• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (1 Viewer)

  • Chương 182 - Chương 182 CÔ ẤY LÀ CỦA TÔI

Chương 182 CÔ ẤY LÀ CỦA TÔI

Khi trời tối xuống, chợ đêm Sa Châu sẽ trở thành một thiên đường.



Các cửa hàng hai bên đều sáng đèn, có mấy sạp hàng ở giữa đều là kiểu hàng rong lề đường, lẻ tẻ, đủ các loại đồ nhỏ xinh la liệt trước mắt, phóng tầm mắt nhìn qua trông giống như một ngọn đèn biển không nhìn thấy điểm tận cùng. Đôn Hoàng sau một ngày dài trở nên se lạnh hơn một chút, bầu không khí cũng náo nhiệt hơn, thịt dê cháy bùng trên bếp lửa, hương vị ngọt ngào của hoa quả bao bọc lấy hương rượu nồng nàn.



Người bản địa, khách du lịch như lấp đầy cho sinh mạng của Sa Châu, còn Sa Châu thì hồi đáp lại những du khách ấy bằng cả ngàn năm văn hóa.



Bữa tối, Sáu Viên Thịt Bằm tới chợ đêm Sa Châu để ăn. Bình thường họ chỉ có thể tranh thủ trong những lúc bận rộn, thi thoảng đến được chợ đêm thật sự chỉ ăn được mấy bữa khuya, còn tới được chợ đêm vào giờ này là cực kỳ hiếm hoi. Mấy người họ vẫn tới “Quán nướng Đại Mạc Sa” như mọi lần, chọn ngồi một bàn ở bên ngoài, ngay gần đó là chiếc bếp nướng nhà hàng dựng lên, bên trong than đang cháy hừng hực, bên trên đang có một con dê được quay tròn để nướng, lớp da đang từ từ cháy vàng, mùi thơm của thịt nướng theo làn gió đêm lấp đầy vị giác của mỗi thực khách đi qua đi lại.



Ông chủ của quán là một người đàn ông mập mạp, làn da sạm đen lại vì cái nắng của Đôn Hoàng, mang một nét thật thà phúc hậu của người Tây Bắc, còn sự phóng khoáng của người Tây Bắc thì nhường hết cho cô con dâu của ông ấy. Ông ấy là người nướng chính, một bên xoay nguyên con dê nướng, một bên thì trải một dàn xiên nướng lên chiếc bếp nướng kiểu máng, hai tay bận rộn không ngừng nghỉ. Cả con dê được phết dầu, các xiên thịt được xoay đều, rồi lại túm một vốc thì là rắc đều lên, phóng khoáng như Thiên Nữ đang rải hoa, chỉ nhìn ông ấy nướng thịt thôi cũng mãn nhãn như xem biểu diễn vậy.



Ông chủ mập nói: Một lần nướng khoảng một, hai ngàn xiên thịt thì có là gì? Chỉ tại bếp nướng của nhà tôi không đủ lớn thôi, chứ to thêm chút nữa, mình tôi cũng nướng được hơn năm, sáu nghìn xiên. “Đại pháp” nướng thịt của nhà tôi là gia truyền đấy.



Mỗi lần ông ấy nói như vậy, chất giọng sang sảng của bà chủ, người đang hối hả đi lại phục vụ các bàn khách lại vang lên: Ông giỏi quá, giỏi quá cơ! Thể hiện cái gì chứ? Đĩa gân ở bàn số 5 đã nướng xong chưa? Xong rồi thì khẩn trương mang lên!



Đây là một quán đã lâu đời.



Kỳ Dư là người bản địa, theo lời kể của anh ấy, từ ngày anh ấy hiểu chuyện, quán nướng này đã tồn tại ở Sa Châu rồi. Về sau trải qua vài lần thay mới, quán mỗi ngày một lớn hơn, hương vị thì vẫn như ngày trước. Món thương hiệu của quán là nướng thịt dê nguyên con, còn nướng xiên thịt là món chính, tuyệt nhất là thịt lừa, cắn vào một miếng là hương thơm ngập miệng.



Ban đầu là Kỳ Dư dẫn La Chiếm tới ăn, sau đó giới thiệu cho Thịnh Đường. Sau khi trở về từ Tân Cương, Tiêu Dã cứ liên tục nhặng xị đòi ăn thịt dê nướng nguyên con chính tông nhất, nên cũng trở thành khách quen ở đây. Cuối cùng tới lượt Giang Chấp cũng rơi xuống hố,

ngay cả người bình thường ít ăn thịt như Thẩm Dao cũng rất thích đồ ăn ở quán này.



Thế nên lời của ông chủ mập cũng không sai chút nào. Họ nối nghiệp gia truyền, ngay từ đời ông nội họ đã bắt đầu mở quán nướng này ra.



Bà chủ bê xiên nướng đặt lên bàn, nói với họ: “Đừng nghe ông ấy đứng đó khoác lác nhăng cuội, lại còn một lần năm, sáu nghìn xiên chứ, cả ngày quay dê nướng nguyên con cũng đủ khiến cánh tay đau nhức lắm rồi.” Rồi bà chủ lại đưa cho Kỳ Dư một đĩa thịt dê được nướng hơi cháy vàng…



“Ngoài cháy giòn, trong non mềm, cắt thành miếng nhỏ dễ gắp, không thêm ớt không thêm thì là, bố cậu cả trăm năm nay vẫn không thay đổi khẩu vị, mang tới cho ông ấy đi.”



Sạp hàng của sư phụ Kỳ nằm ở chếch đối diện con đường gần đó. Đều là những người hàng xóm lâu năm buôn bán cạnh nhau, thế nên mọi người đều quen biết và thân thiết với nhau. Ông chủ mập của quán nướng và sư phụ Kỳ nói chuyện rất hợp nhau, bình thường những lúc không bận rộn hai người họ đều thích ngồi lại với nhau huyên thuyên đủ chuyện. Năm xưa cả hai người họ đều từng đi lính, thế nên có không ít chủ đề chung.



Tay nghề làm tranh bản gỗ của sư phụ Kỳ rất nổi tiếng, phía trước sạp hàng cũng đang có không ít du khách đứng túm tụm lại. Kỳ Dư thương cho sức khỏe của bố, nên khoảng thời gian này đã thuê thêm một người giúp ông cùng trông sạp hàng. Lúc mang thịt dê tới cho sư phụ Kỳ, Giang Chấp nói với anh ấy: Nếu đã thuê người trông sạp hàng thì gọi chú Kỳ qua đây cùng ăn đi.



Kỳ Dư lắc đầu: “Ông chắc chắn không rời khỏi sạp hàng đâu.”



Thịnh Đường nói: “Hay là để em qua trông giúp chú, đâu phải lần đầu tiên em trông quán đâu.” Trước kia mỗi khi không bận rộn, cô đều tới giúp đỡ, cô rất thích sự náo nhiệt của khu chợ đêm Sa Châu.



Nói tới đây, cô lẳng lặng đánh mắt nhìn Giang Chấp, nhớ lại lúc trước cô còn từng lừa đảo anh ngay trước sạp hàng của sư phụ Kỳ.



Kỳ Dư ấn cô ngồi xuống, nói: Không cần phải phiền phức, giờ này bố anh ăn xong lâu rồi, cho ông đĩa thịt dê ông nhai cho vui thôi.



Đợi Kỳ Dư bê chiếc đĩa đi khỏi, bà chủ bèn mang lên một đĩa nộm và hoa quả: “Cậu Kỳ Dư này thật sự rất ngoan, hiếu thảo vô cùng, chỉ là sớm thành gia lập thất thì tốt nữa.”



Bà chủ là một người tính tình cởi mở, có gì nói nấy, nói đến đây bèn đưa mắt nhìn bàn của họ một lượt: “Có phải mấy đứa đều độc thân không? Nam thì đẹp trai, nữ thì xinh gái, là không muốn tìm hay không tìm được người ưng ý đây? Nếu không tìm được chắc chắn là do công việc của mấy đứa gây trở ngại.”



Giang Chấp bình thường ít nói, hôm nay lại tiếp lời một cách hiếm hoi: “Cháu có bạn gái.”



Thịnh Đường ngồi ngay bên tai phải anh, đang tập trung tinh thần bóc lạc luộc. Câu nói này lọt vào tai khiến tay cô run lên, lạc rơi xuống bàn. Giang Chấp còn chưa kịp nói câu thứ hai, Tiêu Dã ngồi bên tay trái anh đã khoác một cánh tay lên vai Giang Chấp: “Đúng vậy, cậu ấy còn có vợ sắp cưới nữa cơ. Cô à, cô mà có cô gái nào thích hợp thì khỏi phải suy nghĩ tới cậu ấy nữa, giới thiệu cho cháu đây này.”



Lòng Thịnh Đường nặng trĩu xuống.



Bà chủ cười phá lên: “Còn cần cô phải giới thiệu à? Hai cô gái bên cạnh cháu đều xinh đẹp, nhanh nhẹn này, đó…” Bà chỉ vào Thịnh Đường: “Hai cháu xứng đôi biết bao, còn cả cháu…”

Sau đó lại chỉ vào La Chiếm và Thẩm Dao: “Hai cháu hợp nhau.”



Sắc mặt La Chiếm gượng gạo.



Thẩm Dao cũng có vẻ không tự nhiên, cô hắng giọng chuyển chủ đề: “Cô à, có nước vỏ hạnh không nóng không lạnh không?”



“Có có có, để cô đi lấy cho cháu.”



Đợi bà chủ đi khỏi, Tiêu Dã mới cười ha ha, nói: “Đừng thấy bà chủ thường ngày hùng hổ, nhưng mà thực sự rất nhiệt tình.”



“Ghép đôi vớ vẩn.” Giang Chấp lạnh lùng hừ một tiếng.



Kỳ Dư đi đưa đồ ăn trở về, đúng lúc nghe được câu nói này của Giang Chấp, sau khi ngồi xuống thì cực kỳ tò mò: “Cặp đôi gì cơ? Ai xứng đôi với ai?”



Tiêu Dã gắp một miếng nộm: “Cô chủ nhiệt tình, làm bà mối gán ghép La Chiếm và Thẩm Dao.”



Thẩm Dao trừng mắt nhìn Tiêu Dã một cái: “Anh không thấy phiền à.”



Không đợi La Chiếm phát biểu ý kiến, Kỳ Dư có phản ứng trước, ghé sát tới bên cạnh La Chiếm: “Vậy không được, cậu ấy là của tôi.”



Thịnh Đường phì cười thành tiếng, Thẩm Dao cũng mím môi cười khẽ, im lặng không nói gì. La Chiếm liếc mắt nhìn Kỳ Dư, rồi lấy bả vai huých anh ấy sang bên cạnh: “Đừng có dính vào người tôi, nóng.”



Tiêu Dã nói: “Kỳ Dư, anh chỉ cần gặp chuyện của La Chiếm là lập tức tỉnh táo à. Tranh thủ lúc anh tỉnh táo, nào, hãy dùng đôi mắt thông thái của anh nhìn xem có phải tôi và Đường Đường đẹp đôi lắm không?”



Nếu là bình thường, Thịnh Đường cũng không cảm thấy gì, chỉ coi như Tiêu Dã đang đùa giỡn, vì trước kia anh ấy cũng không ít lần đùa như vậy. Nhưng hôm nay cô cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, đang định lên tiếng cảnh cáo Tiêu Dã đừng có nói như vậy nữa thì nghe thấy Giang Chấp ở bên cạnh từ tốn, chậm rãi lên tiếng…



“Cũng không được, cô ấy là của tôi.”



Anh vừa dứt lời, tất cả những người ngồi quanh bàn đều sững sờ.



Bao gồm cả Thịnh Đường. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Một tay cô đang cầm xiên thịt đưa lên miệng, đang chuẩn bị nhai thịt thì như bị ai đó điểm huyệt, không sao nhúc nhích được nữa.



“Hả?” Tiêu Dã là người phản ứng lại trước tiên, cười ngoài mặt nhưng không cười trong lòng, cố tình gạn hỏi một câu: “Thế là ý gì hả?”



“Ý rất đơn giản.” Giang Chấp đặt đôi đũa xuống, vươn cánh tay sang bên cạnh, ôm Thịnh Đường vào lòng dưới những con mắt trợn tròn của mọi người, nói như một lời tuyên bố: “Sau này không được phép nhòm ngó cô ấy nữa, vì cô ấy là bạn gái của tôi.”



Mấy người họ giống như bị ném vào một đống bom nguyên tử…



Một lúc lâu sau, Thịnh Đường mới nấc cụt một cái, suýt chút nữa thì cái xiên đâm vào miệng.



Giang Chấp tiện thể lấy cái xiên ra khỏi miệng cô, rút một tờ giấy ăn lau lau đầu xiên, nói nhẹ nhàng: “Tiểu Thất, phần đầu của xiên nướng là phần bẩn nhất, trước khi ăn phải lau đi, nhớ kỹ chưa?”

Lau xong, anh dùng đũa gạt nốt phần thịt còn lại trên xiên xuống đĩa, đẩy ra trước mặt Thịnh Đường: “Em ăn đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom