Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188 - Chương 188 ĐẠI NGHỊCH BẤT ĐẠO
Chương 188 ĐẠI NGHỊCH BẤT ĐẠO
Thấu hiểu sâu sắc.
Tiêu Dã nhấn rất mạnh vào hai chữ “sâu sắc”, nụ cười trên gương mặt cực kỳ thâm sâu khó lường và đầy mờ ám.
Thịnh Đường là một cô gái có trí tưởng tượng cực kỳ phong phú, đặc biệt là đối với những chuyện không thể miêu tả bằng lời. Thế là, trong suốt quá trình diễn ra buổi họp, cô chẳng còn tâm trí đâu tham gia phát biểu, chỉ nhìn Tiêu Dã chằm chằm, tưởng tượng ra hàng loạt những cảnh tượng đen tối của việc hai anh chàng đẹp trai làm thế nào để “trao đổi ở cấp độ sâu sắc”.
Nghĩ mà vừa xót xa vừa máu huyết sục sôi.
Thịnh Đường cảm thấy bản thân mình tuyệt đối tồn tại tâm lý “muốn bị cắm sừng”, dường như từ tận sâu trong tâm khảm cô khao khát nhìn thấy cảnh Giang Chấp, một Fan thần cao cao tại thượng như thế, bị giày vò, chà đạp, hoặc nhìn thấy cảnh anh giày vò, chà đạp người khác. Điều kiện tiên quyết là đối tượng bắt buộc phải là mẫu người cao to, đẹp trai, mạnh mẽ như Tiêu Dã mới được.
Nhớ lại câu nói đó của Trình Tần: Muốn có được trái tim người đàn ông, trước hết phải có được thể xác người đàn ông, Thịnh Đường nghĩ: Cơ thể của Giang Chấp có khi đã sớm bị người ta giật mất rồi cũng nên.
Suy nghĩ lung tung đến mức vào tận trong hang rồi, vừa nhìn thấy Giang Chấp là sóng lòng của Thịnh Đường lại cuồn cuộn.
Giang Chấp vẫn luôn đứng ở gian trước, tường phía Nam, khu A của hang để tiến hành khảo sát, phân tích, đó vốn dĩ là khu vực do Tiêu Dã phụ trách, hôm nay Tiêu Dã không tới, mới sáng sớm ra anh ấy nhận được một cuộc điện thoại rồi từ đó mất tăm mất tích. Sau khi vào trong hang, Giang Chấp đã dừng lại ở khu A rồi không đi đâu khác, ngay cả pho tượng của Thịnh Đường dường như không còn được anh quan tâm nữa.
Khu A chính là khu vực mà sau này họ phân tích ra được đó là một khu vực tương đối quan trọng của hang số 0, sát gần đỉnh hang loáng thoáng có thể nhìn thấy vị trí của những hình trang trí ô vuông. Trước đó Tiêu Dã chần chừ không dám động vào cũng là vì tính đặc biệt của khu vực này. Không phải bởi vì bức bích họa này khổng lồ đến mức nào, so với các bích họa khác tại Đôn Hoàng, khu A không quá rộng lớn.
Một phần diện tích cao khoảng 1 mét 60, rộng khoảng 2 mét 50, được xem như tương đối dễ khôi phục.
Nhưng trong một khu vực như thế, kết cấu bên trong lại cực kỳ không hòa hợp, đây là kết luận đầu tiên mà trước đây Tiêu Dã đưa ra.
Từ đường nét kết cấu ban đầu còn mơ hồ không rõ, Tiêu Dã đưa ra ý kiến đây là “Kinh biến A Di Đà”. Nhưng trong phương án khôi phục, anh ấy đã tiến hành phân tích tỉ mỉ hiện trạng của bộ phận bích họa, cũng thu thập một lượng tài liệu, bằng chứng lớn đối với phần bích họa bị tổn hại, cũng làm một loạt các công việc như khảo chứng, nghiên cứu, khôi phục tạo hình bố cục, kết cấu bích họa, nhưng tiếp theo thì không làm thêm gì khác.
Nói theo lời của Tiêu Dã thì hình như phần bích họa này vẫn còn nội dung khác.
“Em có hiểu biết về ‘Kinh biến A Di Đà’ không?”
Giang Chấp thấy Thịnh Đường cứ lượn lờ bên cạnh anh vẻ rảnh rang, bèn giãn cơ mặt ra, cảm giác ngột ngạt, oi ả trong hang đá cũng bay biến sạch. Anh thích cô ở bên cạnh mình, tuy rằng có lúc cô sẽ ríu rít nói mãi không chịu thôi, nhưng anh luôn cảm thấy có mặt cô, lòng anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, giống như có một dòng nước suối trong vắt chảy tràn vào tim vậy.
Anh không kìm được lòng mình, kéo tay cô về phía trước, lấy cớ giảng giải thắc mắc, để vòng cánh tay ôm cô vào lòng.
Đại nghịch bất đạo.
Khoảnh khắc dựa vào lòng anh, trong đầu Thịnh Đường bật ra bốn chữ này.
Nhớ năm xưa khi cô lần đầu tiên bước vào hang, dù là Giáo sư Hồ hay các tiền bối đều không chỉ một lần nói với cô, đứng ở trong hang lòng phải có sự kính trọng, từng hành vi cử chỉ càng không được quá mức tùy tiện. Bây giờ hai người họ làm vậy được coi là đại bất kính thì phải.
“Anh đang hỏi em đó, nghĩ đi đâu vậy.” Giang Chấp nghiêng đầu thì thầm, cánh tay càng thu chặt lại.
“Đâu… Đâu có nghĩ gì đâu, chỉ là đang nghĩ trong ‘Kinh biến A Di Đà’ sẽ vẽ những gì.” Thịnh Đường cảm thấy mình chính là một người miệng cọp gan thỏ, bình thường lúc nào cũng suy nghĩ xa xôi về anh, nhưng tới khi da thịt thật sự chạm vào da thịt thì lại hèn nhát, tim đã đập nhanh thì thôi, cả xương sống cũng như bị ai rút đi mất vậy.
Trong lúc nói, cô lại quay đầu ngó đám Kỳ Dư một cái.
Ai nấy đều đang bận việc của riêng mình, hoàn toàn không quan tâm tới phong cảnh bên này. Trái tim bị treo lơ lửng của cô ít nhiều cũng được đặt xuống, dẫu gì cũng đang ở trong hang, hành vi cử chỉ thân mật như vậy e sẽ khiến người khác không thoải mái. Nhưng sau đó cô lại nghĩ, thật ra cũng chẳng có gì, tối đó Giang Chấp đã thừa nhận quan hệ giữa họ trước mặt mọi người, chắc mọi người cũng có thể thông cảm được.
Suy nghĩ một loạt những điều vô dụng, quay đầu lại cô mới phát hiện Giang Chấp đang nhìn mình chằm chằm, cảm giác ê ẩm khắp người lại dâng lên. Cô vội vàng né tránh ánh mắt, mặt nóng bừng.
Giang Chấp dường như muốn cười nhưng lại nhịn xuống, khóe miệng hơi rướn lên.
“Công việc tiền kỳ Tiêu Dã đã làm rất chi tiết rồi, nhưng chỉ làm tới phương án khôi phục tạo hình nguyên dạng, nhưng việc nghiên cứu màu nguyên dạng và phân tích lớp địa trượng mới là phần nặng nề nhất của khu vực mù mịt này. Sau đó chúng ta tiếp tục khôi phục mô phỏng phần bị tổn hại, cũng giống như việc thực nghiệm mô phỏng trên chất liệu giấy rồi vẽ lại đường nét, dựng lại màu.”
Giọng anh lọt vào tai cô rất trầm ấm, êm tai. Anh nói cực kỳ nghiêm túc nhưng bàn tay lớn vòng qua người cô lại thi thoảng vuốt ve qua vòng eo của cô.
Thịnh Đường cảm thấy trên eo như có một dòng chảy ấm áp, len lỏi từ trong những ngón tay gầy, mảnh khảnh chảy ra ngoài, dính vào da thịt cô rồi nhanh chóng chảy đi khắp mọi nơi, cho dù cách một lớp vải mỏng…
Ngón tay Giang Chấp đã trượt vào trong lớp áo…
Làm bỏng eo cô, lần này thì thật sự là da thịt áp vào da thịt rồi.
Thịnh Đường chỉ cảm thấy ngứa ngáy ở eo, chân cũng mềm nhũn ra, cả cơ thể trượt xuống trong vô thức. Bàn tay lớn của Giang Chấp hơi dùng sức, ôm chặt lấy eo cô, vững vàng đỡ lấy cơ thể cô.
Lòng bàn tay người đàn ông ấm nóng, eo cô cũng cảm nhận được những ngón tay thô ráp, mảnh khảnh của anh.
“Tuy bây giờ đã mờ, không còn nhìn rõ nhưng trước đó qua phân tích chuyên ngành của Tiêu Dã thì khu vực điểm mù này thuộc về thời năm Vũ Đức thứ nhất tới năm Trường An thứ tư. Kinh điển ‘Kinh biến A Di Đà’ trong bích họa và các pho tượng cùng thời kỳ có bốn chỗ: Hang số 71, hang số 334 tại quần thể Mogao, hang số 17 tại quần thể Hang động Phật Ngàn Bezeklik và trên bia tại Trường An Đạo Đức tự. Kinh biến tại hang số 71 Mogao khi ấy bị khói hun nghiêm trọng, về Viện Nghiên cứu đã dùng thuốc nước tiến hành xử lý bộ phận; Bức tượng chính tại Phật Ngàn Bezeklik bị tổn hại nghiêm trọng; Tấm bia ở Trường An Đạo Đức tự hiện tại đang được bảo tồn ở Viện Bảo tàng Beilin, Tây An. Bốn chỗ có Kinh biến, nơi có tính đại diện nhất chính là ở hang số 334 Mogao. Tiểu Thất, em nói thử xem là vì sao?”
Tim Thịnh Đường đập thình thịch như trống, không phải vì câu hỏi anh đưa ra mà vì ban nãy rõ ràng anh đang nói đến chuyện công việc, tay lại ôm eo cô, thi thoảng còn dùng sức bóp khiến cô vừa ngứa ngáy vừa tê dại.
Đây mới là cảnh giới cao nhất của giở trò lưu manh một cách nghiêm túc.
Còn chơi trò anh hỏi em trả lời ư?
Thịnh Đường hoàn toàn không thể tập trung tinh thần để suy nghĩ đáp án, cả người mềm oặt ngả vào anh, trong bụng nghĩ: Các vị Phật tổ và các vị Bồ Tát trong hang, các vị hãy coi như không nhìn thấy gì nhé…
“Cho em một gợi ý, liên quan tới nữ hoàng đế.” Giang Chấp cười khẽ.
Trái tim Thịnh Đường run lên từng cơn, cô nghĩ bụng: Sư phụ, nụ cười này của anh lại hút hồn của em đi mất rồi.
Nhưng tuyệt đối không thể để bị mất mặt.
Cố gắng để lý trí quay trở về, dù sao thì trí thông minh tuyệt đỉnh của cô không phải chỉ là lời đồn đại trên giang hồ.
Nữ hoàng đế, cô lập tức hiểu ra.
Ban nãy Giang Chấp đã nói về thời kỳ của khu vực mù mịt này, thuộc về thời năm Vũ Đức thứ nhất tới năm Trường An thứ tư. Đây là thời kỳ đỉnh cao, khi mà nhà Đường tràn trề sức sống nhất. Nhưng sau khi Võ Hậu đăng cơ, Phật giáo chưa bao giờ phát triển đến như vậy, nắm giữ một vị trí rất cao.
“Thời kỳ Võ Hậu, các giáo phái lần lượt được xây dựng. Tín ngưỡng A Di Đà cũng cực kỳ thịnh hành, biên độ chế tác của bức ‘Tây Phương tịnh thổ biến’ trong quần thể Mogao được tăng lên rất nhiều. Cũng có nghĩa là, bức ‘Kinh biến A Di Đà’ trong hang số 334 đại diện cho khoảng thời gian đỉnh cao của tín ngưỡng A Di Đà thời nhà Đường.”
Giang Chấp giữ sự hài lòng trong bụng, biểu đạt ra bằng lòng bàn tay. Anh hơi dùng sức ôm chặt eo cô, ngậm cười thì thầm: “Phân tích rất đúng.”
Vietwriter.vn
Hơi thở của người đàn ông len lỏi vào trong tai cô.
Cô bất giác rùng mình một cái, đột ngột nuốt nước bọt rất mạnh, thầm gào thét trong lòng: Đường Tiểu Bát, mày vẫn nên hiện hình đi là hơn. Tao đổi ý rồi, với đạo hạnh hiện tại của tao thật sự chưa chắc đã chống đỡ được một loạt những động thái này của anh ấy đâu…
Thấu hiểu sâu sắc.
Tiêu Dã nhấn rất mạnh vào hai chữ “sâu sắc”, nụ cười trên gương mặt cực kỳ thâm sâu khó lường và đầy mờ ám.
Thịnh Đường là một cô gái có trí tưởng tượng cực kỳ phong phú, đặc biệt là đối với những chuyện không thể miêu tả bằng lời. Thế là, trong suốt quá trình diễn ra buổi họp, cô chẳng còn tâm trí đâu tham gia phát biểu, chỉ nhìn Tiêu Dã chằm chằm, tưởng tượng ra hàng loạt những cảnh tượng đen tối của việc hai anh chàng đẹp trai làm thế nào để “trao đổi ở cấp độ sâu sắc”.
Nghĩ mà vừa xót xa vừa máu huyết sục sôi.
Thịnh Đường cảm thấy bản thân mình tuyệt đối tồn tại tâm lý “muốn bị cắm sừng”, dường như từ tận sâu trong tâm khảm cô khao khát nhìn thấy cảnh Giang Chấp, một Fan thần cao cao tại thượng như thế, bị giày vò, chà đạp, hoặc nhìn thấy cảnh anh giày vò, chà đạp người khác. Điều kiện tiên quyết là đối tượng bắt buộc phải là mẫu người cao to, đẹp trai, mạnh mẽ như Tiêu Dã mới được.
Nhớ lại câu nói đó của Trình Tần: Muốn có được trái tim người đàn ông, trước hết phải có được thể xác người đàn ông, Thịnh Đường nghĩ: Cơ thể của Giang Chấp có khi đã sớm bị người ta giật mất rồi cũng nên.
Suy nghĩ lung tung đến mức vào tận trong hang rồi, vừa nhìn thấy Giang Chấp là sóng lòng của Thịnh Đường lại cuồn cuộn.
Giang Chấp vẫn luôn đứng ở gian trước, tường phía Nam, khu A của hang để tiến hành khảo sát, phân tích, đó vốn dĩ là khu vực do Tiêu Dã phụ trách, hôm nay Tiêu Dã không tới, mới sáng sớm ra anh ấy nhận được một cuộc điện thoại rồi từ đó mất tăm mất tích. Sau khi vào trong hang, Giang Chấp đã dừng lại ở khu A rồi không đi đâu khác, ngay cả pho tượng của Thịnh Đường dường như không còn được anh quan tâm nữa.
Khu A chính là khu vực mà sau này họ phân tích ra được đó là một khu vực tương đối quan trọng của hang số 0, sát gần đỉnh hang loáng thoáng có thể nhìn thấy vị trí của những hình trang trí ô vuông. Trước đó Tiêu Dã chần chừ không dám động vào cũng là vì tính đặc biệt của khu vực này. Không phải bởi vì bức bích họa này khổng lồ đến mức nào, so với các bích họa khác tại Đôn Hoàng, khu A không quá rộng lớn.
Một phần diện tích cao khoảng 1 mét 60, rộng khoảng 2 mét 50, được xem như tương đối dễ khôi phục.
Nhưng trong một khu vực như thế, kết cấu bên trong lại cực kỳ không hòa hợp, đây là kết luận đầu tiên mà trước đây Tiêu Dã đưa ra.
Từ đường nét kết cấu ban đầu còn mơ hồ không rõ, Tiêu Dã đưa ra ý kiến đây là “Kinh biến A Di Đà”. Nhưng trong phương án khôi phục, anh ấy đã tiến hành phân tích tỉ mỉ hiện trạng của bộ phận bích họa, cũng thu thập một lượng tài liệu, bằng chứng lớn đối với phần bích họa bị tổn hại, cũng làm một loạt các công việc như khảo chứng, nghiên cứu, khôi phục tạo hình bố cục, kết cấu bích họa, nhưng tiếp theo thì không làm thêm gì khác.
Nói theo lời của Tiêu Dã thì hình như phần bích họa này vẫn còn nội dung khác.
“Em có hiểu biết về ‘Kinh biến A Di Đà’ không?”
Giang Chấp thấy Thịnh Đường cứ lượn lờ bên cạnh anh vẻ rảnh rang, bèn giãn cơ mặt ra, cảm giác ngột ngạt, oi ả trong hang đá cũng bay biến sạch. Anh thích cô ở bên cạnh mình, tuy rằng có lúc cô sẽ ríu rít nói mãi không chịu thôi, nhưng anh luôn cảm thấy có mặt cô, lòng anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, giống như có một dòng nước suối trong vắt chảy tràn vào tim vậy.
Anh không kìm được lòng mình, kéo tay cô về phía trước, lấy cớ giảng giải thắc mắc, để vòng cánh tay ôm cô vào lòng.
Đại nghịch bất đạo.
Khoảnh khắc dựa vào lòng anh, trong đầu Thịnh Đường bật ra bốn chữ này.
Nhớ năm xưa khi cô lần đầu tiên bước vào hang, dù là Giáo sư Hồ hay các tiền bối đều không chỉ một lần nói với cô, đứng ở trong hang lòng phải có sự kính trọng, từng hành vi cử chỉ càng không được quá mức tùy tiện. Bây giờ hai người họ làm vậy được coi là đại bất kính thì phải.
“Anh đang hỏi em đó, nghĩ đi đâu vậy.” Giang Chấp nghiêng đầu thì thầm, cánh tay càng thu chặt lại.
“Đâu… Đâu có nghĩ gì đâu, chỉ là đang nghĩ trong ‘Kinh biến A Di Đà’ sẽ vẽ những gì.” Thịnh Đường cảm thấy mình chính là một người miệng cọp gan thỏ, bình thường lúc nào cũng suy nghĩ xa xôi về anh, nhưng tới khi da thịt thật sự chạm vào da thịt thì lại hèn nhát, tim đã đập nhanh thì thôi, cả xương sống cũng như bị ai rút đi mất vậy.
Trong lúc nói, cô lại quay đầu ngó đám Kỳ Dư một cái.
Ai nấy đều đang bận việc của riêng mình, hoàn toàn không quan tâm tới phong cảnh bên này. Trái tim bị treo lơ lửng của cô ít nhiều cũng được đặt xuống, dẫu gì cũng đang ở trong hang, hành vi cử chỉ thân mật như vậy e sẽ khiến người khác không thoải mái. Nhưng sau đó cô lại nghĩ, thật ra cũng chẳng có gì, tối đó Giang Chấp đã thừa nhận quan hệ giữa họ trước mặt mọi người, chắc mọi người cũng có thể thông cảm được.
Suy nghĩ một loạt những điều vô dụng, quay đầu lại cô mới phát hiện Giang Chấp đang nhìn mình chằm chằm, cảm giác ê ẩm khắp người lại dâng lên. Cô vội vàng né tránh ánh mắt, mặt nóng bừng.
Giang Chấp dường như muốn cười nhưng lại nhịn xuống, khóe miệng hơi rướn lên.
“Công việc tiền kỳ Tiêu Dã đã làm rất chi tiết rồi, nhưng chỉ làm tới phương án khôi phục tạo hình nguyên dạng, nhưng việc nghiên cứu màu nguyên dạng và phân tích lớp địa trượng mới là phần nặng nề nhất của khu vực mù mịt này. Sau đó chúng ta tiếp tục khôi phục mô phỏng phần bị tổn hại, cũng giống như việc thực nghiệm mô phỏng trên chất liệu giấy rồi vẽ lại đường nét, dựng lại màu.”
Giọng anh lọt vào tai cô rất trầm ấm, êm tai. Anh nói cực kỳ nghiêm túc nhưng bàn tay lớn vòng qua người cô lại thi thoảng vuốt ve qua vòng eo của cô.
Thịnh Đường cảm thấy trên eo như có một dòng chảy ấm áp, len lỏi từ trong những ngón tay gầy, mảnh khảnh chảy ra ngoài, dính vào da thịt cô rồi nhanh chóng chảy đi khắp mọi nơi, cho dù cách một lớp vải mỏng…
Ngón tay Giang Chấp đã trượt vào trong lớp áo…
Làm bỏng eo cô, lần này thì thật sự là da thịt áp vào da thịt rồi.
Thịnh Đường chỉ cảm thấy ngứa ngáy ở eo, chân cũng mềm nhũn ra, cả cơ thể trượt xuống trong vô thức. Bàn tay lớn của Giang Chấp hơi dùng sức, ôm chặt lấy eo cô, vững vàng đỡ lấy cơ thể cô.
Lòng bàn tay người đàn ông ấm nóng, eo cô cũng cảm nhận được những ngón tay thô ráp, mảnh khảnh của anh.
“Tuy bây giờ đã mờ, không còn nhìn rõ nhưng trước đó qua phân tích chuyên ngành của Tiêu Dã thì khu vực điểm mù này thuộc về thời năm Vũ Đức thứ nhất tới năm Trường An thứ tư. Kinh điển ‘Kinh biến A Di Đà’ trong bích họa và các pho tượng cùng thời kỳ có bốn chỗ: Hang số 71, hang số 334 tại quần thể Mogao, hang số 17 tại quần thể Hang động Phật Ngàn Bezeklik và trên bia tại Trường An Đạo Đức tự. Kinh biến tại hang số 71 Mogao khi ấy bị khói hun nghiêm trọng, về Viện Nghiên cứu đã dùng thuốc nước tiến hành xử lý bộ phận; Bức tượng chính tại Phật Ngàn Bezeklik bị tổn hại nghiêm trọng; Tấm bia ở Trường An Đạo Đức tự hiện tại đang được bảo tồn ở Viện Bảo tàng Beilin, Tây An. Bốn chỗ có Kinh biến, nơi có tính đại diện nhất chính là ở hang số 334 Mogao. Tiểu Thất, em nói thử xem là vì sao?”
Tim Thịnh Đường đập thình thịch như trống, không phải vì câu hỏi anh đưa ra mà vì ban nãy rõ ràng anh đang nói đến chuyện công việc, tay lại ôm eo cô, thi thoảng còn dùng sức bóp khiến cô vừa ngứa ngáy vừa tê dại.
Đây mới là cảnh giới cao nhất của giở trò lưu manh một cách nghiêm túc.
Còn chơi trò anh hỏi em trả lời ư?
Thịnh Đường hoàn toàn không thể tập trung tinh thần để suy nghĩ đáp án, cả người mềm oặt ngả vào anh, trong bụng nghĩ: Các vị Phật tổ và các vị Bồ Tát trong hang, các vị hãy coi như không nhìn thấy gì nhé…
“Cho em một gợi ý, liên quan tới nữ hoàng đế.” Giang Chấp cười khẽ.
Trái tim Thịnh Đường run lên từng cơn, cô nghĩ bụng: Sư phụ, nụ cười này của anh lại hút hồn của em đi mất rồi.
Nhưng tuyệt đối không thể để bị mất mặt.
Cố gắng để lý trí quay trở về, dù sao thì trí thông minh tuyệt đỉnh của cô không phải chỉ là lời đồn đại trên giang hồ.
Nữ hoàng đế, cô lập tức hiểu ra.
Ban nãy Giang Chấp đã nói về thời kỳ của khu vực mù mịt này, thuộc về thời năm Vũ Đức thứ nhất tới năm Trường An thứ tư. Đây là thời kỳ đỉnh cao, khi mà nhà Đường tràn trề sức sống nhất. Nhưng sau khi Võ Hậu đăng cơ, Phật giáo chưa bao giờ phát triển đến như vậy, nắm giữ một vị trí rất cao.
“Thời kỳ Võ Hậu, các giáo phái lần lượt được xây dựng. Tín ngưỡng A Di Đà cũng cực kỳ thịnh hành, biên độ chế tác của bức ‘Tây Phương tịnh thổ biến’ trong quần thể Mogao được tăng lên rất nhiều. Cũng có nghĩa là, bức ‘Kinh biến A Di Đà’ trong hang số 334 đại diện cho khoảng thời gian đỉnh cao của tín ngưỡng A Di Đà thời nhà Đường.”
Giang Chấp giữ sự hài lòng trong bụng, biểu đạt ra bằng lòng bàn tay. Anh hơi dùng sức ôm chặt eo cô, ngậm cười thì thầm: “Phân tích rất đúng.”
Vietwriter.vn
Hơi thở của người đàn ông len lỏi vào trong tai cô.
Cô bất giác rùng mình một cái, đột ngột nuốt nước bọt rất mạnh, thầm gào thét trong lòng: Đường Tiểu Bát, mày vẫn nên hiện hình đi là hơn. Tao đổi ý rồi, với đạo hạnh hiện tại của tao thật sự chưa chắc đã chống đỡ được một loạt những động thái này của anh ấy đâu…
Bình luận facebook