• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (3 Viewers)

  • Chương 96 - Chương 96

Chương 96 ĐẾN ĐÂY LÀ VÌ GIANG CHẤP

Đôn Hoàng.



Trong chiếc lều trên sa mạc Gobi, Kỳ Dư ngồi quay lưng về phía cửa hang, mắt to trừng mắt nhỏ với Tia Sét Xanh.



Gió quạt cứ thế vù vù thổi, bật ở mức to nhất, mái tóc rậm rạp của Kỳ Dư giống như rong biển… Rong biển, rong biển, rong biển, đung đưa theo gió.



Sau một màn đọ mắt đúng mười lăm phút, Kỳ Dư tuyên bố bại trận, gào rú một tiếng.



La Chiếm dựa nghiêng người vào một góc lều, khuỷu tay chống lên một chiếc ba lô cỡ đại, nhìn thấy cảnh ấy bèn ngao ngán lắc đầu: Đi đo sự kiên nhẫn với rùa, tay Kỳ Dư này rõ ràng là muốn tự ngược mà?



Có lẽ trong màn giằng co dài dằng dặc vừa rồi, cuối cùng Tia Sét Xanh cũng phát hiện ra thứ mọc trên đầu Kỳ Dư không phải là rong biển, nên cũng chẳng buồn đoái hoài tới anh nữa, chậm chạp bò tới bên cạnh chiếc đĩa. Mặc cho gió to thổi phần phật vào trong lều cũng không thể ngăn cản sự kiên định của nó và những bước chân chắc chắn của nó…



“Kỳ Dư.” La Chiếm uể oải kêu lên một tiếng.



Kỳ Dư nhìn kỹ lại tình hình, phát đau đầu.



Hai ngón tay của anh giữ chắc mai rùa của Tia Sét Xanh, một lần nữa bế nó trở về phía đối diện, khuyên nhủ hết nước hết cái: “So với bố mày, tao coi như là người nhân từ rồi đúng không? Còn dẫn mày ra ngoài hóng gió. Nghe lời một chút có được không? Bản thân mày có đường ruột như thế nào mày còn không biết à?”



Đàn gảy tai “rùa”…



Tia Sét Xanh lại kiên định không dời di chuyển sang bên cạnh, hơn nữa còn là đi đường ngang.



Kỳ Dư quyết tâm tới cùng, một chân đá lên mai rùa của nó, chỉ tay vào nó: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải không? Tao cảnh cáo mày, mày đừng có đi mãi vào con đường sai trái không biết quay đầu. Mày còn tiếp tục như vậy tao sẽ ngay lập tức, ngay lúc này đưa mày về nhà nhốt lại. Tới lúc đó ấy à… A! La Chiếm!”



Một tiếng kêu thảm thiết!



La Chiếm ngẩng đầu lên nhìn, ôi trời!

Anh ấy vội vàng tiến tới.



Tia Sét Xanh cắn Kỳ Dư, là một hành động đang tiếp diễn…



“Nhả ra.” La Chiếm quát to với Tia Sét Xanh.



Tia Sét Xanh kiên quyết cắn chặt ngón tay Kỳ Dư không chịu nhả, đôi mắt to như hạt đậu xanh tỏa ra một sự kiên quyết mà trước nay chưa bao giờ xuất hiện: Chỉ tay vào tôi hả?



Cả cuộc đời này, thứ Kỳ Dư lo lắng nhất chính là đôi tay của mình, thậm chí có một dạo vì muốn rèn giũa độ mềm dẻo cho tay còn đi lấy da chết, đi đắp mặt nạ tay. Anh gào lên như phát điên: “La Chiếm! Đừng có nói lý lẽ với nó nữa, nó không hiểu được đâu! Mau mau cứu lấy… tay của tôi!”



La Chiếm cảm thấy phát phiền vì tiếng gào ầm ĩ của anh: “Im lặng!” Anh giơ tay búng lên đầu Tia Sét Xanh: “Còn không nhả ra là tao mang mày đi hầm canh đấy mày tin không?”



Một giây sau, tiếng kêu thảm thương của Kỳ Dư càng to hơn chứ không thuyên giảm.



“Đừng có uy hiếp nó nữa… đau chết tôi rồi!”



Cứng mềm đều không chịu à.



“Trời ơi, tôi cũng đâu phải bác sỹ thú y, có thể nói chuyện với nó sao!” La Chiếm quay đầu gào: “Tại cậu lắm chuyện cơ, chỉ tay vào mặt nó làm gì? Chủ thế nào thì thú cưng thế ấy, tôi hết cách rồi, đằng nào thì cậu cũng không đứt đầu ngón tay được đâu.”



Kỳ Dư nước mắt lưng tròng, hạ thấp giọng đề nghị: “Hay là… dịu dàng một chút, hôn nó một cái nhỉ?”



“Thì hôn đi… Từ đã, Kỳ Dư, cậu nói vậy là có ý gì? Tôi hôn?”



Kỳ Dư nhịn một lúc rất lâu, “ừm” một tiếng, ngay sau đó La Chiếm định đứng dậy nhưng bị Kỳ Dư giơ tay giữ chặt lại, nét mặt van vỉ: “Bây giờ nó coi tôi là thù địch, lỡ như nó nghĩ tôi định giở trò với nó rồi tiếp tục cắn tôi thì phải làm sao?”



La Chiếm cũng quả thực khâm phục khả năng phản xạ của Kỳ Dư: “Thế cậu không sợ nó cắn tay tôi à?”



Kỳ Dư ngẫm nghĩ một chút: “Không thể nào, trông cậu đẹp trai thế này mà…”



“Cậu cảm thấy nó biết phân biệt xấu đẹp hay sao?”



“Không cần cậu cảm thấy, tôi cần tôi cảm thấy.” Kỳ Dư lấy bả vai huých vào người anh ấy một cái: “Tôi cảm thấy trong mắt tôi cậu là đẹp nhất…”



“Cút ra kia.”



“La Chiếm, ngón tay của tôi mà bị phế cậu cũng chẳng được lợi gì đâu, chí ít sẽ không còn ai làm món mỳ Trùng Khánh cho cậu nữa, đúng không? Lẽ nào trông chờ vào Thịnh Đường? Cô ấy chỉ hận không thể ép cậu ra bã thôi, nửa chút thương xót như tôi dành cho cậu cũng không có.” Kỳ Dư mang chiêu bài tình cảm ra thuyết phục La Chiếm: “Khẩn trương khẩn trương lên, đừng có lằng nhằng nữa, đầu ngón tay của tôi sắp mất cảm giác rồi.”

La Chiếm câm nín, nhìn anh một lúc lâu: “Kỳ Dư, cậu đang nói hết sức nghiêm túc hay đang chọc tôi vậy?”



“Chuyện nghiêm trọng liên quan tới ngón tay của tôi, tôi đùa với cậu làm gì hả?”



“Hôn rùa, cậu nghĩ cái gì vậy? Có tác dụng đếch gì?” La Chiếm sắp bùng nổ rồi.



“Cậu cũng đâu có thể lấy kìm cạy miệng nó ra được?” Kỳ Dư sắp khóc hết nước mắt: “Làm được cách nào thì hay cách đó đi, còn có thể nghĩ ra cách nào khác chứ? Cậu phải tin rằng Tia Sét Xanh đã được thuần hóa!”



Đúng là không còn cách nào khác. Tia Sét Xanh này nhất quyết không chịu mở miệng, La Chiếm cũng không thể vì chuyện này mà tàn nhẫn ra tay giết nó được, phải không.



Nghĩ xem nào…



“Mỗi ngày một bữa mỳ Trùng Khánh, quà sáng hằng ngày cậu đi mua.” La Chiếm tăng thêm điều kiện.



Kỳ Dư trợn ngược tròng trắng lên: “Cậu không sợ ăn đến phát buồn nôn à?”



“Cậu mặc kệ tôi? Có được hay không?”



“Được được được.”



La Chiếm thật ra cũng có chút căng thẳng. Anh ấy hắng giọng, chỉ lo đặt nụ hôn này xuống thật sự sẽ bị nó cắn. Anh ấy cảnh cáo nó: “Mày mà dám cắn tao, tao thật sự sẽ không khách khí với mày đâu.”



Dứt lời, anh ấy tức tốc hôn nhẹ một cái lên trán nó.



Trước sau cũng chỉ một giây…



“Xong rồi hả?” Kỳ Dư còn chưa kịp phản ứng lại, thấy ngón tay của mình vẫn còn bị cắn, mặt bèn xị ra: “Không được này.”



La Chiếm quả thật chưa bao giờ bắt gặp một con rùa rắn mềm đều không chịu kiểu này. Thấy Tia Sét Xanh cứ nhìn mình chằm chằm, anh ấy đe dọa: “Mày vừa vừa phai phải thôi nhé, đừng có không nể mặt anh em. Mày mà chọc giận tao, tao sẽ thật sự nhốt mày ở trong nhà không thả ra ngoài nữa đâu.”



Họ lập tức thấy đôi mắt Tia Sét Xanh nhẹ nhàng đảo đảo rồi từ từ, chậm rãi nhả ra. Đầu ngón tay của Kỳ Dư được giải phóng. Giơ tay lên, anh nhìn thấy nơi đó đã rách da rớm máu, bèn tru lên một tiếng: “Tia Sét Xanh, mày được lắm. Tao vừa làm mẹ, vừa làm bố chăm sóc cho mày, mày báo đáp lại tao thế này đây? Thật sự đành lòng cắn một miếng…”



Rùa không có răng, nhưng có mõm. Sau miếng cắn của nó, chưa coi đầu ngón tay anh là thịt nhai nát là khá lắm rồi.



Kỳ Dư nhìn chằm chằm theo cái bóng chậm rãi bò đi của Tia Sét Xanh, còn muốn tiếp tục đau khổ tố cáo, không ngờ lại có một phát hiện mới: “Sao dáng đi của Tia Sét Xanhlại hơi phiêu nhỉ?” Ngay sau đó anh bật cười: “Không phải là đã trúng mỹ nam kế của cậu, choáng váng rồi đấy chứ?”

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

La Chiếm chẳng buồn đoái hoài nữa, cầm túi dụng cụ lên: “Cút nhanh! Có vào hang nữa hay thôi?”

Hang chắc chắn là phải vào rồi, trước khi trời sập xuống vẫn phải khôi phục cho xong bích họa… Kỳ Dư giơ ngón tay lên, mặt méo xệch: “Có cần phải tiêm một mũi phòng bệnh dại không?”



***



Qua khung cửa hoa được làm bằng nghệ thuật thủ công Phiên Hoàng, Thịnh Đường nhìn đôi nam nữ đang đứng bên ngoài điện.



Có lúc cô ngẫm nghĩ cảm thấy duyên phận gặp gỡ của con người quả thật kỳ diệu. Nghĩ kiểu gì cô cũng không thể ngờ được mới ngoài hai mươi tuổi mình đã được chứng kiến cảnh tượng này. Quan trọng là còn đứng trong Tử Cấm Thành.



Cô gái ấy rất xinh đẹp.



Mười phút trước, cô ấy xuất hiện tại Quyện Cần Trai, khi gọi tên của Giang Chấp, giọng nói rung động lòng người tới bất ngờ. Thịnh Đường cảm nhận, tiếng “Giang Chấp” ấy chứa đựng một tình cảm sâu nặng.



“Cô ấy tên là Trình Gia Hủy, tốt nghiệp khoa Lịch sử, đã theo ngành khôi phục văn vật được vài năm, về sau tập trung hẳn vào mảng trưng bày, triển lãm và nghiên cứu văn vật trong bảo tàng, cũng từng xuất bản không ít sách, có một chút tiếng tăm. Đầu năm nay cô ấy về nước, hiện tại đang hỗ trợ học thuật tại Cố Cung.”



Tiêu Dã và Thịnh Đường đứng song song trước cửa sổ. Anh ấy giới thiệu ngắn gọn đôi ba câu về lai lịch của cô gái này. Ở khung cửa sổ bên kia, ngay bên cạnh họ, Tiểu Du và Thẩm Dao cũng đang hóng chuyện. Tiểu Du nói: “Hóa ra cô Trình và thầy Giang quen biết nhau, bình thường muốn hẹn gặp cô Trình rất khó khăn.”



Tiêu Dã nghe xong thầm buông một tiếng thở dài trong lòng, xem ra cô ấy tới đây là để gặp mặt Giang Chấp.



Thịnh Đường bặm môi không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào Trình Gia Hủy ở bên ngoài điện.



Trẻ tuổi như vậy mà đã được làm hỗ trợ học thuật tại Cố Cung, hơn nữa lại có kinh nghiên cứu học thuật tại nước ngoài, xem ra là một người con gái rất có năng lực. Ban nãy ngay cả thầy Hứa khi nhìn thấy cô ấy, về thái độ cũng khá khách khí.



Cô ấy nói với thầy Hứa: Thầy Hứa cứ đi làm việc đi, mấy thầy cô đây giao lại cho em là được rồi.



Rộng rãi, chừng mực, chín chắn, điềm đạm, ngữ khí vừa phải, đúng mực nhưng lại êm tai, lúc mỉm cười nhẹ nhàng đôi mắt như long lanh nước…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom