Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97 - Chương 97
Chương 97 TRANG PHỤC “DƯ NÀY”
Lúc đó Thịnh Đường còn chưa trở vào trong, đứng ngay bên cạnh Giang Chấp, được quan sát ở khoảng cách rất gần thế nào gọi là người con gái dịu dàng như nước.
Sau khi thầy Hứa đi khỏi, Giang Chấp bèn nói với cô: Bên ngoài nóng lắm, cô vào trong điện trước đợi tôi.
… Chắc là chê cô gây cản trở chứ gì.
Hai người này không biết đang nói chuyện gì, Giang Chấp quay lưng về phía đại điện bên này, Thịnh Đường không thể nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt rạng rỡ như hoa của Trình Gia Hủy. Cả người cô ấy trông đều rất thoải mái, mái tóc dài đến vai hơi uốn xoăn, màu tóc ngả về phía nâu nhạt, trông rất mát mẻ. Cô ấy ăn mặc cũng đơn giản, một chiếc váy liền, vạt váy dài qua đầu gối một chút, rất vừa phải, dưới chân là một đôi giày gót thấp màu xanh khói, để lộ mu bàn chân trắng như ngọc.
Dịu dàng nữ tính, cho dù đứng giữa trời oi ả trông cũng rất thoải mái, mát mẻ.
Chắc là Giang Chấp thích con gái ăn mặc kiểu này chăng.
Thịnh Đường nhớ lại nét mặt đầy chê bai lúc trước anh dành cho bộ đồ cô mặc, nếu không phải chê cô ăn mặc già như một bà lão thì cũng cho rằng bộ yếm với chiếc quần lao động đó của cô xấu thảm hại, còn yêu cầu cô phải mặc váy…
Anh thích nhìn con gái mặc váy, chẳng phải trước mặt đã xuất hiện một người đấy sao?
Trông Trình Gia Hủy có vẻ rất vui, khóe mắt đầu mày đều thấm đẫm nụ cười. Chẳng hiểu vì sao, Thịnh Đường lại có một cảm giác, Trình Gia Hủy chắc chắn thích Giang Chấp, hơn nữa thật sự là kiểu đi tới đâu cũng chỉ chú ý đến anh, đặt anh vào trái tim vậy.
Người đàn ông cao lớn, người con gái nhỏ nhắn, xinh đẹp, ăn mặc trong sáng, giống như một cảnh đẹp được khảm vào lớp gạch lưu ly trên bức tường đỏ, hoàn toàn không hề tương phản, còn rất đẹp mắt, rất nghệ thuật. Thịnh Đường nhìn ngắm cảnh ấy, cảm thấy dù là bố cục hay là sự kết hợp màu sắc giữa người và cảnh thì đều hòa hợp tới mức khiến người ta… Ừm, nhưng mà trong mỹ thuật lại yêu cầu một nét đẹp không cân đối, khung cảnh quá hòa hợp ngược lại sẽ không đẹp nữa.
Đúng vậy, về phương diện này cô tuyệt đối có quyền phát ngôn.
Buổi chiều, thi thoảng lại có một cơn gió nhỏ thổi xuyên qua đại điện, thoang thoảng bay vào mùi hương người con gái, nhẹ nhàng, không giống mùi nước hoa mà là một mùi hương hoa hết sức tự nhiên.
Có lẽ trên bả vai Giang Chấp dính thứ gì đó, Trình Gia Hủy bèn đưa tay phủi đi giúp anh, động tác cũng quá đỗi tự nhiên. Giang Chấp hơi nghiêng mặt qua nhìn một chút, tiện thể tầm mắt quay lại nhìn về phía đại điện bên này.
Ánh mắt của Thịnh Đường bất ngờ chạm phải ánh mắt anh. Cô bỗng hoảng hốt, vội vàng quay đi, giả vờ như đang ngắm khung cửa.
Đến lúc cô chợt nhận ra hình như mình hơi căng thẳng thái quá, ngước mắt lên lần nữa thì Giang Chấp đã quay đi từ lúc nào, lại duy trì tư thế như lúc nãy, làm như ánh mắt vừa rồi chỉ là vô tình.
Hai người họ thoạt nhìn là biết rất thân thuộc, thậm chí là quan hệ không hề đơn giản.
Ngay cả Tiểu Du cũng nhận ra vấn đề, bèn hóng chuyện hỏi: “Thầy Tiêu, cô Trình và thầy Giang có quan hệ thế nào vậy ạ?”
Câu này rõ ràng là hỏi Tiêu Dã, nhưng chẳng hiểu vì sao, trái tim Thịnh Đường chợt thắt lại, tai cô điên cuồng dỏng lên nghe.
Tiêu Dã khẽ thở dài một tiếng: “Hai người này ấy à… Một hai câu là không thể nói rõ ràng được. Tóm lại vẫn là mấy kiểu quan hệ đó của nam nữ thôi, gì mà yêu hận tình thù, lâm li bi đát gì đó.”
Trái tim đang thắt lại đó của Thịnh Đường lại giống như bị một bàn tay lớn túm chặt lấy trong giây lát, như dời sông lấp biển, ngón tay bỗng dưng có cảm giác đau đớn. Cô cúi đầu xuống nhìn, chẳng biết đầu ngón tay đã bị chính cô bứt đến đỏ rực từ lúc nào.
Tiểu Du ở bên kia buông một tiếng thở dài: “Cô Trình xinh đẹp thật đấy, chắc là thầy Giang thích cô ấy chăng. Hai người họ đứng với nhau thật là xứng đôi, ngưỡng mộ chết đi được.”
Thịnh Đường phồng má, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.
Thật ra bản thân cô cũng cảm thấy đôi trai gái trước mặt rất xứng, chỉ có điều nhìn thấy họ cô không thoải mái, một cảm giác hoàn toàn khác với trước đây khi cô cho rằng Giang Chấp và Thẩm Dao đứng cạnh nhau cũng xứng đôi.
Có lẽ chính Thẩm Dao cũng không thích nghe câu nói ấy bèn hắng giọng: “Để thầy Hứa đi, tôi còn tưởng sẽ có một giáo viên khác chuyên nghiệp hơn xuất hiện, không ngờ chỉ mải mê nói chuyện yêu đương. Theo tôi thấy, chúng ta vẫn nên tự túc nghiên cứu thì hơn.”
Cô ấy quay người bỏ đi, tiếp tục quan sát tranh ba chiều.
Tiểu Du cũng không muốn người ngoài cảm thấy cô ấy quá mê trai bèn buông một câu nhẹ tênh “Đẹp trai như vậy nhưng lại là hoa đã có chủ, thật đáng tiếc”, sau đó đi theo Thẩm Dao.
Tiêu Dã cũng đã ngắm đủ, anh ấy uể oải vươn vai: “Kẹo Dẻo, để đại sư huynh dẫn em qua phòng khác xem, đi thôi.”
“À…” Thịnh Đường ấp úng, gãi gãi đầu: “Em muốn đợi thêm một lúc.”
Tiêu Dã không hiểu: “Đợi gì nữa?”
Một câu hỏi đã khiến Thịnh Đường ngẩn người. Phải, đợi gì chứ?
Tiêu Dã nhìn cô một lúc rồi lại đánh mắt ngó ra ngoài cửa sổ, cuối cùng quay lại nhìn thẳng lên mặt cô: “Đợi Giang Chấp hả? Vậy thì em cứ ngồi đó đợi đi.”
Cô Trình Gia Hủy này cũng chẳng biết nghe ngóng từ đâu được thông tin Giang Chấp tới Cố Cung, đến đây khí thế hùng hùng hổ hổ, lẽ nào lại dễ dàng để cho Giang Chấp đi? Anh ấy thấy chuyện này không mấy hy vọng.
“Ai nói là em đợi anh ta chứ?” Thịnh Đường cảm thấy hơi gượng gạo, nhưng phần nhiều là vì đang xuất hiện một sự hụt hẫng trong lòng, cảm xúc này đến thật sự khó hiểu.
Cô rút di động trong túi quần ra khuơ khuơ trước mặt Tiêu Dã: “Em còn đang phải hỏi giúp Kỳ Dư đây này, mạng người quan trọng.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tiêu Dã sửng sốt: “Đã đến mức mạng người quan trọng rồi em còn đợi gì nữa?”
… Thật ra cũng không đến mức “mạng người quan trọng”.
Thịnh Đường cầm chặt di động, nhất thời không biết phải nói sao: “Em đang nghĩ, chen ngang vào cuộc nói chuyện của người ta là không lịch sự.”
Tiêu Dã nhìn cô, bật cười, nhưng cũng không nói thêm gì, càng dứt khoát không đi nữa, ở lại cùng với cô.
Thấy vậy, Thịnh Đường càng cảm thấy trong lòng mình như có thêm chỗ dựa, lát sau cô nói: “Cách ăn mặc của cô Trình trông nữ tính ra phết, nhỉ.”
Tiêu Dã “ừm” một tiếng.
Thịnh Đường âm thầm cụp mắt xuống, nhìn lại mấy món đồ trên người mình… Người ta thì váy trắng trong sáng, thuần khiết, cô thì sơ mi mỏng cài cúc vẽ hình chó hoạt hình, cúc áo ban nãy còn bị Giang Chấp kéo ra nên hơi lỏng lẻo, bên dưới là một chiếc quần bò bảy tấc và đi một đôi Chunky sneakers hầm hố.
Người ta tóc dài bay bay, đuôi tóc uốn xoăn bồng bềnh tinh tế là thế, cô thì buộc cao đuôi ngựa, đội mũ lưỡi trai, đến lúc nóng hơn nữa thì hoặc là tết tóc lại hoặc là búi củ tỏi… Cô cảm thấy cực kỳ kỳ lạ một chuyện. Mấy người thả tóc vào những ngày hè oi ả như thế này lẽ nào không thấy nóng ư!
Tóm lại là cô, cô sẽ cảm thấy nóng. Thế nên chỉ cần mùa hè vừa sang, mái tóc của cô lúc nào cũng bị mấy sợi dây thun in dấu hết bên trái lại sang bên phải, phải dưỡng qua một mùa đông, mái tóc mới suôn mềm trở lại.
Thứ gọi là “nữ tính”, quả thực đừng mang ra so sánh giữa người với người, bằng không sẽ có bên tức chết.
Nhưng Tiêu Dã cũng không chút khách sáo, khẳng định lại suy nghĩ của cô: “Tóm lại là nữ tính hơn em. Kẹo Dẻo à, sư huynh vẫn chỉ có một câu nói đó thôi. Em tự nói xem, em cũng là một cô bé rất xinh xắn, có thể mặc một số…” Anh ấy đưa tay vẽ một đường từ trên xuống dưới: “Bộ trang phục ‘dư này’ không?”
Thịnh Đường bất chợt nhớ tới câu nói trước đó của Giang Chấp: Nhìn không ra đấy, phát triển cũng rất tốt…
Cô không giận, cũng bắt chước anh ấy vẽ lại một đường tương tự rồi hỏi ngược lại: “Nếu em ăn mặc dư này, anh nghĩ em còn có thể đi vào trong hang không?”
Kể cũng phải.
Tiêu Dã gật đầu rồi đề nghị: “Thì bình thường ấy, đâu phải em ở mãi trong hang 24 trên 24 giờ. Ví dụ như lúc đi công tác này, em cũng không cần phải ăn mặc thế này…”
“Thế nào?”
Mong muốn được sống sót của Tiêu Dã rất mãnh liệt, anh ấy lập tức hắng giọng: “Đáng yêu như thế này.”
Thịnh Đường biết tỏng anh ấy chắc nói thật lòng đâu. Cô thở dài, quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tiêu Dã, cả anh cũng cảm thấy bông hoa hồng đó xinh đẹp sao?”
Tiêu Dã phì cười, quả thật giỏi đặt biệt danh, cũng một chín một mười với anh ấy đấy.
“Rất xinh đẹp.”
Thịnh Đường quay phắt đầu lại: “Anh cảm thấy em đẹp hơn hay cô ấy đẹp hơn?”
Tiêu Dã đưa tay xoay người cô lại, nói rất chân thành: “Kẹo Dẻo, sư huynh cảm thấy em là cô gái xinh đẹp nhất.”
Thịnh Đường cảm động ra mặt: “Sư huynh, cảm ơn anh đã chịu nói thật, nhưng có thể đừng gọi em là Kẹo Dẻo nữa được không?”
Di động trong tay lại rung lên.
Thịnh Đường mở lên xem, giậm chân: “Kỳ Dư thật là phiền phức, toàn kiếm thêm phiền phức cho em…”
Lúc đó Thịnh Đường còn chưa trở vào trong, đứng ngay bên cạnh Giang Chấp, được quan sát ở khoảng cách rất gần thế nào gọi là người con gái dịu dàng như nước.
Sau khi thầy Hứa đi khỏi, Giang Chấp bèn nói với cô: Bên ngoài nóng lắm, cô vào trong điện trước đợi tôi.
… Chắc là chê cô gây cản trở chứ gì.
Hai người này không biết đang nói chuyện gì, Giang Chấp quay lưng về phía đại điện bên này, Thịnh Đường không thể nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt rạng rỡ như hoa của Trình Gia Hủy. Cả người cô ấy trông đều rất thoải mái, mái tóc dài đến vai hơi uốn xoăn, màu tóc ngả về phía nâu nhạt, trông rất mát mẻ. Cô ấy ăn mặc cũng đơn giản, một chiếc váy liền, vạt váy dài qua đầu gối một chút, rất vừa phải, dưới chân là một đôi giày gót thấp màu xanh khói, để lộ mu bàn chân trắng như ngọc.
Dịu dàng nữ tính, cho dù đứng giữa trời oi ả trông cũng rất thoải mái, mát mẻ.
Chắc là Giang Chấp thích con gái ăn mặc kiểu này chăng.
Thịnh Đường nhớ lại nét mặt đầy chê bai lúc trước anh dành cho bộ đồ cô mặc, nếu không phải chê cô ăn mặc già như một bà lão thì cũng cho rằng bộ yếm với chiếc quần lao động đó của cô xấu thảm hại, còn yêu cầu cô phải mặc váy…
Anh thích nhìn con gái mặc váy, chẳng phải trước mặt đã xuất hiện một người đấy sao?
Trông Trình Gia Hủy có vẻ rất vui, khóe mắt đầu mày đều thấm đẫm nụ cười. Chẳng hiểu vì sao, Thịnh Đường lại có một cảm giác, Trình Gia Hủy chắc chắn thích Giang Chấp, hơn nữa thật sự là kiểu đi tới đâu cũng chỉ chú ý đến anh, đặt anh vào trái tim vậy.
Người đàn ông cao lớn, người con gái nhỏ nhắn, xinh đẹp, ăn mặc trong sáng, giống như một cảnh đẹp được khảm vào lớp gạch lưu ly trên bức tường đỏ, hoàn toàn không hề tương phản, còn rất đẹp mắt, rất nghệ thuật. Thịnh Đường nhìn ngắm cảnh ấy, cảm thấy dù là bố cục hay là sự kết hợp màu sắc giữa người và cảnh thì đều hòa hợp tới mức khiến người ta… Ừm, nhưng mà trong mỹ thuật lại yêu cầu một nét đẹp không cân đối, khung cảnh quá hòa hợp ngược lại sẽ không đẹp nữa.
Đúng vậy, về phương diện này cô tuyệt đối có quyền phát ngôn.
Buổi chiều, thi thoảng lại có một cơn gió nhỏ thổi xuyên qua đại điện, thoang thoảng bay vào mùi hương người con gái, nhẹ nhàng, không giống mùi nước hoa mà là một mùi hương hoa hết sức tự nhiên.
Có lẽ trên bả vai Giang Chấp dính thứ gì đó, Trình Gia Hủy bèn đưa tay phủi đi giúp anh, động tác cũng quá đỗi tự nhiên. Giang Chấp hơi nghiêng mặt qua nhìn một chút, tiện thể tầm mắt quay lại nhìn về phía đại điện bên này.
Ánh mắt của Thịnh Đường bất ngờ chạm phải ánh mắt anh. Cô bỗng hoảng hốt, vội vàng quay đi, giả vờ như đang ngắm khung cửa.
Đến lúc cô chợt nhận ra hình như mình hơi căng thẳng thái quá, ngước mắt lên lần nữa thì Giang Chấp đã quay đi từ lúc nào, lại duy trì tư thế như lúc nãy, làm như ánh mắt vừa rồi chỉ là vô tình.
Hai người họ thoạt nhìn là biết rất thân thuộc, thậm chí là quan hệ không hề đơn giản.
Ngay cả Tiểu Du cũng nhận ra vấn đề, bèn hóng chuyện hỏi: “Thầy Tiêu, cô Trình và thầy Giang có quan hệ thế nào vậy ạ?”
Câu này rõ ràng là hỏi Tiêu Dã, nhưng chẳng hiểu vì sao, trái tim Thịnh Đường chợt thắt lại, tai cô điên cuồng dỏng lên nghe.
Tiêu Dã khẽ thở dài một tiếng: “Hai người này ấy à… Một hai câu là không thể nói rõ ràng được. Tóm lại vẫn là mấy kiểu quan hệ đó của nam nữ thôi, gì mà yêu hận tình thù, lâm li bi đát gì đó.”
Trái tim đang thắt lại đó của Thịnh Đường lại giống như bị một bàn tay lớn túm chặt lấy trong giây lát, như dời sông lấp biển, ngón tay bỗng dưng có cảm giác đau đớn. Cô cúi đầu xuống nhìn, chẳng biết đầu ngón tay đã bị chính cô bứt đến đỏ rực từ lúc nào.
Tiểu Du ở bên kia buông một tiếng thở dài: “Cô Trình xinh đẹp thật đấy, chắc là thầy Giang thích cô ấy chăng. Hai người họ đứng với nhau thật là xứng đôi, ngưỡng mộ chết đi được.”
Thịnh Đường phồng má, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.
Thật ra bản thân cô cũng cảm thấy đôi trai gái trước mặt rất xứng, chỉ có điều nhìn thấy họ cô không thoải mái, một cảm giác hoàn toàn khác với trước đây khi cô cho rằng Giang Chấp và Thẩm Dao đứng cạnh nhau cũng xứng đôi.
Có lẽ chính Thẩm Dao cũng không thích nghe câu nói ấy bèn hắng giọng: “Để thầy Hứa đi, tôi còn tưởng sẽ có một giáo viên khác chuyên nghiệp hơn xuất hiện, không ngờ chỉ mải mê nói chuyện yêu đương. Theo tôi thấy, chúng ta vẫn nên tự túc nghiên cứu thì hơn.”
Cô ấy quay người bỏ đi, tiếp tục quan sát tranh ba chiều.
Tiểu Du cũng không muốn người ngoài cảm thấy cô ấy quá mê trai bèn buông một câu nhẹ tênh “Đẹp trai như vậy nhưng lại là hoa đã có chủ, thật đáng tiếc”, sau đó đi theo Thẩm Dao.
Tiêu Dã cũng đã ngắm đủ, anh ấy uể oải vươn vai: “Kẹo Dẻo, để đại sư huynh dẫn em qua phòng khác xem, đi thôi.”
“À…” Thịnh Đường ấp úng, gãi gãi đầu: “Em muốn đợi thêm một lúc.”
Tiêu Dã không hiểu: “Đợi gì nữa?”
Một câu hỏi đã khiến Thịnh Đường ngẩn người. Phải, đợi gì chứ?
Tiêu Dã nhìn cô một lúc rồi lại đánh mắt ngó ra ngoài cửa sổ, cuối cùng quay lại nhìn thẳng lên mặt cô: “Đợi Giang Chấp hả? Vậy thì em cứ ngồi đó đợi đi.”
Cô Trình Gia Hủy này cũng chẳng biết nghe ngóng từ đâu được thông tin Giang Chấp tới Cố Cung, đến đây khí thế hùng hùng hổ hổ, lẽ nào lại dễ dàng để cho Giang Chấp đi? Anh ấy thấy chuyện này không mấy hy vọng.
“Ai nói là em đợi anh ta chứ?” Thịnh Đường cảm thấy hơi gượng gạo, nhưng phần nhiều là vì đang xuất hiện một sự hụt hẫng trong lòng, cảm xúc này đến thật sự khó hiểu.
Cô rút di động trong túi quần ra khuơ khuơ trước mặt Tiêu Dã: “Em còn đang phải hỏi giúp Kỳ Dư đây này, mạng người quan trọng.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tiêu Dã sửng sốt: “Đã đến mức mạng người quan trọng rồi em còn đợi gì nữa?”
… Thật ra cũng không đến mức “mạng người quan trọng”.
Thịnh Đường cầm chặt di động, nhất thời không biết phải nói sao: “Em đang nghĩ, chen ngang vào cuộc nói chuyện của người ta là không lịch sự.”
Tiêu Dã nhìn cô, bật cười, nhưng cũng không nói thêm gì, càng dứt khoát không đi nữa, ở lại cùng với cô.
Thấy vậy, Thịnh Đường càng cảm thấy trong lòng mình như có thêm chỗ dựa, lát sau cô nói: “Cách ăn mặc của cô Trình trông nữ tính ra phết, nhỉ.”
Tiêu Dã “ừm” một tiếng.
Thịnh Đường âm thầm cụp mắt xuống, nhìn lại mấy món đồ trên người mình… Người ta thì váy trắng trong sáng, thuần khiết, cô thì sơ mi mỏng cài cúc vẽ hình chó hoạt hình, cúc áo ban nãy còn bị Giang Chấp kéo ra nên hơi lỏng lẻo, bên dưới là một chiếc quần bò bảy tấc và đi một đôi Chunky sneakers hầm hố.
Người ta tóc dài bay bay, đuôi tóc uốn xoăn bồng bềnh tinh tế là thế, cô thì buộc cao đuôi ngựa, đội mũ lưỡi trai, đến lúc nóng hơn nữa thì hoặc là tết tóc lại hoặc là búi củ tỏi… Cô cảm thấy cực kỳ kỳ lạ một chuyện. Mấy người thả tóc vào những ngày hè oi ả như thế này lẽ nào không thấy nóng ư!
Tóm lại là cô, cô sẽ cảm thấy nóng. Thế nên chỉ cần mùa hè vừa sang, mái tóc của cô lúc nào cũng bị mấy sợi dây thun in dấu hết bên trái lại sang bên phải, phải dưỡng qua một mùa đông, mái tóc mới suôn mềm trở lại.
Thứ gọi là “nữ tính”, quả thực đừng mang ra so sánh giữa người với người, bằng không sẽ có bên tức chết.
Nhưng Tiêu Dã cũng không chút khách sáo, khẳng định lại suy nghĩ của cô: “Tóm lại là nữ tính hơn em. Kẹo Dẻo à, sư huynh vẫn chỉ có một câu nói đó thôi. Em tự nói xem, em cũng là một cô bé rất xinh xắn, có thể mặc một số…” Anh ấy đưa tay vẽ một đường từ trên xuống dưới: “Bộ trang phục ‘dư này’ không?”
Thịnh Đường bất chợt nhớ tới câu nói trước đó của Giang Chấp: Nhìn không ra đấy, phát triển cũng rất tốt…
Cô không giận, cũng bắt chước anh ấy vẽ lại một đường tương tự rồi hỏi ngược lại: “Nếu em ăn mặc dư này, anh nghĩ em còn có thể đi vào trong hang không?”
Kể cũng phải.
Tiêu Dã gật đầu rồi đề nghị: “Thì bình thường ấy, đâu phải em ở mãi trong hang 24 trên 24 giờ. Ví dụ như lúc đi công tác này, em cũng không cần phải ăn mặc thế này…”
“Thế nào?”
Mong muốn được sống sót của Tiêu Dã rất mãnh liệt, anh ấy lập tức hắng giọng: “Đáng yêu như thế này.”
Thịnh Đường biết tỏng anh ấy chắc nói thật lòng đâu. Cô thở dài, quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tiêu Dã, cả anh cũng cảm thấy bông hoa hồng đó xinh đẹp sao?”
Tiêu Dã phì cười, quả thật giỏi đặt biệt danh, cũng một chín một mười với anh ấy đấy.
“Rất xinh đẹp.”
Thịnh Đường quay phắt đầu lại: “Anh cảm thấy em đẹp hơn hay cô ấy đẹp hơn?”
Tiêu Dã đưa tay xoay người cô lại, nói rất chân thành: “Kẹo Dẻo, sư huynh cảm thấy em là cô gái xinh đẹp nhất.”
Thịnh Đường cảm động ra mặt: “Sư huynh, cảm ơn anh đã chịu nói thật, nhưng có thể đừng gọi em là Kẹo Dẻo nữa được không?”
Di động trong tay lại rung lên.
Thịnh Đường mở lên xem, giậm chân: “Kỳ Dư thật là phiền phức, toàn kiếm thêm phiền phức cho em…”
Bình luận facebook