Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223 - Chương 223
Chương 223
EM CẤT ÁNH MẮT ĐÓ LẠI NGAY CHO ANH!
Tiêu Dã đành thôi.
Cơn giận đã nguội tắt từ lâu rồi, chỉ còn lại, tổn thương.
Sau khi xếp gọn gàng chỗ ba lô, Kỳ Dư lại quay đầu nhìn về phía La Chiếm và hỏi: “Cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ về việc sẽ đi cùng tôi rồi chứ?”
Tiêu Dã cũng quay qua nhìn La Chiếm.
La Chiếm không ngần ngừ, lưỡng lự quá nhiều, thái độ trước giờ vẫn rất thẳng thắn: “Việc này thì có gì phải suy nghĩ kỹ với suy nghĩ không kỹ chứ? Đi là đi thôi.”
“Vì sao chứ?” Lần này tới lượt Kỳ Dư cảm thấy khó hiểu.
La Chiếm nhìn Kỳ Dư một lúc lâu, buông một tiếng thở dài: “Cậu là một người mà khả năng tự chăm sóc bản thân thuộc vào hạng yếu kém, nói năng làm việc lại không biết phân biệt tình huống, lỡ ra ngoài kia bị người ta ức hiếp thì phải làm sao?”
Kỳ Dư sững người.
…
Căn chung cư chưa bao giờ yên ắng đến như vậy.
Cho dù là vào ban ngày.
Tuy đồ đạc của Kỳ Dư và La Chiếm không nhiều, nhưng một khi thu dọn xong xuôi, cả căn phòng cũng trống vắng hẳn đi.
Khoảnh khắc này Tiêu Dã mới hiểu ra, một căn nhà có người ở mới được gọi là “nhà”, còn không có người ở sẽ chỉ là một căn nhà mà thôi.
Bên tai dường như vẫn còn văng vẳng những âm thanh ồn ào khi trước…
“Thịnh Đường, tôi vừa mới mua chai dầu gội đầu, cô lại lấy đi mất rồi!”
“Thẩm Dao, xuống dưới họp!”
“Tiêu Dã! Bắt con Tia Sét Xanh lại, nó vừa ngậm cái quần đùi của tôi đi đấy!”
“Kỳ Dư, vặn nhỏ cái loa của cậu xuống…”
…
Kỳ Dư nói với Tiêu Dã: “Tôi muốn tới sa mạc Gobi một chuyến.”
Tiêu Dã biết Kỳ Dư định làm gì, bèn gật đầu: “Tôi đưa cậu đi.”
Vừa mở cửa ra họ đã nhìn thấy Thẩm Dao đứng trước cửa. Cô ấy nhìn họ và nói: “Cùng đi đi.”
***
Cát Lâm, thành phố Phủ Tập.
Sau khi xuống máy bay, Thịnh Đường mới thực sự cảm thấy khâm phục sự anh minh của Giang Chấp.
Cũng may trước khi máy bay hạ cánh cô nghe lời anh tìm áo khoác dày ra khoác lên người, giờ vừa xuống máy bay, không khí lạnh liền ập tới đột ngột, suýt chút lạnh tới nỗi mọi lỗ chân lông trên người Thịnh Đường đều giãn nở hết, chỉ cảm thấy từng cơn rét buốt đang len lỏi vào sâu trong cơ thể.
Máy bay không đỗ sát đường đi vào nên cần phải ngồi xe buýt ra.
Lúc đi lên xe, Thịnh Đường lạnh tới nỗi răng va vào nhau lập cập, nói chuyện cũng run lẩy bẩy: “Vẫn còn chưa đến… tháng… tháng Mười mà. Em… Em nhớ là Trình Tần nói… nhiệt độ ở Đông… Đông Bắc tháng Mười vẫn tạm ổn…”
Giang Chấp ôm chặt lấy cô, vừa rảo bước thật nhanh vừa hỏi cô: “Trước đây em chưa từng đến Đông Bắc sao?”
“Em chỉ… chỉ biết qua lời giới thiệu của Trình… Trình Tần, chưa từng tới, nơi xa nhất ở phía Bắc từng tới là Bắc… Bắc Kinh.”
Lên xe rồi, bầu không khí mới ấm áp hơn một chút. Giang Chấp ủ ấm bàn tay cho cô, cười khẽ: “Mới đi được có vài bước mà ngón tay đã lạnh như băng rồi.”
Thịnh Đường bám sát bên cạnh anh, dính chặt vào người anh như một con sên, hậm hừ suốt: “Em sợ lạnh không sợ nóng, ngày lạnh phiền phức lắm, còn phải mặc rất nhiều quần áo, làm cái gì cũng không tiện.”
Cô thầm bổ sung một câu trong lòng: Nếu thật sự đến mức “củi khô lửa cháy” thì lột quần áo cũng tốn công tốn sức.
Giang Chấp hoàn toàn không biết rõ việc cô đã thèm muốn cơ thể của anh tới mức vô liêm sỉ như vậy, mỉm cười nói: “Em không gặp may rồi, mấy hôm nay đúng đợt có không khí lạnh tràn về nên nhiệt độ giảm, mấy hôm nữa chắc nhiệt độ sẽ tăng cao hơn một chút chăng.”
Thể chất của cô quả thực là sợ lạnh không sợ nóng, điều kiện khí hậu ở Đôn Hoàng khắc nghiệt như vậy cũng không thấy cô gào thét, còn tự do tự tại như cá gặp nước, lúc nóng nhất cũng chẳng thấy cô đổ mồ hôi. Ngược lại anh thì thật sự sợ nóng, khi ở Đôn Hoàng, chẳng biết đã có bao nhiêu đêm anh không ngủ nổi vì nóng, bật điều hòa thấp xuống lại càng khó chịu.
Nhiệt độ này ở Đông Bắc đối với anh mà nói là vừa đẹp, giống như bây giờ, anh còn đang cảm thấy thoải mái đây này.
Thế nên, hình tượng của hai người họ vào giây phút này chính là: Giang Chấp mặc áo phông trắng ngắn tay và quần bò, Thịnh Đường quấn một chiếc áo khoác dày cộp, bên ngoài còn khoác thêm cả áo của Giang Chấp.
Cứ như vậy, cô vẫn run lẩy bẩy hỏi Giang Chấp: Anh không lạnh à?
Giang Chấp thấy cô như một con chim cút vậy thì lại càng yêu thương, thẳng thừng ôm chặt lấy cô: “Vẫn ổn.”
Có người tới đón họ, hai nữ một nam.
Người đàn ông chạc tuổi Giang Chấp, dáng cũng khá cao, mặc chiếc áo jacket màu xanh lam, hai người phụ nữ bên cạnh, một người trông khoảng ngoài ba mươi, người còn lại thì khá trẻ trung, có vẻ như cũng chỉ tầm tuổi với Thịnh Đường.
Trong tay cô gái trẻ giơ cao một tấm biển: Giáo sư Giang Chấp và học trò cưng.
Thịnh Đường tinh mắt nhìn thấy và phấn khởi lắm, ha, còn tiện thể dẫn theo cả cô.
“Sao bây giờ con gái chọn làm khảo cổ nhiều thế nhỉ.” Cô vẫn không quên lẩm bẩm một câu.
Giống như lúc trước tới Bắc Kinh, cô gái nhỏ kia gọi Giang Chấp cực kỳ nhiệt tình.
Giang Chấp bình tĩnh trả lời: “Thế mới nói, phụ nữ có thể chống một nửa bầu trời.”
Phụ nữ?
Thịnh Đường nhăn mũi, cô còn cách từ này khá xa, danh từ đại diện cho cô là thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp vô địch.
Người đàn ông nhận ra Giang Chấp trước, ra sức vẫy tay với anh, nụ cười treo trên gương mặt, vừa nhìn đã cảm nhận được là một người rất nhiệt tình hào phóng. Giang Chấp giơ tay ra hiệu một chút, khẽ cúi đầu, rảo nhanh bước chân.
Thịnh Đường ngồi trên chiếc va ly trên xe đẩy hành lý, được Giang Chấp đẩy cùng đi ra ngoài. Sau khi thấy vậy, cô hỏi Giang Chấp: “Thế này là nhìn ảnh nhận ra người hay đã gặp mặt trước đó rồi vậy? Ai đó?” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Thầy Khương.” Giang Chấp trêu chọc: “Trước khi lên máy bay ai là người nói sẽ mở rộng các mối quan hệ cho anh ấy nhỉ? Lại còn nói nào là thân thiết với thầy Khương đến mức nào, thế này là mắt em kém không nhìn ra thầy ấy à?”
Thịnh Đường nghe ra giọng điệu trêu tức của anh, bèn khoanh chân ngồi im trên chiếc va ly, đáp lại một câu cũng một chín một mười: “Chẳng liên quan gì đến mắt kém hay mắt tinh cả. Thầy Khương quá đẹp trai, em nhất thời không dám nhận.”
“Em cất ánh mắt đó lại cho anh ngay!”
…
Khương Tấn, đội trưởng đội khai quật và bảo vệ lăng mộ nhà Hán lần này, đã theo ngành khảo cổ hơn mười năm, có lượng kiến thức dồi dào và kinh nghiệm phong phú trong việc dẫn dắt đội nhóm. Hai người phụ nữ đi bên cạnh anh ấy, một người là cố vấn kỹ thuật văn hóa của đội, họ Bạch. Thịnh Đường nhìn không nhầm, cô ấy ngoài ba mươi, cũng có thể coi là đội ngũ tiên phong trẻ trung trong ngành.
Cô gái còn lại là người phụ trách chỗ ăn chỗ ở cho họ, họ Liễu, tên Liễu Dương. Cô ấy nói tên mình được gộp thành từ họ của bố mẹ, điển hình cho kết tinh của tình yêu. Vừa hỏi tới tuổi, quả nhiên là chạc tuổi Thịnh Đường. Dương Liễu kéo tay Thịnh Đường, nét mặt ngưỡng mộ nói: Cô xem hai chúng ta cũng tầm tuổi nhau mà cô đã lợi hại như vậy rồi, còn được làm học trò của một người lợi hại như anh ấy.
Thịnh Đường để mặc cho cô kéo tay mình, cười nói: Cô cũng rất khá mà, đi theo chuyến này xong cũng được chuyển lên chính thức rồi, một cơ hội rất tốt.
Cô hiểu rõ trong lòng, cô gái này e rằng sở dĩ cảm thấy cô lợi hại, chỉ vì có một sư phụ lợi hại thôi phải không, chứ cô ấy biết Thịnh Đường cô là ai mà khen lợi hại?
Khương Tấn chào Thịnh Đường, sau khi khen một câu “Tuổi trẻ tài cao” thì cùng với Giang Chấp ngồi vào hàng ghế sau, ngồi cùng còn có cô Bạch. Dọc đường xe chạy, vừa hay tiện cho Khương Tấn có thời gian giới thiệu tình hình lăng mộ cho Giang Chấp.
Phải nói rằng việc tìm ra lăng mộ nhà Hán này rất kịch tính.
Lúc đó chùa Long Phúc nằm ở huyện ngoại thành thành phố Phủ Tập phải sửa đường ống nước, khi đào các công nhân không cẩn thận dùng sức quá mạnh, xẻng húc xuống làm lộ ra một cánh cửa đá.
Chuyện này làm kinh động tới cảnh sát địa phương, sau đó có các chuyên gia khảo cổ vào cuộc, bắt đầu tiến hành khai quật mang tính bảo vệ.
Ban đầu khi đội khảo cổ vừa tới hiện trường, nhìn thấy hình thức và chỉnh thể của cánh cửa đó thì phán đoán sơ bộ có thể là Địa Cung.
Địa Cung nằm bên dưới Cổ Tháp ngàn năm, cũng đã từng có trường hợp như vậy tồn tại trước đó, tiện để đặt những món đồ và tư liệu quý giá.
Nhưng khi cánh cửa đá được mở ra thì tình hình có vẻ không ổn.
EM CẤT ÁNH MẮT ĐÓ LẠI NGAY CHO ANH!
Tiêu Dã đành thôi.
Cơn giận đã nguội tắt từ lâu rồi, chỉ còn lại, tổn thương.
Sau khi xếp gọn gàng chỗ ba lô, Kỳ Dư lại quay đầu nhìn về phía La Chiếm và hỏi: “Cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ về việc sẽ đi cùng tôi rồi chứ?”
Tiêu Dã cũng quay qua nhìn La Chiếm.
La Chiếm không ngần ngừ, lưỡng lự quá nhiều, thái độ trước giờ vẫn rất thẳng thắn: “Việc này thì có gì phải suy nghĩ kỹ với suy nghĩ không kỹ chứ? Đi là đi thôi.”
“Vì sao chứ?” Lần này tới lượt Kỳ Dư cảm thấy khó hiểu.
La Chiếm nhìn Kỳ Dư một lúc lâu, buông một tiếng thở dài: “Cậu là một người mà khả năng tự chăm sóc bản thân thuộc vào hạng yếu kém, nói năng làm việc lại không biết phân biệt tình huống, lỡ ra ngoài kia bị người ta ức hiếp thì phải làm sao?”
Kỳ Dư sững người.
…
Căn chung cư chưa bao giờ yên ắng đến như vậy.
Cho dù là vào ban ngày.
Tuy đồ đạc của Kỳ Dư và La Chiếm không nhiều, nhưng một khi thu dọn xong xuôi, cả căn phòng cũng trống vắng hẳn đi.
Khoảnh khắc này Tiêu Dã mới hiểu ra, một căn nhà có người ở mới được gọi là “nhà”, còn không có người ở sẽ chỉ là một căn nhà mà thôi.
Bên tai dường như vẫn còn văng vẳng những âm thanh ồn ào khi trước…
“Thịnh Đường, tôi vừa mới mua chai dầu gội đầu, cô lại lấy đi mất rồi!”
“Thẩm Dao, xuống dưới họp!”
“Tiêu Dã! Bắt con Tia Sét Xanh lại, nó vừa ngậm cái quần đùi của tôi đi đấy!”
“Kỳ Dư, vặn nhỏ cái loa của cậu xuống…”
…
Kỳ Dư nói với Tiêu Dã: “Tôi muốn tới sa mạc Gobi một chuyến.”
Tiêu Dã biết Kỳ Dư định làm gì, bèn gật đầu: “Tôi đưa cậu đi.”
Vừa mở cửa ra họ đã nhìn thấy Thẩm Dao đứng trước cửa. Cô ấy nhìn họ và nói: “Cùng đi đi.”
***
Cát Lâm, thành phố Phủ Tập.
Sau khi xuống máy bay, Thịnh Đường mới thực sự cảm thấy khâm phục sự anh minh của Giang Chấp.
Cũng may trước khi máy bay hạ cánh cô nghe lời anh tìm áo khoác dày ra khoác lên người, giờ vừa xuống máy bay, không khí lạnh liền ập tới đột ngột, suýt chút lạnh tới nỗi mọi lỗ chân lông trên người Thịnh Đường đều giãn nở hết, chỉ cảm thấy từng cơn rét buốt đang len lỏi vào sâu trong cơ thể.
Máy bay không đỗ sát đường đi vào nên cần phải ngồi xe buýt ra.
Lúc đi lên xe, Thịnh Đường lạnh tới nỗi răng va vào nhau lập cập, nói chuyện cũng run lẩy bẩy: “Vẫn còn chưa đến… tháng… tháng Mười mà. Em… Em nhớ là Trình Tần nói… nhiệt độ ở Đông… Đông Bắc tháng Mười vẫn tạm ổn…”
Giang Chấp ôm chặt lấy cô, vừa rảo bước thật nhanh vừa hỏi cô: “Trước đây em chưa từng đến Đông Bắc sao?”
“Em chỉ… chỉ biết qua lời giới thiệu của Trình… Trình Tần, chưa từng tới, nơi xa nhất ở phía Bắc từng tới là Bắc… Bắc Kinh.”
Lên xe rồi, bầu không khí mới ấm áp hơn một chút. Giang Chấp ủ ấm bàn tay cho cô, cười khẽ: “Mới đi được có vài bước mà ngón tay đã lạnh như băng rồi.”
Thịnh Đường bám sát bên cạnh anh, dính chặt vào người anh như một con sên, hậm hừ suốt: “Em sợ lạnh không sợ nóng, ngày lạnh phiền phức lắm, còn phải mặc rất nhiều quần áo, làm cái gì cũng không tiện.”
Cô thầm bổ sung một câu trong lòng: Nếu thật sự đến mức “củi khô lửa cháy” thì lột quần áo cũng tốn công tốn sức.
Giang Chấp hoàn toàn không biết rõ việc cô đã thèm muốn cơ thể của anh tới mức vô liêm sỉ như vậy, mỉm cười nói: “Em không gặp may rồi, mấy hôm nay đúng đợt có không khí lạnh tràn về nên nhiệt độ giảm, mấy hôm nữa chắc nhiệt độ sẽ tăng cao hơn một chút chăng.”
Thể chất của cô quả thực là sợ lạnh không sợ nóng, điều kiện khí hậu ở Đôn Hoàng khắc nghiệt như vậy cũng không thấy cô gào thét, còn tự do tự tại như cá gặp nước, lúc nóng nhất cũng chẳng thấy cô đổ mồ hôi. Ngược lại anh thì thật sự sợ nóng, khi ở Đôn Hoàng, chẳng biết đã có bao nhiêu đêm anh không ngủ nổi vì nóng, bật điều hòa thấp xuống lại càng khó chịu.
Nhiệt độ này ở Đông Bắc đối với anh mà nói là vừa đẹp, giống như bây giờ, anh còn đang cảm thấy thoải mái đây này.
Thế nên, hình tượng của hai người họ vào giây phút này chính là: Giang Chấp mặc áo phông trắng ngắn tay và quần bò, Thịnh Đường quấn một chiếc áo khoác dày cộp, bên ngoài còn khoác thêm cả áo của Giang Chấp.
Cứ như vậy, cô vẫn run lẩy bẩy hỏi Giang Chấp: Anh không lạnh à?
Giang Chấp thấy cô như một con chim cút vậy thì lại càng yêu thương, thẳng thừng ôm chặt lấy cô: “Vẫn ổn.”
Có người tới đón họ, hai nữ một nam.
Người đàn ông chạc tuổi Giang Chấp, dáng cũng khá cao, mặc chiếc áo jacket màu xanh lam, hai người phụ nữ bên cạnh, một người trông khoảng ngoài ba mươi, người còn lại thì khá trẻ trung, có vẻ như cũng chỉ tầm tuổi với Thịnh Đường.
Trong tay cô gái trẻ giơ cao một tấm biển: Giáo sư Giang Chấp và học trò cưng.
Thịnh Đường tinh mắt nhìn thấy và phấn khởi lắm, ha, còn tiện thể dẫn theo cả cô.
“Sao bây giờ con gái chọn làm khảo cổ nhiều thế nhỉ.” Cô vẫn không quên lẩm bẩm một câu.
Giống như lúc trước tới Bắc Kinh, cô gái nhỏ kia gọi Giang Chấp cực kỳ nhiệt tình.
Giang Chấp bình tĩnh trả lời: “Thế mới nói, phụ nữ có thể chống một nửa bầu trời.”
Phụ nữ?
Thịnh Đường nhăn mũi, cô còn cách từ này khá xa, danh từ đại diện cho cô là thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp vô địch.
Người đàn ông nhận ra Giang Chấp trước, ra sức vẫy tay với anh, nụ cười treo trên gương mặt, vừa nhìn đã cảm nhận được là một người rất nhiệt tình hào phóng. Giang Chấp giơ tay ra hiệu một chút, khẽ cúi đầu, rảo nhanh bước chân.
Thịnh Đường ngồi trên chiếc va ly trên xe đẩy hành lý, được Giang Chấp đẩy cùng đi ra ngoài. Sau khi thấy vậy, cô hỏi Giang Chấp: “Thế này là nhìn ảnh nhận ra người hay đã gặp mặt trước đó rồi vậy? Ai đó?” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Thầy Khương.” Giang Chấp trêu chọc: “Trước khi lên máy bay ai là người nói sẽ mở rộng các mối quan hệ cho anh ấy nhỉ? Lại còn nói nào là thân thiết với thầy Khương đến mức nào, thế này là mắt em kém không nhìn ra thầy ấy à?”
Thịnh Đường nghe ra giọng điệu trêu tức của anh, bèn khoanh chân ngồi im trên chiếc va ly, đáp lại một câu cũng một chín một mười: “Chẳng liên quan gì đến mắt kém hay mắt tinh cả. Thầy Khương quá đẹp trai, em nhất thời không dám nhận.”
“Em cất ánh mắt đó lại cho anh ngay!”
…
Khương Tấn, đội trưởng đội khai quật và bảo vệ lăng mộ nhà Hán lần này, đã theo ngành khảo cổ hơn mười năm, có lượng kiến thức dồi dào và kinh nghiệm phong phú trong việc dẫn dắt đội nhóm. Hai người phụ nữ đi bên cạnh anh ấy, một người là cố vấn kỹ thuật văn hóa của đội, họ Bạch. Thịnh Đường nhìn không nhầm, cô ấy ngoài ba mươi, cũng có thể coi là đội ngũ tiên phong trẻ trung trong ngành.
Cô gái còn lại là người phụ trách chỗ ăn chỗ ở cho họ, họ Liễu, tên Liễu Dương. Cô ấy nói tên mình được gộp thành từ họ của bố mẹ, điển hình cho kết tinh của tình yêu. Vừa hỏi tới tuổi, quả nhiên là chạc tuổi Thịnh Đường. Dương Liễu kéo tay Thịnh Đường, nét mặt ngưỡng mộ nói: Cô xem hai chúng ta cũng tầm tuổi nhau mà cô đã lợi hại như vậy rồi, còn được làm học trò của một người lợi hại như anh ấy.
Thịnh Đường để mặc cho cô kéo tay mình, cười nói: Cô cũng rất khá mà, đi theo chuyến này xong cũng được chuyển lên chính thức rồi, một cơ hội rất tốt.
Cô hiểu rõ trong lòng, cô gái này e rằng sở dĩ cảm thấy cô lợi hại, chỉ vì có một sư phụ lợi hại thôi phải không, chứ cô ấy biết Thịnh Đường cô là ai mà khen lợi hại?
Khương Tấn chào Thịnh Đường, sau khi khen một câu “Tuổi trẻ tài cao” thì cùng với Giang Chấp ngồi vào hàng ghế sau, ngồi cùng còn có cô Bạch. Dọc đường xe chạy, vừa hay tiện cho Khương Tấn có thời gian giới thiệu tình hình lăng mộ cho Giang Chấp.
Phải nói rằng việc tìm ra lăng mộ nhà Hán này rất kịch tính.
Lúc đó chùa Long Phúc nằm ở huyện ngoại thành thành phố Phủ Tập phải sửa đường ống nước, khi đào các công nhân không cẩn thận dùng sức quá mạnh, xẻng húc xuống làm lộ ra một cánh cửa đá.
Chuyện này làm kinh động tới cảnh sát địa phương, sau đó có các chuyên gia khảo cổ vào cuộc, bắt đầu tiến hành khai quật mang tính bảo vệ.
Ban đầu khi đội khảo cổ vừa tới hiện trường, nhìn thấy hình thức và chỉnh thể của cánh cửa đó thì phán đoán sơ bộ có thể là Địa Cung.
Địa Cung nằm bên dưới Cổ Tháp ngàn năm, cũng đã từng có trường hợp như vậy tồn tại trước đó, tiện để đặt những món đồ và tư liệu quý giá.
Nhưng khi cánh cửa đá được mở ra thì tình hình có vẻ không ổn.
Bình luận facebook