• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (2 Viewers)

  • Chương 946-950

Chương 946

Dưới cái nhìn của nàng, cái người con trời Khương Vọng nổi tiếng ở Tề quốc này cho dù tính tình có hiền lành đến đâu thì cũng không tránh khỏi có chút tự ái. Chính vì xuất phát từ suy nghĩ như vậy mà nàng có tâm nhân nhượng với bạn bè. Dù sao Khương Vọng đến Trì Vân Sơn cũng hoàn toàn là để giúp đỡ nàng.

Đương nhiên Khương Vọng cũng không phải là người quá tự cao và không biết lắng nghe những ý kiến bất đồng của người khác. Hắn hành sự rất có chủ kiến, nhưng cũng có thể lắng nghe ý kiến.

Diệp Thanh Vũ có phản ứng tốt, thực ra hắn cũng thoải mái hơn.

Nhìn thấy lồng chim sơn ca, hắn chỉ khô khan nói: "Bảo bối tốt."

Ngoại trừ câu đó, hắn không thể nói cái gì khác. Hắn thật sự không hiểu thế giới của người có tiền.

Hắn chỉ biết chú ý cẩn thận, thận trọng, dựa vào sức mạnh và sự tuỳ cơ ứng biến để đối phó với nguy hiểm.

Trong đầu hắn hoàn toàn không có khái niệm về việc điều khiển một chiến chiến xa xa hoa vừa an toàn vừa có tốc độ cao trực tiếp đè nát chướng ngại vật ở một nơi nguy hiểm cả.

Những người tu hành chú trọng việc không dựa vào vật, quá trông cậy vào ngoại vật sẽ ảnh hưởng đến trái tim cầu đạo của bản thân, nhưng bây giờ Khương Vọng lại cảm thấy nếu như có đủ “ngoại vật” thì xem ra việc có trái tim cầu đạo hay không cũng không quan trọng lắm...

Thất Sắc Kỳ Vân Xa phóng nhanh như điện xẹt trên Trì Vân Sơn.

Khoảng một lúc sau, Diệp Thanh Vũ lại nói: "Chim sơn ca nhỏ tìm được rồi! Hai người ở Linh Không Điện và Vân Du Ông, một ở phía Bắc núi, một ở phía Nam núi."

Nàng nhấc cái lồng chim sơn ca lên, nhắm mắt lại và dường như có thể chia sẻ tầm nhìn với chim sơn ca: “Trong một đình nhỏ ở phía Nam núi đã bị sập một nửa, hình như Đấu Miễn đang tìm kiếm thứ gì đó. Trong một đầm nước nhỏ ở phía Bắc ngọn núi, Vân Du Ông đang ở... Chim sơn ca nhỏ bị giết rồi."

Diệp Thanh Vũ trố mắt: "Vân Du Ông dường như đang tìm kiếm thứ gì đó trong đầm nước. Chúng ta đi đâu đây?"

"Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, bọn họ xem ra đều biết rất rõ nơi này, hơn nữa còn có sự chuẩn bị từ lâu thì mới có thể nhanh như vậy. Không giống như chúng ta..." Khương Vọng có chút bất lực: "Diệp các chủ đang cố tình làm khó chúng ta sao? Cho nên mới không nói gì cả."

Diệp Thanh Vũ cũng có chút khổ não: "Có đôi khi ta cũng không biết ông ấy đang suy nghĩ gì, giống như là một đứa trẻ vậy."

Khương Vọng chỉ thuận miệng oán giận một câu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Sớm muộn gì cũng phải giải quyết chúng ta đi đến phía Bắc trước. Ta cũng đã đoán được đại khái sức mạnh của Đấu Miễn, Vân Du Ông quá bí ẩn, vì vậy tốt hơn là nên thăm dò ngọn nguồn của gã trước."

Nếu ở Sở quốc, sức mạnh của Đấu Miễn đương nhiên sẽ dựa vào tiêu chuẩn của Tả Quang Thù. Tài năng của Tả Quang Thù cũng là đứng đầu, Tả thị cũng ngang với Đấu thị, bản thân Đấu Miễn cũng không lớn hơn Tả Quang Thù bao nhiêu, cho dù là mạnh hơn một chút, thì có lẽ cũng có hạn.

Tất nhiên những phán đoán này có thể chưa chính xác, Khương Vọng chỉ là không yên lòng với Vân Du Ông úp úp mở mở thôi.

“Được.” Diệp Thanh Vũ đồng ý, điều khiển Thất Sắc Kỳ Vân Xa chuyển hướng.

“Chờ đã.” Thất Sắc Kỳ Vân Xa đang di chuyển với tốc độ cao, Diệp Thanh Vũ lại kinh ngạc nói: “ Chim sơn ca nhỏ nhìn thấy quả Thần Thông rồi, ở trên đỉnh núi!"

Khương Vọng cũng có chút ngạc nhiên, đầu tiên là không ngờ lại có thể dễ dàng tìm được quả Thần Thông như vậy.

Thứ hai, nếu quả Thần Thông ở trên đỉnh núi, vậy thì Đấu Miễn và Vân Du Ông trốn ở hai nơi đó để tìm cái gì vậy? Trên Trì Vân Sơn còn có bảo vật nào khác sao? Hoặc là, bọn họ thực sự cũng không hiểu Trì Vân Sơn?

“Huynh nghĩ chúng ta nên đi đâu?” Diệp Thanh Vũ hỏi.

“Đi lấy quả Thần Thông trước!” Khương Vọng quyết định rất nhanh.

Quan tâm bọn họ đang tìm cái khỉ gì! Nếu Diệp Thanh Vũ đến đây để tìm quả Thần Thông, vậy thì đương nhiên việc lấy quả Thần Thông phải được ưu tiên. Lấy được quả Thần Thông, sau khi hoàn thành được mục tiêu thì hẵng lo lắng đến chuyện khác.

Thất Sắc Kỳ Vân Xa lại chuyển hướng, đi thẳng lên đỉnh núi.

Trì Vân Sơn vô cùng cao, cho dù với tốc độ của Thất Sắc Kỳ Vân Xa thì cũng phải chạy một lúc lâu.

Càng lên cao, càng có thể nhận thấy gió ngoài núi rất chậm, chậm như chưa từng thổi. Nhưng kết hợp với mấy đám mây phải rất lâu mới di chuyển một khoảng cách rất nhỏ thì sự tồn tại của gió thực sự có thể cảm nhận được.

Trì Vân Sơn có một ranh giới vô hình, ngăn cách hai dòng thời gian khác nhau.

Đã đến được đỉnh núi.

Trên đỉnh Trì Vân Sơn hầu hết đều trơ trụi, nhưng lại có một cái cây.

Cây này to đến nỗi chiếm gần 1/3 đỉnh núi, nhưng kỳ lạ là khi đứng ở dưới chân núi hay thậm chí là đứng ở sườn núi, thì cũng hoàn toàn không nhìn thấy cây này.

Như thể là nó đột nhiên mọc ra sau khi ngươi đi lên đến đỉnh núi và "phát triển" trong tầm mắt của ngươi vậy.

Thất Sắc Kỳ Vân Xa lơ lửng trước cái cây này, nâng mắt nhìn lên thì thấy các cành cây giống như được kết nối với bầu trời, khá là đồ sộ.

Cái cây này sẽ không phải là cây Thần Thông chứ?

Quả Thần Thông chính là được mọc trên cây này?

Trong lòng Khương Vọng thầm nghĩ. Nếu như cây Thần Thông đã lớn như vậy, vậy thì ít nhất quả Thần Thông cũng phải kết trái được một hoặc hai trăm năm...

Dường như cảm nhận được suy nghĩ của Khương Vọng.

Cái cây khổng lồ đó đột nhiên rung chuyển dữ dội, một hơi thở kinh khủng dâng lên và một giọng nói uy nghiêm mạnh mẽ vang lên —

"Ta chính là... Thủ Sơn Linh!"

Một cái cây biết nói...

Hơi thở kinh khủng, áp lực nặng nề.

Yêu tộc?

Trên đỉnh Trì Vân Sơn thần bí, có tồn tại một Yêu tộc có hình thể khổng lồ như vậy sao?

Trì Vân Sơn rõ ràng là nơi kế thừa của những tu sĩ Nhân tộc mà, ở vùng đất kế thừa của Nhân tộc, làm sao có thể tồn tại Yêu tộc được?

Lại còn Thủ Sơn Linh... Thủ Sơn Linh là cái gì?

Khương Vọng tiến lên một bước, vô thức đứng chắn trước mặt Diệp Thanh Vũ. Mặc dù lúc này bọn họ vẫn đang ở trong sự che chở của Thất Sắc Kỳ Vân Xa.

Chỉ mỗi kích thước khổng lồ của Thủ Sơn Linh này cũng để khiến lòng người kính sợ.

Nếu có tranh chấp, hắn còn không nắm chắc được một nửa.

Hết chương 946.
Chương 947

“Thủ Sơn Linh các hạ, ta không có ý định mạo phạm!” Khương Vọng lớn tiếng thú nhận.

Tuy nhiên, sau khi cây đại thụ đó rung chuyển, ngược lại nó đã bình tĩnh trở lại. Không trả lời cũng chẳng có động tác nào thêm.

"Các hạ? Các hạ?"

Khương Vọng thử thấp giọng nói vài câu, nhưng vẫn không có đáp lại.

Có vẻ như vị "Thủ Sơn Linh" này chỉ tỉnh dậy trong một thời gian ngắn thôi.

Khương Vọng quay đầu lại hỏi Diệp Thanh Vũ: "Ngươi có biết đây là cái gì không?"

Diệp Thanh Vũ điều khiển Thất Sắc Kỳ Vân Xa, chậm rãi lùi lại: "Ta chưa nghe nói đến Thủ Sơn Linh bao giờ."

Diệp Lăng Tiêu thật sự không nói gì về tình hình ở Trì Vân Sơn, rốt cuộc là do ông ta có dã tâm, hay là không có kế hoạch gì?

"Thời thượng cổ, Thủ Sơn Linh chính là vị thần canh giữ cửa núi, là một loại thân phận, cần phải trải qua sắc phong đàng hoàng mới được trời đất công nhận." Giọng nói của Khương Yểm vang lên trong Minh Chúc: "Chỉ có tông môn thực sự lớn mới có đủ tư cách và năng lực để sắc phong Thủ Sơn Linh."

Hiếm khi gã chủ động giải thích nghi ngờ trước khi Khương Vọng hỏi.

Ở bí cảnh Thất Tinh Lâu, trạng thái của Khương Yểm luôn mệt mỏi, thậm chí còn có vẻ như rơi vào trạng thái ngủ say, có một khoảng thời gian dài im lặng, nhưng giờ lại rất hăng hái ở trong bí cảnh Trì Vân Sơn. Điều này không phải đang nói rõ Trì Vân Sơn vẫn hiện diện trong thế giới này sao? Ngay cả khi nó có dòng thời gian khác?

“Ý của ngươi Trì Vân Sơn là nơi dừng chân của tông môn lớn nào đó được kế thừa từ thời xa xưa sao?” Khương Vọng hỏi.

“Thu hoạch của ngươi ở chỗ này có thể vượt ngoài sức tưởng tượng đó.” Giọng của Khương Yểm đầy mong đợi.

Gã dường như cảm thấy đặc biệt hứng thú với Trì Vân Sơn, đồng thời đang cố ý hướng dẫn...

Khương Vọng đè lại tất cả suy đoán trong lòng, phải có đủ kiên nhẫn và cảnh giác đối với Khương Yểm. Sau đó quay ra hỏi Diệp Thanh Vũ: "Không phải lúc này chim sơn ca của ngươi đã tìm được quả Thần Thông rồi sao? Nó ở đâu?"

“Chim sơn ca nhỏ thấy nó ở đằng sau cái cây lớn này, kết quả ở trên cành.” Diệp Thanh Vũ nói.

Chẳng lẽ cái cây đại thụ này thực sự là cây Thần Thông sao? Cây yêu Thần Thông?

Không có khả năng lắm...

Nếu như trên đời này thực sự có cây yêu Thần Thông này tồn tại, các thế lực hàng đầu nhất định sẽ chiến đấu giành lấy nó và tìm cách trồng nó trong điều kiện nuôi nhốt, làm sao có thể chưa từng nghe nói về nó được?

Lẽ trời có khuyết, bản thân quả Thần Thông đã là một bảo vật rất quý hiếm rồi. Nếu nó kết quả trên cành cây, mà bản thân cái cây lại có linh trí, trời sinh là cây yêu thì phải có sức mạnh lớn như thế nào chứ? Trời sinh vô số thần thông sao? Thật không thể tưởng tượng được sự mạnh mẽ này.

Phải biết rằng cực hạn của Nội Phủ tu sĩ cũng mới là Thiên Phủ, bao gồm cả năm thần thông cũng đã là tận cùng. Đó gần như là một sự chênh lệch bẩm sinh không thể nào vượt qua nổi. Nếu thực sự có chủng tộc cây yêu này tồn tại thì e rằng trận chiến thời viễn cổ nên viết lại kết cục.

Khương Vọng càng nghiêng về phía quả Thần Thông đó chỉ được “gửi nhờ” trên người Thủ Sơn Linh.

Vấn đề bây giờ là vị Thủ Sơn Linh trước mặt này hoàn toàn không nhúc nhích. Âm thanh lúc trước là cảnh cáo? Hay là bây giờ lại bắt đầu im lặng?

Nhưng tóm lại không thể cứ chờ đợi như thế này.

Một khi bên đình đón khách kia quyết định được thắng bại, chỉ sợ rằng quả Thần Thông ở bên này sẽ xảy ra biến cố.

“Thử xem có thể hái xuống không.” Khương Vọng suy nghĩ một chút, bấm Ấn Quyết, xiềng xích đen nhánh chui ra từ trong hư không.

Quả Thần Thông ở trên người Thủ Sơn Linh không biết mạnh yếu thế nào, Khương Vọng chắc chắn sẽ không tùy tiện hái xuống, nhưng dùng Tù Thân Tỏa Liên thử một lần có lẽ cũng trở ngại gì.

Được thì được, không được thì nghĩ cách khác.

Diệp Thanh Vũ ở một bên điều khiển chim sơn ca để "chỉ đường" cho Tù Thân Tỏa Liên, đồng thời nắm chặt lá cờ màu xanh, định nếu có chút gì đó không ổn liền điều khiển Thất Sắc Kỳ Vân Xa chạy thoát.

Tù Thân Tỏa Liên chui ra từ hư không và đi vòng ra phía sau Thủ Sơn Linh khổng lồ này.

"Dừng tay!"

Đột nhiên có một tiếng hét lớn vang lên.

Đột nhiên một trận bàn giấu ở dưới đất tỏa ra hào quang, một cánh cổng ánh sáng có phong cách cổ xưa bỗng nhiên xuất hiện phía trên trận bàn, Đấu Miễn nhảy ra khỏi cánh cổng ánh sáng đó.

Tay trái giơ đao chém, mang theo ánh đao sáng như một dải lụa.

Keng keng!

Ánh đao và Tù Thân Tỏa Liên chạm vào nhau.

Đây là một một thanh đao có đầu lớn đến mức hơi khoa trương, đột ngột phồng lên từ 2/3 thân đao, lưỡi đao điên cuồng, trông vừa ác vừa nặng.

Chỉ là một đao thuận tay nhưng dường như đã chia cắt hai nơi, khiến cho Tù Thân Tỏa Liên không thể tiến lên!

Hóa ra Đấu Miễn thậm chí đã đi lên đỉnh núi trước, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà hắn ta vẫn chưa hái được quả Thần Thông, thay vào đó hắn đã đặt một trận bàn có thể dùng để di chuyển ở đây, phòng trường hợp quả Thần Thông bị người khác lấy mất.

Còn bản thân hắn ta lại vội vã chạy đến đình nhỏ phía Nam ngọn núi để tìm kiếm thứ gì đó.

Lúc này, Đấu Miễn nhìn Khương Vọng đầy căm tức: "Các ngươi muốn làm gì? Nếu hái quả Thần Thông xuống, thời gian ở Trì Vân Sơn sẽ kết thúc!"

“Thời gian ở Trì Vân Sơn kết thúc... Là có ý gì?” Khương Vọng cau mày hỏi.

Lúc này, một giọng nói già nua vang lên sau lưng.

"Rốt cuộc là các ngươi đang giả vờ không biết, hay là thực sự không biết vậy?"

Không biết từ lúc nào, Vân Du Ông cũng đã chạy lên đỉnh núi.

Hắn ta và Đấu Miễn đều đã có chuẩn bị, gần như là chạy đến đỉnh núi cùng lúc, kiểm soát lẫn nhau và để lại các biện pháp đối phó, sau đó mỗi người đều tự đi tìm kiếm bí mật dựa vào manh mối mà họ có.

Nhưng Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ, bởi vì thực sự không biết gì về chuyện của Trì Vân Sơn cho nên đã lãng phí rất nhiều thời gian.

Bởi vì cố gắng hái quả Thần Thông trước, nên dường như đã đồng thời nhận lấy sự thù địch của cả hai phe.

Khương Vọng cầm kiếm trong tay, quay đầu nhìn chằm chằm Vân Du Ông: "Thật sự không biết thì sao? Mà giả vờ không biết thì thế nào?"

Hắn hoàn toàn không muốn giải thích, cũng không cần giải thích. Tất cả mọi người ở Trì Vân Sơn đều có nhu cầu riêng của mình, đó là cuộc đấu tranh liên quan đến lợi ích căn bản, đây không phải là mâu thuẫn có thể giải quyết bằng cách luận đạo được.

Ai tỏ ra thù địch trước, thì hắn sẽ đánh người đó trước, đơn giản thô bạo như vậy thôi.

Hết chương 947.
Chương 948

Khuôn mặt của Vân Du Ông ẩn dưới chiếc mũ, giọng nói của hắn ta run rẩy: "Lăng Tiêu Các thực sự độc đoán! Đây là muốn lật ngược bàn cờ, giống như Diệp Lăng Tiêu đã làm 33 năm trước sao?"

"Ta không biết Diệp các chủ đã làm gì ở 33 năm trước, nhưng ngươi có thể đổi mục tiêu lên trên người ta."

Khương Vọng rút trường kiếm ra, Trường Tương Tư trong tay xoay một vòng, nhìn về phía Đấu Miễn, sau đó lại nhìn về phía Vân Du Ông: "Cùng lắm là các ngươi cùng nhau lên đi, ta có gì phải sợ chứ?"

Đôi mi thanh tú của Diệp Thanh Vũ hơi nhíu, nàng không biết 33 năm trước cha của nàng đã làm gì. Nhưng nàng rất không hài lòng với tên Vân Du Ông giọng nói già nua này.

Mặc kệ giọng của Vân Du Ông có già yếu như thế nào thì để đi vào được Trì Vân Sơn đồng nghĩa với việc tuổi tác của hắn cũng không dưới 33 tuổi. Vậy thì chính là vãn bối của Diệp Lăng Tiêu, thế mà khi nói về Diệp Lăng Tiêu, giọng điệu của hắn tỏ ra khinh thường và không tôn trọng.

Lần này, sau khi nghe lời nói của Khương Vọng, Diệp Thanh Vũ trực tiếp lấy ra hai khối lập phương màu đen từ trong ngọc bội trữ vật và ném lên không trung!

Khối lập phương phóng to nhanh chóng trong không khí.

Soạt soạt soạt soạt.

Bốn cái cánh dang ra, giáp đen mũ đen đao đen, đôi mắt làm từ thạch anh đen, lơ lửng trên không trung, lạnh lùng đối diện với Vân Du Ông.

Mạc Võ Sĩ bốn cánh!

Ban đầu, ở thế giới Thất Tinh, Điền Dũng của Điền gia có một Mặc Võ Sĩ hai cánh, cũng đã vô cùng trân quý, miễn cướng lắm mới chịu mang ra sử dụng. Mặd Võ Sĩ hai cánh có sức chiến đấu của Đằng Long Cảnh, còn Mạc Võ Sĩ bốn cánh thì đã là Nội Phủ Cảnh...

Vậy mà Diệp Thanh Vũ lại có tận hai con!

Khương Vọng vốn đang nhíu mày lạnh lùng, không sợ một địch hai, tự cảm thấy rất có khí phách, nhưng từ khi Diệp Thanh Vũ ném ra hai Mạc Võ Sĩ bốn cánh, đột nhiên cũng có chút ỷ thế hiếp người...

"Giỏi cho một tên Độc Cô Vô Địch! Tên cứng rắn, tính tình cứng rắn, sức mạnh cũng cứng rắn! Mới giết một tên Tiêu Hùng, mà đã nghĩ trên thế giới này không có ai sao?"

Đấu Miễn nhấc kiếm đi đến: "Ngược lại ta cũng muốn xem thử, xem ngươi định lấy một chọi hai như thế nào!"

Biểu hiện của hắn ta còn không cam lòng hơn Vân Du Ông, người đang trực tiếp đối mặt với Khương Vọng, mặc dù có một phần tự cao tự đại và không thể chịu nổi sự xem thường, nhưng nhiều hơn là nhìn thấy lựa chọn của Diệp Thanh Vũ sau khi ném ra hai Mặc Võ Sĩ bốn cánh.

Những thứ của Mặc môn luôn nổi tiếng đắt đỏ.

Đấu thị của hắn ta cũng là một danh môn ở Sở quốc, sau khi công khai gia tộc, hắn là một trong những người con ưu tú nhất của Đấu thị, nhưng cũng không thể tùy tùy tiện tiện mua hai Mặc Võ Sĩ bốn cánh làm hộ vệ được.

Lúc này, Diệp Thanh Vũ và Khương Vọng đang cưỡi Thất Sắc Kỳ Vân Xa và chỉ huy Mặc Võ Sĩ bốn cánh, giàu sang đến chói mắt, bảo khí ngất trời, rõ ràng là tiền mạnh thế lớn.

Dù tự tin vào bản thân đến đâu thì hắn ta cũng không muốn “đối đầu công bằng” với cái tên bất khả chiến bại kia trong tình huống này.

“Ngươi điều hai Mặc Võ Sĩ đi ngăn cản Đấu Miễn, ta sẽ xuống xe trước để giải quyết Vân Du Ông.” Khương Vọng truyền âm nói với Diệp Thanh Vũ.

Hắn vẫn luôn có nhiều cảnh giác hơn đối với Vân Du Ông bí ẩn và muốn giải quyết người này trước.

Mà Vân Du Ông sau khi đưa ra câu hỏi đó thì không nói một lời nào nữa, như thể đã nhập định, đỉnh đầu loáng thoáng xuất hiện một luồng khí trắng.

Ba bên đều có kế hoạch riêng, và tình hình đang hết sức căng thẳng.

Lúc này, cây đại thụ lại kịch liệt rung chuyển: "Ta chính là... Thủ Sơn Linh!"

Động tác đột ngột của Thủ Sơn Linh khiến Khương Vọng ngạc nhiên, sau đó nhíu mày, tại sao vẫn là câu này vậy?

Điều này không bình thường ...

Thủ Sơn Linh thực ra không có linh trí? Hay là đã thần trí không rõ, ngu si rồi?

Đấu Miễn rõ ràng biết nhiều hơn, trực tiếp hét lên: "Thời gian không còn nhiều, chúng ta bắt tay cùng nhau giải quyết Lăng Tiêu Các!"

Vân Du Ông cũng biết rất rõ tình hình của Trì Vân Sơn, hắn ta cười quái dị và đi phía trước: "Được!"

Một làn sóng chưa lắng xuống, một làn sóng khác lại nổi lên.

Đúng lúc cuộc đại chiến sắp bắt đầu, dưới chân núi đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết.

Tiếng hét đó vô cùng thê lương, và vang xa! Nó lao qua Trì Vân Sơn ngay lập tức và khiến bốn người trên đỉnh núi có thể nghe thấy rõ ràng.

Đó là Chung Cầm, người của Linh Không Điện!

Trước đó nàng ta đã cùng Đấu Miễn tìm kiếm trong đình nhỏ trên núi, nhưng Đấu Miễn lại nóng lòng muốn ngăn cản ngăn cản hái quả Thần Thông cho nên đã tự mình lao lên đỉnh núi. Để lại Chung Cầm tiếp tục tìm kiếm và định bụng dùng cả hai tay.

Nhưng bây giờ...

Cái đình nhỏ trên núi đã xảy ra vấn đề! Hoặc có lẽ là xảy ra biến hóa nào đó.

Khương Vọng cầm kiếm không nhúc nhích, chỉ nhìn Đấu Miễn nói: "Đồng bọn của ngươi đã xảy ra chuyện, ngươi không đi xem thử sao?"

“Sống chết là số mệnh của chính nàng, có gì hay mà xem chứ?” Đấu Miễn còn không buồn quay đầu lại, chỉ nói: “ Vân Du Ông, vẫn còn chưa ra tay sao?"

“Ha ha ha ha ha.” Vân Du Ông đột nhiên bật cười: “Nếu không thì ngươi cứ ở đây giải quyết Lăng Tiêu Các, còn ta giúp ngươi xem Chung Cầm một chút, được không?"

Đấu Miễn cũng không trả lời, chỉ im lặng điều chỉnh thái độ.

Ban đầu Đấu Miễn và Vân Du Ông định cùng nhau tấn công Khương Vọng, nhưng bây giờ ba bên đã cảnh giác với nhau.

Qua cuộc nói chuyện của họ, có thể thấy rõ ràng Đấu Miễn đang muốn che giấu điều gì đó, muốn gây chiến sau đó bản thân sẽ vừa đùa giỡn vừa giương đông kích tây, rồi bất ngờ chạy trở lại đình nhỏ trên núi. Nhưng Vân Du Ông đã nhìn ra và dứt khoát ngăn lại.

Khương Vọng cũng không biết Đấu Miễn và Vân Du Ông muốn tìm kiếm thứ gì, nhưng điều đó không ngăn cản hắn đưa ra những phán đoán tương ứng.

“Nếu mọi người đều có lo lắng của riêng mình.” Hắn nói: “Tại sao chúng ta không cùng đi xem Chung Cầm đã xảy ra chuyện gì, được không?”

Đấu Miễn liếc nhìn Vân Du Ông và trả lời đầu tiên: "Có thể!"

Vân Du Ông suy nghĩ một lúc, cũng gật đầu đồng ý.

“Nhưng trước khi rời đi, các ngươi phải bỏ những thủ đoạn mà các ngươi bố trí trên đỉnh núi đi.” Khương Vọng nhìn chằm chằm bọn họ nói: “Bằng không, nếu lát nữa các ngươi không tranh được với ta rồi đột nhiên quay trở về hái quả Thần Thông, kết thúc thời gian, không phải chúng ta sẽ rơi vào thế bị động sao? Các ngươi có thủ đoạn nhanh như vậy, nhưng chúng ta không có."

Hết chương 948.
Chương 949

Trước đó Khương Vọng hoàn toàn không biết hái quả Thần Thông thì thời gian ở Trì Vân Sơn sẽ kết thúc, nhưng nhờ những thông tin mà Đấu Miễn vừa tiết lộ đã giúp hắn trò chuyện vô cùng tự nhiên.

Theo nhận thức của Đấu Miễn và Vân Du Ông, ở Trì Vân Sơn có hai nơi có cất giấu bí lệnh ra vào của Vân Đỉnh Tiên Cung. Một trong đình nhỏ ở phía Nam ngọn núi, còn một trong hồ nước ở phía Bắc ngọn núi.

Bọn họ đến đây là vì Vân Đỉnh Tiên Cung chứ không phải chỉ vì một quả Thần Thông này.

Lời nói của Khương Vọng lúc này càng chứng thực phán đoán lúc trước của bọn họ — bọn họ cho rằng Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ vì nhắm chừng không thể tranh lại bọn họ, cho nên muốn dứt khoát cướp đi quả Thần Thông, kết thúc thời gian của Trì Vân Sơn, chờ đợi 33 năm sau.

Đấu Miễn cười nhạt: "Cái chiến xa này của các ngươi, chắc cũng sẽ không chậm hơn bao nhiêu đâu."

“Tốt nhất các ngươi cũng nên có chút thành ý.” Khương Vọng trả lời với vẻ mặt không vui: “Nếu chỉ xét về tốc độ bay, chẳng lẽ nó còn có thể vượt qua ngươi sao?"

Dù sao thì sự thực cũng là Đấu Miễn và Vân Du Ông chạy lên đỉnh núi này trước, nên việc Khương Vọng nói thẳng như vậy cũng chẳng có gì sai.

“Có thể.” Vân Du Ông chậm rãi bấm quyết, đứng tại chỗ thu lại thủ đoạn mà mình đã sắp xếp trên đỉnh núi.

Phương thức mà hắn ta bố trí trên đỉnh núi không nhanh bằng Đấu Miễn, nhưng có thể kéo Đấu Miễn triệt tiêu theo, đương nhiên cũng là chuyện tốt.

Khương Vọng và Vân Du Ông đã đã được sự nhất trí, trong lòng Đấu Miễn cũng biết rằng từ chối là vô dụng, vì vậy hắn ta cũng trực tiếp đồng ý.

Ba bên theo dõi lẫn nhau, đề phòng lẫn nhau, duy trì tốc độ tương đối nhất quán, cùng nhau xông vào đình nhỏ ở phía Nam núi.

Đối với Đấu Miễn và Vân Du Ông mà nói, tiếng hét của Chung Cầm chắc chắn đã nói rõ đình nhỏ ở phía Nam núi gặp biến cố, không sợ có biến cố, chỉ sợ không có động tĩnh nào. Chung Cầm có thể đã chạm vào một thứ cấm, hoặc một cơ quan nào đó, mà điều đó đồng nghĩa bí lệnh ra vào của Vân Đỉnh Tiên Cung cũng đã nổi lên mặt nước. Vì vậy lòng bọn họ ngứa ngáy và rất khẩn cấp.

Còn đối với Khương Vọng mà nói, lúc này hắn đã không còn có được 100% sự đảm bảo như trước khi bước vào núi nữa. Thực lực của những người tham gia Trì Vân Sơn lần này đều vượt ngoài dự đoán của hắn. Hắn không chắc mình có thể giết chết Vân Du Ông trước khi Đấu Miễn kịp đánh bại Mặc Võ Sĩ bốn cánh và Thất Sắc Kỳ Vân Xa không.

Sự thực chứng minh Tiêu Hùng, kẻ một người một ngựa lên trước cản đường, nói ra những lời như lấy một địch ba, thực sự là một bên yếu nhất của bốn phe nhân lực này.

Cho nên Khương Vọng bằng lòng đi theo chân bọn họ đến đình nhỏ ở phía Nam núi để nhìn thử một chút, tránh cho hiện tại bắt đầu tiến hành cuộc chém giết lấy ít địch nhiều này. Bản thân hắn cũng không sợ, nhưng hắn không muốn khiến Diệp Thanh Vũ phải mạo hiểm.

Diệp Thanh Vũ cũng rất cảnh giác, luôn ở trong Thất Sắc Kỳ Vân Xa không ra ngoài, hai Mặc Võ Sĩ bốn cánh bay hai bên trái phải, duy trì tư thế bảo vệ.

Mặc Võ Sĩ bốn cánh hoàn toàn dựa vào vạn nguyên thạch để làm nguồn sức mạnh, mỗi một lần hành động đều tiêu hao một lượng rất lớn đạo nguyên thạch. Loại này khi không cần thiết phải chiến đấu thì duy trì trạng thái ngủ đông mới là một cách làm tiết kiệm, cho dù đứng trong Thất Sắc Kỳ Vân Xa, tạm thời không cần bay, thì cũng có thể tiết kiếm được rất nhiều đạo nguyên thạch...

Khương Vọng đã rất nỗ lực mới có thể khiến bản thân không lên tiếng khuyên nhủ. Đối mặt với một nhân vật có gia cảnh hào hoa xa xỉ như Diệp Thanh Vũ, thật sự rất khó để thuyết phục nàng nên tiết kiệm. Nói không chừng đối với người ta đây đã là rất tiết kiệm rồi. Chỉ là do chênh lệch giàu nghèo quá lớn, cho nên quan niệm về tiết kiệm cũng hoàn toàn khác nhau...

Khương Vọng, Diệp Thanh Vũ, Đấu Miễn, Vân Du Ông.

Trong lúc vô tình, bảy người tiến vào Trì Vân Sơn bây giờ chỉ còn lại có bốn người này.

Ngoại trừ Diệp Thanh Vũ có một đống lớn bảo vật để bảo vệ tính mạng ra, thì ba người còn lại, mỗi người đều có sự tự tin tuyệt đối vào thực lực của chính mình.

Một nhóm bốn người nhanh chóng đi đến đình nhỏ ở phía Nam núi.

Tại đây, bọn họ đã nhìn thấy một cảnh tượng cả đời khó quên.

Chung Cầm vẫn còn sống.

Chung Cầm ăn mặc diễm lệ, vẫn đang ở đây.

Nàng ta không còn kêu thảm thiết nữa.

Nhưng những người nhìn thấy nàng đều mong nàng ta có thể lên tiếng.

Âm thanh nào cũng được, la hét, chửi bới, khóc lóc...

Đều tốt hơn sự im lặng, sự bình tĩnh bây giờ!

Nàng ta lơ lửng trên đình nhỏ nửa sụp đổ, như thể bị gông cùm vô hình giữ ở đó, toàn bộ khuôn mặt vô cảm nhưng bắt đầu từ bắp chân, từng đoạn từng đoạn cơ thể đang biến mất.

Mọi người có mặt đều có thể cảm nhận được sự sống của nàng ta và biết rằng nàng ta vẫn còn sống.

Nhưng nàng ta không hề kháng cự, không hề đấu tranh... Hoặc là đã từng phản kháng?

Nàng ta giống như một bức tranh treo trên tường, bị một thế lực nào đó xé nát.

Nàng ta giống như một vết bẩn đột ngột xuất hiện giữa không trung, sau đó bị ai đó dùng khăn từ từ lau đi!

Đây là loại sức mạnh gì vậy?

Nàng ta đã chạm vào cái gì? Chuyện gì đã xảy ra ở đây?

Cho dù là Đấu Miễn đi đến Trì Vân Sơn cùng Chung Cầm, hay là Khương Vọng, Vân Du Ông, tất cả đều bất động.

Sức mạnh này nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

Bọn họ đều là những tu sĩ đã trải qua vô số trận chiến khốc liệt, cho dù Chung Cầm bị chém thành nhiều mảnh ở trước mặt bọn họ, thì có thể ngay cả mày bọn họ cũng sẽ không nhíu một cái.

Nhưng cái cảnh bị xóa đột ngột này lại mang đến một sự tàn nhẫn lạnh lùng im ắng đến đáng sợ.

Điều đáng sợ nhất là điều chưa biết.

Bọn họ thậm chí không biết rằng Chung Cầm đang bị xóa sổ bởi loại sức mạnh nào, và tất nhiên là không có cách nào để cứu vớt.

Ngón tay của Đấu Miễn nhảy lên mấy lần, đã mấy lần hắn ta muốn rút đao của mình ra, thanh đao nổi tiếng Sở quốc này tên là Thiên Dã.

Nhưng hắn ta không có cách nào để ngăn chặn sự tiếp tục của loại sức mạnh đó. Thậm chí hắn ta còn không thể chắc chắn rằng loại sức mạnh đó có lan truyền trở lại... và quét sạch hắn ta hay không. Vì vậy hắn ta chỉ có thể đứng yên.

Hết chương 949.
Chương 950

"Đây là loại sức mạnh gì?"

Khương Vọng hỏi Khương Yểm trong Thông Thiên Cung.

Nhưng Khương Yểm lại im lặng không nói tiếng nào, hình như cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.

Chung Cầm hoàn toàn biến mất, một chút hơi thở cũng không lưu lại.

Như thể chưa từng xuất hiện.

Những gì nhìn thấy trước mắt chỉ là một đình nhỏ đổ nát ở trên núi. Đỉnh của đình nhỏ đều đã biến mất, bốn cột trụ bị đổ hai cột. Cảnh tượng đổ nát, gần như vừa nhìn là hiểu ngay.

Nhìn thế nào cũng không giống một nơi sẽ cất giấu bí mật gì.

Nhưng lúc trước Đấu Miễn vẫn luôn tìm kiếm ở đây rất lâu, giờ Chung Cầm lại trực tiếp bị xóa sổ ở trước mặt họ.

“Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?" Vân Du Ông là người đầu tiên hỏi.

Ba bên có mặt tại thời điểm này đều đề phòng và cảnh giác lẫn nhau.

Trên thực tế, không ai trong số họ biết chuyện gì đang xảy ra trước mắt, nhưng đồng thời bọn họ cũng không chắc rằng hai bên còn lại có biết rõ ràng tình hình không.

Suy cho cùng, mỗi người đều có duyên phận của riêng mình, mỗi tông môn đều có kế thừa riêng.

Nhìn từ góc độ khách quan, Đấu Miễn lựa chọn tìm kiếm ở đây đầu tiên, rõ ràng hắn ta sẽ hiểu rõ về tình hình của đình nhỏ trên núi này hơn bọn họ.

Đấu Miễn căm tức nhìn Khương Vọng: "Ta còn chưa kịp làm gì ở đây thì bọn họ đã cố gắng muốn hái quả Thần Thông trên đỉnh núi rồi!"

Hắn ta không phải người dễ nổi nóng như vậy, đây thực sự là do cảnh tượng Chung Cầm bị xóa sổ đột ngột khiến tâm trí hắn ta vô cùng chấn động.

Lúc này Khương Vọng cũng không tranh chấp với hắn ta, chỉ nói: "Xem ra ta đã cứu mạng của ngươi."

“Có lẽ ta nên cảm ơn ngươi.” Đấu Miễn nhanh chóng kìm nén cảm xúc, nâng đao lên nói.

Mặc dù Đấu Miễn tuyên bố rằng hắn ta đã không làm bất cứ điều gì ở đình nhỏ, nhưng Khương Vọng và Vân Du Ông chắc chắn sẽ không tin điều đó.

Ở đây chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên mới dẫn đến hậu quả như thế này. Cảnh tượng Chung Cầm bị xóa rất kỳ lạ, điều đó nói rõ nơi đây tất có bí mật. Chỉ là hiện tại bọn họ không nhìn ra mà thôi.

Ngay cả khi Đấu Miễn sốt ruột rời đi, thì Chung Cầm ở lại đây chắc chắn cũng sẽ làm theo yêu cầu thôi.

Mọi người đang quan sát tình hình theo cách riêng của họ.

Lúc này, Khương Vọng mới nghe thấy truyền âm của Diệp Thanh Vũ: "Lát nữa nếu xảy ra thay đổi, cho dù đó là thay đổi gì thì ta cũng sẽ điều khiển Thất Sắc Kỳ Vân Xa rời đi, chúng ta trực tiếp lên đỉnh núi để hái quả Thần Thông. Tình hình ở đây đã vượt quá sự mong đợi của ta và có thể còn có mối nguy hiểm không xác định đang tồn tại, Lăng Tiêu Các không thiếu thứ gì, chúng ta không cần phải mạo hiểm như vậy."

Bí mật có thể khiến Đấu Miễn và Vân Du Ông nôn nóng như vậy chắc chắn là một bí mật rất lớn và nó phải quý hơn nhiều so với quả Thần Thông. Vậy mà Diệp Thanh Vũ có thể đưa ra lựa chọn bỏ đi, chỉ cần lấy được quả Thần Thông. Sự bình tĩnh và quyết đoán này rất khó có được.

Đương nhiên, có lẽ “Lăng Tiêu Các không thiếu thứ gì” mới là chỗ dựa lớn nhất để cắt đứt lòng tham.

Khương Vọng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn đi theo Diệp Thanh Vũ đến đây, đương nhiên phải tôn trọng ý kiến của Diệp Thanh Vũ.

Không cần biết trong đình nhỏ này ẩn chứa thứ gì, nguy hiểm đến mức nào, nếu bọn họ đã không coi đó là mục tiêu hàng đầu thì cũng không cần quan tâm quá nhiều.

"Để Mặc Võ Sĩ của ta thử chút được không?"

Trong sự im lặng khi ba bên đang kiềm chế lẫn nhau, Diệp Thanh Vũ nói.

"Có thể."

"Không được!"

Vân Du Ông và Đấu Miễn gần như lên tiếng cùng lúc, nhưng thái độ của họ khác nhau.

Khương Vọng nhìn về phía Đấu Miễn: "Vậy thì ngươi muốn làm gì? Chúng ta cứ ở đây đợi mãi sao?"

Vân Du Ông không nói gì, chờ đợi câu trả lời của Đấu Miễn, khá giống tư thế toạ sơn quan hổ đấu (1).

(1) Ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau

Đấu Miễn lạnh lùng nói: "Ta thà rằng cứ tiếp tục chờ đợi như vậy, đợi đến khi Trì Vân Sơn đóng lại cũng không sao. Dù sao thì vẫn tốt hơn việc bí lệnh ra vào của Vân Đỉnh Tiên Cung rơi vào tay các ngươi."

Mặc Võ Sĩ bốn cánh dù gì cũng không phải là sinh vật sống, bọn họ có thể vào đình thăm dò mà không sợ hy sinh, dù sao thì sau khi tận mắt thấy cảnh Chung Cầm biến mất chính bọn họ cũng không dám đi vào. Nhưng nếu bí lệnh ra vào thực sự xuất hiện vào thời điểm này, sau khi Mặc Võ Sĩ có được nó, bọn họ chưa chắc có thể lấy lại được. Đây cũng là lý do tại sao Đấu Miễn không đồng ý.

Vân Đỉnh Tiên Cung?

Khương Vọng nhìn về phía Diệp Thanh Vũ và cũng thấy sự nghi ngờ tương tự.

Không ai trong hai người họ biết về sự tồn tại của Vân Đỉnh Tiên Cung, nhưng cũng có thể đoán được đại khái tại sao Đấu Miễn và Vân Du Ông lại khẩn trương như vậy rồi.

“Cho dù Vân Đỉnh Tiên Cung vĩnh viễn đóng cửa?” Khương Vọng hỏi.

Hắn lại bắt đầu sử dụng những thông tin vừa có được, chiếu ngược lại Đấu Miễn, cố gắng thu thập thêm nhiều thông tin hơn.

“Đúng vậy!” Thái độ Đấu Miễn cứng rắn, nói năng có khí phách.

Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ liếc nhau, giữ vững sự kiềm chế. Bọn họ đã sớm lên kế hoạch, chờ đợi thêm một lúc cũng không thành vấn đề. Không cần phải chọc giận Đấu Miễn và đánh nhau vào lúc này.

Nhưng vào lúc này, Vân Du Ông lại chậm rãi nói: "Nhưng ta không muốn đợi thêm nữa..."

Hắn ta nói chuyện rất chậm, động tác giơ tay cũng chậm vô cùng, giống như một ông lão tuổi già sức yếu vậy.

Nhưng bàn tay đang giơ lên của hắn ta đã ấn một cái ở trước mặt.

Ầm!

Một tiếng vang nặng nề rung động.

Một vòng tròn gợn sóng như ẩn như hiện, lấy hắn ta làm trung tâm mà lan ra, nhanh chóng lao về phía những người khác có mặt.

Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ đều đang ngồi trên Thất Sắc Kỳ Vân Xa, Diệp Thanh Vũ ấn quyết về phía lá cờ màu xanh, ánh sáng xanh nhạt bao quanh Thất Sắc Kỳ Vân Xa lập tức chuyển thành màu xanh đậm.

Gợn sóng mờ dập dờn đến tận đây, nhưng cũng không cố gắng xâm nhập vào Thất Sắc Kỳ Vân Xa, mà là mở rộng thành một ánh sáng nửa trong suốt có phạm vi rộng hơn, bao phủ toàn bộ vòng sáng màu xanh đậm. Ngược lại đã bao vây được Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ!

Cùng lúc đó, Đấu Miễn vung Thiên Dã đao, thế đao điên cuồng, cắt thẳng vào những gợn sóng mờ đó.

Nhưng một đao này dường như đang chém vào bông vậy, nhẹ bẫng và không chịu chút lực nào. Những gợn sóng trong mờ đó dường như cực kỳ co giãn, kéo dài vô hạn dọc theo lưỡi kiếm của Thiên Dã đao, nhưng phần còn lại vẫn cứ hợp lại như cũ, bao phủ lấy Đấu Miễn ở bên trong.

Vân Du Ông khống chế hai phe bằng một chiêu, hắn ta bước vào đình nhỏ với một sức mạnh hoàn toàn khác với trước đây.

Không biết hắn ta làm thế nào để xác nhận rằng trong đình nhỏ không còn nguy hiểm nữa mà bước chân vào đình đầu tiên!

Hết chương 950.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom