Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 200 - Chương 200
Chương 200
NGÀY RỘNG THÁNG DÀI
Tiêu Dã hơi nheo mắt lại.
Trông Giang Chấp có vẻ như giận dữ, nhưng nhìn kỹ thì lại không giống, chỉ biết sắc mặt trông rất kỳ lạ.
Nhưng cụ thể là lạ đến mức nào thì anh ấy không thể miêu tả được.
“Nửa đêm nửa hôm cậu làm vậy là có ý gì? Mộng du à?” Tiêu Dã quát to một tiếng.
Cũng đâu có nghe nói cậu ấy mắc chứng bệnh này.
Giang Chấp mặc kệ Tiêu Dã.
Một tay anh giữ chặt tay nắm cửa, giữ rất chặt, đến nỗi mạch máu trên mu bàn tay gồ lên thấy rõ.
Anh cúi thấp đầu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, liều mạng kiềm chế cảm giác nóng rực trận sau dữ dội hơn trận ở sâu trong lồng ngực.
Tiêu Dã chợt nhận ra có điều bất thường.
Thế này là… cãi nhau rồi?
Bị Thịnh Đường đuổi ra ngoài rồi?
Thế này là đáng đời thôi, nửa đêm nửa hôm cậu chui vào phòng con gái nhà người ta? Há chẳng phải tự đào hố chôn mình hay sao.
“Này, tôi bảo, vừa phải thôi, khẩn trương quay về đi ngủ đi, cậu còn làm thế nữa sẽ dọa chết con nhà người ta đấy.”
Giang Chấp vẫn chẳng thèm đáp lại Tiêu Dã.
Tiêu Dã thấy vậy bèn từ trong nhà đi ra, để trần nửa người trên, loẹt quẹt dép lê đi tới bên cạnh Giang Chấp, kéo anh một cái: “Cậu không sao đấy chứ?”
Giang Chấp đột ngột quay đầu nhìn anh ấy.
Hành lang không hề tối.
Ánh trăng đêm nay lại sáng một cách lạ kỳ, hắt xuống hành lang như trải lên đó một lớp bạc mịn vậy, cực kỳ lóa mắt.
Cùng với đó, ánh mắt của Giang Chấp cũng được Tiêu Dã nhìn thấy rất rõ ràng.
Ông trời ơi…
Ánh mắt này, Tiêu Dã bất thình lình liên tưởng tới một loài động vật.
Sói.
Chúng ẩn nấp ở nơi tận cùng của rừng thẳm, ánh mắt xanh lè. Thứ phát ra tận sâu trong ánh mắt là một mùi nguy hiểm mang theo sự hung tàn và cảm giác chực nuốt người ta vào bụng.
Đây là… Giang Chấp?
“Cậu bị ma nhập đấy à?” Tiêu Dã giật thót mình, đưa tay khua khua trước mặt Giang Chấp.
Cuối cùng Giang Chấp cũng có phản ứng.
Anh buông bàn tay đang giữ cánh cửa ra, lập tức đẩy mạnh Tiêu Dã, buông một chữ “Cút” trầm thấp nặng nề, sau đó loạng choạng, lảo đảo quay về nhà, còn không quên đóng cửa lại, một tiếng “rầm” rất to, vang vọng một hồi lâu trên hành lang.
Tiêu Dã đứng ngây tại chỗ một lúc lâu…
Thế này là bị bệnh à!
…
Bên ngoài hừng hực như cháy nhà, bên trong cánh cửa ấy là yên bình, tươi đẹp.
Thịnh Đường đã thức dậy từ lâu.
Ngay vào lúc Giang Chấp sập cửa lại rất mạnh.
Nãy giờ cô vẫn dán sát tai lên cánh cửa lắng nghe động tĩnh.
Cô nghĩ bụng một khi cái khóa cửa này vô dụng, thật sự bị Giang Chấp cạy ra được thì cô tới số rồi. Thậm chí cô không tiếc quấy phá khiến cho cả Trình Tần cũng không sao chợp mắt được. Cô gửi tin nhắn WeChat hỏi cô ấy: Làm sao để đối phó với một người đàn ông thú tính bộc phát?
Trình Tần cảm thấy hết sức tò mò: Người đàn ông nào lại thú tính bộc phát, hơn nữa còn là nửa đêm.
Sau khi được biết người ấy là Giang Chấp, cô ấy ngáp ngủ, nói với Thịnh Đường: Thế thì còn đối phó gì nữa? Chẳng phải quá hợp ý cậu hay sao?
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều không đúng, hợp ý gì chứ?
Thịnh Đường kể sơ qua cho cô ấy nghe chuyện bánh mai chua. Trình Tần thảng thốt, hỏi cô đã bỏ thứ gì vào trong bánh. Thịnh Đường lại nói cực kỳ hàm súc: Cũng chẳng có gì, chẳng qua là mang dao mổ trâu ra làm mấy món sơ sơ, để anh ấy tối nay bị “dục hỏa” thiêu đốt một đêm.
Trình Tần cũng không buồn ngủ nữa, thở dài ngỡ ngàng, buông một câu ngợi khen hết sức thỏa đáng: Đường Đường, cậu quả thật là cầm thú trong dàn cầm thú đấy.
Thịnh Đường không giận, bật cười: Thường thôi, thường thôi.
Khi được hỏi vì sao lại trêu đùa Giang Chấp, Thịnh Đường cũng không tiện nói lý do một cách quá chi tiết, nhất là về chuyện cô đồng ý tới gặp phụ huynh của Tiêu Dã, bèn đáp một cách qua loa: Thì đắc tội với mình thôi.
Thôi được rồi, Trình Tần tự cảm thấy mình hỏi thêm cũng bằng thừa. Cũng chỉ có thể vì đắc tội cô, cô mới có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.
Một lúc lâu trôi qua, Trình Tần lại gửi tin nhắn WeChat hỏi cô: Đường Đường, thế nào rồi? “Ngọn lửa thú tính” của đàn ông đã lan sang nhà cậu chưa?
Thịnh Đường phóng khoáng trả lời: Đã thành công ép anh ấy quay về nhà.
Trở về giường, Thịnh Đường có thể ngủ một giấc thoải mái, ngon lành rồi.
Cả một chiếc giường rộng lớn, từ đầu này phấn khích lăn qua đầu kia, hưng phấn tới nỗi hơi mất ngủ nhẹ.
Giang Chấp à Giang Chấp, anh tuyệt đối đừng có trách cứ em đấy.
Thật đấy, anh đã nhốt em lại, chuyện này nếu với tính cách trước kia của em thì đâu chỉ đơn giản là cho anh uống chút thuốc như vậy được? Chắc chắn em sẽ phải trói anh lên giường, đợi tới lúc dục hỏa bùng lên trong anh, em sẽ sắp xếp thêm hai cô gái múa những điệu khêu gợi, vòng qua vòng lại, múa đường tròn xung quanh anh, để anh nhìn được mà không ăn được, khiến anh nhịn đến nội thương mới thôi.
Haizz, dù sao cũng là người đàn ông của mình, cũng phải biết xót chứ, đúng không? Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Với tính cách của Giang Chấp, chuyện này e là vẫn chưa xong ngay được. Mặc kệ anh đi, chuyện tới đâu thì hay tới đó, mấy chuyện đắc tội người khác cũng phải có thứ tự trước sau đàng hoàng chứ. Anh không đắc tội với cô, cô sao cần phải ra tay tàn nhẫn?
Thịnh Đường lật người một cái, cắm đầu vào trong lớp gối mềm mại.
Hơn nữa đừng tưởng cô không biết, hôm nay anh đã tới gặp mẹ của Tiêu Dã.
Ý tứ này có phải hơi lộ liễu quá không?
Thế nên anh nhốt cô lại, mục đích thật sự không muốn cô đi gặp mẹ của Tiêu Dã là gì? Ghen ư?
E rằng hớp “giấm chua” này cũng hơi phức tạp.
Không sai, tuy rằng bình thường cô luôn nhìn anh và Tiêu Dã sau đó suy nghĩ xa xôi, cảm thấy hai anh chàng đẹp trai dính sát vào nhau còn đẹp hơn bất kỳ cảnh đẹp nào trên thế gian, nhưng như thế không có nghĩa là cô có thể rộng lượng, khoan dung tới mức không có giới hạn.
Tiêu Dã…
Hôm nào cũng phải để cho anh ấy nếm mùi loại thuốc này. Chẳng phải anh ấy dương dương tự đắc lắm sao? Chẳng phải anh ấy muốn gây chút trò sao?
Tác thành luôn!
Lần sau dùng thuốc phải mạnh tay hơn một chút, ừm, dù sao thì trước đây chưa động vào loại thuốc này bao giờ, hôm nay chưa nắm bắt được liều lượng ít nhiều vừa phải.
Nhưng không sao cả, ngày rộng tháng dài.
Một lần lạ, hai lần quen…
NGÀY RỘNG THÁNG DÀI
Tiêu Dã hơi nheo mắt lại.
Trông Giang Chấp có vẻ như giận dữ, nhưng nhìn kỹ thì lại không giống, chỉ biết sắc mặt trông rất kỳ lạ.
Nhưng cụ thể là lạ đến mức nào thì anh ấy không thể miêu tả được.
“Nửa đêm nửa hôm cậu làm vậy là có ý gì? Mộng du à?” Tiêu Dã quát to một tiếng.
Cũng đâu có nghe nói cậu ấy mắc chứng bệnh này.
Giang Chấp mặc kệ Tiêu Dã.
Một tay anh giữ chặt tay nắm cửa, giữ rất chặt, đến nỗi mạch máu trên mu bàn tay gồ lên thấy rõ.
Anh cúi thấp đầu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, liều mạng kiềm chế cảm giác nóng rực trận sau dữ dội hơn trận ở sâu trong lồng ngực.
Tiêu Dã chợt nhận ra có điều bất thường.
Thế này là… cãi nhau rồi?
Bị Thịnh Đường đuổi ra ngoài rồi?
Thế này là đáng đời thôi, nửa đêm nửa hôm cậu chui vào phòng con gái nhà người ta? Há chẳng phải tự đào hố chôn mình hay sao.
“Này, tôi bảo, vừa phải thôi, khẩn trương quay về đi ngủ đi, cậu còn làm thế nữa sẽ dọa chết con nhà người ta đấy.”
Giang Chấp vẫn chẳng thèm đáp lại Tiêu Dã.
Tiêu Dã thấy vậy bèn từ trong nhà đi ra, để trần nửa người trên, loẹt quẹt dép lê đi tới bên cạnh Giang Chấp, kéo anh một cái: “Cậu không sao đấy chứ?”
Giang Chấp đột ngột quay đầu nhìn anh ấy.
Hành lang không hề tối.
Ánh trăng đêm nay lại sáng một cách lạ kỳ, hắt xuống hành lang như trải lên đó một lớp bạc mịn vậy, cực kỳ lóa mắt.
Cùng với đó, ánh mắt của Giang Chấp cũng được Tiêu Dã nhìn thấy rất rõ ràng.
Ông trời ơi…
Ánh mắt này, Tiêu Dã bất thình lình liên tưởng tới một loài động vật.
Sói.
Chúng ẩn nấp ở nơi tận cùng của rừng thẳm, ánh mắt xanh lè. Thứ phát ra tận sâu trong ánh mắt là một mùi nguy hiểm mang theo sự hung tàn và cảm giác chực nuốt người ta vào bụng.
Đây là… Giang Chấp?
“Cậu bị ma nhập đấy à?” Tiêu Dã giật thót mình, đưa tay khua khua trước mặt Giang Chấp.
Cuối cùng Giang Chấp cũng có phản ứng.
Anh buông bàn tay đang giữ cánh cửa ra, lập tức đẩy mạnh Tiêu Dã, buông một chữ “Cút” trầm thấp nặng nề, sau đó loạng choạng, lảo đảo quay về nhà, còn không quên đóng cửa lại, một tiếng “rầm” rất to, vang vọng một hồi lâu trên hành lang.
Tiêu Dã đứng ngây tại chỗ một lúc lâu…
Thế này là bị bệnh à!
…
Bên ngoài hừng hực như cháy nhà, bên trong cánh cửa ấy là yên bình, tươi đẹp.
Thịnh Đường đã thức dậy từ lâu.
Ngay vào lúc Giang Chấp sập cửa lại rất mạnh.
Nãy giờ cô vẫn dán sát tai lên cánh cửa lắng nghe động tĩnh.
Cô nghĩ bụng một khi cái khóa cửa này vô dụng, thật sự bị Giang Chấp cạy ra được thì cô tới số rồi. Thậm chí cô không tiếc quấy phá khiến cho cả Trình Tần cũng không sao chợp mắt được. Cô gửi tin nhắn WeChat hỏi cô ấy: Làm sao để đối phó với một người đàn ông thú tính bộc phát?
Trình Tần cảm thấy hết sức tò mò: Người đàn ông nào lại thú tính bộc phát, hơn nữa còn là nửa đêm.
Sau khi được biết người ấy là Giang Chấp, cô ấy ngáp ngủ, nói với Thịnh Đường: Thế thì còn đối phó gì nữa? Chẳng phải quá hợp ý cậu hay sao?
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều không đúng, hợp ý gì chứ?
Thịnh Đường kể sơ qua cho cô ấy nghe chuyện bánh mai chua. Trình Tần thảng thốt, hỏi cô đã bỏ thứ gì vào trong bánh. Thịnh Đường lại nói cực kỳ hàm súc: Cũng chẳng có gì, chẳng qua là mang dao mổ trâu ra làm mấy món sơ sơ, để anh ấy tối nay bị “dục hỏa” thiêu đốt một đêm.
Trình Tần cũng không buồn ngủ nữa, thở dài ngỡ ngàng, buông một câu ngợi khen hết sức thỏa đáng: Đường Đường, cậu quả thật là cầm thú trong dàn cầm thú đấy.
Thịnh Đường không giận, bật cười: Thường thôi, thường thôi.
Khi được hỏi vì sao lại trêu đùa Giang Chấp, Thịnh Đường cũng không tiện nói lý do một cách quá chi tiết, nhất là về chuyện cô đồng ý tới gặp phụ huynh của Tiêu Dã, bèn đáp một cách qua loa: Thì đắc tội với mình thôi.
Thôi được rồi, Trình Tần tự cảm thấy mình hỏi thêm cũng bằng thừa. Cũng chỉ có thể vì đắc tội cô, cô mới có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.
Một lúc lâu trôi qua, Trình Tần lại gửi tin nhắn WeChat hỏi cô: Đường Đường, thế nào rồi? “Ngọn lửa thú tính” của đàn ông đã lan sang nhà cậu chưa?
Thịnh Đường phóng khoáng trả lời: Đã thành công ép anh ấy quay về nhà.
Trở về giường, Thịnh Đường có thể ngủ một giấc thoải mái, ngon lành rồi.
Cả một chiếc giường rộng lớn, từ đầu này phấn khích lăn qua đầu kia, hưng phấn tới nỗi hơi mất ngủ nhẹ.
Giang Chấp à Giang Chấp, anh tuyệt đối đừng có trách cứ em đấy.
Thật đấy, anh đã nhốt em lại, chuyện này nếu với tính cách trước kia của em thì đâu chỉ đơn giản là cho anh uống chút thuốc như vậy được? Chắc chắn em sẽ phải trói anh lên giường, đợi tới lúc dục hỏa bùng lên trong anh, em sẽ sắp xếp thêm hai cô gái múa những điệu khêu gợi, vòng qua vòng lại, múa đường tròn xung quanh anh, để anh nhìn được mà không ăn được, khiến anh nhịn đến nội thương mới thôi.
Haizz, dù sao cũng là người đàn ông của mình, cũng phải biết xót chứ, đúng không? Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Với tính cách của Giang Chấp, chuyện này e là vẫn chưa xong ngay được. Mặc kệ anh đi, chuyện tới đâu thì hay tới đó, mấy chuyện đắc tội người khác cũng phải có thứ tự trước sau đàng hoàng chứ. Anh không đắc tội với cô, cô sao cần phải ra tay tàn nhẫn?
Thịnh Đường lật người một cái, cắm đầu vào trong lớp gối mềm mại.
Hơn nữa đừng tưởng cô không biết, hôm nay anh đã tới gặp mẹ của Tiêu Dã.
Ý tứ này có phải hơi lộ liễu quá không?
Thế nên anh nhốt cô lại, mục đích thật sự không muốn cô đi gặp mẹ của Tiêu Dã là gì? Ghen ư?
E rằng hớp “giấm chua” này cũng hơi phức tạp.
Không sai, tuy rằng bình thường cô luôn nhìn anh và Tiêu Dã sau đó suy nghĩ xa xôi, cảm thấy hai anh chàng đẹp trai dính sát vào nhau còn đẹp hơn bất kỳ cảnh đẹp nào trên thế gian, nhưng như thế không có nghĩa là cô có thể rộng lượng, khoan dung tới mức không có giới hạn.
Tiêu Dã…
Hôm nào cũng phải để cho anh ấy nếm mùi loại thuốc này. Chẳng phải anh ấy dương dương tự đắc lắm sao? Chẳng phải anh ấy muốn gây chút trò sao?
Tác thành luôn!
Lần sau dùng thuốc phải mạnh tay hơn một chút, ừm, dù sao thì trước đây chưa động vào loại thuốc này bao giờ, hôm nay chưa nắm bắt được liều lượng ít nhiều vừa phải.
Nhưng không sao cả, ngày rộng tháng dài.
Một lần lạ, hai lần quen…
Bình luận facebook