-
Chương 536-540
Chương 536 Một mình xông vào căn cứ
Trân Bảo cảng nằm ở quần đảo Hạ Uy Di ở giữa Thái Bình Dương, là đại bản doanh của Mỹ quốc để kiểm soát Thái Bình Dương.
Đồng thời cũng là cốt lõi của chuỗi đảo thứ ba, tuyến đầu bố trí binh lực hậu phương lớn, coi là một đạo thành trì phòng ngự cuối cùng của chính Mỹ quốc!
Vào chiến tranh thế giới thứ hai năm đó, Đảo quốc và Mỹ quốc khai chiến, chính là lựa chọn đánh lén căn cứ hải quân Trân Bảo cảng, để hải quân Mỹ quốc trong nháy mắt rơi vào trạng thái tê liệt. Điều này cũng đủ để chứng minh, tầm quan trọng của nơi đây đối với Mỹ quốc!
"Tiểu Diệp tướng quân cũng không phải là muốn...cứ như thế xông vào đại bản doanh của Mỹ quốc chứ?"
"Căn cứ hải quân ở Trân Bảo cảng này, thế nhưng là khu chỉ huy trung tâm của Mỹ quốc ở Thái Bình Dương! Ở trên đảo trú đóng hơn vạn quân Mỹ, còn có mấy chục chiếu tàu chiến!"
"Mỹ quốc thế nhưng là khác với Đảo quốc, thực lực hải quân của bọn họ, tuyệt đối không phải là võ lực của một người là có khả năng ngăn cản!"
...
Cùng lúc đó, các vị cấp cao của quân đội Hoa Hạ, đối với cử động lần này đều khiến cho họ kinh ngạc tới ngây người.
Ngay cả quân đội Mỹ quốc cũng đang ở trong trạng thái mật thiết chú ý nhất cử nhất động, đều cũng đang nghĩ mãi mà không hiểu.
"Cái tên này muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn thật đúng là muốn lấy sức một người đối kháng với toàn bộ chiến khu Thái Bình Dương của Mỹ quốc chúng ta?"
"Hắn đây là tự chui đầu vào lưới! Tự tìm đường chết!"
"Truyền mệnh lệnh của ta xuống, thông báo cho tàu chiến cản đường, không thể để người này tới gần Trân Bảo cảng nửa bước!"
...
Diệp Trần mang theo Tô San một đường phi nhanh, đi tới một nơi cách Trân Bảo đảo còn có khoảng trăm dặm thì ở trên vùng biển phía trước đột nhiên xuất hiện một đoàn tàu chiến xếp thành một hàng, ngăn cản đường đi của bọn hắn.
"Diệp tiên sinh, Tran Bảo đảo ở đằng trước, nơi này là trung tâm tổng chỉ huy của hải quân Mỹ quốc tại chiến khu Thái Bình Dương, ngài nhất định phải tiến lên như vậy sao? Bọn họ cũng sẽ không bởi vì ta là con tin mà sẽ không công kích ngài!"
Tô San thấy Diệp Trần không có ý tứ quay đầu lại một chút nào thì nhịn không được mở miệng hướng Diệp Trần nhắc nhở.
Không nghĩ tới, Diệp Trần vẫn không nói một lời, bỗng nhiên con ngón búng ra, một ngọn lửa màu đỏ thắm từ trong đầu ngón tay của Diệp Trần phát ra, trong nháy mắt chui vào trong cơ thể của Tô San.
Tô San bỗng nhiên cảm thấy trong cơ thể mình có thế một cỗ năng lương cực kỳ nguy hiểm, giống như lúc nào cũng có thể thôn phệ cả người nàng, vẻ mặt không thể không thay đổi lớn, "Ngài...ngài đã làm gì đối với ta?
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Một chút thủ đoạn nhỏ phòng ngừa ngươi chạy trốn mà thôi! Ngoan ngoãn chờ ta ở chỗ này, chờ ta tiêu diệt căn cứ quân sự trên biển của các ngươi, ngươi còn phải tiếp tục dẫn đường cho ta!"
Nói xong lời này, cũng mặc kệ Tô San có đồng ý hay không, Diệp Trần trực tiếp hướng năm chiếu tàu chiến đấu phía trước mà lao tới.
Tô San nghe được điều này, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhìn qua thân ảnh đang chạy như điên kia thì khóe miệng không thể không lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác, thấp giọng nói:
"Chẳng lẽ hắn thật đúng là muốn một mình đơn đấu vớ toàn bộ căn cứ quân sự trên biển của Mỹ quốc? Quả thực không biết sống chết!"
Cũng khó trách Tô San sẽ không coi trọng Diệp Trần.
Trên toàn bộ Trân Bảo đảo có mấy vạn lính hải quân Mỹ quốc được trang bị hoàn mỹ, ba tàu sân bay, hàng chục tàu chiến và hàng trăm chiếc máy bay chiến đấu!
Lại thêm, trang bị của quân đội Mỹ quốc đều là vũ khí tiên tiến nhất trên thế giới.
Dưới cái nhìn của cô, đừng nói diệt đi toàn bộ căn cứ hải quân ở Trân Bảo đảo, mà chính năm chiếc tàu chiến đấu trước mắt này cũng đã đủ để đánh cho cường giả cấp bậc như Trụ Tư cũng phải chạy trối chết.
Mà Diệp Trần coi như thực lực mạnh hơn Trụ Tư rất nhiền, nhưng vẫ là xa xa không đủ sức để chống lại toàn bộ một căn cứ hải quân.
...
"Công kích!!!"
Theo bộ chỉ huy hải quân Mỹ quốc ra lệnh một tiếng, năm chiếc tàu chiến đấu kia gần như cùng một lúc nã pháo!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Theo từng tiếng nổ vang rền vang lên, đạn pháo đầy trời xẹt qua bầu trời đêm yên tĩnh, hướng phương hướng hai người Diệp Trần thi nhau nổ bắn ra mà đến!
Oanh! Oanh! Oanh!
Ngay sau đó, từ viên từng quả đạn pháo giống như hạt mưa đầy trời, từ trên không trung rơi xuống, sau đó nổ tung lên.
Thấy cảnh này, Tô San ở phía sau không thể không lộ ra nụ cười lạnh khinh miệt, "Tuy rằng tàu chiến được trang bị đạn pháo bình thường hẳn là còn chư đủ để tạo thành uy hiếp đối với người này, thế nhưng hàng chục nghìn quả đạn pháo oanh tạc cùng một chỗ thì co như người ngươi là sắt thép cũng gánh không được đi!"
Tuy nhiên, giọng nói lầm bà lầm bầm của Tô San vừa mới rơi xuống, ngay sau đó nhìn thấy một cảnh tượng mà ngay lập tức khiến cô ta phải trợn mắt há hốc mồm.
"Cái gì!"
Chỉ thấy, ở bên trong hỏa lực đầy trời kia bỗng nhiên phát ra một đạo ánh vàng sáng chói!
Sau đó Tô San đã thấy được một cảnh tượng mà khiến cả đời cô phải khó quên.
Chỉ thấy, cả người Diệp Trần tỏa ra ánh sáng vàng, ở bên trong hỏa lực đầy trời, đạp không mà đi, vậy mà tứng bước một hướng về phía năm chiếc tàu chiến đấu kia tới gần!
Mà mặc cho những quả đạn pháo oanh tạc như thế nào, toàn bộ đều bị cái vòng bảo hộ màu vàng kim ở trên người Diệp Trần dội ngược lại, căn bản không có cách nào tới gần hai người bọn họ trong vòng mười thước!
Chỉ chốc lát công phu, Diệp Trần đã tới gần đến trong phạm vi mười dặm của nắm chiếc tàu chiến đấu kia.
"Hôm nay, ta sẽ để cho người trong thiên hạ mở mang kiến thức một chút lực lượng chân chính của Diệp Cuồng Tiên ta!"
Diệp Trần bỗng nhiên cao giọng mở miệng, giọng nói cuồn cuộn giống như tiếng sấm mùa xuân, ở trên mặt biển bát ngát, quanh quẩn ra ngoài xa xa, vô cùng rõ ràng truyền tới trên năm chiếc tàu chiến đấu kia, vào mỗi một cái lỗ tai của đại quân Mỹ quốc!
Tuy rằng có rất nhiều người cũng không hiểu tiếng Hoa, thế nhưng lại có thể cảm nhận được sát khí cường đại trong giọng nói của Diệp Trần!
"Hắn muốn làm cái gì?"
"Đó là vật gì!"
"Hắn vậy mà thật xông lại!"
...
Dưới ánh mắt vô cùng kinh hãi của mọi người, trên người Diệp Trần bỗng nhiên phát ra một đạo ánh sáng tím yêu dị!
Sau đó, tốc độ cả người cũng đột nhiên tăng vọt lên, trong nháy mắt laao qua làn đạn pháo đầu trời kia, vó tới trong phạm phi ngàn mét của năm chiếc tàu chiến đấu kia!
"Nhanh! Ngăn hắn lại! Tuyệt đối không thể để cho hắn xông lại!"
Theo bộ chỉ huy hải quân Mỹ quốc ra lệnh một tiếng, hơn mười chiến máy bay chiếm đấu F 35 sớm đã chuẩn bị sẵn sàng cũng đã gia nhập vào trong cuộc chiến, từ trên không trung hơn ngàn mét bắt đầu bắn ra tên lửa đạn đạo, công kích về phía Diệp Trần, muốn ngăn cản hắn tới gần tàu chiến đấu.
"Hừ!"
Diệp Trần lập tức hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên thân thể trậm xuống, hạ xuống trên mặt biển dễ dàng né tranh tên lửa đạn đạo tập kích kia.
Phi công điều khiển máy bay trong máy bay chiến đấu F35 kia, lập tức tinh thần của mỗi người đều chấn động, lập tức điều khiển máy bay chiến đấu, cũng lao xuống dưới, muốn tiến hành truy kích đối với Diệp Trần.
Tuy nhiên không ai nghĩ tới, sau khi Diệp Trần rơi và trên mặt biển, bỗng nhiên ở trên mặt biển giẫm mạnh một cái.
Bành!
Trên mặt biển lập tức xuất hiện một cái hố sâu tới mấy chục mét!
Trong nháy mắt nhấc lên từng cơn sóng biển cao tới hơn trăm mét!
Mà cùng lúc đó, Diệp Trần mượn nhờ lực lượng của một lần giẫm mạnh này, cả người đã bay lên không trung, trong nháy mắt độ cao đạt tới hơn ngàn mét trên không trung!
"Chết!"
Bạch! Bạch! Bạch!
Theo một tiếng quát to của Diệp Trần, một đạo kiếm mang màu tím dài đến vài trăm mét, trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh.
Mà sau một lát, mười mấy chiếc máy bay chiến đấu F35 kia vậy mà toàn bộ bị luồng kiếm mang màu tím kia phá hủy, không một mống nào có thể may mắn sống sót!
"Cái gì!"
Vô luận là Tô San ở đằng sau, hay là các vị cấp cao trong trung tâm chỉ huy của căn cứ hải quân Mỹ quốc, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Đây chính là mười máy chiếc máy bay chiến đấu tân tiên nhất trên Trái Đất, lại bị đối phương giống như đang nhào nặn đồ chơi, trong nháy mắt phá hủy!
Chương 537 Đại khai sát giới
"Nhanh rút lui! Tất cả đơn vị nhanh chóng rút lui!"
Trung tâm chỉ huy nhìn thấy Diệp Trần đảo mắt đã tiêu diệt mười mấy chiếc máy bay chiến đấu, lúc này mới hạ đạt mệnh lệnh rút lui.
Đáng tiếc, những chiếc tàu chiến đấu kia tuy rằng có tốc độ di chuyển rất nhanh, nhưng ở trước mặt Diệp Trần thì tốc độ này chẳng khác mấy con vịt bơi giữa cái ao.
"Phá!"
Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, cũng đã đuổi kịp một chiếc tàu chiến đấu trong đó rồi mới nâng Tử Quỳnh Kiếm trong tay lên, trực tiếp chém xuống một kiếm!
đại quân Mỹ quốc ở trên tàu chiến đấu này, chỉ nhìn thấy ở trên bầu trời có một tia ánh sáng chói mắt màu tím đang hướng đánh về phía bọn họ.
Ầm!
Ầm ầm!!
Xoạt!
Sau một khắc, tất cả binh sĩ Mỹ quốc ở trên tàu chiến đấu này, chỉ cảm thấy một cỗ xung kích cường đại, trực tiếp đánh bọn hắn bay ra ngoài!
Mà binh sĩ ở trên những chiếc tàu chiến khác, chiếc tàu chiến đấu kia gần ba vạn tấn, lại bị một đạo kiếm mang màu tím dài vài trăm mét rõ ràng chém thành hai nửa!
"Hả! Oh My GOD!"
"Đây rốt cuộc là thứ đồ gì? Chẳng lẽ là siêu nhân? Hay là người ngoài hành tinh?"
"Chạy mau a!!"
...
Trong toàn bộ trận doanh của hải quân Mỹ quốc, lập tức một mảnh bạo loạn, tất cả mọi người kia ở dưới một cảnh tượng vô cùng rung động, đã hoàn toàn từ bở được ý niệm chống cự, hận không thể nhanh chóng thoát khỏi chiến trường, tránh đi ác ma đáng sợ trước mắt này!
Tuy nhiên, sau khi một kiếm của Diệp Trần chém một chiếc tàu chiến cỡ lớn thành hai khúc, lại không có ý tứ muốn dừng tay một chút nào, tung người nhảy lên đã đuổi tới một chiếc tàu chiến khác.
Rầm rầm rầm!
Oanh long long long long!
Thanh kiếm trong tay Diệp Trần vậy mà giống như dao phay cắt dưa hấu, mỗi một lần vung ra một kiếm, đã chặt đứt đôi một chiếc tàu chiến đấu.
Chỉ trong chớp mắt, năm chiếc tàu chiến đấu vậy mà toàn bộ bị hủy ở trên tay của hắn.
Mà vào lúc này, các vị cấp cao hải quân Mỹ quốc thấy cảnh này thì lập tức bắt đầu luống cuống, "Nhanh! Dùng đạn đạo bắn nó cho ta! Cho ta bắn hung hăng vào cho ta! Tuyệt đối không được để cho hắn lên đảo!"
...
Theo mệnh lệnh này được hạ đạt.
Rầm rầm rầm!
Từng quả từng quả tên lửa đạn đạo từ căn cứ hản quân trên Trân Bảo cảng bắn ra, giống như từng đạo lưu tinh thiên thạch hướng về phía vùng biển chỗ Diệp Trần mà bắn tới!
Đến cùng là hải quân Mỹ quốc ở giữa căn cứ chiến khu Thái Bình Dương, phòng vệ tự nhiên không phải ở một nơi nào khác có thể so sánh.
Trong nháy mắt, mấy chục quả tên lửa đạn đạo đảo mắt mà tới, đủ để thổi bay vùng biển dưới chân Diệp Trần.
Tuy nhiên, Diệp Trần vậy mà vẫn không có lùi lại nửa bước, ngược lại đâm đầu xông tới!
"Diệt cho ta!"
Mắt thấy mấy chục quả tên lửa đạn đạo có uy lực mạnh mẽ đã bay tới trước mặt, Diệp Trần lại giơ Tử Quỳnh Kiếm lên một lần nữa, hung hăng một kiếm bổ xuống!
Xoạt!
Một đạo kiếm mang màu tím dài đến hơn ngàn mét, ở trên bầu trời đêm xẹt qua, vậy mà mạnh mẽ xé nứt bầu trời tạo thành một vết nứt dài!
Sau một khắc, tốc độ của mấy chục quả tên lửa đạn đạo bỗng nhiên trở nên chậm lại vô số lần, sau đó lại bị hút vào bên trong vết nứt không gian.
Trong nháy mắt những quả tên lửa đạn đạo kia như là đột nhiên biến mất ở trên bầu trời không còn tăm hơi.
Sau đó thân thể Diệp Trần lại ngoáng một cái đã vượt qua hơn mười dặm, mà căn cứ Hải quân trên Trân Bảo cảng cũng đã gần ngay trước mắt!
"Cái gì!"
Các vị cấp cao tại trung tâm chỉ huy, tất cả toàn bộ đều lập tức trợn tròn mắt:
"Cái tên này, vậy mà đơn giản như thế đã đột phá phòng tuyến của chúng ta?"
"Chẳng lẽ hắn là ma quỷ hay sao?"
"Một khi để cho hắn xông vào trong căn cứ, vậy chúng ta coi như hoàn toàn xong đời!"
"Trung tướng các hạ, chúng ta bây giờ nên làm thế nào cho phải?"
Tất cả mọi người thi nhau nhìn về phía người cầm quyền cao nhất tại chiến khu Thái Bình Dương, Trung tướng Mễ Hiết Nhĩ.
Mễ Hiết Nhĩ cũng đang chau mày, hơi trầm ngâm một lát sau, cắn răng nói:
"Nhanh! Tên lửa đạn đạo tiếp tục oanh tạc! Đồng thời xuất động đội tàu ngầm hạt nhân tiến hành chặn đường! Ta cũng không tin không ngăn được hắn!"
...
Đạp đạp đạp!
Diệp Trần hóa thành một đạo lưu quang, tốc độ đã vượt qua vận tôc của âm thanh, ở trên mặt biển lưu lại từng đạo tàn ảnh.
Mắt thấy sắp xông vào trong căn cứ, phía trước đột nhiên lại xuất hiện mấy chục quả tên lửa đạn đạo!
Tiếp theo, dưới chân cũng bỗng nhiên chấn động!
Diệp Trần không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức bay lên trời, trong nháy mắt nhảy vọt đến hơn ngàn mét trên không trung!
Mà gần như cùng lúc đó, mấy chục quả tên lửa hành trình từ dưới mặt biển nổ bắn mà ra.
Diệp Trần lập tức bị một đàn tên lửa đạn đạo một trên một dưới bao vây ở giữa.
"Hừ!"
Diệp Trần lập tức hừ lạnh một tiếng, "Thập Phương Vô Địch!"
Bá bá bá!
Kiếm mang màu tím bay múa đầy trời, ở trên dưới xung quanh Diệp Trần, tạo thành một cái vòng bảo hộ kiếm khí có đường kính đạt tới vài trăm mét.
Sau khi tên lửa đạn đạo đầy trời kia, cùng với khí của Diệp Trần va chạm vào nhau, lập tức tất cả đều nổ tung.
"Đánh trúng?"
Trung tâm chỉ huy tại căn cứ hải quân, các vị cấp cao của Mỹ quốc, tất cả đều nhìn chòng chọc vào một đoàn hỏa lực ở trên màn hình kia.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều thất vọng.
Bạch!
Hỏa lực kia còn chưa có tan hết, một cái bóng người màu vàng óng từ bên trong lao ra!
Diệp Trần không hư hao chút nào, hơn nữa trong nháy mắt đã vượt qua hơn mười dặm, vào lúc này đã xông vào bên trong căn cứ hải quân.
"Phù phù!"
Trong trung tâm chỉ huy, tất cả mọi người đều đặt mông ngã ngồi xuống ghế, từng sắc mặt đều rất khó coi.
"Xong! Lần này thì hoàn toàn xong rồi!"
Mễ Hiết Nhĩ như là mất hồn, hai mắt ngốc trệ vô thần, trong miệng nghẹn ngào lẩm bẩm nói.
Ngay cả phòng hộ bằng tên lửa đạn đạo cũng không ngăn cản được bước tiến của Diệp Trần, một khi để cho hắn giết vào trong căn cứ, thì mấy tên binh lính bình thường kia làm sao sẽ là đối thủ của cái tên ác ma này?
Đúng lúc này, một tê sĩ quan da trắng lao vào, thở hổn hển nói:
"Trung tướng các hạ, ác ma kia đã giết đi vào, xin ngài với các vị ngồi ở đây, cần phải tranh thủ thời gian rút lui!"
Mễ Hiết Nhĩ sững sờ, chợt thở dài một hơi nói:
"Không còn kịp nữa rồi! Lấy thực lực kinh khủng của tên kia, chúng ta căn bản không có bất luận một cơ hội nào có thể chạy thoát!"
Sắc mặt của những người còn lại lập tức càng thêm đau thương.
Tuy rằng bọn họ đều là quân nhân, sớm đã có chuẩn bị chết trận nơi sa trường, thế nhưng vừa nghĩ tới, bọn họ có hải quân mạnh nhất trên thế giới, bây giờ lại thua ở trong tay của một người, lập tức cảm thấy uất ức mà không nói ra được.
Lần này coi như năm đó Đảo quốc đánh lén Trân Bảo cảng, tam đại tiên nhân của Đảo quốc cùng nhau xuất thủ, cũng vẻn vẹn chỉ là thiệt hại nặng mà thôi.
Nhưng hôm nay, đối phương chỉ có một người, lại muốn phá hủy hoàn toàn căn cứ quân sự mà bọn hắn nhọc nhằn vất vả xây dựng trong mấy chục năm nay!
Sau khi Mễ Hiết Nhĩ thở dài một hơi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lộ ra một vệt tinh mang, nói:
"Thừa dịp bây giờ còn có chút thời gian, nhanh chóng giúp ta gọi điện tới Nhà Trắng, ta phải tự mình báo cáo tình huống ở đây với ngài Tổng thống!"
...
Một bên khác, Diệp Trần đã lao vào bên trong Trân Bảo đảo, sớm đã đại khai sát giới.
Không có tàu chiến đấu, máy bay chiến đấu, tàu ngầm và tên lửa đạn đạo chặn đường, Diệp Trần ở bên trong căn cứ hải quân quả thực giống như hổ vào đàn sói, tiện tay một quyền là có thể oanh sát một đám hải quân Mỹ quốc, thuận tay một kiếm, một căn cứ quân sự dường như không thể phá hủy thì đã bị Tử Quỳnh Kiếm phá hủy!
Sau mười mấy phút ngắn ngủi, trong toàn bộ căn cứ hải quân ở Trân Bảo cảng đã hoàn toàn biến thành phế tích.
"Ừm? Lòng đất hình như có sóng chấn động, một nơi ẩn nấp như thế, hẳn là trung tâm chỉ huy của bọn hắn a?"
Sau khi Diệp Trần cảm ứng được tình huống phía dưới, lần nữa giơ Tử Quỳnh Kiếm trong tay lên, hung hăng bổ xuống...
Chương 538 Một đường hướng đông
"Diệp tướng quân hắn...thế mà thật một người tiêu diệt cả căn cứ hải quân trên Trân Bảo đảo!"
Ở trên một tàu chiến của Hoa Hạ, moi người nhìn qua hình ảnh được vệ tinh truyền đến, tất cả mọi người đều trợn hai mắt lên thật lớn, vẻ không thể tin nổi tràn ngập trên khuôn mặt của mọi người.
Ngay cả mặt mũi của Diệp Thiên Ca cũng tràn đầy hoảng sợ, quả thực không thể tin được mọi chuyện đang xảy ra trước mắt mình là thật.
Diệp Trần vậy mà thật sự lấy sức một mình tiêu diệt Trân Bảo cảng căn cứ quan trọng của Mỹ quốc tại Thái Bình Dương!
Phải biết, cho dù năm đó ở chiến tranh thế giới thứ hai, Đảo quốc chuẩn bị kỹ càng, phát động tập kích bất ngờ cũng chỉ có thể để căn cứ quân sự của Mỹ quốc ở Trân Bảo đảo bị trọng thương mà thôi.
Hôm nay, Diệp Trần lại là quang minh chính đại, đơn độc một mình lao vào trong đại quân mấy vạn người được hiện đại hóa quân sự, trước sau chỉ dùng chưa đến một canh giờ đã hủy diệt toàn bộ căn cứ!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đây quả thực giống như là đang nghe chuyện thần thoại xưa.
"Diệp tướng quân! Chúc mừng! Ngươi sinh ra một đứa con trai tốt! Đây thật là may mắn của Hoa Hạ chúng ta a!"
Lâm Chấn Nam hướng về phía Diệp Thiên Ca cảm thán từ đáy lòng nói.
Thế giới này nói cho cùng vẫn phải dựa vào quả đấm để nói chuyện, hôm nay Diệp Trần một mình càn quét Trân Bảo cảng, đối với Mỹ quốc mà nói sẽ là chấn nhiếp cực lớn.
Tuy nhiên, Diệp Thiên Ca lại nhẹ nhàng thở dài, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, chậm rãi nói:
"Mỹ quốc xưng bá toàn cầu mấy chục năm, cho tới bây giờ chưa bao giờ phải chịu trong thương như thế, ta sợ bọn họ sẽ chó cùng rứt giậu, trực tiếp sử dụng vũ khí hạt nhân!"
Lâm Chấn Nam nghe được điều này, cũng không thể không sắc mặt hơi đổi, "Không sai! Mỹ quốc nắm giữ vũ khí hạt nhân đủ để phá hủy toàn bộ Trái Đất!"
"Nếu như Mỹ quốc thật sự tức giận, chỉ sợ hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, tuy nhiên chỉ cần tiểu Diệp tướng quân có thể kịp thời dừng tay, nhanh chóng trở về trong cảnh nội của Hoa Hạ chúng ta."
"Coi như Mỹ quốc có lá gan to bằng trời, chắc là vẫn chưa dám công khai đưa vũ khí hạt nhân lên đối với Hoa Hạ chúng ta, bằng không chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch chung của toàn thế giới!"
Không nghĩ tới, Diệp Thiên Ca lắc đầu lần nữa, thở dài nói:
"Tôi chỉ sợ tiểu Trần sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ..."
Giọng nói Diệp Thiên Ca vừa mới rơi xuống không lâu, lập tức có người chỉ vào màn hình nói:
"Các ngươi nhanh nhìn! Tiểu Diệp tướng quân vậy mà vượt qua Ngõa Hồ đảo, tiếp tục hướng phía đông đi tới!"
"Cái gì!"
Tất cả mọi người đều giật mình, không thể không thi nhau hướng màn hình nhìn lại.
Quả nhiên, đạo kiếm mang sáng chói màu tím kia giống như trong ngôi sao băng trong đêm tối, vậy mà hướng lãnh thổ Mỹ quốc bay đi!
"Hắn đây là muốn làm gì?"
"Chẳng lẽ hắn diệt căn cứ hải quân Trân Bảo cảng còn chưa tính là gì mà còn muốn một người chiến đấu chống lại một quốc gia sao?"
"Điên rồi! Điên rồi! Hắn quả thực điên rồi!"
"Hắn đây là buộc chính phủ Mỹ quốc sử dụng vũ khí hạt nhân a!"
...
Tòa nhà quốc hội của Mỹ quốc, tổng thống Mỹ quốc cùng tất cả nghị viện quốc hội, toàn bộ đều có mặt ở đây, nhìn chòng chọc vào hình ảnh phía trước truyền đến, sắc mặt của mọi người tái xanh.
"Điều này sao có khả năng! Chẳng lẽ hắn là Satan chuyển thế hay sao?"
"Thậm chí ngay cả tên lửa đạn đạo hành trình cũng không gây thương tổn cho hắn một chút nào!"
"Quả thực quá cường đại!"
...
Sau khi nhìn thấy chiến báo từ tiền tuyến gửi về, toàn bộ quốc hội trở nên sôi trào.
"Các vị! Bây giờ cũng không phải là lúc cảm khái! Căn cứ vệ tinh giám sát, Diệp Cuồng Tiên kia, sau khi tiêu diệt toàn bộ căn cứ hải quân của chúng ta, cũng không có trở về Hoa Hạ, mà là đang hướng đi tới lãnh thổ của chúng ta!"
Một ông não da trắng mặc quân trang, bỗng nhiên gõ bàn một cái, mở miệng nhắc nhở.
Người này hóa ra chính là Lạp Mỗ Tư, Bộ trưởng Bộ quốc phòng của Mỹ quốc!
"Cái gì!"
Tất cả mọi người nghe được tin tức này thì lập tức tất cả toàn bộ đều trợn tròn mắt.
"Hắn đến cùng muốn làm cái gì?"
"Chẳng lẽ hắn thật đúng là muốn một người chiến đấu chống lại một quốc gia sao?"
"Quả thực ngông cuồng đến cực điểm!"
...
Mắt thấy mọi người lại sắp tranh luận một lần nữa, Phổ Lãng Khắc tổng thống Mỹ quốc ngồi ở vị chí làm chủ bỗng nhiên ho một tiếng nặng nề, mọi người lúc này mới im lặng trở lại, "Lạp Mỗ Tư tướng quân, ông nói tiếp đi!"
Bộ trưởng Bộ quốc phòng Lạp Mỗ Tư tiếp tục nói:
"Quân ta đã điều động một nhóm tàu sân bay, tàu chiến đấu, tiến hành chặn đường đi đối với Diệp Cuồng Tiên, tuy nhiên tình không không được lạc quan cho lắm, cho nên..."
Nói đến đây, Lạp Mỗ Tư dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Ta đề nghị sử dụng vũ khí hạt nhân, không tiếc bất cứ giá nào tru sát người này!"
Vũ khí hạt nhân cũng không phải loại vũ khí có thể sử dụng tùy tiện, nhất định phải trải qua sự đồng ý của quốc hội, quân đội có thể nhận được mật khẩu ủy quyền, từ đó sử dụng vũ khí hạt nhân cỡ lớn.
Mọi người của quốc hội nghe vậy thì lập tức thi nhau gật đầu.
"Không sai! Mức độ uy hiếp của người này quá lớn! Nhất định phải tiêu diệt hắn"
"Nếu như hắn lập tức trở về lãnh thổ của Hoa Hạ, chúng ta thật đúng là không tốt động tay, bây giờ đã tự chui đầu vào lưới, vậy thì nói cái gì cũng không thể để hắn còn sống mà rời đi!"
"Tuyệt đối không thể để cho hắn bước vào lãnh thổ nước ta một bước, bằng không Mỹ quốc chúng ta coi như quá mức mất mặt rồi!"
...
Sau khi mọi người trong quốc hội nghị luận, rõ ràng cũng đều nhận thức được nguy cơ cường đại, vậy mà toàn bộ đều bỏ phiếu đống ý sử dụng vũ khí hạt nhân.
Mà lúc này, Diệp Trần mang theo Mộng Huyễn thần Tô San, đã vượt qua gần ba ngàn km đường biển, đã có thể mơ hồ nhìn thấy khu vực biên giới của Mỹ quốc.
"Diệp tiên sinh! Ta lại nhắc nhở ngài một lần cuối cùng, ngài đây là đang tự tìm đường chết!"
Tô San lúc này đã từ trong rung động trước đó, chậm rãi lấy lại tinh thần, không thể không cau mày nhắc nhở.
Quả thật, trước đó khi cô ta nhìn thấy Diệp Trần, một người dễ dàng đánh tan toàn bộ căn cứ hải quân ở Trân Bảo cảng, cô ta đã bị thực lực cường đại của Diệp Trần làm cho hoàn toàn bội phục.
Khi cô ta nhận ra rằng, Diệp Trần thực sự hướng lãnh thổ Mỹ quốc khởi xướng tiến công, lại có chút không đành lòng nhìn hắn đi chịu chết.
"Mỹ quốc chúng ta chứa đựng số lượng đạn hạt nhân đủ để phá hủy Trái Đất tới mấy chục lần, thực lực của ngài coi như có mạnh hơn nữa, còn có thể mạnh hơn đạn hạt nhân sao?"
"Ta biết trước đó ở đảo Lang Vương của Bắc Cực, ngài đã từng ngăn cản qua bom nguyên tử mà không chết, nhưng đó chẳng qua chỉ là bom nguyên tử cỡ nhỏ mà thôi, bom nguyên tử cỡ lớn chân chính có uy lực phải mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, tuyệt đối không phải sức người là có khả năng chống lại!"
"Cho nên, ta nguyên ngài vẫn là tranh thủ thời gian trở về Hoa Hạ đi!"
Tô San thấy Diệp Trần không nói thêm lời nào, thế là tận tình khuyên can.
Ngoại trừ không đành lòng nhìn thấy Diệp Trần bị bom nguyên tử oanh tạc đến chết ra, chính cô cũng không muốn bị liên lụy.
Tuy nhiên, đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng nổ vang rền từ phía trước, rất nhanh hai người đã phát hiện, trên mặt biển phía trước, xuất hiện ba con quái vật khổng lồ ngăn cản đường đi của bọn họ.
"Thế mà phái ra ba hạm đội tàu sân bay, xem ra Mỹ quốc các ngươi đối với ta vẫn còn rất coi trọng a!"
Phải biết, toàn bộ Mỹ quốc chẳng qua cũng chỉ có mười hạm đội tàu sân bay mà thôi, hơn nữa được phân bố ở khắp các nơi trên thế giới.
Ba chiếc hạm đội tàu sân bay này, chỉ sợ đã là toàn bộ chiến lực của bờ biển phía tây Mỹ quốc.
"Đáng tiếc trong mắt của ta chẳng qua cũng chỉ là ba con bò sát nhỏ mà thôi!"
Diệp Trần cười lạnh, thân thể trực tiếp nhoáng một cái, thúc giục tốc độ tới cực hạn, đồng thởi sử dụng Không Gian Pháp Tắc, trong nháy mắt vượt qua hơn mười dặm, thời gian gần như chỉ trong một cái nháy mắt, đã đi tới trước mặt một chiếc hạm đội tàu sân bay trong đó, vào lúc này quan chỉ huy hạm đội tàu sân bay này, cũng hoàn toàn chưa kịp phản ứng, thẳng đến phía trước đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng tím sáng chói, lúc này mới ý thức được tình huống không ổn, "Địch tập! Công kích! Nhanh công kích!"
Chương 539 Sử dụng vũ khí hạt nhân
Trong lúc nhất thời, mấy chục chiếc máy bay chiến đấu thi nhau cất cánh.
Tàu tuần dương, tàu khu trục, tàu hộ tống cũng được điều động toàn bộ, các loại đạn đạo thi nhau bắn ra, giống như mưa sao băng đầy trời, đều hướng Diệp Trần nổ bắn mà tới.
"Bát Chỉ Kính!!"
Diệp Trần tâm niệm vừa động, tế ra pháp bảo phòng ngự, đồng thời quơ Tử Quỳnh Kiếm, liều lĩnh giữa làn đạn đạo đầy trời, chủ yếu hướng về cái hạm đội tàu sân bay lao tới.
Oanh! Oanh! Oanh!
Đạn đạo đầy trời thi nhau nổ tung lên trên không trung, nhưng mà lại căn bản là không có cách nào làm Diệp Trần bị thương một chút nào, trong lúc đó Diệp Trần ở trong làn đạn pháo xuyên không tiến lên, quả thực thành thạo điêu luyện.
"Chém!"
Tốc độ của Diệp Trần thực sự quá nhanh, tăng thêm khả năng sử dụng xuyên toa không gian, gần như trong nháy mắt đã vượt qua làn đạn đạo đầy trời kia, đồng thời thuận tay chém ra mấy kiếm phá hủy toàn bộ mấy chục chiếc máy bay chiến đấu ở trên bầu trời.
"Lại chém!"
Sau khi Diệp Trần dễ dàng phá hủy lực lượng ở trên không trung thì bỗng nhiên thân thể đột nhiên dừng lại, từ trên trời lao xuống một chiếc tàu tuần dương, rồi mới hung hăng chém ra một kiếm nữa!
Ầm ầm!
Nguyên một chiếc tàu tuần dương, trong nháy mắt đã bị Diệp Trần chém thành hai đoạn!
"A a a!!"
Sau khi tàu tuần dương bị Diệp Trần chém ra làm đôi thì lập tức bắt đầu nhanh chóng chím xuống, từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp kêu lên ở trên mặt biển.
Oanh!
Diệp Trần lại đạp vào ở một bên nửa của chiếc tàu tuần dương một cái, cả người đã nhào về phía chiếc quân hạm tiếp theo.
Thực lực hải quân của Mỹ quốc tuy rằng cường hãn, thế nhưng một khi để Diệp Trần tới gần, thì lập tức bị mất sức chiến đấu, tính cơ động không thể so sánh được với tính có động của Diệp Trần.
Như vậy cũng có thể so với dùng một cây tú hoa châm đi đâm một tờ giấy trắng, tờ giấy trắng tuy rằng rất lớn, thế nhưng lại căn bản không có biện phá ngăn cản tú hoa châm này, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị đối phương đâm thành nát bét!
"Cái gì!"
Quan chỉ huy hạm đội thấy cảnh này thì lập tức vẻ mặt trắng bệch, tuy rằng hắn nhận được chiến báo phía trước, trong lòng sớm đã có chuẩn bị, nhưng vẫn là không nghĩ tới, thế mà lại thua nhanh tới như vậy, thê thảm như thế!
"Rút lui! Toàn quân rút lui!"
Cuối cùng, quan chỉ huy hạm đội lập tức hạ đạt mệnh lệnh rút lui.
Dù sao cấp trên phân công nhiệm vụ cho bọn họ cũng chỉ là tới để kéo dài thời gian mà thôi, để cho hậu phương tranh thủ thời gian chuẩn bin phát động vũ khí hạt nhân.
Tuy nhiên, bọn họ muốn rút lui, Diệp Trần há lại sẽ đáp ứng?
Rầm rầm rầm!
Từng đạo kiếm mang màu tím dài hơn ngàn mét, bay xẹt qua ở trong trời đêm, mà mỗi khi có một đạo kiếm mang bay xẹt qua thì lại có một nhánh quân hạ bị chém thành hai nửa, dần dần đắm chìm ở trong hải hương.
Trước sau chẳng qua mới hai mươi phút, cả nhánh tàu sân bay chở máy bay chiến đấu cũng đã bị đánh phá thành mảnh nhỏ, chỉ còn lại vài tàu tiếp viện, bảo vệ ba chiếc tàu sân bay, phân biệt hướng các phương hướng khác nhau nhanh lùi lại mà đi.
Sau khi thân ảnh của Diệp Trần lấp lóa một hồi ở trên không trung, đã đuổi kịp một chiếc tàu sân bay, trực tiếp đưa tay chính là vài kiếm!
Rầm rầm rầm!
Một chiếc tày sân bay nặng gần mười vạn tấn bỗng nhiên lại bị chỉ mấy kiếm của Diệp Trần chém thành một đống sắt vụn!
Theo đó chính là từng tiếng kêu rên, chiếc tàu sân bay này cùng với hàng ngàn hải quân Mỹ quốc ở trên tàu, toàn bộ đắm chìm vào trong Thái Bình Dương...
"Quá hung tàn!"
"Tiểu Diệp tướng quân quả thực chính là siêu nhân!"
"Cho dù là thần linh, chẳng qua cũng chỉ như tiểu Diệp tướng quân mà thôi?"
...
Ở phía trên chiếc tàu chiến đấu của Hoa Hạ, mọi người vẫn luôn mật thiết chú ý tới nhất cử nhất động của Diệp Trần.
Nhìn thấy một mình Diệp Trần lật tung tàu sân bay và nhóm máy bay chiến đấu thì ngay lập tức tất cả mọi người đều kích động không thôi, nhịn không được hô to.
Duy chỉ có hai người Diệp Thiên Ca và Lâm Chấn Nam thì chau mày, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Hai người liếc nhau một cái, Lâm Chấn Nam nói:
"Diệp tướng quân, ngươi thế nhưng là nhìn ra cái gì?"
Diệp Thiên Ca hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu nói:
"Trải qua trận chiến trước đó của Trân Bảo cảng, phía Mỹ quốc không có khả năng không biết, hải quân bình thường đã không tạo thành uy hiếp gì đối với tiểu Trần, thế nhưng bọn họ lại còn phái ra một nhóm tàu sân bay, máy bay chiến đấu...đến để ngăn cản, quả thực chính là đang cố ý chịu chết!"
Lâm Chấn Nam cũng gật đầu nói:
"Không sai! Bọn họ làm như thế rất rõ ràng chỉ là đang kéo dài thời gian, nếu như ta không có đoán sai, tiếp theo bọn họ sợ là sẽ phải sử dụng cái đó..."
Diệp Thiên Ca tự nhiên biết, cái đó mà Lâm Chấn Nam nói tới là cái gì, vẻ mặt lập tức càng phát ra ngưng trọng, thân thể đều có chút run nhè nhẹ, không thể không thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Tiểu Trần, có chừng có mực đi! Con thực sự không thể tiếp tục đi về phía trước nữa!"
...
Ngay khi nhóm tàu sân bay chở máy bay chiến đấu đi ngăn cản bước tiến của Diệp Trần, thì tòa nhã quốc hội của Mỹ quốc, "Ngài tổng thống, ngài bộ trưởng hơn một trăm quả bom hạt nhân, toàn bộ đã chuẩn bị sẵn sàng, mục tiêu cũng đã khóa chặt, có phát động tấn công hay không?"
Phổ Lãng Khắc tổng thống của Mỹ quốc và Lạp Mỗ Tư bộ trưởng bộ quốc phòng, sau khi hai người liếc nhau một cái, thi nhau nhẹ gật đầu,"Công kích!"
Theo một tiếng ra lệnh của tổng thống Mỹ quốc.
Rất nhanh, vô số dân chúng Mỹ quốc nhìn thấy, một đạo ánh lửa như một ngôi sao chổi, từ bang Đắc Khắc Tát Tư bay ra, vượt qua hơn nghìn dặm, ở trên không bay thẳng đến phía tây Thái Bình Dương bay đi.
Mà cùng lúc đó, động tĩnh bên trong Thái Bình Dương từ lâu đã kinh động tới cao tầng của mỗi một quốc gia.
Đảo quốc cách gần nhất, hơn nữa lại là nước đồng minh với Mỹ quốc, cho nên muốn biết được tình báo nhất.
Mà giờ khắc này, mấy người Thủ tướng Quy Điên Tam Lang đang nhìn chòng chọc vào hiền ảnh tác chiến ở phía trước được vệ tinh truyền về, trong đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc và chấn động:
"Không nghĩ tới mới có mấy tháng ngắn ngủi, thực lực của người này vậy mà so với trước đó còn cường đại hơn nhiều như thế!"
"Vốn sau khi Diệp Cuồng Tiên này mất tích, một loạt các kế hoạch tiến hành phản công đối với Hoa Hạ mà chúng ta lập ra, còn may đều không có biến thành hành động, bằng không hậu quả thật đúng là không thể tưởng tượng nổi!"
"Chúng ta chuẩn bị lâu như thế, chẳng lẽ từ bỏ như thế sao?"
"Đừng vội! Bây giờ ai có thể là người cười tới cuối cùng nhất, còn chưa chắc chắn đâu!"
...
Lúc mọi người ở đây còn đang nghị luận ầm ĩ, bỗng nhiên tiền tuyến truyền về tin chiến sự, "Báo cáo Thủ tướng đại nhân! Căn cứ hạt nhân của Mỹ quốc tại bang Đắc Khắc Tát Tư, hình như xuất hiện động thái mới!"
Đám cao tầng của Đảo quộc nghe được tin tức này thì tất cả lập tức đều cảm thấy hưng phấn, thi nhau lộ ra vẻ mặt vui mừng, "Ta nói rồi a! Mỹ quốc chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ như vậy!"
"Số lượng hạt nhân trong tay Mỹ quốc, đủ để dễ dàng phá hủy toàn bộ Trái Đất, chỉ là một cái Diệp Cuồng Tiên cũng dám khiêu khích tới uy nghiêm của một cường quốc lớn nhất trân thế giới, quả thực chính là không biết sống chết!"
"Nếu như sau khi hắn tiêu diệt Trân Bảo cảng xong, lập tức trở về Hoa Hạ thì có lẽ Mỹ quốc còn có điều cố kỵ, thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn không biết sống chết, vậy mà lại còn muốn đặt chân lên lãnh thổ Mỹ quốc, Mỹ quốc khẳng định không tiếc bất cứ cái giá nào, cũng phải tiêu diệt người này!"
...
Một đám cao tầng Đảo quốc, tất cả để hiện ra vẻ mặt hớn hở, dường như cũng đã thấy tình cảnh Diệp Trần chết dưới của bom hạt nhân.
Mà cùng lúc đó, quân đội Hoa Hạ cũng nhận được tình báo này, vẻ mặt của mọi người lập tức vô cùng khó coi, "Mỹ quốc cuối cùng vẫn phải sử dụng vũ khí hạt nhân sao?"
Song quyền Diệp Thiên Ca nắm chặt, nhìn lên trên màn hình, nhìn lấy luồng ánh sáng màu tím kia vẫn đang bay nhanh hướng về phía Mỹ quốc, vẻ mặt vô cùng trắng bệch, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Tiểu Trần, dừng lại! Mau dừng lại!"
Chương 540 Gấp mười vận tốc âm thanh
Diệp Trần tự nhiên không nghe được tiếng kêu gọi của Diệp Thiên Ca, vào lúc này hắn vẫn mang theo Tô San tiếp cận lục địa Bắc Mỹ một cách nhanh chóng.
Bỗng nhiên!
Một đạo ánh lửa giống như sao chổi hướng về phương hướng hai người nổ bắn ra mà tới!
"Không tốt! Là tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân!"
Sắc mặt của Tô San lập tức thay đổi lớn, không thể không kinh hô một tiếng, cả người dọa như đến hồn vía muốn bay lên mây.
Tuy rằng cô ta đã đoán được, Mỹ quốc vì chặn đường của Diệp Trần thì khẳng định sẽ sử dụng vũ khí hạt nhân, thế nhưng khi thực sự chứng kiến tình huống này xảy ra, vẫn cảm thấy run sợ không tự chủ được.
Dù sao thì đây chính là tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân a!
Là vũ khí mạnh mẽ nhất ở trên Trái Đất này!
Hơn nữa, bởi vì quả bom nguyên tử trước đó ở trên đảo Lang Vương, chưa thể nổ chết Diệp Trần, cho nên lần này, chính phủ Mỹ quốc khẳng định sẽ vận dụng tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân có uy lực mạnh hơn!
"Xong! Lần này ta phải chết bởi liên lụy cái tên này!"
Tô San trong lòng tuyệt vọng một trận, dứt khoát trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Diệp Trần có thể ngăn cản quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân này hay không, cô ta không rõ, thế nhưng cô ta hiểu rõ thực lực của mình, tuyệt đối không thể ngăn cản nổi!
Tuy nhiên, một lát sau:
Ầm ầm!
Từ trên chín tầng trời, bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ vang rung trời!
Tô San từ từ nhắm hai mắt lại, chỉ chờ trong chốc lát, thấy chính mình vẫn còn sống thì lập tức hết sức hiếu kỳ, vội vàng mở mắt ra nhìn vào, toàn bộ cả người hoàn toàn chết lặng.
Chỉ thấy, ở trên mặt biển đằng sau ngoài mấy chục dặm, dâng lên một đám mây hình nấm khổng lồ, xông lên tận chín tầng trời!
"Chẳng lẽ là đánh trật rồi?"
Tô San không thể hiểu được, thế nhưng chẳng mấy chốc lại phủ định ý nghĩ này, tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân đều có định vị chính xác, cho dù có chút sai sót nhỏ xíu cũng tuyệt đối không đến mức sẽ chệch hướng xa hơn mười dặm như thế!
Vậy giải thích hợp lý duy nhất chính là vừa rồi Diệp Trần mang theo cô ta né tránh khỏi sự oanh tạc của quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân kia!
Thế nhưng ở trong nháy mắt, đã đi ra khoảng cách mấy chục dặm để né trạn tập kích của tên lửa đạn đạo, tốc độ di chuyển như thế này chỉ sợ đã vượt xa tốc độ âm thanh a?
Thế nhưng vừa rồi vì sao cô ta vậy mà không có bất kỳ một chút cảm giác nào?
Thật ra thì chẳng những Tô Sam cảm thấy buồn bực, ngay cả cao tầng của Mỹ quốc, Hoa Hạ quốc, Đảo quốc, vẫn luôn đang trong trạng thái mật thiết chú ý gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình cũng không làm rõ được chuyện này là như thế nào!
Mọi người chỉ thấy, đoàn ánh sáng màu tím kia lóe lên một cái, sau một khắc Diệp Trần đã mang theo Tô San né tránh cuộc tập kích của tên lửa đạn đạo, mà đợi đến khi đạn đạo rơi vào trên mặt biển, lúc tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân nổ tung lên, thì hai người sớm đã ở bên ngoài cách đó hơn ba mươi dặm, vụ nổ mạnh này có ảnh hưởng tới bọn hắn gần như đã cực kỳ nhỏ bé.
"Làm sao có thể như vậy!"
"Tốc độ vừa rồi của hắn, chỉ sợ ít nhất cũng đã có gấp mười tốc độ của âm thanh sao? Hơn nữa còn ở dưới tình huống mang theo một người!"
"Tốc độ của một người, làm sao có khả năng nhanh đến tình trạng như thế!"
Mọi người trong quốc hội Mỹ quốc, nhìn qua cảnh tượng vừa mới xảy ra trước mắt, toàn bộ tất cả mọi người đều choáng váng.
Bọn họ lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần sở dĩ có thể có được tốc độ khủng khiếp như thế, đó là bởi vì trong khoảng thời gian gần đây, trên phương diện Không Gian Phá Tắc hắn có được sự tiến bộ thần tốc.
Thông qua phương pháp xuyên toa không gian, lại thêm bản thân hắn còn có thần thông Súc Địa Thành Thốn, cho nên mới để hắn có được tốc độ kinh khủng hơn gấp mười lần vận tốc âm thanh!
Thật ra thì, uy lực của một quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân này đủ để sánh ngang với một kích mạnh nhất của cường giả cảnh giới Hóa Thần, nếu như Diệp Trần thật sự bị quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân bắn trúng, thật đúng là chưa chắc có thẻ gánh vác được.
Tuy nhiên, bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh đến hoàn toàn có thể ở trước khi tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân nổ tung lên thì đã thoát ra đi tới phạm vi an toàn.
Mà tuy rằng uy lực của tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân cường đại, dù sao cũng chỉ là vũ khí, làm sao có thể so sánh với cường giả cảnh giới Hóa Thần có thể điều khiển tùy ý?
Đây cũng chính là vì sao, Diệp Trần lại dám can đảm một thân một mình xông vào lãnh thổ Mỹ quốc!
Cho dù loại bom hạt nhân của ngươi có mạnh hơn nữa, nhưng căn bản không cách nào đánh trúng thì cũng chỉ phí công mà thôi!
"Một quả có thể trốn được, ta cũng không tin, năm quả mười quả tên lửa đạn đạo hắn cũng trốn được sao? Công kích cho ta! Tiếp tục công kích!"
Phổ Lãng Khắc, tổng thống Mỹ quốc vừa vội vừa giận, lập tức giơ bộ đàm trong tay lên, hướng về phía Bộ quốc phòng rống giận.
"Tuân mệnh! Ngài Tổng thống!"
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Sau khi Phỉ Lãng Khắc ra lệnh một tiếng, thì lần này vậy mà một hơi phóng ra năm quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân!
Năm quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân, ở năm vị trí, đồng thời phát nổ mà nói, phạm vi oanh tạc tự nhiên phải lớn hơn mấy lần so với trước đó, trọn vẹn có thể bảo phủ được trong phạm vi năm mươi dặm!
"Ừm?"
Diệp Trần cũng không nghĩ tới, đối phương lại còn có một tay như thế.
Tuy rằng, Tuy rằng, hắn chỉ cần tránh đi được vị trí trung tâm vụ nổ của năm quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân thì cũng không có lo lắng tính mạng của mình, thế nhưng là khó tránh khỏi có chút chật vật, hơn nữa Tô San chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Sông chết của cô gái này, hắn vốn cũng không có để trong lòng, thế nhưng nếu như cô ta chết rồi thì sẽ không có người dẫn đường cho hắn!
"Thôi được! Cũng nên để cho chính phủ Mỹ quốc biết, bản đế cũng không chỉ có mỗi tránh với nè mà còn có năng lực phản kích!"
Sau khi Hạ quyết tâm, Diệp Trần mang theo Tô San, thân thể hướng về phía trước sau khi liên tiếp lấp lóe mấy lần, cũng đã né tránh được sự tập kích của bốn quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân, đã hò hét mà tới, dường như bất kể như thế nào cũng không trốn mất.
Giờ khắc này, cao tầng của các quốc gia, tất cả mọi người đều đang mật thiếu chú ý tới tình hình chiến đấu. tất cả đều nín thở nhìn chòng chọc vào màn hình, muốn nhìn xem Diệp Trần ngăn cản quả tên lửa đạn đạo cuối cùng này như thế nào.
"Chết đi!"
Các cao tầng của Mỹ quốc và Đảo quốc đều đang nghến răng nghiến lợi, trong lòng đang âm thầm nguyền rủa, hy vọng Diệp Trần có thể chết ở dưới quả tên lửa đạn đạo.
Mà mọi người ở trong quân đội của Hoa Hạ thì đang âm thầm cầu nguyện, hy vọng Diệp Trần có thể né tránh tên lửa đạn đạo oanh tạc.
Tuy nhiên, cho dù là ai cũng không nghĩ tới, đoàn ánh sáng màu tím kia, vậy mà không lùi mà tiến tới, ngược lại hướng quả tên lửa đạn đạo cuối cùng ở không trung kia nhanh chóng tới gần!
"Đây hắn đang muốn làm cái gì! hăn điên rồi sao?"
Chúng tướng Hoa Hạ thấy cảnh tượng này thì lập tức sắc mặt của toàn bộ tất cả mọi người đều biến đổi, quả thực không thể nào hiểu được, Diệp Trần ở vào thời khắc then chốt nhất vậy mà không có trốn tránh, ngược lại hướng tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân lao tới!
Mọi người trong quốc hội Mỹ quốc thấy cảnh tượng này thì đầu tiên là sững sờ sau đó thì vẻ mặt của từng người đều lộ ra vẻ vui mừng, "Hắn đây là tự tìm đường chết, nhanh! Lập tức dùng radar kích nổ tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân cho ta!"
Lạp Mỗ Tư bộ trưởng bộ quốc phòng Mỹ quốc bỗng nhiên hướng về phía bộ đàm lớn tiếng ra lệnh.
Cách thức kích nổ tên lửa đạn đạo có rất nhiều loại, có thể là định thời gian tự động nổ, có thể chỉ định cách kích nổ, hoặc nó có thể được kích nổ bởi áp lực cảm ứng đồng thời cũng có thể được kích nổ bởi tín hiệu radar.
Lạp Mỗ Tư tin tưởng, chỉ cần Diệp Trần ở bên trong phạm vi nổ tung của tên lửa đạn đạo thì khẳng định chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Tuy nhiên, cảnh tượng sau đó lại làm cho tất cả mọi người phải trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy, Diệp Trần nhanh như chớp vọt tới trong phạm vi trung tâm của tên lửa đạn đạo, mắt thấy tên lửa đạn đạo sắp kích nổ.
Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên xuất hiện một cái Huyết Đỉnh to lớn, vậy mà một ngụm nuốt quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân kia xuống!
"Cái gì tình huống!"
Tất cả mọi người thấy cảnh này thì toàn bộ lập tức choáng váng.
Sau khi Phổ Lãng Khắc tổng thống Mỹ quốc phản ứng lại thì lập tức hướng về phía bộ đàm hét lớn, "Không phải ta bảo cách ngươi dùng radar kích nổ tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân hay sao? Làm sao mà còn chưa nổ?"
"Báo cáo ngài Tổng thống! Chúng ta đã nhấn vào nút radar mở chốt kích nổ, thế nhưng không hiểu vì sao, tên lửa đạn đạo giống như cũng không có bị nổ!"
"Cái gì!"
Tất cả mọi người trong quốc hội của Mỹ quốc, vào thời khắc này, toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm.
Trân Bảo cảng nằm ở quần đảo Hạ Uy Di ở giữa Thái Bình Dương, là đại bản doanh của Mỹ quốc để kiểm soát Thái Bình Dương.
Đồng thời cũng là cốt lõi của chuỗi đảo thứ ba, tuyến đầu bố trí binh lực hậu phương lớn, coi là một đạo thành trì phòng ngự cuối cùng của chính Mỹ quốc!
Vào chiến tranh thế giới thứ hai năm đó, Đảo quốc và Mỹ quốc khai chiến, chính là lựa chọn đánh lén căn cứ hải quân Trân Bảo cảng, để hải quân Mỹ quốc trong nháy mắt rơi vào trạng thái tê liệt. Điều này cũng đủ để chứng minh, tầm quan trọng của nơi đây đối với Mỹ quốc!
"Tiểu Diệp tướng quân cũng không phải là muốn...cứ như thế xông vào đại bản doanh của Mỹ quốc chứ?"
"Căn cứ hải quân ở Trân Bảo cảng này, thế nhưng là khu chỉ huy trung tâm của Mỹ quốc ở Thái Bình Dương! Ở trên đảo trú đóng hơn vạn quân Mỹ, còn có mấy chục chiếu tàu chiến!"
"Mỹ quốc thế nhưng là khác với Đảo quốc, thực lực hải quân của bọn họ, tuyệt đối không phải là võ lực của một người là có khả năng ngăn cản!"
...
Cùng lúc đó, các vị cấp cao của quân đội Hoa Hạ, đối với cử động lần này đều khiến cho họ kinh ngạc tới ngây người.
Ngay cả quân đội Mỹ quốc cũng đang ở trong trạng thái mật thiết chú ý nhất cử nhất động, đều cũng đang nghĩ mãi mà không hiểu.
"Cái tên này muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn thật đúng là muốn lấy sức một người đối kháng với toàn bộ chiến khu Thái Bình Dương của Mỹ quốc chúng ta?"
"Hắn đây là tự chui đầu vào lưới! Tự tìm đường chết!"
"Truyền mệnh lệnh của ta xuống, thông báo cho tàu chiến cản đường, không thể để người này tới gần Trân Bảo cảng nửa bước!"
...
Diệp Trần mang theo Tô San một đường phi nhanh, đi tới một nơi cách Trân Bảo đảo còn có khoảng trăm dặm thì ở trên vùng biển phía trước đột nhiên xuất hiện một đoàn tàu chiến xếp thành một hàng, ngăn cản đường đi của bọn hắn.
"Diệp tiên sinh, Tran Bảo đảo ở đằng trước, nơi này là trung tâm tổng chỉ huy của hải quân Mỹ quốc tại chiến khu Thái Bình Dương, ngài nhất định phải tiến lên như vậy sao? Bọn họ cũng sẽ không bởi vì ta là con tin mà sẽ không công kích ngài!"
Tô San thấy Diệp Trần không có ý tứ quay đầu lại một chút nào thì nhịn không được mở miệng hướng Diệp Trần nhắc nhở.
Không nghĩ tới, Diệp Trần vẫn không nói một lời, bỗng nhiên con ngón búng ra, một ngọn lửa màu đỏ thắm từ trong đầu ngón tay của Diệp Trần phát ra, trong nháy mắt chui vào trong cơ thể của Tô San.
Tô San bỗng nhiên cảm thấy trong cơ thể mình có thế một cỗ năng lương cực kỳ nguy hiểm, giống như lúc nào cũng có thể thôn phệ cả người nàng, vẻ mặt không thể không thay đổi lớn, "Ngài...ngài đã làm gì đối với ta?
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Một chút thủ đoạn nhỏ phòng ngừa ngươi chạy trốn mà thôi! Ngoan ngoãn chờ ta ở chỗ này, chờ ta tiêu diệt căn cứ quân sự trên biển của các ngươi, ngươi còn phải tiếp tục dẫn đường cho ta!"
Nói xong lời này, cũng mặc kệ Tô San có đồng ý hay không, Diệp Trần trực tiếp hướng năm chiếu tàu chiến đấu phía trước mà lao tới.
Tô San nghe được điều này, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhìn qua thân ảnh đang chạy như điên kia thì khóe miệng không thể không lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác, thấp giọng nói:
"Chẳng lẽ hắn thật đúng là muốn một mình đơn đấu vớ toàn bộ căn cứ quân sự trên biển của Mỹ quốc? Quả thực không biết sống chết!"
Cũng khó trách Tô San sẽ không coi trọng Diệp Trần.
Trên toàn bộ Trân Bảo đảo có mấy vạn lính hải quân Mỹ quốc được trang bị hoàn mỹ, ba tàu sân bay, hàng chục tàu chiến và hàng trăm chiếc máy bay chiến đấu!
Lại thêm, trang bị của quân đội Mỹ quốc đều là vũ khí tiên tiến nhất trên thế giới.
Dưới cái nhìn của cô, đừng nói diệt đi toàn bộ căn cứ hải quân ở Trân Bảo đảo, mà chính năm chiếc tàu chiến đấu trước mắt này cũng đã đủ để đánh cho cường giả cấp bậc như Trụ Tư cũng phải chạy trối chết.
Mà Diệp Trần coi như thực lực mạnh hơn Trụ Tư rất nhiền, nhưng vẫ là xa xa không đủ sức để chống lại toàn bộ một căn cứ hải quân.
...
"Công kích!!!"
Theo bộ chỉ huy hải quân Mỹ quốc ra lệnh một tiếng, năm chiếc tàu chiến đấu kia gần như cùng một lúc nã pháo!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Theo từng tiếng nổ vang rền vang lên, đạn pháo đầy trời xẹt qua bầu trời đêm yên tĩnh, hướng phương hướng hai người Diệp Trần thi nhau nổ bắn ra mà đến!
Oanh! Oanh! Oanh!
Ngay sau đó, từ viên từng quả đạn pháo giống như hạt mưa đầy trời, từ trên không trung rơi xuống, sau đó nổ tung lên.
Thấy cảnh này, Tô San ở phía sau không thể không lộ ra nụ cười lạnh khinh miệt, "Tuy rằng tàu chiến được trang bị đạn pháo bình thường hẳn là còn chư đủ để tạo thành uy hiếp đối với người này, thế nhưng hàng chục nghìn quả đạn pháo oanh tạc cùng một chỗ thì co như người ngươi là sắt thép cũng gánh không được đi!"
Tuy nhiên, giọng nói lầm bà lầm bầm của Tô San vừa mới rơi xuống, ngay sau đó nhìn thấy một cảnh tượng mà ngay lập tức khiến cô ta phải trợn mắt há hốc mồm.
"Cái gì!"
Chỉ thấy, ở bên trong hỏa lực đầy trời kia bỗng nhiên phát ra một đạo ánh vàng sáng chói!
Sau đó Tô San đã thấy được một cảnh tượng mà khiến cả đời cô phải khó quên.
Chỉ thấy, cả người Diệp Trần tỏa ra ánh sáng vàng, ở bên trong hỏa lực đầy trời, đạp không mà đi, vậy mà tứng bước một hướng về phía năm chiếc tàu chiến đấu kia tới gần!
Mà mặc cho những quả đạn pháo oanh tạc như thế nào, toàn bộ đều bị cái vòng bảo hộ màu vàng kim ở trên người Diệp Trần dội ngược lại, căn bản không có cách nào tới gần hai người bọn họ trong vòng mười thước!
Chỉ chốc lát công phu, Diệp Trần đã tới gần đến trong phạm vi mười dặm của nắm chiếc tàu chiến đấu kia.
"Hôm nay, ta sẽ để cho người trong thiên hạ mở mang kiến thức một chút lực lượng chân chính của Diệp Cuồng Tiên ta!"
Diệp Trần bỗng nhiên cao giọng mở miệng, giọng nói cuồn cuộn giống như tiếng sấm mùa xuân, ở trên mặt biển bát ngát, quanh quẩn ra ngoài xa xa, vô cùng rõ ràng truyền tới trên năm chiếc tàu chiến đấu kia, vào mỗi một cái lỗ tai của đại quân Mỹ quốc!
Tuy rằng có rất nhiều người cũng không hiểu tiếng Hoa, thế nhưng lại có thể cảm nhận được sát khí cường đại trong giọng nói của Diệp Trần!
"Hắn muốn làm cái gì?"
"Đó là vật gì!"
"Hắn vậy mà thật xông lại!"
...
Dưới ánh mắt vô cùng kinh hãi của mọi người, trên người Diệp Trần bỗng nhiên phát ra một đạo ánh sáng tím yêu dị!
Sau đó, tốc độ cả người cũng đột nhiên tăng vọt lên, trong nháy mắt laao qua làn đạn pháo đầu trời kia, vó tới trong phạm phi ngàn mét của năm chiếc tàu chiến đấu kia!
"Nhanh! Ngăn hắn lại! Tuyệt đối không thể để cho hắn xông lại!"
Theo bộ chỉ huy hải quân Mỹ quốc ra lệnh một tiếng, hơn mười chiến máy bay chiếm đấu F 35 sớm đã chuẩn bị sẵn sàng cũng đã gia nhập vào trong cuộc chiến, từ trên không trung hơn ngàn mét bắt đầu bắn ra tên lửa đạn đạo, công kích về phía Diệp Trần, muốn ngăn cản hắn tới gần tàu chiến đấu.
"Hừ!"
Diệp Trần lập tức hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên thân thể trậm xuống, hạ xuống trên mặt biển dễ dàng né tranh tên lửa đạn đạo tập kích kia.
Phi công điều khiển máy bay trong máy bay chiến đấu F35 kia, lập tức tinh thần của mỗi người đều chấn động, lập tức điều khiển máy bay chiến đấu, cũng lao xuống dưới, muốn tiến hành truy kích đối với Diệp Trần.
Tuy nhiên không ai nghĩ tới, sau khi Diệp Trần rơi và trên mặt biển, bỗng nhiên ở trên mặt biển giẫm mạnh một cái.
Bành!
Trên mặt biển lập tức xuất hiện một cái hố sâu tới mấy chục mét!
Trong nháy mắt nhấc lên từng cơn sóng biển cao tới hơn trăm mét!
Mà cùng lúc đó, Diệp Trần mượn nhờ lực lượng của một lần giẫm mạnh này, cả người đã bay lên không trung, trong nháy mắt độ cao đạt tới hơn ngàn mét trên không trung!
"Chết!"
Bạch! Bạch! Bạch!
Theo một tiếng quát to của Diệp Trần, một đạo kiếm mang màu tím dài đến vài trăm mét, trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh.
Mà sau một lát, mười mấy chiếc máy bay chiến đấu F35 kia vậy mà toàn bộ bị luồng kiếm mang màu tím kia phá hủy, không một mống nào có thể may mắn sống sót!
"Cái gì!"
Vô luận là Tô San ở đằng sau, hay là các vị cấp cao trong trung tâm chỉ huy của căn cứ hải quân Mỹ quốc, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Đây chính là mười máy chiếc máy bay chiến đấu tân tiên nhất trên Trái Đất, lại bị đối phương giống như đang nhào nặn đồ chơi, trong nháy mắt phá hủy!
Chương 537 Đại khai sát giới
"Nhanh rút lui! Tất cả đơn vị nhanh chóng rút lui!"
Trung tâm chỉ huy nhìn thấy Diệp Trần đảo mắt đã tiêu diệt mười mấy chiếc máy bay chiến đấu, lúc này mới hạ đạt mệnh lệnh rút lui.
Đáng tiếc, những chiếc tàu chiến đấu kia tuy rằng có tốc độ di chuyển rất nhanh, nhưng ở trước mặt Diệp Trần thì tốc độ này chẳng khác mấy con vịt bơi giữa cái ao.
"Phá!"
Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, cũng đã đuổi kịp một chiếc tàu chiến đấu trong đó rồi mới nâng Tử Quỳnh Kiếm trong tay lên, trực tiếp chém xuống một kiếm!
đại quân Mỹ quốc ở trên tàu chiến đấu này, chỉ nhìn thấy ở trên bầu trời có một tia ánh sáng chói mắt màu tím đang hướng đánh về phía bọn họ.
Ầm!
Ầm ầm!!
Xoạt!
Sau một khắc, tất cả binh sĩ Mỹ quốc ở trên tàu chiến đấu này, chỉ cảm thấy một cỗ xung kích cường đại, trực tiếp đánh bọn hắn bay ra ngoài!
Mà binh sĩ ở trên những chiếc tàu chiến khác, chiếc tàu chiến đấu kia gần ba vạn tấn, lại bị một đạo kiếm mang màu tím dài vài trăm mét rõ ràng chém thành hai nửa!
"Hả! Oh My GOD!"
"Đây rốt cuộc là thứ đồ gì? Chẳng lẽ là siêu nhân? Hay là người ngoài hành tinh?"
"Chạy mau a!!"
...
Trong toàn bộ trận doanh của hải quân Mỹ quốc, lập tức một mảnh bạo loạn, tất cả mọi người kia ở dưới một cảnh tượng vô cùng rung động, đã hoàn toàn từ bở được ý niệm chống cự, hận không thể nhanh chóng thoát khỏi chiến trường, tránh đi ác ma đáng sợ trước mắt này!
Tuy nhiên, sau khi một kiếm của Diệp Trần chém một chiếc tàu chiến cỡ lớn thành hai khúc, lại không có ý tứ muốn dừng tay một chút nào, tung người nhảy lên đã đuổi tới một chiếc tàu chiến khác.
Rầm rầm rầm!
Oanh long long long long!
Thanh kiếm trong tay Diệp Trần vậy mà giống như dao phay cắt dưa hấu, mỗi một lần vung ra một kiếm, đã chặt đứt đôi một chiếc tàu chiến đấu.
Chỉ trong chớp mắt, năm chiếc tàu chiến đấu vậy mà toàn bộ bị hủy ở trên tay của hắn.
Mà vào lúc này, các vị cấp cao hải quân Mỹ quốc thấy cảnh này thì lập tức bắt đầu luống cuống, "Nhanh! Dùng đạn đạo bắn nó cho ta! Cho ta bắn hung hăng vào cho ta! Tuyệt đối không được để cho hắn lên đảo!"
...
Theo mệnh lệnh này được hạ đạt.
Rầm rầm rầm!
Từng quả từng quả tên lửa đạn đạo từ căn cứ hản quân trên Trân Bảo cảng bắn ra, giống như từng đạo lưu tinh thiên thạch hướng về phía vùng biển chỗ Diệp Trần mà bắn tới!
Đến cùng là hải quân Mỹ quốc ở giữa căn cứ chiến khu Thái Bình Dương, phòng vệ tự nhiên không phải ở một nơi nào khác có thể so sánh.
Trong nháy mắt, mấy chục quả tên lửa đạn đạo đảo mắt mà tới, đủ để thổi bay vùng biển dưới chân Diệp Trần.
Tuy nhiên, Diệp Trần vậy mà vẫn không có lùi lại nửa bước, ngược lại đâm đầu xông tới!
"Diệt cho ta!"
Mắt thấy mấy chục quả tên lửa đạn đạo có uy lực mạnh mẽ đã bay tới trước mặt, Diệp Trần lại giơ Tử Quỳnh Kiếm lên một lần nữa, hung hăng một kiếm bổ xuống!
Xoạt!
Một đạo kiếm mang màu tím dài đến hơn ngàn mét, ở trên bầu trời đêm xẹt qua, vậy mà mạnh mẽ xé nứt bầu trời tạo thành một vết nứt dài!
Sau một khắc, tốc độ của mấy chục quả tên lửa đạn đạo bỗng nhiên trở nên chậm lại vô số lần, sau đó lại bị hút vào bên trong vết nứt không gian.
Trong nháy mắt những quả tên lửa đạn đạo kia như là đột nhiên biến mất ở trên bầu trời không còn tăm hơi.
Sau đó thân thể Diệp Trần lại ngoáng một cái đã vượt qua hơn mười dặm, mà căn cứ Hải quân trên Trân Bảo cảng cũng đã gần ngay trước mắt!
"Cái gì!"
Các vị cấp cao tại trung tâm chỉ huy, tất cả toàn bộ đều lập tức trợn tròn mắt:
"Cái tên này, vậy mà đơn giản như thế đã đột phá phòng tuyến của chúng ta?"
"Chẳng lẽ hắn là ma quỷ hay sao?"
"Một khi để cho hắn xông vào trong căn cứ, vậy chúng ta coi như hoàn toàn xong đời!"
"Trung tướng các hạ, chúng ta bây giờ nên làm thế nào cho phải?"
Tất cả mọi người thi nhau nhìn về phía người cầm quyền cao nhất tại chiến khu Thái Bình Dương, Trung tướng Mễ Hiết Nhĩ.
Mễ Hiết Nhĩ cũng đang chau mày, hơi trầm ngâm một lát sau, cắn răng nói:
"Nhanh! Tên lửa đạn đạo tiếp tục oanh tạc! Đồng thời xuất động đội tàu ngầm hạt nhân tiến hành chặn đường! Ta cũng không tin không ngăn được hắn!"
...
Đạp đạp đạp!
Diệp Trần hóa thành một đạo lưu quang, tốc độ đã vượt qua vận tôc của âm thanh, ở trên mặt biển lưu lại từng đạo tàn ảnh.
Mắt thấy sắp xông vào trong căn cứ, phía trước đột nhiên lại xuất hiện mấy chục quả tên lửa đạn đạo!
Tiếp theo, dưới chân cũng bỗng nhiên chấn động!
Diệp Trần không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức bay lên trời, trong nháy mắt nhảy vọt đến hơn ngàn mét trên không trung!
Mà gần như cùng lúc đó, mấy chục quả tên lửa hành trình từ dưới mặt biển nổ bắn mà ra.
Diệp Trần lập tức bị một đàn tên lửa đạn đạo một trên một dưới bao vây ở giữa.
"Hừ!"
Diệp Trần lập tức hừ lạnh một tiếng, "Thập Phương Vô Địch!"
Bá bá bá!
Kiếm mang màu tím bay múa đầy trời, ở trên dưới xung quanh Diệp Trần, tạo thành một cái vòng bảo hộ kiếm khí có đường kính đạt tới vài trăm mét.
Sau khi tên lửa đạn đạo đầy trời kia, cùng với khí của Diệp Trần va chạm vào nhau, lập tức tất cả đều nổ tung.
"Đánh trúng?"
Trung tâm chỉ huy tại căn cứ hải quân, các vị cấp cao của Mỹ quốc, tất cả đều nhìn chòng chọc vào một đoàn hỏa lực ở trên màn hình kia.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều thất vọng.
Bạch!
Hỏa lực kia còn chưa có tan hết, một cái bóng người màu vàng óng từ bên trong lao ra!
Diệp Trần không hư hao chút nào, hơn nữa trong nháy mắt đã vượt qua hơn mười dặm, vào lúc này đã xông vào bên trong căn cứ hải quân.
"Phù phù!"
Trong trung tâm chỉ huy, tất cả mọi người đều đặt mông ngã ngồi xuống ghế, từng sắc mặt đều rất khó coi.
"Xong! Lần này thì hoàn toàn xong rồi!"
Mễ Hiết Nhĩ như là mất hồn, hai mắt ngốc trệ vô thần, trong miệng nghẹn ngào lẩm bẩm nói.
Ngay cả phòng hộ bằng tên lửa đạn đạo cũng không ngăn cản được bước tiến của Diệp Trần, một khi để cho hắn giết vào trong căn cứ, thì mấy tên binh lính bình thường kia làm sao sẽ là đối thủ của cái tên ác ma này?
Đúng lúc này, một tê sĩ quan da trắng lao vào, thở hổn hển nói:
"Trung tướng các hạ, ác ma kia đã giết đi vào, xin ngài với các vị ngồi ở đây, cần phải tranh thủ thời gian rút lui!"
Mễ Hiết Nhĩ sững sờ, chợt thở dài một hơi nói:
"Không còn kịp nữa rồi! Lấy thực lực kinh khủng của tên kia, chúng ta căn bản không có bất luận một cơ hội nào có thể chạy thoát!"
Sắc mặt của những người còn lại lập tức càng thêm đau thương.
Tuy rằng bọn họ đều là quân nhân, sớm đã có chuẩn bị chết trận nơi sa trường, thế nhưng vừa nghĩ tới, bọn họ có hải quân mạnh nhất trên thế giới, bây giờ lại thua ở trong tay của một người, lập tức cảm thấy uất ức mà không nói ra được.
Lần này coi như năm đó Đảo quốc đánh lén Trân Bảo cảng, tam đại tiên nhân của Đảo quốc cùng nhau xuất thủ, cũng vẻn vẹn chỉ là thiệt hại nặng mà thôi.
Nhưng hôm nay, đối phương chỉ có một người, lại muốn phá hủy hoàn toàn căn cứ quân sự mà bọn hắn nhọc nhằn vất vả xây dựng trong mấy chục năm nay!
Sau khi Mễ Hiết Nhĩ thở dài một hơi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lộ ra một vệt tinh mang, nói:
"Thừa dịp bây giờ còn có chút thời gian, nhanh chóng giúp ta gọi điện tới Nhà Trắng, ta phải tự mình báo cáo tình huống ở đây với ngài Tổng thống!"
...
Một bên khác, Diệp Trần đã lao vào bên trong Trân Bảo đảo, sớm đã đại khai sát giới.
Không có tàu chiến đấu, máy bay chiến đấu, tàu ngầm và tên lửa đạn đạo chặn đường, Diệp Trần ở bên trong căn cứ hải quân quả thực giống như hổ vào đàn sói, tiện tay một quyền là có thể oanh sát một đám hải quân Mỹ quốc, thuận tay một kiếm, một căn cứ quân sự dường như không thể phá hủy thì đã bị Tử Quỳnh Kiếm phá hủy!
Sau mười mấy phút ngắn ngủi, trong toàn bộ căn cứ hải quân ở Trân Bảo cảng đã hoàn toàn biến thành phế tích.
"Ừm? Lòng đất hình như có sóng chấn động, một nơi ẩn nấp như thế, hẳn là trung tâm chỉ huy của bọn hắn a?"
Sau khi Diệp Trần cảm ứng được tình huống phía dưới, lần nữa giơ Tử Quỳnh Kiếm trong tay lên, hung hăng bổ xuống...
Chương 538 Một đường hướng đông
"Diệp tướng quân hắn...thế mà thật một người tiêu diệt cả căn cứ hải quân trên Trân Bảo đảo!"
Ở trên một tàu chiến của Hoa Hạ, moi người nhìn qua hình ảnh được vệ tinh truyền đến, tất cả mọi người đều trợn hai mắt lên thật lớn, vẻ không thể tin nổi tràn ngập trên khuôn mặt của mọi người.
Ngay cả mặt mũi của Diệp Thiên Ca cũng tràn đầy hoảng sợ, quả thực không thể tin được mọi chuyện đang xảy ra trước mắt mình là thật.
Diệp Trần vậy mà thật sự lấy sức một mình tiêu diệt Trân Bảo cảng căn cứ quan trọng của Mỹ quốc tại Thái Bình Dương!
Phải biết, cho dù năm đó ở chiến tranh thế giới thứ hai, Đảo quốc chuẩn bị kỹ càng, phát động tập kích bất ngờ cũng chỉ có thể để căn cứ quân sự của Mỹ quốc ở Trân Bảo đảo bị trọng thương mà thôi.
Hôm nay, Diệp Trần lại là quang minh chính đại, đơn độc một mình lao vào trong đại quân mấy vạn người được hiện đại hóa quân sự, trước sau chỉ dùng chưa đến một canh giờ đã hủy diệt toàn bộ căn cứ!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đây quả thực giống như là đang nghe chuyện thần thoại xưa.
"Diệp tướng quân! Chúc mừng! Ngươi sinh ra một đứa con trai tốt! Đây thật là may mắn của Hoa Hạ chúng ta a!"
Lâm Chấn Nam hướng về phía Diệp Thiên Ca cảm thán từ đáy lòng nói.
Thế giới này nói cho cùng vẫn phải dựa vào quả đấm để nói chuyện, hôm nay Diệp Trần một mình càn quét Trân Bảo cảng, đối với Mỹ quốc mà nói sẽ là chấn nhiếp cực lớn.
Tuy nhiên, Diệp Thiên Ca lại nhẹ nhàng thở dài, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, chậm rãi nói:
"Mỹ quốc xưng bá toàn cầu mấy chục năm, cho tới bây giờ chưa bao giờ phải chịu trong thương như thế, ta sợ bọn họ sẽ chó cùng rứt giậu, trực tiếp sử dụng vũ khí hạt nhân!"
Lâm Chấn Nam nghe được điều này, cũng không thể không sắc mặt hơi đổi, "Không sai! Mỹ quốc nắm giữ vũ khí hạt nhân đủ để phá hủy toàn bộ Trái Đất!"
"Nếu như Mỹ quốc thật sự tức giận, chỉ sợ hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, tuy nhiên chỉ cần tiểu Diệp tướng quân có thể kịp thời dừng tay, nhanh chóng trở về trong cảnh nội của Hoa Hạ chúng ta."
"Coi như Mỹ quốc có lá gan to bằng trời, chắc là vẫn chưa dám công khai đưa vũ khí hạt nhân lên đối với Hoa Hạ chúng ta, bằng không chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch chung của toàn thế giới!"
Không nghĩ tới, Diệp Thiên Ca lắc đầu lần nữa, thở dài nói:
"Tôi chỉ sợ tiểu Trần sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ..."
Giọng nói Diệp Thiên Ca vừa mới rơi xuống không lâu, lập tức có người chỉ vào màn hình nói:
"Các ngươi nhanh nhìn! Tiểu Diệp tướng quân vậy mà vượt qua Ngõa Hồ đảo, tiếp tục hướng phía đông đi tới!"
"Cái gì!"
Tất cả mọi người đều giật mình, không thể không thi nhau hướng màn hình nhìn lại.
Quả nhiên, đạo kiếm mang sáng chói màu tím kia giống như trong ngôi sao băng trong đêm tối, vậy mà hướng lãnh thổ Mỹ quốc bay đi!
"Hắn đây là muốn làm gì?"
"Chẳng lẽ hắn diệt căn cứ hải quân Trân Bảo cảng còn chưa tính là gì mà còn muốn một người chiến đấu chống lại một quốc gia sao?"
"Điên rồi! Điên rồi! Hắn quả thực điên rồi!"
"Hắn đây là buộc chính phủ Mỹ quốc sử dụng vũ khí hạt nhân a!"
...
Tòa nhà quốc hội của Mỹ quốc, tổng thống Mỹ quốc cùng tất cả nghị viện quốc hội, toàn bộ đều có mặt ở đây, nhìn chòng chọc vào hình ảnh phía trước truyền đến, sắc mặt của mọi người tái xanh.
"Điều này sao có khả năng! Chẳng lẽ hắn là Satan chuyển thế hay sao?"
"Thậm chí ngay cả tên lửa đạn đạo hành trình cũng không gây thương tổn cho hắn một chút nào!"
"Quả thực quá cường đại!"
...
Sau khi nhìn thấy chiến báo từ tiền tuyến gửi về, toàn bộ quốc hội trở nên sôi trào.
"Các vị! Bây giờ cũng không phải là lúc cảm khái! Căn cứ vệ tinh giám sát, Diệp Cuồng Tiên kia, sau khi tiêu diệt toàn bộ căn cứ hải quân của chúng ta, cũng không có trở về Hoa Hạ, mà là đang hướng đi tới lãnh thổ của chúng ta!"
Một ông não da trắng mặc quân trang, bỗng nhiên gõ bàn một cái, mở miệng nhắc nhở.
Người này hóa ra chính là Lạp Mỗ Tư, Bộ trưởng Bộ quốc phòng của Mỹ quốc!
"Cái gì!"
Tất cả mọi người nghe được tin tức này thì lập tức tất cả toàn bộ đều trợn tròn mắt.
"Hắn đến cùng muốn làm cái gì?"
"Chẳng lẽ hắn thật đúng là muốn một người chiến đấu chống lại một quốc gia sao?"
"Quả thực ngông cuồng đến cực điểm!"
...
Mắt thấy mọi người lại sắp tranh luận một lần nữa, Phổ Lãng Khắc tổng thống Mỹ quốc ngồi ở vị chí làm chủ bỗng nhiên ho một tiếng nặng nề, mọi người lúc này mới im lặng trở lại, "Lạp Mỗ Tư tướng quân, ông nói tiếp đi!"
Bộ trưởng Bộ quốc phòng Lạp Mỗ Tư tiếp tục nói:
"Quân ta đã điều động một nhóm tàu sân bay, tàu chiến đấu, tiến hành chặn đường đi đối với Diệp Cuồng Tiên, tuy nhiên tình không không được lạc quan cho lắm, cho nên..."
Nói đến đây, Lạp Mỗ Tư dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Ta đề nghị sử dụng vũ khí hạt nhân, không tiếc bất cứ giá nào tru sát người này!"
Vũ khí hạt nhân cũng không phải loại vũ khí có thể sử dụng tùy tiện, nhất định phải trải qua sự đồng ý của quốc hội, quân đội có thể nhận được mật khẩu ủy quyền, từ đó sử dụng vũ khí hạt nhân cỡ lớn.
Mọi người của quốc hội nghe vậy thì lập tức thi nhau gật đầu.
"Không sai! Mức độ uy hiếp của người này quá lớn! Nhất định phải tiêu diệt hắn"
"Nếu như hắn lập tức trở về lãnh thổ của Hoa Hạ, chúng ta thật đúng là không tốt động tay, bây giờ đã tự chui đầu vào lưới, vậy thì nói cái gì cũng không thể để hắn còn sống mà rời đi!"
"Tuyệt đối không thể để cho hắn bước vào lãnh thổ nước ta một bước, bằng không Mỹ quốc chúng ta coi như quá mức mất mặt rồi!"
...
Sau khi mọi người trong quốc hội nghị luận, rõ ràng cũng đều nhận thức được nguy cơ cường đại, vậy mà toàn bộ đều bỏ phiếu đống ý sử dụng vũ khí hạt nhân.
Mà lúc này, Diệp Trần mang theo Mộng Huyễn thần Tô San, đã vượt qua gần ba ngàn km đường biển, đã có thể mơ hồ nhìn thấy khu vực biên giới của Mỹ quốc.
"Diệp tiên sinh! Ta lại nhắc nhở ngài một lần cuối cùng, ngài đây là đang tự tìm đường chết!"
Tô San lúc này đã từ trong rung động trước đó, chậm rãi lấy lại tinh thần, không thể không cau mày nhắc nhở.
Quả thật, trước đó khi cô ta nhìn thấy Diệp Trần, một người dễ dàng đánh tan toàn bộ căn cứ hải quân ở Trân Bảo cảng, cô ta đã bị thực lực cường đại của Diệp Trần làm cho hoàn toàn bội phục.
Khi cô ta nhận ra rằng, Diệp Trần thực sự hướng lãnh thổ Mỹ quốc khởi xướng tiến công, lại có chút không đành lòng nhìn hắn đi chịu chết.
"Mỹ quốc chúng ta chứa đựng số lượng đạn hạt nhân đủ để phá hủy Trái Đất tới mấy chục lần, thực lực của ngài coi như có mạnh hơn nữa, còn có thể mạnh hơn đạn hạt nhân sao?"
"Ta biết trước đó ở đảo Lang Vương của Bắc Cực, ngài đã từng ngăn cản qua bom nguyên tử mà không chết, nhưng đó chẳng qua chỉ là bom nguyên tử cỡ nhỏ mà thôi, bom nguyên tử cỡ lớn chân chính có uy lực phải mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, tuyệt đối không phải sức người là có khả năng chống lại!"
"Cho nên, ta nguyên ngài vẫn là tranh thủ thời gian trở về Hoa Hạ đi!"
Tô San thấy Diệp Trần không nói thêm lời nào, thế là tận tình khuyên can.
Ngoại trừ không đành lòng nhìn thấy Diệp Trần bị bom nguyên tử oanh tạc đến chết ra, chính cô cũng không muốn bị liên lụy.
Tuy nhiên, đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng nổ vang rền từ phía trước, rất nhanh hai người đã phát hiện, trên mặt biển phía trước, xuất hiện ba con quái vật khổng lồ ngăn cản đường đi của bọn họ.
"Thế mà phái ra ba hạm đội tàu sân bay, xem ra Mỹ quốc các ngươi đối với ta vẫn còn rất coi trọng a!"
Phải biết, toàn bộ Mỹ quốc chẳng qua cũng chỉ có mười hạm đội tàu sân bay mà thôi, hơn nữa được phân bố ở khắp các nơi trên thế giới.
Ba chiếc hạm đội tàu sân bay này, chỉ sợ đã là toàn bộ chiến lực của bờ biển phía tây Mỹ quốc.
"Đáng tiếc trong mắt của ta chẳng qua cũng chỉ là ba con bò sát nhỏ mà thôi!"
Diệp Trần cười lạnh, thân thể trực tiếp nhoáng một cái, thúc giục tốc độ tới cực hạn, đồng thởi sử dụng Không Gian Pháp Tắc, trong nháy mắt vượt qua hơn mười dặm, thời gian gần như chỉ trong một cái nháy mắt, đã đi tới trước mặt một chiếc hạm đội tàu sân bay trong đó, vào lúc này quan chỉ huy hạm đội tàu sân bay này, cũng hoàn toàn chưa kịp phản ứng, thẳng đến phía trước đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng tím sáng chói, lúc này mới ý thức được tình huống không ổn, "Địch tập! Công kích! Nhanh công kích!"
Chương 539 Sử dụng vũ khí hạt nhân
Trong lúc nhất thời, mấy chục chiếc máy bay chiến đấu thi nhau cất cánh.
Tàu tuần dương, tàu khu trục, tàu hộ tống cũng được điều động toàn bộ, các loại đạn đạo thi nhau bắn ra, giống như mưa sao băng đầy trời, đều hướng Diệp Trần nổ bắn mà tới.
"Bát Chỉ Kính!!"
Diệp Trần tâm niệm vừa động, tế ra pháp bảo phòng ngự, đồng thời quơ Tử Quỳnh Kiếm, liều lĩnh giữa làn đạn đạo đầy trời, chủ yếu hướng về cái hạm đội tàu sân bay lao tới.
Oanh! Oanh! Oanh!
Đạn đạo đầy trời thi nhau nổ tung lên trên không trung, nhưng mà lại căn bản là không có cách nào làm Diệp Trần bị thương một chút nào, trong lúc đó Diệp Trần ở trong làn đạn pháo xuyên không tiến lên, quả thực thành thạo điêu luyện.
"Chém!"
Tốc độ của Diệp Trần thực sự quá nhanh, tăng thêm khả năng sử dụng xuyên toa không gian, gần như trong nháy mắt đã vượt qua làn đạn đạo đầy trời kia, đồng thời thuận tay chém ra mấy kiếm phá hủy toàn bộ mấy chục chiếc máy bay chiến đấu ở trên bầu trời.
"Lại chém!"
Sau khi Diệp Trần dễ dàng phá hủy lực lượng ở trên không trung thì bỗng nhiên thân thể đột nhiên dừng lại, từ trên trời lao xuống một chiếc tàu tuần dương, rồi mới hung hăng chém ra một kiếm nữa!
Ầm ầm!
Nguyên một chiếc tàu tuần dương, trong nháy mắt đã bị Diệp Trần chém thành hai đoạn!
"A a a!!"
Sau khi tàu tuần dương bị Diệp Trần chém ra làm đôi thì lập tức bắt đầu nhanh chóng chím xuống, từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp kêu lên ở trên mặt biển.
Oanh!
Diệp Trần lại đạp vào ở một bên nửa của chiếc tàu tuần dương một cái, cả người đã nhào về phía chiếc quân hạm tiếp theo.
Thực lực hải quân của Mỹ quốc tuy rằng cường hãn, thế nhưng một khi để Diệp Trần tới gần, thì lập tức bị mất sức chiến đấu, tính cơ động không thể so sánh được với tính có động của Diệp Trần.
Như vậy cũng có thể so với dùng một cây tú hoa châm đi đâm một tờ giấy trắng, tờ giấy trắng tuy rằng rất lớn, thế nhưng lại căn bản không có biện phá ngăn cản tú hoa châm này, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị đối phương đâm thành nát bét!
"Cái gì!"
Quan chỉ huy hạm đội thấy cảnh này thì lập tức vẻ mặt trắng bệch, tuy rằng hắn nhận được chiến báo phía trước, trong lòng sớm đã có chuẩn bị, nhưng vẫn là không nghĩ tới, thế mà lại thua nhanh tới như vậy, thê thảm như thế!
"Rút lui! Toàn quân rút lui!"
Cuối cùng, quan chỉ huy hạm đội lập tức hạ đạt mệnh lệnh rút lui.
Dù sao cấp trên phân công nhiệm vụ cho bọn họ cũng chỉ là tới để kéo dài thời gian mà thôi, để cho hậu phương tranh thủ thời gian chuẩn bin phát động vũ khí hạt nhân.
Tuy nhiên, bọn họ muốn rút lui, Diệp Trần há lại sẽ đáp ứng?
Rầm rầm rầm!
Từng đạo kiếm mang màu tím dài hơn ngàn mét, bay xẹt qua ở trong trời đêm, mà mỗi khi có một đạo kiếm mang bay xẹt qua thì lại có một nhánh quân hạ bị chém thành hai nửa, dần dần đắm chìm ở trong hải hương.
Trước sau chẳng qua mới hai mươi phút, cả nhánh tàu sân bay chở máy bay chiến đấu cũng đã bị đánh phá thành mảnh nhỏ, chỉ còn lại vài tàu tiếp viện, bảo vệ ba chiếc tàu sân bay, phân biệt hướng các phương hướng khác nhau nhanh lùi lại mà đi.
Sau khi thân ảnh của Diệp Trần lấp lóa một hồi ở trên không trung, đã đuổi kịp một chiếc tàu sân bay, trực tiếp đưa tay chính là vài kiếm!
Rầm rầm rầm!
Một chiếc tày sân bay nặng gần mười vạn tấn bỗng nhiên lại bị chỉ mấy kiếm của Diệp Trần chém thành một đống sắt vụn!
Theo đó chính là từng tiếng kêu rên, chiếc tàu sân bay này cùng với hàng ngàn hải quân Mỹ quốc ở trên tàu, toàn bộ đắm chìm vào trong Thái Bình Dương...
"Quá hung tàn!"
"Tiểu Diệp tướng quân quả thực chính là siêu nhân!"
"Cho dù là thần linh, chẳng qua cũng chỉ như tiểu Diệp tướng quân mà thôi?"
...
Ở phía trên chiếc tàu chiến đấu của Hoa Hạ, mọi người vẫn luôn mật thiết chú ý tới nhất cử nhất động của Diệp Trần.
Nhìn thấy một mình Diệp Trần lật tung tàu sân bay và nhóm máy bay chiến đấu thì ngay lập tức tất cả mọi người đều kích động không thôi, nhịn không được hô to.
Duy chỉ có hai người Diệp Thiên Ca và Lâm Chấn Nam thì chau mày, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Hai người liếc nhau một cái, Lâm Chấn Nam nói:
"Diệp tướng quân, ngươi thế nhưng là nhìn ra cái gì?"
Diệp Thiên Ca hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu nói:
"Trải qua trận chiến trước đó của Trân Bảo cảng, phía Mỹ quốc không có khả năng không biết, hải quân bình thường đã không tạo thành uy hiếp gì đối với tiểu Trần, thế nhưng bọn họ lại còn phái ra một nhóm tàu sân bay, máy bay chiến đấu...đến để ngăn cản, quả thực chính là đang cố ý chịu chết!"
Lâm Chấn Nam cũng gật đầu nói:
"Không sai! Bọn họ làm như thế rất rõ ràng chỉ là đang kéo dài thời gian, nếu như ta không có đoán sai, tiếp theo bọn họ sợ là sẽ phải sử dụng cái đó..."
Diệp Thiên Ca tự nhiên biết, cái đó mà Lâm Chấn Nam nói tới là cái gì, vẻ mặt lập tức càng phát ra ngưng trọng, thân thể đều có chút run nhè nhẹ, không thể không thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Tiểu Trần, có chừng có mực đi! Con thực sự không thể tiếp tục đi về phía trước nữa!"
...
Ngay khi nhóm tàu sân bay chở máy bay chiến đấu đi ngăn cản bước tiến của Diệp Trần, thì tòa nhã quốc hội của Mỹ quốc, "Ngài tổng thống, ngài bộ trưởng hơn một trăm quả bom hạt nhân, toàn bộ đã chuẩn bị sẵn sàng, mục tiêu cũng đã khóa chặt, có phát động tấn công hay không?"
Phổ Lãng Khắc tổng thống của Mỹ quốc và Lạp Mỗ Tư bộ trưởng bộ quốc phòng, sau khi hai người liếc nhau một cái, thi nhau nhẹ gật đầu,"Công kích!"
Theo một tiếng ra lệnh của tổng thống Mỹ quốc.
Rất nhanh, vô số dân chúng Mỹ quốc nhìn thấy, một đạo ánh lửa như một ngôi sao chổi, từ bang Đắc Khắc Tát Tư bay ra, vượt qua hơn nghìn dặm, ở trên không bay thẳng đến phía tây Thái Bình Dương bay đi.
Mà cùng lúc đó, động tĩnh bên trong Thái Bình Dương từ lâu đã kinh động tới cao tầng của mỗi một quốc gia.
Đảo quốc cách gần nhất, hơn nữa lại là nước đồng minh với Mỹ quốc, cho nên muốn biết được tình báo nhất.
Mà giờ khắc này, mấy người Thủ tướng Quy Điên Tam Lang đang nhìn chòng chọc vào hiền ảnh tác chiến ở phía trước được vệ tinh truyền về, trong đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc và chấn động:
"Không nghĩ tới mới có mấy tháng ngắn ngủi, thực lực của người này vậy mà so với trước đó còn cường đại hơn nhiều như thế!"
"Vốn sau khi Diệp Cuồng Tiên này mất tích, một loạt các kế hoạch tiến hành phản công đối với Hoa Hạ mà chúng ta lập ra, còn may đều không có biến thành hành động, bằng không hậu quả thật đúng là không thể tưởng tượng nổi!"
"Chúng ta chuẩn bị lâu như thế, chẳng lẽ từ bỏ như thế sao?"
"Đừng vội! Bây giờ ai có thể là người cười tới cuối cùng nhất, còn chưa chắc chắn đâu!"
...
Lúc mọi người ở đây còn đang nghị luận ầm ĩ, bỗng nhiên tiền tuyến truyền về tin chiến sự, "Báo cáo Thủ tướng đại nhân! Căn cứ hạt nhân của Mỹ quốc tại bang Đắc Khắc Tát Tư, hình như xuất hiện động thái mới!"
Đám cao tầng của Đảo quộc nghe được tin tức này thì tất cả lập tức đều cảm thấy hưng phấn, thi nhau lộ ra vẻ mặt vui mừng, "Ta nói rồi a! Mỹ quốc chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ như vậy!"
"Số lượng hạt nhân trong tay Mỹ quốc, đủ để dễ dàng phá hủy toàn bộ Trái Đất, chỉ là một cái Diệp Cuồng Tiên cũng dám khiêu khích tới uy nghiêm của một cường quốc lớn nhất trân thế giới, quả thực chính là không biết sống chết!"
"Nếu như sau khi hắn tiêu diệt Trân Bảo cảng xong, lập tức trở về Hoa Hạ thì có lẽ Mỹ quốc còn có điều cố kỵ, thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn không biết sống chết, vậy mà lại còn muốn đặt chân lên lãnh thổ Mỹ quốc, Mỹ quốc khẳng định không tiếc bất cứ cái giá nào, cũng phải tiêu diệt người này!"
...
Một đám cao tầng Đảo quốc, tất cả để hiện ra vẻ mặt hớn hở, dường như cũng đã thấy tình cảnh Diệp Trần chết dưới của bom hạt nhân.
Mà cùng lúc đó, quân đội Hoa Hạ cũng nhận được tình báo này, vẻ mặt của mọi người lập tức vô cùng khó coi, "Mỹ quốc cuối cùng vẫn phải sử dụng vũ khí hạt nhân sao?"
Song quyền Diệp Thiên Ca nắm chặt, nhìn lên trên màn hình, nhìn lấy luồng ánh sáng màu tím kia vẫn đang bay nhanh hướng về phía Mỹ quốc, vẻ mặt vô cùng trắng bệch, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Tiểu Trần, dừng lại! Mau dừng lại!"
Chương 540 Gấp mười vận tốc âm thanh
Diệp Trần tự nhiên không nghe được tiếng kêu gọi của Diệp Thiên Ca, vào lúc này hắn vẫn mang theo Tô San tiếp cận lục địa Bắc Mỹ một cách nhanh chóng.
Bỗng nhiên!
Một đạo ánh lửa giống như sao chổi hướng về phương hướng hai người nổ bắn ra mà tới!
"Không tốt! Là tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân!"
Sắc mặt của Tô San lập tức thay đổi lớn, không thể không kinh hô một tiếng, cả người dọa như đến hồn vía muốn bay lên mây.
Tuy rằng cô ta đã đoán được, Mỹ quốc vì chặn đường của Diệp Trần thì khẳng định sẽ sử dụng vũ khí hạt nhân, thế nhưng khi thực sự chứng kiến tình huống này xảy ra, vẫn cảm thấy run sợ không tự chủ được.
Dù sao thì đây chính là tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân a!
Là vũ khí mạnh mẽ nhất ở trên Trái Đất này!
Hơn nữa, bởi vì quả bom nguyên tử trước đó ở trên đảo Lang Vương, chưa thể nổ chết Diệp Trần, cho nên lần này, chính phủ Mỹ quốc khẳng định sẽ vận dụng tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân có uy lực mạnh hơn!
"Xong! Lần này ta phải chết bởi liên lụy cái tên này!"
Tô San trong lòng tuyệt vọng một trận, dứt khoát trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Diệp Trần có thể ngăn cản quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân này hay không, cô ta không rõ, thế nhưng cô ta hiểu rõ thực lực của mình, tuyệt đối không thể ngăn cản nổi!
Tuy nhiên, một lát sau:
Ầm ầm!
Từ trên chín tầng trời, bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ vang rung trời!
Tô San từ từ nhắm hai mắt lại, chỉ chờ trong chốc lát, thấy chính mình vẫn còn sống thì lập tức hết sức hiếu kỳ, vội vàng mở mắt ra nhìn vào, toàn bộ cả người hoàn toàn chết lặng.
Chỉ thấy, ở trên mặt biển đằng sau ngoài mấy chục dặm, dâng lên một đám mây hình nấm khổng lồ, xông lên tận chín tầng trời!
"Chẳng lẽ là đánh trật rồi?"
Tô San không thể hiểu được, thế nhưng chẳng mấy chốc lại phủ định ý nghĩ này, tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân đều có định vị chính xác, cho dù có chút sai sót nhỏ xíu cũng tuyệt đối không đến mức sẽ chệch hướng xa hơn mười dặm như thế!
Vậy giải thích hợp lý duy nhất chính là vừa rồi Diệp Trần mang theo cô ta né tránh khỏi sự oanh tạc của quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân kia!
Thế nhưng ở trong nháy mắt, đã đi ra khoảng cách mấy chục dặm để né trạn tập kích của tên lửa đạn đạo, tốc độ di chuyển như thế này chỉ sợ đã vượt xa tốc độ âm thanh a?
Thế nhưng vừa rồi vì sao cô ta vậy mà không có bất kỳ một chút cảm giác nào?
Thật ra thì chẳng những Tô Sam cảm thấy buồn bực, ngay cả cao tầng của Mỹ quốc, Hoa Hạ quốc, Đảo quốc, vẫn luôn đang trong trạng thái mật thiết chú ý gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình cũng không làm rõ được chuyện này là như thế nào!
Mọi người chỉ thấy, đoàn ánh sáng màu tím kia lóe lên một cái, sau một khắc Diệp Trần đã mang theo Tô San né tránh cuộc tập kích của tên lửa đạn đạo, mà đợi đến khi đạn đạo rơi vào trên mặt biển, lúc tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân nổ tung lên, thì hai người sớm đã ở bên ngoài cách đó hơn ba mươi dặm, vụ nổ mạnh này có ảnh hưởng tới bọn hắn gần như đã cực kỳ nhỏ bé.
"Làm sao có thể như vậy!"
"Tốc độ vừa rồi của hắn, chỉ sợ ít nhất cũng đã có gấp mười tốc độ của âm thanh sao? Hơn nữa còn ở dưới tình huống mang theo một người!"
"Tốc độ của một người, làm sao có khả năng nhanh đến tình trạng như thế!"
Mọi người trong quốc hội Mỹ quốc, nhìn qua cảnh tượng vừa mới xảy ra trước mắt, toàn bộ tất cả mọi người đều choáng váng.
Bọn họ lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần sở dĩ có thể có được tốc độ khủng khiếp như thế, đó là bởi vì trong khoảng thời gian gần đây, trên phương diện Không Gian Phá Tắc hắn có được sự tiến bộ thần tốc.
Thông qua phương pháp xuyên toa không gian, lại thêm bản thân hắn còn có thần thông Súc Địa Thành Thốn, cho nên mới để hắn có được tốc độ kinh khủng hơn gấp mười lần vận tốc âm thanh!
Thật ra thì, uy lực của một quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân này đủ để sánh ngang với một kích mạnh nhất của cường giả cảnh giới Hóa Thần, nếu như Diệp Trần thật sự bị quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân bắn trúng, thật đúng là chưa chắc có thẻ gánh vác được.
Tuy nhiên, bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh đến hoàn toàn có thể ở trước khi tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân nổ tung lên thì đã thoát ra đi tới phạm vi an toàn.
Mà tuy rằng uy lực của tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân cường đại, dù sao cũng chỉ là vũ khí, làm sao có thể so sánh với cường giả cảnh giới Hóa Thần có thể điều khiển tùy ý?
Đây cũng chính là vì sao, Diệp Trần lại dám can đảm một thân một mình xông vào lãnh thổ Mỹ quốc!
Cho dù loại bom hạt nhân của ngươi có mạnh hơn nữa, nhưng căn bản không cách nào đánh trúng thì cũng chỉ phí công mà thôi!
"Một quả có thể trốn được, ta cũng không tin, năm quả mười quả tên lửa đạn đạo hắn cũng trốn được sao? Công kích cho ta! Tiếp tục công kích!"
Phổ Lãng Khắc, tổng thống Mỹ quốc vừa vội vừa giận, lập tức giơ bộ đàm trong tay lên, hướng về phía Bộ quốc phòng rống giận.
"Tuân mệnh! Ngài Tổng thống!"
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Sau khi Phỉ Lãng Khắc ra lệnh một tiếng, thì lần này vậy mà một hơi phóng ra năm quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân!
Năm quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân, ở năm vị trí, đồng thời phát nổ mà nói, phạm vi oanh tạc tự nhiên phải lớn hơn mấy lần so với trước đó, trọn vẹn có thể bảo phủ được trong phạm vi năm mươi dặm!
"Ừm?"
Diệp Trần cũng không nghĩ tới, đối phương lại còn có một tay như thế.
Tuy rằng, Tuy rằng, hắn chỉ cần tránh đi được vị trí trung tâm vụ nổ của năm quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân thì cũng không có lo lắng tính mạng của mình, thế nhưng là khó tránh khỏi có chút chật vật, hơn nữa Tô San chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Sông chết của cô gái này, hắn vốn cũng không có để trong lòng, thế nhưng nếu như cô ta chết rồi thì sẽ không có người dẫn đường cho hắn!
"Thôi được! Cũng nên để cho chính phủ Mỹ quốc biết, bản đế cũng không chỉ có mỗi tránh với nè mà còn có năng lực phản kích!"
Sau khi Hạ quyết tâm, Diệp Trần mang theo Tô San, thân thể hướng về phía trước sau khi liên tiếp lấp lóe mấy lần, cũng đã né tránh được sự tập kích của bốn quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân, đã hò hét mà tới, dường như bất kể như thế nào cũng không trốn mất.
Giờ khắc này, cao tầng của các quốc gia, tất cả mọi người đều đang mật thiếu chú ý tới tình hình chiến đấu. tất cả đều nín thở nhìn chòng chọc vào màn hình, muốn nhìn xem Diệp Trần ngăn cản quả tên lửa đạn đạo cuối cùng này như thế nào.
"Chết đi!"
Các cao tầng của Mỹ quốc và Đảo quốc đều đang nghến răng nghiến lợi, trong lòng đang âm thầm nguyền rủa, hy vọng Diệp Trần có thể chết ở dưới quả tên lửa đạn đạo.
Mà mọi người ở trong quân đội của Hoa Hạ thì đang âm thầm cầu nguyện, hy vọng Diệp Trần có thể né tránh tên lửa đạn đạo oanh tạc.
Tuy nhiên, cho dù là ai cũng không nghĩ tới, đoàn ánh sáng màu tím kia, vậy mà không lùi mà tiến tới, ngược lại hướng quả tên lửa đạn đạo cuối cùng ở không trung kia nhanh chóng tới gần!
"Đây hắn đang muốn làm cái gì! hăn điên rồi sao?"
Chúng tướng Hoa Hạ thấy cảnh tượng này thì lập tức sắc mặt của toàn bộ tất cả mọi người đều biến đổi, quả thực không thể nào hiểu được, Diệp Trần ở vào thời khắc then chốt nhất vậy mà không có trốn tránh, ngược lại hướng tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân lao tới!
Mọi người trong quốc hội Mỹ quốc thấy cảnh tượng này thì đầu tiên là sững sờ sau đó thì vẻ mặt của từng người đều lộ ra vẻ vui mừng, "Hắn đây là tự tìm đường chết, nhanh! Lập tức dùng radar kích nổ tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân cho ta!"
Lạp Mỗ Tư bộ trưởng bộ quốc phòng Mỹ quốc bỗng nhiên hướng về phía bộ đàm lớn tiếng ra lệnh.
Cách thức kích nổ tên lửa đạn đạo có rất nhiều loại, có thể là định thời gian tự động nổ, có thể chỉ định cách kích nổ, hoặc nó có thể được kích nổ bởi áp lực cảm ứng đồng thời cũng có thể được kích nổ bởi tín hiệu radar.
Lạp Mỗ Tư tin tưởng, chỉ cần Diệp Trần ở bên trong phạm vi nổ tung của tên lửa đạn đạo thì khẳng định chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Tuy nhiên, cảnh tượng sau đó lại làm cho tất cả mọi người phải trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy, Diệp Trần nhanh như chớp vọt tới trong phạm vi trung tâm của tên lửa đạn đạo, mắt thấy tên lửa đạn đạo sắp kích nổ.
Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên xuất hiện một cái Huyết Đỉnh to lớn, vậy mà một ngụm nuốt quả tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân kia xuống!
"Cái gì tình huống!"
Tất cả mọi người thấy cảnh này thì toàn bộ lập tức choáng váng.
Sau khi Phổ Lãng Khắc tổng thống Mỹ quốc phản ứng lại thì lập tức hướng về phía bộ đàm hét lớn, "Không phải ta bảo cách ngươi dùng radar kích nổ tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân hay sao? Làm sao mà còn chưa nổ?"
"Báo cáo ngài Tổng thống! Chúng ta đã nhấn vào nút radar mở chốt kích nổ, thế nhưng không hiểu vì sao, tên lửa đạn đạo giống như cũng không có bị nổ!"
"Cái gì!"
Tất cả mọi người trong quốc hội của Mỹ quốc, vào thời khắc này, toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm.
Bình luận facebook