Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224 - Chương 224
Chương 224
MỘT MÀN PHỦ ĐẦU
“Là một lăng mộ nhà Hán.” Khương Tấn nói với Giang Chấp: “Tuy rằng diện tích không lớn nhưng kết cấu cực kỳ quy chỉnh, là hình thái lăng mộ nhà Hán tiêu chuẩn, có quan tài, có thi thể, cũng đào được một lượng lớn các đồ tế phẩm, vòng, ngọc được chôn theo. Phân tích quy cách, nội dung và số lượng vật phẩm chôn theo trong mộ…, ban đầu chúng tôi cho rằng chủ nhân ngôi mộ có lẽ là một vị quan có chức tước khá cao.”
Giang Chấp trầm mặc một lúc rồi nói: “Bình thường tôi nghiên cứu có phần hạn hẹp về lăng mộ, thế nên có thể trình bày không đúng lắm. Theo tôi được biết, lăng mộ nhà Hán có nhiều nhất ở phía Nam, phía Bắc không nhiều, nhất là Đông Bắc lại càng hiếm gặp.”
Khương Tấn gật đầu: “Quần thể lăng mộ đời Hán ở phương Bắc quả thực không nhiều bằng phương Nam, nhất là Đông Bắc, nhưng ở phương Bắc có một nơi có quần thể lăng mộ đời Hán nổi tiếng nhất, quy mô cũng không nhỏ.”
Giang Chấp ngẫm nghĩ: “Quần thể cổ mộ Liêu Dương?”
“Đúng vậy.” Khương Tấn mỉm cười.
Giang Chấp thấy Khương Tấn cứ nhìn anh mãi không nói tiếp, bèn nhìn thẳng vào mắt anh ấy: “Ý của anh là, lăng mộ mà chúng ta sắp tới đây có liên quan tới quần thể lăng mộ nhà Hán ở Liêu Dương?”
Khương Tấn cười phá lên rất to: “Trước kia tôi nghe các thầy trong Cố Cung nói có cử một nhà khôi phục nước ngoài tới giúp đỡ, tôi còn thấy không phục đấy, nghĩ bụng một người quanh năm làm khôi phục văn vật ở nước ngoài sao có thể hiểu rõ tình hình Trung Quốc. Xem ra tôi thật sự nghĩ sai rồi. Fan thần, anh có được danh xưng này không hề tùy tiện đâu.”
Thịnh Đường tuy đang ngồi phía trước nhưng đằng sau nói gì cô vẫn nghe được rõ mồn một. Không khác cô, Liễu Dương cũng nghe rất rõ ràng, cô ấy ghé sát vào nói nhỏ với cô: “Sư phụ của cô lợi hại thật đấy, mới đó đã đoán ra được điểm mấu chốt.”
Thịnh Đường đắc ý. Dĩ nhiên rồi, nếu không thông minh như vậy, liệu cô có để ý đến được không?
Đằng sau, Khương Tấn tiếp tục nói với Giang Chấp: “Bây giờ chúng tôi đang nghi ngờ lăng mộ nhà Hán ở chùa Long Phúc là một chi của quần thể lăng mộ nhà Hán tại Liêu Dương, vì khoảng cách khá xa nên năm xưa khi quần thể lăng mộ nhà Hán tại Liêu Dương được khai quật, họ hoàn toàn không phát hiện ra khu vực này.”
Giang Chấp trầm mặc.
Lúc trước quyết định tiếp nhận lăng mộ nhà Hán này đơn thuần là vì trả nợ ân tình. Khi đó ở Bắc Kinh, anh cũng đã cùng các thầy trong Cố Cung xem hình ảnh và phân tích tình trạng hiện tại của bích họa trong lăng mộ nhà Hán này, sau đó có những phương hướng khôi phục bước đầu, cụ thể còn phải xem vật thực và hoàn cảnh xung quanh.
Nói một cách khác, trong tư liệu anh được đọc ở Cố Cung chỉ có bích họa, những thông tin liên quan đến bích họa không được nói rõ ràng, tỉ mỉ.
Trước đây bảo mật như vậy, thứ nhất có lẽ vì đang trong quá trình khai quật, thứ hai…
“Theo tôi được biết, đặc điểm lớn nhất của lăng mộ nhà Hán tại Liêu Dương chính là bích họa, nội dung cực kỳ phong phú, thế nên bích họa trong lăng mộ tại chùa Long Phúc của chúng ta có quan hệ mật thiết với lăng mộ tại Liêu Dương đúng không?”
Khương Tấn gật đầu: “Theo phán đoán của chúng tôi có lẽ là có liên quan, nhưng cụ thể vẫn phải đợi một chuyên gia như anh xuống mộ đánh giá mới được.”
Giang Chấp im lặng không nói nữa.
Thịnh Đường nghe thấy hết cuộc hội thoại ấy, quay đầu nhìn Giang Chấp.
Giang Chấp cũng ngước mắt lên nhìn cô thật nhanh.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Đường lập tức hiểu ra nỗi nghi hoặc trong lòng Giang Chấp, bèn cố tình hỏi Khương Tấn với thái độ vờ như thoải mái: “Thầy Khương, em nghe nói lăng mộ lần này có phần tà ma, hình như có bùa chú gì đó phải không ạ?”
Sắc mặt của Khương Tấn hơi tái đi, ngay cả cô Bạch ở bên cạnh rõ ràng cũng có phần ngượng ngập, lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rất nhanh, Khương Tấn bình thường trở lại, cười hỏi cô: “Chuyện bùa chú làm sao em biết được vậy?”
Thịnh Đường bày ra nét mặt tự nhiên: “Em nghe ngóng được từ mấy thầy ở Cố Cung, haizz, chỉ đơn giản là tò mò thôi, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên em xuống lăng mộ.”
Nghe xong, Khương Tấn thầm kinh ngạc, phải một lần nữa nhìn lại cô gái trông có vẻ rất nhỏ bé trước mặt mình.
Chẳng qua chỉ là một cô học trò, sao có thể có được một thông tin quan trọng như vậy từ các thầy ở Cố Cung? Hơn nữa, một thông tin quan trọng như thế qua lời nói của cô lại trở thành… đơn thuần là tò mò?
Có lai lịch gì đây?
Giang Chấp đọc vị được suy nghĩ của Khương Tấn, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: “Tin tức của cô ấy nhanh nhạy hơn tôi nhiều, mấy thầy giáo trong Cố Cung cho dù không nể mặt cô ấy thì cũng phải nể mặt bố của cô ấy.”
Khương Tấn không hiểu. Bố của cô ấy?
Giang Chấp mím môi cười khẽ: “Thịnh Tử Viêm.”
Khương Tấn bàng hoàng hiểu ra vấn đề, hóa ra là Thịnh Tử Viêm danh tiếng lẫy lừng, vậy thì khó trách.
Cô Bạch ngồi bên cạnh Khương Tấn cười nói: “Nha đầu thật là có số hưởng, bố là Thịnh Tử Viêm, sư phụ lại là Fan thần.”
Thịnh Đường quay đầu chắp tay hướng về phía sau: “Quá khen, quá khen.”
Cô lẳng lặng đánh mắt nhìn Giang Chấp.
Còn Giang Chấp cũng âm thầm đáp lại bằng một ánh mắt.
Ban nãy vấn đề mà Giang Chấp nghĩ tới chính là lăng mộ sở dĩ phải làm trong bí mật, hoặc là đang trong quá trình khai quật, hoặc là có chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Về lý do thứ hai, với tư cách là chuyên gia, Giang Chấp không thể hỏi rõ ràng, nhưng Thịnh Đường thì khác. Cô còn trẻ, có thể muốn làm gì tùy thích, không cần để ý bất cứ quy tắc lễ tiết nào, hơn nữa cho dù hỏi sai thì cùng lắm chỉ bị phán trẻ người non dạ, không hiểu chuyện.
Thế nên Thịnh Đường đọc hiểu ý của Giang Chấp, cũng tiện thể tặng cho đội khảo cổ một màn phủ đầu.
Họ đúng là tới đây để làm hỗ trợ kỹ thuật, nhưng điều kiện tiên quyết là, một khi xuống mộ, có bất kỳ chỗ nào bất thường đều không được giấu giếm họ.
Cô thầm nhủ trong lòng: Bố ơi bố à, con cậy có danh nghĩa của bố muốn làm gì thì làm cảm giác thật là tuyệt.
Còn điều mà Giang Chấp thầm nghĩ trong lòng lại là: Bác trai, nợ bác hai ân tình, một là mượn danh tiếng của bác; hai là lừa mất con gái cưng của bác.
Cũng không biết có phải Khương Tấn kiêng dè thật sự hay mọi người đều là những người thông minh, cũng hiểu rõ ý tứ trong lòng nhau, nên không định giấu giếm, úp mở thêm nữa. Suy nghĩ giây lát, anh ấy nói với Giang Chấp: “Khoảng thời gian gần đây, trong lăng mộ quả thực đã xảy ra một chuyện kỳ lạ.”
Nói tới đây, anh ấy hơi ngừng lại, dường như đang muốn tìm kiếm một từ ngữ thích hợp, ngẫm nghĩ mãi vẫn không tìm được từ thích hợp nên đành thôi. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Anh ấy nói thẳng thừng: “Trên tường đá của lăng mộ có một bức tranh quỷ núi, có một buổi tối, quỷ núi trong bức bích họa đó đã sống lại!”
***
Tiêu Dã lái xe, từ chung cư đâm thẳng tới sa mạc Gobi, đi một mạch theo hướng hang số 0.
Khoảng thời gian ấy, tất cả mọi người trên xe đều không ai nói gì, bao gồm cả Tiêu Dã.
Người lái xe không biết đang nghĩ gì, người ngồi xe nhìn ra sa mạc mênh mông ngoài cửa sổ cũng không biết đang suy tư gì.
Nếu là bình thường, chỉ cần mấy người trên xe thôi cũng đủ làm chiếc xe náo loạn đến bung cả nắp rồi.
Cứ như vậy họ tới trước hang số 0.
Tiêu Dã dừng xe lại, tắt máy.
Sau khi mấy người họ bước xuống thì cùng đồng thời nhìn về phía cửa hang số 0 và đều sửng sốt.
Kỳ Dư hai mắt mơ màng, lẩm bẩm: “Đúng là niêm phong hoàn toàn, triệt để đấy.” Nói tới đây, anh ấy ngừng lại, giọng hơi nghẹn ngào.
Thẩm Dao nhìn sống núi vốn dĩ là vị trí của hang số 0, trong phút chốc khóe mắt chợt ửng đỏ.
La Chiếm tiến lên trước, vỗ vỗ vai Kỳ Dư, không nói câu gì.
Tiêu Dã cũng đứng im, chỉ dựa vào đầu xe, hai tay đút túi quần, trầm mặc chăm chú nhìn về phía trước. Mấy hôm trước anh cũng tới đây, giống như vẫn còn những chấp niệm trong lòng vậy, rằng nhất định phải tới đây xem xét.
Viện hành động rất nhanh, hang số 0 đã bị niêm phong hoàn toàn.
Không phải chỉ dán một tờ giấy niêm phong ngoài cửa hang là xong, cũng không phải là dùng khóa khóa chặt hang lại, mà là lợi dụng đất cát của núi để dựng lên một bức tường bên ngoài hang, hoàn toàn không khác gì một sống núi, vĩnh viễn phong bế hang số 0 và mọi thứ bên trong nó trong dòng sông của thời gian.
Nơi họ từng làm việc, nơi họ từng lập lời thề nhất định phải khiến nó được nhìn thấy lại ánh sáng đã bị chôn vùi bởi bức tường núi với vô số cát bụi này như vậy đấy…
MỘT MÀN PHỦ ĐẦU
“Là một lăng mộ nhà Hán.” Khương Tấn nói với Giang Chấp: “Tuy rằng diện tích không lớn nhưng kết cấu cực kỳ quy chỉnh, là hình thái lăng mộ nhà Hán tiêu chuẩn, có quan tài, có thi thể, cũng đào được một lượng lớn các đồ tế phẩm, vòng, ngọc được chôn theo. Phân tích quy cách, nội dung và số lượng vật phẩm chôn theo trong mộ…, ban đầu chúng tôi cho rằng chủ nhân ngôi mộ có lẽ là một vị quan có chức tước khá cao.”
Giang Chấp trầm mặc một lúc rồi nói: “Bình thường tôi nghiên cứu có phần hạn hẹp về lăng mộ, thế nên có thể trình bày không đúng lắm. Theo tôi được biết, lăng mộ nhà Hán có nhiều nhất ở phía Nam, phía Bắc không nhiều, nhất là Đông Bắc lại càng hiếm gặp.”
Khương Tấn gật đầu: “Quần thể lăng mộ đời Hán ở phương Bắc quả thực không nhiều bằng phương Nam, nhất là Đông Bắc, nhưng ở phương Bắc có một nơi có quần thể lăng mộ đời Hán nổi tiếng nhất, quy mô cũng không nhỏ.”
Giang Chấp ngẫm nghĩ: “Quần thể cổ mộ Liêu Dương?”
“Đúng vậy.” Khương Tấn mỉm cười.
Giang Chấp thấy Khương Tấn cứ nhìn anh mãi không nói tiếp, bèn nhìn thẳng vào mắt anh ấy: “Ý của anh là, lăng mộ mà chúng ta sắp tới đây có liên quan tới quần thể lăng mộ nhà Hán ở Liêu Dương?”
Khương Tấn cười phá lên rất to: “Trước kia tôi nghe các thầy trong Cố Cung nói có cử một nhà khôi phục nước ngoài tới giúp đỡ, tôi còn thấy không phục đấy, nghĩ bụng một người quanh năm làm khôi phục văn vật ở nước ngoài sao có thể hiểu rõ tình hình Trung Quốc. Xem ra tôi thật sự nghĩ sai rồi. Fan thần, anh có được danh xưng này không hề tùy tiện đâu.”
Thịnh Đường tuy đang ngồi phía trước nhưng đằng sau nói gì cô vẫn nghe được rõ mồn một. Không khác cô, Liễu Dương cũng nghe rất rõ ràng, cô ấy ghé sát vào nói nhỏ với cô: “Sư phụ của cô lợi hại thật đấy, mới đó đã đoán ra được điểm mấu chốt.”
Thịnh Đường đắc ý. Dĩ nhiên rồi, nếu không thông minh như vậy, liệu cô có để ý đến được không?
Đằng sau, Khương Tấn tiếp tục nói với Giang Chấp: “Bây giờ chúng tôi đang nghi ngờ lăng mộ nhà Hán ở chùa Long Phúc là một chi của quần thể lăng mộ nhà Hán tại Liêu Dương, vì khoảng cách khá xa nên năm xưa khi quần thể lăng mộ nhà Hán tại Liêu Dương được khai quật, họ hoàn toàn không phát hiện ra khu vực này.”
Giang Chấp trầm mặc.
Lúc trước quyết định tiếp nhận lăng mộ nhà Hán này đơn thuần là vì trả nợ ân tình. Khi đó ở Bắc Kinh, anh cũng đã cùng các thầy trong Cố Cung xem hình ảnh và phân tích tình trạng hiện tại của bích họa trong lăng mộ nhà Hán này, sau đó có những phương hướng khôi phục bước đầu, cụ thể còn phải xem vật thực và hoàn cảnh xung quanh.
Nói một cách khác, trong tư liệu anh được đọc ở Cố Cung chỉ có bích họa, những thông tin liên quan đến bích họa không được nói rõ ràng, tỉ mỉ.
Trước đây bảo mật như vậy, thứ nhất có lẽ vì đang trong quá trình khai quật, thứ hai…
“Theo tôi được biết, đặc điểm lớn nhất của lăng mộ nhà Hán tại Liêu Dương chính là bích họa, nội dung cực kỳ phong phú, thế nên bích họa trong lăng mộ tại chùa Long Phúc của chúng ta có quan hệ mật thiết với lăng mộ tại Liêu Dương đúng không?”
Khương Tấn gật đầu: “Theo phán đoán của chúng tôi có lẽ là có liên quan, nhưng cụ thể vẫn phải đợi một chuyên gia như anh xuống mộ đánh giá mới được.”
Giang Chấp im lặng không nói nữa.
Thịnh Đường nghe thấy hết cuộc hội thoại ấy, quay đầu nhìn Giang Chấp.
Giang Chấp cũng ngước mắt lên nhìn cô thật nhanh.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Đường lập tức hiểu ra nỗi nghi hoặc trong lòng Giang Chấp, bèn cố tình hỏi Khương Tấn với thái độ vờ như thoải mái: “Thầy Khương, em nghe nói lăng mộ lần này có phần tà ma, hình như có bùa chú gì đó phải không ạ?”
Sắc mặt của Khương Tấn hơi tái đi, ngay cả cô Bạch ở bên cạnh rõ ràng cũng có phần ngượng ngập, lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rất nhanh, Khương Tấn bình thường trở lại, cười hỏi cô: “Chuyện bùa chú làm sao em biết được vậy?”
Thịnh Đường bày ra nét mặt tự nhiên: “Em nghe ngóng được từ mấy thầy ở Cố Cung, haizz, chỉ đơn giản là tò mò thôi, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên em xuống lăng mộ.”
Nghe xong, Khương Tấn thầm kinh ngạc, phải một lần nữa nhìn lại cô gái trông có vẻ rất nhỏ bé trước mặt mình.
Chẳng qua chỉ là một cô học trò, sao có thể có được một thông tin quan trọng như vậy từ các thầy ở Cố Cung? Hơn nữa, một thông tin quan trọng như thế qua lời nói của cô lại trở thành… đơn thuần là tò mò?
Có lai lịch gì đây?
Giang Chấp đọc vị được suy nghĩ của Khương Tấn, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: “Tin tức của cô ấy nhanh nhạy hơn tôi nhiều, mấy thầy giáo trong Cố Cung cho dù không nể mặt cô ấy thì cũng phải nể mặt bố của cô ấy.”
Khương Tấn không hiểu. Bố của cô ấy?
Giang Chấp mím môi cười khẽ: “Thịnh Tử Viêm.”
Khương Tấn bàng hoàng hiểu ra vấn đề, hóa ra là Thịnh Tử Viêm danh tiếng lẫy lừng, vậy thì khó trách.
Cô Bạch ngồi bên cạnh Khương Tấn cười nói: “Nha đầu thật là có số hưởng, bố là Thịnh Tử Viêm, sư phụ lại là Fan thần.”
Thịnh Đường quay đầu chắp tay hướng về phía sau: “Quá khen, quá khen.”
Cô lẳng lặng đánh mắt nhìn Giang Chấp.
Còn Giang Chấp cũng âm thầm đáp lại bằng một ánh mắt.
Ban nãy vấn đề mà Giang Chấp nghĩ tới chính là lăng mộ sở dĩ phải làm trong bí mật, hoặc là đang trong quá trình khai quật, hoặc là có chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Về lý do thứ hai, với tư cách là chuyên gia, Giang Chấp không thể hỏi rõ ràng, nhưng Thịnh Đường thì khác. Cô còn trẻ, có thể muốn làm gì tùy thích, không cần để ý bất cứ quy tắc lễ tiết nào, hơn nữa cho dù hỏi sai thì cùng lắm chỉ bị phán trẻ người non dạ, không hiểu chuyện.
Thế nên Thịnh Đường đọc hiểu ý của Giang Chấp, cũng tiện thể tặng cho đội khảo cổ một màn phủ đầu.
Họ đúng là tới đây để làm hỗ trợ kỹ thuật, nhưng điều kiện tiên quyết là, một khi xuống mộ, có bất kỳ chỗ nào bất thường đều không được giấu giếm họ.
Cô thầm nhủ trong lòng: Bố ơi bố à, con cậy có danh nghĩa của bố muốn làm gì thì làm cảm giác thật là tuyệt.
Còn điều mà Giang Chấp thầm nghĩ trong lòng lại là: Bác trai, nợ bác hai ân tình, một là mượn danh tiếng của bác; hai là lừa mất con gái cưng của bác.
Cũng không biết có phải Khương Tấn kiêng dè thật sự hay mọi người đều là những người thông minh, cũng hiểu rõ ý tứ trong lòng nhau, nên không định giấu giếm, úp mở thêm nữa. Suy nghĩ giây lát, anh ấy nói với Giang Chấp: “Khoảng thời gian gần đây, trong lăng mộ quả thực đã xảy ra một chuyện kỳ lạ.”
Nói tới đây, anh ấy hơi ngừng lại, dường như đang muốn tìm kiếm một từ ngữ thích hợp, ngẫm nghĩ mãi vẫn không tìm được từ thích hợp nên đành thôi. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Anh ấy nói thẳng thừng: “Trên tường đá của lăng mộ có một bức tranh quỷ núi, có một buổi tối, quỷ núi trong bức bích họa đó đã sống lại!”
***
Tiêu Dã lái xe, từ chung cư đâm thẳng tới sa mạc Gobi, đi một mạch theo hướng hang số 0.
Khoảng thời gian ấy, tất cả mọi người trên xe đều không ai nói gì, bao gồm cả Tiêu Dã.
Người lái xe không biết đang nghĩ gì, người ngồi xe nhìn ra sa mạc mênh mông ngoài cửa sổ cũng không biết đang suy tư gì.
Nếu là bình thường, chỉ cần mấy người trên xe thôi cũng đủ làm chiếc xe náo loạn đến bung cả nắp rồi.
Cứ như vậy họ tới trước hang số 0.
Tiêu Dã dừng xe lại, tắt máy.
Sau khi mấy người họ bước xuống thì cùng đồng thời nhìn về phía cửa hang số 0 và đều sửng sốt.
Kỳ Dư hai mắt mơ màng, lẩm bẩm: “Đúng là niêm phong hoàn toàn, triệt để đấy.” Nói tới đây, anh ấy ngừng lại, giọng hơi nghẹn ngào.
Thẩm Dao nhìn sống núi vốn dĩ là vị trí của hang số 0, trong phút chốc khóe mắt chợt ửng đỏ.
La Chiếm tiến lên trước, vỗ vỗ vai Kỳ Dư, không nói câu gì.
Tiêu Dã cũng đứng im, chỉ dựa vào đầu xe, hai tay đút túi quần, trầm mặc chăm chú nhìn về phía trước. Mấy hôm trước anh cũng tới đây, giống như vẫn còn những chấp niệm trong lòng vậy, rằng nhất định phải tới đây xem xét.
Viện hành động rất nhanh, hang số 0 đã bị niêm phong hoàn toàn.
Không phải chỉ dán một tờ giấy niêm phong ngoài cửa hang là xong, cũng không phải là dùng khóa khóa chặt hang lại, mà là lợi dụng đất cát của núi để dựng lên một bức tường bên ngoài hang, hoàn toàn không khác gì một sống núi, vĩnh viễn phong bế hang số 0 và mọi thứ bên trong nó trong dòng sông của thời gian.
Nơi họ từng làm việc, nơi họ từng lập lời thề nhất định phải khiến nó được nhìn thấy lại ánh sáng đã bị chôn vùi bởi bức tường núi với vô số cát bụi này như vậy đấy…
Bình luận facebook