• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (4 Viewers)

  • Chương 190 - Chương 190

Chương 190

PHƯƠNG PHÁP DẠY HỌC THIẾU NGHIÊM TÚC

Khu A là một sự tồn tại đặc biệt.

Đây cũng là vấn đề phải tới khi thật sự bước vào hang số 0 thực hiện công tác khôi phục bích họa Tiêu Dã mới phát hiện ra, bởi vậy, anh ấy vòng qua, tránh khu A trước, tập trung toàn bộ thời gian và sức lực vào các khu vực bên cạnh. Nhưng cùng với chuyện hang số 0 xảy ra sự cố, khu A cũng trở thành một khu vực cực kỳ quan trọng không được phép né tránh.

Thịnh Đường đã nói đúng vào trọng điểm.

Với tư cách là một nhà khôi phục bích họa chuyên nghiệp, việc ngay từ ban đầu Tiêu Dã đã dồn sự chú ý vào khu A là xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, tuy rằng về sau không thể khôi phục ngay từ thời điểm ban đầu nhưng muốn phán đoán nội dung của một bức bích họa vẫn là chuyện dễ dàng.

Tuy rằng sau khi hang đá gặp chuyện, mỗi người lại nhìn thấy một dáng vẻ khác nhau của khu A, nhưng từ diện tích, độ lớn nhỏ và hình thái thì không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là “Kinh biến A Di Đà”.

Khu vực chếch trên và chếch dưới trở thành điểm nghi vấn.

Đây là một trong những nguyên nhân khiến khu vực A trở nên đặc biệt.

Nguyên nhân thứ hai chính là điều lúc trước Giang Chấp đã nói. Đêm xảy ra chuyện hình thành sống núi có hình dạng giống như quỷ núi, vị trí ở bên dưới của sống núi đó vừa hay chính là khu vực A.

Cũng chính vào buổi tối hôm đó, Giang Chấp nhìn ra sự khác thường trong tổng thể diện tích của toàn bộ hang đá đồng thời đưa ra nghi vấn.

Về phương diện này La Chiếm rất chuyên nghiệp, qua đo đạc đánh giá tỷ lệ của hang đá so với sống núi, anh ấy cũng phát hiện ra vấn đề, nhưng sau đó bất luận có cố gắng thế nào, anh ấy cũng không tìm ra bất kỳ hang nhỏ nào có khả năng tồn tại bên trong hang số 0.

Đối với việc này, Giáo sư Hồ nói với họ, năm xưa Giáo sư Tiết Phạn cũng đưa ra nghi vấn tương tự, nhưng cuối cùng chẳng đi tới đâu, bởi vì quả thực toàn bộ hang số 0 chỉ có từng ấy diện tích, nhìn một cái là hết, không thể tồn tại một hang nhỏ nào khác.

Thịnh Đường thở dài nói: “’Kinh biến A Di Đà’ ở thời Võ Hậu cực kỳ có giá trị, nếu như có thể sửa được thì tốt quá.”

“Muốn sửa là có thể sửa được.” Giang Chấp nói một câu.

Hả?

Thịnh Đường quay đầu nhìn anh.

“Không tin ư?” Giang Chấp cười.

Thịnh Đường biết anh rất giỏi nhưng… “Tạm thời không nói tới người khác, chỉ hai chúng ta thôi nhìn hình thái của khu A đã khác nhau rồi phải không? Hơn nữa lúc trước anh cũng từng nói, hang số 0 bây giờ rất khó khôi phục.”

Giang Chấp mím môi cười khẽ.

Một góc nghiêng tuyệt đẹp, khi cười lên, đường nét trên gương mặt vốn dĩ lạnh lùng trở nên rất dịu dàng, gãi cho trái tim người ta ngứa ngáy, khiến người ta bất giác muốn sát lại gần. Mỗi lần bị hớp hồn vì vẻ đẹp trai của anh, Thịnh Đường đều thầm nghĩ trong lòng: Người đàn ông này là của cô đấy, là sư phụ của cô, thần tượng của cô, bạn trai của cô.

Cảm giác này thật tuyệt.

“Nói đi chứ.” Cô nhẹ nhàng giật giật vạt áo của anh.

Cú giật này của cô đã đủ khiến trái tim của Giang Chấp chao đảo, giống như ngồi trên xích đu, đung đưa, đung đưa, cả cơ thể cực kỳ thoải mái.

Thế nên, anh vốn dĩ định dạy cô một cách nghiêm túc, nhưng bây giờ, suy nghĩ của anh lệch lạc rồi.

Giang Chấp cúi mặt nhìn cô: “Muốn biết à?”

Thịnh Đường gật đầu.

Giang Chấp chỉ đợi cô mắc bẫy, khóe môi hơi rướn lên. Anh cúi mặt, ghé sát lại bên tai cô thì thầm: “Hôn anh một cái, anh sẽ dạy em.”

Một yêu cầu lưu manh biết bao.

Nhất là trong hang đá thần thánh này.

Có ai rơi vào tình cảnh này lại không đỏ mặt?

Có ai lại không tim đập chân run sau đó đập nhẹ một cái hờn dỗi rồi nói “Anh thật đáng ghét”?

Thịnh Đường không nói không rằng, lập tức níu chặt lây cổ Giang Chấp, ghé sát tới, hôn chụt một cái lên má anh.

Cực kỳ thẳng thắn và tự giác.

Sau đó phóng khoáng nói: “Nói đi.”

Người ngây ra ngược lại chính là Giang Chấp. Anh nhìn cô, mắt còn không chớp lấy một cái, vẻ mặt hết sức thảng thốt.

Anh cảm thấy cô bé Thịnh Đường này to gan thì to gan thật đấy nhưng khi đối mặt với chuyện tình cảm cùng lắm chỉ là một người miệng hùm gan sứa, nói một cách khác là mạnh miệng chứ thật ra nhát chết. Vậy mà hôm nay, cô quả thực khiến anh phải nhìn cô bằng một ánh mắt khác.

Đương nhiên, anh tuyệt đối không nghĩ tới những gì đang ở trong đầu Thịnh Đường.

Cô đang nghĩ, em muốn hôn anh từ lâu rồi…

Giang Chấp cảm thấy trong ánh mắt cô có một biểu cảm khác thường, là một thứ gì đó mang tên ranh ma, anh lập tức hiểu ra cô chẳng có ý đồ gì tử tế cả. Thôi vậy, cô xưa nay vẫn thích gây bất ngờ cho người khác như thế.

Anh kéo cô về phía trước một chút, tới gần sống núi của khu vực A.

Anh kéo tay cô tới, giơ lên cao, dẫn dắt để cô nhẹ nhàng chạm vào sống núi.

Không phải chạm hẳn mà là chạm rất khẽ và rất nhẹ.

Thịnh Đường cảm thấy đầu ngón tay chạm vào một thứ gì đó hơi gồ lên, rất nhẹ nhàng, rất mỏng manh, mỏng tới mức tuyệt đối không thể chịu đựng một chút sức mạnh nào.

“Sờ được thứ gì rồi?” Anh cúi đầu hỏi.

Vành tai cô ngứa ngáy.

Trái tim run lên, giọng nói cũng theo đó mà run rẩy theo: “Hình như là…” Cô ngập ngừng.

“Em đừng nhìn bằng mắt, hãy nhắm mắt lại để cảm nhận.” Giang Chấp nói.

Thịnh Đường làm theo.

Xung quanh dần dần trở nên yên ắng, nhưng có lẽ chỉ là ảo giác của cô. Nhắm mắt lại, trước mắt không còn là hình ảnh hang đá, tất cả mọi sự tập trung của cô được dồn xuống đầu ngón tay. Đầu ngón tay của cô trở nên cực kỳ nhạy cảm, lúc này khe khẽ chạm lại lần nữa, đầu óc bỗng chốc có phương hướng.

“Là khởi giáp!” Cô khẽ kêu lên.

“Đúng vậy.” Giang Chấp mỉm cười, nắm tay cô tiếp tục chạm nhẹ nhàng.

Lần này, Thịnh Đường cảm nhận được mình đã thực sự chạm tay vào sống núi.

Cô giật mình, vội vàng rụt tay về.

“Sao vậy?” Giang Chấp cười hỏi.

Thịnh Đường buột miệng: “Em chưa đeo găng tay!”

Chạm tay trần lên bích họa là một điều đại kỵ, các nhà khôi phục trong quá trình sửa chữa bích họa đều phải đeo găng tay, đề phòng bích họa bị ảnh hưởng bởi bụi bẩn hay mồ hôi, dầu từ tay tiết ra. Cô tuy không phải một nhà khôi phục bích họa chuyên nghiệp, nhưng việc tuân thủ vẫn là cần thiết.

Giang Chấp nói: “Về nguyên tắc nên đeo găng tay, điều kiện tiên quyết là trong tình huống đặc biệt, ngón tay của em đã được rèn luyện trở nên cực kỳ nhạy cảm. Đây không phải là chuyện có thể trong một sớm một chiều, cho dù Tiêu Dã có tới, cậu ấy cũng không thể đeo găng tay để thông qua động chạm tìm hiểu bích họa.”

Thịnh Đường đột ngột trợn tròn mắt nhìn anh.

Giang Chấp rút găng tay từ trong túi áo ra, đeo vào, một lần nữa kéo tay cô lại nhẹ nhàng đặt lên sống núi, nói với cô: “Nhắm mắt lại, cảm nhận.”

Thôi được rồi.

“Có một bộ phận khởi giáp, bên cạnh cũng có bộ phận rất bằng phẳng, trơn nhẵn.” Thịnh Đường không đeo găng tay, thế nên cảm nhận từ ngón tay trở nên càng trực tiếp hơn.

Cô nghĩ cảm giác của của mình không sai.

Ai ngờ Giang Chấp nói: “Sờ tiếp.”

Sờ…

Cô muốn sờ anh hơn cơ.

“Đúng là rất bằng phẳng mà.”

Giang Chấp khẽ buông một tiếng thở dài, vừa như nghiêm túc vừa như trêu chọc: “Tiểu Thất, tâm em không tĩnh rồi.”

Ơ…

Thịnh Đường nhắm chặt mắt, mặc kệ, mắt không nhìn thấy, cô cũng giả vờ tai không nghe thấy luôn.

“Nơi em chạm vào là lớp phấn của bích họa, thế nên bằng phẳng và trơn nhẵn, nhưng bên dưới lớp phấn là hai lớp đất thô và mỏng, đã xuất hiện những vết nứt rất nhỏ và khó phát hiện, nếu không làm rõ hướng đi của vết nứt, chỉ mạo muội khôi phục lớp phấn thì vết nứt ở trong theo thời gian và sự hụt dần của hàm lượng nước sẽ càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, khiến bích họa bị tổn hại càng nặng nề hơn.”

Thịnh Đường sửng sốt, ông trời ơi, có vết nứt sao?

Cô thề là cô thật sự đã tập trung toàn bộ tinh thần nhưng sao lại không sờ ra được?

Giang Chấp kéo tay cô sang một khu vực khác, cô cảm nhận rõ ràng có một phần khiếm khuyết, tổn hại nghiêm trọng, là một mảng khá lớn.

“Đây là một vị trí bị bong mảng, đâm thẳng vào lớp địa trượng, thế nên thông qua rìa bích họa bị tổn hại bên cạnh có thể có được thông tin. Lớp địa trượng của bức bích họa này có lẽ phải dày từ 1,8 cm đến 2.5 cm, phần ngoài cùng là một lớp bùn cỏ thô, độ dày ở trong khoảng từ 1,8 cm đến 2 cm. Bùn cỏ thô chính là loại đất đá có hàm lượng bột thô ở xung quanh hang, xen lẫn rơm rạ. Rơm rạ chừng khoảng chục phân, trong đất không có đá vụn và tạp chất.”

“Lớp đất mỏng nằm bên trên lớp đất thô, độ dày rơi vào khoảng từ 0,1 cm đến 0,2 cm, không nhìn rõ màu sắc nhưng so với các hang đá khác trong quần thể Mogao thì khoảng tám, chín phần được sử dụng loại đất trừng bản, trong lớp đất mỏng có sợi đay, rất mảnh và ngắn. Cách làm trong lớp đất thô và mảnh có xen lẫn rơm rạ và sợi đay kiểu này, mục đích chính là để bảo đảm tính ổn định và dẻo dai của lớp đất, tăng cường khả năng kìm kẹp giữa lớp địa trượng và mặt hang.

“Bên trên lớp đất mỏng bôi một lớp đất cao lanh, giống như thạch cao, chính là lớp phấn mà em sờ thấy, độ dày thì… khoảng 0,01 cm chăng. Còn về việc em sờ thấy khởi giáp là do tỷ lệ keo xương bên trong lớp phấn quá lớn tạo ra. Các bệnh của bức ‘bệnh họa’ này còn khá nhiều, phần bên trên nghiêm trọng hơn cả.”

Nội tâm Thịnh Đường trào dâng dữ dội như sóng cả, cuối cùng vẫn không nhịn được mà trừng mắt nhìn anh.

“Phân tích lớp địa trượng… anh chỉ cần chạm tay vào là biết hết sao? Em thấy Tiêu Dã và mọi người đều dùng máy móc…”

“Thế nên anh mới nói Tiêu Dã ngốc, một chuyện khá đơn giản, dùng máy móc làm gì chứ.”

Thịnh Đường biết Giang Chấp có bản lĩnh này, nhưng bây giờ họ đang đối mặt với cả đống sống núi và bích họa quái đản, vậy mà anh vẫn có thể thông qua hiện tượng để suy đoán bản chất.

“Vậy theo phương pháp của anh, hang số 0 hoàn toàn có thể khôi phục!”

Giang Chấp tức đến phì cười vì cô: “Nếu mọi người cũng có bản lĩnh này thì hang số 0 đúng là có thể khôi phục.”

Thịnh Đường ủ dột. Kể cũng phải, phóng tầm mắt nhìn khắp Đôn Hoàng cũng chẳng thấy ai có thể được như Giang Chấp, thông qua cảm nhận của ngón tay để phán đoán tình hình bệnh tật của bích họa. Nhưng bắt anh vất vả một mình ư? Đừng nói là lượng công việc lớn như vậy, cho dù không lớn, cô cũng đau lòng.

“Thế nên, lại vòng về điểm ban đầu, tìm ra nguyên nhân biến hóa mới là quan trọng nhất, bây giờ có thể khẳng định rằng bích họa vẫn luôn tồn tại, chỉ là những gì chúng ta nhìn thấy không giống nhau.”

Thịnh Đường cảm thán: “Sư phụ không hổ danh là Fan thần, với hiệu suất làm việc thế này quả thực có thể ép Tiêu Dã thành bã. Từ sáng tới tối anh ấy vẫn còn lên mặt lắm, tự cảm thấy mình giỏi giang…” Nói xong cả câu dài cô mới chợt nhận ra. Toi rồi, nói xấu Tiêu Dã trước mặt Giang Chấp không hay lắm thì phải.

Giang Chấp tháo găng tay xuống, tiện thể xoay vai lại để cô đối mặt với anh.

“Đường Đường, nhắm mắt lại.”

Còn phải cảm nhận gì nữa?

Thịnh Đường ngoan ngoãn nhắm mắt, nghĩ bụng không biết Giang Chấp còn có tuyệt chiêu gì. Hôm nay coi như cô được mở mang tầm mắt rồi, thế nào gọi là núi cao còn có núi khác cao hơn. Sau này trở về gặp Thịnh Tử Viêm, cô nhất định phải ra sức khoe khoang bản lĩnh của Giang Chấp. Biết vẽ thì có gì ghê gớm chứ? Phải bảo bố rèn luyện bản lĩnh nhắm mắt lại, dùng tay sờ là biết trên tranh vẽ gì…

Haizz, chuyện này, hơi khó một chút… thì phải, ôi trời!

Cả người Thịnh Đường run lên.

Bờ môi cô ấm áp, còn có cảm giác đau châm chích do bị mấy sợi lông mới mọc ra đâm vào. Ngay sau đó đôi môi cô được cạy ra, hơi thở của người đàn ông xộc vào khoang miệng. Vietwriter.vn

Anh đã hôn cô, ngay ở đây! Còn lừa cô nghĩ rằng nhắm mắt lại vì công việc…

Rất lâu sau, Giang Chấp mới buông cô ra, thỏa mãn.

“Mở mắt nào.” Anh cười khẽ.

Thịnh Đường mở hai mắt ra, đôi mắt sáng lấp lánh, gò má hơi ửng hồng.

“Anh là ai?” Giang Chấp áp mặt xuống, nhìn cô chăm chú.

“Fan thần…” Cô nói yếu ớt.

“Nói lại.”

“Sư phụ.”

“Nói lại.”

“Là…” Trái tim Thịnh Đường xao động như biển, cô ôm chầm lấy anh: “Bạn trai!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom