• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (4 Viewers)

  • Chương 981-985

Chương 981

Vẻ mặt của Diệp Thanh Vũ trở nên hơi nghiêm túc: “Vừa mới nhận được tin tức, mâu thuẫn giữa hai nước Trang và Ung đột nhiên trở nên gay gắt, đồng thời vào rạng sáng ngày hôm nay đã nổ ra đại chiến. Bây giờ đại quân của Trang quốc đã vượt qua dãy núi Kỳ Xương, vừa mới đánh tan quân đội biên phòng đóng ở phía Bắc dãy núi Kỳ Xương, đánh vào địa phận Ung quốc, tiến quân vào phủ Lĩnh Bắc!”

Trên mặt Khương Vọng không hề có cảm xúc gì, nhưng bên trong chung trà đột nhiên dấy lên những gợn sóng nước cho thấy trong lòng của hắn chắc chắn không hề bình tĩnh.

“Chuyện này quá đột ngột!” Hắn cầm chung trà nói.

Thời gian rất đột ngột, tối nay chính là giao thừa, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị nghênh đón năm mới, bầu không khí khắp nơi đều là vui mừng, Trang quốc lại vào ngày này mà phát động chiến tranh.

Mục tiêu rất đột ngột, Trang yếu Ung mạnh, đây là sự thật mà người sáng suốt nào cũng có thể nhìn ra được. Ung quốc suy yếu ra sao, đó chính là con rết trăm chân, chết mà không ngã (*). Mặc dù Trang quốc liên tục thay đổi qua từng ngày nhưng dù sao nội tình vẫn không đủ như cũ.

(*) Con rết trăm chân, chết mà không ngã: dùng để hình dung nhân vật, quý tộc hoặc hào môn thế gia có thế lực to lớn, tuy đã suy bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại.

Hơn nữa trước đây ở trong thành Bất Thục, ba nước Trang, Lạc, Ung cũng đã định ra giao ước không xuất chinh.

Vào lúc này lại bị một bên tương đối yếu thế là Trang quốc bất ngờ hủy bỏ!

Ngay cả Diệp Thanh Vũ cũng đọc được tin tức.

Toàn bộ ngọn nguồn câu chuyện đều là do tranh chấp giữa thợ săn của hai nước ở dãy núi Kỳ Xương.

Thợ săn sử dụng binh khí đánh nhau, dẫn tới giằng co của quân đội biên phòng giữa hai nước hơn mười ngày. Quân đội biên phòng của Ung quốc chống đối không giao ra tên hung thủ sát hại thợ săn trong lãnh thổ thành Sơn Dương.

Quân đội biên phòng của Trang quốc lòng đầy căm phẫn, đã vài lần suýt chút nữa xảy ra xung đột lớn.

Quân đội nước Ung quen thói cường ngạnh, quân đội nước Trang bên này cũng đang từ từ vực dậy tự tin, quân đội biên phòng của hai nước không ai nhường ai.

Vì để tránh cho xung đột quy mô lớn hơn xảy ra, phía triều đình Trang quốc buộc phải lệnh cho quân đội biên phòng của nước mình lui lại. Nghe nói đám quân đội biên phòng kia chính là khóc lóc rời đi, vừa là do quân lệnh hạ xuống không thể không rút lui, vừa ở dọc đường rơi nước mắt.

Đỉnh điểm câu chuyện bùng nổ khi có một binh sĩ tên là Trần Thạch Khai tự mình vi phạm quân lệnh, trên đường rút lui đào ngũ, chỉ để lại một phong di thư.

Người kia một mình một thanh chiến đao quay lại dãy núi Kỳ Xương, đơn độc yêu cầu giao ra tên hung thủ đã sát hại thợ săn của Trang quốc. Sau khi bị từ chối, hắn ta đã một mình xông vào trận hình quân đội biên phòng của nước Ung… Cuối cùng đương nhiên là chết trận ở trước biên giới rồi.

Trên di thư của hắn ta chỉ có một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Người trong Trang quốc không thể chết vô ích!”

Sau khi di thư của Trần Thạch Khai bị phát hiện, cả đội ngũ biên quân này đều dừng lại, cũng không chịu lùi lại phía sau thêm bước nào nữa. Tinh thần quần chúng mãnh liệt dâng trào, lần lượt từng người đều yêu cầu tham gia chiến đầu.

Tướng lĩnh quân đội biên phòng dùng roi quất cũng không thể khiến cho binh sĩ lui lại, cuối cùng ngay cả bản thân hắn ta cũng khóc lên, rơi huyết lệ dâng thư khiêu chiến. Thư viết: nguyện làm gương cho binh sĩ, là người đầu tiên chết ở trước trận địa hai quân.

Cả đội ngũ quân đội biên phòng có ba trăm năm mươi bảy người, mỗi một người đều đưa ra thỉnh cầu!

Nghe đâu Trang Cao Tiện nghe được việc này, ở trên triều đình vỗ nát long ỷ, viết xuống: “Lòng dân đã thỉnh, lòng quân tất ứng. Mối thù nối tiếp nhau mấy đời, sớm ngày báo xong!”

Thế là khởi binh phạt Ung, dốc hết lực lượng toàn quốc chiến đấu!

Lúc Lăng Tiêu Các nhận được tin tức, đại quân Trang quốc đã vượt qua dãy núi Kỳ Xương, đánh vào phủ Lĩnh Bắc của Ung quốc.

“Quá đột ngột!” Khương Vọng tiếp tục lặp lại lần nữa, giống như chỉ có lặp lại như thế mới có thể áp chế được tâm trạng đang kích động của hắn.

Thù hận giữa Trang quốc và Ung quốc, vẫn phải ngược dòng tìm hiểu tới thời kỳ khai quốc. Cả quá trình thành lập Trang quốc cũng chính là quá trình đối kháng với Ung quốc.

Thù hận giữa hai nước có lẽ vĩnh viễn cũng không thể xóa hết được.

Nhưng trận quốc chiến này vẫn là quá bất ngờ.

Diệp Thanh Vũ hơi lo lắng nhìn hắn: “Huynh tốt nhất nên ở chỗ này ăn Tết cùng với An An. Chiến sự giữa hai nước Trang Ung cũng không có cách nào lan tới Vân quốc được.”

Vân quốc là đất nước trên mây, toàn bộ quốc gia đều xây dựng ở trên đỉnh núi. Về mặt địa hình, ở trên đỉnh cũng không có cọ xát gì với các quốc gia khác. Từ xưa đến nay Vân quốc luôn duy trì thế trung lập, chưa từng mở rộng bờ cõi. Thương đội của Vân quốc trải khắp thiên hạ, luôn giữ quan hệ tốt đẹp với rất nhiều quốc gia.

Cho dù Trang quốc và Ung quốc có đánh nhau ra sao cũng không thể ảnh hưởng tới Vân quốc được. Hơn nữa, Diệp Lăng Tiêu đã thành tựu Động Chân, cho dù là Trang quốc hay là Ung quốc cũng không ngu đến nổi đang đại chiến ở bên ngoài lại còn tìm thêm cho bản thân một Chân Nhân đương thời làm kẻ địch.

Diệp Thanh Vũ biết rất rõ những chuyện Khương Vọng đã trải qua, nàng lo lắng sau khi Khương Vọng biết được tin tức sẽ tham dự vào chiến sự giữa hai nước Trang, Ung. Một Nội Phủ Thần Thông đương nhiên cường đại, nhưng ở trong cái loại chiến tranh quốc gia này, ngay cả Thần Lâm tu sĩ còn có nguy cơ ngã xuống, càng đừng nói đến Nội Phủ. Nếu như tự ý dây dưa trong đó, rất có thể sẽ xảy ra chuyện.

“Ta biết.”

Khương Vọng theo bản năng vuốt ve chung trà, hoa văn đồ sứ tiếp xúc với da thịt tạo ra một loại cảm thụ phức tạp.

Hắn tiếp tục lặp lại: “Ta biết.”

“Không chỉ có Cửu Giang Huyền Giáp, lần này ngay cả Bạch Vũ Quân bảo vệ xung quanh thành Tân An - thủ đô Trang quốc cũng xuất động. Trang Cao Tiện tự mình cầm ấn soái, thống lĩnh ba quân. Đại tướng quân Hoàng Phủ Đoan Minh là quân tiên phong, tướng quốc Đỗ Như Hối đi theo làm quân sư quân đội. Phó tướng Đổng A trấn thủ thành Tân An, quản lý hậu phương…”

Diệp Thanh Vũ cảm khái nói: “Lần này Trang quốc có thể nói là dốc hết sức chiến một trận, tuyệt đối không phải là tiểu đả tiểu nháo(**) mà là tranh đấu sống chết một mất một còn với Ung quốc.”

“Thanh Hà Thủy Phủ có động tĩnh gì không?” Khương Vọng hỏi.

Diệp Thanh Vũ nhíu mày: “Cái này thật sự không biết, còn chưa có nhận được tin tức.”

Hết chương 981.
Chương 982

Nhưng Khương Vọng lại rõ ràng, không có khả năng có lựa chọn khác được. Nếu như Trang Cao Tiện đã quyết ý dốc hết sức chiến đấu, Thanh Hà Thủy Phủ đương nhiên sẽ tiếp tục chiến đấu với Lan Hà. Nếu như Thanh Hà Thủy Phủ có lựa chọn khác thì chắc chắn sẽ bị san bằng trước khi trận đại chiến bắt dầu.

Dựa vào hiểu biết của Khương Vọng, lần này Trang quốc thế nào cũng thủy bộ cùng tiến, chiến tuyến chính là vượt qua dãy núi Kỳ Xương, xé rách phòng tuyến biên giới quốc gia, tiến thẳng vào nội địa Ung quốc. Mà thông qua đường thủy, từ Thanh Giang đánh Lan Hà cũng là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra.

Chỉ là Thanh Hà Thủy Phủ lúc trước vốn luôn xa cách, từ chối không hợp tác, nhưng bây giờ lại ra sức liều chết chiến đấu, vậy thì ở giữa đã xảy ra chuyện gì. Trang Cao Tiện đã trở thành Chân Nhân, có quá nhiều cách để áp chế Thanh Hà Thủy Phủ…

“Tập Hình Ti thì sao?” Khương Vọng lại hỏi.

Cái vị Quý ty thủ Quý Huyền của Tập Hình Ti quận Thanh Hà kia trước đó đã lưu lại ấn tượng rất sâu cho hắn.

“Tạm thời chưa có nhiều tin tức tình báo hơn, nhưng có lẽ bọn họ cũng phải dốc hết toàn bộ lực lượng.” Diệp Thanh Vũ lắc đầu: “Trận chiến lần này mặc dù Trang Cao Tiện rất có khí thế diệt Ung nhưng thực lực hai nước chênh lệch rõ ràng, Trang quốc không thể nào có giữ lại được.”

Hiển nhiên nàng cũng không thể hiểu nổi quyết định của Trang Cao Tiện.

Không chỉ có mỗi mình nàng không hiểu, ngay cả Diệp Lăng Tiêu, cả các thế lực lớn nhỏ của biên giới phía Tây, cho dù là chính bản thân Ung quốc trước đó cũng không hề cho rằng sẽ bị Trang quốc chinh phạt.

Trang Cao Tiện giận dữ khởi binh, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy liều lĩnh.

Khương Vọng vẫn luôn biết rằng quân nhân Trang quốc chưa bao giờ thiếu võ dũng. Lúc thành vực Phong Lâm bị diệt, thành vệ quân từ Phương Đại Hồ trở xuống, nghiêm tướng, hai thiên tướng, năm phó tướng… tất cả đều chết trận, trong đó còn có Triệu Lãng và Ngụy Nghiễm hai người mà Khương Vọng cực kỳ quen thuộc. Cho dù là những kẻ ngày thường tay chân không sạch sẽ như Tập Hình Ti kia, từ chấp ty Đan Trà trở xuống, cũng hoặc là chết trong trận tai nạn hoặc là chết trong tay yêu nhân Bạch Cốt Đạo, có thể nói là ai ai cũng tử chiến.

Ngay cả bản thân thành chủ Ngụy Khứ Tật cũng chiến tử trên không trung ở phủ thành chủ.

Nhưng dù những quân nhân kia của thành vực Phong Lâm chết đi…

Cũng vẫn chẳng thể thay đổi được điều gì…

Đột nhiên nghe thấy quân đội biên phòng Trang quốc rơi huyết lệ khiêu chiến, Khương Vọng cũng không tránh được bị kích động, nhưng hắn tỉnh táo suy nghĩ lại một chút, chuyện này có không ít chỗ kỳ lạ.

Ở trong trận quốc chiến mà Trang quốc ngang nhiên khởi xướng này, Khương Vọng đánh hơi được mùi tương tự như sự kiện lãnh thổ thành Phong Lâm. Giống như có một bàn tay vô hình nào đó đang âm thầm thúc đẩy mọi thứ.

Ngày hai mươi mốt tháng chạp, đám người Khương Vọng đã kết thúc tranh đoạt Vân Đỉnh tiên cung, lúc rời khỏi Trì Vân Sơn, quân đội biên phòng của nước Trang và nước Ung vẫn còn đang giằng co tại dãy núi Kỳ Xương.

Mệnh lệnh rút lui hẳn là vào ngày hai mươi hai tháng chạp mới tới, đến ngày hai mươi ba tháng chạp, quân đội biên phòng Trang quốc đã mạnh mẽ ra lệch rút lui sạch sẽ.

Ngày đó Khương Vọng chỉ có thể thấy được lá cờ của quân đội biên phòng Ung quốc, không hề thấy bóng dáng của quân đội biên phòng Trang quốc. Chắc chắn vào lúc đó, bên phía Ung quốc cũng cho rằng Trang quốc thấy sợ, chịu thua.

Mà cũng vào chính ngày đó, hắn lại gặp được Đỗ Như Hối ở trên không trung dãy núi Kỳ Xương. Đỗ Như Hối còn cảnh cáo hắn:

“Không thể đánh được.”

Hơn nữa còn một đường “tiễn” hắn trở về Lăng Tiêu Các, tự mình câu thông với Diệp Lăng Tiêu, nói cái gì mà vì muốn thăm dò thái độ của các thế lực xung quanh, sợ các bên khác thấy lần này Trang quốc yếu thế sẽ nảy sinh ý tưởng không tốt gì đó.

Nếu như Diệp Lăng Tiêu không có lừa Diệp Thanh Vũ mà nói, vậy thì ông ta đúng là đã bị Đỗ Như Hối lừa bịp.

Đỗ Như Hối đúng là muốn thăm dò các thế lực xung quanh, nhưng e rằng chỉ là thăm dò xem liệu các thế lực xung quanh có ảnh hưởng gì tới trận quốc chiến này hay không!

Quân đội biên phòng Trang quốc lập tức thoát khỏi giằng co vào ngày hai mươi hai tháng chạp, tỏ thái độ muốn dàn xếp ổn thỏa, mà ngày phát động trận quốc chiến này lại nhằm vào ngày hai mươi chín tháng chạp.

Trước đó không hề có một chút gợn sóng, vừa động đã giống như sấm chớp lôi đình làm cho cả bầu trời sợ hãi.

Nếu như nói triều đình Trang quốc không có chuẩn bị từ sớm, Khương Vọng tuyệt đối không tin.

Binh thư có nói: “Người cầm quân không thể vì giận mà khởi binh, càng không thể vì giận mà công khai chiến đấu.”(1)

Người cầm quân như Trang Cao Tiện cũng không phải vì giận mà khởi binh.

Trước kia lúc hắn ta kế vị không bao lâu đã từng xuất binh phạt Ung, vào lúc ấy đã bị rất nhiều người xem là biểu hiện không thành thục trong chính trị. Nhưng sự thật đã chứng minh, chính là trận chiến lần ấy đã đánh bại sự phô trương thanh thế của Ung quốc, đè lại Ung quốc đang ngo ngoe ngóc đầu dậy, biên cảnh Trang – Ung vì vậy cũng yên ổn qua nhiều năm. Trang quốc lại có thể bình ổn phát triển.

Về sau lúc hắn ta trốn ở trong thâm cung dưỡng thương, cho dù Ung quốc có khiêu khích ra sao, không phải hắn ta cũng chưa từng đáp lại đó sao?

Người Tần mượn cảnh mai phục giết chết Tả Quang Liệt, tu sĩ Tần - Sở ở trong lãnh thổ Trang quốc tùy ý đại chiến, trên dưới triều đình Trang quốc đều chưa từng lên tiếng, không phải như vậy sao? Nếu như không phải bản thân Khương Vọng đã từng có kinh nghiệm về chuyện này, sợ rằng ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói đến.

Khương Vọng nhận thấy, bây giờ Trang Cao Tiện ngự giá thân chinh khởi xướng trận quốc chiến này, chỉ sợ đã có mưu đồ từ sớm.

Chẳng những không phải là giận dữ khởi binh mà ngược lại còn cực kỳ hợp với binh pháp: “Lợi ích phù hợp thì hành động, lợi ích không phù hợp thì dừng lại.”

Có thể có lợi ích thì chiến, không có mưu cầu lợi ích thì nhẫn nhịn!

Từ việc quân đội biên phòng Trang quốc rút lui vào ngày hai mươi hai tháng chạp đến việc triều đình Trang quốc phát động chiến tranh quốc gia vào ngày hai mươi chín tháng chạp, thời gian ở giữa này ước chừng có khoảng bảy ngày.

Đêm giao thừa đúng vào ngày hai mươi chín tháng chạp năm 3918 Đạo lịch Tịch Ngư, chọn vào ngày này chắc chắn không phải là trùng hợp. Ngày này vừa vặn là ngày không bị suy xét tới, nhân dân hai nước Trang – Ung đều phải chuẩn bị lễ mừng năm mới. Ngày này có lẽ là rất an bình, cho nên mới nằm ngoài dự liệu của mọi người nhất.

Hết chương 982.
Chương 983

Một gã binh sĩ tự sát xông trận, vào lúc ấy không hề nhấc lên gợn sóng gì, về sau lại đột nhiên dẫn nổ ý kiến và thái độ của công chúng.

Trần Thạch Khai tự sát xông vào trận địa, vậy mà còn lưu lại di thư, di thư lưu lại thế mà còn không có ngay lập tức bị tịch thu, ngược lại nhanh như vậy đã truyền ra khắp quân đội.

Từ di thư của binh sĩ quân đội biên phòng đến tướng lĩnh quân đội biên phòng rơi huyết lệ dâng thư, ý kiến và thái độ của công chúng rõ ràng đã từ từ nổi lên.

Đỗ Như Hối rất giỏi điều khiển lòng dân, phải nói là lòng dân như nước, chỉ có Hà Bá tự xưng là ông ta mới có thể trị vì. Việc này không thể nghi ngờ chính là bút tích của Đỗ Như Hối.

Trang Cao Tiện lấy nhỏ dò lớn, mưu đồ Ung quốc, Đỗ Như Hối thì vì hắn ta mà thống nhất lòng quân lòng dân, khiến cho ba quân đều có thể sử dụng được. Thật đúng là vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, tướng có năng lực, quân thần tiếp ứng lẫn nhau.

Khương Vọng cũng không nói ra những suy đoán ở trong lòng với Diệp Thanh Vũ. Ở phần lớn thời điểm, hắn đều có thói quen tự mình gánh vác.

Diệp Thanh Vũ nhìn bàn tay cứ liên tục vuốt ve chung trà theo bản năng của Khương Vọng, nhẹ giọng nói:

“Đi ra ngoài dạo chơi đi, bây giờ một năm đã qua rồi, lồng đèn phượng hoàng rất đẹp đó.”

Bây giờ… đã qua một năm rồi sao?

Đúng vậy, hôm nay đã là ngày ba mươi Tết.

Vào buổi tối ngày này năm ngoái, hắn và Khương An An vẫn còn ở chung nơi núi hoang. Lúc đó trời đất tuy lớn cũng chỉ có hai huynh muội bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, ngày đó hắn còn vì An An mà thả pháo hoa cả đêm.

Còn bây giờ, hắn và An An đều có bạn bè mới của riêng mình, bọn họ đều ở trong Lăng Tiêu Bí Địa mở tiệc yên ổn thái bình, không cần phải bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị bắt kịp. Ở trong bầu không khí vui vẻ tốt lành này nghênh đón năm mới…

Đêm nay đêm nào (2), năm nay năm nào?

Khương Vọng buông chung trà ra, khóe miệng cong lên: “Hay!”

Lồng đèn phượng hoàng là sản phẩm đặc biệt của Vân quốc, cấu tạo phức tạp, thể tích khá lớn, cánh hoa như lông chim phượng hoàng, lúc đốt lửa lên có bóng dáng phượng hoàng bay ở vách đèn, cho nên mới được đặt cho cái tên này.

Vào giao thừa hằng năm, hội hoa đăng của Vân thành đều thu hút rất nhiều người tới đây xem, không chỉ có người địa phương của Vân quốc mà thậm chí còn có người của những quốc gia khác.

Hội hoa đăng không chỉ có cảnh đẹp mà còn có giao dịch báu vật quý hiếm. Mặc dù quy mô giao dịch kém Vân Hà Thương Tập nhưng cũng có rất nhiều thứ gì đó ngày thường không thể thấy được. Cho dù là người tu hành hay là người bình thường đều có thói quen mua sắm một ít đồ vật yêu thích của bản thân vào ngày này, dùng để nghênh đón năm mới.

Lúc Vân Hà Thương Tập bắt đầu tiến hành vào ngày mười sáu tháng chạp, bọn họ vẫn còn đang ở trong Trì Vân Sơn, Diệp Thanh Vũ còn nói không thể lại bỏ lỡ hội hoa đăng.

Tiểu Vương sư tỷ với gương mặt tròn là cao thủ đan lồng đèn phượng hoàng, trong cả cái Lăng Tiêu Bí Địa này, lồng đèn phượng hoàng do nàng làm là đẹp nhất. Hôm nay Khương An An vẫn luôn quấn quýt lượn vòng xung quanh nàng.

Trên Vân Đài chính giữa Lăng Tiêu Bí Địa đã bày ra mấy chục cái lồng đèn phượng hoàng đã hoàn tất, chỉ còn chờ châm lửa lên trên là có thể bay lên trời cao.

Mười ngón tay của Tiểu Vương sư tỷ xuyên qua bay múa ở trước một cái bán thành phẩm, điều khiển sợi tơ nửa trong suốt, động tác linh hoạt. Khương An An dời một cái ghế gỗ nhỏ ngồi ở bên cạnh, mắt to mở ra vụt sáng nhấp nháy, nhìn đến say mê.

“Tiểu Vương sư tỷ, hoa văn phượng hoàng của tỷ dệt rất đẹp nha.” Khương An An hâm mộ nói.

Tiểu Vương sư tỷ cười đắc ý: “Đó là lẽ đương nhiên, từ nhỏ sư tỷ đã thích lồng đèn phượng hoàng rồi.”

Nàng vừa nói vừa rút tay ra ngoài, nhẹ nhàng véo gương mặt nhỏ nhắn của Khương An An một chút.

Ánh mắt vừa thoáng dời đi lập tức đón nhận cặp mắt trong suốt kia của Khương Vọng, trong lòng đột nhiên khựng lại.

“Khương đại ca đang nhìn ta, Khương đại ca đang nhìn ta kìa!” Trong lòng nàng âm thành hô tô.

“Ánh mắt của huynh ấy còn rất chăm chú nữa…”

“Huynh ấy đang cười với ta!”

Trong lòng nàng sóng lớn cuồn cuộn, trên mặt lại hết sức thận trọng, chỉ hơi nhúc nhích cái cằm tròn một chút, bày ra ba phần dịu dàng thờ ơ rồi lại quay đầu đi, cưỡng ép trấn định để dệt hoa văn phượng hoàng. Có điều bên tai trong nháy mắt đã hoàn toàn đỏ ửng.

Lúc đó ở bên dưới Vân Đài đồ sộ, chúng đệ tử của Lăng Tiêu Các đang lui tới, vì chuẩn bị cho hội hoa đăng vào ban đêm. Khương Vọng đang đứng ở bên trong đám người, lẳng lặng nhìn về phía bên này.

Khương Vọng đón lấy tầm mắt của Tiểu Vương sư tỷ, hết sức lễ phép cười cười, coi như chào hỏi.

Hắn đương nhiên là đang nhìn An An rồi.

Tiểu An An nhìn hoa văn phượng hoàng một hồi lại nghiêng đầu tìm kiếm ca ca, nhìn thấy Khương Vọng lập tức mỉm cười ngọt ngào rồi lại kiên định quay trở lại xem lồng đèn phượng hoàng.

Cô bé rất tò mò, ánh đèn của lồng đèn phượng hoàng này vì sao lại có thể hóa ra phượng hoàng. Tiểu Vương sư tỷ nói tối nay nàng muốn thả chín trăm chín mươi chín cái lồng đèn phượng hoàng, bay ở trên bầu trời đêm, còn xinh đẹp rực rỡ hơn cả những vì sao nữa.

Cô bé rất thích ngắm sao, cũng không biết cảnh vật còn đẹp hơn cả sao là gì, cho nên cô bé rất chờ mong.

Dù sao trẻ con luôn mê muội những thứ mà nó thích, cô bé nhìn cực kỳ chăm chú, còn chưa có phát hiện ra bóng dáng ca ca đã biến mất ở trong đám người…



Chú thích:

(1)Tướng quốc: chức quan có địa vị và quyền thế cao hơn thừa tướng. Thừa tướng là người có trách nhiệm phò tá thiên tử, là trợ thủ của vua; còn đối tượng mà tướng quốc giúp là đất nước.

(2)Tiểu đả tiểu nháo: đánh chơi, đùa giỡn không nghiêm túc.

(3) “Người cầm quân không thể vì giận mà khởi binh, cũng không thể vì giận mà công chiến.”

“Phù hợp lợi ích thì hành động, không phù hợp lợi ích thì dừng lại.”

Trích: Binh Pháp Tôn Tử

(4) Câu thơ trong bài thơ “Kim tịch hành – Tự Tề, Triệu tây quy chí Hàm Dương tác” của Đỗ Phủ:

“Kim tịch hà tịch tuế vân tồ

Canh trường chúc minh bất khả cô…”

Dịch thơ:

“Đêm nay đêm nào, năm sắp hết

Canh dài đuốc tỏ, há ngồi rồi…”

Hết chương 983.
Chương 984

Giao thừa đạo lịch 3918, biên giới phía Tây cũng không bình yên.

Đối với người trong Ung quốc bị kẻ thù bên ngoài đánh vào quốc thổ mà nói cũng là như thế.

Toàn bộ Ung quốc, từ quốc chủ bách quan tới bách tính bình dân, chưa có người nào từng tưởng tượng qua sẽ có một ngày bị Trang quốc nhỏ yếu đánh tới cửa.

Rất nhiều người trong Ung quốc đều kiên định cho rằng Trang quốc chính là một nhánh nhỏ của quốc gia mình tách ra ngoài, sớm muộn gì cũng sẽ bị thu hồi trở về. Lúc nào sẽ thu về thì phải nhìn xem khi nào triều đình Ung quốc hạ quyết định. Dù trên thực tế Trang quốc đã thành lập hơn ba trăm năm, nhưng rất nhiều người Ung quốc vẫn không thừa nhận một nước lớn như Trang quốc là một quốc gia độc lập.

Cho nên lúc Trang quốc ngang nhiên khởi xướng quốc chiến, rất nhiều người đều không tin là thật, cứ cho là lời đồn đại.

Nhưng trên thực tế, vào rạng sáng ngày hai mươi chín tháng chạp này, quân đội tiên phong của Trang quốc đã đánh bại quân đội biên phòng của Ung quốc đóng ở dãy núi Kỳ Xương, đánh vào phủ Lĩnh Bắc.

Vào ban đêm, cũng tức là đêm giao thừa của năm 3918 Đạo lịch, Trang quốc đã phá tan toàn bộ mạng lưới phòng ngự của phủ Lĩnh Bắc, đại quân tiến vào phủ Nghi Dương. Có thể nói thế như chẻ tre!

Anh quốc công Bắc Cung Ngọc của Ung quốc cầm ấn soái xuất chinh, có xu thế muốn đón đầu ra sức đánh một trận với quân đội Trang quốc, đánh quân đội Trang quốc chạy về phía Nam dãy núi Kỳ Xương, lại ở nửa đường lãnh quân chuyển hướng.

Bởi vì đại quân Lạc quốc đã đến, cùng hợp binh với Thanh Giang Thủy Phủ của Trang quốc khiến cho Lan Hà Thủy Phủ lâm vào nguy cơ.

Trang quốc vậy mà đã sớm âm thầm đạt thành hiệp nghị với Lạc quốc, thậm chí còn thuyết phục Thanh Giang Thủy Phủ và thủy quân Lạc quốc tiếng xấu rõ ràng ở trong Thủy Tộc liên thủ.

Càng đáng sợ hơn chính là lãnh thổ phía Bắc, cũng chính là Kinh quốc mà trước giờ Ung quốc vẫn luôn cảnh giác nhất cũng có động tác. Xích Mã Vệ tên tuổi xếp hạng thứ bảy trong Thập Đại Kỵ Binh thiên hạ đã đến!

Quân Trang quốc đánh tan phủ Lĩnh Bắc, nơi chiếm địa thế quan trọng của Ung quốc, giống như tuyên cáo một loại tín hiệu nào đó, trong lúc nhất thời toàn tuyến bộc phát đại chiến. Kinh, Lạc dồn dập xuất binh.

Trước đó một ngày, Ung quốc vẫn là nước lớn uy tín lâu năm ở biên giới phía Tây, là tồn tại từng lên phía Bắc tranh bá với Kinh quốc. Mặc dù bây giờ không thể sánh bằng những nước Tần, Kinh này nhưng uy thế lấn át những quốc gia nhỏ như Trang, Trần cũng là chuyện bình thường.

Nhưng chỉ trong một ngày ngắn ngủi, thế cục đột nhiên biến đổi, lại còn gặp phải nguy cơ lật nước!

Trong lúc này, thái thượng hoàng Hàn Ân của Ung quốc phá quan bước ra, tự mình mặc áo giáp, một mình ra khỏi phủ Thiên Mệnh, muốn dùng vua tiếp vua, chiến đấu với Trang Cao Tiện ở phủ Nghi Dương.

Ai cũng biết bây giờ quốc chủ Hàn Ngôn của Ung quốc hữu danh vô thực, chỉ là một kẻ bù nhìn. Quyền lực tối cao của cả Ung quốc từ đầu đến cuối vẫn luôn nằm trong tay thái thượng hoàng Hàn Ân.

Mà tướng quốc của Ung quốc Tề Mậu Hiền lại tự mình trấn giữ phủ Tĩnh An, nghênh đón quân tiên phong của Kinh quốc đang lao đến.

Phủ Tĩnh An là thị trấn quân sự quan trọng ở phía Bắc Ung quốc, cho tới bây giờ đều chỉ xây dựng phòng tuyến giả định theo Kinh quốc. Mặc dù Xích Mã Vệ nổi danh thiên hạ nhưng Tề Mậu Hiền dựa vào quân đội hùng hậu và thành lũy kiên cố của phủ Tĩnh An cũng hoàn toàn đủ sức chiến một trận.

Nội tình Ung quốc thâm hậu, tướng quốc Tề Mậu Hiền ở phía Bắc chống đỡ Xích Mã Vệ, Anh quốc công Bắc Cung Ngọc gấp rút tiếp viện Lan Hà Thủy Phủ, quyết chiến với Lạc Quốc và thủy quân của Thanh Hà Thủy Phủ ở phía tây.

Cho dù là Kinh quốc hay là Lạc quốc đều chỉ phái ra một đội quân, chỉ có Trang quốc là dốc toàn bộ quốc lực chiến đấu.

Mấu chốt thắng bại của trận quốc chiến này liền rơi vào phủ Nghi Dương.

Thái thượng hoàng Hàn Ân của Ung quốc là nhân vật cùng thời với thái tổ Trang Thừa Càn của Trang quốc.

Hơn ba trăm năm trước, một đời hùng chủ Hàn Chu của Ung quốc chết trận nơi sa trường, thái tử cũng đột nhiên chết ở Đông Cung, ngay sau đó chính là “tam vương đoạt vị.” Trong lúc tam vương bộc phát đại chiến, Ung quốc vốn đang nguyên khí đại thương càng do đó mà bị loạn lạc tàn phá đến không chịu nổi. Nhưng cuối cùng người leo lên hoàng vị lại không phải là bất kỳ vị nào trong tam vương.

Nghe nói thần dân Ung quốc còn cảm thấy tam vương công phạt lẫn nhau, không để ý tới dân sinh, làm cho Ung quốc đại loạn, cho rằng bọn họ đều không phải là minh chủ, cho nên mới quay sang ủng hộ lập đệ đệ của Hàn Chu lên kế thừa đại vị, cũng chính là Hàn Ân.

Hàn Ân ngồi lên long ỷ ở phủ Thiên Mệnh, tự mình lãnh binh, trong thời gian một năm ngắn ngủi đã lần lượt đánh bại ba vương, hoàn toàn nắm trong tay quyền lực chính trị và quân sự của Ung quốc, củng cố thế cục bấp bênh của Ung quốc, lại còn đánh lùi sự xâm lăng của Kinh quốc!

Hàn Ân được coi là minh quân ngăn cơn sóng dữ, thanh thế đuổi sát một đời hùng chủ Hàn Chu.

Rồi sau đó lại mang theo xu thế xây dựng triều đại thiên hạ, tới phía Nam san bằng đất “phản loạn.”

Trận chiến lần ấy, Trang Thừa Càn tự mình trấn giữ dãy núi Kỳ xương, một bước cũng không chịu nhường, liều chết tiến công Ung quốc. Mà Thanh Hà Thủy Phủ ký kết minh ước với Trang Thừa Càn dưới sự dẫn dắt của Tống Hoành Giang khuynh tộc mà chiến, giết đến Lan Hà nhuộm đỏ, vì Trang quốc mở ra một con đường.

Sau này Trang quốc gia nhập trở thành một nước phụ thuộc của Đạo giáo, nhận được che chở ở mức độ nào đó, trở thành một cây đinh được Cảnh quốc thu xếp tiến vào biên giới phía Tây.

Không thể bình định đất Trang, để cho xã tắc Trang quốc có thể kéo dài, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cho Hàn Ân ở trong lòng rất nhiều người không thể nào vượt qua được Hàn Chu. Dù sao Trang Thừa Càn cũng là tướng dưới trướng của Hàn Chu, lúc Hàn Chu còn sống rất thành thành thật thật, nhẫn nhục chịu khó. Nhưng Hàn Ân lại không thể đánh bại được Trang Thừa Càn.

Có thể nói Trang quốc chính là cây đinh đóng sâu nhất ở trong lòng của Hàn Ân.

Mà lúc này đây, Hàn Ân có nhổ được cây đinh đâm trong thịt găm trong mắt này hay không, hay là Trang Cao Tiện kế thừa ý chí của thái tổ, công thành, phạt cường Ung, đều nằm ở trong trận chiến phủ Nghi Dương này.

Hết chương 984.
Chương 985

Màn đêm buông xuống, trăng sáng cùng ngàn sao treo trên bầu trời…

Cả Vân Thành sáng như ban ngày.

Hoa đăng phượng hoàng lơ lửng bay ngập trời, bóng Phượng Hoàng uốn lượn in trên vách lồng đèn.

Khắp đường xe hoa diễu phố, các loại bảo vật quý hiếm trưng bày trên Vân Đài, các gánh ca hát tạp kỹ, đoán câu đố, những người rao hàng..

Trên đường đông đúc dòng người qua lại.

Khương An An ngồi bên trong ngọn Hoa đăng phượng hoàng lớn nhất, trước mắt là bóng ảnh Phượng Hoàng, ngẩng đầu là bầu trời đầy sao, cúi đầu là khói lửa nhân gian.

Lúc trước ở trấn Phương Khê đón giao thừa cũng rất náo nhiệt, có món ngon, có đèn lồng đỏ, có tiếng pháo nổ… Đêm giao thừa năm ngoái ở núi hoang, ca ca cũng đốt pháo hoa cho nàng xem.

Đây là lần đầu tiên cô bé cảm nhận được sự náo nhiệt đến như vậy, như thể đang ở trong một thế giới mộng mơ xinh đẹp rực rỡ ánh sáng, khiến cho cô bé lưu luyến không rời, hoàn toàn quên đi những sầu lo – Trong phút chốc cũng quên đi những bảng chữ mẫu chẳng thể viết hết kia.

Đối với Khương An An bây giờ, những bảng chữ mẫu đó là mối ưu phiền duy nhất của cô bé.

Diệp Thanh Vũ đang ở bên cạnh trông nom, thi thoảng sẽ chỉ cho cô bé xem một vài chổ thú vị, thi thoảng lại thi triển đạo pháp, quang vũ rơi xuống, cùng bá tánh Vân Thành vui vẻ trải qua đêm giao thừa.

Khương An An tươi cười rạng rỡ , dù rất bận rộn vẫn hỏi một câu: “Ca ca của muội đâu?”

“Không biết.” Diệp Thanh Vũ cũng cảm thấy khó hiểu: “Hay là đã đi chuẩn bị quà năm mới cho muội rồi?”

“Ôi chao.” Khương An An ôm mặt chờ đợi: “Muội cũng phải chuẩn bị quà năm mới cho ca ca.”

"Vậy chúng ta chơi thêm chút nữa rồi xuống đó mua cho huynh ấy... Muội nhìn bên kia!"

"Ôi, đẹp quá!"

...

...

Nhưng đứa trẻ ngây thơ không lo nghĩ không vướng bận.

Thiếu niên mang bội kiếm bay nhanh trong màn đêm, bay qua thành Phong Lâm đã trở thành vùng đất chết, bay qua tám trăm dặm Thanh Giang, bay qua thành Vọng Giang, hướng về quận Hoa Lâm.

Trang quốc đêm giao thừa chẳng có không khí vui mừng của năm mới, khắp cả nước ngập tràn trong cảm xúc oanh liệt.

Trong lòng mọi người đều sục sôi thù hận đối với nước láng giềng phương Bắc, trận chiến nổ ra ở phủ Nghi Dương Ung Quốc, đã tác động đến trái tim của mỗi một con người Trang quốc.

Bọn họ sốt ruột chờ đợi kết quả, tha thiết mong chờ kết cục sau cùng.

Lần này, Trang quốc cử ba mươi vạn đại quân xuất chinh, ngoại trừ quân đội đang đóng giữ biên cảnh ra, hầu như tất cả lực lượng quân sự đều được điều động. Quân tiền phong vừa công phá phòng tuyến, đại quân phía sau đã bắt kịp theo.

Trước đó đã lấy việc xích mích nhỏ với Mạch Quốc làm cái cớ, ở quận Hoa Lâm thay phiên chính đổn huấn luyện quân đội, có lẽ đến tận ngày này mới có thể khiến cho những ai có chí khí nhìn ra được nguyên nhân thật sự.

Chiến tranh với Ung Quốc lần này, Trang Cao Tiện tuyệt đối đã ấp ủ kế hoạch từ rất lâu.

Còn Mạch Quốc, một trận chiến đã phải cắt nhượng mười thành, Trang quốc sớm đã không coi là đối thủ quan trọng. Nếu không phải triều đình Mạch Quốc đưa ra cái giá khổng lồ, nhận được sự ủng hộ của Tần Quốc thì Mạch Vương Cung đã bị Trang Cao Tiện đánh sập từ lâu.

Cho nên ngay từ lúc đầu, những xích mích cùng những con tốt thí ở biên cảnh Trang Mạch hoàn toàn chỉ là kế che mắt, chuẩn bị cho lần chinh phạt Ung Quốc lần này.

Tuy nói quân đội ở tiền tuyến Trang Mạch đều là thay phiên huấn luyện ở quận Hoa Lâm, nhưng trên thực tế số quân đóng ở quận Hoa Lâm là bao nhiêu, điều phối bao nhiêu, lộ trình của các bộ quân như thế nào, có bao nhiêu người cùng ngựa đang ở quận Thanh Hà, điều này chỉ có những người cấp cao ở Trang quốc mới rõ.

Trước khi chiến tranh nổ ra, đã lấy danh nghĩa là thay phiên để điều một đội quân lớn đến quận Thanh Hà.

Bên này Trang Cao Tiện đập vỡ ngai vàng, nổi trận lôi đình. Bên kia toàn bộ quân đội Trang quốc như mãnh hổ xuống núi… Điều này tuyệt đối không thể nào chuẩn bị ổn thỏa được trong một sớm một chiều. Sự chuẩn bị này, thậm chí có thể nói là từ rất nhiều năm trước đã bắt đầu tiến hành, lúc Trang Cao Tiện vẫn còn ở trong thâm cung dưỡng thương.

Bằng không chẳng thể nào giải thích được, loại cao siêu này.

...

Thành Tân An.

Trong Văn Hóa Các ánh nến sáng trưng, kẻ vào người ra không ngớt, khi thì thái giám khi thì thị vệ đến truyền báo đủ mọi tin tức.

Trong gác xếp sáu dãy bàn, trái phải mỗi bên ba dãy. Những quan viên có tiếng nói ở thành Tân An đều đang có mặt ở đây ghi chép không lơi tay, hoàn thành từng chuyện từng chuyện công vụ.

Đất nước trong thời chiến loạn, công vụ nhiều đến nói khiến người ta sứt đầu mẻ trán. Duy trì chuyện hành quân ba mươi vạn đại quân, không phải là chuyện đơn giản.

Những chuyện quan trọng nhất mới được tổng kết lại, sau đó dâng lên cho người đàn ông trung niên râu ngắn ngồi ở vị trí tối thượng.

Phó tướng đại nhân của Trang quốc, dáng ngồi thẳng tắp đoan chính, không tùy tiện nói cười, thỉnh thoảng con ngươi chuyển động tựa như muốn nhìn thấu lòng người.

Phía sau ông ta là một tu sĩ trẻ tuổi tay ôm trường kiếm.

Người trong nội các đều biết vị tu sĩ trẻ tuổi mặt mày sáng sủa này chính là đệ tử thân truyền của phó tướng Đổng A, Lê Kiếm Thu. Nghe nói nhiều năm trước ở đạo viện thành Phong Lâm đã nên duyên thầy trò, rất được phó tướng đại nhân coi trọng.

Nên biết rằng Đổng A thân là phó tướng, phụ trách các vấn đề về hình sự, có thể nói địa vị cùng quyền lực nắm trong tay không dưới Đại ti thủ Tập Hình Tư, cho dù có tính thế nào thì trong cơ cấu quyền lực của Trang quốc cũng có thể vững vàng đứng trong hàng thứ mười.

Lần này Trang quốc xảy ra quốc chiến, Trang đế lệnh cho Đổng A đóng giữ tại thành Tân An, trấn thủ hậu phương, đủ thấy được ông ta được tín nhiệm như thế nào. Lại càng được nhiều người coi là dấu hiệu của việc sắp được đảm nhận chức Quốc tướng, địa vị vượt lên cả Đại ti thủ Tập Hình Ti, nhìn khắp cả các đại thần văn võ của Trang quốc, có lẽ chỉ xếp dưới Quốc tướng Đỗ Như Hối, đại tướng quân Hoàng Phủ Đoan Minh.

Phải biết rằng Đỗ Như Hối đã vì Trang quốc hi sinh quá nhiều, vất vả quá nhiều, hưởng được những lợi ích từ Trang quốc, nhưng cũng vì Trang quốc mà bị liên lụy rất nhiều. Giờ đây Trang quốc vực dậy mạnh mẽ. Bậc Thần Lâm đỉnh cấp ông ta cũng đã đến lúc cởi bỏ trọng trách, chuyên tâm tu hành. Nếu như có thể kham phá Động Chân cũng là phước lành cho Trang quốc

Bản thân Đỗ Như Hối cũng đã nhiều lần tỏ ý muốn Đổng A tiếp tục đảm nhận chức Quốc tướng.

Được một nhân vật có quyền lực như vậy coi trọng, có thể tưởng tượng được sẽ rất nhiều người đố kỵ với chàng trai tên Lê Kiếm Thu này.

Hết chương 985.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom