• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (4 Viewers)

  • Chương 991-995

Chương 991

Lúc này ba tu sĩ siêu phàm lúc trước vây công lão giả râu dài cũng đi đến, hành lễ với Lâm Chính Nhân. Thấy y dạy dỗ Giang Lưu Nguyệt, đều không dám lên tiếng.

“Thanh Diễm kiếm phái đã bị diệt.” Lâm Chính Nhân lấy danh sách trong ngực ra: “Trong tư liệu, bọn chúng còn có một đại đệ tử tên là Tư Đồ Kiếm, y có chiến lực Đằng Long Cảnh, các ngươi có ai thấy chưa?”

Một tu sĩ trẻ tuổi trong đám nói: “Đã chạy thoát rồi.”

Lâm Chính Nhân cũng gật đầu nói: “Chỉ là một kẻ chiến lực Đằng Long cảnh, chạy rồi thì thôi, không tạo nổi sóng gió gì. Chúng ta đi chỗ khác…”

Y nói đến đây liền đột nhiên ngừng lại, cầm một viên châu màu trắng như sữa, yên tĩnh cảm nhận một lúc, sau đó nói: “Có mệnh lệnh mới.”

“Mệnh lệnh gì vậy?” Vẫn là tu sĩ trẻ tuổi kia hỏi.

Lâm Chính Nhân mặt không biểu cảm, lạnh nhạt nói: “Xua đuổi toàn bộ dân chúng ở phủ Lĩnh Bắc, để bọn chúng đến Tỏa Long Quan.”

Những tu sĩ còn lại vẻ mặt đều ngẩn ra, nhưng không có ai dám lên tiếng phản đối.

“Sớm nên làm vậy.” Lâm Chính Nhân thuận miệng đáng giá một câu, trực tiếp xoay người: “Làm việc.”

Chúc Duy Ngã không xuất hiện ở chiến trường, đây chính là thời cơ tốt để y kiếm được một lượng công huân lớn, đuổi kịp Chúc Duy Ngã. Nhưng mà y cũng không vui vẻ.

Bởi vì y thông minh như vậy, nên cũng hiểu rõ ý nghĩa của chuyện này.

Từ đầu đến cuối, y căn bản không hề liếc mắt nhìn Giang Lưu Nguyệt chút nào, cũng không hỏi Giang Lưu Nguyệt có nguyện ý thi hành nhiệm vụ như vậy hay không. Thái độ của y rất rõ ràng…

Không nguyện ý thì cút ngay.

Cho dù đuổi theo Chúc Duy Ngã càng lúc càng khó khăn hơn, nhưng y cũng sẽ không từ bỏ. Chỉ cần có chiến công, y đều nhất định phải đoạt lấy toàn bộ. Bất kể là kẻ nào, bất kể là chuyện gì, đều không thể ảnh hưởng đến y.

Chúc Duy Ngã chưa bao giờ biết Lâm Chính Nhân lại thương nhớ mình như vậy.

Hoặc là nói, hắn ta rất ít để người nào vào mắt, Lâm Chính Nhân cũng không thể trở thành ngoại lệ.

Bầu trời âm u, không thấy một ngôi sao nào.

Lúc này, chiến trường Trang - Ung đang chém giết đến đất trời mờ mịt. Hắn ta lại ngồi ở trên cổng thành cao lớn của thành Dẫn Qua, thương đặt ngang trên gối, trầm mặc không nói.

Thành Dẫn Qua là một trong những thành trì Mạch quốc cắt đất bồi thường cho Trang quốc, bây giờ chính là biên giới giữa hai nước Trang - Mạch.

Đỗ Như Hối điều hắn ta đến đây, nếu như xảy ra chiến tranh thì cũng không sao, vấn đề là Đại ti thủ của Tập Hình Ti ẩn thân ở đây, nếu có phiền toái gì xuất hiện thì cũng sẽ được Đại ti thủ giải quyết.

Hắn ta ở đây sẽ không gặp phải quá nhiều nguy hiểm.

Trong đó thể hiện rất nhiều sự mong đợi mà mọi người dành cho hắn ta.

Nhưng loại cố ý bảo vệ này lại khiến cho hắn ta không thoải mái.

Hắn ta là Chúc Duy Ngã.

Hắn ta bao giờ thì cần được bảo vệ?

Trên cổng thành cao của thành Dẫn Qua, trăng mờ gió lạnh.

Mây đen trĩu nặng giống như sắp sửa rơi xuống.

Một bóng người cao lớn mang mặt nạ đột nhiên xuất hiện sau lưng Chúc Duy Ngã, giọng nói khàn khàn vang lên dưới lớp mặt nạ: “Muốn đến chiến trường Ung quốc sao?”

Đại ti thủ của Tập Hình Ti Trang quốc, phải luôn mang một mặt nạ bằng gang, không hề lộ mặt thật trước mặt người khác, mang ý nghĩa thiết diện vô tư.

Chúc Duy Ngã không xoay người lại, vẫn nhìn về phía Mạch quốc đang ẩn trong bóng đêm, đối diện với thành Dẫn Qua.

“Ta không thấy ta ở lại đây có ý nghĩa gì.”

“Bệ hạ đang tiến hành một cuộc đánh bạc trước nay chưa từng có.” Đại ti thủ đứng khoanh tay, cũng nhìn về phía xa, nói: “Chúng ta không chỉ muốn thắng lợi, mà còn không muốn thất bại. Đây chính là ý nghĩa của việc giữ ngươi ở lại đây.”

Chúc Duy Ngã lắc đầu: “Cây đuốc sở dĩ có thể cháy được, tuyệt đối không phải là vì nó không dám đốt cháy.”

Đường đường là Đại ti thủ của Tập Hình Ti, là một trong năm nhân vật có quyền thế lớn nhất Trang quốc. Nếu trước đây có người nói với ông ta, sẽ có một đệ tử quốc viện dám cả gan chất vấn lời của ông ta thì ông ta sẽ không tin. Nhưng nếu như đệ tử quốc viện đó là Chúc Duy Ngã, thì lại trở thành một chuyện đương nhiên.

Đây vốn là một nhân vật thiên tài cực kỳ kiêu ngạo, cực kỳ đường hoàng.

“Ngươi đã đủ lộng lẫy, đủ sắc bén rồi.”

Đại ti thủ ý tứ sâu xa nói: “Chúc Duy Ngã, Đỗ tướng cho rằng ngươi có thể đủ sức gánh vác tương lai của Trang quốc. Ta cũng tin như vậy. Nhưng trước đó…”

“Ngươi cần học cách ẩn giấu.”

Chúc Duy Ngã mấp máy môi, không nói.

Mà ở bầu trời đêm phía xa, có một bóng người đang bay nhanh đến.





Gió thổi qua thành Dẫn Qua, có lẽ cũng đã từng thổi qua thành Tân An.

Trên đường phố vắng lạnh của thành Tân An, trận chiến vẫn đang diễn ra.

Cành cây giương nanh múa vuốt giống như đang tái diễn lại cảnh tượng kia.

Lúc đó ở thành đạo viện Trang quốc, Khương Vọng bị giáo đồ Bạch Cốt đạo đánh lén, Đổng A ra mặt vì đệ tử, liền trực tiếp thi triển môn đạo thuật sáng tạo độc đáo này, khiến cho hai gã yêu nhân kia không thể ẩn náu được. Một gã bị giết ngay lập tức còn một gã thì bị ép chết.

Bích Ngọc Lung có thể nói là đã mở ra con đường mới đối với đạo thuật hệ Mộc của Khương Vọng, quả thật chính là cảnh tượng khó quên trên con đường tu hành của hắn.

Cho dù là đạo thuật hay là người kia.

Chẳng qua Khương Vọng đã từ người xem biến thành người tham chiến.

Hắn đã từng được môn đạo thuật này che chở, bây giờ lại bị môn đạo thuật này bao vây.

Cuộc sống giống như một trò đùa cực lớn.

Thời gian trôi cảnh vật cũng thay đổi.

Bích Ngọc Lung bao phủ cả con phố dài, ngăn cản cả ánh trăng.

Kiếm của Khương Vọng khó có thể tiến về phía trước thêm mữa, bên trong Bích Ngọc Lung bài xích mọi nguyên lực khác, Diễm Hoa Chi Hải chỉ có thể mở rộng ra một chút liền bị chèn ép.

Còn về tranh đoạt nguyên lực hệ Mộc, hắn bây giờ còn lâu mới bằng Đổng A.

Đổng A là người am hiểu khống chế nguyên lực nhất.

Ban đầu Khương Vọng tu hành chậm chạp, bị chặn lại ở bước đặt nền móng, chính Đổng A là người đã truyền thụ cho hắn Khống Nguyên Quyết. Khiến cho hắn có thể nhanh chóng đặt được căn cơ, đỡ khốn đốn khi đặt nền móng bằng Chu Thiên Tinh Đấu Trận Đồ.

Nhưng giờ này phút này, Khương Vọng chỉ cảm thấy phẫn nộ.

Tất cả suy nghĩ, thù hận của hắn đều ở trong một kiếm tương tư, rõ ràng Đổng A biết vì sao hắn đến đây, nhưng lại dám tra hỏi hắn có nhầm lẫn hay không!

Chẳng lẽ làm đến chức phó tướng của Trang quốc, liền luôn đúng hay sao? Chẳng lẽ tay cầm Lưỡng Giới Xích thiện ác thì bản thân liền tương đương với chính nghĩa hay sao?

Hết chương 991.
Chương 992

Khương Vọng căm hận Đổng A làm đồng lõa, xem thường hơn chục vạn người chết đi ở thành Phong Lâm. Phẫn nộ việc Đổng A giống như căn bản chưa từng để chuyện này ở trong lòng, giống như căn bản không cho rằng mình đã sai!

Đạo nguyên đang điên cuồng thiêu đốt.

Tay phải của hắn nắm lấy Trường Tương Tư. Tay trái đưa về phía sau nhấn một cái, cực kỳ kiên quyết, bắn ra một luồng sáng ăn mòn màu xám trắng.

Hủ Mộc Quyết ở cấp bậc Nội phủ cảnh.

Sở dĩ hắn lén lẻn vào thành Vọng Giang, trộm Hủ Mộc Quyết của thành Vọng Giang, chính là để sau này đối phó với Đổng A. Chỉ là bởi thời cuộc đột nhiên thay đổi, nên trận chiến này liền diễn ra vào đêm nay.

Cho dù dùng hai môn đạo thuật để trao đổi, hắn cũng không thể nào phủ nhận một sự thật là hắn đã cướp đoạt. Cho nên lúc đối mặt với Phó Bão Tùng, mới có thể cảm thấy xấu hổ.

Đó vốn không phải là chuyện hắn có thể làm.

Nhưng chỉ vì thù hận với Đổng A mà hắn đã bỏ qua đạo đức quan của mình rồi.

Hắn muốn giết Đổng A, muốn đến sắp điên rồi!

Hủ Mộc Quyết không nghi ngờ gì chính là khắc tinh của đạo thuật hệ Mộc, là một trong những lễ vật mà Khương Vọng tỉ mỉ chuẩn bị cho Đổng A, đêm nay, nó sẽ là mồi lửa thiêu đốt cho tang lễ của Đổng A.

Ánh sáng xám trắng nổ tung trong không trung, như yến non về rừng, nhanh chóng lại gần Bích Ngọc Lung, dây dưa chặt chẽ.

Cành lá héo khô, cây cối thối nát, trong không khí tản ra mùi thối rữa khiến người ta muốn nôn mửa.

Ánh sáng ăn mòn màu xám trắng, nhanh chóng xua tan màu xanh bừng bừng sức sống.

Bích Ngọc Lung bao phủ cả con phố chỉ trong nháy mắt đã bị mục nát, tàn lùi, vỡ nát, giống như chưa từng xuất hiện.

Hủ Mộc Quyết trong nháy mắt xóa sạch nguyên lực hệ Mộc mà Đổng A nắm giữ trong phạm vi này.

Khương Vọng thừa cơ xâm nhập, hoàn thành “xâm chiếm” mộc nguyên này.

Nhân cơ hội đó, Kinh Cức Quan Miện trên đỉnh đầu lóe lên rồi biến mất, tay trái vừa chuyển, một đạo quyết khác đã hoàn thành.

Ngũ Khí Phược Hổ!

Liên quan đến sức mạnh đạo thuật, dưới sự tăng phúc của Kinh Cức Quan Miện, bắt đầu dẫn động ngũ khí trong cơ thể Đổng A.

Nhưng thông qua sức mạnh đạo thuật, hắn có thể cảm nhận rõ, trong thân thể Đổng A, dường như có một cây cổ thụ chọc trời. Vững vàng cắm rễ xuống mặt đất, ngũ khí trong cơ thể căn bản không cách nào rung chuyển được.

Ngũ Khí Phược Hổ của Khương Vọng như bị chôn vùi dưới vũng bùn, ngay cả trói buộc Đổng A cũng không làm được.

Mà Đổng A trở tay tát một cái!

Một con mãng xà màu xanh dữ tợn gầm gừ lao ra, xiềng xích đen nhánh chui ra từ hư không trực tiếp đánh bay nó. Tù Thân Tỏa Liên chuyển động linh hoạt, trực tiếp trói chặt nó.

Nhưng lại có một con mãng xà màu xanh phóng đến, đụng nó bay xa.

Lặp lại chín lần như vậy, Tù Thân Tỏa Liên của Khương Vọng liền bị đụng bay ra khỏi phạm vi cảm ứng, sau đó biến mất.

Đổng A cuộn Lưỡng Giới Xích lại, sau đó lùi lại ba bước. Mỗi bước mười hai mét.

Mỗi một bước lùi lại, sẽ có một cây ngọc như ý được điêu khắc từ ngọc phỉ thúy mọc lên từ mặt đất.

Lùi ba bước, liền mọc lên ba cây.

Ba cây phỉ thúy này hình thành trận hình tam tài, vừa xuất hiện thì đã trấn áp nguyên khí, phong tỏa khí thể, phát ra ánh sáng màu ngọc bích.

Trong lòng bùng phát cảm giác nguy hiểm.

Đối với việc điều khiển đạo thuật hệ Mộc, Đổng A dường như đã tiến vào cảnh giới nhập hóa. Chỉ riêng trình độ sử dụng đạo thuật hệ Mộc mà nói, đã vượt qua bất kỳ tu sĩ cùng cảnh nào mà Khương Vọng đã gặp.

Khương Vọng từng bái ông ta làm thầy, nhận được sự chỉ điểm của ông ta, biết rõ ông ta mạnh, nhưng thật sự không biết ông ta lại mạnh đến mức này!

Đổng A sở dĩ có thể trở thành phó tướng Trang quốc, được xem là người kế nhiệm Đỗ Như Hối, tuyệt đối không chỉ bởi ông ta đã tham gia việc hy sinh thành Phong Lâm.

Chẳng qua, đối với thực lực của Đổng A, Khương Vọng đã sớm suy đoán đến mức cực hạn. Hắn chưa bao giờ dám, cũng không cho phép chính mình sơ ý đối với Đổng A.

Hủ Mộc Quyết thôi diễn đếp cấp bậc Nội phủ, chính là một trong những chuẩn bị tỉ mỉ của hắn.

Khương Vọng người bay theo kiếm, Hủ Mộc Quyết trong tay đánh liền ba chưởng.

Người bay qua ba cây phỉ thúy, sức mạnh của Hủ Mộc Quyết cũng đã xuyên vào trong ba cây phỉ thúy.

Môn đạo thuật này thật ra Đổng A chưa bao giờ dùng nó như một đạo thuật giết chóc, tên của nó là Tam Sinh Bích Thụ, thường được dùng để trấn áp sự bất phục, gạt bỏ cảm xúc.

Biểu hiện của nó cũng xuất sắc hơn so với Bích Ngọc Lung, vẫn chưa bị màu xám trắng hoàn toàn xâm chiếm.

Nhưng nó cũng đã bị mất đi uy năng.

Khương Vọng lần nữa vung kiếm đến trước mặt Đổng A, đối mặt với ông ta.

Còn phía sau…

Răng rắc, răng rắc.

Cây ngọc vỡ vụn như thủy tinh, rơi xuống đầy đất.

Đã từng là sư đồ, bây giờ lại đánh giết nhau, không ngừng hóa giải đạo thuật của nhau, khiến cho người khác nhìn mà hoa cả mắt.

Đổng A đường đường là phó tướng của một nước, được Đỗ Như Hối kỳ vọng trong tương lai. Khương Vọng lại là thiên kiêu của Tề quốc, một người một kiếm, vẫy vùng nhân thế.

Đôi bên trong trận chiến này, chính là kỳ phùng địch thủ, sống chết chỉ trong nháy mắt.

Công sức nhiều năm tích lũy, sự quyết đoán, tài nghệ,… Có rất nhiều nhân tố quyết định sự thắng thua, nhưng Khương Vọng chỉ quan tâm đến sinh và tử!

Hắn muốn Đổng A chết!

Hủ Mộc Quyết được thôi diễn đến Nội Phủ Cảnh, có sự khắc chế vô cùng đáng sợ đối với đạo thuật hệ Mộc, Tam Sinh Bích Thụ vẫn chưa chân chính phát huy hiệu quả thì đã bị hủy diệt.

Giây phút này, Khương Vọng bước qua lưu quang đầy đất, cầm kiếm tiến về phía trước, khí thế tựa mặt trời xuống núi.

Khí thế thảm liệt mà bi tráng này đánh thẳng vào giác quan của Đổng A.

Khiến cho ông ta nhận ra rằng, đây mới chính là đạo thuật được mài dũa ra từ trong chiến trường. Thiếu niên trước mặt ông ta đây, vì để đứng trước mặt ông ta, không biết đã trải qua bao nhiêu trận chiến sinh tử, chân chính dùng mạng đổi lấy cơ hội này!

Kiếm rời vỏ tức không thể rút về, đây chính là một kiếm Lão Tướng Trì Mộ.

Đem vinh quang cả đời rót cả vào một kiếm này.

Quyết tuyệt mà mạnh mẽ như vậy.

Nhắm thẳng vào cổ họng.

Đổng A đưa tay phải nghiêng lên chặn lại, ánh sáng xanh dường như sôi trào.

Quét!

Kiếm quang quét qua.

Nửa cánh tay của ông ta liền trực tiếp bị chém bay.

Huyết quang vừa xuất hiện, đã nhanh chóng bị những mầm thịt mọc ra che lại. Thần thông Sinh Sinh Bất Tức phát huy tác dụng, cánh tay của Đổng A cơ hồ được tạo ra thêm một lần nữa.

Trước khi Khương Vọng thu kiếm về, trên mặt hắn đã lãnh một đấm.

Hết chương 992.
Chương 993

Phịch!

Khương Vọng bị đánh bay ngược về phía sau, miệng phun máu tươi.

Đổng A lùi về sau một bước, hai nhánh địa đằng bỗng nhiên xuất hiện, đan xen lẫn nhau, biến thành một cái roi đánh đến!

Địa đằng giúp nâng tốc độ lên mức tối đa, Đổng A giống như tên rời cung bay về phía Khương Vọng, một khuỷu tay hung ác đánh đến, trúng bụng Khương Vọng!

Khương Vọng liền co quắp cả người giữa không trung, lục phủ ngũ tạng đều bị lệch khỏi vị trí, trước mắt nổ đom đóm, xuất hiện ảo giác. Tinh thần chấn động, dường như thấy được trên bầu trời âm u, xuất hiện chiếc đèn phượng xinh đẹp đang bay lượn, Khương An An đang ngồi trong chiếc đèn, cực kỳ vui vẻ…

Khương An An ở Vân thành đang không ngừng cười khanh khách, hoan hô nhảy nhót vì sự náo nhiệt trong đêm trừ tịch, bản tính trẻ con, ngây thơ rạng rỡ.

Còn Khương Vọng đang ở thành Tân An, chém giết đẫm máu.

Cuộc sống luôn luôn có hai loại sắc thái.

Ta ở đây chính là để muội được ở đó.

Ánh mắt Khương Vọng kiên định, thoát khỏi trạng thái mê muội, bỗng nhiên ra tay, bắt được cánh tay của Đổng A! Hắn cực kỳ dùng sức, ngón tay giống như đâm sâu vào trên cánh tay của Đổng A.

Thông Thiên Cung và Nội phủ vận chuyển liên tục, ngay cả Thiên Địa Cô Đảo cũng bị lay chuyển, đạo nguyên tuôn ra không ngừng.

Sức mạnh Đồ Đằng tăng phúc!

Mở bí tàng Tinh Hỏa!

Trương Chủy Nhất Thổ!

Tam Muội Chân Hỏa!

Một chùm lửa nóng trực tiếp phun vào mặt Đổng A.

Ngọn lửa này chứa tinh khí thần, không gì nó không đốt được.

Đổng A đột nhiên gặp phải Tam Muội Chân Hỏa, ngũ quan trong nháy mắt bị thiêu cháy, đau đớn vô cùng, chẳng kịp kêu lên tiếng nào. Trực tiếp dùng Lưỡng Giới Xích cắt từ dưới lên, dùng cây thước sắt này như một thanh đoản đao, cắt đi một nửa đầu mình.

Quyết liệt như vậy!

Nửa cái đầu bị dính Tam Muội Chân Hỏa bị Lưỡng Giới Xích cắt đi, trên mặt Đổng A lại bắt đầu mọc ra ngũ quan mới.

Đột nhiên cúi đầu một cái!

Một chùy đẩy Khương Vọng lùi về phía sau.

Trước khi Khương Vọng bị đẩy lùi về phía sau, hai cánh tay đưa ra vững vàng bắt được Khương Vọng, kéo hắn về.

Lại đến một chùy!

Phịch!

Trên trán Khương Vọng đã chảy máu!

Đổng A muốn ỷ vào thần thông Sinh Sinh Bất Tức, cứng chọi cứng cùng với Khương Vọng, muốn bào mòn Khương Vọng đến chết.

“Khương Yểm!”

Khương Vọng gầm lên giận dữ trong Thông Thiên Cung.

Bọn họ dùng chung một thân thể, vốn là sống chết phụ thuộc vào nhau, cơ thể chết đi thì ai cũng không thể tồn tại nữa.

Khương Yểm không thể bàng quan nữa.

Đứng trước nguy cơ sống chết, Minh Chúc màu đen nhảy ra từ Thông Thiên Cung của Khương Vọng, dưới sự khống chế của Khương Yểm trực tiếp bay về phía Đổng A!

Khống chế Minh Chúc, thúc dục sức mạnh thần hồn, trực tiếp tấn công thần hồn của Đổng A. Lúc đó ở chiến trường Tề Dương, y đã làm như vậy để ngăn chặn Kỷ Thừa.

Vào thời khắc này, một ấn nhỏ bên hông Đổng A đột nhiên tỏa ánh hào quang.

Tiếng người rao hàng, tiếng ồn ào náo nhiệt, tiếng trẻ con khóc nỉ non, tiếng ăn uống linh đình, tiếng binh lính thao luyện… Muôn loại âm thanh cuộc sống.

Tướng Quốc Ấn của Trang quốc!

Lúc Đỗ Như Hối rời đi, đã để lại ấn này cho Đổng A, giúp ông ta trấn giữ hậu phương.

Ấn này vừa xuất hiện, Khương Yểm liền hét thảm một tiếng, trực tiếp tan biến không một tiếng động, Minh Chúc theo đường cũ bị ép trở vào Thông Thiên Cung!

Tướng Ấn cũng ảm đạm xuống.

Khương Yểm là bị thương hôn mê, hay đã hoàn toàn bị tiêu diệt?

Đây là một vấn đề vô cùng quan trọng, liên qua đến tương lai.

Nhưng lúc này Khương Vọng chẳng thể nghĩ nhiều, tâm thần vừa động, ước chừng ba trăm con thần hồn Nặc Xà đã chui vào Thông Thiên Cung của Đổng A, mở ra chiến trường thần hồn.

Bên trong Thông Thiên Cung của Đổng A, có một cây đại thụ chống đỡ.

Vô số rắn đen như sâu mọt trườn về phía đại thụ, cây đại thụ này bỗng nhiên chuyển động, cành lá vung vẩy như những chiếc roi, quất bay toàn bộ Nặc Xà.

Khương Vọng trực tiếp cắt đứt liên hệ với thần hồn Nặc Xà, thần hồn chịu đựng sự tổn thương cực lớn, mặc kệ thần hồn Nặc Xà quấy rối bên trong Thông Thiên Cung của Đổng A.

Còn ở bên ngoài, đột nhiên nâng gối lên, đẩy lùi Đổng A.

Trong nháy mắt thoát khỏi sự kiềm chế, kiếm quang lóe lên, thân như lục bình, không hề phản kháng, kiếm chiêu Thân Bất Do Kỷ!

Hai cánh tay của Đổng A bị chém đứt cùng một lúc, nhưng rất nhanh liền được mọc ra một lần nữa.

Nhưng mà trước mặt ông ta, lại xuất hiện hai Khương Vọng. Một trái một phải, đều đang vung kiếm đến.

Hồng Trang Kính huyễn thân.

Đổng A trực tiếp mở rộng hai cánh tay, đồng thời chụp đến hai Khương Vọng, bởi vì có thần thông Sinh Sinh Bất Tức, ông ta căn bản không cần phòng hộ, cũng không lo lắng chuyện bị thương, những con rắn đen xông vào trong Thông Thiên Cung kia đã bị trấn áp, chỉ cần làm theo cách cũ, bắt được Khương Vọng, lại dùng thần thông dần dần hao mòn chết hắn là được rồi. Đây là cách đánh chắc thắng nhất.

Cánh tay trái chụp một cái, thất bại.

Là ảnh ảo!

Đổng A vừa nghĩ đến đó, Khương Vọng bên phải đã vô cùng tiêu sái quét ngang một kiếm.

Danh sĩ xa cơ vẫn phong lưu!

Đây là một kiếm Danh Sĩ Thất Vọng, tiêu sái lại lăng lệ.

Cánh tay phải của Đổng A trực tiếp bị chém đứt.

Tối nay, tay của ông ta đã bị chặt đứt rất nhiều lần, không giống lúc trước nhanh chóng mọc ra. Tốc độ không còn nhanh như ban đầu nữa, nhưng cũng chỉ một lúc sau liền mọc lại.

Thần thông Sinh Sinh Bất Tức, quả nhiên vô cùng đáng sợ. Tu sĩ Ngoại Lâu cảnh bình thường cũng không thể dễ dàng giết chết ông ta.

Nhưng ngay trước khi cánh tay phải của Đổng A mọc lại, Khương Vọng đã tiến đến, quét ngang một kiếm, chặt đứt hai chân của ông ta, đồng thời dùng tay trái ném nửa người trên của ông ta xuống mặt đất!

Đổng A thúc dục thần thông, vừa bắt lấy Khương Vọng, chân đã mọc trở lại.

Có sự tồn tại của thần thông Sinh Sinh Bất Tức, cho dù có bị chém thành nhân côn (*) thì cũng chỉ là thảm cảnh ngắn ngủi.

(*) bị chém đứt hết tay chân.

Đánh cận chiến là điều ông ta muốn!

Nhưng mà…

Khương Vọng trở tay đánh ra một chiếc đinh dài, chiếc đinh dài màu đen kia âm u, lạnh lẽo. Đâm vào chân trái của Đổng A, đâm vào trong thịt. Chân trái dưới tác dụng của thần thông Sinh Sinh Bất Tức đã mọc lại được một nửa, vậy mà liền ngừng mọc!

Đây chính là vật liệu Khương Vọng lấy được từ mỏ của Yến Kiêu ở Sâm Hải nguyên giới, nhờ Liêm Tước chế tạo thành đinh dài, tổng cộng có sáu cái.

Lúc ở Sâm Hải nguyên giới, Thanh Thất Thụ cũng có sinh mệnh lực mạnh mẽ, năng lực hồi phục kinh người, nhưng bị Yến Kiêu mổ trúng, khả năng hồi phục đó liền hoàn toàn mất hiệu lực, cuối cùng chết ngay tại chỗ.

Lúc chia chiến lợi phẩm, Khương Vọng cố ý chọn mỏ Yến Kiêu, chính là bởi Đổng A!

Một bộ đinh dài này, tên là Sát Sinh. Là khắc tinh với thần thông Sinh Sinh Bất Tức của Đổng A!

Tay phải của Đổng A cũng bị một kiếm chém đứt, sau đó bị đâm vào một đinh. Tay phải liền ngừng mọc lại!

Tiếp đó là tay trái, chân phải…

Khương Vọng liên tục đâm đến sáu cây đinh Sát Sinh, lần lượt đâm vào hai tay, hai chân, ngực và mi tâm của Đổng A!

Hết chương 993.
Chương 994

Không khí vui mừng trong Vân thành vẫn đang diễn ra.

Hoa đăng hình chim phượng vẫn bay lượn trên bầu trời đêm, tối nay vốn có một trận mưa, nhưng đã được các tu sĩ Lăng Tiêu các xua tan rồi.

Khương An An nắm tay Diệp Thanh Vũ, vui vẻ chạy khắp phố phường.

Đêm nay cô bé chơi đùa với hoa đăng chim phượng, ở khắp vùng trời Vân thành, ăn rất nhiều món ngon, vô cùng vui vẻ.

“Thanh Vũ tỷ tỷ, tỷ xem cái này, cái này nè!”

Tiểu An An chỉ vào một viên ngọc giác trên một sạp hàng ven đường, nó có hình bầu dục, thuần một màu trắng, trên thân khắc hoa văn tường vân, thật sự rất tinh xảo.

“Có đẹp hay không?”

Diệp Thanh Vũ còn thật sự khen ngợi gật gật đầu: “Ánh mắt của An An rất không tệ!”

Khương An An nhếch miệng cười, quay đầu, ngoan ngoãn nói với chủ sạp: “Ta có thể xem khối ngọc này một chút hay không?”

Chủ sạp là một bà lão tóc bạc trắng, nghe cô bé hỏi vậy thì cười híp mắt đưa ngọc giác đến: “Đương nhiên có thể chứ, tiểu mỹ nhân.”

Khương An An hơi xấu hổ quay đầu đi, cầm khối bạch ngọc, nhỏ giọng nói với Diệp Thanh Vũ: “Tỷ tỷ, tỷ nói ca ca ta mang miếng ngọc này có đẹp hay không?”

Giọng của cô bé rất nhỏ, giống như sợ nếu người khác nghe thấy thì sẽ cướp mất của cô bé vậy.

Diệp Thanh Vũ suy nghĩ một chút, lúc ở đỉnh Ngọc Hành, lần đầu tiên nhìn thấy Khương Vọng, hình như bên hông hắn có đeo ngọc. Sau đó gặp lại thì đã không còn nhìn thấy nữa.

“Đẹp lắm.” Nàng nói.

“Ta mua cái này!” Khương An An vui vẻ trở lại.

Nhìn cô bé lấy ngân lượng từ trong hộp trữ vật ra, Diệp Thanh Vũ cũng cười: “Đây chính là quà năm mới mà muội mua tặng ca ca sao?”

Khương An An vừa đếm ngân lượng, miệng lẩm bẩm, vừa dùng sức gật đầu.

“Vậy tiền mua quà năm mới cho ca ca, muội kiếm được từ đâu?” Diệp Thanh Vũ cố ý chọc ghẹo cô bé.

“Ca ca cho muội nha!” Khương An An lảnh lót đáp, hồn nhiên không cảm thấy dùng tiền ca ca cho mua quà cho ca ca thì có gì không đúng, còn nghiêng đầu sang mặc cả với chủ sạp hàng: “Bà ơi, con mua cái này, người có thể giảm giá cho con một chút hay không?”

Diệp Thanh Vũ không nhịn được che mặt. Nha đầu ngốc này, người ta còn chưa báo giá đâu.

Lão bà bà cười, nếp nhăn chụm lại một chỗ: “Giảm giá cao nhất cho con!”

Đợi đến khi trả tiền xong, cầm ngọc giác trong tay, tiểu An An cười tít mắt. Cực kỳ cẩn thận bỏ nó vào trong hộp trữ vật, sau đó ngoan ngoãn cầm tay Diệp Thanh Vũ, vui vẻ nói: “Thanh Vũ tỷ tỷ, chúng ta đi tìm ca ca đi!”

Bàn tay bé nhỏ mềm mại, mang đến sự ấm áp cho đêm khuya lạnh lẽo.

Trên phố phường người đến người đi, Diệp Thanh Vũ cúi đầu, liền thấy một ngôi sao. Lấp lánh sáng lên, đều được nàng thu vào mắt.

Giờ phút này, Diệp Thanh Vũ đã có thể hiểu được sự yêu thương mà Khương Vọng giành cho Khương An An.

Ai có thể không thương yêu Khương An An chứ?

Trái tim cô bé trong sáng như thủy tinh, trong mắt rạng rỡ ánh sao.





Trăng sáng chiếu rọi Vân thành, tối nay không chiếu đến thành Tân An.

Mây đen che phủ ánh trăng, trận chém giết vẫn đang tiếp tục.

Sống hay chết vốn chính là ranh giới vĩnh hằng.

Đổng A không buông tha cho bất cứ cơ hội chống cự nào.

Cho dù chỉ còn một cánh tay, một chân thì ông ta cũng vẫn chiến đấu.

Cho dù dùng đầu húc, dùng răng cắn, ông ta cũng sẽ chiến đấu.

Tận lực.

Ông ta cho rằng ông ta đã tận lực rồi. Không có lỗi với chức quan của mình, không có lỗi với trọng trách bản thân gánh vác trên vai, không có lỗi với những người đồng đội, cũng không có lỗi đối với những gì bản thân đã lựa chọn.

Sau khi tứ chi bị chặt đứt và bị đóng vào sáu cây Sát Sinh Đinh, ông ta rốt cuộc không thể nhúc nhích được nữa.

Ông ta bị ghim chặt trên mặt đất, hiểu rằng bản thân đã không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.

Phản ứng của ông ta rất bình thản.

Không hề sợ hãi, cũng không hề tuyệt vọng.

Dường như chẳng qua là trời đã khuya rồi, dường như ông ta chỉ sắp ngủ mà thôi… Mà ông ta chấp nhận sự thật chính mình sẽ ngủ.

Trận chiến đấu diễn ra ở trên phố lớn thành Tân An, Đổng A và Khương Vọng cố ý khống chế phạm vi chiến đấu, thậm chí không hề lan đến nhà dân hai bên phố.

Trong suốt quá trình chiến đấu, hai người họ cũng hoàn toàn im lặng. Chỉ chào hỏi nhau lúc bắt đầu mà thôi.

“Lão sư, đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy. Đã lâu rồi.”

Chỉ một câu đối thoại này.

Trừ bản thân bọn họ, đại khái không có ai có thể hiểu tâm trạng của bọn họ.

Trong trận chiến xảy ra ở thành Tân An, bất luận tình hình chiến đấu có thảm thiết đến đâu, bất luận thương thế có nghiêm trọng thế nào thì hai người tham chiến đều luôn chẳng rên tiếng nào.

Trầm mặc đối diện… Trầm mặc chém giết.

Trầm mặc đau đớn, trầm mặc chịu đựng.

Hai người đã từng là thầy trò này, dường như kiên định giống nhau, cố chấp giống nhau.

Ngay cả lúc này, tứ chi của Đổng A đều bị chém đứt, thần thông Sinh Sinh Bất Tức bị Sát Sinh Đinh đóng vào, ông ta cũng không lên tiếng.

Ông ta chỉ cảm nhận hơi thở lạnh lẽo truyền đến từ những cây đinh dài, cảm thấy hạt giống thần thông trong cơ thể lần lượt thử nghiệm, cảm thấy máu tươi đang không ngừng chảy ra.

Cảm giác sinh mệnh từ từ mất đi, lần đầu tiên ông ta có thể cảm thấy rõ ràng đến thế.

Ông ta lặng lẽ nhìn Khương Vọng, phỏng đoán học trò này, vì có được bộ trường đinh này, đã phải nỗ lực ra sao, đã phải trải qua những chuyện gì.

“Xem ra ta đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện…” Ông ta thầm nghĩ.

Khương Vọng quỳ trên người Đổng A, ngăn chặn hành động của ông ta, đồng thời trầm mặc nhìn ông ta.

Trong đôi mắt kiên nghị kia của Đổng A, Khương Vọng không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào.

Ngoại trừ mí mắt không tự chủ nhảy lên của ông ta, có thể thấy không phải ông ta hoàn toàn không cảm thấy cơ thể đau đớn.

Như vậy cũng tốt.

Ông ta có thể cảm thấy đau, cho dù chỉ là xác thịt… Như vậy cũng rất tốt.

Khương Vọng trầm mặc quay trường kiếm lại, di chuyển đến cổ của Đổng A.

Quá trình này rất chậm, nhưng không hề dừng lại.

Ánh mắt Đổng A di chuyển theo thanh kiếm, hiểu rõ, cái chết đang đến rất gần.

Kiên định nhích gần đến.

“Kiếm này tên là gì?” Ông ta há miệng, hỏi.

Khương Vọng xoay ngang trường kiếm, để cho ông ta nhìn thấy ba chữ “Yến Quy Sào” khắc trên thân kiếm.

“Nó tên là Trường Tương Tư.”

Nhìn lượt mái hiên không một là,

Xuân Yến bay về không được tổ.

Bồi hồi thành cổ rảnh làm gáy,

Bốn mùa đã hết mùa đông, và hạ tiêu!

Kiếm danh Trường Tương Tư, kiếm minh Yến Quy Sào.

Này kiếm, này tình, này tâm!

Đổng A thu lại ánh mắt.

“Ta hiểu rồi.” Ông ta nói.

Hết chương 994.
Chương 995

Trong nháy mắt đó, trong mắt của ông ta xuất hiện một tâm tình rất phức tạp, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Bầu trời âm u. Mưa vẫn chưa rơi.

Trường Tương Tư từ từ nhích tới gần, rốt cuộc để ngang trên cổ Đổng A.

Khương Vọng nhìn ánh mắt kiên định của ông ta, hỏi: “Ngươi không có gì muốn giải thích sao?”

Đổng A cười.

Khuôn mặt luôn luôn cẩn trọng kia, cười lên lại càn rỡ ngoài ý muốn.

Ông ta cười cuồng vọng nói: “Tiểu tử, tiếp tục cố gắng lên. Bây giờ ngươi vẫn còn chưa đủ tư cách, để đòi ta giải thích.”

Đây là lần đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy người này cười.

Cũng chính là lần cuối cùng.

Trường kiếm kéo qua, một cái đầu người liền lăn xuống.

Trong cơ thể Đổng A, Thông Thiên Cung tan rã, ba tòa Nội phủ liên tiếp sụp đổ… Từng tiếng vang trầm đục vang lên, giống như tiếng pháo hoa đón mừng năm mới.

Ngay cả hạt giống thần thông màu ngọc bích ở Nội phủ thứ hai cũng tiêu tán rồi.

Sự sống đã biến mất.

Giao thừa năm 3918 theo đạo lịch, ở thủ đô Tân An của Trang quốc, chém đầu Đổng A.

Ầm ầm!

Tia chớp ngang trời, tiếng sấm nổ vang.

Bầu trời âm u hồi lâu, rốt cuộc cũng trút xuống một trận mưa rào.

Khương Vọng vẫn duy trì tư thế quỳ áp lên người Đổng A, rút từng cây từng cây Sát Sinh Đinh ra, cất đi.

Động tác của hắn rất chậm, cũng rất nghiêm túc.

Đổng A chết rồi, Đổng A đã chết thật rồi.

Khương Vọng ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, mưa rơi đầy trời, đều đang rơi trên người hắn.

Đây là đêm giao thừa năm 3918 theo đạo lịch.

Bởi vì trời mưa, mưa quá lớn, cho nên Khương Vọng không thể nào phân biệt được, chính mình có đang rơi lệ hay không!



Thành Dẫn Qua.

Gió đông thổi quét trên không trung, một bóng dáng gầy yếu bay nhanh đến.

Người trên thành lâu sớm đã phát hiện y tới gần.

Chúc Duy Ngã vẫn ngồi ngay ngắn đó, Tân Tẫn Thương để ngang trên đầu gối, mắt nhìn thẳng phía trước.

Nhưng Đại ti thủ Tập Hình Ti lại quay qua, nghênh đón người đến.

“Tới đây vì chuyện gì?” Giọng nói của ông ta vang lên dưới mặt nạ, mang theo một cảm giác lạnh như băng.

Khuôn mặt Lê Kiếm Thu dần hiện rõ dưới màn đêm, y trực tiếp bay lên cao lầu, nghiêm túc mà hành lễ: “Bái kiến Đại ti thủ.”

Sau đó lại chào hỏi Chúc Duy Ngã: “Ra mắt Chúc sư huynh.”

Chúc Duy Ngã chỉ dựng tay cản lại, ý bảo không cần đa lễ.

Lê Kiếm Thu sớm đã quen tính cách của Chúc Duy Ngã, cũng hoàn toàn không để ý, y lấy cái một phương lệnh màu đen ra từ trong lòng, đưa hai tay dâng lên trước người Đại ti thủ Tập Hình Ti: “Đổng tướng lệnh cho ta mang lệnh này tới, nói ngài sẽ tự động biết an bài.”

“Hừm?”

Tiếng nói của Đại ti thủ có chút nghi hoặc, ông ta vươn tay ra, nhận lấy phương lệnh màu đen này: “Không nói gì khác sao?”

Lê Kiếm Thu suy nghĩ rồi nói: “Chỉ nói quân tình khẩn cấp, bảo ta mau chóng đưa đến.”

Ngay vào lúc phương lệnh màu đen được nhận lấy, vừa chạm vào bàn tay, còn không kịp nhìn kỹ thì đã thấy nó im lặng tan vỡ, chỉ trong khoảnh khắc đã hóa thành một nắm mảnh vụn màu đen, theo gió mà rơi xuống!

Đại ti thủ trầm mặc một lúc lâu, sau đó nắm bàn tay lại, cầm lấy những mảnh vụn cuối cùng của phương lệnh trong lòng bàn tay.

“Đổng tướng đã hy sinh.” Ông ta nói.

Lê Kiếm Thu sững sờ ngay đương trường.

Chúc Duy Ngã thì bắt lấy Tân Tẫn Thương, đột nhiên bay lên từ thành lâu.

Giọng như tiếng thương rít, sắc nhọn tuyệt luân: “Ta trở về Tân An!”

Mũi thương lướt qua một vệt lửa thắm, lập tức bao trùm toàn thân.

Hắn ta như một ngôi sao băng xẹt qua Nam cảnh Trang Quốc.

...

Trước Tỏa Long Quan.

Trên đài cao mà Trang Quân dựng nên, Đỗ Như Hối đang thương lượng chiến cuộc với Trang Cao Tiện bỗng nhiên trầm mặc.

Trang Cao Tiện liếc nhìn một cái, nhìn thấy bên hông ông ta có một tiểu ấn đang chậm rãi ngưng tụ, hình thành.

Là tướng ấn của Trang Quốc.

Nó vốn nên nằm trên người Đổng A đang tọa trấn ở thành Tân An, trợ giúp ông ta củng cố hậu phương. Hiện tại nó lại trở về trên người Đỗ Như Hối, chỉ có thể chứng minh một vấn đề - Đổng A đã chết.

Phó tướng tọa trấn ở đô thành Trang Quốc đã chết!

Bỏ qua chuyện tình cảm, chỉ suy xét từ thế cục thì đây cũng là một tin tức tồi tệ đến không thể tồi tệ hơn nữa.

Hiện tại hậu phương thối nát thành dạng gì rồi? Còn có đường để quay đầu lại hay không?

“Đỗ sư, ngươi không thể trở về.” Trang Cao Tiện nói.

Họ không thể phán đoán Đổng A đã chết như thế nào, cũng không rõ thế cục hiện tại của thành Tân An ra sao - Rất có thể là một cái bẫy, nếu Đỗ Như Hối vận dụng thần thông trở về, một khi bị nhốt lại tại chỗ thì trận Quốc chiến hiện tại cũng không cần đánh nữa.

Đối với Trang Quân mà nói, Đỗ Như Hối mang trên người thần thông đỉnh cấp tuyệt đối là chiến lực trung tâm không thể thiếu được.

Thần thông của Đỗ Như Hối cũng đủ giúp ông ta tiến thoái tự nhiên trong hầu hết thời điểm, nhưng có một tiền đề, ông ta không thể bị người ta nắm mũi dẫn đi.

Lấy trí tuệ của Đỗ Như Hối, đương nhiên không có khả năng không hiểu đạo lý này.

Cho nên ông ta chỉ nói: “Không có thời gian! Chúng ta không thể chờ tiếp nữa!”

Quân thần bọn họ đã trù tính trận quốc chiến này nhiều năm, từng suy đoán vô số loại tình thế, tất nhiên cũng chuẩn bị rất nhiều chuẩn bị. Chỉ là đa số những chuẩn bị đó đều cần thời gian để phát động.

Tỷ như trong những đại quân cần vương từ các nơi trong Ung Quốc chạy tới đều có gián điệp của Trang Quốc, có thể bùng nổ quay giáo ngay lúc cao trào của cuộc đại chiến.

Ví dụ như chưa chắc không có cơ hội tranh thủ vào những Hầu gia Ung Quốc bất mãn với Hàn Ân giống như Diêu Khải. Ít nhất có cơ hội rất lớn vào lúc chiến sự đang giằng co hoặc là chiếm thượng phong.

Ví dụ như...

Nhưng hiện tại, Đổng A tọa trấn ở hậu phương đã chết, bọn họ cũng mất đi thời gian. Thời gian không hề đứng ở phía bọn họ, mà là chiếu cố Hàn Ân.

Bởi vì giờ này khắc này, bọn họ căn bản không biết hiện trạng của thành Tân An.

Đỗ Như Hối có thần thông đỉnh cấp Chỉ Xích Thiên Nhai, lại không dám tùy tiện trở về nhìn một cái, trách nhiệm ông ta phải gánh vác quá trọng đại, không được phép có nửa phần mạo hiểm ở bên ngoài chiến trường Trang Ung.

Mà một khi tin phó tướng chết truyền ra thì nhất định đả kích có tính huỷ diệt sẽ càn quét sĩ khí của quân đội Trang Quốc.

Nếu hung thủ là cường giả do Ung Quốc phái đi, vậy bọn họ nhất định sẽ vội vã công khai việc này.

Trang Quân không có thời gian do dự.

Hết chương 995.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom