Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187 - Chương 187 THẤU HIỂU SÂU SẮC
Chương 187 THẤU HIỂU SÂU SẮC
Hồ Tường Thanh nói được làm được, nhanh chóng gửi đề nghị đóng hang đến Viện, lãnh đạo Viện rất thận trọng, tìm Giang Chấp cùng mọi người ngồi xuống nói chuyện cụ thể. Giang Chấp và mọi người cũng biểu đạt ý nguyện của mình, hoàn toàn không muốn vì những hiện tượng bất thường của hang số 0 mà chọn cách từ bỏ.
Tiêu Dã đưa ra một lý do rất nhiệt huyết: “Chúng tôi khôi phục bích họa là vì tín ngưỡng, một người trong lòng có tín ngưỡng sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu. Huống hồ, hang số 0 lẽ nào cứ đóng mãi như thế hay sao? Không khôi phục cũng đồng nghĩa với việc đang phá hoại một bảo vật của văn minh Trung Hoa. Viện trưởng, nếu như chú quyết định đóng hang, vậy thì sẽ trở thành tội nhân lịch sử, đi một chiếc xe lùi của lịch sử!”
Sáu Viên Thịt Bằm mồm năm miệng mười, nhưng ý tứ đại khái đều giống nhau.
Khi hỏi tới Giang Chấp, đáp án Giang Chấp đưa ra rất gọn ghẽ, dứt khoát: “Tạm thời không nói đến việc tín ngưỡng hay không tín ngưỡng, từ khi hang số 0 được mở ra cho đến giờ, Viện cũng đã bỏ vào đó không ít tiền của, dừng lại là lãng phí tiền bạc. Hơn nữa, chuyện mất tích không thể nào tái diễn được.”
Nghe được câu nói này, Thịnh Đường lại bất chợt nghĩ tới mối quan hệ giữa anh và Giáo sư Tiết Phạn, lòng hơi chua xót.
Mỗi một hang đá của Đôn Hoàng đều là sự tồn tại độc nhất vô nhị, thế nên bất luận là mở hang hay đóng hang, đối với người đưa ra quyết định mà nói đều là một thử thách khắt khe. Hang đá đã mở ra rồi, vậy thì phải bảo đảm hiệu suất khôi phục của hang. Đóng hang đồng nghĩa với việc một phần báu vật sẽ tiếp tục phải chịu đựng sự tập kích của gió cát, dẫn đến sự tổn hại càng ngày càng nghiêm trọng.
Vì vậy, đối với hang số 0 đã lần thứ hai mở hang lại sắp sửa phải đối mặt với lần thứ hai đóng hang, các lãnh đạo của Viện Nghiên cứu phải bàn bạc tới bước cuối cùng rồi mới quyết định được là đóng hay mở.
Sau khi từ trong Viện Nghiên cứu đi ra, cả đám Giang Chấp lại tới hang số 0. Giang Chấp không ôm quá nhiều hy vọng vào quyết định sắp tới đây của lãnh đạo Viện, thế nên anh vẫn mong trước khi quyết định được đưa ra, anh có thể tìm ra manh mối trong hang.
Khảo sát, đo đạc lại một lần nữa, phân tích bích họa và thuốc màu… Một loạt những công việc phức tạp và khô khan, thời gian dường như đã mất đi ý nghĩa của nó vào khoảnh khắc họ đặt chân vào hang.
Dường như bao chuyện vặt vãnh trên nhân gian cũng chẳng còn.
Kể cả tình yêu nam nữ cũng chỉ làm nền.
Nhưng một khi ra khỏi hang, những “thất tình lục dục” đó đều ùa về toàn bộ.
Chí ít, một cuộc điện thoại của Trình Tần đã lại khơi dậy những ký ức tối qua của Thịnh Đường cùng với quyết tâm thề chết cũng phải làm tới cùng của cô.
“Sao hả, thật sự công khai quan hệ rồi à?” Ở đầu kia điện thoại, Trình Tần cất giọng uể oải.
Thịnh Đường dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết chắc chắn lại là Tiêu Dã mật báo thông tin. Cô “ừm” một tiếng, thừa nhận rất đường hoàng, thẳng thắn, ngã thẳng xuống xô pha: “Cảm giác yêu đương cùng thần tượng chính là đã đời.”
“Mới có lần đầu mà cậu đã đã đời rồi à, Giang Chấp được đấy, xem ra là một cao thủ tình trường, chuyện gì cũng biết rõ.”
Thịnh Đường lập tức hiểu ý tứ của Trình Tần, gào lên thật to với đầu kia điện thoại: “Trình Tần! Cậu nói gì thì nói cũng là một cô gái, nói năng không thể nhã nhặn một chút sao? Mình đang nói đến ý đó sao? Mình đang nói đến mặt tinh thần, cậu có thể đừng chỉ nghĩ đến thể xác được không?”
“Thế chẳng phải thứ cậu thèm thuồng nhất chính là thể xác của anh ấy hay sao?” Trình Tần không hiểu: “Cả một đêm mà cậu vẫn không thành công?”
Thịnh Đường cười hờ hờ: “Tiêu Dã đúng là kể hết mọi chi tiết với cậu, không chừa điều gì đấy nhỉ.” Sau đó cô trở mặt, nghiến răng: “Giá mà được ở nguyên một đêm thì đã tốt! Chưa biết chừng tớ đã thật sự thành công rồi!”
Cô kể qua loa lại chuyện tối qua, kể cả phần Giang Chấp chọc ghẹo cô cũng chỉ nói lướt rất nhanh, rồi tập trung mọi trọng điểm vào Đường Tiểu Bát. Trình Tần ở đầu kia nghe xong mà cười ngặt nghẽo: “Ôi trời, buồn cười chết mất. Con Tia Sét Xanh đó của Giang Chấp và con mèo Đường Tiểu Bát của cậu toàn là động vật thành tinh, xứng đôi vừa lứa quá mức.”
Nói tới vấn đề xứng đôi vừa lứa, Thịnh Đường liền nhớ lại điều mấu chốt: “Cậu bảo, tới cuối cùng anh ấy vẫn chưa giải thích cho mình mối quan hệ giữa anh ấy và Tiêu Dã, không lẽ họ thật sự có điều mờ ám?”
“Cậu để ý à?”
“Đương nhiên không để ý. Hai người đàn ông đẹp trai, lăn qua lăn lại cũng đủ khiến người ta chảy máu mũi rồi.” Nói tới đây cô khựng lại, ngẫm nghĩ, sau đó đổi giọng: “Thật ra thì, nói không để ý chút nào là giả, dù sao anh ấy cũng là bạn trai của mình, phải không. Này Trình Tần, hay là cậu làm việc thiện, đằng nào thì cũng chẳng có việc gì, giúp mình bẻ thẳng Tiêu Dã đi.”
Đầu kia đang uống nước, nghe xong suýt chút nữa thì sặc, kêu la oai oái: “Bà cô à, mình không ai thèm nữa ư? Phải hành thiện tích đức giải cứu một gã còn chưa biết là công hay thụ?”
Thịnh Đường trợn tròng trắng: “Vậy cậu đành lòng nhìn mình sa đọa trở thành kẻ thứ ba à?”
“Sai.” Trình Tần chữa lại: “Cậu là kẻ thứ tư. Đừng quên, còn có một Trình Gia Hủy, nếu xét theo thứ tự trước sau, cậu cũng chưa được xếp thứ ba đâu.”
Thịnh Đường bĩu môi.
Thế là thế nào chứ?
“Muốn giật đàn ông từ tay đàn ông, rất đơn giản, ra tay trước là thượng sách, muốn có được trái tim người đàn ông, trước tiên phải có được cơ thể người đàn ông!”
…
Kết thúc cuộc điện thoại, Đường Tiểu Thất thu về không ít kiến thức.
Đường Tiểu Bát nhảy lên xô pha, chân trước giẫm lên chân của Thịnh Đường là nhón lên được. Nó xoay một vòng rồi nằm xuống. Thịnh Đường cúi đầu nhìn nó, nó cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó run run rẩy rẩy kêu lên một tiếng với cô.
Ha.
Thịnh Đường giơ tay, một trái một phải kẹp khoeo chân trước của nó rồi bế nó lên.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Đường Tiểu Bát, tao với mày thương lượng một chuyện nhé.”
Đường Tiểu Bát: Miao…
Thịnh Đường: Lần sau nếu lại xảy ra tình huống tạo bị giở trò đồi bại, mày tuyệt đối đừng lộ diện, biết chưa?
Đường Tiểu Bát: Miao ngao…
Thịnh Đường áp sát lại gần nó, mũi cô dính vào mũi nó: “Một người trong trường hợp không tự nguyện mới gọi là chịu thiệt, còn nếu tình nguyện thì gọi là vui vẻ hưởng thụ. Tối qua khó khăn lắm tao mới có thể dũng cảm một phen, kết quả bị mày phá hoại đến tan nát. Tiểu Bát à, mày phải nhớ, tao muốn giở trò với anh ấy lắm.”
Đường Tiểu Bát: …
Đặt Đường Tiểu Bát xuống, Thịnh Đường lại đau lòng cho cảnh “triền miên” tối hôm qua.
Sao anh có thể hấp dẫn đến như vậy nhỉ.
Ý cô muốn nói là, cơ thể của anh…
Hỏng chuyện chỉ vì một viên cứt chuột!
Cảnh tượng kết thúc cuối cùng là cô kịp thời ôm chặt lấy Đường Tiểu Bát, chuồn lẹ trở về phòng mình dưới ánh nhìn phẫn nộ của Giang Chấp.
Thịnh Đường buông một tiếng thở dài, chung quy cô vẫn cứ là người lương thiện, “nam sắc” chắn trước mặt, cô vẫn chống đỡ được để cứu Tiểu Bát một mạng.
Viên cứt chuột này, Thịnh Đường trừng mắt nhìn Đường Tiểu Bát. Đường Tiểu Bát cũng rất biết quan sát sắc mặt người khác, sau khi giãy giụa đôi chút, nó chạy tuột xuống xô pha, rồi kiêu ngạo bỏ đi, để lại cho Thịnh Đường một cái bóng viết rành rành một câu “Bổn cung đã cứu ngươi thoát khỏi cám dỗ, tránh khỏi những nỗi khổ và đau đớn mà người lại còn trách bổn cung”, chỉ thiếu nước nói thêm một câu: Có phải nhà ngươi bị ngớ ngẩn không…
…
Kỳ Dư tổ chức một buổi họp của Sáu Viên Thịt Bằm, không gọi Giang Chấp tới.
Lý do anh ấy đưa ra là Fan thần dẫu gì cũng không thuộc về Đôn Hoàng, hơn nữa có thể cảm nhận được anh tiếp nhận hang số 0 là vì có mục đích khác, một khi trong Viện thật sự quyết định đóng hang lại thì anh cũng chưa chắc đã là thành phần sẽ tích cực đấu tranh.
Thịnh Đường cảm thấy lý do này của Kỳ Dư hết sức phi lý, cô buột miệng nói một câu: “Có thể anh ấy thật sự có mục đích khác, nhưng em tin rằng anh ấy còn muốn khôi phục tốt hang số 0 hơn bất kỳ ai trong số chúng ta. Kỳ Dư, anh ấy không biểu đạt ra không có nghĩa là anh ấy không để tâm, hơn nữa anh ấy…”
Cô suýt chút nữa thì buột miệng nói ra chuyện của Giáo sư Tiết Phạn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. E rằng đây là một khúc mắc trong lòng Giang Chấp, hơn nữa anh cứ lẳng lặng tới đây, ngoài Giáo sư Hồ ra, cả Đôn Hoàng đều không biết anh tới đây với mục đích thật sự là gì. Có những chuyện cho dù nói ra cũng nên để chính anh là người mở lời.
Kỳ Dư bị cô đáp trả có phần ngượng ngập: “Anh không có ý này.”
Tiêu Dã cũng nói đỡ cho Thịnh Đường: “Kỳ Dư à, chúng ta và bác sĩ Giang cũng làm việc với nhau một thời gian không ngắn rồi, ít nhiều cũng hiểu được con người cậu ấy. Nếu cậu ấy đã tiếp nhận hang số 0 thì chắc chắn sẽ không để cấp trên dễ dàng đóng nó lại đâu, anh phải tin rằng cậu ấy có khả năng xoay chuyển thế cục.”
“Tôi không nghi ngờ năng lực của anh ấy, tôi chỉ sợ không đủ thời gian, chúng ta còn chưa tìm ra nguyên nhân thì hang đá đã bị niêm phong lại rồi.” Kỳ Dư nhấn mạnh.
Tiêu Dã nói: “Thời gian quả thực là một vấn đề, chúng ta chỉ có thể nói rằng chúng ta sẽ làm hết sức có thể, chuyện còn lại đành nghe theo ông trời. Nhưng tôi tin rằng với năng lực của Giang Chấp, tới cuối cùng cậu ấy nhất định có thể tìm ra nguyên nhân.”
Thịnh Đường nhìn Tiêu Dã chăm chú, thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin đó của anh ấy tự dưng lại thấy không thoải mái trong lòng. Cô bất thình lình hỏi anh ấy: “Anh bảo anh hiểu Giang Chấp, hiểu đến mức nào?”
Tiêu Dã quay lại nhìn cô, bật cười: “Thấu hiểu sâu sắc.”
Hồ Tường Thanh nói được làm được, nhanh chóng gửi đề nghị đóng hang đến Viện, lãnh đạo Viện rất thận trọng, tìm Giang Chấp cùng mọi người ngồi xuống nói chuyện cụ thể. Giang Chấp và mọi người cũng biểu đạt ý nguyện của mình, hoàn toàn không muốn vì những hiện tượng bất thường của hang số 0 mà chọn cách từ bỏ.
Tiêu Dã đưa ra một lý do rất nhiệt huyết: “Chúng tôi khôi phục bích họa là vì tín ngưỡng, một người trong lòng có tín ngưỡng sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu. Huống hồ, hang số 0 lẽ nào cứ đóng mãi như thế hay sao? Không khôi phục cũng đồng nghĩa với việc đang phá hoại một bảo vật của văn minh Trung Hoa. Viện trưởng, nếu như chú quyết định đóng hang, vậy thì sẽ trở thành tội nhân lịch sử, đi một chiếc xe lùi của lịch sử!”
Sáu Viên Thịt Bằm mồm năm miệng mười, nhưng ý tứ đại khái đều giống nhau.
Khi hỏi tới Giang Chấp, đáp án Giang Chấp đưa ra rất gọn ghẽ, dứt khoát: “Tạm thời không nói đến việc tín ngưỡng hay không tín ngưỡng, từ khi hang số 0 được mở ra cho đến giờ, Viện cũng đã bỏ vào đó không ít tiền của, dừng lại là lãng phí tiền bạc. Hơn nữa, chuyện mất tích không thể nào tái diễn được.”
Nghe được câu nói này, Thịnh Đường lại bất chợt nghĩ tới mối quan hệ giữa anh và Giáo sư Tiết Phạn, lòng hơi chua xót.
Mỗi một hang đá của Đôn Hoàng đều là sự tồn tại độc nhất vô nhị, thế nên bất luận là mở hang hay đóng hang, đối với người đưa ra quyết định mà nói đều là một thử thách khắt khe. Hang đá đã mở ra rồi, vậy thì phải bảo đảm hiệu suất khôi phục của hang. Đóng hang đồng nghĩa với việc một phần báu vật sẽ tiếp tục phải chịu đựng sự tập kích của gió cát, dẫn đến sự tổn hại càng ngày càng nghiêm trọng.
Vì vậy, đối với hang số 0 đã lần thứ hai mở hang lại sắp sửa phải đối mặt với lần thứ hai đóng hang, các lãnh đạo của Viện Nghiên cứu phải bàn bạc tới bước cuối cùng rồi mới quyết định được là đóng hay mở.
Sau khi từ trong Viện Nghiên cứu đi ra, cả đám Giang Chấp lại tới hang số 0. Giang Chấp không ôm quá nhiều hy vọng vào quyết định sắp tới đây của lãnh đạo Viện, thế nên anh vẫn mong trước khi quyết định được đưa ra, anh có thể tìm ra manh mối trong hang.
Khảo sát, đo đạc lại một lần nữa, phân tích bích họa và thuốc màu… Một loạt những công việc phức tạp và khô khan, thời gian dường như đã mất đi ý nghĩa của nó vào khoảnh khắc họ đặt chân vào hang.
Dường như bao chuyện vặt vãnh trên nhân gian cũng chẳng còn.
Kể cả tình yêu nam nữ cũng chỉ làm nền.
Nhưng một khi ra khỏi hang, những “thất tình lục dục” đó đều ùa về toàn bộ.
Chí ít, một cuộc điện thoại của Trình Tần đã lại khơi dậy những ký ức tối qua của Thịnh Đường cùng với quyết tâm thề chết cũng phải làm tới cùng của cô.
“Sao hả, thật sự công khai quan hệ rồi à?” Ở đầu kia điện thoại, Trình Tần cất giọng uể oải.
Thịnh Đường dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết chắc chắn lại là Tiêu Dã mật báo thông tin. Cô “ừm” một tiếng, thừa nhận rất đường hoàng, thẳng thắn, ngã thẳng xuống xô pha: “Cảm giác yêu đương cùng thần tượng chính là đã đời.”
“Mới có lần đầu mà cậu đã đã đời rồi à, Giang Chấp được đấy, xem ra là một cao thủ tình trường, chuyện gì cũng biết rõ.”
Thịnh Đường lập tức hiểu ý tứ của Trình Tần, gào lên thật to với đầu kia điện thoại: “Trình Tần! Cậu nói gì thì nói cũng là một cô gái, nói năng không thể nhã nhặn một chút sao? Mình đang nói đến ý đó sao? Mình đang nói đến mặt tinh thần, cậu có thể đừng chỉ nghĩ đến thể xác được không?”
“Thế chẳng phải thứ cậu thèm thuồng nhất chính là thể xác của anh ấy hay sao?” Trình Tần không hiểu: “Cả một đêm mà cậu vẫn không thành công?”
Thịnh Đường cười hờ hờ: “Tiêu Dã đúng là kể hết mọi chi tiết với cậu, không chừa điều gì đấy nhỉ.” Sau đó cô trở mặt, nghiến răng: “Giá mà được ở nguyên một đêm thì đã tốt! Chưa biết chừng tớ đã thật sự thành công rồi!”
Cô kể qua loa lại chuyện tối qua, kể cả phần Giang Chấp chọc ghẹo cô cũng chỉ nói lướt rất nhanh, rồi tập trung mọi trọng điểm vào Đường Tiểu Bát. Trình Tần ở đầu kia nghe xong mà cười ngặt nghẽo: “Ôi trời, buồn cười chết mất. Con Tia Sét Xanh đó của Giang Chấp và con mèo Đường Tiểu Bát của cậu toàn là động vật thành tinh, xứng đôi vừa lứa quá mức.”
Nói tới vấn đề xứng đôi vừa lứa, Thịnh Đường liền nhớ lại điều mấu chốt: “Cậu bảo, tới cuối cùng anh ấy vẫn chưa giải thích cho mình mối quan hệ giữa anh ấy và Tiêu Dã, không lẽ họ thật sự có điều mờ ám?”
“Cậu để ý à?”
“Đương nhiên không để ý. Hai người đàn ông đẹp trai, lăn qua lăn lại cũng đủ khiến người ta chảy máu mũi rồi.” Nói tới đây cô khựng lại, ngẫm nghĩ, sau đó đổi giọng: “Thật ra thì, nói không để ý chút nào là giả, dù sao anh ấy cũng là bạn trai của mình, phải không. Này Trình Tần, hay là cậu làm việc thiện, đằng nào thì cũng chẳng có việc gì, giúp mình bẻ thẳng Tiêu Dã đi.”
Đầu kia đang uống nước, nghe xong suýt chút nữa thì sặc, kêu la oai oái: “Bà cô à, mình không ai thèm nữa ư? Phải hành thiện tích đức giải cứu một gã còn chưa biết là công hay thụ?”
Thịnh Đường trợn tròng trắng: “Vậy cậu đành lòng nhìn mình sa đọa trở thành kẻ thứ ba à?”
“Sai.” Trình Tần chữa lại: “Cậu là kẻ thứ tư. Đừng quên, còn có một Trình Gia Hủy, nếu xét theo thứ tự trước sau, cậu cũng chưa được xếp thứ ba đâu.”
Thịnh Đường bĩu môi.
Thế là thế nào chứ?
“Muốn giật đàn ông từ tay đàn ông, rất đơn giản, ra tay trước là thượng sách, muốn có được trái tim người đàn ông, trước tiên phải có được cơ thể người đàn ông!”
…
Kết thúc cuộc điện thoại, Đường Tiểu Thất thu về không ít kiến thức.
Đường Tiểu Bát nhảy lên xô pha, chân trước giẫm lên chân của Thịnh Đường là nhón lên được. Nó xoay một vòng rồi nằm xuống. Thịnh Đường cúi đầu nhìn nó, nó cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó run run rẩy rẩy kêu lên một tiếng với cô.
Ha.
Thịnh Đường giơ tay, một trái một phải kẹp khoeo chân trước của nó rồi bế nó lên.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Đường Tiểu Bát, tao với mày thương lượng một chuyện nhé.”
Đường Tiểu Bát: Miao…
Thịnh Đường: Lần sau nếu lại xảy ra tình huống tạo bị giở trò đồi bại, mày tuyệt đối đừng lộ diện, biết chưa?
Đường Tiểu Bát: Miao ngao…
Thịnh Đường áp sát lại gần nó, mũi cô dính vào mũi nó: “Một người trong trường hợp không tự nguyện mới gọi là chịu thiệt, còn nếu tình nguyện thì gọi là vui vẻ hưởng thụ. Tối qua khó khăn lắm tao mới có thể dũng cảm một phen, kết quả bị mày phá hoại đến tan nát. Tiểu Bát à, mày phải nhớ, tao muốn giở trò với anh ấy lắm.”
Đường Tiểu Bát: …
Đặt Đường Tiểu Bát xuống, Thịnh Đường lại đau lòng cho cảnh “triền miên” tối hôm qua.
Sao anh có thể hấp dẫn đến như vậy nhỉ.
Ý cô muốn nói là, cơ thể của anh…
Hỏng chuyện chỉ vì một viên cứt chuột!
Cảnh tượng kết thúc cuối cùng là cô kịp thời ôm chặt lấy Đường Tiểu Bát, chuồn lẹ trở về phòng mình dưới ánh nhìn phẫn nộ của Giang Chấp.
Thịnh Đường buông một tiếng thở dài, chung quy cô vẫn cứ là người lương thiện, “nam sắc” chắn trước mặt, cô vẫn chống đỡ được để cứu Tiểu Bát một mạng.
Viên cứt chuột này, Thịnh Đường trừng mắt nhìn Đường Tiểu Bát. Đường Tiểu Bát cũng rất biết quan sát sắc mặt người khác, sau khi giãy giụa đôi chút, nó chạy tuột xuống xô pha, rồi kiêu ngạo bỏ đi, để lại cho Thịnh Đường một cái bóng viết rành rành một câu “Bổn cung đã cứu ngươi thoát khỏi cám dỗ, tránh khỏi những nỗi khổ và đau đớn mà người lại còn trách bổn cung”, chỉ thiếu nước nói thêm một câu: Có phải nhà ngươi bị ngớ ngẩn không…
…
Kỳ Dư tổ chức một buổi họp của Sáu Viên Thịt Bằm, không gọi Giang Chấp tới.
Lý do anh ấy đưa ra là Fan thần dẫu gì cũng không thuộc về Đôn Hoàng, hơn nữa có thể cảm nhận được anh tiếp nhận hang số 0 là vì có mục đích khác, một khi trong Viện thật sự quyết định đóng hang lại thì anh cũng chưa chắc đã là thành phần sẽ tích cực đấu tranh.
Thịnh Đường cảm thấy lý do này của Kỳ Dư hết sức phi lý, cô buột miệng nói một câu: “Có thể anh ấy thật sự có mục đích khác, nhưng em tin rằng anh ấy còn muốn khôi phục tốt hang số 0 hơn bất kỳ ai trong số chúng ta. Kỳ Dư, anh ấy không biểu đạt ra không có nghĩa là anh ấy không để tâm, hơn nữa anh ấy…”
Cô suýt chút nữa thì buột miệng nói ra chuyện của Giáo sư Tiết Phạn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. E rằng đây là một khúc mắc trong lòng Giang Chấp, hơn nữa anh cứ lẳng lặng tới đây, ngoài Giáo sư Hồ ra, cả Đôn Hoàng đều không biết anh tới đây với mục đích thật sự là gì. Có những chuyện cho dù nói ra cũng nên để chính anh là người mở lời.
Kỳ Dư bị cô đáp trả có phần ngượng ngập: “Anh không có ý này.”
Tiêu Dã cũng nói đỡ cho Thịnh Đường: “Kỳ Dư à, chúng ta và bác sĩ Giang cũng làm việc với nhau một thời gian không ngắn rồi, ít nhiều cũng hiểu được con người cậu ấy. Nếu cậu ấy đã tiếp nhận hang số 0 thì chắc chắn sẽ không để cấp trên dễ dàng đóng nó lại đâu, anh phải tin rằng cậu ấy có khả năng xoay chuyển thế cục.”
“Tôi không nghi ngờ năng lực của anh ấy, tôi chỉ sợ không đủ thời gian, chúng ta còn chưa tìm ra nguyên nhân thì hang đá đã bị niêm phong lại rồi.” Kỳ Dư nhấn mạnh.
Tiêu Dã nói: “Thời gian quả thực là một vấn đề, chúng ta chỉ có thể nói rằng chúng ta sẽ làm hết sức có thể, chuyện còn lại đành nghe theo ông trời. Nhưng tôi tin rằng với năng lực của Giang Chấp, tới cuối cùng cậu ấy nhất định có thể tìm ra nguyên nhân.”
Thịnh Đường nhìn Tiêu Dã chăm chú, thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin đó của anh ấy tự dưng lại thấy không thoải mái trong lòng. Cô bất thình lình hỏi anh ấy: “Anh bảo anh hiểu Giang Chấp, hiểu đến mức nào?”
Tiêu Dã quay lại nhìn cô, bật cười: “Thấu hiểu sâu sắc.”
Bình luận facebook