• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (6 Viewers)

  • Chương 941-945

Chương 941

Ung quốc, Trang quốc, Vân quốc, vừa hay là ba quốc gia gần Trì Vân Sơn. Cũng trùng hợp là nơi ở của Thanh Vân Đình, Linh Không Điện và Lăng Tiêu Các, ngoại trừ Linh Không Điện sau này bị đuổi đi, nhưng mà sau khi Linh Không Điện bị đuổi đi thì lại chọn chuyển đến Thành quốc, cũng ở phía đông nam Trang quốc, vẫn rất gần với Trì Vân sơn.

Không lẽ ba thế thực này đều đang trông giữ truyền thừa Trì Vân Sơn sao?

Cẩn thận ngẫm lại xem…

Lúc Trang quốc lập quốc, thái tổ Trang Thừa Càn đánh tan Linh Không Điện, vì truyền thừa Trì Vân Sơn, Linh Không Điện không thể không chuyển tới Thành quốc.

Mà khi Trang thái tổ Trang Thừa Càn còn sống, đã làm một chuyện rất nổi danh, lúc ông ta năm quyền, đã quét sạch Bạch Cốt Đạo! Thời Trang Thừa Càn, diệt trừ Bạch Cốt Đạo là một trong những quốc sách của Trang quốc.

Bạch Cốt Đạo cũng dần mai danh ẩn tích, sau mấy trăm năm khôi phục, mới lại tro tàn lại cháy dưới sự chủ trì của Âu Dương Liệt và Lục Diễm, gây nên sóng gió, muốn luyện Bạch Cốt chân đan, để Bạch Cốt đạo tử nhanh chóng leo lên đỉnh phong siêu phàm… Sau đó, trong quá trình này bọn họ bị trúng bẫy, bị cướp mất Bạch Cốt chân đan, lại lần nữa bị đánh bại hoàn toàn.

Nhưng trong lịch sử có ghi lại, lần gây nên đả kích lớn nhất cho Bạch Cốt Đạo chính là do Trang Thừa Càn chủ trì.

Trang Thừa Càn quét sạch Bạch Cốt Đạo, Trang Thừa Càn đánh tan Linh Không Điện, hai sự kiện này có thể liên quan đến nhau hay không?

Bạch Cốt Tôn Thần có vì vậy mà biết bí mật của Trì Vân Sơn hay không?

Khương Yểm thật sự không biết gì cả sao?

Theo bản năng, Khương Vọng cảm thấy Khương Yểm đang che giấu điều gì đó, nhưng hắn cũng hiểu rõ, một khi Khương Yểm thật sự muốn giấu diếm điều gì đó thì hắn không thể tìm ra đáp án được.

“Ở chung” với Khương Yểm lâu như vậy, đôi bên đều coi như cũng có chút hiểu nhau. Nhưng hiển nhiên Khương Yểm hiểu hắn nhiều hơn so với hắn hiểu Khương Yểm.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao khai mở được Nội Phủ thứ nhất rồi, Khương Vọng cũng vẫn vô cùng cẩn thận với Khương Yểm.

Thời gian dần dần trôi qua, Lăng Tiêu Các, Thanh Vân Đình, Linh Không Điện đều đã đến đây từ sớm, chỉ còn mỗi Vân Du Ông bí ẩn kia, giống như căn bản không thèm để ý đến Trì Vân Sơn, trước sau chẳng thấy bóng dáng. Khiến mọi người không khỏi nghi ngờ, người kia có phải đã gặp phải điều ngoài ý muốn hay không.

Là người thừa kế, Diệp Thanh Vũ lại không hề nóng vội, vẫn truyền âm nói chuyện với Khương Vọng.

Người của Thanh Vân Đình và Linh Không Điện cũng vẫn rất kiên nhẫn.

Trước lúc trời tối, Vân Du Ông cuối cùng cũng đã tới.

Từ phía chân trời bay đến một đám mây, lúc nó trôi nổi đến gần, mọi người mới nhìn thấy bóng người đứng trên đám mây.

Người đó trên người mặc áo tơi, đầu đội nón tre, trên mặt còn đeo một cái khăn màu xám, nhìn qua vô cùng thần bí.

Đạp mây bay đến, lơ lửng trước mặt Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ.

“Đừng nói lời thừa thãi, bắt đầu đi.”

Trái lại gã rất trực tiếp, muốn chủ trì thế cục.

Điều khiến người khác bất ngờ chính là giọng nói của gã lại vô cùng già nua.

Mỗi lần Trì Vân Sơn mở ra, chỉ có người dưới ba mươi ba tuổi mới có thể tiến vào. Nhưng giọng nói này, nghe thế nào cũng giống của một lão nhân bảy tám chục tuổi.

Người của Thanh Vân Đình là một nam một nữ, người nữ nhân cho dù mặc trang phục bảo thủ nhưng cũng không thể che phủ hoàn toàn khuôn ngực đầy đặn của mình kia cả người giống như quấn lên người nam nhân còn lại, người nam nhân thì nhướng lông mày nhìn về phía Vân Du Ông, hỏi: “Ngươi chừng này tuổi rồi, còn có thể vào Trì Vân Sơn sao? Đừng lãng phí thời gian của ta.”

Căn cư vào lời giới thiệu lúc trước của Diệp Thanh Vũ, nữ nhân kia mới chính là người kế thừa của Thanh Vân Đình, còn nam tử còn lại là thiên tài trẻ tuổi của Ung quốc, họ Tiêu tên Hùng, thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, nghe nói rất có danh tiếng.

“Không cần phí tâm.” Vân Du Ông đáp lại: “Giọng của ta thành thục một chút, nhưng ta vẫn còn rất trẻ. Nói không chừng còn trẻ hơn so với ngươi.”

Bên phía Linh Không Điện cũng là một nam một nữ. Người kế thừa Linh Không Điện cũng là nữ, mặc dù trang phục diễm lệ, nhưng nhìn qua còn không tự nhiên bằng nữ nhân đầy đặn của Thanh Vân Đình, vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định đối với người mà nàng ta mời đến giúp đỡ. Còn người mà nàng ta mời đến giúp đỡ là một nam tử gầy gò, không biết là vị thiên tài nào của Thành quốc, dù sao thì Diệp Thanh Vũ cũng không có tình báo liên quan nào.

Nghe thấy lời đáp của Vân Du Ông, người kế thừa Linh Không Điện cười duyên nói: “Không được thì cũng đừng miễn cưỡng, nếu không thì chờ đến khi Trì Vân Sơn mở ra, ngươi nên rời đi trước, thế nào? Ta sợ ngươi có thể sẽ bị gió thổi bay, ngã chết tại chỗ, từ đó về sau truyền thừa của Trì Vân Sơn liền đứt đoạn.”

Trong bốn bến, chỉ có Vân Du Ông đến đây một mình, không ai có thể khinh thường gã. Sỡ dĩ Thanh Vân Đình và Linh Không Điện ra sức châm chọc gã, thật ra là để dò xét gã.

Đạo lý này Khương Vọng hiểu rất rõ, Vân Du Ông cũng không thể không hiểu.

Vân Du Ông không trả lời, hoặc là nói lời đáp của gã chính là động tác ấn quyết.

Không phải gã muốn ra tay, mà gã đang ấn pháp quyết giống như Diệp Thanh Vũ, ấn quyết mở ra Trì Vân Sơn.

Hôm nay bốn bên đến Trì Vân Sơn, mỗi bên đều nắm giữ một bộ ấn quyết khác nhau, một khi tập hợp lại liền có thể mở ra Trì Vân Sơn. Nhưng bộ ấn quyết này cần phải tương ứng cới truyền thừa của các bên, dùng đạo nguyên đặc biệt thì mới có thể khởi động, chứ không phải ai cũng có thể tùy tiện ấn quyết được. Như vậy thì các bên mới có thể đảm bảo quyền truyền thừa được nắm giữ trong tay bốn bên này.

Dù sao thì sắc trời cũng đã từ từ tối rồi, không còn nhiều thời gian để lãng phí.

Theo động tác của Vân Du Ông, những người khác cũng thôi dò xét, nhanh chóng bắt đầu ấn quyết.

Sau khi hoàn thành ấn quyết, ở bốn phương tương ứng xuất hiện bốn đám mây.

Lần lượt có bốn màu trắng, xanh, đen, đỏ, hình dáng cực kỳ đẹp.

“Ở bên ngoài dãy núi Kỳ Xương, sẽ không thể nhìn thấy mây bốn màu này, chỉ có ở đây mới có thể nhìn thấy.”

Diệp Thanh Vũ vừa duy trì ấn quyết, vừa bớt thời gian giải thích với Khương Vọng.

Đây đại khái chính là một loại hạn chế để giữ bí mật. Khương Vọng hoàn toàn hiểu được.

Hết chương 941.
Chương 942

Nhưng nếu như kỳ cảnh mây bốn mày này xuất hiện, người bên ngoài lại không nhìn thấy, có phải cho thấy, bốn màu mây này có lẽ không xuất hiện trên bầu trời trong thế giới thực?

Nơi đây đã bắt đầu tiến vào một không gian khác rồi sao?

Không để cho Khương Vọng suy nghĩ quá lâu, mây bốn màu vừa mới xuất hiện, liền nhanh chóng tụ lại cùng nhau. Bốn đám mây cuộn lại với nhau, nổ tung không tiếng động.

Giống như bốn đám mây bốn màu này đang tạo thành một vòng tròn, nhanh chóng mở rộng, sau đó “vòng” mọi người vào trong.

Khương Vọng cảm thấy hoa mắt một lúc, sau đó cảnh vật đã biến đổi.

Bên trong tầm mắt xuất hiện một tòa núi cao đứng sừng sững.

Từ giữa sườn núi trở lên đã bị mây bay che phủ, không nhìn thấy rõ lắm.

Bảy người tiến vào Trì Vân Sơn đều tán lạc ở chân núi.

Còn ở sau lưng bọn họ có một cánh cửa bằng mây bốn màu đang lơ lửng, mở cánh cửa này ra, chính là ra ngoài.

Vẫn là Vân Du Ông lên tiếng trước, dường như gã rất hưởng thụ cảm giác nắm giữ thế cục trong tay, dùng giọng nói chỉ có người già mới có, hữu khí vô lực nói: “Gặp ở đỉnh núi.”

Khương Vọng không có ý kiến gì, hắn không quen thuộc lắm với Trì Vân Sơn, Diệp Lăng Tiêu cũng không biết vì lý do gì mà cũng không cung cấp quá nhiều tình báo cho Diệp Thanh Vũ.

Bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì, trước tiên nên tìm hiểu sơ qua trước sau đó lại bắt đầu cạnh tranh vẫn chưa muộn.

Điều đáng tiếc chính là, không phải ai cũng đồng ý với cách làm này.

“Ta nói, đến đây nên kết thúc được rồi.” Vị Tiêu Hùng của Ung quốc kia lắc mình ngăn cản Vân Du Ông, cũng ngăn cản mọi người. Y nhìn những người khác, ánh mắt bễ nghễ ngạo mạn, nói: “Các ngươi cũng vào Trì Vân Sơn, thấy được phong cảnh ở đây rồi. Nên cảm thấy thỏa mãn. Dừng lại ở đây đi, thế nào?”

Khương Vọng không lên tiếng, thậm chí còn kéo kéo chéo áo Diệp Thanh Vũ, lùi về sau mấy bước.

Từ trước đến nay hắn vẫn luôn xử sự rất khéo léo, trước tiên để đám người này đấu nhau một trận, xem thực lực nông sâu thế nào cũng tốt.

Diệp Thanh Vũ cũng vô cùng ăn ý, quả quyết lùi về phía sau, không hề có chút ý tưởng náo loạn nào.

Nhưng đáng tiếc, với thực lực của Lăng Tiêu Các. Muốn biết điều cũng khó.

Ánh mắt Tiêu Hùng lướt qua Vân Du Ông một bước cũng không nhường kia, lướt qua hai người Linh Không Điện đang nóng lòng muốn thử kia, rơi vào trên người hai người Diệp Thanh Vũ và Khương Vọng, nói: “Các ngươi không muốn đi?”

Khương Vọng đưa tay chỉ chỉ sau lưng Vân Du Ông, ý bảo ngươi có thể giải quyết vị trước mặt ngươi trước hay không.

Ai ngờ Vân Du Ông đột nhiên nghiêng người một cái, cũng nhìn tới đây: “Thanh Vân Đình muốn chúng ta dừng lại tại đây, hai vị Lăng Tiêu Các cảm thấy thế nào?”

Ít nhất thì ở trong Trì Vân Sơn, Lăng Tiêu Các quá mạnh thật sự không phải là một chuyện tốt. Bởi vì bên ngoài có mạnh thế nào, cũng không thể kéo Diệp Lăng Tiêu theo vào được, mà lại vừa khéo bởi vì bên ngoài quá mạnh, nên rất dễ trở thành mục tiêu tấn công.

Bây giờ ngay cả nam tử gầy gò nóng lòng muốn thử kia của Linh Không Điện cũng yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người đều muốn trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, Tiêu Hùng ra mặt, chỉ bởi y tự tin với xuất thân từ Ung quốc cường đại của mình.

Cho đến bây giờ, mặc dù Ung quốc đã không còn như trước nhưng vẫn mạnh hơn so với Vân quốc và Thành quốc nhiều. Người Ung quốc thậm chí còn chưa bao giờ cảm thấy chính mình đã yếu hơn xưa, mục tiêu của bọn họ vẫn luôn là Kinh quốc và Tần quốc. Ngay cả Sở quốc bọn họ cũng chẳng thèm so, dù sao thì Sở quốc cũng mới thảm bại ở bình nguyên Hà Cốc, nguyên khí bị tổn thương nặng nề.

Bọn họ giữ vững truyền thống, chính là bởi vì vẫn luôn không thể quên đi vinh quang trước đây của mình.

Tiêu Hùng y có thể nổi danh ở Ung quốc, đương nhiên đối phó với tu sĩ trẻ tuổi của Vân quốc và Thành quốc không thành vấn đề. Vân Du Ông chỉ là tán tu, còn khiến bản thân tuổi trẻ đã già nua, lại càng không đáng lo.

Chẳng qua trong đám nhãi nhép này, Lăng Tiêu Các vẫn là mối uy hiếp lớn nhất. Dù sao thì uy danh của Diệp Lăng Tiêu vẫn còn đó.

Cho nên mặc dù Tiêu Hùng ngăn cản Vân Du Ông, nhưng người mà y nhắm vào nhất vẫn là Lăng Tiêu Các.

Bây giờ, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người hai người Lăng Tiêu Các.

“Chuyện đó… nếu như các ngươi nhất định phải hỏi cách nghĩ của ta…”

Khương Vọng vẻ mặt thành khẩn nói: “Ta cảm thấy, mọi người lần đầu gặp nhau, vẫn không nên đánh đánh giết giết thì hơn, quá tổn thương hòa khí.”

Lòng người thật sự rất kỳ quái.

Có đôi khi lương thiện có thể bị cho là mềm yếu, thành thật có thể bị cho là ngu xuẩn.

Ít nhất thì hiện tại, Tiêu Hùng cũng đang cười vì loại “ngu xuẩn” này.

“Ngươi cho rằng, đây là ồn ào mâu thuẫn giữa hàng xóm láng giềng sao? Nói vài lời khuyên can thì người ta sẽ bỏ qua cho ngươi?”

Khương Vọng rất phiền não.

Vừa vào Trì Vân Sơn, còn chưa gặp được gì, đã phải đối đầu với Tiêu Hùng, thật sự không thích hợp với phong cách làm việc của hắn.

Nhưng Tiêu Hùng quyết tâm muốn gây phiền toái với Lăng Tiêu Các, bọn họ cũng không thể nào tránh được.

“Ở đây nhiều hàng xóm như vậy, để cho người ta chê cười thì không tốt.” Khương Vọng vẫn cố gắng thêm lần nữa.

Tiêu Hùng cười chế giễu một tiếng, thậm chí không thèm nhìn Khương Vọng nữa mà quăng ánh mắt sang Diệp Thanh Vũ: “Diệp cô nương, chi bằng ngươi qua chỗ ta, những thứ thu hoạch được ở Trì Vân Sơn, ta sẽ chia cho ngươi một phần.”

Diệp Thanh Vũ cười nhã nhặn: “Trì Nguyệt không có ý kiến gì sao?”

Tiêu Hùng bá đạo nói: “Mọi chuyện do ta làm chủ.”

Nữ nhân tên Trì Nguyệt, chính là người kế thừa Thanh Vân Đình. Nghe vậy còn nặn ra một nụ cười, nhìn qua có vẻ đã được quản giáo ngoan ngoãn nghe lời rồi.

Diệp Thanh Vũ từ chối cho ý kiến, chỉ ranh mãnh nhìn Khương Vọng: “Vị công tử này, huynh thấy thế nào?”

Khương Vọng vẻ mặt đau khổ nói: “Như vậy không tốt lắm đâu?”

Tiêu Hùng gạt tay sang ngang, Vân Du Ông cũng rất phối hợp bị “đẩy” qua một bên.

Y đối mặt với Khương Vọng: “Cứ xưng tên ra, Tiêu Hùng ta không giết hạng người vô danh!”

Xem tư thế kia, dường như muốn trực tiếp ra tay.

Tiêu Hùng vô cùng tự tin có thể trấn áp được mọi người, nếu không thì cũng sẽ không vừa mở miệng liền nhắm vào tất cả mọi người, nhưng mà có thể tiêu diệt từng người một thì vẫn tốt hơn.

Khương Vọng bất đắc dĩ nhưng vẫn lễ phép chắp tay: “Không dám, tạ hạ là Độc Cô Vô Địch.”

Hắn không muốn bị người Ung quốc và Thành quốc nhận ra, cái tên Trương Lâm Xuyên trước đây cũng đã sử dụng ở thành Vọng Giang một lần rồi, sợ bị người hữu tâm nhận ra, làm ảnh hưởng đến Lăng Tiêu Các. Cho nên mới dùng tên Độc Cô Vô Địch.

Hết chương 942.
Chương 943

Tiêu Hùng lạnh lùng nói: “Khẩu khí thật lớn!”

Khương Vọng tiếp tục than thở: “Cha mẹ khẩu khí lớn, không trách ta được.”

“Cha mẹ ngươi chẳng lẽ không biết, tên dở mới dễ nuôi sao? Các tên này của ngươi, sợ là sống không được lâu!”

Tiêu Hùng chưa chắc đã xem thường Khương Vọng, nhưng chắc chắn muốn chọc giận Khương Vọng, chọc giận đối thủ tất nhiên là một loại chiến thuật trăm trận trăm thắng.

Khương Vọng bày ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ nói: “Cho nên đây chính là lý do ngươi tên là Nhị Cẩu Tử sao?”

Tiêu Hùng vốn muốn chọc giận Khương Vọng, nhưng ngược lại mình lại bị chọc giận trước, vừa giơ chân lên liền lập tực muốn ra tay. Nhưng mà ở Trì Vân Sơn lúc này, chợt truyền đến tiếng chuông mơ hồ.

Keng ~ Keng ~

Tiếng chuông kia đột ngột vang lên, lại lặng lẽ tiêu tan.

Tất cả mọi người đều biết, trên Trì Vân Sơn đã xảy ra thay đổi gì đó rồi.

Tiêu Hùng không lập tức lên núi, mà vẫn đứng chặn ở đó, không cho những người khác lên trước.

Ngoài mặt y tỏ vẻ miệt thị tất cả đối thủ, cũng tràn đầy tự tin, nhưng trên thực tế vẫn luôn cẩn thận. Sự cẩn thận này chủ yếu vẫn giành cho Vân Du Ông.

Theo y, Độc Cô Vô Địch hoảng sợ nhất, thực lực kém cỏi nhất. Nam tử gầy gò mà Linh Không Điện mời tới kia lúc trước nóng lòng muốn thử, chắc là có thực lực nhất định, Vân Du Ông một mình đến đây, thần thần bí bí, cần cảnh giác nhất. Đương nhiên, bọn họ đều làm một đám chẳng ra gì, còn lâu mới bằng những đối thủ cường đại mà y đã từng gặp phải ở Ung quốc.

Tuy vẫn luôn lạnh nhạt nhìn Khương Vọng, nhưng đồng thời cũng đang quan sát những người khác: “Để ta dạy cho ngươi một điều, dân đen mới phải dùng tên dở!”

Khương Vọng vô cùng thành khẩn nói: “Xin ngươi đừng nói bản thân như vậy.”

Có thể hắn đấu võ mồm không lại đám Trọng Huyền Thắng, Hứa Tượng Càn, Khổ Giác, nhưng mà mưa dầm thấm lâu, cũng không quá kém.

Nói đến mức Tiêu Hùng giận tới độ gân xanh trên trán giật thình thịch không ngừng, chỉ sợ cho dù trong lòng y suy tính chuyện gì khác, thì lúc này cũng khó có thể chịu đựng được.

Người kế thừa Thanh Vân Đình – Trì Nguyệt ở một bên cất giọng the thé nói: “Tiêu Hùng là thiên tài trẻ tuổi xếp thứ mười lăm ở Ung quốc! Ngươi là cái thá gì mà cả gan dám nói chuyện như vậy?”

Nữ nhân này nói chuyện dường như hoàn toàn không dùng đến đầu óc.

Khương Vọng chẳng muốn để ý đến, chỉ nhìn Diệp Thanh Vũ hỏi: “Thiên tài trẻ tuổi xếp thứ mười lăm của Ung quốc, rất mạnh sao?”

Diệp Thanh Vũ nhịn cười, nghiêm trang giải thích: “Ta chỉ biết thiên tài xếp hạng thứ hai ở Ung quốc, ở thành Bất Thục hai đánh một mà vẫn bị Chúc Duy Ngã của Trang quốc ung dung đánh bại.”

“Vậy sao ~~” Hai chữ này của Khương Vọng kéo dài thật dài, dài đến mức ý vị sâu xa.

Nhưng không quan tâm đến sắc mặt đã hoàn toàn đen lại của Tiêu Hùng, hắn vừa thu lại âm cuối, liền nhướn mi nói: “Tiêu mười lăm, rốt cuộc ngươi có ra tay hay không? Không ra tay thì đừng cản đường ta lên núi.”

Tiếng chuông ở Trì Vân Sơn đã vang lên, Khương Vọng không có hứng thú diễn trò với Tiêu Hùng nữa.

Dù sao thì người này thật là có chút không biết xấu hổ.

“Lão tử là Tiêu Hùng!” Tiêu Hùng hung hăng trừng Vân Du Ông và hai người Linh Không Điện một cái, có ý uy hiếp, không cho hai phe này có ý nghĩ vụng trộm lên Trì Vân Sơn, sau đó lại trừng Khương Vọng nói: “Muốn tìm chết cũng đừng vội vã như vậy!”

Không biết y còn chờ cái gì, mà vẫn luôn luôn kêu gào, chứ không ra tay. Khương Vọng lại không muốn chờ thêm nữa.

Nhướng mày rút kiếm!

Bên tai như xuất hiện một trận âm thanh xé gió.

Giống như một đạo ánh sáng lướt qua trước mắt.

Trường Tương Tư hiện ra trước mắt.

Hắn nhanh đến mức không thấy rõ động tác, trước mắt Tiêu Hùng, người và kiếm giống như hòa làm một.

Giống như Khương Vọng chẳng qua chỉ là đâm nhẹ một cái về trước mà thôi.

Mũi kiếm hạ một chút, như mặt trời xuống núi!

Lão Tương Trì Mộ là một kiếm bi tráng nhất trong Nhân Đạo chi kiếm, cũng là một chiêu kiếm quyết tuyệt nhất.

Một kiếm chém ra, không thể thu hồi.

Tiêu Hùng dù sao cũng là một cường giả Tam Phủ, một cường giả Tam Phủ hai mươi mốt tuổi, đương nhiên được xem là một thiên tài.

Tài năng xuất chúng như Trương Lâm Xuyên, lúc ở thành Phong Lâm, chẳng qua cũng chỉ mở ra Tứ Phủ.

Đối mặt với một kiếm bất ngờ của Khương Vọng, như sông lớn biển rộng. Dòng nước chảy xiết, không thể ngăn cản.

Khi va chạm với Trường Tương Tư.

Kiếm thế mà Tam Phủ xuất động lại bị Lão Tương Trì Mộ đánh tan trong nháy mắt!

Kiếm của y không bằng Trường Tương Tư, kiếm chiêu của y cũng không bằng Lão Tương Trì Mộ. Thông Thiên cung của y, còn lâu mới hùng vĩ bằng Khương Vọng. Thiên Địa Cô đảo của y, còn lâu mới rộng lớn bằng Khương Vọng. Mặc dù y đã mở Tam Phủ, nhưng không gian bên trong của ba nội phủ cộng lại cũng chưa tới ba ngàn!

Trong hư không, xuất hiện hai sợi xiềng xích đen nhánh như giao long, trong nháy mắt liền trói chặt Tiêu Hùng lại.

Tù Thân Tỏa Liên tạm thời khóa chặt toàn bộ sự phản kháng của Tiêu Hùng.

Trường Tương Tư trực tiếp đâm xuyên vào, liên tiếp phá vỡ Thông Thiên cung và ba tòa nội phủ, mạng của Tiêu Hùng – mất.

Ngay từ lúc còn ở Đằng Long cảnh, Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng liên thủ đã có thể giết chết quận trưởng quận Nhật Chiếu đã mở Nhị Phủ, mặc dù lúc đó là đánh lén, hơn nữa vị quận trưởng kia tuổi già sức yếu. Nhưng Khương Vọng hiện tại, không biết đã mạnh hơn lúc đó bao nhiêu lần.

Khương Vọng hiện tại, thậm chí đã từng quyết đấu sinh tử với Hải Tông Minh Ngoại Lâu cảnh đỉnh phong, thì đối phó với loại nội phủ bình thường như Tiêu Hùng, hoàn toàn chẳng có áp lực gì.

Không ra tay thì thôi, ra tay một cái thì liền giết luôn.

Trì Nguyệt của Thanh Vân Đình kinh hãi vô cùng, ả không thể ngờ rằng, Tiêu Hùng vốn có thể áp đảo mọi đối thủ, ở trước mặt tu sĩ tiểu quốc như thế này, lại có thể chết một cách đơn giản như vậy.

Mặc dù đối với ả mà nói, Tiêu Hùng chẳng qua chỉ là công cụ mà ả lừa đến dùng một chút, bây giờ không chết thì sau đó ả cũng sẽ tìm cách giết chết. Nhưng dù sao thì cũng không thể giết nhẹ nhành như vậy được!

Nam nhân tên Độc Cô Vô Địch này quá mạnh!

Ả nhanh chóng đưa ra quyết định, muốn liên thủ với hai bên còn lại, tranh giành một cơ hội thắng.

Nhưng sau khi Khương Vọng giết chết Tiêu Hùng, không chút chần chờ liền trực tiếp quất một roi đến chỗ ả!

“Ba vị còn không giúp đỡ?! Tiếp tục như vậy, chúng ta đều sẽ bị giết sạch!” Trì Nguyệt vừa đưa tay bắt lấy cái roi kia, vừa gấp gáp nói.

Nhưng vừa mới bắt được roi, liềm cảm thấy không đúng.

Đây không phải là roi, mà là dây thừng?

Tù Long Tác nhanh chóng quấn chặt, trói Trì Nguyệt lại một cục.

Tù Long Tác là bảo bối mà Hải Tông Minh tin dùng, ngay cả khi chống lại cường giả Ngoại Lâu cảnh cũng rất hữu hiệu, đặc tính của nó chính là chỉ cần tiếp xúc thì liền trói chặt, người không biết gì về nó lại càng dễ chịu thiệt.

Trì Nguyệt đương nhiên bị trói chặt, vóc dáng lồi lõm của ả dưới sự trói buộc của Điền Long tác lại càng thêm bốc lửa.

Ả giãy dụa trên mặt đất, trong nháy mắt liền thay đổi thái độ, mị nhãn như tơ thở gấp nói: “Độc Cô công tử, chúng ta có lẽ có hiểu lầm. Thanh Vân Đình nguyện ý…”

Trường kiếm quét ngang, một cái đầu xinh đẹp kiều diễm liền lăn ra.

Hết chương 943.
Chương 944

Không cần biết nàng là một phủ, hai phủ hay ba phủ.

Cho dù nàng là nam nhân, nữ nhân hay mỹ nhân.

Nếu đã quyết định ra tay thì phải phân chia sống chết. Vậy thì cũng không cần cho nàng ta cơ hội biểu diễn, càng không có khả năng sẽ hạ thủ lưu tình.

Khương Vọng biết rất rõ rằng một khi hắn thể hiện sức mạnh của mình, nhất định sẽ phải chịu vây đánh.

Không liên quan đến những thứ khác, mà cuối cùng, lý trí đều sẽ dẫn đến kết quả này.

Xét cho cùng, trong số những người này, có lẽ hắn là người mạnh nhất, điều này thực sự không cần phải khiêm tốn.

Tiêu Hùng, kẻ kiêu ngạo và độc đoán nhất, vừa mới bắt đầu đã muốn một địch ba cho nên dễ dàng bị loại, đội ngũ của Thanh Vân Đình trực tiếp tuyên bố kết thúc, kết quả thế này chỉ sợ là có nhiều người cũng không nghĩ ra.

Nhưng trong số những người có mặt này, không có một ai biểu hiện vẻ ngạc nhiên. Cũng không biết là do đã biết trước hay là quá giỏi che giấu cảm xúc của mình. Khương Vọng hơi nghiêng về phía trước hơn, cho nên cũng âm thầm tăng cường cảnh giác.

Nam nhân gầy gò được người thừa kế Linh Không Điện mời đến là người đầu tiên đứng lên: "Tù Thân Tỏa Liên... là Tần pháp? Hay Cảnh pháp?"

Khương Vọng chỉ biết Tam Hình Cung - thánh địa của Pháp gia được chia thành Quy Thiên, Củ Địa, Hình Nhân, chứ không biết trong nội bộ Pháp gia còn phân chia thành nhiều phe phái như vậy. Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên hơn chính là khẩu âm của người này.

"Ngươi không phải là người Thành quốc?"

Thành quốc và Trang quốc dù sao cũng là hai nước láng giềng, Khương Vọng cũng có tiếp xúc với một số người ở Thành quốc, khẩu âm của người này hoàn toàn khác họ.

“Hắn là người Sở.” Diệp Thanh Vũ nhìn về phía người thừa kế Linh Không Điện: “Chung Cầm, Linh Không Điện các ngươi đã nương nhờ Sở quốc sao? Thậm chí còn không tiếc việc làm đứt đoạn truyền thừa?”

Lời này của nàng không phải chỉ nói suông.

Lăng Tiêu Các ở Vân quốc thì không cần phải nói, Thanh Vân Đình ở Ung Quốc mặc dù cũng thần phục Ung quốc, nhưng dù sao thì nó vẫn có thể duy trì sự kế thừa độc lập. Còn Linh Không Điện thì lưng dựa Thành quốc nhưng lại đầu nhập Sở quốc, gần như chắc chắn sẽ bị nuốt chửng. Không có lý do nào khác, chỉ đơn giản là thực lực khác biệt mà thôi.

Với sức mạnh của Sở quốc, Linh Không Điện chắc chắn không thể giữ được bí mật.

Chung Cầm không thấy xấu hổ một chút nào, ngược lại còn cười nói: "Linh Không Điện cũng không phải thần phục Sở quốc, mà là thần phục Đấu Miễn công tử."

Đấu thị là một dòng họ hiển hách ở Sở quốc, không thua kém gì Tả gia của Tả Quang Liệt và Tả Quang Thù.

Đấu Miễn có thể thu phục toàn bộ Linh Không Điện, đương nhiên cũng không thể thiếu nguyên nhân là do gia thế, nhưng thực lực của bản thân hắn ta nhất định không thể coi thường.

Lúc này Khương Vọng mới hiểu được, biểu hiện của Chung Cầm thuộc Linh Không Điện kia không phải là thận trọng mà rõ ràng là kính sợ!

Đấu Miễn đứng chắp tay, nhìn thẳng vào Diệp Thanh Vũ: "Thế nào, Lăng Tiêu Các có ý kiến với Đại Sở của ta sao?"

Biểu hiện của Diệp Thanh Vũ vẫn rất bình tĩnh: "Từ trước đến nay Lăng Tiêu Các luôn luôn trung lập và không có ý kiến với bất kỳ ai, bất kể là Tần hay Sở. Chỉ có điều Trì Vân Sơn có liên quan đến truyền thừa của bản tông, Đấu công tử không nên ép bản tông phải có ý kiến."

“Đấu Miễn công tử.” Không đợi Đấu Miễn kịp nói, Khương Vọng đã nhìn về hướng Trì Vân Sơn: “Ngươi có chắc muốn tranh chấp với ta ở chỗ này trước không? Ngư ông đã lên núi rồi.”

Ngao cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi.

Khi Khương Vọng và Đấu Miễn còn đang giằng co, chẳng biết Vân Du Ông đã biến mất từ lúc nào, chắc hẳn đã lẻn vào Trì Vân Sơn trước một bước rồi.

Đấu Miễn cũng là hạng người quyết đoán, sau khi nghe xong thì trực tiếp xoay người, đi về phía Trì Vân Sơn.

Khương Vọng tiện tay thu hồi Tù Long Sách và cả hộp trữ vật trên người Tiêu Hùng và Trì Nguyệt.

Vừa đi lên núi cùng Diệp Thanh Vũ hắn vừa hỏi: "Sắc mặt của đạo hữu có hơi không ổn, sao vậy?"

Diệp Thanh Vũ lắc đầu, nói câu xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi nhìn thấy Trì Nguyệt bị huynh chém đầu... Ta chưa từng giết ai bao giờ, cho nên, có chút không thoải mái... "

Khi có mặt Đấu Miễn và Chung Cầm, Diệp Thanh Vũ vẫn còn có thể kìm nén sự khó chịu đó lại, nhưng lúc này chỉ còn hai người bọn họ đi đằng sau, cũng có chút không che giấu nổi.

Chưa bao giờ giết người, thì việc đối mặt với cái chết đột ngột quả thực rất khó khăn.

Lúc trước khi ở chiến trường hung thú ở thành Tam Sơn, nàng thất thố gặp nạn, sợ rằng cũng là do nguyên nhân này.

"Chuyện này thì có gì không tốt chứ."

Chân Khương Vọng không ngừng, rất thản nhiên mà nói: "Đạo hữu có quyền tự do không phải giết người mà. Ở trong thế giới ăn thịt người này, điều này thật khiến kẻ khác cực kỳ hâm mộ."

Không cần biết lý do của Diệp Lăng Tiêu là gì, thì Khương Vọng vẫn có thể hiểu được vì sao ông không muốn để Diệp Thanh Vũ đối mặt với sự sống chết.

Nếu như có thể, hắn cũng hy vọng Khương An An vĩnh viễn không nhiễm máu tươi.

Giết người chưa bao giờ là điều đáng để tự hào, kẻ giết người cũng cần có giác ngộ về việc bị người giết.

Bản thân Khương Vọng không hề khát máu, nhưng nếu ngươi không giết người, người ta sẽ giết ngươi. Cũng có những lúc không có lựa chọn, dù sao hắn cũng không có một vị trưởng bối có thể che chắn mưa gió cho hắn như Diệp Lăng Tiêu.

Nhưng mà, nếu trong tương lai Diệp Lăng Tiêu vẫn có ý định để Diệp Thanh Vũ tiếp quản Lăng Tiêu Các, thì việc không thể đối mặt với sống chết giống như bây giờ là hoàn toàn không ổn.

“Cám ơn huynh, ta đã nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.” Diệp Thanh Vũ nhẹ giọng nói.

“Không có gì.” Khương Vọng vừa quan sát khung cảnh trên núi, vừa hỏi tiếp: “Ngươi có cảm thấy Trì Vân Sơn có gì không ổn không?"

Diệp Thanh Vũ cũng chú ý tới, suy nghĩ một chút rồi ngập ngừng nói: "Mây trên núi có chút kỳ quái."

Rõ ràng là mọi thứ trên Trì Vân Sơn đều bình thường, kể cả đá và cây, kể cả bầu trời và gió, nhưng những tầng mây bao phủ Trì Vân Sơn dường như chưa từng di chuyển.

Mây rất dễ bị ảnh hưởng bởi gió và khó cố định ở một chỗ, điều này không hợp với lẽ thường.

Hết chương 944.
Chương 945

Sau khi cẩn thận quan sát, Khương Vọng mới phát hiện mây ngoài núi thực sự đang chuyển động, nhưng chúng di chuyển rất chậm, chậm đến mức dường như không hề di chuyển.

Tên "Trì Vân Sơn" dường như để chỉ một điều cụ thể.

Thực ra, sự bất thường trên Trì Vân Sơn chính là nguyên nhân khiến hắn ngồi nhìn Vân Du Ông bước lên núi trước.

“Không chỉ là mây.” Khương Vọng nói: “Kể từ lúc chúng ta tiến vào đến nay, vị trí của mặt trời cũng không hề di chuyển. Hoặc có thể là chuyển động quá chậm khiến người ta không thể quan sát được."

Diệp Thanh Vũ cực kì thông minh, lập tức có suy đoán: "Thời gian ở trong núi nhanh hơn so với ở ngoài núi sao?"

Bởi vì lúc trước, trong quá trình truy tìm Vân Đỉnh Tiên Cung, nhận được lời tiên tri “Vô tâm duyên phận”, nên vì muốn để Diệp Thanh Vũ có thể thuận lợi nhận được truyền thừa Vân Đỉnh Tiên Cung, Diệp Lăng Tiêu đã cố tình không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về Vân Đỉnh Tiên Cung cho nàng. Giống như Khương Vọng, nàng cũng cần phải tự tìm đáp án.

"Nếu không phải do ảnh hưởng của huyễn tưởng, vậy có lẽ chỉ có một lời giải thích." Khương Vọng nói.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống tốc độ thời gian khác nhau. Vừa cảm thấy mới lạ mà cũng phải hết sức cảnh giác.

Không thiếu gì truyền thuyết “một ngày trên núi, trần thế đã nghìn năm”, hắn cũng không muốn sau khi rời khỏi Trì Vân Sơn thì đã là lão già lưng còng.

Bởi vì hai người ở Thanh Vân Đình đã phơi thây dưới núi, bọn họ là nhóm người thứ ba lên núi, và cũng là nhóm cuối cùng.

Vì vậy, trong khi cảnh giác cũng phải di chuyển rất nhanh.

Nhưng đi một lúc lâu vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng Đấu Miễn, Chung Cầm và Vân Du Ông đâu.

Là bị chia thành các hướng khác nhau, hay tất cả bọn họ đều đang chuyển động với tốc độ tối đa?

Không biết Trì Vân Sơn này cao bao nhiêu, cũng không biết để lên đến đỉnh thì phải mất bao lâu, lại càng không biết đến lúc lên núi sẽ gặp phải chuyện gì.

“Có phải chúng ta đi quá chậm không?” Diệp Thanh Vũ hỏi.

“Không có cách nào khác.” Khương Vọng nói: “Chúng ta không hiểu tình huống của Trì Vân Sơn, nếu nhanh hơn nữa thì cũng không thể đảm bảo an toàn.”

"Ta nghĩ huynh đã quan sát được manh mối gì nên mới dừng lại ở dưới chân núi. Nếu như đó chỉ là vì lý do an toàn thì..."

Diệp Thanh Vũ nói, lấy ra một chiếc chiến xa nhỏ từ miếng ngọc bội trữ vật của mình và ném nó về phía trước.

Bản thân ngọc bội trữ vật đã là một vật cổ rồi, so với các loại hộp trữ vật phổ biến hiện tại thì khó chế tạo và càng hiếm hơn

Chỉ riêng ngọc bội trữ vật này đã có giá trị không nhỏ, mà chiếc xe nhỏ này còn sang trọng hơn.

Thứ xuất hiện trước mặt hai người là một chiến xa cực kỳ lộng lẫy với một cờ bảy màu cắm thẳng đứng, hai con Đạp Vân Thiên Mã vô cùng dũng mãnh hí dài, kéo xe ở phía trước.

Khương Vọng tỉnh tỉnh mê mê đi theo Diệp Thanh Vũ lên chiến xa, lá cờ màu xanh trên chiến xa được trải ra, một tầng ánh sáng màu xanh bao phủ toàn bộ chiến xa, thoạt nhìn đã tạo cảm giác an toàn.

Diệp Thanh Vũ vẫy lá cờ màu xanh, Đạp Vân Thiên Mã lập tức chạy.

Khương Vọng cảm thấy đây lần đầu tiên hắn thực sự hiểu được ...

Cái gọi là không có chỗ nào cần cố kỵ, nhanh như điện xẹt.

Chiến xa hoa lệ phóng nhanh trên con đường núi, nhưng thực ra chưa bao giờ chạm đất.

Phong cảnh bên đường cứ lóe lên rồi biến mất, nếu không phải tu vi của Khương Vọng cũng xem như không tầm thường thì cũng khó nói thứ vừa lướt qua ở ven đường là gì.

Trên Trì Vân Sơn quả thực có rất nhiều chướng ngại vật, đa số đều là Vân Thú.

Nó tương tự như Vân Thú Bí Thuật của Diệp Thanh Vũ, chỉ khác là nó hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Diệp Thanh Vũ. Hay nói cách khác, Vân Thú Bí Thuật của Lăng Tiêu Các vốn đến từ Trì Vân Sơn.

Những Vân Thú trên Trì Vân Sơn tất nhiên mạnh hơn nhiều so với những Vân Thú mà Diệp Thanh Vũ triệu hồi, chúng có thể xuất quỷ nhập thần và bắt đầu tấn công ở những chỗ không thể tưởng tượng được.

Nhưng trước cỗ chiến xe có cắm lá cờ bảy màu này, mọi thứ đều trở thành vật trang trí.

Thường thì khi Vân Thú nhảy ra, chiến xa đã đi qua rồi, ngay cả bánh xe cũng không đụng tới. Nếu không phải Khương Vọng tinh mắt, có lẽ hắn sẽ không phát hiện ra mình đã từng bị công kích.

Thỉnh thoảng cũng có Vân Thú tình cờ va vào nó và bắt đầu tấn công. Nhưng từ đầu đến cuối, tầng ánh sáng màu xanh không chút sứt mẻ nào.

Thậm chí Khương Vọng còn nghi ngờ rằng nếu tầng ánh sáng màu xanh này tỏa ra đến cực hạn thì liệu hắn dồn sức ra tay có thể đánh vỡ nó hay không. Cần mất bao nhiêu thời gian.

Xét riêng về tốc độ, một khi chiến xa này được khởi động, sẽ rất khó để đuổi kịp nó trừ khi liên tục sử dụng Diễm Lưu Tinh,

Chẳng trách Diệp Lăng Tiêu có thể yên tâm để Diệp Thanh Vũ chưa mở Nội Phủ đến Trì Vân Sơn! Chỉ riêng chiến xa này thôi cũng đủ khiến nàng trở nên bất khả chiến bại.

Nếu sức không đủ, pháp khí sẽ tiếp sức.

Để ý vẻ mặt đầy xúc động của Khương Vọng, Diệp Thanh Vũ có chút ngượng ngùng giải thích: "Đây là Thất Sắc Kỳ Vân Xa, cờ bảy màu tượng trưng cho bảy chức năng, cha ta đã lấy được nó từ thời còn trẻ, và đặc biệt để lại cho ta hộ thân."

"Bảo bối tốt.” Khương Vọng khen ngợi.

Diệp Thanh Vũ lấy ra một chiếc lồng chim có tạo hình rất khác biệt từ trong ngọc bội trữ vật, nhẹ nhàng mở cửa lồng ra, từng con từng con chim sơn ca nhỏ bay ra khỏi lồng chim, giống như là vô tận, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, một cái lồng chim nhỏ như vậy làm sao có thể chứa được nhiều chim sơn ca thế.

“Lồng chim sơn ca.” Diệp Thanh Vũ tiếp tục giải thích: “Những thứ nhỏ nhặt này rất có linh tính và có thể giúp chúng ta tìm thấy những người đó... Cùng với quả Thần Thông.”

Từ khi tiến vào Trì Vân Sơn đến nay, Khương Vọng đã vô thức chiếm vị trí đầu.

Bởi vì hắn mạnh hơn nhiều so với Diệp Thanh Vũ, kinh nghiệm cũng phong phú hơn so với Diệp Thanh Vũ sống trong nhung lụa. Hắn đến với suy nghĩ muốn giúp đỡ Diệp Thanh Vũ và hắn cũng tin rằng mình có thể đưa ra quyết định đúng đắn hơn.

Nhưng đối với Trì Vân Sơn mà nói, Diệp Thanh Vũ thật ra đã có chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ là để ý đến cảm nhận của Khương Vọng cho nên để mặc Khương Vọng ra lệnh.

Mãi cho đến khi tiến độ chậm chạp và bản thân Khương Vọng cũng có hơi do dự thì nàng mới đứng ra biểu diễn.

Hết chương 945.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom