh Đường nói với Kỳ Dư.



Khoảng thời gian này Hồ Tường Thanh nặng nề tâm sự, mặt mày lúc nào cũng ưu tư. Đợi Thịnh Đường dứt lời, ông mới đưa tay ra gõ bàn. Mọi người đều không nói thêm gì nữa, đồng loạt nhìn về phía ông.



Hồ Tường Thanh hít sâu một hơi: “Tôi đề nghị, đóng hang lại.”



Mọi người sững sờ.



Ngay sau đó, Tiêu Dã cười nói: “Sư phụ đừng đùa thế chứ, đóng hang?”



“Sư phụ con đã bao giờ mang chuyện công việc ra đùa giỡn chưa?” Hồ Tường Thanh quát lên.



Tiêu Dã im bặt.



Anh ấy rất hiểu Hồ Tường Thanh, câu này ông không nói đùa. Hồ Tường Thanh là người đi trước, tình cảm dành cho hang đá Đôn Hoàng dĩ nhiên phải hơn những lớp kế cận như họ. Như họ bình thường vẫn thi thoảng còn đùa giỡn hang đá, bởi vì không phải bức bích họa nào trong hang đá cũng trang nghiêm, có không ít bức nhìn trông rất ngô nghê và hài hước, tồn tại đơn thuần chỉ như một sự chọc cười. Nhưng dù là vậy, để Hồ Tường Thanh nghe thấy ông cũng sẽ nạt họ một trận.



Ở trong mắt Hồ Tường Thanh, bích họa Đôn Hoàng là báu vật vô giá, bất luận độ rộng lớn thế nào, phong cách hội họa ra sao.



Giang Chấp trầm mặc giây lát, hỏi Hồ Tường Thanh: “Vì sao vậy?”



“Vì sự an toàn của các em.” Hồ Tường Thanh nói: “Bao nhiêu năm trôi qua rồi, hang số 0 vẫn không hề có động tĩnh gì. Tôi cứ nghĩ tất cả đã qua, thế nên khi trong Viện quyết định khởi động lại hang số 0, tôi đã ủng hộ, vì tôi muốn giải đáp bí mật của hang số 0, thậm chí là bí mật về sự mất tích của Giáo sư Tiết. Nhưng bây giờ những bất thường lại xuất hiện, giống y hệt như năm đó, tôi không thể giương mắt nhìn các em xảy ra chuyện.”



“Sư phụ, lẽ nào thầy cũng tin truyền thuyết thành tinh rồi có ma quỷ gì đó?” Tiêu Dã đương nhiên không muốn đóng hang lại.



“Tôi không tin, nhưng bí ẩn này chưa chắc chúng ta đã giải đáp được, biết đâu sau này lại có những phương pháp tiên tiến, hiện đại hơn.” Hồ Tường Thanh khuyên nhủ chân tình: “Cũng giống như lăng mộ họ Tần mãi không được khai phá, đó là vì trước mắt vẫn chưa có những kỹ thuật khai phá tiên tiến, so với việc liều mạng chi bằng đợi cơ hội.”

“Nhưng mà sư phụ…”



“Được rồi, tôi sẽ xin ý kiến của Viện, khoảng thời gian này không ai trong số các em được bước vào hang nữa!”



***



Buổi họp này kéo dài từ chiều tới tận khi trời nhá nhem tối, cuối cùng kết thúc bằng quyết định đóng hang mang tính cưỡng chế của Hồ Tường Thanh.



Sau khi tan họp, Tiêu Dã cứ lắc đầu mãi, trông có vẻ cực kỳ chán nản. Thẩm Dao tuy không tỏ thái độ dữ dội nhưng trước khi ra cửa, hốc mắt cũng đỏ rực lên, trong lòng ít nhiều có những điều không cam tâm mà thôi. Kỳ Dư cứ hỏi La Chiếm mãi về chuyện liên quan tới quỷ núi, La Chiếm dìu anh ấy đi ra ngoài, miệng không ngừng nói: Đúng, là quỷ núi, lúc ấy tôi nhìn thấy rất rõ ràng… Cậu cứ nhìn đường trước đi đã.



Giang Chấp không đi đâu mà ở lại phòng họp.



Hồ Tường Thanh không ngồi lại xuống ghế nữa mà cứ đi đi lại lại trong phòng, nói với Giang Chấp: “Tôi đã mất đi một Tiết Phạn, không thể tiếp tục nhìn các em mất mạng ở trong đó.”



Giang Chấp ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, một tay cầm cốc trà sữa nhẹ nhàng xoay chuyển, ngữ khí lạnh nhạt: “Thầy đang thần hồn nát thần tính đấy.”



“Tôi không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!” Hồ Tường Thanh lý luận với anh: “Người ở trong ekip này toàn bộ đều do tôi chọn lựa ra một cách tỉ mỉ, gọi bất kỳ một ai ra cũng hoàn toàn có thể làm việc độc lập. Lỡ như xảy ra chuyện thì đó cũng là một tổn thất to lớn đối với các hang đá khác!”



Giang Chấp cụp mắt xuống: “Dễ thôi, thầy chuyển tất cả họ đi, em ở lại hang số 0.”



Hồ Tường Thanh giật mình, nhìn chằm chằm Giang Chấp, bờ môi mím chặt lại, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện khóe miệng ông còn run rẩy nhẹ. Giang Chấp ngẩng đầu nhìn ông rồi nói lạnh nhạt: “Nếu em đã tiếp nhận hang số 0, vậy thì sẽ chỉ làm dự án hang số 0. Thầy muốn đóng hang, được, đóng luôn cả em ở trong.”



“Giang Chấp!” Hồ Tường Thanh đập bàn một cái thật mạnh, quát to: “Em nói vậy là có ý gì? Uy hiếp tôi phải không? Tôi làm như vậy cũng là vì suy nghĩ tới an toàn của em! Tôi biết mục đích thật sự của việc em tiếp quản hang số 0, lúc trước chấp nhận cũng là vì tâm nguyện của em, hang số 0 vừa mở là tôi lập tức gọi em trở về nhà, nhưng bây giờ tình hình không ổn. Em tuyệt đối đừng có bắt chước bố em, nếu năm xưa anh ấy không cố chấp làm theo ý mình liệu có thể mất tích không?”



Trước cửa phòng họp, Thịnh Đường vốn dĩ đã rời đi cùng Tiêu Dã lúc này quay ngược trở lại. Quyết định của Hồ Tường Thanh khiến cô mơ hồ, thế nên muốn quay lại hỏi về suy nghĩ của Giang Chấp, ai ngờ vừa tới gần cửa thì nghe thấy từ bên trong vọng ra một tiếng quát to của Hồ Tường Thanh!



Bàn tay đẩy cửa của Thịnh Đường cứng đờ lại, cả người cô như hóa thạch.



Giáo sư Hồ vừa mới nói… Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Có phải cô vẫn còn mơ màng không nhỉ? Liệu có nghe nhầm không?



Sau một tiếng quát to, cả phòng họp lập tức im ắng trở lại.

Cách một cánh cửa, Thịnh Đường vẫn nghe được tiếng thở của Hồ Tường Thanh, một tiếng thở dốc rất kích động, ngoài ra không còn gì khác.



Yên tĩnh tới mức khiến người ta phát hoảng, thậm chí là nghẹt thở.



Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, tóm lại, Thịnh Đường cảm thấy phải một thời gian rất lâu rồi Giang Chấp mới lên tiếng, thanh âm cực kỳ lạnh, là kiểu nhiệt độ có thể lạnh vào tận xương cốt.



Anh nói: “Tiết Cố Tiên, không xứng làm bố của em.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom