• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (4 Viewers)

  • Chương 931-935

Chương 931

Khương Vọng cũng không phải nhân vật hoàn mỹ vô khuyết gì, cũng sẽ phạm sai lầm, cũng sẽ chủ quan, nhưng xưa nay hắn không ngại tự xét lại mình, hắn cũng là lớn lên trong tầng tầng ngăn trở mà.

Sau khi xác nhận Đỗ Như Hối không bị kinh động, Khương Vọng cũng không định quay lại thành Vọng Giang. Một kẻ như Lâm Chính Nhân ấy, nghĩ cũng biết không thể nào cho hắn cơ hội lần nữa, chắc chắn sẽ trốn vào trong nội viện Quốc đạo viện, nửa bước không ra.

Chỉ có thể đành để sau này tìm cơ hội sau.

Mà Lâm Chính Nhân này, mặc dù cẩn thận ẩn nhẫn, tâm tính có thể nói là đáng sợ, nhưng dù sao thực lực cũng không đủ, Khương Vọng chỉ cần giữ nguyên tốc độ tu hành, một khi chênh lệch thực lực được kéo dài đến một mức độ nào đó đương nhiên có thể nghiền ép y.

Càng quan trọng hơn là, trong suốt chuyến đi tới thành Giang Vọng lần này, Khương Vọng đã ẩn giấu thân phận rất kỹ, chắc không ai có thể nhận ra hắn. Dù sau này Lâm Chính Nhân muốn báo thù thì đại khái cũng chỉ có thể tìm đến Trương Lâm Xuyên.

Trở lại bên ngoài thành Phong Lâm, Hướng Tiền đang nằm ngáy o o dưới tấm bia đá, có một đạo kiếm ảnh hư huyễn khi ẩn khi hiện quanh Hướng Tiền. Khương Vọng biết đây là phi kiếm bản mệnh tự phát hộ chủ.

Đây là một lần tẩy luyện đạo tâm, rất có thể con đường của y sẽ được quyết định vào thời khắc mấu chốt khi y tỉnh ngủ.

Khương Vọng không quấy rầy y, tìm một chỗ cách đó không xa mà ngồi xuống, kinh ngạc nhìn thành Phong Lâm rồi nhắm mắt lại, tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh.

Lấy được Hủ Mộc Quyết, hiện giờ hắn cần phải góp nhặt càng nhiều Công hơn nữa để thôi diễn. Cho nên, trong luận kiếm đài, ngoại trừ thần thông, hắn đều dùng hết thực lực, không giữ lại chút nào.





Có đôi khi thời gian là thứ không đáng giá nhất.

Bởi vì ngươi vốn không có cách để nhớ, để nhận biết.

Không có mặt trời lặn, không có mặt trăng lên, ngẩng đầu cũng không thấy sao trời lấp lánh.

Khắp nơi đều là sương mù, băng lãnh mà u ám.

Sương mù U Minh bao phủ dương gian, trong khe hở âm dương đều là thi thể không thể động.

Lăng Hà cũng không nhớ mình đã ở trong thế giới ảm đạm này bao nhiêu ngày, y chỉ nhớ rõ mình đã chôn bao nhiêu người.

Y nhất định phải nhớ kỹ, bởi vì ngoại trừ y, không ai có thể nhớ được nữa.

Cái thời điểm “lúc trước” ấy…

Ở nơi này, thời gian không thể xác định cụ thể được, chỉ có thể là một khái niệm ước chừng. Một lúc trước hoặc cũng có thể là rất lâu về trước.

Cho nên, thời điểm lúc trước, chính là trước một sự việc, một đoạn thời gian nào đó.

Khi đó, y đang dùng cơm.

Trong thành vực Phong Lâm, người thì chết hết cả, còn thừa rất nhiều lương thực, nhưng đều bị sương mù U Minh xâm nhập rồi, cơ bản không thể ăn được nữa.

Lăng Hà có biện pháp. Chỉ cần y khống chế được khí thế huyền hoàng trong Thông Thiên Cung, cẩn thận thanh tẩy qua, lương thực sẽ quay lại bộ dáng ban đầu.

Nhưng y bây giờ, thực ra cũng không cần ăn.

Y chỉ muốn duy trì cuộc sống của một “người” trong thế giới này.

Ăn cơm, chứng minh y vẫn còn sống.

Chứng minh thành vực Phong Lâm vẫn còn người sống.

Có đôi khi, sinh mệnh chỉ là chỉ như kéo dài vô nghĩa, nhưng vẫn có người kéo dài sự vô nghĩa đó.

Khi Lăng Hà dùng cơm, bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác thân thiết khó hiểu.

Y cũng không biết cảm giác này từ đâu mà đến.

Nhưng y cảm thấy trong lòng thật ấm áp, như được thứ gì đó an ủi vậy.

Y buông bát đũa xuống, kìm lòng không đặng mà đi về hướng cõi U Minh.

Ra khỏi phòng, rời khỏi tiểu viện, đi ra ngõ Phi Mã…

Căn tiểu viện trong ngõ Phi Mã này là một trong hai căn nhà của y. Còn một ngôi nhà nữa ở phụ cận phủ Thành chủ, là nơi mà tiểu Ngũ từng sống.

Y cũng không cần phòng ở, thậm chí còn chẳng cần đến một cái giường, trong Tử Vực, phòng ốc dường như chẳng có chút ý nghĩa gì.

Nhưng Lăng Hà vẫn cảm thấy…

Trong nhà nhất định phải có người ở, nếu không sẽ không có hơi người.

Y không muốn nhà của lão Tam và lão Ngũ cứ lặng lẽ mãi thế.

Cho dù bọn họ… đều đã chết cả rồi.

Cho nên, y vẫn chứ đi đi về về hai cái nhà, nấu cơm, giặt quần áo, vẩy nước quét nhà, sinh hoạt như “bình thường” vậy đó.

Cảm giác được an ủi kia thực đáng hoài niệm.

Nhưng rời ngõ Phi Mã không được bao lâu, cảm giác này liền biến mất.

Lăng Hà giật mình, cảm nhận được một sự thất lạc trống rỗng.

Sau đó quay lại, tiếp tục “sinh hoạt”.

Nấu cơm, giặt quần áo, vẩy nước quét nhà, tụng kinh siêu độ, liệm thi thể, chú giải kinh văn.

Y vẫn cứ làm đi làm lại những chuyện này. Không cần ý nghĩa, ý nghĩa là ở bản thân mình.

Nhưng hôm nay, cảm giác thân thiết bất ngờ xuất hiện kia lại lần nữa xuất hiện.

Lúc này, Lăng Hà vừa mới đào xong một cái hố sâu, bỏ một đôi vợ chồng ôm nhau chết vào trong đó.

Tình cảm xúc động thúc giục y nhanh chóng đi tìm kiếm, trong lòng y cũng khát vọng vô hạn cảm giác này. Trong khe hở âm dương tĩnh mịch này rất khó xuất hiện tình cảm con người.

Nhưng y vẫn rất nghiêm túc, thành tâm thành ý tụng niệm xong kinh văn siêu độ, hôn tay rồi vùi lấp phần mộ cho đôi vợ chồng này.

Làm chuyện gì cũng phải có đầu có cuối, đây là điều mà y nhất định phải kiên trì.

Hoàn thanh xong toàn bộ nghi thức liệm, y mới thả lỏng bản thân nghe cảm giác trong lòng mà bước đi trong cõi U Minh.

Mảnh địa vực này nào có phương hướng.

Mặc dù lần theo cách cục của thành thị trước kia có lẽ còn định hình được phương hướng cũ, nhưng Lăng Hà hiểu rất rõ, thế giới này phương hướng hỗn loạn, không có đông tây nam bắc.

Nhưng cảm giác thân thiết trong lòng kia, cảm nhận ấp áp thuộc về loài người kia như một ngọn hải đăng trong vũ trụ mờ mịt. Không cần phương hướng, ánh sáng ấy chính là phương hướng.

Lần này, cảm giác này kéo dài thật lâu.

Lăng Hà đi thẳng đến tận cùng của địa vực này.

Từ lâu y đã biết địa vực này có điểm cuối. Phạm vi của phương địa vực này chính là phạm vi của thành vực Phong Lâm.

Nhưng cái gọi là tận cùng, biên giới gì đó, không phải đơn giản chỉ là một bức tường xây kín, hay một bình chướng.

Nếu là một bức tường xây kín, Lăng Hà đã đánh vỡ từ lâu rồi. Nếu đó là một tòa sơn mạch, Lăng Hà đã sớm tối đào xuyên nó rồi. Nhưng nó cũng chỉ là “giới hạn”.

Đồng thời tồn tại giữa hiện thực và hư ảo, là quy tắc của thiên kinh địa vĩ.

Không thể vượt qua, cũng không cách nào xuyên qua.

Hiện giờ, Lăng Hà đã đến điểm cuối cùng của phương địa vực này.

Y cảm giác được y đã rất gần với cảm giác thân thiết kia.

Nhưng y không thể nào tới gần hơn nữa.

Nơi này chính là cực hạn.

Cảm giác này… vì đâu mà tới?

Là một loại triệu hoán sao?

Hay là một loại cầu phúc?

Có phải có người muốn kéo phương địa vực này về hiện thế?

Lăng Hà không thể phán đoán.

Nhưng y rất hoài niệm cảm giác thuộc về “người” này.

Hy vọng, chờ đợi, huyễn tưởng.

Ở nơi tử tịch này, tại phế tích nhân gian bị vứt bỏ khỏi hiện thế này, những từ ngữ này trân quý cỡ nào chứ!

Lăng Hà lẳng lặng ngồi xuống, dựa vào biên cố ngoan cố ngăn cản giữa hư và thực, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Đây là giấc ngủ dễ chịu nhất của y từ khi lưu lạc tới mảnh địa vực này.

Hết chương 931.
Chương 932

Khương Vọng kết thúc chiến đấu trong Thái Hư Huyễn Cảnh, trong điều kiện tiên quyết không dùng đến thần thông thì chiến đấu cũng không nhẹ nhõm. Nhưng cuối cùng vẫn là thắng nhiều thua ít, dần dần tích lũy được “công”.

Hiện giờ, đối thủ cao nhất mà hắn gặp phải là Nội phủ bình thường cấp độ tam phủ, Khương Vọng đoán chừng sau này sẽ là tứ phủ, ngũ phủ, thậm chí là Nội Phủ thần thông.

Trong Diễn Đạo Đài, gom nhặt tất cả công hiện tại, thôi diễn Hủ Mục Quyết, khó khăn lắm mới thôi diễn lên được đến bậc Giáp hạ phẩm.

Cánh cửa tu hành đạo thuật bậc Giáp hạ phẩm chỉ là Đằng Long Cảnh mà thôi, đương nhiên Khương Vọng không thể hài lòng.

Cho nên, mặc dù chăm chú học tập nhưng cũng không khắc ấn nó vào trong nội phủ, còn cần ít nhất một lần tăng lên nữa mới được.

Hướng Tiền đã ngủ ba ngày ba đêm.

Khương Vọng cũng một mực ngồi ở đây.

Trong lúc này, An An không ngừng gửi phi hạc đến. Nếu không phải Vân Hạc là đạo thuật tụ thành thì e là đã mệt chết từ lâu rồi.

Khương Vọng ngàn dỗ vạn dỗ mới khiến cô bé yên lòng.

Bản thân Hủ Mục Quyết cũng không có hình thái cố định, mà giống như một loại diễn hóa sức mạnh hơn, đương nhiên không đường hoàng như sức mạnh đồ đằng, sức mạnh tinh thần, mà lại có vẻ âm u, lệch hẹp.

Loại bại lực hủ thất màu xám trắng kia vô cùng quỷ dị. Có một loại cảm giác khiến sinh cơ mẫn diệt, nhưng lại không phải là sức mạnh tử vong thuần túy. Nếu nhất định phải hình dung thì đại khái là vì bản thân hai chữ “hủ mộc” (gỗ mục) này. Cái tên của đạo thuật vô cùng chuẩn xác, cũng không biết viện trưởng đạo viện thành Vọng Giang làm thế nào khai quật ra được lực lượng cỡ này.

Nhưng thế giới tu hành vốn có khả năng vô hạn, có rất nhiều đạo thuật cực mạnh, nói không chừng chỉ là do một tu giả bình thường chợt lóe linh quang mà có.

Càng quen thuật này, Khương Vọng càng khẳng định ý nghĩ ban đầu của mình, Hủ Mộc Quyết rất có tiềm năng.

Thuận tay diễn luyện một trận đạo thuật, Khương Vọng đang nghĩ thử xem có nên rời đi một chút làm vài việc khác không thì đột nhiên Hướng Tiền đột nhiên ngồi dậy.

Y vừa mở mắt, kiếm khí bắn bốn phía.

“Tỉnh rồi?” Khương Vọng thu đạo thuật hỏi.

“Tỉnh rồi.” Hướng Tiền nhắm mắt rồi lại mở, thu lại phong mang, một lần nữa chuyển thành vẻ mặt ủ mày chau kia. Nhưng trong vô hình đã xảy ra vài phần thay đổi.

Trong hai ba câu trò chuyện này, câu hỏi chỉ có hai tiếng, đáp án cũng có hai tiếng.

“Tiếp theo có tính toán gì?” Khương Vọng hỏi.

Hướng Tiền đứng dậy, hơi nhấc ngón tay, một thanh phi kiếm nhỏ xuyên không bay ra, lơ lửng trước mặt mình, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngươi biết thanh phi kiếm này của ta tên gọi là gì không?”

Khương Vọng lắc đầu: “Ngươi chưa bao giờ nói.”

“Ta vẫn cảm thấy ta không xứng với nó, cho nên không định nói tên nó cho ngươi.”

Hướng Tiền nói xong, thanh phi kiếm này hơi lung lay dường như không chịu đồng ý.

Thế là y cười, cười đến mức kiêu ngạo làm càn: “Kiếm này là do sư phụ ta thu thập kỳ trân trong thiên hạ, dùng bí pháp Duy Ngã Kiếm Đạo làm dẫn, do ta tự tay dung luyện kiếm thai, có tiếp nối trực tiếp với tính mệnh của ta, tên là Long Quang Xạ Đấu!”

“Long Quang Xạ Đấu…” Khương Vọng nhắc lại cái tên này một lần, chỉ cảm thấy phong mang vô tận.

“Đấu” chính là thiên chi túc, khi nó nở rộ, kiếm quang sẽ xông thẳng lên tận tinh tú trên trời!” Luận đến kiếm này, Hướng Tiền có vẻ rất sục sôi, trước đây Khương Vọng chưa bao giờ thấy y như vậy.

“Thật xứng với tên của nó.” Khương Vọng tán thán.

“So với Trường Tương Tư của ngươi, tuyệt đối chỉ mạnh hơn chứ không yếu!” Hướng Tiền ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo.

Bang!!

Khương Vọng còn chưa nói gì, trong vỏ Thần Long Mộc, Trường Tương Tư đột nhiên khẽ kêu lên.

“Có vẻ nó không đồng ý.” Khương Vọng nhấc kiếm trong tay cười nói.

Hướng Tiền nhìn Trường Tương Tư một chút, hơi kinh ngạc hỏi: “Nó cũng sắp thai nghén ra linh tính rồi sao?”

Trong khoảng thời gian này, Khương Vọng một mực dùng Dưỡng Kiếm Pháp do Liêm Tước chỉnh lý sáng tạo để ôn dưỡng Trường Tương Tư, bản thân nó lại giấu đi mũi nhọn trong vỏ Thần Long Kiếm, tốc độ phát triển tuyệt đối xứng với sự mong muốn.

Hôm nay bị tuyệt thế phi kiếm Long Quang Xạ Đấu tấn công, lập tức lộ phong mang ra ngoài.

Khương Vọng thỏa mãn cười: “Ai mạnh ai yếu, còn chưa nhất định.”

Vẻn vẹn chỉ xét từ kiếm khí, đương nhiên Trường Tương Tư của hiện tại không sánh bằng Long Quang Xạ Đấu. Nhưng kiếm khí đã có sinh linh, Khương Vọng thân là kiếm chủ đương nhiên phải nâng niu, mà Trường Tương Tư vẫn còn đang trưởng thành nữa.

Tương lai thực sự không thể nói trước được.

Hướng Tiền cũng rất hiểu kiếm, cho nên chỉ nói: “Vậy thì chờ đến lúc chúng ta trùng phùng sẽ luận chứng điều này.”

“Trùng phùng sao?” Khương Vọng bắt lấy điểm mấu chốt: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Kiếm đạo của ta chính là kiếm thuật độc tôn thiên hạ, Long Quang Xạ Đấu phong mang cực điểm, ta không thể ủy khuất chúng.” Hướng Tiền có vẻ trịnh trọng chưa từng thấy: “Ta cũng muốn thử kiếm khắp thiên hạ, lại một lần nữa đi trên con đường vô địch!”

“Ây…” Khương Vọng nhìn Hướng Tiền, có lòng khuyên bảo vài câu, lại sợ đả kích đến lòng tin vất vả lắm y mới dựng lại được.

Cũng may, Hướng Tiền vẫn chưa bị điên, bèn bổ sung thêm: “Đương nhiên, trước hết cứ bắt đầu từ Đằng Long Cảnh!”

Vậy còn tạm được!

Với thực lực của Hướng Tiền, tuyệt đối có thể cạnh tranh danh hiệu mạnh nhất Đằng Long. Còn nếu vận dụng Long Quang Xạ Đấu, Khương Vọng thực sự không nghĩ ra có ai trong Đằng Long Cảnh có thể chiến thắng y.

Trong miệng lại nói: “Đúng vậy, dù sao thì ta cũng mạnh nhất Đằng Long Cảnh, đã mở Nội Phủ. Vương Di Ngô đứng hạng hai, cũng đang rèn luyện thần thông. Ngươi vô cùng có hy vọng đi hết con đường vô địch Đằng Long Cảnh.”

Lời này là trêu ghẹo, cũng là nhắc nhở y, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân.

Hướng Tiền nhìn hắn, nói: “Đừng có gấp. Nhất định ta sẽ gặp lại ngươi trên con đường vô địch Nội Phủ cảnh.”

Ý y là muốn trước mắt Đằng Long, sau đó là Nội Phủ, rồi Ngoại Lâu… một đường vô địch. Giống như sư phụ y năm xưa. Mà Khương Vọng chính là quan ải mà y cần phải vượt qua trên con đường vô địch Nội Phủ cảnh.

Hướng Tiền xưa nay vẫn ủ rũ nặng nề chẳng mấy khi có được những thời khắc phong mang tất lộ như thế.

Làm bằng hữu, Khương Vọng chỉ có thể vui vẻ.

Hắn cười ha hả: “Đáng tiếc, ta cũng thích cái danh vô địch Nội Phủ cảnh. Tới đây, ta sẽ chờ ngươi mài kiếm tìm đến ta!”

Hướng Tiền cũng cười lớn.

Long Quang Xạ Đấu lớn lên theo gió, y nhảy lên phi kiếm, tung giọng hát trường ca.

“Lần này đi Tây Tần quyết Côn Lôn, Nam Lâm đất Sở Anh Trường Phong, Bắc đến hoang mạc đánh quần ma, đông tới kiếm trảm Sinh Tử Môn.”

Tiếng hát xuyên qua đám mây đi về hướng tây.

Trải qua nhiều năm, phải chăng còn có người vẫn nhớ Đan Kiếm Ca của Động Chân Vô Địch Hướng Phượng Kỳ?





Hết chương 932.
Chương 933

Nhìn theo Hướng Tiền đi dần về hướng tây, Khương Vọng cũng cất bước tiến lên, đi trên con đường của mình. Con đường kia nhất định sẽ gian nan, nhất định sẽ long đong, nhưng cũng nhất định sẽ rất chói mắt. Bảo kiếm mới rời hộp, long quang sẽ tỏa sáng rực rỡ.

Mà Khương Vọng cũng có phương hướng của mình, chưa bao giờ đổi.

Con đường của hắn không chỉ là chính hắn, mà còn là trải nghiệm, tất cả những gì hắn gánh trên lưng.

Trong số tất cả trải nghiệm và gánh nặng, không nghi ngờ gì thành vực Phong Lâm chính là nơi nặng nề nhất.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, lúc này hắn đứng ngoài vực ngoại thành Phong Lâm, những hồi ức xưa kia vẫn vô cùng rõ ràng, như thể hắn chưa bao giờ đi xa.

Ở đây, Khương Vọng tự xem lại mình.

Ban đầu, hắn rời đi thế nào, trải qua những gì, mới quay về?

Khương Vọng sải bước đi.

Thực ra có một nơi hắn vẫn muốn đến, có một người hắn vẫn muốn gặp. Nhưng hắn không biết mình có nên đi không, có nên gặp không.

Ở vài ngày bên ngoài thành vực Phong Lâm, trong một chớp mắt vừa rồi hắn mới đưa ra quyết định.

Trước khi hoàn toàn rời khỏi nơi này, hắn bỗng nhiên cảm thấy gì đó, muốn quay lại nhìn thành Phong Lâm.

Có một loại chờ mong không biết từ đâu mà đến.

Nhưng hắn lại không thấy gì hết.





Trong ba quận lớn nhất Trang quốc, quận Hoa Lâm và quận Đại Sơn đều tiếp giáp với Mạch quốc.

Chiến sĩ Cửu Giang Huyền Giáp từ tiền tuyến Trang Mạch lùi lại, theo lý mà nói, nếu đi đường bộ về quận Đại Sơn sẽ dễ hơn.

Nhưng bây giờ Trang Đình đang chỉnh đốn binh trị, tất cả quân đội thay phiên nhau đóng ở tiền tuyến, đều cần phải chỉnh huấn và điều hành ở quận Hoa Lâm.

Cho nên mấy người Đỗ Dã Hổ mới phải lui về quận Hoa Lâm trước, tới quận Thanh Hà, xuôi theo Thanh Giang về phía tây, quay lại thành vực Cửu Giang quận Đại Sơn.

Năm nay Cửu Giang Huyền Giáp có từng được tăng cường quân bị một lần, từ một ngàn người khuếch trương lên đến ba ngàn người. Ban đầu, dưới Chủ tướng chỉ có bốn Thiên tướng, mỗi Thiên tướng thống soái hai trăm quân tốt.

Bây giờ đã tăng thêm một chức Thiên tướng, mà số lượng quân tốt dưới tay mỗi Thiên tướng cũng tăng lên hẳn năm trăm người.

Nhưng có một điều khiến cho rất nhiều người bất ngờ, chủ tướng Cửu Giang Huyền Giáp mặc kệ lời dị nghị của mọi người, để cho Đỗ Dã Hổ chỉ có tu vi Đằng Long Cảnh đỉnh phong trở thành vị Thiên tướng thứ năm của Cửu Giang Huyền Giáp.

Nên nhớ, Thiên tướng Cửu Giang Huyền Giáp luôn luôn phải có tu vi Nội Phủ cảnh làm cơ sở, thả ra ngoài là có thể làm thành chủ, có được thực lực như vậy làm cơ sở, thành Cửu Giang mới ẩn ẩn được xưng là quận trong quận, từng có tên tuổi là quận thứ tư của Trang Quốc.

Mà bây giờ, số lượng quân tốt thủ hạ tăng lên gấp bội, coi như mở rộng thực quyền, lại cho một Đỗ Dã Hổ chỉ có tu vi Đằng Long Cảnh đỉnh phong làm Thiên tướng, khó tránh khỏi khiến vài người sinh lòng bất mãn.

Nhưng khi đại quân kéo lên chiến trường, tất cả mọi người đều ngậm miệng.

Có lẽ Đỗ Dã Hổ không phải Thiên tướng mạnh nhất Cửu Giang Huyền Giáp, nhưng nhất định là người liều mạng nhất, không sợ chết nhất, quả thực là coi chiến trường như nhà mình, tả xung hữu đột trên tiền tuyến nhất định không lùi, trận nào cũng xông lên đầu tiên. Đương nhiên, hắn ta cũng giành được nhiều chiến công nhất.

Mọi chuyện trong quân đều rất đơn giản, có thể đánh thắng trận, có thể chặt được đầu người, mọi người sẽ nể phục ngươi. Mọi thứ khác đều là hư ảo.

Hiện giờ Khương Vọng cũng không biết Đỗ Dã Hổ lăn lộn thế nào, hắn cũng chưa từng nghe được tin tức gì của hắn ta từ bất kỳ ai, bởi vì hắn đã quyết định sẽ một mình gánh vác hết thảy, mà bản thân việc nghe ngóng cũng là một loại dấu vết.

Hắn không muốn kể cho Đỗ Dã Hổ biết chân tướng.

Tính tình Đỗ Dã Hổ như thế, nếu biết được chuyện thành vực Phong Lâm, căn bản sẽ không quản thực lực thua kém cỡ nào, cũng không cân nhắc đến hậu quả, chắc chắn sẽ lao ngay đến thành Tân An, mà làm vậy thì chắc chắn là chịu chết.

Mà Khương Vọng thì không mong chuyện đó xảy ra. Người của thành vực Phong Lâm chết đã đủ nhiều rồi, Đỗ Dã Hổ phải sống, dù sống có đau khổ bao nhiêu thì cũng nhất định phải sống.

Hiện giờ, hắn chỉ… chỉ muốn tận mắt nhìn thấy Đỗ Dã Hổ, muốn xem vị lão Hổ ca tướng mạo nóng nảy, tính tình xúc động này sống thế nào.

Tới nơi cũ Phong Lâm, nhìn thấy chốn cũ, càng nhớ cố nhân.



Khương Vọng ngồi lên một con tàu chở khách theo đường thủy đi dọc theo Thanh Giang mà đi về phía tây.

Ngồi trên thuyền trên Thanh Giang, hắn càng cảm nhận rõ hơn Trang quốc bây giờ khác biệt thế nào.

Trước kia, trên mặt nước Thanh Giang không thể có nhiều thuyền đi qua đi lại như vậy, thi thoảng còn có thể thấy binh sĩ thủy phủ tuần tra, cũng rất thủ lễ với khách thương.

Trước kia, tám trăm dặm Thanh Giang ở đây trên cơ bản là đất của Thanh Giang thủy phủ, nhân tộc và thủy tộc rất ít khi giao lưu, vẫn có ngăn cách, có cả mâu thuẫn, nhưng trên cơ bản song phương đều tán thành minh ước lập quốc, làm minh hữu hỗ trợ lẫn nhau.

Bây giờ, xem thế này, không biết là tốt hay là xấu.

Chỉ là…

Không hiểu sao Khương Vọng lại nhớ tới cô gái mình cứu bên bờ Thanh Giang kia. Nếu như… nếu như Trang Đình vẫn có người âm thầm cướp thủy tộc, rút đạo mạch của thủy tộc, thì hiện giờ thủy phủ Thanh Giang sẽ có thái độ thế nào?

Chủ nhân của tám trăm dặm Thanh Giang, Tống Hoành Giang còn có thể không nể mặt Ti thủ Tập Hình Ti, còn có thể kiên định nói một câu “Không” với Trang Cao Tiện sao?

Mà cũng trên bờ Thanh Giang, hắn đã liều mình cứu Bạch Liên từ trong tay Ti thủ Tập Hình Ti của quận Thanh Hà - Quý Huyền… Nữ nhân kia… hiện giờ vẫn còn đang ở Bạch Cốt Đạo, không biết đang ấp ủ âm mưu gì?

Khương Vọng nghĩ lân nghĩ la lại nhớ tới bạn của Khương An An, cô bé tên Tống Thanh Chỉ có bím tóc lúc lắc cùng vị “Quế lão” kia.

Khi đó, hắn vội vàng đi cầu cứu thay thành Phong Lâm, nhưng bị dứt khoát cự tuyệt.

Thủy phủ Thanh Giang cự tuyệt giúp thành Phong Lâm là vì khi đó có mâu thuẫn với Trang Đình hay là vì đã thấy rõ ý đồ của Trang Cao Tiện?

Khi đó, hắn đã tức giận nói rằng thủy tộc không giúp nhân tộc.

Kiểu gì nhân tộc cũng sẽ giúp nhân tộc. Nhưng sau đó thứ hắn nhận được là tin thành Tam Sơn đóng cửa thành.

Khi đó, hắn cảm giác dường như Trang Đình đã bị chúng bạn xa lánh, nhưng gần một năm trở lại đây, cả Trang quốc lại đứng vững chưa từng có.

Nhìn cảnh tượng thủy tộc nhân tộc hài hòa sống chung trước mắt đây.

Dân tâm dễ lừa gạt như vậy sao? Không ai để ý những kẻ có quyền lực kia thực sự đã làm những gì sao?

Hay là, cái gọi là chân tướng, vĩnh viễn chỉ có thể nằm trong tay kẻ có thực lực thật sự?

Hết chương 933.
Chương 934

Khương Vọng đã có rất nhiều kinh nghiệm, nhưng hắn chứng kiến càng nhiều, càng không hiểu nổi thế giới này.

Vô cùng khiêm tốn giấu tài, một đường đi thẳng vào quận Đại Sơn.

Đến thành vực Cửu Giang, có lẽ không thể tiếp tục lừa dối đi vào nữa rồi.

Bởi vì khắp toàn bộ thành vực Cửu Giang chính là sào huyệt hung thú lớn nhất Trang quốc.

Cửu Giang Huyền Giáp ở đây không ngày nào không chiến, cũng bởi vậy mà dù đang ở thời kỳ hòa bình, chiến tranh chưa bùng nổ, Cửu Giang Huyền Giáp vẫn luôn giữ được sức chiến đấu mạnh mẽ.

Nơi này, ngoại trừ hung thú thì chính là binh lính của Cửu Giang Huyền Giáp, không có người ngoài.

Khương Vọng chỉ có thể ẩn thân đi vào.

Không nghi ngờ gì, người mạnh nhất Cửu Giang Huyền Giáp chính là Chủ tướng Đoạn Ly, tu vi Ngoại Lâu đỉnh phong.

Khi Khương Vọng còn ở Thành đạo viện, đã từng nghe nói đến hung danh hiển hách của ông.

Theo như những chiến tích được truyền ra kia, Đoạn Ly là một kỳ tài, chắc chắn mạnh hơn Hải Tông Minh, hẳn là một cường giả có cấp bậc ngang với Diêm La của Địa Ngục Vô Môn.

Mặc dù Khương Vọng đã tự tay giết chết Hải Tông Minh, còn đoạt được Tù Long Tác từ người này, nhưng bản thân hắn hiểu cực kỳ rõ thực lực của mình vẫn kém Hải Tông Minh. Có thết giết được ông ta thuần túy là vì hắn đã lên kế hoạch sẵn, hắn đã chuẩn bị đầy đủ, lại có đủ loại khắc chế.

Muốn đối đầu với Đoạn Ly, khẳng định là không có cơ hội.

Cho nên, ở nơi này, hắn cần phải cực kỳ cẩn thận, cẩn thận hơn bình thường.

Thành vực Cửu Giang là thành vực lớn nhất quận Đại Sơn, là sào huyệt hung tú lớn nhất, đã từng ẩn ẩn có được danh xưng là quận thứ tư của Trang quốc. Khi Khương Vọng bí mật tiến vào mới phát hiện phòng bị nơi này quả nhiên là sâm nghiêm hạng nhất.

Toàn bộ thành vực Cửu Giang là một quân doanh cực lớn.

Để cho an toàn, Khương Vọng bèn dứt khoát không dùng đến công phu tiềm hành mèo ba chân của mình, mà mặc Nặc Y vừa đi vừa ngừng.

Khi hắn tiến vào phạm vi trụ sở Cửu Giang Huyền Giáp thì trời đã tối.

Thế này thì tốt hơn, trời tối, có nghĩa là tất cả mọi người nhất định phải ở lại trong doanh địa.

Lúc trước, Đỗ Dã Hổ đã cho người về thành Phong Lâm khoe khoang nói khoác mình được chức Giáo úy.

Về sau, bị Triệu Nhữ Thành nói toạc ra chỉ là một đội trưởng mà thôi.

Khương Vọng hiểu rõ Đỗ Dã Hổ, hắn ta đi theo con đường cổ binh gia khí huyết trùng mạch, con đường hung hiểm, nhưng hết sức cường đại. Là một phương pháp tu hành hiếm có, không ỷ lại nhiều vào tài nguyên.

Hiện giờ thực lực của Đỗ Dã Hổ ắt hẳn là nằm giữa Thông Thiên cảnh và Đằng Long Cảnh, tương ứng tính ra thì chức vụ của hắn ta sẽ là Giáo úy hoặc Phó tướng.

Cho nên, Khương Vọng vẫn đi tìm các doanh trướng của Phó tướng, Giáo úy.

Nhưng tìm lần lượt từng lều từng lều, hắn lại lần lượt thất vọng, tìm đến nửa đêm, từ đầu tới cuối hắn vẫn không thấy cái bóng của Đỗ Dã Hổ.

Hắn bắt đầu hơi nóng lòng.

Đỗ Dã Hổ không ở Cửu Giang Huyền Giáp sao? Hay là… đã xảy ra chuyện gì?

Đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng hô.

“Triệu Nhị Thính, tới đây! Đỗ tướng quân tìm ngươi!”

Khương Vọng mừng rỡ. Hắn nhớ rất rõ cái tên này.

Đỗ Đã Hổ có một thủ hạ tiểu tốt tên Triệu Nhị Thính. Người này đã từng chuyển lời nhắn của Đỗ Dã Hổ về thành Phong Lâm, khá chân chất đơn thuần.

Chắc chắn gã biết bây giờ Đỗ Dã Hổ đang ở đâu.

Khương Vọng nghĩ nghĩ, men theo tiếng gọi đi tới.

Triệu Nhị Thính đần độn rất dễ nhận ra, so với trong trí nhớ thì không có gì khác lắm.

Chỉ là nhìn từ áo giáp mặc trên người, có lẽ là đã lên chức.

Gã có thể lên chức là điều Khương Vọng không ngờ đến, nhưng đây là chuyện tốt. Loại người ngốc nghếch như Triệu Nhị Thính, đại khái cũng chỉ khi làm thuộc hạ của Đỗ Dã Hổ thì mới có thể được đối xử công bằng. Ngay cả Triệu Nhị Thính cũng có thể thăng quan tiến chức, cho thấy Đỗ Dã Hổ sống cũng không tồi.

Vậy thì “Đỗ tướng quân” kia… Chẳng lẽ chính là Đỗ Dã Hổ?

Đỗ lão nhị trở thành chủ tướng của Cửu Giang Huyền Giáp rồi sao? Đoạn thời gian xa cách này thăng tiến không tệ?

Khương Vọng đè nén sự xao động trong lòng, nghe Triệu Nhị Thính tùy tiện nói: “Dương phó tướng, Đỗ thiên tướng tìm ta có việc gì vậy?”

Lời này vừa nói ra, tất cả chức vụ đều đã rõ ràng rồi.

Dương phó tướng đứng trước mặt gã liền lộ vẻ bất đắc dĩ: “Ngươi nhất định phải nói rõ chữ ‘phó’ và chữ ‘thiên’ ra như vậy sao? Nói ngắn gọn thôi không được hả?”

Triệu Nhị Thính gãi gãi đầu: “Ta cũng có gọi sai đâu… Sao lại là dài dòng?”

“Được được được.” Dương Doãn biết không thể nói đạo lý với gã ngốc này, khoát khoát tay nói: “Mau đi đi, Đỗ tướng quân còn đang chờ ngươi đó.”

Triệu Nhị Thính ấp úng nói: “Ngươi còn chưa nói Đỗ thiên tướng tìm ta làm gì đâu? Có phải nổi hứng muốn gọi ta đến uống rượu không? Ngày mai ta còn phải thao luyện nữa!”

Đổi lại là người khác, nghe thấy cấp trên có việc tìm, thì nhất định sẽ gấp gáp chạy đến, nếu như kêu đến uống rượu thì lại càng vui mừng, đây là đãi ngộ mà chỉ tâm phúc mới có. Cũng chỉ có mặt hàng khờ khạo như Triệu Nhị Thính mới có thể còn nhớ mãi không quên chuyện thao luyện.

Dương Doãn không nhịn được nói: “Gọi ngươi đến báo cáo một chút thôi, đừng nói nhảm nữa, nhanh lên.”

Triệu Nhị Thính đành phải không tình nguyện đi, nhưng trong miệng vẫn lầm bầm: “Ta thì có chuyện gì để báo cáo chứ…”

Khương Vọng không nhanh không chậm đi theo sau lưng bọn họ.

Đi đến trước một quân trướng lớn, Triệu Nhị Thính tùy tiện vén rèm lên đi vào, một mùi rượu gay mũi liền xông vào mũi. Ngay cả Khương Vọng cũng nhíu nhíu mày.

Dương Doãn và Triệu Nhị Thính giống như đều đã quen.

“Đỗ thiên tướng!” Triệu Nhị Thính vừa vào trướng liền hô to: “Ta, Triệu Nhị Thính đến báo cáo!”

Trong quân trướng được bố trí rất đơn giản, trên vách ngoại trừ treo một cây cung ra thì không hề có vật trang trí nào khác.

Đỗ Dã Hổ ngồi trên chiếu, ở giữa một đống vò rượu.

Nghe giọng rõ là đã say khướt, lèm bèm nói: “Thứ cẩu nương dưỡng, lớn tiếng quá vậy! Hù lão tử giật cả mình!”

Khương Vọng nhân lúc Triệu Nhị Thính vén rèm đã lẻn theo vào trong doanh trướng, với thực lực của hắn, hơn nữa còn có Nặc Y, Triệu Nhị Thính và Dương Doãn khó mà phát hiện ra hắn đã lẻn vào theo, còn Đỗ Dã Hổ bây giờ đã uống say mèm rồi.

Hết chương 934.
Chương 935

Sở dĩ Nặc Y có thể che giấu dấu vết hoạt động là bởi vì nó có thể hòa nhập với hoàn cảnh xung quanh. Lúc người mặc Nặc Y chuyển động, Nặc Y phải một lần nữa liên hệ với hoàn cảnh xung quanh, vì vậy có một khoảng thời gian ngắn nó sẽ bị mất hiệu quả.

Lúc đầu sở dĩ Doãn Quan có thể di chuyển khi mặc Nặc Y mà không bị hiện hình ngay lập tức là bởi y có bí thuật khống chế, giúp cho Nặc Y thích nghi với hoàn cảnh. Chẳng qua là vẫn không có hiệu quả với Nhạc Lãnh cấp bậc Thần Lâm cảnh.

Khương Vọng không làm được như y, nhưng che giấu hơi thở, không gây ra tiếng động thì với hắn không thành vấn đề. Lẻn vào trong trướng, đứng trong góc một lúc, Nặc Y đã lần nữa hòa cùng một thể với hoàn cảnh xung quanh.

Hắn đứng yên ở trong góc, lặng lẽ nhìn Đỗ Dã Hổ.

Đã lâu không gặp, Đỗ Dã Hổ vẫn mang khuôn mặt nóng nảy như trước, rõ ràng là một thanh niên chưa đến hai mươi, mà nhìn qua lại giống như một hán tử trung niên. Chỉ là râu quai nón đã rậm hơn, nhưng mặt lại gầy đi một chút.

Dương Doãn lên tiếng khuyên nhủ: “Tuy bây giờ không có nhiệm vụ, nhưng ngài uống nhiều rượu ở quân doanh như vậy, sợ rằng sẽ khiến cho Đoạn tướng quân không vui.”

Đỗ Dã Hổ ừng ực ừng ực uống một ngụm rượu lớn, không để ý đến y. Hô lên với Triệu Nhị Thính: “Triệu Nhị Thính! Ngươi nói cho lão tử nghe một chút. Ngươi đến thành Phong Lâm đưa tin cho ta, mấy tên khốn kiếp kia nói với ngươi thế nào?”

Triệu Nhị Thính là một người không tim không phổi, không nhận ra tâm trạng của Đỗ Dã Hổ.

Chỉ phiền não nói: “Lại nói nữa? Ta đã nói đến mấy ngàn lần rồi.”

Dương Doãn vỗ cái ót của gã một cái: “Nói ngươi nói thì nói đi, nói nhảm nhiều như vậy!”

Đỗ Dã Hổ lại bỗng gầm lên: “Dương Doãn chó chết! Ngươi đi làm quân vụ của ngươi đi! Có liên quan gì đến ngươi chứ?”

Dương Doãn biết tính của Đỗ Dã Hổ, nên cũng không tức giận, chỉ bất đắc dĩ vén màn rời đi.

Đỗ Dã Hổ lúc này mới trừng Triệu Nhị Thính: “Nói!”

Ánh mắt hắn ta trừng to như chuông đồng, trong con ngươi hiện đầy tơ máu, không biết là do uống quá nhiều hay là vì lý do khác. Tóm lại nhìn qua vô cùng dọa người.

Tuy Triệu Nhị Thính không tim không phổi quen rồi, nhưng cũng không khỏi hơi hơi sợ hãi.

Nhăn nhăn nhó nhó nói: “Ờ thì, lúc ta đến thành Phong Lâm, gọi mấy người đó đến. Nói lại một lần những điều ngài đã nói.”

“Một chữ cũng không thiếu!” Gã nhấn mạnh.

“Đi mấy chỗ liền. Ta nói ngài lợi hại thế nào, ở Cửu Giang ngài…” Triệu Nhị Thính cằn nhằn nhớ lại: “Lúc ta nói, cái người ăn mặc cực kỳ giàu có, lớn lên cực kỳ xinh đẹp, rất hay cười.”

Đỗ Dã Hổ vỗ đùi: “Con mẹ nó, tiểu bạch kiểm biết là lão tử đang khoác lác đó!”

Triệu Nhị Thính lại nói: “Còn một người nhìn rất ngay thẳng, ăn mặc rất giản dị, lại không nói gì. Cũng không cười.”

Gã vừa nói, Đỗ Dã Hổ ở bên lại lên tiếng ‘giải thích’: “Hắc hắc, vẫn là lão đại phúc hậu.”

“Còn một người mặt mũi thanh tú, nói chuyện cũng rất hòa nhã, không biết vì sao, lúc hắn nhìn ta, trong lòng ta lại trở nên trống rỗng.”

“Lão tam trên mặt không thể hiện gì, nhưng trong lòng lại rất có chủ kiến!”

Đỗ Dã Hổ uống cạn vò rượu cuối cùng.

“Được rồi! Ngủ!”

Liền trực tiếp ngã người nằm ngủ.

Rầm rầm, không biết đã đụng vỡ mấy vò rượu.

Hắn ta cũng không hề nhận ra.

Thấy Đỗ Dã Hổ đã ngủ say như chết, Triệu Nhị Thính gãi gãi đầu, xoay người vén rèm đi ra.

Đỗ lão Hổ không phải là lần đầu uống say, cũng không phải là lần đầu gã được gọi đến để kể chuyện, một màn này gã đã quen rồi. Gã rất nể phục Đỗ Dã Hổ, nhưng so với nói lui nói tới chuyện cũ thì thao luyện ngày mai vẫn quan trọng hơn.

Khương Vọng chứng kiến một màn này, rất lâu không cử động.

Trong nháy mắt đó, hắn rất muốn cởi Nặc Y xuống, nhảy đến trước mặt Đỗ Dã Hổ, trực tiếp dùng một chậu nước lạnh hất hắn ta tỉnh lại, cười to khi hắn ta nổi cáu, nói Đỗ lão nhị, ngươi xem, ta chưa có chết! Không chỉ mỗi ta chưa chết, mà bây giờ An An cũng rất tốt!

Nhưng cuối cùng hắn không làm vậy.

Bởi vì hắn không thể nào giải thích được, vì sao hắn không chết, trong khoảng thời gian này đã đi đâu, vì sao lại rời khỏi Trang quốc, thành Phong Lâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

Lúc Đỗ Dã Hổ vẫn còn nhỏ, liền đã có thể xách đao chém chết kẻ thù, bây giờ hắn ta lại càng không thể nhẫn nhịn.

Nhưng mà đối thủ bọn họ cần phải đối mặt hiện tại, không phải kẻ mà chỉ cần dựa vào sự dũng cảm, không sợ chết là có thể thắng được.

Trang Cao Tiện là quốc quân một nước, chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể đè chết bọn họ, thậm chí còn chẳng khác nào đè chết một con kiến.

Muốn đối phó với Trang Cao Tiện, cần dũng khí hung hãn không sợ chết, cần một lòng kiên định, lại càng cần phải ẩn nhẫn chờ thời cơ.



Trong quân trướng, im lặng rất lâu, chỉ còn tiếng thở phập phồng và tiếng lầm bầm của Đổ Dã Hổ.

Lúc Dương Doãn vén rèm đi vào quân trướng, ngoài ý muốn nhìn thấy quân trướng được dọn dẹp rất sạch sẽ, những mảnh vò rượu vỡ đáng lẽ nên rải rác khắp nơi thì bây giờ đã chẳng thấy đâu nữa.

Bàn ghế được sắp xếp gọn gàng.

Còn Đỗ Dã Dổ thì đang nằm ngay ngắn trên phản, trên người còn được đắp chăn.

“Quái lạ.”

Dương Doãn có chút kỳ quái nói thầm: “Triệu Nhị ngốc lúc nào thì đã thông minh lên rồi, còn biết chăm sóc cho cấp trên nữa chứ?”



Ai cũng biết rõ quy củ của thành Bất Thục, nhưng nữ nhân có dáng người thướt tha này tựa hồ là một ngoại lệ.

Nàng ta chậm rãi bước đi, giống như đang tản bộ ở một ngã tư náo nhiệt. Không hề lo lắng như một người lần đầu tiên đến thành Bất Thục, cũng không hề phóng túng như một người thường xuyên đến thành Bất Thục.

Người đến thành Bất Thục, loại người nào cũng có, người ở đây đã sớm chẳng mấy tò mò.

Người sống ở đây, đa số đều là những người không thể sống ở nơi khác. Bọn họ phải liều mạng để tranh đoạt tiền tài, một khi mất đi sự bảo vệ của “Mệnh Kim”, có thể bị giết bất cứ lúc nào.

Nhưng cho dù có thờ ơ đến đâu, cũng không thể không nhìn nữ nhân này thêm một lần.

Trên người nàng ta được bao phủ rất kín đáo, nhưng dáng vẻ lại cực kỳ phong tình vạn chủng.

Trên mặt nàng ta đeo một tấm vải mỏng, chỉ lộ một đôi mắt nhưng cũng đã đủ câu hồn đoạt phách.

Hết chương 935.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom